Tất cả tài vật đều sung công, bất động sản của nguyên thị trưởng, trừ nhà ở được giao cho tân thị trưởng, còn lại đều lấy ra đấu giá, do chọn người trong tỉnh tới đảm nhiệm cục trưởng cảnh sát, hiện tại không có người nhậm chức, vì vậy Lục Côn Sơn trước kiêm nhiệm, còn lại mấy vị trí quan viên đã chạy trốn, sẽ do Lục Côn Sơn chính mình tuyển người là được rồi.

Lục Côn Sơn vừa nhậm chức chuyện đầu tiên chính là xét nhà, mang theo Bảo Châu, Tiểu Hoàng, còn có A Long, A Hổ cứ như vậy công khai tiến vào nhà nguyên thị trưởng, nhóm cảnh sát trước kia được Bảo Châu giúp đỡ trả tiền mua chức, hiện tại những người đó đều là tâm phúc của Côn Sơn, cũng cùng đi theo, xét nhà mà! Người phải nhiều một chút mới có khí thế.

Lúc đi vào, Côn Sơn không để cho người lục tung, dù sao biệt thự hoa lệ này, kế tiếp hắn và Bảo Châu còn có thể ở miễn phí một thời gian ngắn.

Nhìn chung quanh một chút, để cho thủ hạ chia nhau điều tra xem có cái gì đáng giá không.

Trong sân nhỏ người hầu trung niên lạnh run đứng ở bên cạnh, Bảo Châu thấy ông bộ dáng rất đáng thương, từ trong túi móc ra một nắm đậu phộng đưa cho ông: “Cho ông ăn, ông ngồi đi!”

Người hầu trung niên đã từng gặp qua cô, cô gái này đã tới đây mấy lần, là một cô gái rất tốt, lúc này mới yên tâm chút ít nhìn những người khác cũng không có phản đối, chỉ ở phía xa ngồi xuống, nhìn bọn hắn lục soát.

Nguyên thị trưởng nghĩ đến có lẽ không thể trở về, những thứ tốt đã chuyển đi sạch sẽ, chỉ để lại một ít đồ dùng trong nhà và bài trí không đáng giá, trong hòm sắt rỗng tuếch, trong thư phòng cũng không có bất kỳ thứ đáng giá.

Bọn cảnh sát cơ hồ không thu hoạch được gì, lại đi điều tra mấy phòng khác, có một phòng, lưu lại một bình phong lớn, nghe nói là thời kỳ cuối triều Thanh được đại quan dùng qua, xem như đồ cổ, thật là đồ gỗ tốt, phía trên còn có hoa văn đẹp đẽ cũng rất nhẵn mịn, còn có cả bút tích của người nổi tiếng.

Côn Sơn bảo người đem thứ này lén lút khấu trừ lại, tự mình sẽ gọi điện báo lại cho Diêm Tích Sơn, Diêm Tích Sơn rất thích đồ cổ gia cổ (đồ cổ dùng trong nhà) mọi người đều biết, nói: “Nếu gặp đồ hiếm lạ, đặt ở Vận Thành, không người biết thật đáng tiếc, cậu bảo người đưa đến Thái Nguyên, trên đường dễ dàng gặp đạo tặc cho nên nhất định phải giữ bí mật, càng ít người biết càng tốt.”

Côn Sơn nói: “Diêm tỉnh trưởng nói có lý, vì để cho đồ vật an toàn, thuộc hạ cả gan đề nghị, trước trực tiếp vận chuyển đến chỗ các ngài, đặt ở đó một thời gian ngắn.”

Diêm Tích Sơn đồng ý với ý kiến này, hắn thở dài thở một hơi nói: “Cũng chỉ có thể như vậy, cái này cũng là vì đảm bảo an toàn.”

“Diêm tỉnh trưởng vất vả.” Côn Sơn nói xong cúi đầu khom lưng cúp điện thoại, hướng trên ghế dựa ngồi xuống, cuối cùng đã lung lay được Diêm Tích Sơn.

Kế tiếp để các phòng ở kia đều đấu giá sung công, đồ vật trong nhà cục trưởng đồ vật cũng chuyển sạch sẽ, đấu giá cũng không có bán được nhiêu tiền.

Nói đồ vật dọn sạch sẽ Diêm Tích Sơn cũng không có không tin, quan viên chạy trốn, tự nhiên sẽ không lưu lại vật gì tốt, có vài tòa nhà cũng không tệ, huống hồ hắn vừa mới có bình phong tốt, đang vui sướng, cũng không có trách mắng.

Ngày hôm đó Bảo Châu và Côn Sơn tùy tiện sửa sang đồ đạc lại một chút, chuyển vào biệt thự của thị trưởng ở, trong phòng cái gì cũng có, đồ dùng trong nhà trang trí cũng không ít, Bảo Châu cùng Côn Sơn chỉ mang theo đồ dùng hằng ngày và cái giường chính mình và Côn Sơn đã ngủ quen, lại nói Thẩm mẹ và Tiểu Đông tự chọn phòng.

Vừa mang đồ đạc cất kỹ, Thẩm mẹ ddax chạy tới nói: “Thiếu phu nhân, có người muốn gặp cô.”

“Ai a?”

“Nói là người hầu trước kia của nhà này, đã từng gặp cô đấy.”

“Nha.” Bảo Châu hiếu kỳ là ai, mang giày cao gót lộp bộp lộp bộp đi xuống dưới, rõ ràng không có ngã sấp xuống, Côn Sơn ở trên lầu nghe âm thanh kia đều cảm thấy trong lòng run sợ.

Bảo Châu đi xuống lầu, gặp được người muốn gặp cô, là người đàn ông trung niên, đối với ông cười cười: “Chúng ta đã gặp qua, là ông ah!”

“Lục phu nhân, tôi muốn cầu xin cô một chuyện, con của tôi dính vào chuyện này, đang bị giam giữ trong lao, vợ tôi ở nông thôn lại đột nhiên bệnh nặng, nhờ người gửi thư cho tôi, muốn trong những ngày còn lại của cuộc đời, có con trai bồi bà ấy hai ba tháng, trong lao nhất định là không chịu, tôi chỉ có thể tới cầu cô và thị trưởng, cô nếu đáp ứng chuyện này, tôi vô cùng cảm ơn.”

Những chuyện khác cô không hiểu, nhưng hiếu thuận cha mẹ nhất định là tốt, Bảo Châu nói “Đợi tôi” xong, giẫm giày cao gót rất nhanh lên lầu, tìm Côn Sơn, nói thật không rõ ràng lôi kéo Côn Sơn xuống lầu.

Côn Sơn nghe người nọ nói xong, nhăn mày lại: “Chuyện này nếu làm không tốt, sẽ bị chỉ trích, hơn nữa tôi dựa vào cái gì tin tưởng con của ông rời đi sẽ quay lại? Cho dù phái hai cảnh sát đi theo, vạn nhất hắn chạy, tôi làm sao có thể báo lên cấp trên?”

Người nọ suy nghĩ một chút thấy trong phòng khách chỉ có Côn Sơn và Bảo Châu, đi qua bên tai Côn Sơn thấp giọng nói: “Tôi biết một bí mật của nguyên thị trưởng, ngài chỉ cần giúp tôi, tôi cam đoan con của tôi sau mấy tháng sẽ trở lại trong lao.”

“Tôi đối với bí mật của người khác không có hứng thú.” Chẳng qua nếu như chuyện là thật, hắn vẫn muốn giúp người đàn ông đáng thương này, dù sao đem tội phạm ra khỏi nhà lao, đối với chức vụ hiện tại của hắn mà nói, chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bí mật kia của nguyên thị trưởng hắn không có hứng thú, hắn không phải một người thích thám thính riêng tư của người khác.

“Vậy nếu như đưa tiền? Ta biết rõ nguyên thị trưởng đào tẩu, có rất nhiều thứ tốt nhất thời không thể mang đi, thời điểm hắn dấu đồ đạc, tôi vừa vặn nhìn thấy, tôi biết rõ ở đâu.”

Côn Sơn nghe xong nở nụ cười: “Vậy ông nói một chút.”

Người nọ dẫn hắn đi đến một cái giếng phía sau sân nhỏ , đem đá lớn đặt ở miệng giếng dịch chuyển khỏi, đối với Côn Sơn nói: “Ngài đừng nhìn bên trong có nước, không sâu, chỉ nửa mét thôi, bên cạnh có song sắt, chung quanh dùng xi măng bao bọc rồi, nhưng chỉ cần đập bễ, sẽ phát hiện một cái hố, vừa vặn ở phía trên mực nước, một người gầy, có thể bò vào, tôi chưa tiến vào bao giờ, nhưng biết rõ vàng bạc châu báu bên trong khẳng định không ít, thị trưởng trước kia, mỗi khi đêm khuya sẽ sai người đưa rương vào trong, ngài nếu không tin có thể gọi người tới đào, sau đó thả con tôi ra cũng được.”

Côn Sơn nhìn nét mặt của ông, cảm thấy đáng tin, nhưng vẫn cẩn thận gọi A Hổ đi vào nhà lao lén lút đem con của ông ấy ra, đưa đến cửa thành, đợi khi trời tối, Côn Sơn sẽ nói với anh em Trí Đường cầm đem búa xuống đâp phá song sắt, bò vào xem xét quả nhiên là vàng bạc tài bảo chất đầy bên trong. Côn Sơn lập tức bảo một người cảnh sát cùng đi với con của người đàn ông trung niên trở lại quê nhà , cần phải coi chừng không thể để cho hắn chạy thoát.

Về phần đồ đạc trong giếng, nửa đêm đều bị đào lên, bày ở bên cạnh miệng giếng, đều là đồ vật khá đáng giá, ngẫu nhiên cũng có một rương dùng đồ trang sức của phụ nữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play