Sáng sớm hôm sau bắt đầu trông thấy một chén mận đỏ rực lớn, Bảo Châu cái gì cũng đều quăng ra sau đầu, cùng Tiểu Hoàng em một quả, chị một quả chia nhau ăn, hiện tại Tiểu Hoàng và cô đã rất quen thuộc, Bảo Châu đi đâu nó đều đi theo, nó dưới sự chiếu cố của Bảo Châu, cũng có thêm ít thịt, Bảo Châu ôm nó đã có chút cố hết sức, nhưng vẫn thích mang theo trên người, chỉ khổ cho Côn Sơn, mỗi lần Bảo Châu cùng Côn Sơn đi ra ngoài, Bảo Châu thoải mái, còn trong ngực Côn Sơn phải ôm Tiểu Hoàng, bất quá sống chung lâu ngày, Côn Sơn cũng không còn chán ghét Tiểu Hoàng, con chim này cũng không quá đáng là thứ đồ tham ăn, cùng Bảo Châu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, yêu ai yêu cả đường đi nên nhìn thấy nó cũng thuận mắt hơn nhiều.

Nhưng hôm nay Côn Sơn cố ý dậy thật sớm, đi cục cảnh sát một lát liền bỏ bê công việc trở về, chẳng qua là muốn cùng Bảo Châu ăn thịt nướng, kết quả lúc trở lại, thấy Bảo Châu đem miếng thịt nướng cuối cùng nhét vào trong miệng Tiểu Hoàng.

Giữa trưa lúc Bảo Châu lại muốn đút cho Tiểu Hoàng ăn thịt, Côn Sơn nói: “Nó đã rất béo rồi, để nó giảm béo a!”

“Giảm béo?” Bảo Châu nhìn nhìn Tiểu Hoàng, quả nhiên có chút mập mạp, gật đầu: “Được rồi! Tiểu Hoàng em phải ăn nhiều rau quả a! Thịt không để cho em ăn nữa!”

“Em đã không cần đút cho Tiểu Hoàng ăn, vậy em đút cho anh được không?” Côn Sơn rất vô sỉ nói.

“Được rồi! Há mồm.” Bảo Châu làm như lừa Tiểu Hoàng dụ dỗ Côn Sơn ăn cơm.

Tuy Côn Sơn cũng biết rõ loại hành vi này rất vô sỉ, nhưng hắn nhất định phải thừa nhận, hắn rất thoải mái, loại cảm giác được quý trọng được quan tâm được sủng ái này, quả thực rất tốt, sau đó vài ngày tiếp theo, mỗi lần Côn Sơn ăn cơm, Bảo Châu đều kẹp thịt cho hắn, hoặc là cho hắn ăn cơm.

Lục lão gia có lần giữa trưa đi ngang qua, muốn tiến vào dùng cơm, trông thấy con trai đã lớn như vậy còn muốn con dâu đút cơm, ông làm cha lập tức có một loại cảm giác rất có lỗi với lão tổ tông, là ông không dạy dỗ Côn Sơn cho tốt, đã lớn đến không thể nào lớn hơn mà còn ngây thơ như vậy a!

Rút kinh nghiệm xương máu, đứng ở cửa ra vào Lục lão gia đưa ra quyết định, phải có biện pháp, làm cho con của ông thành thục… đúng rồi! Côn Sơn còn trẻ! Để hắn đi lên tỉnh học, tiếp nhận tri thức cao cấp, nhất định có thể thành thục, đi vào sau khi ăn cơm xong, Lục lão gia tựa ở trên ghế, đối với Côn Sơn nói: “Côn Sơn a! Con còn trẻ, chưa có kinh nghiệm sống, cha đưa con đi tỉnh thành học được không?”

“Không đi, con đi vợ con ở nhà làm sao được?” Ở trước mặt ông, Côn Sơn đã quen ngang ngược, giờ phút này biểu hiện ra một bộ dáng luyến tiếc con dâu, nói xong lôi kéo tay Bảo Châu nắm ở trong tay, sẽ thấy không có buông.

“Tiền đồ? Dù sao cũng không có khả năng cho vợ của con cùng đi! Nào có con dâu cùng đến trường, con đã hai mươi tuổi rồi, cũng đến lúc phải hiểu đạo lý, trong nhà không cần con quan tâm cái gì, nhưng cũng không thể luôn là đứa bé như thế, chuyện này cha không phải thương lượng với con, mà là thông báo cho con biết, bây giờ không kịp, mùa xuân năm sau phải đi cho cha.” Lục lão gia nói xong, không cho hắn cơ hội phản đối, đứng lên rời đi.

Lưu lại vẻ mặt khó chịu của Côn Sơn: “Mẹ kiếp! Đây rõ ràng là bổng đánh uyên ương, nhưng Bảo Châu em yên tâm, anh sẽ không đi.”

Côn Sơn ngoài miệng nói như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng lo lắng cũng không có chỗ dùng a!

Bảo Châu thấy hắn không để ý chuyện này, trong lòng cũng sốt ruột lên, nếu Côn Sơn đi tỉnh thành, ban đêm không nằm lên cánh tay hắn, Bảo Châu căn bản ngủ không được a!

Ngày hôm sau Côn Sơn muốn nghỉ làm về nhà lại bị cục trưởng bắt được, không thể đưa tin về nhà cho vợ biết, Bảo Châu nhàn rỗi không có việc gì đi nhà mẹ đẻ ăn chực.

Vạn Phú Quý là 100 lần hoan nghênh, hơn nữa lão gia tử gần đây khẩu vị không được tốt, mỗi lần Bảo Châu trở vêf, khẩu vị mới khá hơn một chút, cho nên mỗi lần Bảo Châu vừa đến, sẽ sai phòng bếp thay đổi phương pháp làm các món ăn ngon, Bảo Châu ăn như thế nào đều không mập.

Điều này làm cho Vạn Phú Quý thật cao hứng, ăn được là phúc ah!

Nếu về sau mang thai, đứa nhỏ được sinh ra nhất định sẽ khỏe mạnh,

Nói đến đứa nhỏ, Bảo Châu kết hôn cũng đã mấy tháng rồi, còn chưa có tin tức gì, Bảo Châu đơn thuần có lẽ còn không có để ở trong lòng, Côn Sơn lại bề bộn, không được ông làm cha phải sớm vì con gái quyết định, buổi trưa ăn cơm xong, Vạn Phú Quý gọi Bảo Châu vào thư phòng, vẻ mặt tươi cười lấy ra một bức tranh vẻ tiểu oa nhi đưa tới cho Bảo Châu xem: “Bảo Châu, có thấy có đáng yêu không?”

“Đáng yêu.”

“Vậy con có muốn sinh một Bảo Bảo?”

“Bảo Bảo? Con? Sinh như thế nào?” Từ nhỏ Bảo Châu đã không có mẹ chiếu cố, ông nội lại là đại nam nhân không có dạy cô, cho nên cô tuyệt không hiểu, cô tuy rằng nghe cũng muốn sinh Bảo Bảo, thế nhưng không có người dạy cô phải sinh như thế nào a!

“Khục khục… cái này…” Vạn Phú Quý do dự một chút, cái này bảo ông phải mở miệng như thế nào, nghĩ nghĩ, rất không nghiêm túc nói: “Đến hỏi con rể a! Con lột sạch quần áo của nó, ngồi ở trên người nó, nó sẽ dạy con cách sinh Bảo Bảo .”

“Dễ dàng như vậy a!” Bảo Châu nghĩ thầm cái này rất dễ dàng mà! Bờ mông vừa nhấc đứng lên, cao hứng về nhà ngồi đợi Côn Sơn trở về hỏi thăm nhiệm vụ sinh Bảo Bảo.

Buổi tối Côn Sơn vừa mới nằm xuống, chỉ thấy Bảo Châu đóng cửa lại, trực tiếp ở trước mặt hắn cỡi sạch quần áo, Côn Sơn lập tức há hốc mồm, cô cỡi quần áo làm gì? Tuy rằng thân hình của cô tốt không có lời nói có thể nói, thế nhưng còn nhỏ a! Côn Sơn một mực tự nói với mình, cô còn nhỏ như vậy mình như thế nào ra tay được?

Đã là mùa thu, Côn Sơn sợ cô cảm lạnh, đang muốn cầm chăn che kín người cô lại, thì Bảo Châu đã rất nhanh nhẹn bò lên giường, đặt mông ngồi ở trên người hắn, mắt nhỏ sáng lóng lánh nhìn hắn, tuyệt không biết thẹn thùng: “Côn Sơn, dạy em sinh Bảo Bảo a!”

Cô ngồi không an ổn, bờ mông ở trên phần bụng của hắn nhích tới nhích lui, thật đòi mạng a!

Côn Sơn cố nén cảm giác muốn cho cô Bảo Bảo , nhấc chăn lên đem cô cùng chính mình bao lại thành một đoàn, nhắm mắt lại, một bên ôm cô một bên nghiến răng nghiến lợi hỏi cô: “Là ai bảo em làm thế này?”

“Cha Phú Quý!” Nói xong đột nhiên ngẩng đầu, rất khát vọng nhìn về phía Côn Sơn: “Côn Sơn, dạy em sinh Bảo Bảo được không?”

Đã là Nhạc phụ hắn còn có thể nói cái gì, nhưng vẫn không dám mở to mắt nhìn cô, sợ chính mình nhịn không được hóa thân thành cầm thú, cô còn nhỏ như vậy, vạn nhất làm cô bị thương làm sao bây giờ, đành phải lừa gạt cô nói: “Nhưng anh cũng không biết, làm sao bây giờ?”

“A!” Bảo Châu trợn tròn mắt, bất quá cô rất nhanh nghĩ tới biện pháp, hỏi cha Phú Quý! Hắc hắc!

Côn Sơn nếu như lúc này mở to mắt nhất định sẽ biết rõ cô đang đánh chủ ý xấu gì, đáng tiếc hắn không dám động, từ từ nhắm hai mắt.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai Vạn Phú Quý đã gọi điện thoại cho con gái, hỏi tình hình chiến đấu như thế nào: “Ngày hôm qua con và Côn Sơn thế nào rồi?”

“Côn Sơn nói anh ấy cũng không biết, cha Phú Quý nói cho con biết a!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play