Lời này vừa nói ra, Bảo Trân rất muốn khóc, thật sự một ngụm đều không cho a!

Thật ra thì không ăn thịt coi như xong, mỗi ngày ăn cũng cảm thấy ngán, không phải là cái vị kia.

Vấn đề là phần huyết yến kia cô thật vất vả mới cầu cha đáp ứng cho cô một phần, rõ ràng đây là bánh bao thịt đánh chó có đi không về, bị trực tiếp phân cho kẻ đần đến từ nông thôn này.

Bảo Nguyệt tuyệt không đồng tình với em gái của mình, thật sự là đầu heo, chị gái ở nông thôn mới tới thành phố, lại là nhiều năm không gặp như vậy, cha nhất định sẽ đối với chị vô cùng tốt, Bảo Nguyệt thông minh theo ý cha mà nói: “Cha thực thương chị Bảo Châu, chị quả thực là hơi gầy một tí.”

Vạn Phú Quý gật đầu: “Các con làm em cũng phải chăm sóc tốt cho chị, lần trước Trương thúc thúc con tới đưa cho một hộp bánh ngọt Tây Dương, con thích ăn đồ ngọt vốn định đưa cho con, nếu con đã đau lòng cho Bảo Châu, khó được con có phần tâm này, vậy thì cho Bảo Châu luôn đi, Chu mụ bà đợi tí nữa gọi người đưa đến phòng Bảo Châu.”

Bảo Nguyệt rất bị tổn thương, cô đây là trong truyền thuyết nằm yên cũng đao lần lượt kề cổ sao?

Bảo Châu nghe thấy đồ ăn tốt đều cho mình, rất vui vẻ kẹp một miếng thịt ba chỉ mình thích nhất cho Bảo Nguyệt: “Cảm ơn em gái, thịt này ăn thật ngon, em nếm thử.”

Bảo Nguyệt nhìn thịt mỡ trong chén, rất muốn ném xuống dưới mặt bàn, thế nhưng mà ánh mắt Bảo Châu một bộ dạng rất chờ mong nhìn cô, ánh mắt Vạn Phú Quý cũng đang hướng bên này nhìn, cô nếu không ăn chính là không nể tình, đành phải cố nén buồn nôn đem miếng thịt ba chỉ béo ngậy nuốt vào trong bụng, một giây sau thiếu chút nữa buồn nôn đến nhổ ra.

Cám ơn Bảo Nguyệt, Bảo Châu cũng không có quên lòng tốt của Bảo Trân, kẹp lên một khối thịt như vậy cho vào trong chén Bảo Trân.

Bảo Trân nhìn miếng thịt béo ngậy thật sự nuốt không trôi, tự động đầu hàng nói: “chị, chị ăn đi! Em đang giảm béo.”

Vì vậy đợi sau khi ăn xong món điểm tâm cũng là lúc súp ngọt ngân nhĩ được bưng lên, Bảo Trân cũng không thể không biết xấu hổ mà ăn hết, đem súp ngân nhĩ đưa đến trước mặt Bảo Châu cười ha hả mà nói: “Bảo Châu chị giúp em ăn chỗ này đi!”

Nghĩ thầm ăn hai phần súp ngân nhĩ, tốt nhất bị tiêu chảy kéo chết ngươi.

Công năng hấp thu gần đây của Bảo Châu rất mạnh, trước kia thời điêmẻ không có đồ ăn phải đi khắp núi tìm rau dại, đồ ăn khó ăn hơn nữa đều có thể nuốt xuống, cái gì cỏ đắng a! Lá cây mục a! Trong đó có một ít thảo dược dưỡng dạ dày, kết quả càng ăn khẩu vị càng tốt.

Chút lòng thành này tính là gì á!

Bảo Châu nói cười tà tà cho hai chén súp ngân nhĩ vào trong bụng, vỗ vỗ cái bụng tròn vo tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn về phía Vạn lão gia tử bên cạnh đồng dạng không thể động đậy chút nào, an tâm nghiêng đầu một cái ngủ thiếp đi…

Gian phòng của Bảo Châu tuy rằng so với Bảo Nguyệt và Bảo Trân có chút keo kiệt, Nhị thái thái vẫn đứng ở cửa ra vào cười ha hả đối với cô nói: “Đây chính là mẹ đã bỏ ra vài ngày mới thu thập thỏa đáng đấy, con xem có thích hay không? Không thích mẹ lại gọi người đổi lại cho.”

Bảo Châu quan tâm nhất chính là ngủ được thoải mái, đi về phía giường lớn khắc hoa ngồi xuống, sau đó rất nhanh đứng lên, giường trong thành phố quá không thoải mái, phía dưới không có lót cỏ, ngồi xuống cứng rắn, còn không bằng giường thấp ở nông thôn của cô, ít nhất phía dưới còn phủ lên một lớp cỏ khô, nghĩ đến trời còn chưa có tối, đi ra bên ngoài tìm chút ít cỏ về trải lên ván giường có lẽ còn kịp.

Một bên đi ra ngoài, một bên hỏi Nhị thái thái: “Mẹ hai, không cần làm phiền mẹ, ở đâu có cỏ?”

“Sông?” Nhị thái thái nhìn bộ dạng cô uể oải, nghĩ thầm chẳng lẽ cô phát hiện mình cắt xén tiền dùng để sửa phòng, dùng lại đồ đã qua sử dụng trong nhà và chăn bông của hạ nhân đã dùng qua thật giả lẫn lộn.

Cho nên tức giận quá muốn nhảy sông tự vận?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play