“Em đã biết.” Diệp Dung Thanh thất vọng mà về.

Trở lại biệt thự Lục Hoài Ninh, vừa vào phòng, một nha hoàn ở bên cạnh cô tên là Tiểu Quyên thấy cô trở về, cúi đầu đi vào phòng của cô: “Dung Thanh tỷ.”

“Tiểu Quyên muội muội. Nhìn sắc mặt của em, đã xảy ra chuyện gì sao? ngồi xuống nói.” Diệp Dung Thanh rót một chén nước cho cô, sau đó đóng cửa lại, cô là từ tầng lớp thấp nhất đi lên, cho nên cô biết rõ bọn nha hoàn muốn cái gì, cô giỏi về lôi kéo bọn họ. Mấy ngày nay, dưới sự cố gắng của cô, tất cả người hầu trong nhà này ngoài trừ nha hoàn hồi môn của Ôn tiểu thư, trên cơ bản đã trở thành cơ sở ngầm của cô, chỉ cần Ôn tiểu thư và Lục Hoài Ninh có bất kỳ động tĩnh gì, sẽ có người tới mật báo cho cô.

Tiểu Quyên uống một hớp nước, có chút trấn định nói: “Hôm qua em xếp quần áo cho đại thiếu phu nhân, phát hiện trên quần lót có dính vết đỏ không có rửa sạch sẽ, em hơi hoài nghi, sợ là đại thiếu phu nhân tới kỳ kinh nguyệt, thế nhưng cái bụng của đại thiếu phu nhân như trước mỗi ngày lớn lên, dường như không có việc gì, cũng không có mời bác sĩ đến. Vì vậy em đã cẩn thận quan sát, vừa rồi thừa dịp nha hoàn của đại thiếu phu nhân không chú ý, em tới phòng đại thiếu phu nhân nhìn quần áo vừa rồi đại thiếu phu mới tắm xong thay ra, phía trên có máu kinh.”

“Em xác định là kinh nguyệt? Không phải chảy máu?” Diệp Dung Thanh tinh thần tỉnh táo, cơ hội hàm ngư chuyển mình của cô đã đến rồi.

“Em xác định, mấy ngày trước Tiểu Nguyệt cũng nói nhìn thấy đại thiếu phu nhân vụng trộm uống cà phê.”

“Ý của em là, đại thiếu phu nhân không có mang thai! Cô ta lừa tất cả mọi người?” Diệp Dung Thanh trợn to mắt nói, thật tốt.

Tiểu Quyên gật đầu: “Em xác định.”

“Chúng ta sẽ cùng nhau vạch trần cô ta, em nghe theo sắp xếp của chị. Bây giờ em đi gọi Tiểu Nguyệt tới, chị sẽ nghĩ ra một kế hoạch kỹ càng.” Diệp Dung Thanh lòng tin càng tăng, đại thiếu phu nhân ai kêu cô bắt nạt tôi! Hãy chờ xem!

Vài ngày sau, Bảo Châu trở lại Quảng Châu, ăn xong điểm tâm, Bảo Châu mang theo Tiểu Hoàng ở trong sân chơi tiếp đậu, Thẩm mẹ nhận điện thoại đi tới nói: “Thiếu phu nhân, nha hoàn nhà đại thiếu gia gọi điện tới nói, đại thiếu phu nhân trong nhà nhàn rỗi buồn chán, muốn mời cô đi qua nói chuyện với cô ấy.”

“Con không muốn đi.” Bảo Châu cong miệng lên, cô không thích ánh mắt chị dâu nhìn cô, cảm giác là lạ.

“Nhưng nha hoàn bên kia nói, đại thiếu phu nhân cố ý chuẩn bị món bánh mơ xốp giòn cô thích ăn, còn có trà hoa hồng, rất có thành ý, nếu cô không đi, đại thiếu phu nhân sợ là sẽ kiếm chuyện với cô.”

“Vậy được rồi! Tiểu Hoàng chúng ta cùng đi.” Bảo Châu sờ sờ đầu Tiểu Hoàng, Tiểu Hồng đậu ở cành cây bên cạnh không vui, giương cánh bay đến trên vai Bảo Châu, giống như đang nói tôi cũng muốn đi, cô đừng mong nặng bên này nhẹ bên kia, mỗi lần có đồ ăn ngon chỉ mang theo Tiểu Hoàng không mang theo tôi.

Bảo Châu nghĩ dù sao đều là đi ăn, có lẽ chị dâu sẽ không để ý, liền đem Tiểu Hồng cùng nhau đi.

Thấy Bảo Châu vào nhà, Tiểu Nguyệt nói: “Nhị thiếu phu nhân, đại thiếu phu nhân trên lầu trang điểm, đang không biết chọn bộ quần áo nào cho tốt, cô lên giúp đại thiếu phu nhân chọn a!”

“Ừ!” Bảo Châu để Tiểu Hoàng khổng lồ lưu tại trong phòng khách, chỉ đem theo Tiểu Hồng đứng trên vai cô đi lầu hai.

Mở cửa ra, Bảo Châu đi vào, phát hiện Ôn tiểu thư còn trên giường ngủ, nghĩ thầm chị dâu quá không có suy nghĩ rồi, kêu mình tới, vậy mà chính mình vẫn còn ngủ nướng, đi qua thò tay xốc chăn của cô lên: “Chị dâu rời giường a! Ồ, bụng của chị đâu rồi?”

Ôn tiểu thư đột nhiên bừng tỉnh, thấy Bảo Châu đứng ở bên giường nhìn chằm chằm vào bụng của mình, cô hoảng hốt, hướng Bảo Châu quát: “Cô nhìn cái gì? Còn không đi ra ngoài! Mới sáng sớm chạy đến nhà của tôi làm gì?”

“Là chị gọi em tới a!” Bảo Châu rất vô tội nhún vai, hơn nữa hiện tại hình như không phải rất sớm nữa!

“Nói hươu nói vượn, còn không cút ra ngoài cho tôi! Thải Vân, Thải Vân tiến vào cho tôi!” Ôn tiểu thư hô to, đứng dậy ngang ngược đẩy Bảo Châu ra khỏi phòng.

“Em đi về đây.” Chị dâu khi dễ người ta.

“Không cho phép đi, cô xuống lầu chờ tôi một lát.” Cô không xác định vừa rồi Bảo Châu có thấy cái gì không.

“Làm gì?”

“Chị có thứ tốt muốn cho em.” Ôn tiểu thư lừa gạt nói.

Bảo Châu là người thích ăn, vừa rồi không thoải mái, tựa hồ quên hết, xuống lầu ngồi ở trên ghế sa lon ngủ gà ngủ gật.

Trên lầu, Ôn tiểu thư giữ cửa, hỏi nha hoàn Thải Vân: “Nó như thế nào xuất hiện ở trong phòng của tao?”

“Em cũng không rõ.”

“Đồ ăn hại, lỡ nó phát hiện tao không có mang thai, vậy chúng ta sẽ xong đời.”

“Vậy giờ phải làm gì?”

“Đợi nó nói ra, sợ sẽ chậm, không bằng chúng ta vu oan nó , lát nữa mày kêu người hầu trong nhà đi ra ngoài, sau đó kêu nhà tao gọi điện thoại cho bác sĩ qua đây, sau đó tao giả vờ bị nó đẩy từ thang lầu xuống.” Ôn tiểu thư nói, như vậy, cô sẽ một hòn đá ném hai con chim, vừa giấu diếm được chuyện này, lại giải quyết xong một kẻ địch.

“Em đã biết, em lập tức đi an bài.”

Hai người vừa nói xong, chỉ nghe thấy tiếng Bảo Châu đập cửa, Ôn tiểu thư không tình mở cửa ra: “Chuyện gì?”

Bảo Châu không nhìn cô chỉ là quay người nhìn trong phòng một vòng, rốt cuộc ở trên giá áo thấy được Tiểu Hồng từ trong một cái áo ló đầu ra, Bảo Châu đi qua vui vẻ bắt nó: “Tiểu Hồng, thì ra cưng ở đây.”

Như vậy lời vừa rồi cô nói, cái con chim kia cũng nghe được?

Ôn tiểu thư lập tức có loại xúc động muốn bóp chết Tiểu Hồng, nhưng không còn kịp, Bảo Châu đã đem Tiểu Hồng ôm đi.

Bất quá cho dù đã nghe được, cũng chỉ là một con chim nhỏ, lại không thể mở miệng nói chuyện, Bảo Châu làm sao biết?

Nhưng cô đã sai rồi, con chim kia chính là một con vẹt từ nước ngoài đưa về biết nói chuyện.

Ôn tiểu thư nghĩ thầm Bảo Châu cô vừa vặn đi lên, đây là cô tự tìm, Ôn tiểu thư đối với Thải Vân bên cạnh liếc mắt ra dấu một cái.

Thải Vân tìm cớ xuống dưới lầu đối với bọn người hầu nói: “Trong sân có rất nhiều lá rụng, các người làm việc như thế nào vậy, đi! Đều ra ngoài sân, đem lá rụng quét sạch sẽ, nếu để cho tôi phát hiện còn bất kỳ một mảnh lá rụng nào, sẽ khấu trừ tiền công.”

Mọi người đã sớm giận mà không dám nói gì, nhao nhao đi ra ngoài.

Thấy tất cả mọi người đi rồi, Ôn tiểu thư mỉm cười đối với Bảo Châu nói: “Chúng ta xuống lầu a!”

Lúc xuống lầu Bảo Châu đi ở phía trước, Ôn tiểu thư muốn hãm hại cô, gọi cô lại: “Em chậm một chút, chờ chị.”

Bảo Châu thả chậm bước chân đợi cô đi đến bên cạnh mình mới cùng nhau đi xuống lầu, ngay tại lúc cách mặt đất còn có bốn năm bậc thang, Ôn tiểu thư đột nhiên giơ tay túm Bảo Châu, hơn nữa kêu to: “Em làm gì đẩy chị thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play