Cũng may hắn cũng không yếu, nếu không làm sao giữ được vợ?
Côn Sơn thở dài về sau, tiếp tục lau tóc cho Bảo Châu.
Bảo Châu nhàn rỗi nhàm chán, cầm lược nhỏ chải lông cho Tiểu Hoàng, miệng lẩm bẩm: “Tiểu Hoàng nghe lời, Tiểu Hoàng nghe lời, Tiểu Hoàng cưng phải ngoan ngoãn ngồi, ngày mai cưới vợ cho cưng.”
Tiểu Hoàng rất phiền muộn, lời này Bảo Châu đã niệm thành thói quen, nhưng nó ngay cả bóng vợ cũng còn không có gặp.
Hai ngày sau, Bảo Châu đang ở trong sân chơi, Thẩm mẹ đột nhiên chạy tới: “Thiếu phu nhân đã xảy ra chuyện, thiếu gia đi cứu Diệp tiểu thư, Diệp tiểu thư vì đỡ cho thiếu đi một đao, hiện tại nằm ở trong bệnh viện. Thiếu phu nhân tôi và cô đi bệnh vệ thăm cô ta!”
Bảo Châu nghe xong, cảm thấy rất cảm kích Diệp Dung Thanh, nói câu chờ tôi một chút, trở về phòng tìm một cục vàng, Thẩm mẹ thấy nói: “Thiếu phu nhân, cô cầm cái này làm gì?”
“Cảm ơn cô ấy cứu Côn Sơn.”
“Cái này cũng quá nhiều đi nha? Vô cùng quý.” Thẩm mẹ cảm thấy Tiểu Tam vẫn không hài lòng đâu.
“Côn Sơn so với nó quan trọng hơn.” Vàng có thể so với Côn Sơn quan trọng hơn sao? Bảo Châu nói xong ôm cục vàng nặng trịch lên xe.
Trong một gian phòng bệnh của một bệnh viện nào đó ở Quảng Châu.
Diệp Dung Thanh nằm trên giường bệnh, mặt trắng như tờ giấy, run rẩy miệng miệng, kêu người đứng cạnh cửa sổ: “Nhị thiếu gia.”
“Cô đã tỉnh? Bác sĩ nói cô không có gì đáng ngại, dưỡng bệnh cho khỏe. Đại ca bên kia tôi sẽ giúp cô nói một tiếng.” Côn Sơn xoay người, nhìn co một cái nói.
“Cảm ơn nhị thiếu gia. Lần này nếu không có thiếu gia, tôi thật không biết sẽ ra sao.”
“Chuyện phải làm, nếu không phải Bảo Châu khiến cho chính mình đầy bơ, có lẽ cô cũng không bị bắt.” Côn Sơn thản nhiên nói.
“Nếu như không có cô ấy, anh cũng sẽ cứu em, em biết rõ. Nhị thiếu gia, anh còn yêu thích em đúng không?” ánh mắt cô mông lung ngồi dậy, bao hàm thâm tình nhìn về phía Côn Sơn, nếu như một tia tình nghĩa cũng không có, vậy làm gì phải mạo hiểm tới cứu cô?
“Cô nằm xuống nghỉ ngơi, đừng làm miệng vết thương vỡ ra.” Côn Sơn duỗi tay đè chặt vai của cô, để cô đừng lộn xộn, miệng vết thương một khi bị rách, sẽ chậm khỏi, lại là mùa hè, có thể sẽ thật phiền toái.
Diệp Dung Thanh nghe xong, chẳng những không có nằm xuống, ngược lại vươn tay ôm lấy eo Côn Sơn, mỉm cười nói: “Nhị thiếu gia, anh quả nhiên vẫn quan tâm em, em biết trước kia là em sai, anh ý chí sắt đá, trách em oán em, em sẵn sàng tiếp nhận. Nhưng em không quên được anh, em sẽ chờ anh, sẽ cố gắng làm anh lại thích em. Để cho em làm tiếp của anh a!”
“Buông tay.” Côn Sơn muốn lạnh lùng làm mất tay của cô, lại sợ đụng tới vết thương của cô, cho nên động tác rất nhẹ, Côn Sơn kéo nhẹ tay cô ra, còn chưa có thoát ra.
Đột nhiên cửa mở, Bảo Châu cầm vàng trong tay, nhìn thấy một màn kia, từ xa nhìn lại, phảng phất như hai người bọn họ là tay cầm tay, cục vàng trong tay đột nhiên trùng trùng điệp điệp rơi trên mặt đất.
Côn Sơn nghe thấy âm thay vừa quay đầu lại, nghĩ thầm tiêu rồi, Bảo Châu nhất định sẽ hiểu lầm!
Vừa đẩy tay Diệp Dung Thanh ra, vừa quay đầu nhìn về phía Bảo Châu: “Bảo Châu, em nghe anh giải thích!”
Bảo Châu không nhìn hắn, cúi đầu nhặt vàng lên đi tới bên giường Diệp Dung Thanh để xuống; “Cái này cho cô.”
“Thiếu phu nhân, cô đã hiểu lầm, tôi và Nhị thiếu gia không có gì…” Diệp Dung Thanh giả vờ giải thích, lại đồng thời mị nhãn như tơ nhìn qua Côn Sơn, lạt mềm buộc chặt.
Bảo Châu lại rất tin tưởng gật đầu: “Tôi biết rõ, tôi đi nha.”
“A!” Diệp Dung Thanh lập tức có một loại cảm giác một quyền đánh vào trên bông, rõ ràng biến khéo thành vụng!
Thấy Côn Sơn vẫn còn thất thần, Bảo Châu thò tay lôi kéo góc áo của hắn: “Côn Sơn, anh có muốn cùng về không?”
“Muốn!” Không cùng vợ trở về là tên ngốc, Côn Sơn kịp phản ứng, mừng rỡ như điên nắm tay Bảo Châu đi ra ngoài.
Lên xe Bảo Châu đối với chuyện vừa rồi chữ không đề cập tới, chỉ là tựa vào vai của hắn nghỉ ngơi.
Côn Sơn chuẩn bị một bụng lời nói, ngược lại không thể nào giải thích, nghẹn khó chịu, chủ động tìm Bảo Châu nói chuyện: “Vì sao em không hỏi? Mới vừa rồi là hiểu lầm.”
“Em biết rõ.”
“Vì sao?”
“Cô ấy nói.”
“Cô ta nói em sẽ tin?” Côn Sơn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Em tin anh!” Côn Sơn sẽ không lừa gạt cô.
“Cảm ơn em đã tin anh, bất quá anh vẫn muốn giải thích với em, vừa rồi thật sự là hiểu lầm. Là như thế này…” Côn Sơn không sợ người khác làm phiền đem sự tình vừa rồi giải thích một lần với Bảo Châu, sau đó nói: “Em sẽ thông cảm cho anh đúng không?”
Không có nghe được Bảo Châu trả lời, hắn vừa quay đầu lại, người nào đó đã ghé vào trên vai của hắn ngủ, nước miếng làm ướt một mảnh.
Không dụng tâm nghe rành rành như thế, lại làm cho Côn Sơn thật cao hứng, một cô gái cả giải thích cũng không nghe, còn có thể ngủ ngon như vậy, điều này nói rõ cô ấy không quan tâm, hoặc là rất tin tưởng.
Côn Sơn tin tưởng là cái thứ hai.
Không có qua vài ngày, Bảo Châu cùng mấy vị phu nhân đi xem kịch, thời điểm ở rạp hát gặp Ôn tiểu thư, Bảo Châu không thích chị dâu này lắm, nhưng Ôn tiểu thư chạy ra đón chào, Bảo Châu vẫn cùng cô bắt chuyện: “Chị dâu.”
“Bảo Châu! Chị thật sự là bội phục em, lửa cháy đến nơi rồi, em như thế nào còn có tâm tư tới đây xem kịch?” Ôn tiểu thư cười chế nhạo.
“Không có! Lông mày tôi vẫn rất tốt!”
“Còn giả bộ hồ đồ với chị? Cái con hát kia cứu được Côn Sơn nhà em, ân cứu mạng, Côn Sơn nhà em lấy thân báo đáp cũng không đủ. Chị nghe nói Côn Sơn mấy ngày nay luôn chạy tới bệnh viện, em cũng phải cẩn thận, đừng không để ý, trong nhà thêm một tiểu thiếp sẽ giành chồng với em.” Ôn tiểu thư lớn lối nói, cô thật vất vả tìm được chuyện có thể làm cho Bảo Châu khổ sở, đương nhiên muốn lợi dụng một phen thật tốt.
“Sẽ không đâu.”
“Như thế nào sẽ không, chị nghe nói hôm qua Lục thiếu tự mình mang theo hoa tươi đấy. Một bó hoa hồng to!”
Bảo Châu đem đầu lắc như trống lúc lắc: “Không có khả năng. Chị dâu, chị thật đáng thương, còn trẻ như vậy đã bị tật lãng tai. Em giới thiệu cho chị một bác sĩ! Rất lợi hại a!”
“Không tin cũng được!” Ôn tiểu thư tự tìm mất mặt giẫm giày cao gót đi về hướng ngược lại Bảo Châu.
Sau khi Ôn tiểu thư rời đi, một đám phu nhân cũng không xem kịch nữa, các bà lôi kéo Bảo Châu đi bệnh viện: “Chúng ta cùng con đi xem một cái, nếu thật sự như cô ta nói, chúng ta sẽ làm chủ giúp con.”
“Con không đi.”
“Con không đi nếu hai người bọn họ thực sự cấu kết với nhau, về sau chỉ có con khóc. Bảo Châu a! Đàn ông có tiền sẽ có rất nhiều hồ ly tinh đi quấn quít. Con cũng phải cẩn thận đề phòng, đừng để hắn bị hồ ly tinh lôi kéo, đến lúc đó lại phải thu thập thì phiền toái. Ông nhà tôi có mấy con hồ ly tinh, đều là tại ông ấy có tiền nên bọn nó mới tìm tới.” Một vị phu nhân rất có kinh nghiệm nói ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT