“Em muốn dẫn anh về nhà, đừng ngủ nữa được không? Nếu không em đánh mông anh.”

“Bảo Châu?” Âm thanh chân thật như thế, Côn Sơn không thể tin mở mắt ra, thật là cô: “Sao em lại ở đây? Bọn hắn bắt em à?”

“Em đến dẫn anh về nhà.”

“Chỉ bằng hai người? Kỷ Lương anh mau dẫn Bảo Châu về, ở đây quá nguy hiểm!” Côn Sơn biết mạng mình quan trọng, nhưng Bảo Châu với hắn mà nói quan trọng hơn, nếu bị người ta phát hiện, bọn họ khả năng một người cũng đi không được, ở đây bốn phía đều có trọng binh canh gác.

“Không sợ. Chúng tôi mang đủ người và vũ khí tới, bọn người A Thiếu đang ở bên ngoài, tin tưởng rất nhanh sẽ xông vào, có máy bay ở bên ngoài.” Thẩm Kỷ Lương giải thích nói, may mắn bọn họ chuẩn bị đầy đủ.

Côn Sơn nghe vậy thở dài một hơi, đối với Bảo Châu nói: “Có mang theo dao găm không?”

“Có.” Bảo Châu lấy cây dao găm cô thường chơi ra trước mặt Côn Sơn.

“Đưa dao cho Kỷ Lương, Kỷ Lương dùng dao găm bổ về phía khóa sắt.” Thẩm Kỷ Lương nghe vậy nửa tin nửa ngờ thử. Cư nhiên hai ba cái, đã chặt khóa sắt thành mấy đoạn.

“Ở đây còn có rất nhiều người bị bắt, Kỷ Lương cứu bọn họ.” Côn Sơn một bên được Bảo Châu đỡ xuống, cố gắng đứng di động vài bước một bên nói.

Thẩm Kỷ Lương không lời từ chối, hắn đã sớm không còn là một thư sinh văn nhược, hắn rất nguyện ý giúp đỡ người khác. Động tác mặc dù hơi chậm, nhưng đã tháo dây buộc cho tất cả mọi người, những người bị bắt đã sớm tỉnh lại.

Thẩm Kỷ Lương thấy bọn họ tỉnh, đở lấy một người trong đó bị thương nặng nhất nói: “Tôi tới cứu các người, đi theo tôi, đến cạnh cửa, bên ngoài đã được giải quyết tốt, các người tự do.”

Rất nhanh cửa nhà kho mở ra, mọi người nhìn thấy Côn Sơn còn sống đều sâu sắc thở dài một hơi, A Thiếu cùng A Long, A Hổ đều phi thường kích động: “Sơn ca, anh như thế nào rồi?”

“Không chết được, mang mấy người kia theo, chúng ta không thể thấy chết không cứu.” Côn Sơn chỉ chỉ mấy người bên cạnh hắn bị đánh thương tích đầy mình.

Mấy tiểu đệ đi lên, mỗi người cõng một người, đem mọi người nhanh chóng lên máy bay, máy bay cất cánh, bay khỏi nhà kho kia, mọi người rốt cục thở dài một hơi, học qua sơ cứu đơn giản Thẩm Kỷ Lương băng bó cho bốn người bị thương.

Bảo Châu là người thích hưởng thụ, trên máy bay thiết bị đều là nhất lưu, ăn uống, cái gì cần có đều có.

Mọi người cho bốn người bệnh, ăn một ít gì đó để bổ sung thể lực.

Ăn hết hai cái màn thầu, Côn Sơn dần dần có chút khí lực, một bên nắm tay Bảo Châu, một bên cùng mọi người nói chuyện: “Mọi người không cần lo lắng, tôi đã khỏe hơn nhiều, không có trở ngại. Cụ thể sau khi trở về, chờ tôi ngủ một giấc lại từ từ nói. Không cần đi Quảng Châu, đáp xuống Hồng Kông, vài người khác trước về Hồng Kông, sau đó mời bác sĩ đến trị liệu. Chuyện tôi trở về và bị thương, tạm thời đừng để lộ ra ngoài, nhà tôi ở Hồng Kông rất ít người biết, chúng ta đi chỗ ấy. Chuyện hôm nay, đối với bất kỳ người nào cũng không thể lộ ra.”

“Vâng.” Mọi người gật đầu, sau đó từng người đi nghỉ ngơi.

Côn Sơn nhìn Bảo Châu ngồi bên cạnh mình, không nói gì, dịu dàng đưa tay sờ lên lọn tóc mềm mại của cô: “Làm sao vậy?”

Bảo Châu hít hít cái mũi, vành mắt đỏ lên nhìn hắn: “Côn Sơn, em nhớ anh.”

“Anh cũng nhớ em.” Côn Sơn cố sức ngẩng đầu ở môi cô, dùng sức hôn lấy. Phảng phất đang chứng minh sự hiện hữu của mình, chứng minh chính mình thật sự một lần nữa được tự do.

Cho tới bây giờ, lòng của hắn khó bình tĩnh trở lại.

Hắn có nghĩ đến chính mình vạn nhất được cứu ra, nhưng không nghĩ tới sẽ là Bảo Châu tới cứu hắn, cô giống như một cơn mưa sau đại hạn, rải đầy cõi lòng lo lắng của hắn, hắn lo lắng mình sẽ không còn được gặp lại Bảo Châu, lo lắng cô vì chính mình khổ sở, lo lắng cô không chịu tái giá, lo lắng hai đứa con không có ba ba, lo lắng cha mẹ vì hắn thương tâm, lo lắng chỗ dựa của các anh em về sau, lo lắng cho mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện, lo lắng rất nhiều rất nhiều.

Mà tại thời khắc này, lo lắng của hắn bởi vì Bảo Châu xuất hiện, mà đã hóa thành hư ảo, nếu có chỉ là cảm động.

Đã qua một hồi lâu, Côn Sơn mới buông cô ra, để cô dựa vào vai của mình: “Vợ à, vài ngày không gặp, em hình như gầy đi, Tiểu Hoàng cũng gầy. Là lo lắng cho anh sao? Hiện tại anh đã trở về rồi, phải ăn nhiều một chút, đem thịt bổ trở về cho anh.”

Bảo Châu ăn không vô, Tiểu Hoàng cũng vậy, tự nhiên đều gầy.

“Ừm!” Bảo Châu ngoan ngoãn gật đầu, cô đều nghe Côn Sơn.

Mà ngồi ở ghế chuyên dụng Tiểu Hoàng đang cố gắng ăn, dùng hành động thực tế để chứnh minh nó nghe lời.

“Bảo Châu, sao em biết anh ở đâu?”

Bảo Châu kể lại đại khái chuyện mình năm mơ cho Côn Sơn nghe, Côn Sơn ngoài sợ hãi thán phục ra cảm thấy vợ của mình thật thông minh: “Nhờ có em đi tìm Thẩm Kỷ Lương, bằng không đợi tới sáng mai, có lẽ anh sẽ chết. Hiện tại đã muộn, chờ đến Hồng Kông em phải ngủ một giấc thật tốt.”

Đến Hồng Kông, đã là nửa đêm, một đoàn người đến nhà Côn Sơn, bên trong không có người, chìa khóa ở dưới chậu hoa cạnh cửa ra vào, Côn Sơn mở cửa, cùng mọi người đi vào, sau đó kêu người đi gọi bác sĩ.

Đợi tất cả an bài thỏa đáng, Côn Sơn đi lên lầu dỗ Bảo Châu ngủ xong, khập khiễng đi xuống lầu, ngồi xuống ghế sa lon, đối với anh em trước mặt nói: “Tất cả mọi người ngồi đi!”

“Sơn ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao anh lại ở Thượng Hải?” A Hổ cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Sơn ca đột nhiên đi Thượng Hải?

“Buổi tối mấy ngày trước, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Tổng đường chủ, nói là bị người ở Thượng Hải đuổi giết, trốn ở trong kho hàng gần bến tàu An Tín, kêu tôi đi qua cứu viện, ai cũng không thể nói. Sau đó tôi liền đi.” Lúc ấy không nghĩ quá nhiều, tuy đã từng hoài nghi có thể sẽ có bẫy, lúc ấy nguy hiểm trước mặt, cũng bất chấp quá nhiều, vạn nhất Tổng đường chủ thực sự xảy ra chuyện, Trí Đường khả năng sẽ hỗn loạn.

“Vậy sau đó?”

“Sau đó…” Côn Sơn do dự một chút, không biết nên nói tiếp không.

“Về sau, thời điểm hắn đến, tôi đã bị khống chế, vì cứu tôi, Lục đường chủ cũng bị bắt.” Một người trung niên mặt mũi tràn đầy vẻ mệt mỏi bị thương từ gian phòng bên cạnh vịn tường đi ra, ông thật không ngờ Lục Côn Sơn cư nhiên trọng tình trọng nghĩa như thế, không nghĩ ngợi gì thật sự lập tức đến Thượng Hải, còn liều chết cứu hắn.

“Ngài là?” Mọi người cả kinh, không dám xác định thân phận của ông.

“Vị này chính là Tổng đường chủ, mọi người mau hành lễ.” Côn Sơn nói xong, mọi người vội vàng hành lễ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play