“Là cô!” Cù thiếu vừa thấy Bảo Châu, chỉ có ý nghĩ duy nhất là phải chạy nhanh thôi. Đáng tiếc hắn vẫn chậm một bước, Bảo Châu vừa nhìn thấy hắn, đã như một người đang sắp chết đuối vớ được cái cây, giơ tay nắm chặt cổ áo của hắn, gắt gao nắm chặt.
“Anh chạy cái gì? Là tôi a!” Thật ra Bảo Châu cảm thấy hắn không tệ, cảm thấy hắn giữ chữ tín! Bởi vì đã trả lại đất cho Lục gia không phải sao?
“Tôi biết là cô.” Vẻ mặt Cù thiếu đau khổ, ủ rũ nói.
Cũng bởi vì là cô, cho nên hắn mới muốn chạy a! Hắn đã bị cậu ném tới nước ngoài ngàn dặm rồi, cái nha đầu này sao lại như âm hôn không tan bám theo hắn! Hắn đã chạy đến nước Mỹ, lại bị cô bắt được! Trời xanh ah! Thật sầu não.
“Anh nhớ tôi không? Anh giúp tôi tìm Côn Sơn a! Không thấy anh ấy đâu nữa.” Vừa rồi xem hết phim đi ra, Côn Sơn đột nhiên nói mắc tiểu, kêu cô ở trước cửa rạp chiếu phim chờ hắn, thế nhưng cô chờ thật lâu, cũng không trông thấy Côn Sơn đi ra, sau đó cô đi khắp nơi tìm cũng không thấy người, còn bị dòng người xô đẩy, đẩy ra tới bên đường, sau đó cô không biết phương hướng nữa, nhà cửa bên trái và bên phải không có gì khác nhau, một lòng sợ hãi đã trái đi một chút, phải đi một chút, đi a! Đi a! Đã đi đến nơi đây.
“Côn Sơn là ai?”
“Chồng tôi.”
“Tôi nhớ ra rồi, cô là con dâu Lục gia! Con trai trưởng Lục gia hình như gọi Lục Hoài Ninh, Lục gia còn có một đứa con trai nhỏ gọi Lục Côn Sơn phải không? Đợi đã nào…! Người mua máy bay, lại mua ca-nô, là chồng cô?”
Bảo Châu lắc đầu, trong lòng tự nhủ, anh lầm rồi, máy bay là tôi mua đấy, ca-nô cũng là tôi mua!
Cù thiếu lại cho rằng Bảo Châu nói tên Lục Côn Sơn mua ca-nô lại mua máy bay không phải chồng cô.
Thật sự là đáng tiếc, nếu như chồng cô là ông chủ lớn Lục Côn Sơn kia, vậy hắn sẽ phát tài rồi. Vừa nghĩ tới cô gái trước mắt hại hắn đến tình cảnh như ngày hôm nay, hắn đã muốn giết người. Tuy cô đáng sợ, nhưng không đáng sợ hơn ngày trước! Huống chi nơi này là nước Mỹ, tuy hắn không quá quen thuộc, nhưng nha đầu kia và ông chồng không nổi tiếng của cô sẽ càng không quen thuộc a!
Cậu của hắn lần này thật nhẫn tâm, ngoại trừ học phí và phí ăn ở ra, cả một đồng tiêu vặt cũng không cho hắn. Hắn chi tiêu lớn, chút xíu phía ăn ở này sao đủ hắn nhét kẽ răng, đã sớm tiêu hết rồi.
Nếu cô thật sự là một kẻ có tiền, hắn sẽ bắt cóc tống tiền!
Nhưng không phải!
Hắn lại không biết chồng cô ở đâu?
Làm sao tìm được?
Lại nói hắn làm gì phải giúp cô tìm chồng?
Đã có cách!
Đem cô bán đi! Bán cô đi để trút mối hận trong lòng!
Cù thiếu đầu tiên nghĩ đến chính là đem cô bán vào khu gái điếm, hắn đối với Bảo Châu nói: “Tôi nghĩ Côn Sơn của cô ở chỗ này, tôi mang cô đi a!”
“Được!”
Cù thiếu nghênh ngang dẫn Bảo Châu đi tới một ổ mại dâm ở vùng ngoại ô New York, chỉ vào Bảo Châu dùng Anh ngữ không thuần thục nói với ông chủ: “Ông chủ, đây là em họ của tôi, từ Quảng Châu đến đây tìm việc làm, ở đây ông có thiếu người không? Cái gì nó cũng có thể làm, nếu ông thiếu người, tôi sẽ bán nó cho ông.”
Ông chủ đánh giá Bảo Châu một chút, cô bé Phương Đông nhỏ nhỏ gầy gầy, lớn lên rất tươi ngon mọng nước, cảm thấy cũng không tệ lắm đối với Cù thiếu nói: “Tôi cho cậu 500 đôla.”
“Một ngàn!” Cù thiếu muốn nhân cơ hội kiếm một số tiền.
Ông chủ suy nghĩ, cảm thấy Bảo Châu cũng không tệ lắm, cò kè mặc cả nói: “800!”
“Thành giao!” Tay không bắt sói, hắn không bán là người ngu.
Thấy ông chủ đưa tiền cho Cù thiếu, Bảo Châu hỏi hắn: “Người phương tây này vì sao cho anh tiền?”
Cù thiếu không chịu trách nhiệm lừa dối nói: “Tôi có một số việc phải rời khỏi đây một lát, nhờ ông chủ chiếu cố cô, tôi sợ ông ấy chiếu cố không tốt, ông ấy nói có thể cho tôi tiền thế chấp, nếu ông ấy không chiếu cố tốt cô, tiền thế chấp này sẽ không thể lấy lại. Nhưng cô yên tâm, tôi nghèo như chí không nghèo, tôi nhất định sẽ rất nhanh trở lại đón cô!”
“Tốt như vậy!” Bảo Châu nghe xong, thấy hắn ăn mặc dường như nghèo hèn không ít, thương hại hắn, cảm thấy hắn thật không dễ dàng, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Anh đã chịu khổ, tôi sẽ báo đáp anh thật tốt!”
Bảo Châu nói xong một phen đoạt lấy tiền trong tay hắn, bỏ chạy, từ nhỏ cô đã ở nơi không có giao thông thuận tiện, đã sớm quen với địa hình nên chạy cực kỳ nhanh.
Đợi Cù thiếu phục hồi tinh thần lại, Bảo Châu đã cầm tiền chạy không biết tung tích.
Cù thiếu lập tức có một loại cảm giác đại họa lâm đầu, vừa tính học theo Bảo Châu chuồn đi, thì bị ông chủ người da đen cường tráng một cước đá ngã xuống đất: “Tiền của ông đây, tụi bây cũng dám lừa ! Người tới đánh cho tao! Đánh thật mạnh vào!”
Hắn vừa nói xong, mấy người đàn ông da đen cường tráng vô cùng đã từ trên lầu lao xuống, đánh Cù thiếu một trận nhừ tử.
Lúc đánh chỉ còn lại có nửa cái mạng, Cù thiếu đột nhiên nhớ tới trong túi của còn có một đồng hồ hàng hiệu, lập tức lấy ra, giơ tay lên cho ông chủ xem: “Đừng đánh nữa! Tôi dùng cái này gán nợ.”
Ông chủ nhìn nhìn, phát hiện là đồ tốt, ở trên cái mông của hắn hung hăn dùng sức đá một cước nói: “Coi như mày mạng lớn, hôm nay trước hết tha cho mày một mạng, lần sau còn dám gạt bố mày, bố mày sẽ để đàn ông luân phiên chà đạp mày!”
Cù thiếu liên tục gật đầu, cố nén đau đớn đứng lên, khập khiễng từ từ ra khỏi ổ mại dâm, không phải hắn đủ bình tĩnh, mà là hắn thật sự đau đến không có khí lực gì nữa.
Một con chó nhỏ từ bên cạnh hắn chạy qua, khinh bỉ nhìn hắn một cái, chạy nhanh đi.
Cù thiếu đột nhiên nhớ tới một câu, so với thống khổ càng thống khổ chính là tuyệt vọng.
Hắn tuyệt vọng từ trong túi tiền móc ra một cây dao nhỏ, nhận mệnh nhắm mắt lại, đang định chấm dứt cuộc đời, đột nhiên một giọng nói làm hắn cực kỳ sợ hãi vang lên, Bảo Châu giơ tay vỗ vỗ phía sau lưng của hắn: “Họ cù, anh đang làm gì vậy?”
“Cắt thịt.” Hắn mình là một khối thịt không may.
“Thịt người không thể ăn đâu, ăn cái này a!” Bảo Châu giơ tay đưa lên một cái bánh mì nướng lớn, cùng một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời.
Cù thiếu buông dao nhỏ trong tay xuống, khó hiểu nhìn về phía cô “Tại sao cô còn quay lại? Cô quay lại làm gì?”
“Mua bánh mì cho anh a!” Bảo Châu thấy bộ dạng hắn rất nghèo, cho nên rất có lòng tốt đi mua đồ cho hắn ăn, vừa vặn trên tay hắn có tiền, thuận tay lấy đi dùng một chút, Bảo Châu nói xong, cầm số tiền còn dư lại đưa cho hắn: “Cho anh.”
Cù thiếu tiếp nhận tiền, thấy cô định đi tới ổ mại dâm vừa rồi, nghĩ thầm ông đây đã bị đánh một trận rồi, tiền đó coi như tiền thuốc men. Nếu lại để cho Bảo Châu trở về, hắn không phải thua lỗ sao?
Hắn ta không làm ăn lỗ vốn, đối với Bảo Châu gọi một tiếng: “Quay lại đây!”
“Không phải anh có chuyện cần làm sao?”
“Đột nhiên tôi không muốn làm nữa. Đi với tôi!” Cù thiếu thở dài, một phen kéo Bảo Châu hướng đường cái đi đến.
Bảo Châu đi vài bước, chỉ chỉ mặt của hắn hỏi: “Anh đánh nhau?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT