“Cái này dễ xử lý.” Tặng lễ thôi mà! Trước kia thời điểm cùng ông nội ở quê hương, mỗi khi đến ngày lễ ngày tết, đều cùng hàng xóm xung quanh giúp nhau tặng lễ, dùng bọc giấy gói hơn mấy cái bánh nướng. Bảo Châu vỗ ngực cam đoan nhất định làm được.
“Vậy thì tốt rồi.” Nhị phu nhân đợi xem cô làm được trò gì.
Đại phu nhân nghe nói Bảo Châu cũng đi, nghĩ đến Bảo Châu đến vội vàng, trang phục năng chuẩn bị không chu toàn, kêu Bảo Châu tự mình đi chọn một vài bộ trang phục ưa thích.
Bảo Châu mang theo Tiểu Hoàng đi dạo phố, một đường bị người vây xem.
Cô gái kia thoạt nhìn thật đáng yêu, đỉnh đầu có một con chim cực lớn đi theo, con chim kia bay vô cùng chậm, nơi có ánh nắng, cánh chim mở rộng ra che chắn phía trên cho cô gái tựa như một cái dù di động , cái dù này vừa che nắng lại vừa có thể quạt mát.
Bảo Châu một đường đi dạo, không thể không biết nóng, đến cửa hàng đầu tiên, Bảo Châu muốn đi vào, Tiểu Hoàng đáp xuống mặt đất, đi theo vào trong, nhân viên cửa hàng đời này chưa thấy qua con chim lớn như vậy, dọa lui về sau một bước: “Đừng tới đây.”
“Tiểu Hoàng không cắn người đâu.” Bảo Châu cười cười, thò tay đem Tiểu Hoàng ôm vào trong ngực, đi vào bên trong.
Thẩm mẹ đi theo vào, chứng kiến từng dãy quần áo, chỉ vào trong đó một kiện để Bảo Châu thử: “Thiếu phu nhân, cô thử bộ này xem.”
Bảo Châu buông Tiểu Hoàng, vừa tính cầm lên thử, một cô gái từ bên ngoài đi tới, cô là thiên kim Chu gia, gọi Chu Hân Như, Chu Hân Như vươn tay chỉ vào quần áo trong tay Bảo Châu đối với nhân viên cửa hàng nói: “Tôi muốn cái này, gói lại cho tôi.”
Bảo Châu ngẩng đầu nhìn về hướng chị gái mập mạp, nghĩ thầm chị mập như vậy, có thể mặc sao?
Có lòng tốt nhắc nhở một câu: “Cái này, chị mặc không vừa đâu.”
“Mặc không vừa thì sao? Tao mặc không vừa cũng không tới phiên mày nói, đồ nhà quê vẫn nên trở về nông thôn ở đi!” Sắc mặt Chu Hân Như lập tức trầm xuống, tiến tới gần Bảo Châu, đoạt lấy bộ quần áo, xé nát ném xuống đất giẫm mấy cước, vẻ mặt kiêu ngạo. Người càng mập, càng kiêng kị người khác nói mình mập, cô chính là như vậy, tuy người khác cũng biết, thế nhưng người dám nói ra, đều không có kết cục tốt, dì của cô là Nhị phu nhân Thẩm gia được Thẩm Chi Tề thương yêu nhất, ai dám khi dễ cô, cô tìm dượng làm chủ.
Bảo Châu vốn cũng không muốn tranh giành, nhưng cô hơi quá đáng, Bảo Châu rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng: “Chị thật quá đáng! Tiểu Hoàng đánh chị ta!”
Bảo Châu tìm cái ghế dựa ngồi xuống, một bên từ trong túi tiền móc ra hạt thông cùng Thẩm mẹ phân ra ăn, một bên xem Tiểu Hoàng cùng Chu Hân Như đánh nhau, thật ra phải nói là Chu Hân Như đơn phương bị đánh, Bảo Châu một bên xem một bên hưng phấn hô: “Tiểu Hoàng cố gắng lên! Đánh thắng, có phần thưởng a!”
Mọi người vây quanh xem…
Cái gì gọi là thượng bất chính, hạ tắc loạn?
Bọn họ đã biết rồi.
Tiểu Hoàng rất bạo lực, mấy cánh hướng phía Chu Hân Như vung vẩy đi qua, còn không có đụng tới người, Chu Hân Như đã bị dọa một phát té ngã trên đất.
Bảo Châu thổi một tiếng huýt sáo, tiểu Hoàng lập tức ngưng chiến đi đến bên cạnh Bảo Châu, Bảo Châu vỗ vỗ đầu Tiểu Hoàng: “Tiểu Hoàng uy vũ! Chị mời cưng ăn khoai lang, cưng hai củ, chị một củ, Thẩm mẹ một củ là được rồi.”
Tiểu Hoàng rất hưởng thụ hướng trên người Bảo Châu cọ xát.
Chu Hân Như từ trên mặt đất đứng lên, đối với Tiểu Hoàng một cước đi qua: “Tao muốn hầm cách thủy mày!”
“Tiểu Hoàng!” Bảo Châu muốn đi ngăn cản tựa hồ không kịp, hốc mắt nhanh chóng đều đỏ.
Đột nhiên có người đi tới, thò tay đem Chu Hân Như một phen kéo ra, nhìn về phía Bảo Châu, vừa rồi đi ngang qua phụ cận, nghe nói có người mang theo một con chim vàng đi dạo phố, hắn hiếu kỳ đến xem, lại ngoài ý muốn gặp được một màn như vậy, từ trước đến nay không thích chõ mõm vào việc người khác, tiềm thức muốn bảo vệ cô gái đang ngồi vuốt ve chim vàng, ánh mắt của cô không biết vì cái gì, làm hắn cảm thấy rất quen thuộc, rõ ràng chưa từng gặp qua.
Xem Tiểu Hoàng không có bị thương, Bảo Châu một bên đem Tiểu Hoàng ôm vào trong ngực, một bên ngẩng đầu, nhìn về phía người tốt vừa mới cứu được Tiểu Hoàng, mỉm cười, từ trong túi tiền móc ra một nắm kẹo đưa cho hắn: “Anh là người tốt, tôi mời anh ăn kẹo.”
Người thanh niên tiếp nhận kẹo cô đưa tới, khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Chu Hân Như bị hắn kéo ra đang định giận dữ, vừa nhìn diện mạo của chàng thanh niên này, lời muốn nói lập tức bị kẹt ở trong cổ họng, hắn lớn lên thật có hương vị đàn ông a!
Đó là một gương mặt chữ quốc rất tiêu chuẩn, mày rậm mắt to, sống mũi cao, miệng rộng, tướng mạo rất điển hình của người Sơn Tây, nhưng khí chất lại xuất chúng, lộ ra tư thế hiên ngang, khí thế khiếp người.
Đáng tiếc chàng thanh niên kia nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái, sau khi nhìn Bảo Châu thì rời đi, rất khốc!
Lúc Bảo Châu trở lại Thẩm gia, vui vẻ đi, một bên ca hát, chuyện vừa rồi, sau khi cô ăn xong hai củ khoai lang bị ném ra sau đầu rồi.
Vừa đi đến cửa, chỉ nghe thấy một giọng nữ mang theo tiếng khóc nức nở đối với Thẩm Chi Tề nói: “Dượng nhất định phải làm chủ cho con, có một cô gái nhà quê, cô ta bắt nạt con “
Nhị phu nhân cũng ở bên cạnh thêm mắm thêm muối: “Lão gia, người này thật sự là quá lớn mật, đợi khi tìm được ả ta nhất định không thể dễ dàng buông tha, lão gia phải làm chủ cho cháu gái thiếp nha! Tốt nhất làm cho nhà ả phá sản, lại để đi ngồi tù! Làm cho ả lang thang đầu đường! Cả đời không gả đi được.”
“Vậy nếu như đã gả đi thì làm sao bây giờ?” Bảo Châu hỏi.
“Nếu như đã gả đi, vậy khiến cho nhà chồng ả phá sản!” Nói ra chỗ tức giận, Nhị phu nhân vô ý thức nói tiếp, kết quả nghĩ tới giọng nói này thật quen tai ah! Ngẫng đầu, Bảo Châu đang mê mang nhìn qua bà, nghĩ thầm làm cho Côn Sơn phá sản, khả năng hơi khó.
“Mày còn dám tìm tới tận cửa? Dượng chính là ả ta, dượng phải làm chủ cho con a!” Cô gái ngồi ở trên ghế sa lon thấy Bảo Châu, lập tức cáo mượn oai hùm, quay đầu nhờ Thẩm Chi Tề làm chủ cho cô, nghĩ thầm chính mày tìm tới tận cửa, còn không chết chắc sao?
Dượng tao sẽ không để cho mày đẹp mắt!
Một giây sau đã thấy, mặt Thẩm Chi Tề vốn kéo căng lập tức chuyển thành vẻ mặt yêu thương đối với Bảo Châu vẫy tay: “Bảo Châu, đến đây, bên ngoài nóng không? Chu mụ, bà đi gọi người cầm chén nước ô mai đến.”
Chu Hân Như lập tức hóa đá…
Bảo Châu đi đến bên cạnh cha nuôi ngồi xuống, uống nước ô mai, lắc đầu, cười thật ngọt ngào: “Không nóng.”
Thẩm Chi Tề không tin Bảo Châu là loại người chủ động gây chuyện với người khác, tuy ngẫu nhiên cô sẽ gặp rắc rối, nhưng cũng không phải cố tình, liền hỏi Thẩm mẹ bên cạnh Bảo Châu: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm mẹ đem chuyện kia kể ra, Thẩm Chi Tề nhìn về phía Chu Hân Như mới vừa rồi còn vênh váo, cảnh cáo nói: “Đóng kỹ miệng của cô, lại để cho tôi nghe thấy cô nói Bảo Châu nửa câu không phải, về sau cô đừng mơ tưởng lại bước vào Thẩm Phủ nửa bước.”
“Dượng, dượng bất công!” Chu Hân Như tức giận đến dậm chân ôm hận rời đi, cũng không phải con gái ruột! Từ nhỏ đến lớn dượng là người hiểu cô nhất, hiện tại lại vì người ngoài cảnh cáo cô, cô sẽ không cứ như vậy bỏ qua!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT