Người trong nhà cũng nhiều, lúc Côn Sơn không ở nhà, cô có thể giày vò bọn người Tiểu Đông, Thẩm mẹ, nhưng có người cô không dám chọc, đó là bà bà đại nhân. Có lần không cẩn thận làm một bình nước đổ vào người bà bà, tuy bà bà không mắng cô, nhưng cả ngày tức giận không chịu ăn cơm, cuối cùng Bảo Châu phải một mực xin lỗi, mới bằng lòng đi ra.
Thế nhưng cô thật nhàm chán!
Bụng lớn rồi, lại bị hạn chế không thể đi đứng, chỗ nào cũng không thể đi, cô không giày vò người ta, còn có thể làm gì?
Sách là không thể tùy tiện cho cô xem, thấy cái gì cũng đều muốn, ví dụ như trên sách viết hoa lan xinh đẹp, Bảo Châu lập tức gọi người mua về.
Các loại đồ đạc vừa nhìn thấy đẹp, đều muốn.
Nhiều tiền hơn nữa, cũng chịu không được cô giày vò như vậy, dứt khoát cấm cô đọc sách.
Bảo Châu có đôi khi hơi đau thắt lưng, nửa đêm ngủ không ngon, thì giày vò người bên cạnh, hôm nay nửa đêm, Bảo Châu ngủ ngủ, liền tỉnh. Cô vừa thức dậy, đẩy cánh tay của hắn: “Côn Sơn, em đói bụng.”
“Em muốn ăn cái gì?” Côn Sơn đã tập mãi thành thói quen.
“Bánh đậu mật ong.”
Côn Sơn dụi dụi mắt, một bộ dạng muốn khóc nhìn xem cô: “Hôm qua không phải em nói tối nay muốn ăn bánh hoa hồng sao? Anh đã sớm chuẩn bị xong.”
“Em không muốn ăn bánh đó, em muốn ăn bánh đậu mật ong!”
Tuy hắn đã quen nửa đêm thường xuyên thức dậy đi tìm đồ ăn cho cô, phòng bếp cũng lưu lại một người trực suốt đêm, để thuận tiện làm đồ ăn cho cô, nhưng bánh bao không phải thoáng một cái là có thể chuẩn bị tốt : “Ăn cái khác được không? Bằng không đợi khi làm xong, em đã ngủ rồi.”
“Không được!”
“Màn thầu được không? Có lẽ cũng đã có sẵn đấy.” Cả nhà bọn họ đều ưa thích ăn màn thầu, cho nên phòng bếp thường chuẩn bị chút ít màn thầu, trực tiếp chưng chín là được.
“Không muốn! Muốn bánh đậu mật ong.”
“Cái này hơn nửa đêm đi nơi nào tìm mật ong với đậu, chờ anh rang xong đậu, đoán chừng cũng đã sáng, bà cô nhỏ của tôi.” Côn Sơn kiên trì kháng nghị, hi vọng cô có thể thông cảm cho sự vất vả của bọn người làm, thật ra thời điểm cô không có mang thai, còn thật dễ nói chuyện, hiện tại tính tình lại tùy hứng.
Bảo Châu nghĩ nghĩ, vì ăn no, thỏa hiệp : “Em muốn ăn mì!”
“Cái này có thể, cám ơn vợ đã thông cảm.” Côn Sơn hôn cô một ngụm nhận mệnh đứng lên, đi phòng bếp gọi người làm.
Lúc bưng mì lên cô đã tựa ở bên giường ngủ rồi, Côn Sơn nhìn dung nhan đáng yêu của cô, lại hôn lên trán cô, sau đó đắp kín mền cho cô, nhận mệnh giúp cô ăn xong chén mì, chỉ cần cô cao hứng, cái gì cũng đáng giá.
Bảo Châu không ăn cái gì Côn Sơn đều phải ăn thay, không thể lãng phí.
Đây cơ hồ đã trở thành gia quy, mỗi lần Côn Sơn đều chấp hành vô cùng tốt, ngũ phu nhân gần đây đau lòng con trai, chuyện này ngược lại phá lệ không nói gì, bà cảm thấy con trai có chút gầy, ăn nhiều một chút cũng tốt, rắn chắc.
Lục lão gia hiện tại ở chỗ này không chịu đi, cơ hồ đã ỷ lại Hồng Kông rồi, ông ưa thích thời tiết ở đây, đám bà lớn cũng rất thích, chỉ ngẫu nhiên đến Quảng Châu một chút, ở một hai ngày, cũng có đôi khi tâm huyết dâng trào, Lục lão gia đi theo Côn Sơn dự một vài yến tiệc.
Nhưng ngay cả như vậy, ngũ phu nhân cũng không có đi tham gia náo nhiệt, an tâm ở lại Quảng Châu cùng Côn Sơn và Bảo Châu, nói là chiếu cố Bảo Châu.
Kỳ thật Bảo Châu sinh hoạt có rất nhiều người chiếu cố, đây chỉ là cái cớ, sự thật chính là chán ghét thê thiếp tranh đấu gay gắt, Lục lão gia ghét nhất thê thiếp giúp nhau tranh đấu, ở bên ngoài biểu hiện là hoà hợp êm thấm, sau lưng từng người tính toán, mệt mỏi vô cùng.
Qua nhiều năm như vậy bà vẫn cảm thấy bạc đãi con trai, bởi vì bà là một người mẹ vô dụng, Côn Sơn chỉ là thứ xuất, trong nhà nhiều năm qua đã bị đại phu nhân chèn ép vô số, lại không thể lên tiếng. Trưởng thành cưới vợ, cũng là trong nhà định đoạt, không hỏi qua ý của hắn, muốn hắn đi ở rể.
Cho nên hiện tại con trai huy hoàng lên rồi, bà cũng có thể hãnh diện, đã nghĩ muốn giúp Côn Sơn tìm một người hắn ưng ý chính thức cưới làm thê thiếp, lại bị con trai mắng cho một trận, cho nên hiện tại đối với Bảo Châu cũng tốt hơn nhiều, không dám biểu hiện ra quá nhiều câu oán hận.
Đối với đứa nhỏ trong bụng của cô, hết sức quan tâm.
Thuốc bổ cái gì, đều là bà tự mình mỗi ngày gọi người bưng cho Bảo Châu uống.
Ngẫu nhiên thời tiết tốt, còn có thể mang Bảo Châu đi ra ngoài dạo phố mua một chút đồ cho em bé, bình sữa, núm vú cao su, nôi, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng coi như hòa hợp.
Quần áo nhỏ và các loại tả lót đồ chơi, đám bà lớn Lục gia có đôi khi sẽ đưa tới một ít, quê quán bên kia Vạn lão gia nhớ Bảo Châu và con rể, cũng thường xuyên để cho Côn Sơn mỗi lần láy máy bay đi nhập hàng, mang một một ít thức ăn đồ chơi cho Bảo Châu, trong nhà đồ ăn sắp chứa không nổi.
Quần áo cho phụ nữ có thai mặc, chất đầy ba bốn ngăn tủ.
Thời điểm bụng Bảo Châu sáu tháng đã rất lớn, cả ngày ngồi ở trên ghế trêu chọc Tiểu Hồng, Tiểu Hồng hiện tại biết nói rất nhiều, đùa giỡn rất thú vị. Tiểu Hoàng nghiễm nhiên đã chính thức như một người bảo vệ, Bảo Châu đi đâu nó đều đi theo, trong nhà, chỉ cần Bảo Châu ra khỏi cửa một bước nó cũng sẽ đi theo một bước, lúc đi ra ngoài có đôi khi trong xe không ngồi được, sẽ từ trên nóc xe quăng ra một ít thức ăn, Tiểu Hoàng đi theo ăn, tuyệt đối không bị lạc.
Ngẫu nhiên trên xe thả đồ ăn, lúc về đến nhà quên đem đồ ăn trên trần xe lấy xuống, thời điểm Côn Sơn lái xe đi ra ngoài, Tiểu Hoàng cho rằng Bảo Châu trong xe nên đi theo, dần dà, phát hiện Tiểu Hoàng tựa hồ quen thuộc đường đi đến văn phòng của Côn Sơn, có đôi khi Côn Sơn không ở văn phòng, chỉ cần ở chung quanh đó, Tiểu Hoàng đều có thể thuận lợi tìm được hắn.
Kể từ đó, có nhiều chỗ không có điện thoại, Bảo Châu muốn liên lạc với Côn Sơn cũng dễ dàng, hiện tại cô rất lười viết chữ, Tiểu Hoàng không biết nói chuyện, nhưng Tiểu Hồng biết, Bảo Châu mỗi lần nói lại với Tiểu Hồng, sau đó đem Tiểu Hồng đặt lên lưng Tiểu Hoàng, thoáng chốc Tiểu Hoàng đã chở Tiểu Hồng bay lên cao, đi tìm Côn Sơn.
Vì vậy nhiều lúc Côn Sơn đang ở cửa hàng phụ cận nói chuyện làm ăn hoặc là cùng bằng hữu uống trà, đột nhiên chỉ thấy một con quái vật khổng lồ lưng cõng một con vẹt nhỏ, bay đến trước mặt hắn dừng lại, tiểu vẹt sẽ học theo khẩu khí của Bảo Châu truyền đạt lời Bảo Châu muốn nói.
Lúc ấy quả thực là một đạo phong cảnh xinh đẹp.
Mọi người cảm thấy vô cùng thú vị, sau đó những phu nhân nhàn rỗi ở Quảng Châu, cũng bắt đầu học theo Bảo Châu, nuôi chim quản chồng, một con có thể bay, một con có thể nói chuyện, xem đám ông chồng bọn họ còn dám ăn chơi đàng điếm hay không, lên trời xuống đất đều phải đem hắn tìm ra, hắc hắc!
Nhưng chim không phải dễ dàng nuôi dưỡng như vậy, không phải mỗi một con đều giống như Tiểu Hoàng của Bảo Châu biết nghe lời, có khi sẽ đi ị loạn xạ, khiến cho trong nhà hôi thối, có khi bay đi không trở về.
Vì vậy có người lựa chọn nuôi một con chó có khứu giác linh mẫn để truy tìm hành tung của chồng, nếu chó về không được, nhất định chính là do ông chồng vì che dấu chuyện bao dưỡng Tiểu Tam, giết đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT