Edit: thaocth
Beta: Vi Vi
Triệu ma ma nghe vậy lập tức đem lá vàng kia tới, khom người đưa cho Dung Cảnh.
Dung Cảnh ngẩng đầu nhìn Vân Thiển
Nguyệt, thấy lúc này nàng đã cúi đầu, không rõ vẻ mặt của nàng, chỉ thấy nàng khẽ mím môi, hắn chuyển hướng Triệu ma ma, cười nhạt, ấm giọng
nói: “Tiểu thư nhà ngươi rất thích lá vàng này, đưa cho nàng đi!”
“Dạ!” Triệu ma ma cầm lấy lá vàng đưa cho Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt không đưa tay đón lấy,
mà là ngẩng đầu nhìn Dung Cảnh, bắt gặp Dung Cảnh đang nhìn mình, ôn ôn
nhuận nhuận, đã không còn thấy chút khó chịu nào, nàng bĩu môi, đưa tay
nhận lấy lá vàng kia. Vô luận như thế nào người gửi thư này cũng nhất
định là người dính dáng rất sâu với thân thể này, tự nhiên không thể ném như vậy, nếu nàng đã tiếp nhận thân thể này, sẽ phải tiếp nhận tất cả
mọi thứ tốt xấu mà thân thể này mang đến.
Triệu ma ma cảm giác không khí giữa tiểu thư cùng Cảnh thế tử có chút không đúng, nhưng đây không phải là chuyện bà nên quản, vì thế lui xuống.
“Đã đến lúc thay thuốc!” Dung Cảnh lấy
ra hai bình ngọc từ trong ngực, ấm giọng mở miệng nói với Vân Thiển
Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt ngồi bất động, nhìn Dung Cảnh, mím môi nói:
“trong não của ta có một chỗ bị tắc, ngươi hẳn là biết rồi đi?”
“Ừ!” Dung cảnh gật đầu.
“Người gởi thư này. . . . . . hiện giờ
thật sự ta không biết là người nào!” Vân Thiển Nguyệt phẩy phẩy lá vàng
trong tay, một chiếc lá vàng nho nhỏ, sức nặng tựa nghìn quân. Nhưng thế nào giờ phút này nàng nghĩ không nặng bằng người nam nhân đứng trước
mặt đang thay thuốc cho cánh tay nàng, cho nên, nàng nghĩ nhất thiết
phải để cho hắn hiểu được vài chuyện.
“Không biết thì không nhất định sẽ không biết, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết .” Dung Cảnh nói.
“Ngươi biết cái gì? Không định nói cho ta?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày. Nàng cảm thấy Dung Cảnh biết được chuyện gì đó.
“Ta chỉ quản con người của ngươi, cũng
không bao gồm muốn xen vào chuyện của ngươi.” Dung Cảnh vừa nói, vừa mở
ra bình ngọc, nhỏ ra hai giọt chất lỏng trong suốt lên trên đầu ngón
tay, xoa lên khóe môi của Vân Thiển Nguyệt bị hắn cắn.
Vân Thiển Nguyệt trợn trắng mắt, cảm
giác nơi khóe môi đã giảm bớt đau nhức có chút nóng rực, nàng cảm thấy
thứ trong tay của Dung Cảnh đều tốt quả nhiên là không sai, nếu là sau
này cứ chịu bị hắn quản cũng đáng lắm, nàng nhướng mày hỏi: “Ngươi xác
định muốn quản ta?”
“Ừ!” Dung Cảnh dùng đầu ngón tay nhẹ
nhàng xoa đều thuốc, ngón tay lưu luyến nơi khóe môi của Vân Thiển
Nguyệt, nét mặt hắn không khỏi dịu đi ba phần.
“Ta là người rất khó quản a.” Vân Thiển Nguyệt nháy mắt một cái nhìn Dung Cảnh.
“Ta cũng không phải là thiên tài đệ nhất hiểu hết ngươi.” Dung Cảnh liếc Vân Thiển Nguyệt một cái, nhợt nhạt cười một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt bị nụ cười này làm cho
thoáng rung động. Có chút choáng váng hỏi, “Vậy ngươi quen ta từ lúc
nào?” Nàng nhớ lại đoạn hội thoại vang lên trong đầu nàng trước đó, nuốt lại lời chưa ra khỏi miệng. Đó hẳn là trí nhớ thuộc về thân thể này đi? Nếu người kia là Dung Cảnh và chủ nhân thân thể này trước kia, như vậy
nàng. . . Nghĩ đến chỗ này, sắc mặt của nàng bỗng nhiên ảm đạm, cúi đầu, vòng vo chuyển đề tài nói: “Đủ rồi, ngươi mà bôi tiếp nữa, thuốc sẽ
tràn ra khỏi miệng đó.”
“Lúc nào quen biết thì có gì quan trọng, đều là ngươi mà thôi.” Tay Dung Cảnh rời cánh môi Vân Thiển Nguyệt,
không để bụng nói với Vân Thiển Nguyệt, thả bình ngọc trong tay xuống,
đưa tay vén tay áo của Vân Thiển Nguyệt lên, lộ ra cánh tay quấn băng
gạc của nàng, động tác cẩn thận thành thạo mở băng gạc ra, vết thương đã đóng vẩy, nhưng vết sẹo rất lớn, hắn nhăn nhíu mày nói: “Cho dù chữa
trị được vết sẹo này, chỉ sợ cũng phải để lại dấu vết.”
Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, vẫn
đang khiếp sợ trong lời nói của Dung Cảnh. Lúc nào quen biết thì có gì
quan trọng, đều là ngươi mà thôi… Cách nói tuy không giống Dung Phong,
nhưng ý như nhau, ngữ điệu khẳng định như vậy. Nàng chính là Vân Thiển
Nguyệt sao? Như vậy. . . . . . Vậy trí nhớ của Lý Vân trong đầu nàng là
chuyện gì? Nàng nhớ rõ mình là Lý Vân, hôm đó tỉnh lại cạnh hồ Uyên Ương ở hoàng cung chính là lúc mới nhập vào thân Vân Thiển Nguyệt mà thôi,
hai người mặc dù giống nhau, cũng là khác nhau, làm sao khiến Dung Phong và Dung Cảnh đều khẳng định nàng chính là nàng. . . . . .
“Giơ cánh tay lên một chút!” Dung Cảnh
bưng chậu nước tới gần một chút, thấy Vân Thiển Nguyệt buông tay xuống
làm hắn không thể xử lý, nhẹ giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt vô ý thức giơ tay lên, vẻ mặt càng không ngừng biến ảo.
“Ai, ta nói giơ lên một chút, không bảo
ngươi nâng cao như vậy.” Dung Cảnh bất đắc dĩ ngẩng đầu, lúc này mới
phát hiện sắc mặt Vân Thiển Nguyệt không đúng, hắn ngừng tay, nhẹ nhàng
hỏi, “sao vậy?”
Vân Thiển Nguyệt có chút không yên nhìn
Dung Cảnh, đối diện với vẻ mặt ôn hòa của hắn, sự không yên trong lòng
nàng đột nhiên yên ổn vài phần, sắc mặt thất thường rút đi, lập tức để
tay xuống thấp một chút, cười một tiếng với hắn, “Ta đang suy nghĩ ngươi thích ta trước kia, hay là thích ta hiện nay đây.”
Lông mi thật dài của Dung Cảnh khẽ chớp hai cái, mỉm cười, “Ai nói ta thích ngươi?”
Vân Thiển Nguyệt mới nhớ tới hắn chưa từng nói thích nàng, nụ cười cứng tại trên mặt, hừ một tiếng, “Không thích thì thôi.”
Dung Cảnh cười mà không nói, cúi đầu,
tiếp tục động tác trong tay, dùng nước sạch rửa vết thương cho Vân Thiển Nguyệt, rồi bôi thuốc lại cho nàng, lại quấn băng gạc lại, cuối cùng
kéo tay áo nàng xuống, lại khom người bưng thau nước trên mặt đất đi.
Tất cả động tác đều cẩn thận mà mềm nhẹ.
Vân Thiển Nguyệt vẫn nhìn Dung Cảnh, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng hắn, nghĩ tới có ít người vô luận làm cái
gì cũng là đẹp mắt. Cùng một động tác khi người khác làm thì chỉ thuần
túy là động tác lộn xộn, nhưng dưới tay người khác thì như một loại nghệ thuật cho người thưởng thức.
Dung Cảnh làm xong tất cả, trở lại trước giường nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt ôn nhu, “Thích vẫn còn quá nhẹ, ta. . . . . .”
“Tiểu thư!” Vân Mạnh vội vã chạy vào sân, người chưa tới tiếng đã tới trước.
Vân Thiển Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ,
thấy Vân Mạnh phía trước, Lục công công ở phía sau, hai người vội vã
chạy tới. Nàng nhíu nhíu mày, nói với Dung Cảnh: “Nói tiếp đi, không
cần để ý tới bọn họ.”
Nàng nghe Dung Phong nói “Thích vẫn còn
quá nhẹ, chúng ta là người thân…”, nàng muốn nghe Dung Cảnh nói phía sau của “thích vẫn còn quá nhẹ” là cái gì. . . . . .
Dung Cảnh lại ngậm miệng, nhìn về phía ngoài cửa sổ, thấy Lục công công, ánh mắt híp híp, “Sợ là lại có chuyện.”
Dung Cảnh thu hồi tầm mắt nhìn về phía
Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên chế nhạo cười một tiếng, mềm nhẹ hỏi,
“Ngươi muốn nghe cái gì?”
Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt lên, buồn bực nói: “Ngươi rốt cuộc nói hay không?”
Dung Cảnh không đáp lời, xoay người đi ra cửa.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay đi túm Dung
Cảnh, nhưng túm vào khoảng không, Dung Cảnh không ngừng bước, quay đầu
lại liếc nàng một cái, cười nói: “Tay áo ta hôm nay không còn đoạn nào
cho ngươi xé nữa. Xem ra sau này ta phải làm thêm hai tay áo, chuyên để
xé.”
Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, có chút tức giận hừ một tiếng, “Không nói thì thôi, ngươi cho là ta thích nghe lắm sao!”
Dung Cảnh cười không đáp, đi tới cửa, đưa tay mở cửa phòng.
“Cảnh thế tử?” Lục công công kinh ngạc nhìn Dung Cảnh từ gian phòng Vân Thiển Nguyệt đi ra.
“Ta tới để thay thuốc cho Thiển Nguyệt
tiểu thư.” Dung Cảnh nhìn về phía Lục công công, thu hồi sự ôn nhu đối
với Vân Thiển Nguyệt, xa cách mà lạnh nhạt cười hỏi, “Lục công công vội
vội vàng vàng đến, muốn nói chuyện gì?”
Lục công công vội vàng thu hồi vẻ kinh
ngạc, hơi khom người với Dung Cảnh, có chút thở hổn hển nói: “Lão nô xin thỉnh an Cảnh thế tử, bẩm Cảnh thế tử, đêm qua Tần tiểu thư phủ Thừa
Tướng gặp khí lạnh, nhiễm bệnh thương hàn (cảm lạnh), hôm nay nằm trên
giường không dậy nổi. Hoàng thượng chỉ có thể lệnh cho lão nô lại tới
mời Thiển Nguyệt tiểu thư.”
“Đúng vậy a, ngài nói lúc này thật sự
trùng hợp, lão nô tự mình đi đến phủ Thừa Tướng, thấy Tần tiểu thư đích
xác là sắc mặt tái nhợt, hơi thở suy yếu, Thừa tướng nói nàng sáng nay
thức dậy cảm thấy mê man, Thái y của thái y viện cũng bị gọi lên phủ
Thừa Tướng, vội vàng từ sáng sớm đến giờ, người cũng không dậy nổi, nên
không thể lấy máu được nữa?” Lục công công vừa than thở vừa nói: “Nhưng
mà chuyện làm phép của Diệp công chúa lại không thể để muộn, chậm nhất
là buổi trưa phải tiến hành. Cho nên hoàng thượng chỉ có thể lệnh lão nô tìm đến Thiển Nguyệt tiểu thư. Thiển Nguyệt tiểu thư mặc dù bị thương
trong người, nhưng tóm lại thân thể người luyện võ khỏe mạnh, đã dưỡng
thương mấy ngày rồi, thế nào cũng khá hơn Tần tiểu thư.”
“Không nghĩ tới Tần tiểu thư yếu đuối
như thế, điểm này đúng là Tần tiểu thư không bằng Thiển Nguyệt tiểu
thư.” Dung Cảnh không biểu lộ gì phun ra một câu nói, quay đầu nói với
Vân Thiển Nguyệt: “Đã như vậy thì ngươi theo Lục công công tiến cung
đi!”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Tần Ngọc Ngưng này nằm trên giường không dậy nổi thật quá đúng dịp, dù sao nàng cũng
có ý định muốn đi xem, dù lấy một chút máu thì đối với nàng thật không
có cái gì lo lắng cả. Rốt cuộc xem Diệp Thiến thực hiện phép thuật như
thế nào, cũng muốn mượn cơ hội nhìn xem ở đây ẩn chứa trò gì. Nàng xuống giường, chạy bộ tới cửa, nói với Lục công công: “được rồi, ta đây sẽ
theo ngươi đi!”
“Vậy xin mời Thiển Nguyệt tiểu thư!” Lục công công vội vàng gật đầu, lại nói với Dung Cảnh: “Cảnh thế tử, vừa
rồi hoàng thượng phái người đi Vinh vương phủ tìm ngài rồi, nhưng ngài
không có ở đó, không nghĩ tới là ở nơi này thay thuốc cho Thiển Nguyệt
tiểu thư, vậy ngài có cùng Thiển Nguyệt tiểu thư tiến cung không?”
“Ta còn có chút chuyện không xử lý ở
Vinh vương phủ, sẽ không tiến cung, chuyện này chủ yếu nhìn Diệp công
chúa thực hiện phép thuật có chính xác không và máu của Thiển Nguyệt
tiểu thư có tác dụng hay không, ta đi cũng không giúp gì được.” Dung
Cảnh lắc đầu, dừng một chút nói với Lục công công: “Công công kính xin
bẩm báo hoàng thượng, hôm nay Thiển Nguyệt tiểu thư mất máu quá nhiều
thật là suy yếu. Nếu Diệp công chúa dùng máu không nên quá nhiều, nếu
không sẽ làm tổn thương cơ thể Thiển Nguyệt tiểu thư, nếu như vậy, hung
thủ không ám sát chết Thiển Nguyệt tiểu thư, nhưng lại chết vì mất máu
quá nhiều có thể trở thành chuyện chê cười. Như vậy mặc dù tra được hung thủ, cũng là một cuộc chê cười mà thôi. Hoàng thượng nên hiểu điều đó.”
“Cảnh thế tử nói đúng, lão nô nhất định bẩm báo hoàng thượng.” Lục công công vội vàng cung kính đáp.
Dung Cảnh không nói thêm gì, chuẩn bị
bước đi ra ngoài, đi hai bước quay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh
mắt rơi vào môi và vẻ mặt của nàng, giống như vô ý nhắc nhở, “Mấy ngày
nay Thiển Nguyệt tiểu thư dưỡng thương trên giường, vốn là không có nửa
điểm hình tượng nữ tử, lúc này hình dáng chẳng ra dáng người, làm người
ta khó coi, nếu ngươi tiến cung, có phải nên chỉnh đốn mình một chút,
không cần xinh đẹp, nhưng cũng không thể ngại mắt người phải không?”
Vân Thiển Nguyệt vốn là muốn cất bước ra cửa, nghe vậy thân mình cứng nhắc dừng bước.
Dung Cảnh không nói nữa, xoay người rời đi.
Vân Thiển Nguyệt tự nhiên biết Dung Cảnh ám chỉ cái gì, vừa thẹn vừa giận, vừa oán giận nghiến răng, không thể
phát cáu trước mặt Lục công công và Vân Mạnh, nàng thấy Lục công công
nhìn tới nàng, chợt dùng tay áo che mặt xoay người đi trở về phòng, hầm
hừ nói: “Ta lại không kêu ngươi nhìn a. Không đi! Miễn cho bị người ta
nói dáng chẳng giống người.”
“Thiển Nguyệt tiểu thư, không cần chỉnh đốn, thời gian không còn kịp rồi. Ngài không đi sao được?” Lục công công vội vàng nói.
“Lục công công, hữu ô thánh mục, hữu nhục thiên nhan, đều là mục vô quân thượng (ý là làm bẩn mắt thánh, làm nhục hoàng thượng, đều phạm tội mắt không có hoàng thượng), là phải trị tội.” Dung Cảnh không quay đầu lại, đối với Lục công công thản nhiên nói.
Lục công công lập tức vòng vo nói, bất đắc dĩ nói: “Vậy Thiển Nguyệt tiểu thư mau một chút! Ngươi là nhất định phải đi.”
Dung Cảnh không để ý tới Lục công công,
bước đi vẫn là trước sau như một nhẹ nhàng chậm chạp ưu nhã, chốc lát
liền ra khỏi Thiển Nguyệt các.
Vân Mạnh vẫn nhìn Dung Cảnh, vốn cảm
giác hôm nay Cảnh thế tử khác với ngày xưa, nhưng nhìn bóng dáng hắn
chậm rãi mà đi vẫn không nhận ra nơi nào khác. Hắn nhìn lại hướng cửa,
Vân Thiển Nguyệt đã sớm hầm hừ vào phòng, hắn thu hồi tầm mắt nhìn về
phía Lục công công đang gấp đến độ lửa tới chân, dường như còn muốn
khuyên bảo Vân Thiển Nguyệt: “Công công đừng nóng vội, Thiển Nguyệt tiểu thư chẳng qua là tức giận Cảnh thế tử nói nhảm thôi, Thiển Nguyệt tiểu
thư cho tới bây giờ đã đáp ứng chuyện gì thì sẽ làm cho được, nàng nói
tiến cung thì sẽ cùng ngươi tiến cung.”
“Vậy thì tốt! Nếu không lão nô không có
biện pháp để báo cáo lại rồi!” Lục công công chùi chùi mồ hôi, nhìn
thoáng qua sắc trời, rồi hướng trong phòng thúc giục, “Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài nhất định phải mau chút a, còn có nửa canh giờ là đến buổi
trưa. Diệp công chúa nói phải làm phép đúng giờ, chúng ta không thể lầm
canh giờ.”
“Biết rồi, đừng thúc dục ! giống như quỷ đòi mạng vậy. Nếu vội một mình ngươi đi trước.” Vân Thiển Nguyệt đang
nổi nóng, hướng ngoài tức giận hô một câu.
Lục công công lập tức im lặng. Có chút
đau khổ nói: “Tạp gia đi trước cũng vô dụng a, Tạp gia hay là ở đây chờ
Thiển Nguyệt tiểu thư đi! Ngài. . . . . . Không nóng nảy, ngài cứ từ từ, chỉ cần vào cung kịp buổi trưa là được.”
Từ trước tới giờ Lục công công chưa từng ăn nói khép nép với ai như thế, bởi vì hắn là Đại tổng quản bên cạnh
hoàng thượng, mọi người trong kinh thành Thiên Thánh này, bao gồm hoàng
hậu và Minh phi người được hoàng thượng sủng ái nhất, cùng với quan văn
võ trong triều, bao gồm cả mấy vị vương gia, đều nhún nhường hắn ba
phần, nói chuyện cũng hết sức hòa khí, ngay cả thái tử điện hạ và chư vị hoàng tử công chúa cũng không dám nói nặng nửa lời với hắn. Nhưng hai
người Thiển Nguyệt tiểu thư Vân vương phủ và Nhiễm tiểu vương gia Đức
Thân vương phủ từ trước tới giờ đều đối đầu lại hắn, không chọc tới bọn
họ còn tốt, chỉ cần chọc phải hai người này, hai người này sẽ không hề
nể tình hắn chút nào. Nhiễm Tiểu vương gia xa nhà bảy năm sau khi hồi
kinh đã thu liễm rất nhiều, hắn vốn là cho là Thiển Nguyệt tiểu thư một
thời gian ngắn trước đổi tính đã khong tùy tiện phát cáu rồi, không ngờ
vẫn giống trước kia. Hắn thở dài, mặc dù bị quát lớn rồi, nhưng là
không dám giận.
Vân Mạnh nghĩ tiểu thư thật không nên
đắc tội Lục công công, thân phận Đại tổng quản bên cạnh hoàng thượng
không phải tầm thường, người có thể nói mấy câu ở trước mặt hoàng
thượng, hắn ghé sát vào Lục công công, nói nhỏ: “Công công lượng thứ a,
Thiển Nguyệt tiểu thư bị thương rất nặng, theo như Cảnh thế tử nói cánh
tay nàng suýt nữa đã bị phế đi, mấy ngày nay buồn bực ở trong phòng tâm
trạng không tốt, hơn nữa. . . . . .” Hắn dừng một chút, dùng giọng nhỏ
nhất nói: “Hơn nữa Thiển Nguyệt tiểu thư đã trưởng thành rồi, ngài biết cô gái nếu là tới ngày đó, luôn là phiền lòng, nóng nảy . . . . . .”
Trong lòng Lục công công vốn có chút
không thoải mái nhất thời bị quét sạch, chợt nói: “Thì ra là như vậy. . . . . .” Dứt lời, hắn ha hả cười một tiếng, nét mặt già nua cười đến nở
hoa, “là Thiển Nguyệt tiểu thư đã trưởng thành rồi, lão nô đã nói mà!
Thời gian ngắn trước tính tình Thiển Nguyệt tiểu thư đã tốt hơn rồi,
không biết tại sao lại là như vậy, hoàng thượng còn không biết đây! Lão
nô trở về nhất định bẩm báo chuyện vui này cho hoàng thượng, hoàng
thượng biết rồi nhất định sẽ cao hứng.”
“Hoàng thượng bởi vì chuyện Cảnh thế tử
và Thiển Nguyệt tiểu thư bị ám sát đã có mấy ngày không có lật bài hậu
cung rồi, Hoàng hậu nương nương và các tần phi ở hậu cung đều không gặp được hoàng thượng, chuyện này lại không có người nào dám nói với hoàng
thượng, hoàng thượng tự nhiên là không biết.” Lục công công cười ha ha
nói.
“Thì ra là như vậy!” Vân Mạnh gật đầu, thấy Lục công công không hề buồn phiền nữa, cũng không nói thêm gì nữa.
Lục công công cũng không nói nữa, sốt ruột nhìn về phía cửa phòng Vân Thiển Nguyệt.
Trong viện hai người nói chuyện mặc dù
đã nhỏ tiếng, nhưng vẫn là bị Vân thiển Nguyệt bên trong nhà nghe được
đại khái. Nàng rét lạnh một chút, sắc mặt có chút bối rối. Chẳng lẽ dì
cả của nàng tới còn muốn làm cho thiên hạ đều biết? Nàng đi tới trước
gương nhìn mình phía trong gương, lúc này người trong gương sa sầm mặt
vì tức giận, nhưng vẫn khác với thường ngày, khuôn mặt trắng hiện lên
rặng mây đỏ, đôi môi sưng đỏ, mặc dù đã bôi thuốc, nhưng vết thương nơi
khóe môi vẫn rõ ràng, nàng thấp giọng mắng một câu, “Hắn thật không nên
tên là Dung Cảnh, hẳn là Dung khốn kiếp!”
Mắng xong sau nhớ tới câu nói “Thích vẫn còn quá nhẹ” kia, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười, nhưng nụ cười
mới vừa tràn ra, vết thương trên miệng lập tức đau xót, “Ti” một tiếng, nụ cười tan biến trong vô hình, nàng dùng ngón tay đè lại vết thương,
lại có chút ảo não nói: “Quả nhiên là là cẩu !”
Mặc dù là đang chửi, nhưng nhớ tới màn
hôn môi trước đó, khuôn mặt thật vất vả khôi phục lại mấy phần lại đỏ
ửng, màu sắc thật trông như được đánh một lớp hoa đào màu son, xán lạn
như ráng chiều. Đứng ở trước gương một lúc lâu, rặng mây đỏ làm sao cũng không lui. Nàng không khỏi lúng túng, đi ra ngoài như vậy chẳng phải là ai cũng có thể nhìn ra nàng phạm hoa đào rồi?
“Thiển Nguyệt tiểu thư, người có khỏe hay không?” Lục công công vừa nhìn sắc trời vừa vội vàng hỏi.
“Còn chưa xong! Đợi thêm nữa một lát!”
Vân Thiển Nguyệt rời khỏi cái gương, đi tới bồn nước rửa mặt, một hồi
lâu, nước mát cũng không thể làm tan biến nhiệt độ trên mặt nàng, nàng
dùng khăn lau khô nước trên mặt, một lần nữa đi tới trước gương, cầm lấy hộp trang điểm trước gương mở ra, chát phấn lên mặt.
Hôm nay chỉ có thể vận dụng kỹ thuật ngụy trang của nàng rồi . . . .
“Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài có thể mau
chút được không! Chậm thêm sẽ không kịp. . . . . .” Nếu là có thể đi vào túm người, Lục công công đã sớm tiến vào. Nhưng người này là Vân Thiển
Nguyệt, đặc biệt là người thoạt nhìn khiến Cảnh thế tử rất coi trọng,
hắn không dám đi vào.
“Xong rồi, đi thôi!” Lục công công dứt
lời, Vân Thiển Nguyệt từ trong phòng đi ra ngoài, nhìn Lục công công một cái, đi ra ngoài.
Lục công công vui mừng, vội vàng đuổi theo, lúc này cũng không chú ý tới sắc mặt của Vân Thiển Nguyệt lúc này trắng toát như ma.
“Thiển Nguyệt tiểu thư ngươi. . . . . .
ngươi như vậy. . . . . .” Vân Mạnh thấy rõ khuôn mặt Vân Thiển Nguyệt,
không dám tin nhìn nàng.
“Lục công công, ngươi nhìn ta như vậy có làm nhục thiên nhan không?” Vân Thiển Nguyệt không nhìn Vân Mạnh, dừng
bước hỏi Lục công công.
Lúc này Lục công công cũng nhìn thấy mặt Vân Thiển Nguyệt, tái nhợt không có một tia huyết sắc, đôi môi cũng là
trắng bệch, hắn giật mình, đối diện với tầm mắt của Vân Thiển Nguyệt
giống như chỉ cần ngươi nói ta làm nhục thiên nhan, ta liền không đi,
lắc đầu liên tục, có chút khó khăn nói: “Không có làm nhục thiên nhan,
không có chuyện gì, hoàng thượng sẽ không trách tội, bởi vì Thiển Nguyệt tiểu thư bị trọng thương vẫn chưa khôi phục nha, cho nên sắc mặt mới có hơi kém một chút. . . . . .”
“Vậy thì tốt, chúng ta mau đi thôi!” Vân Thiển Nguyệt cố chịu đựng mùi vị son phấn nồng đậm, trong lòng mắng
Dung Cảnh thối chết. Tại sao hắn làm loạn mà nàng phải che giấu? Chờ
ngày mai nàng cũng phải biến khuôn mặt của hắn thành ma như thế.
“Đúng vậy a, còn có một khắc nữa là đến buổi trưa, chúng ta phải nhanh lên!” Lục công công gần như bước đi như bay.
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn sắc
trời, cũng bước nhanh hơn. Chuyện như vậy nàng tự nhiên không muốn trì
hoãn, rốt cuộc muốn xem một chút chú thuật của Nam Cương là cái dạng gì, cùng như thế nào bắt được kẻ đứng đằng sau.
Một đường không nói chuyện đi tới cổng lớn Vân vương phủ.
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt liền thấy được trừ xe ngựa của Lục công công đậu ở chỗ này, còn có một chiếc xe toàn
thân màu đen, chiếc xe ngựa này giống y hệt chiếc xe trước kia đã bị mưa tên xuyên thủng của Dung Cảnh, vẫn là được chế tạo bằng gỗ trầm hương,
kiểu dáng đơn giản mà không xa hoa, chỉ có điều đây là một chiếc xe còn
mới tinh, gỗ trầm hương đen nhánh bóng loáng. Hiển nhiên là người nào đó tiền tài không thiếu, vừa mới bị phá huỷ một cái liền có một chiếc xe
mới dùng, thực sự ứng với câu nói của người xưa “Cũ mà không đi, làm sao có cái mới”. Nàng bĩu môi, nghĩ tới người này làm sao còn chưa đi?
Lúc này màn che của chiếc xe kia được
vén lên, Dung Cảnh ló mặt ra nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, khi thấy mặt của nàng, khóe miệng như là hung hăng run rẩy một chút, chỉ là liếc mắt một cái liền dời đi tầm mắt, như là không nguyện ý nhìn nàng nữa.
Đây là cái vẻ mặt gì! Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Dung Cảnh một cái.
“Cảnh thế tử?” Lục công công cũng nhìn thấy Dung Cảnh, vội vàng nói: “Ngài còn chưa có trở về phủ?”
“Chuyện trong phủ dù sao cũng là chuyện
nhỏ, không xử lý cũng được! Ta cũng là muốn đi theo xem một chút! Dù sao đây là chuyện lớn, cái gì nhẹ cái gì nặng ta còn biết phân biệt.” Dung
Cảnh nói.
Lục công công sửng sốt, vội vàng vui vẻ nói: “Cảnh thế tử cũng cùng nhau tiến cung thì không còn gì tốt hơn.”
Dung Cảnh “Ừ” một tiếng, không nhìn Vân
Thiển Nguyệt, cũng là nói với nàng: “Còn không mau lên xe, chậm thêm nữa là lỡ canh giờ. Sớm biết nhắc nhở ngươi chuẩn bị lại thành ra bộ dáng
giống ma quỷ như vậy, thì ta cần gì chờ ngươi lâu như vậy? Thật là làm
xấu mặt.”
Vân Thiển Nguyệt trong lòng cáu lên, tức giận nhìn Dung Cảnh, đến giờ nàng rốt cuộc hiểu rõ, tên khốn kiếp này
cùng vốn là muốn cùng vào cung, chẳng qua là muốn xem nàng xấu mặt thế
nào, cho nên trước tiên là nói về không vào cung rồi, sau khi gây rắc
rối cho nàng thì cả người nhẹ nhàng chờ ở chỗ này, nàng bị trêu chọc
phải ở bên trong gian phòng mãi hồi lâu mới đem mình biến thành bộ dạng
giống ma quỷ này, nàng đã hiểu, người này làm sao lại lòng dạ đen tối
như vậy!
Dung Cảnh như là không thấy được khuôn
mặt tức giận cực kỳ khó coi của Vân Thiển Nguyệt, buông màn che xuống,
thúc giục: “Mau lên xe!”
Vân Thiển Nguyệt đứng bất động, một cơn cuồng giận trào lên tận cổ.
“Thiển Nguyệt tiểu thư, xe ngựa của Cảnh thế tử rất êm, nếu Cảnh thế tử cũng muốn đi, ngài hãy mau lên xe ngựa
của Cảnh thế tử a!” Lục công công thúc giục Vân Thiển Nguyệt, câu nói
vừa dứt, vội vàng leo lên xe của mình. Chẳng biết tại sao, chỉ cần ở bên Cảnh thế tử, thì luôn có một loại tâm trạng dù trời sập xuống cùng có
thể an tâm. Hắn nghĩ tới không trách được hoàng thượng mỗi lần nhắc tới
Cảnh thế tử đều là vẻ kín như bưng.
Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe
thấy, bước chân đuổi theo Lục công công, nàng mới không cần cùng tên
khốn kia ngồi cùng một chiếc xe.
“Lục công công là công công!” Dung Cảnh bỗng nhiên mở miệng, nhấn mạnh hai chữ công công.
Vân Thiển Nguyệt dừng bước, chợt quay
đầu lại, thô lỗ mở ra màn che của xe ngựa, thấy Huyền ca nghẹn cười
không dám nhìn nàng, nàng trợn mắt nhìn Huyền Ca một cái, nhảy lên xe.
Dung Cảnh mang chút nụ cười nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, phân phó Huyền Ca, “Đánh xe!”
“Dạ, thế tử!” Huyền Ca nghĩ tới giữa ban ngày thì ra cũng có thể thấy quỷ, nhưng thực chất là nữ nhân dùng phấn
biến thành quỷ. Hắn vung roi ngựa lên, xe ngựa rời khỏi Vân vương phủ,
vừa nhanh vừa ổn.
Xe ngựa Lục công công theo sát phía sau, ra roi thúc ngựa, hai chiếc xe ngựa thẳng tắp hướng tới hoàng cung.
Trong xe, Vân Thiển Nguyệt đã sớm không
nhịn được liền dùng chân nàng hung hăng đạp Dung Cảnh hai nhát. Dung
Cảnh không trốn không tránh, mặc cho nàng đạp, đợi nàng đạp xong, ôn nhu nói, “đã nguôi giận rồi?”
“Vẫn chưa nguôi, ta còn muốn đánh ngươi
nữa.” Vân Thiển Nguyệt trong miệng mặc dù nói, nhưng cũng làm động tác
gì. Nàng rất rõ sức lực chân của mình, mới vừa rồi dùng sức đá, hai nhát vừa rồi rất cố sứng, nhưng mà hắn mày cũng không nhăn chút nào, làm cho lúc này nàng có chút hối hận vì đã dùng sức quá lớn. Âm thầm cảm thấy
kỳ lạ, trước kia cũng từng dùng sức đạp hắn, lại chỉ hận không đạp ác
hơn một chút, hôm nay đạp xong còn hối hận, quả nhiên là con người sống
dễ thay đổi tính tình. Nhưng mà cũng đã hết giận hơn phân nửa.
“Ngươi thật là nỡ sao!” Dung Cảnh nhìn
Vân Thiển Nguyệt chăm chú, bắt gặp tia hối hận vừa rồi của nàng, ngay cả ánh mắt cũng nhiễm ý cười.
“Có cái gì mà không nỡ? Ngươi cũng không phải là. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, muốn nói cái gì, đột nhiên nghĩ không thể nói câu ngươi cũng phải là gì của ta kia nữa rồi.
Nàng sửa lại miệng, tức giận nói: “Ngươi không biết né tránh sao?”
“Đạp ta hai nhát còn tốt hơn là ngươi tức giận sẽ đạp bản thân hai nhát. Nên không tránh!” Dung Cảnh cười lắc đầu.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, bỗng nhiên “xì” một tiếng cười, hỏi: “Ta có đẹp hay không?”
Dung Cảnh đưa tay xoa trán, “Ngươi thôi đi đừng cười đi, không cười còn nhìn tạm được. Cười lên càng giống quỷ rồi!”
Vân Thiển Nguyệt giận dữ, lập tức đưa tay gạt tay Dung Cảnh đang xoa lên trán, cả giận nói: “Nói, ta có đẹp hay không!
“Ai, quắc mắt nhìn trừng trừng như vậy
cũng còn miễn cưỡng nhìn tạm. Nhưng mà cũng sẽ không nhìn ra hình người
được.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy lập tức lấn
lên trước hướng người đối diện, để sát mặt vào Dung Cảnh nói: “Cho ngươi thêm một cơ hội, nếu ngươi còn dám nói ra lời để cho ta không hài lòng, ta liền bôi thứ ở trên mặt ta lên mặt ngươi a.”
Dung Cảnh đưa tay ôm Vân Thiển Nguyệt
sát vào người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trừ màu trắng thì không ra cái
khác màu sắc, một đôi con ngươi lúc này đang hung dữ nhìn chằm chằm hắn, đích xác là có chút uy hiếp, ít nhất đứa trẻ có thể bị dọa khóc. Hắn ôn nhu cười nói: “Không nghĩ tới phấn mà nữ tử dùng còn có tác dụng này,
có thể dùng để che giấu a!”
Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt, vừa muốn phát
cáu, Dung Cảnh bỗng nhiên đến gần mặt của nàng, nàng giật mình tránh ra, cùng lúc đó Dung Cảnh cũng lui trở về, trong miệng lẩm bẩm, như là nói
với Vân Thiển Nguyệt vừa như là đang nói với mình, “Lúc này thật là
không thể hôn được a!”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy khóe miệng co
quắp lại, đau đớn theo động tác của nàng truyền đến, nàng oán hận nói:
“Sau này ta ngày ngày đều sẽ như vậy, để cho ngươi nhìn đủ!”
“Đều nói nữ tử vì người mình thương mà
trang điểm. Nếu là sau này ngày nào ngươi cũng đặc biệt vì một mình ta
mà tốn công tô son trát phấn, ta ước chừng đêm nào đến nằm mơ cũng cười
đến tỉnh.” Dung Cảnh cười nói.
“Hừ, ngươi cứ chờ xem, cho dù ngươi nằm
mơ không cười tỉnh, sau này ta cũng sẽ trang điểm như hôm nay, hàng đêm
chạy đến trước giường của ngươi lắc lư để làm ngươi phải tỉnh lại.” Vân
Thiển Nguyệt hơi hung ác nói.
“Hàng đêm chạy đến trước giường ta lắc
lư a. . . . . .” Ánh mắt Dung Cảnh bỗng nhiên hiện lên ánh sáng, nhìn
Vân Thiển Nguyệt, cười đến hàm ý sâu thẳm nói: “Hoan nghênh tới!”
Vân Thiển Nguyệt vốn là không có phát
hiện, lúc này nghe được giọng nói quái dị của hắn mới biết bị hắn gạt
rồi. Mặt nàng đỏ lên, dĩ nhiên phấn quá dầy, nhìn không ra cái gì, mắt
nàng quét đến một chiếc gương trang điểm ở trên vách của xe, sắc mặt
người trong gương trắng như ma quỷ. Mặc dù mặt nàng lúc này như lửa đốt, trên mặt cũng nhìn không ra vẻ gì, nàng nghĩ tới thì ra mặc dù phấn dày quá khiến nàng muốn sặc, nhưng cũng có mặt tốt. Có thể biến da mặt nàng dầy như thành tường, nàng cảm khái xong, lười so đo với Dung Cảnh, đẩy
hắn ra, muốn lui về phía sau.
Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt không buông tay, nhíu mày nói với nàng: “Chẳng lẽ không có loại son phấn không có mùi vị sao?”
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, “Ta không biết? Thứ chết tiệt này bôi trên mặt khó chịu muốn chết.”
“Khó chịu cũng không còn biện pháp,
ngươi ráng nhịn một chút.” Dung Cảnh nhắm mắt lại, như là cũng cố nén
cái gì nói: “Ta cũng đang nhịn đây nè!” Lời nói và biểu cảm dường như
còn khó chịu hơn Vân Thiển Nguyệt dưới lớp phấn dày.
Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt nhìn Dung Cảnh, nhìn chốc lát, tức giận lập tức biến mất, liền cảm thấy viên mãn. Thì ra là có người còn khó chịu hơn nàng! Nàng thấy Dung Cảnh không
buông tay, cũng không mạnh mẽ rời khỏi ngực Dung Cảnh, thân thể mềm đi,
mặc hắn ôm. Chỉ cần là chuyện khiến người này chán ghét, nàng đều sẵn
lòng làm, giống như ở gần, hắn mới có thể ngửi thấy mùi phấn này càng
đậm càng rõ.
“Ngươi thật là. . . . . .” Dung Cảnh như là đoán được tâm tư của Vân Thiển Nguyệt, có chút dở khóc dở cười.
Vân Thiển Nguyệt hừ hừ một tiếng, cảm thấy có một cái gối dựa còn mềm hơn so với đệm êm dường như không tệ.
Hai người đều không nói gì, xe ngựa một
đường đi xuyên qua đường, tiếng bánh xe đè ép mặt đường cát di chuyển
rất nhanh, có thể tưởng tượng lúc này xe ngựa chạy thật là nhanh.
Vân Thiển Nguyệt chính là nghĩ tới kỹ
thuật đánh xe của Huyền Ca thật tốt, tốc độ như vậy không bị xốc nảy.
Nàng có chút buồn ngủ liền ngáp một cái, cũng nhắm mắt lại. Cảm giác
không lâu lắm, xe ngựa liền ngừng lại.
“Thế tử, đến!” Giọng nói của Huyền Ca từ bên ngoài truyền đến.
Vân Thiển Nguyệt mở mắt nhìn về phía
Dung Cảnh, Dung Cảnh đang sửa sang những sợi tóc tán loạn cho nàng, thấp giọng nói: “Hôm nay ngươi không cần nói gì cả, chỉ một mực nghe ta,
được chứ?”
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên tìm được thứ nào đó từ trong ánh mắt ôn nhu đó, là thứ mà kiếp trước nàng vẫn truy
tìm, lại chưa từng chạm tới. “được!”
Dứt lời, Dung Cảnh buông tay ra, Vân Thiển Nguyệt rời khỏi trong lòng hắn, đưa tay đẩy rèm ra nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy nơi này không phải là cửa hoàng cung, mà là ngoài Ngọ môn. Giám Trảm tịch (*) dùng để giám trảm phạm
nhân thường ngày giờ đây có lão hoàng đế mặc long bào đang ngồi, phía
sau lão hoàng đế, có hơn mười người hoặc ngồi hoặc đứng. Bên cạnh lão
hoàng đế có bóng dáng nàng quen thuộc, là đám người Dạ Thiên Khuynh, Dạ
Khinh Nhiễm, Dạ Thiên Dục, dời đi ánh mắt nhìn về phía đài giám trảm,
chỉ thấy phía trên để hơn trăm thi thể mặc áo đen thành một vòng, chính
là những người ám sát nàng và Dung Cảnh hôm đó, mà Diệp Thiến đang đứng ở giữa đài giám trảm.
(*) Giám trảm tịch:
Xử trảm: chém đầu
Giám trảm: giám sát việc việc xử trảm
Giám trảm tịch: chỗ ngồi của quan giám sát việc xử trảm.