Không bao lâu sau, một binh lính chạy lên đại điện, phù một tiếng quỳ gối lên điện, bẩm báo nói: “Hoàng thượng, tám trăm dặm khẩn cấp, Bắc Cương bạo loạn.”
Lời vừa nói ra, quần thần đồng loạt cả kinh. Bắc Cương vẫn là đất tư phong của An vương Dạ Thiên Dật, trước kia vẫn luôn do An vương quản hạt, cơ hồ không chịu quy chế của triều đình, hiện tại An vương đã chết, Hoàng thượng lại không phái người khác đến Bắc Cương để cai quản, không nghĩ mới ngắn ngủn mấy ngày, Bắc Cương vậy mà phát sinh bạo loạn.
Tên lính kia lập tức nói: “Người phòng thủ bên cạnh Bắc Cương báo lại tin tức, hiện tại ở Bắc Cương có lưu truyền một câu chuyện, nói An vương bị Hoàng thượng xa lánh trong triều, mới khiến An vương bị Cảnh thế tử giết chết ở rừng hoa đào mười dặm. An vương tại Bắc Cương được dân chúng Bắc Cương kính yêu, hiện tại dân chúng Bắc Cương bạo loạn, dựng cờ muốn Hoàng thượng lấy lại công đạo cho An vương.”
Dạ Khinh Nhiễm gật gật đầu, khoát tay với tên lính kia: “Trẫm đã biết, lui ra đi.”
Tên lính kia cung kính đứng dậy, lui xuống.
Quần thần đều lộ thần sắc lo lắng, vừa mới giải quyết Lý Kỳ phản loạn ở ngàn dặm Tây Nam, hiện nay Bắc Cương lại xảy ra nội loạn, Bắc Cương lại không giống với Tây Nam xa xôi là nơi nghèo nàn cùng cực, tuy Bắc Cương đã từng được mệnh danh là miền đất nghèo, nhưng trải qua năm năm Dạ Thiên Dật đến thống trị, sớm đã khác xưa, hôm nay Bắc Cương, nói một câu không quá, có thể coi là vùng đất tốt nhất của Thiên Thánh, tuy không thể so sánh với Kinh thành phồn hoa, nhưng mưa thuận gió hòa, là thiên đường của dân chúng, năm trước phát lũ lụt nạn tuyết lớn, rất nhiều lưu dân đều dũng mãnh chạy đến Bắc Cương. Nếu nói Bắc Cương loạn, có thể nguy hại đến một phần ba giang sơn Thiên Thánh. Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm lướt qua quần thần, khẽ cười một tiếng với Dung Phong: “Hôn may có liên tục hai tin khẩn cấp tám trăm dặm, xem ra không phải là thời điểm bàn chuyện lập hậu rồi, Phong thế tử, thành Thanh Sơn ngươi có thể đi trợ trận, vậy đối với Bắc Cương có kế sách gì hay không?”
Dung Phong thấy sắc mặt mỉm cười của Dạ Khinh Nhiễm, lại nhìn thoáng Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng cũng mỉm cười nhìn qua hắn, tựa hồ hai người không để ý mấy đến phản loạn ở Bắc Cương không để ý mấy, sắc mặt hắn không tốt mà nói,: “Tuy Bắc Cương vẫn do An vương thống trị, nhưng khi trước Thiển Nguyệt tiểu thư trợ giúp An vương năm năm, tham gia sâu vào sự tình Bắc Cương. Ở đất phong Bắc Cương có rất nhiều thủ hạ của An vương đều gặp Thiển Nguyệt tiểu thư, có lẽ Thiển Nguyệt tiểu thư có biện pháp ứng đối bạo loạn ở Bắc Cương. Thần cho rằng, hai chuyện này, tuy là chuyện lớn, nhưng có thể giải quyết, không ảnh hưởng đến chuyện Hoàng thượng lập Hậu.”
“Nàng ta tới làm gì?” Dạ Khinh Nhiễm nhíu mày.
Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một lát, cười nói: “Mời vào hỏi một chút là sẽ biết không phải sao.”
Dạ Khinh Nhiễm nhìn tên lính kia: “Nàng có nói ý đồ đến đây không?”
Tên lính kia lắc đầu: “Tử La công chúa không nói, nàng ta chỉ xưng mình là Tử La công chúa, trong tay có thư của Đông Hải Vương, muốn gặp Hoàng thượng.” Dứt lời hắn còn bổ sung: “Nói để Hoàng thượng tuyên gặp nàng trên Kim điện, nàng là vì quốc sự mà đến, đại biểu cho Đông Hải.”
Dạ Khinh Nhiễm ngưng lông mày, tay gõ nhẹ trên tay vịn ghế, giống như đang suy nghĩ ý đồ của Tử La công chúa đến đây, cũng không hạ chỉ tuyên gặp.
Dung Phong quay lại nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Hoàng thượng, nếu Tử La công chúa vì quốc sự mà đến, nói rõ trong tay có thư của Đông Hải vương, tự nhiên không thể không tuyên gặp được. Thần thỉnh chỉ ra khỏi thành nghênh đón Tử La công chúa.”
Ý của hắn chính là đi trước để do thám tình hình.
Dạ Khinh Nhiễm suy tư một lát, gật đầu, khoát tay ra lệnh cho Dung Phong: “Đã như vậy, vất vả cho Phong thế tử rồi.”
Dung Phong đứng thẳng người lên, đi ra ngoài điện. Tên lính kia cũng đứng dậy đi theo.
Dạ Khinh Nhiễm uy nghiêm khoát tay với quần thần đang quỳ trên mặt đất: “Tất cả đứng lên! Trẫm thấy hôm nay không phải là thời cơ bàn về sự tình lập hậu, vội vàng không được, ngày khác nói sau.”
Quần thần cũng biết hôm nay xem ra không được, nhất tề đứng lên.
Vân Ly và Lãnh Thiệu Trác cũng không quá tình nguyện mà đứng dậy, bọn họ nghe được từ miệng của Dung Phong nói, nếu không gả cho Dạ Khinh Nhiễm, Vân Thiển Nguyệt sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên, hôm nay cũng theo Dung Phong kiên trì thỉnh chỉ, nhưng bị nhiều sự tình liên tiếp đánh gãy, xem ra là không thể gấp gáp được.
Tử La công chúa đã yêu cầu gặp trước điện, trong tay nàng cầm thư của Đông Hải vương, đại biểu cho Đông Hải mà đến, tự nhiên không thể đối đãi chậm trễ được. Vì vậy, Dạ Khinh Nhiễm không cho tan triều, cả triều thần đứng ở đại điện đợi.
Qua hơn nửa canh giờ, ngoài điện truyền đến tiếng hô to: “Tử La công chúa xin yết kiến.”
Dạ Khinh Nhiễm bày ra bộ dáng uy nghiêm, trầm giọng nói: “Tuyên!”
Thái giám truyền lời ra ngoài, không bao lâu sau, Dung Phong mang theo một nữ tử mặc một thân nữ trang tiến vào đại điện. Đổi đi một thân nam trang, dung mạo của Tử La đang mặc nữ trang tuy không bằng Lạc Dao công chúa quốc sắc thiên hương, nhưng hoàn toàn hơn hẳn một đám công chúa trong cung Thiên Thánh và con gái các tiểu thư khuê các đại thần. Một thân váy hồng phấn, như một đóa hoa nở rộ, nhất là nàng có đôi mắt rất linh động, thoạt nhìn nàng hết sức xinh đẹp.
Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên cười, chậm rãi nói: “Trẫm nhớ rõ mấy ngày trước Tử La công chúa dẫn đầu một vạn nhân mã chặn đường trẫm tại mê Vụ lâm, muốn tìm trẫm báo thù, một bộ dạng muốn chém giết, vì sao trong thời gian ngắn ngủn mấy ngày, liền sửa lại ước nguyện ban đầu, nói trong lòng ngưỡng mộ trẫm?”
Sắc mặt Ngọc Tử La không đổi, trong trẻo nói: “Yêu càng sâu, càng nóng vội, Hoàng thượng phải hiểu chứ? Ngày đó ta chặn đường ngươi, tự nhiên là do trong lòng ái mộ, muốn ở chung với ngươi, chặn đường không thành, đương nhiên phải xin thư hàm từ Phụ hoàng, đến Thiên Thánh rồi.”
Dạ Khinh Nhiễm “Ah?” một tiếng: “Nghe nói Tử La công chúa là luôn theo bên người Đông hải Hoa vương dạy bảo, tính tình Hoa vương khó dò, bất cần đời, thích đùa giỡn. Tử La công chúa mới gặp trẫm có vài lần, không phải là nói đùa đấy chứ?”
“Ta có thư của phụ hoàng, có đóng dấu ngọc tỷ đấy, Hoàng thượng cho rằng ta nói đùa hay sao?” Ngọc Tử La từ trong lòng lấy ra một phong thư dâng lên.
Thái giám đứng bên người Dạ Khinh Nhiễm lập tức đi xuống lấy thư.
Ngọc Tử La tránh tên thái giám kia, nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Thư của Phụ hoàng ta, Hoàng thượng không nên tự mình xuống lấy hay sao?”
Tên thái giám kia lập tức rụt tay về, nhìn lên phía Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn chằm chằm vào Ngọc Tử La, từ trên người hắn phát ra cỗ uy áp về phía nàng, quần thần bên dưới có chút chịu không nổi, thân thể phát run, mà nàng đứng ở nơi đó ngẩng đầu lên nhìn hắn, dường như không hề bị ảnh hưởng, một lát sau, Dạ Khinh Nhiễm rút uy áp, nói một tiếng ‘Được”, đi xuống thềm ngọc.
Vân Thiển Nguyệt ngồi trên ghế, không có hành động gì, sắc mặt cũng không nhìn ra cảm xúc gì.
Dạ Khinh Nhiễm đi đến trước mặt Ngọc Tử La, vươn tay ra với nàng, Ngọc Tử La cũng không làm khó gì thêm giao thư hàm trong tay cho hắn. Hắn cầm lấy rồi mở ra, đích thật là một tờ công văn, phía dưới có đóng dấu ấn tỷ của Đông Hải Vương. Hắn nhìn chằm chằm vào cái thư hàm kia trong chốc lát, quay người đi về phía long ỷ, đưa thư cho Vân Thiển Nguyệt xem.
“Hòa ly?” Nàng không tin quay người lại nhìn Dung Phong, kinh ngạc nói: “Thật sao? Mấy ngày trước ta mới ở chỗ Cảnh thế tử, chính miệng hắn nói bọn hắn không có hòa ly đấy! Tin hòa ly kia là do có người bịa đặt truyền ra mà thôi.”
Sắc mặt Dung Phong khó coi, cười lạnh chất vấn: “ Tử La công chúa có ý gì? Trong lòng vừa mới nói ngưỡng mộ Hoàng thượng của ta xong, rồi lại từ chỗ của Cảnh thế tử đến. Điều này khiến cho ta không khỏi không suy nghĩ, phải chăng Tử La công chúa đã đầu phục Cảnh thế tử, dùng gian kế gì để hãm hại Hoàng Thượng. Nếu thư hòa ly là do đồn đãi, vì sao Cảnh thế tử không sớm làm sáng tỏ, hết lần này đến lần khó chờ ngươi đến đây để nói sáng tỏ.?”
“Cảnh thế tử là người tâm cao khí ngạo, không thích làm sáng tỏ, cũng không có gì là kỳ quái.” Ngọc Tử La tiếp lời Dung Phong, cười nói: “An vương vốn không có chết, Thiển Nguyệt tiểu thư nói bởi vì An vương chết nên mới rút đao khiêu chiến tuyệt tình với Cảnh thế tử? An vương chết còn có thể truyền nhầm, chuyện hòa ly bị truyền nhầm, cũng không có gì là kỳ quái đúng không?”
Dung Phong khẽ giật mình.
Quần thần đồng loạt tâm thần rùng mình, nghĩ đến An vương chưa chết? Lời này từ đâu? Từ rừng hoa đào mười dặm truyền ra tin tức, nói An vương bị Cảnh thế tử giết chết, chôn cất tại rừng hoa đào mười dặm. Lúc ấy cả triều buồn bã thảm thiết, Đức thân vương còn khóc thành tiếng, An vương phủ treo vải trắng, Thiển Nguyệt tiểu thư còn trong thời gian hôn mê, Hoàng thượng còn vì An vương mà lập nên mộ chôn quần áo và di vật, nói sau này phải đưa thi cốt của An vương về chôn cất.
Sao hôm nay Tử La công chúa nói An vương còn chưa có chết?
Tất cả mọi người đều nhìn lên Dạ Khinh Nhiễm cùng Vân Thiển Nguyệt ngồi phía trên. Khuôn mặt Dạ Khinh Nhiễm uy nghiêm, nhìn không ra cảm xúc, Vân Thiển Nguyệt nhìn thư của Đông Hải vương trong tay, cúi đầu lẳng lặng nhìn, không nhìn rõ thần sắc.
Ngọc Tử La bỗng nhiên cười: “Vấn đề này trở nên thú vị rồi, Cảnh thế tử giải thích hòa ly chỉ là do đồn đại, ngươi thì lại nói hòa ly là thật sự. Vậy chúng ta nên tin ai đây?”
“Tin ai không quan trọng, quan trọng là Tử La công chúa thật sự yêu thích Hoàng thượng của chúng ta, muốn gả cho ngài?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Tất nhiên là yêu thích hắn, người không thích, ta gả cho hắn làm gì?” Ngọc Tử La đương nhiên nói.
Dạ Khinh Nhiễm nghiên đầu cười với Vân Thiển Nguyệt nói: “Trẫm nhớ rõ Vân vương phi Thanh di là Đông Hải công chúa, tính ra Tử La công chúa và nàng là tỷ muội. Hôm nay nàng đến Thiên Thánh rồi, một đường mệt nhọc, muội dẫn nàng xuống dưới, thay trẫm chiêu đãi nàng thật tốt!”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đứng lên, nhẹ nhàng chẫm rãi đi xuống bậc thềm ngọc, cung trang thật dài kéo dài trên đất, kéo một đường vòng cung ưu mỹ, trong nháy mắt kim quang trên đại điện dường như cũng chiếu vào trên người nàng, đoan trang thanh lệ, trước kia chỉ nhìn Tử La công chúa tiến vào nhan sắc diễm lệ, hết sức tôn quý, nhưng hiện tại nàng đi xuống, cao thấp so sánh, cho dù Tử La có dốc lòng ăn mặc đẹp, hiện ra phong phạm công chúa Đông Hải, nhưng so với nàng vãn thiếu một phần khí độ thong dong cùng phong phạm mẫu nghi thiên hạ.
Giờ khắc này, trong nội tâm văn võ bá quan đồng loạt không đồng tình với Tử La, không hối hận khi hôm nay bọn họ thỉnh chỉ lập Hậu. Tuy Tử La công chúa là Đông Hải công chúa, nhưng dung mạo không sánh kịp vẻ hoa lệ của Thiển Nguyệt tiểu thư có thể làm quốc mẫu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT