Dạ Khinh Nhiễm dường
như có chút hiểu, thấp giọng nói: “Ta khi sinh ra đã đeo trên
lưng trách nhiệm, trước kia Hoàng bá bá nói, ta là vì Dạ thị
mà sinh ra. Thì ra chính là thứ giam cầm linh hồn a!”
Vân
Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười: “Huynh là Dạ Khinh Nhiễm, mới có
cái trách nhiệm này, khi huynh không còn là Dạ Khinh Nhiễm nữa, trách nhiệm gì đó cũng không còn nữa.” Tựa như nàng đã từng
là Lý Vân, về sau không phải, có nhiều thứ, cũng biến mất theo nàng.
Dường như Dạ Khinh Nhiễm có điều suy nghĩ, không nói gì thêm nữa.
Vân Thiển Nguyệt cũng không nói gì thêm, thúc ngựa đi về phía trước.
Lộ trình Vân Thành cách kinh thành Thiên Thánh gần, đường đi cũng
tốt, giờ thân một khắc ba người đã về đến kinh thành.
Hiện
tại, kinh thành chưa tới thời gian mở cửa, cổng thành vẫn còn
đóng chặt. Vân Thiển Nguyệt ghìm chặt cương ngựa lại, nhìn
thoáng qua phía trên thành, phát hiện trên đầu các binh sĩ thủ
thành đều buộc vải trắng, canh giờ này toàn bộ kinh thành nên
náo nhiệt đấy, nhưng hôm nay lại hết sức nghiêm túc và trang
trọng. Nàng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm.
Thân thể tên thủ thành sợ đến nỗi run lên, vội vàng lắc đầu:
“Tiểu nhân cũng không biết, chỉ nghe nói Đức thân vương sau khi
hạ triều đột nhiên té xỉu bất tỉnh nhân sự, không cứu được…”
Vân Thiển Nguyệt đưa tay đỡ lấy vai hắn, trầm tĩnh nói: “Huynh
đừng vội, chúng ta hãy đi tới Đức thân vương phủ nhìn xem trước đã.”
Trên mặt Dạ Khinh Nhiễm lộ ra vẻ đau xót, nhếch môi
gật đầu. Vân Thiển Nguyệt buông tay ra, hắn thúc ngựa phóng đi
Đức thân vương phủ.
Từ cửa đông thành đến Đức thân vương
phủ, thời gian đi mất một nén nhang, nhưng bọn họ lại chỉ đi
trong chốc lát.
Trên đường cái kinh thành, Vân Thiển Nguyệt chú ý đến, trước cửa mỗi nhà đều treo vải tang, đường đi
không người, giống mỗi khi kinh thành đang có tang sự, toàn bộ kinh thành đang chìm vào tối tăm làm cho người khác không thở nổi.
Trước cửa Đức thân vương phủ tụ tập rất nhiều xe, bên trong phủ là một mảnh tiếng khóc.
Dạ Kinh Nhiễm đi vào Đức Thân vương phủ, ném cương ngựa, đi nhanh
vào bên trong, người của Đức thân vương phủ cùng người đến đây
để tưởng nhớ thấy hắn đều vội vàng quỳ xuống đất, hô to:
“Hoàng thượng vạn tuế!”
Dạ Khinh Nhiễm dường như không nghe thấy, đi nhanh xông vào trong phủ.
Tiền viện trong phủ đã dựng linh đường, một cỗ quan tài thượng
hạng đang ở đó, nhưng linh đường lại không có người, mọi người
đang khóc ở hậu viện, hiển nhiên thi thể của Đức thân vương còn ở trong phòng nội viện, chưa mang ra đặt vào trong quan tài.
Nhưng sự thật linh đường đã được dựng lên, khiến cho Dạ Khinh Nhiễm đỏ mắt.
Vân Thiển Nguyệt đi sau lưng Dạ Khinh Nhiễm, đánh giá tất cả trong
phủ, thấy Vân Ly cùng Lãnh Thiệu Trác, văn võ bá quan đang quỳ
ở bên trong, sắc mặt u ám, không thấy Dung Phong, nàng quét qua
trên mặt của hai người, hai người tựa hồ có cảm giác, ngẩng
đầu lên nhìn nàng, đồng thời cũng đánh giá lại nàng, thấy
nàng hoàn hảo, dường như cũng thở ra một hơi dài.
Vân Thiển Nguyệt đi đến bên hai người, hai người cũng đứng lên, nàng thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Vân Ly thấp giọng nói: “Nghe nói là tâm huyết hao tổn mà sinh bệnh nặng, tích lũy dần dần, không được điều trị, không chịu nổi
vất vả, nên mới sớm hoăng.”
Lãnh Thiệu Trác gật gật đầu: “Là như thế, Đức thân vương từ sau khi Tiên đế mất, thân thể đã không còn tốt, miễn cưỡng chống đỡ, hôm nay nhận được tin tức, nghe nói Hoàng thượng được cứu đang hồi kinh rồi, còn thật cao
hứng, ai biết khi hạ triều, liền bất tỉnh nhân sự, không đợi
Dung Phong kê đơn, liền đã buông tay rời khỏi nhân gian rồi.”
“Nhiễm Nhi? Phụ vương con… Con đừng nói với mẹ đó là sự thật… mẹ không
tin…ta không tin” Đức thân vương phi lay mạnh cánh tay của Da Khinh
Nhiễm, than thở khóc lóc.
Trong phòng tràn ngập tử khí nặng nề, Dạ Khinh Nhiễm khóc không tiếng động.
Vân Thiển Nguyệt và Dung Phong đứng đợi trong phòng chốc lát, hai
người liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau đi ra cửa. Có lẽ vì Dạ
Khinh Nhiễm trở về, trong nội viện tiếng khóc nhỏ hơn, có ít
người không dám khóc. Đều cúi thấp đầu, cả người không dám
ngẩng đầu lên.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Đức thân vương phủ
tinh xảo, không kém bao nhiêu so với hoàng cung. Đức thân vương
phủ trăm năm qua, được hoàng thất coi trọng nhất dựa vào, ở thế hệ này, huống hồ còn phó thác cả giang sơn. Hôm nay Đức thân vương chết rồi, tuy Dạ Khinh Nhiễm kế vị, nhưng chắc chắn thế hệ này sẽ có thay đỏi.
Nàng cũng không nghĩ tới Đức thân vương lại chết đột ngột như thế.
Dung Phong nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy khí sắc nàng không tốt lắm,
thấp giọng nói: “Muội về hoàng cung nghỉ ngơi trước đi! Thân thể của Đức thân vương vẫn là do Hoàng thượng kê đơn điều trị, kỳ
thật trong lòng hắn hiểu rõ, Đức thân vương không thể chịu đựng
được lâu nữa. Mặc dù đúng là có chút vội vàng, nhưng không tính là quá đột nhiên.”
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu: “Ta đưa Đức thân vương một đoạn đường! Ngoại trừ Dạ thị làm người bất nhân, nhưng bọn
hắn cũng có chút làm người ta kính trọng. Tại thời điểm ta
không uy hiếp đến con của hắn, Đức thân vương vẫn ở trước mặt
lão hoàng đế kia bảo vệ ta rất nhiều lần đấy. Người yêu thương con, làm cha không nỡ.”
Dung Phong gật đầu, không nói gì thêm.
Hai người ở trong nội viện đứng một lúc lâu, Dạ Khinh Nhiễm từ
trong phòng đi ra, hai mắt đỏ bừng nhìn hai người, cuối cùng
ánh mắt rơi vào trên người Dung Phong.
Dạ Khinh Nhiễm đau thương gật đầu, trong miệng Dung Phong, chưa từng
nói ngoa. Hắn nhắm hai mắt lại, phân phó đại quản gia Đức thân
vương phủ: “Chuẩn bị sắp xếp quan tài”
Đại quản gia lau nước mắt gật đầu.
Không bao lâu sau, Dạ Khinh Nhiễm trở lại trong phòng, tự mình thay y
phục cho Đức thân vương, tự mình ôm hắn ra chủ phòng, tiến về
linh đường. Cả đám người đi theo sau hắn đến linh đường.
Dạ Khinh Nhiễm vừa đưa Đức thân vương tiến nhập vào quan mộc, Đức
thân vương phi hôn mê cũng tỉnh lại, lảo đảo đi ra ngoài, ngăn Dạ
Khinh Nhiễm lại.
Đức thân
vương phi nghe vậy chỉ tiếc sắt không rèn thành thép mắng hắn:
“Dạ Khinh Nhiễm, ta sinh con cốt khí, sinh ra thịt của con, vì
sao lại không sinh ra con phải ngoan tâm với nữ nhân?”
“Mẹ!” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên đánh gãy lời nàng, khẩn cầu nói:
“Con không thích nghe ngài nói cái gì nữa! Phụ vương đi, ngài còn
có ta, ngài không thể vứt bỏ ta được…”
Đức thân vương phi
vốn muốn nói điều gì, bỗng dưng rũ tay xuống, khóe miệng có
máu đen chảy ra, không nỡ nhìn Dạ Khinh Nhiễm: “Muộn rồi, trước
khi mẹ đến đây, đã uống kịch độc. Từ nhỏ con đã không cần ta
quan tâm, nay đã trưởng thành, cũng không cần ta quan tâm, ta muốn quan tâm, cũng không cần thiết. Cha con đang ở trên đường chờ ta, hắn vì ta và các ngươi, hai mươi năm không có hài tử nào khác,
ta không thể để cho hắn cô đơn, không đợi được muội muội ngươi
rồi, nàng cũng không cần mẹ quan tâm…”
Dạ Khinh Nhiễm bi
thống ôm lấy Đức thân vương phi, tựa hồ sớm đã đoán được, nhưng ngũ tạng vẫn đau như cắt hô to: “Mẹ!”
Đức Than vương phi ôm Đức thân vương ngã lệch vào lòng Dạ Khinh Nhiễm, dùng một
chút sức cuối cùng gian nan nhìn Dạ Khinh Nhiễm, sau đó chuyển
qua Vân Thiển Nguyệt, thanh âm dần dần nhỏ lại: “Mười sau năm
trước, Hoàng bá bá con nói cho ta biết, con của ta đã có vợ,
nhưng đáng tiếc, ta lại không có phúc để bồng cháu rồi,
Sinh…Sinh…”
Một hơi thở cuối cùng cũng biến mất, một âm
thanh cuối kéo dài, Đức thân vương phi cuối cùng tự tử theo Đức
thân vương, chết bên cạnh trượng phu của mình, trong lòng nhi tử
của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT