*) Đá Tam Sinh là tảng đá định nhân duyên trong thiên địa, những người có tên được ghi cạnh nhau trên đó
thì dù có trải qua bao nhiêu trắc trở cũng sẽ nên duyên vợ chồng.
Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia
Vân Thiển Nguyệt đi đến cửa cung, đã có người chuẩn bị ngựa.
Văn võ cả triều vừa mới hạ triều, lúc này đều đang đi ra cửa cung,
bắt gặp Vân Thiển Nguyệt đột nhiên ra khỏi hoàng cung, không nhìn mọi
người, xoay người lên ngựa, tư thế giống như định đi đâu, Đức Thân
Vương cả kinh, lập tức tiến lên ngăn lại, chất vấn: “Thiển Nguyệt tiểu
thư, ngươi muốn đi đâu?” Dứt lời, ông thấy Nghiễn Mặc cả người đầy máu
đi sau lưng nàng, biến sắc, “Sao ngươi lại về? Hoàng thượng đâu?”
Nghiễn Mặc nhìn thoáng qua Đức Thân Vương, thấp giọng nói: “Hoàng
thượng bị năm vạn binh mã do Cảnh thế tử dẫn đầu bao vây ở núi Mê Vụ.”
Trước mắt Đức Thân Vương tối sầm, may mắn Hiếu Thân Vương ở sau đỡ
lấy ông, ông cố gắng đứng vững, run rẩy hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nghiễn Mặc nói: “Ta và Hoàng thượng ra khỏi kinh thành gặp Ngọc thái
tử, cả đường đều bình an, lúc đi đến núi Mê Vụ lại gặp phải binh mã của
Cảnh thế tử, người mà Hoàng thượng mang theo giao thủ với binh mã của
Cảnh thế tử, lực lượng cách xa, bị bức vào núi Mê Vụ.”
Sắc mặt Đức Thân Vương trắng bệch, nhìn Vân Thiển Nguyệt hỏi, “Vậy ngươi và Thiển Nguyệt tiểu thư đang định...”
“Thuộc hạ hồi kinh cầu Thiển Nguyệt tiểu thư đi cứu Hoàng thượng.” Nghiễn Mặc nói.
Đức Thân Vương không thể tin nổi nhìn Vân Thiển Nguyệt, hỏi thử,
“Thiển Nguyệt tiểu thư, ngươi thật sự đi cứu Hoàng thượng sao? Không
phải là cùng Cảnh thế tử...” Câu nói tiếp theo ông không nói ra miệng, nhưng ý tứ thì không cần nói cũng biết. Ông thật sự không thể tin tưởng đây không phải là mưu kế của Vân Thiển Nguyệt, Dạ Khinh Nhiễm đang yên
đang lành ở trong kinh, lại hết lần này tới lần khác được Ngọc thái tử
gửi thư hẹn gặp, hôm nay bị Cảnh thế tử mai phục, chưa chắc đây không
phải là mưu kế nội ứng ngoại hợp của Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh nhằm
để loại bỏ Dạ Khinh Nhiễm.
“Ông chỉ có thể tin tưởng ta.” Vân Thiển Nguyệt nói một cách thản nhiên.
Trong lòng Đức Thân Vương lộp bộp một tiếng, nay Tiên hoàng đã mất,
An Vương cũng đã mất, Dạ Khinh Noãn thì mấy ngày trước đã đi đến thành
Thanh Sơn nhưng vẫn chưa có tin tức truyền về, trong triều, ngoại trừ
cái Vương gia Dạ thị là ông ra, thì không còn ai chèo chống nữa. Cho dù
có chèo chống, thì Dung Phong, Lãnh Thiệu Trác, Vân Ly cũng không đứng
bên ông, ông chỉ có thể dựa vào Vân Thiển Nguyệt, chỉ có thể tin tưởng
nàng ấy có thể cứu Dạ Khinh Nhiễm về, nghĩ đến đây, ông lập tức bất đắc
dĩ, cánh tay đang giữ chặt dây cương ngựa của nàng ấy cũng buông ra.
Bảo mã dưới người Vân Thiển Nguyệt vung bốn vó lên, phóng nhanh ra ngoài.
Nghiễn Mặc đi theo sau Vân Thiển Nguyệt, đổi một con ngựa mới, không
để ý vết thương trên người, đuổi sát theo như gió. Thượng Quan Minh
Nguyệt liền bắt lấy ngựa của tên võ quan, cũng phóng theo.
Ba người ba ngựa, trong nháy mắt, bóng dáng liền biến mất.
Đức Thân Vương, Hiếu Thân Vương và mọi người nhìn ba người rời đi,
đều cảm thấy không có chủ trương, không biết lần này Vân Thiển Nguyệt đi núi Mê Vụ là tốt là xấu.
Đức Thân Vương thở dài một tiếng, quay đầu lại nhìn vào trong cửa
cung, chỉ thấy Dung Phong đang chắp tay sau lưng đứng sau đám quần thần, ánh mắt nhìn theo hướng Vân Thiển Nguyệt rời đi, sắc mặt bình tĩnh, ông đi vào, đứng ở trước mặt Dung Phong, hỏi thử, “Phong thế tử, có đúng là Thiển Nguyệt tiểu thư đã thật sự không còn tình cảm gì với Cảnh thế tử
rồi không?”
Dung Phong nghe vậy hơi nhướng mày, “Nếu ta nói không còn tình cảm gì, vậy Đức Vương thúc, ngài có tin không?”
Đức Thân Vương liền theo trực giác lắc đầu, giây sau, lại cảm thấy
nếu vẫn còn tình cảm, chẳng phải Dạ Khinh Nhiễm sẽ gặp nguy hiểm sao?
Sắc mặt ông cực kỳ không tốt, “Phong thế tử, quan hệ của ngươi và Thiển
Nguyệt tiểu thư là tốt nhất, chắc chắn cũng hiểu rõ nàng ấy mấy phần, có thể cho Bản vương và quần thần ăn một viên thuốc an thần không?”
Một đám quần thần nghe vậy đều nhìn Dung Phong, thật sự là trong lòng của họ đều không nắm chắc. Vì tiền đồ tương lai, vì số mệnh tương lai.
Dung Phong cười khẽ một tiếng, “Tâm tư của muội ấy khó đoán nhất.”
Nói xong, hắn thấy thần sắc quần thần khác nhau, bộ dáng Đức Thân Vương
cực kỳ cần một thứ gì đó chống đỡ, nếu không liền té xỉu, hắn lại nói:
“Có điều lời nói của muội ấy cực kỳ đáng tin, chuyện muội ấy đã hứa,
nhất định sẽ làm được. Muội ấy đã hứa cứu Hoàng thượng, thì nhất định sẽ cứu.”
Sắc mặt Đức Thân Vương liền nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi!”
Sắc mặt Hiếu Thân Vương và đám lão thần cũng lập tức tươi tỉnh lại.
Dung Phong không nhìn mọi người, xoay người đi đến Ngự thư phòng. Hắn không nghĩ tới có một ngày, hắn lại nắm đại quyền triều chính, đi Ngự
thư phòng phê duyệt tấu chương, chưởng quản triều sự thay Dạ Khinh
Nhiễm, chỉ cảm thấy vật đổi sao dời, thế sự khó liệu.
Vân Thiển Nguyệt, Nghiễn Mặc và Thượng Quan Minh Nguyệt ra khỏi kinh
thành, phóng nhanh đến núi Mê Vụ. Với núi Mê Vụ, Vân Thiển Nguyệt xem
như quen đường quen nẻo, mười năm trước, nàng đã đi từng đến núi Mê Vụ
một lần. Đảo mắt mười năm đã qua, nhưng con đường này vẫn như hôm qua.
Núi Mê Vụ nằm cách kinh thành Thiên Thánh cả ngàn dặm, con ngựa mà
Vân Thiển Nguyệt cưỡi là loại một ngày đi tám trăm dặm. Nàng ra roi thúc ngựa, nửa đêm giờ Tý, đã đi được hơn tám trăm dặm, đi tới Thanh Sơn cốc nằm cách núi Mê Vụ hai trặm dặm.
Vốn Nghiễn Mặc đã bị thương nặng, phóng ngựa nhanh suốt một ngày nửa
đêm, đã không chống đỡ nổi, Vân Thiển Nguyệt vừa dừng ngựa lại, hắn ta
đã lập tức ngã ầm xuống, Vân Thiển Nguyệt tay mắt nhanh nhẹn đỡ được hắn ta.
Thượng Quan Minh Nguyệt thì hiển nhiên chưa từng phóng ngựa nhanh như vậy, hắn ta đã mệt đến tróc cả một lớp da, ngựa của hắn ta không nhanh
bằng ngựa của Vân Thiển Nguyệt, cho tới bây giờ cũng chưa từng phải chịu khổ như vậy, cho nên, hiện giờ Vân Thiển Nguyệt vừa dừng lại, hắn ta
liền nằm gục trên lưng ngựa như một con tôm lớn, thở từng ngụm từng
ngụm.
Vân Thiển Nguyệt thấy Nghiễn Mặc đã bất tỉnh, liền lấy một viên thuốc nhét vào miệng hắn ta, thầm than hắn ta không hổ được Dạ Khinh Nhiễm
xem là thân tín, thân là Ẩn vệ bên người của hắn ta, bị thương nặng như
thế, lúc đi được nửa đường nàng đã từng kêu hắn ta ở lại đó chờ, vậy mà
hắn ta lại kiên cường lắc đầu, hiện giờ kiên trì chạy tám trăm dặm mới
té xỉu, cũng là khó có được. Nàng quay đầu nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt, thấy hắn ta đã không còn khí lực, nàng liền ném Nghiễn Mặc cho hắn ta,
trùng hợp đập trúng lưng đang nằm sấp của hắn ta, nói nhanh: “Ngươi coi
chừng hắn ta.”
Thượng Quan Minh Nguyệt bị đập trúng liền kêu một tiếng, cánh tay kéo Nghiễn Mặc đã bất tỉnh xuống, dùng ánh mắt ‘Không phải là người’ nhìn
Vân Thiển Nguyệt, cắn răng nói: “Đừng nói với ta là ngươi còn muốn đi
tiếp?”
“Ta muốn đi tiếp.” Vân Thiển Nguyệt vứt lại một câu, liền giục ngựa chạy đến núi Mê Vụ.
Thượng Quan Minh Nguyệt muốn đuổi theo, nhưng con ngựa hắn ta đang
cưỡi đã không chỗng đỡ nổi nữa, ngã ầm xuống, hất cả hắn ta và Nghiễn
Mặc xuống đất, hắn ta muốn đứng lên, lại phát hiện chân hắn ta đã bủn
rủn, cũng không còn khí lực nữa, thấy Vân Thiển Nguyệt mặc dù chạy suốt
tám trăm dặm đường, mà bóng lưng vẫn thẳng tắp, không thấy nửa điểm mệt
mỏi, hắn ta tức giận mắng: “Có còn là nữ nhân không vậy?”
Vân Thiển Nguyệt trả lời hắn ta chính là một bóng lưng càng ngày càng xa.
Thượng Quan Minh Nguyệt thu hồi ánh mắt, rầm rì một tiếng, nhấc chân
đá văng Nghiễn Mặc bên cạnh hắn ta, dựa vào người ngựa nhắm mắt lại.
Trong lòng đã phun máu từ lâu rồi, sớm biết như vậy, có nói gì hắn cũng
không đi theo. Khó trách lúc nàng ấy rời kinh không ngăn cản hắn đi
theo, tất nhiên là đã biết rõ hắn không chịu nổi cưỡi ngựa bôn ba không
ngày không đêm.
Vân Thiển Nguyệt đoán chắc lộ trình, bỏ lại Thượng Quan Minh Nguyệt,
sau khi đi một đoạn, bỗng xoay người xuống ngựa, vươn tay vỗ mông ngựa,
con ngựa tiếp tục lộc cộc chạy thẳng về phía trước, còn nàng thì lại rẽ
sang hướng khác, đi vào nơi sâu nhất trong Thanh Sơn cốc.
Càng đi sâu vào trong, sơn cốc càng rậm rạp, hôm nay lại là giữa mùa
xuân, cây cối, cành lá, bụi cỏ đã um tùm, người tiến vào cốc, lại vào
đêm tối, không ánh trăng, không ánh sao, đảo mắt thân ảnh liền bị bao
phủ.
Một lúc lâu sau, Vân Thiển Nguyệt đi được khoảng chừng một trăm dặm,
đi đến một khu rừng tùng rất lớn bên ngoài núi Mê Vụ, nàng rẽ vào con
đường nhỏ bên cạnh cây tùng đầu tiên bên trái khu rừng, đi ba bước lại
quẹo phải một bước, rồi đi thẳng ba bước quẹo trái năm bước, cứ theo thứ tự như vậy, khi đi đủ 99 bước, nàng dừng lại, đứng cạnh một cây tùng,
vươn tay vỗ vào thân cây ba cái.
Không lâu sau, mặt đất dưới cây tùng này vang lên ba tiếng động cực kỳ nhỏ.
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua mặt đất, cũng nhìn chùm rễ của bụi
cỏ dại, mọc vững chắc, không có nửa dấu vết, nàng im lặng, lại vỗ hai
cái, bên dưới đáp lại một tiếng, nàng lại vỗ một cái, bên dưới lại đáp
lại hai tiếng, nàng mới hạ giọng mở miệng, “Mấy ngày gần đây có người bị bao vây ở núi Mê Vụ không?”
Bên dưới vang lên một giọng nữ cực kỳ nhỏ, “Thuộc hạ đoán hôm nay chủ tử cũng nên đến, mấy ngày nay núi Mê Vụ cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều
người đến, cũng có mấy người bị nhốt...”
“Ai đến, ai bị nhốt?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Ngọc thái tử Đông Hải, Mộ Dung hậu chủ Cảnh thế tử, Tân hoàng Thiên
Thánh, công chúa Lạc Dao Đông Hải và phò mã, cùng với Thập Tam Tinh
Phách của Mặc các.” Giọng nữ bên dưới rất nhỏ, “Trận pháp của chúng ta
đã nhốt được công chúa và phò mã Đông Hải. Năm vạn binh mã của Cảnh thế
tử nhanh nhẹn thoát trận, hắn ta vậy mà lại phá được trận Âm Dương.”
“Tân hoàng Thiên Thánh cũng thông minh, bị trọng thương trốn trong Tuyệt Địa nhai.” Nàng kia nói.
Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, bình thản nói: “Nghe ta ra lệnh.”
“Vâng!” Phía dưới vang lên tiếng đáp nhỏ nhưng kiên nghị.
Vân Thiển Nguyệt xoay người thi triển khinh công đi đến Tuyệt Địa
nhai. Tuyệt Địa nhai nằm cách rừng tùng trong Thanh Sơn cốc khoảng vài
ngọn núi, khoảng trăm dặm. Nơi đó là vùng có độc chướng độc nhất núi Mê
Vụ, cũng là nơi trọng yếu của trận Âm Dương. Bản thân Dạ Khinh Nhiễm là
Ám Long và người thừa kế giang sơn của Dạ thị, tất nhiên không chỉ học
võ công và mưa lược làm Đế, mà còn có binh pháp, trận pháp, biết tìm
kiếm thời cơ nào có lợi trong lúc khốn khó.
Vân Thiển Nguyệt lại đi theo cách đi lúc đến, một lúc lâu sau, đi tới bên ngoài Tuyệt Địa nhai, cảnh đêm phía trước thật sâu, nàng bỗng nheo
mắt lại, người nhẹ nhàng đáp xuống, nhìn về phía trước, dừng lại không
đi tiếp.
Đứng khoảng một nén hương, nàng bỗng nhấc chân đi thẳng về phía trước.
Không lâu sau, đi vào trung tâm Tuyệt Địa nhai, chỉ thấy trước mắt là một mảnh đất trống, giữa mảnh đất trống có một tảng đá lớn đứng
nghiêng, một thân ảnh quen thuộc đang nằm trên tảng đá lớn đó, thân hình thon dài, tư thái tao nhã, trên người mặc gấm Trầm Hương màu đen tuyền
mười lượng vàng một tấc, không thấy được dung mạo, nhưng nhìn liền biết
là một người hào hoa phong nhã khuynh thiên hạ.
Tảng đá cực cao cực lớn, tính chất tự nhiên mềm mại, hoa văn điêu
khắc tinh tế, đứng nghiêng ở đó, mặt trước có màu nâu đỏ, mặt sau lại có màu vàng đất, hoa văn trên đó bị thân thể thon dài của hắn ta và vạt
áo bằng gấm Trầm Hương che phủ, không thấy được hình vẽ.
Vân Thiển Nguyệt nhìn người đang nằm đầy tao nhã trên tảng đá lớn kia, bàn tay trong tay áo nhẹ nhàng nắm lại.
Quả nhiên như cảm giác lúc nãy của nàng, người đợi ở đây không phải Dạ Khinh Nhiễm, mà là chàng —— Dung Cảnh.
Tảng đá lớn mà chàng đang nằm chính là đá Tam Sinh mà nàng đã từng miêu tả cho Thượng Quan Minh Nguyệt.
Người này, nàng nên nghĩ đến mới phải, một cái trận Âm Dương sao có
thể nhốt được hắn? Mặc dù nhốt được năm vạn binh mã, thì cũng không nhốt được hắn mới đúng. Chuyện trong thiên hạ đều bị hắn tính toán tường
tận, thì còn có cái gì là hắn không tính đến đây?
Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới gặp lại hắn vậy mà lại thấy không buồn không giận, mà là khóe miệng không nhịn được cong lên.
Dung Cảnh bỗng lấy ống tay áo đang che trên mặt xuống, mở mắt, nhìn
Vân Thiển Nguyệt, ngay khi nhìn thấy nàng cong môi mỉm cười đứng ở gần
đó, tối nay không có trăng sao, nhưng hắn lại giống như thấy được vầng
trăng khuyết bay xuống từ trên chín tầng, trong mắt hắn có thứ gì đó
đang trào ra, bỗng ngồi dậy.
Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới thấy rõ mặt Dung Cảnh, trong đêm tối,
hiếm khi nàng nhìn thấy rõ đến vậy, khí sắc chàng vô cùng tốt, không
thấy chút dáng vẻ nào giống bộ dáng tiều tụy gầy gò như những ngày mà
bọn họ tách ra trước kia, mà là dung nhan như tranh, tôn quý nhã trí,
giống nhau thường ngày. Nụ cười của nàng từ từ nở rộ, bỗng mở miệng nói: “Mộ Dung công tử, hình như mấy ngày qua sống vô cùng tốt.”
Xưng hô từ Dung công tử biến thành Mộ Dung công tử, là bước đầu tiên của việc xa lạ.
Bàn tay đặt trên tảng đá lớn của Dung Cảnh khẽ run lên, nhìn nàng, ấm giọng nói: “Vân Thiển Nguyệt, nàng tới thật nhanh!”
“Không dám tới trễ, cứu người không trì hoãn nửa phần được.” Vân Thiển Nguyệt nói một cách thản nhiên.
Dung Cảnh cũng nhìn nàng, không còn thấy được nhu tình nữ nhi yêu
kiều và nét mặt hạnh phúc nồng đậm không thể hòa tan được của nàng khi
nhìn hắn như lúc trước nữa, mà thay vào đó chính là gương mặt mỉm cười,
sắc mặt bình thản, giống như nhìn một người quen, và cũng chỉ là một
người quen mà thôi, hắn buông mi mắt xuống, trầm mặc không nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn chàng, người trước mặt này, đã từng là người
nàng bất chấp hết thảy yêu đến sâu đậm, hôm nay vẫn còn yêu, nhưng trước đây nàng không học được cách khống chế trái tim của mình, mới có thể
đẩy mình vào bụi bặm, chỉ vì yêu chàng, bất chấp tất cả. Hiện tại đã học được làm sao để khống chế, nếu là nàng trước kia, thì chỉ cần chàng
ngồi ở đó như bây giờ, nàng đã liền chạy đến chất vấn hoặc tức giận,
nhưng hôm nay đã không thế nữa. Những chuyện cũ trước kia, đã không còn
quan trọng như thế nữa.
Một lát sau, Dung Cảnh ngẩng đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng
hỏi, “Dạ Khinh Nhiễm thật sự đáng để nàng không để ý ngày đêm ngàn dặm
bôn ba đến cứu như vậy sao?”
“Đáng hay không, chỉ là một tâm cảnh mà thôi. Đã đến rồi, liền
không cần để ý đến đáng hay không nữa, tóm lại hắn ta là người ta phải
cứu.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Nàng không viết thư hòa ly. Ta cũng không viết thư hòa ly.” Dung Cảnh bỗng nói.
Dung Cảnh mím môi, bóng lưng ngồi trên đá lớn chợt trở nên cô tịch, nói khẽ: “Chúng ta vẫn là vợ chồng.”
Vân Thiển Nguyệt cười khẽ, nhìn Dung Cảnh, “Vạn dặm cẩm hồng, mũ
phượng khăn quàng vai, chỉ là một giấc mộng xuân thu thật lớn mà thôi.
Dung Cảnh, ta đã tỉnh, chẳng lẽ chàng còn chưa tỉnh sao?”
Dung Cảnh bỗng đứng lên, đi đến chỗ nàng.
Lúc chàng rời khỏi tảng đá, Vân Thiển Nguyệt nhìn thấy được hoa văn
được điêu khắc trên mặt đá ấy chính là hình vẽ của hắn và nàng, giống
như đúc, sinh động như thực. Trên đó còn viết tên của hắn, cũng viết tên của nàng, nàng nhìn lướt qua, rõ ràng cảm nhận được trong lòng mình lại không có chút gợn sóng nào.
Dung Cảnh đứng ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt, nhìn thật kỹ nét mặt của nàng, không nói gì.
Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt từ trên tảng đá lớn, bình thản nhìn chàng đang đứng trước mặt nàng, cũng không nói gì.
Bốn mắt nhìn nhau, một đôi mắt thâm thúy vô ngần, một đôi mắt nhạt đến gần như không nhìn ra màu sắc gì.
Hồi lâu sau, giọng nói hơi khàn khàn của Dung Cảnh cất lên: “Ta không tỉnh. Vạn dặm cẩm hồng, mũ phượng khăn quàng vai, đều là sự thật. Sao
nàng lại có thể nói nó là một giấc mộng được?”
Vân Thiển Nguyệt nhìn chàng, bỗng cười, “Cần gì chứ? Chàng là Mộ Dung Cảnh, hoa đào trong thiên hạ đều được nâng đến đưa vào tay chàng, chàng lại chẳng thèm ngó tới. Ba chữ Vân Thiển Nguyệt ta ở trước mặt chàng,
cũng chỉ là một cành đào có thể tiện tay đùa giỡn mà thôi.”
Dung Cảnh bỗng nheo mắt lại, “Nàng vậy mà lại nghĩ ta như vậy, nghĩ chính nàng như vậy ư?”
Vân Thiển Nguyệt đón lấy tầm mắt của chàng, lúc này, một cơn gió đêm
thổi tới, thổi bay tà áo bằng gấm Trầm Hương màu đen tuyền của Dung
Cảnh, cũng thổi bay làn váy mềm nhẹ vẫn chưa thay sau khi hạ triều của
nàng, nàng cách làn tóc và tay áo đang bay tán loạn nhìn chàng, giọng
nói trầm tĩnh, mang theo chút cảm giác lạnh lùng, “Dung Cảnh, ta muốn
ngốc một lần, nhưng chàng lại không cho ta cơ hội. Hôm nay nói những thứ này làm gì? Hôm nay chúng ta gặp lại đã là người lạ, không bằng nhìn
nhau bằng...”
“Không phải nàng muốn cứu Dạ Khinh Nhiễm sao? Nếu hắn ta đã chết,
nàng còn cứu sao?” Dung Cảnh bỗng trầm giọng đánh gãy lời nàng.
Vân Thiển Nguyệt nghẹn lời, nhìn chàng, sắc mặt chàng hơi biến đổi
như bị bịt kín một tầng hàn băng, trong mắt giống như đang cực lực khắc
chế cái gì, nàng làm như không thấy, nhàn nhạt phun ra một câu, “Cứu,
sống phải cứu người, chết phải cứu thi.”
Dung Cảnh bỗng nở nụ cười, chợt xoay người, giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng cô tịch, “Nàng dựa vào cái gì mà cứu?”
Vân Thiển Nguyệt bỗng bổ một chưởng vào tảng đá Tam Sinh đang đứng nghiêng trên mặt đất.
Sắc mặt Dung Cảnh khẽ biến, lập tức vung tay áo, một luồng gió vô hình ngăn lại chưởng phong của Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt bình thản nhìn hắn, cổ tay xoay chuyển, trong lòng
bàn tay tràn ra một đám mây, nàng bắn nhẹ ra, đám mây lập tức to ra,
đánh thẳng vào Dung Cảnh. Dung Cảnh mở tay ra, năm đầu ngón tay lập tức
nhô lên năm luồng ánh sáng đỏ, giống như thanh kiếm sắc bén, giây sau
liền chẻ đôi đám mây ra.
Hai luồng Linh lực cường đại đụng vào nhau, đồng thời đánh mạnh vào, đều thối lui một bước.
Đây là lần đầu tiên Vân Thiển Nguyệt nhìn thấy Dung Cảnh dùng Linh
lực xuất thủ, không thua kém Linh lực hiện tại của nàng chút nào, Linh
lực này sao có thể là một sớm một chiều được? Nàng nhìn chàng, bỗng
cười, “Hôm nay chàng thật sự muốn liều một sống một chết với ta sao?”
Dung Cảnh nhìn nàng, giọng nói trầm thấp, “Chúng ta là vợ chồng. Còn Dạ Khinh Nhiễm là thứ gì đáng để nàng liều mạng như vậy?”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy liền vươn tay rút một cây trâm ngọc trên
búi tóc xuống, xoay nhẹ đuôi trâm, rút ra một tờ giấy, nàng ném giấy cho Dung Cảnh, nói đầy thản nhiên: “Vì sao chàng tính kế ta, bất đắc dĩ
cũng được, không thể làm gì cũng thế, ta cũng không muốn tìm tòi nghiên
cứu nữa. Cái này ta đã viết xong, là tự tay ta viết. Về sau ta và chàng, cầu về cầu, đường về đường!”
Dung Cảnh không cầm tờ giấy của Vân Thiển Nguyệt, lui về sau một
bước, tờ giấy đó rơi xuống đất, gió thổi qua, giấy mở ra, thị lực của
hai người đều vô cùng tốt, trong đêm tối cũng có thể thấy rõ ràng chữ
viết trên giấy —— Thư hòa ly.
Vân Thiển Nguyệt tự tay viết, thư hòa ly chính thức.
Ngay vào giây phút nhìn thấy thư hòa ly đó, huyết sắc trên mặt Dung Cảnh lập tức biến mất hoàn toàn.
Vân Thiển Nguyệt không nhìn hắn nữa, nhắc chân đi đến đá Tam Sinh,
vòng qua tảng đá cao lớn, chỉ thấy Dạ Khinh Nhiễm chảy máu đầy người
đang ngồi dựa vào một bên của đá Tam Sinh, tóc tai của hắn ta tán loạn,
chân hơi duỗi ra, cả người đầy máu, sắc mặt tái nhợt, nhưng khóe miệng
nhếch lên nụ cười, tất nhiên là vẫn luôn tỉnh, thấy Vân Thiển Nguyệt đến gần, liền cười nói với nàng, “Tiểu nha đầu, ta biết ngay là nàng sẽ đến cứu ta.”
Vân Thiển Nguyệt vươn tay với hắn ta, “Đi thôi!”
Dạ Khinh Nhiễm đặt tay vào trong tay nàng, đứng dậy, liếc nhìn hình
vẽ và chữ viết trên mặt đá, hắn nhìn chằm chằm một lát, lại nhìn Dung
Cảnh và tờ giấy trước mặt hắn ta, tựa hồ cười cười, đi theo Vân Thiển
Nguyệt.
Dung Cảnh cũng không ngăn cản hai người, vẫn nhìn thư hòa ly trước mặt, không nhúc nhích.
Lúc Vân Thiển Nguyệt sắp đi ra khỏi tầm mắt của hắn, hắn bỗng ngẩng
đầu, kêu một tiếng “Vân Thiển Nguyệt”, Vân Thiển Nguyệt dừng bước quay
đầu lại, chỉ thấy hắn khom người nhặt tờ giấy kia lên, lúc nàng nhìn
đến, tờ giấy trong tay lập tức hóa thành tro.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT