Hoàng cung vẫn là hoàng cung đó, ban công đền đài vẫn trước sau như một, nhưng đến cùng thì không khí đã không giống với lúc trước.
Sau khi Lão Hoàng đế băng hà, hoàng cung vẫn bị bao phủ trong một bầu không khí đè nén. Hôm nay, Tân Đế đăng cơ, vạn vật đổi mới, hơn nữa lại đang đầu xuân, gió thổi qua cành lá, cung nữ thái giám đã thay quần áo đông mà mặc vào quần áo mùa xuân, đập vào tầm mắt, trong hoàng cung, ngoại trừ trang nghiêm lẫm liệt ra, còn hơi có một chút cảm giác vui sướng hướng tới vinh quang.
Vân Thiển Nguyệt đi qua cửa cung, Trần Chiêu vừa từ trên thành cung xuống tới, đi tới trước mặt nàng, cung kính thi lễ, “Thuộc hạ sẽ dẫn ngài đến Noãn các chờ, bây giờ Hoàng thượng còn chưa hạ triều.”
“Không cần, ta đến Kim điện tìm hắn ta.” Vân Thiển Nguyệt đi thẳng về phía trước.
Trần Chiêu ngẩn ra, hắn biết lần trước, lúc Cảnh Thế tử phi còn chưa gả cho Cảnh Thế tử đã đại náo Kim điện, phá hủy Long ỷ, còn lần này lại đến Kim điện nữa, nhìn sắc mặt nàng ấy, sợ rằng cũng lai giả bất thiện (chỉ người đến không có ý tốt, cần phải để phòng). Hắn vội vàng chạy nhanh hai bước, ngăn cản trước mặt nàng ấy, nói: “Chắc Hoàng thượng cũng sắp hạ triều rồi, ngài đến Noãn các chờ một lát, chắc cũng sẽ không quá lâu.”
Vân Thiển Nguyệt lơ đễnh nhìn hắn ta một cái, không nói chuyện.
Cái nhìn này cực lơ đễnh, nhưng trong lòng Trần Chiêu lại run lên, không khỏi lui ra sau một bước.
Vân Thiển Nguyệt vòng qua hắn ta, tiếp tục đi về trước.
Trần Chiêu thầm cảm thấy không ổn, biết không ngăn Vân Thiển Nguyệt được, nhưng vẫn tranh thủ đi báo tin, hắn vội vàng bước nhanh hai bước, rồi nói với Vân Thiển Nguyệt: “Hoàng thượng còn không biết ngài tiến cung, thuộc hạ nên đi bẩm báo trước.”
Vân Thiển Nguyệt không lên tiếng.
Trần Chiêu vội vàng chạy đến Kim điện trước Vân Thiển Nguyệt một bước.
Vân Thiển Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua đứa bé trong lòng, thân thể nho nhỏ đã lạnh, nàng mím môi thật chặt, bước chân không khỏi nặng thêm mấy phần.
Từ cửa hoàng cung đi thẳng đến Kim điện, Ngọc Thạch được lát dọc theo đường đi đều bị nàng giẫm ra một dấu ấn lờ mờ.
“Báo!”
Trần Chiêu đi tới ngoài Kim điện, cũng bất chấp quấy rầy Hoàng thượng đang lâm triều, theo trực giác vẫn cảm thấy Cảnh Thế tử phi ôm theo một đứa bé tiến cung, thì chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn. Hắn cất giọng gào to một tiếng.
Trong Kim điện, Dạ Khinh Nhiễm ngồi trên Kim y trên cao, đang nghị sự với bá quan văn võ. Đây là buổi lâm triều đầu tiên sau khi hắn đăng cơ, nên chuyện phải sắp xếp, thương nghị rất nhiều, vì vậy, lâm triều hôm nay liền kéo dài hơn.
Lúc này nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng hô to, nên tiếng thảo luận của bách quan liền ngưng bặt.
Dạ Khinh Nhiễm khẽ ngẩng đầu, nhìn ra cửa Kim điện.
Bá quan văn võ cũng đồng loạt quay đầu lại, không biết đã xảy ra chuyện gì, mà bên ngoài lại vang lên tiếng hô lớn như vậy, nghe như thật sự cấp bách, mọi người nghĩ thầm, xem ra có chuyện lớn phát sinh.
“Báo!” Trần Chiêu không nghe thấy bên trong đáp lời, liền quay đầu lại nhìn lướt qua, thấy Vân Thiển Nguyệt cũng sắp tới rồi, lại hô to thêm một tiếng.
“Tuyên!” Dạ Khinh Nhiễm đương nhiên nghe ra là tiếng của Trần Chiêu.
“Tuyên!” Nội thị hô lớn một tiếng.
“Tuyên!” Một chuỗi tiếng hô lớn truyền ra ngoài đại điện.
Trần Chiêu chạy vội vàng vào Kim điện, đi tới ngay giữa Kim điện, liền quỳ một chân xuống đất, hành quân lễ, “Khởi bẩm Hoàng thượng, Cảnh Thế tử phi ôm một đứa bé vào cung, nói muốn gặp Hoàng thượng. Lúc này đang đi tới Kim điện.” Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Dạ Khinh Nhiễm, lại bổ sung: “Thuộc hạ muốn dẫn Cảnh Thế tử phi đến Noãn các để chờ, nhưng Cảnh Thế tử phi lại không đi, dường như là…… muốn xông vào Kim điện.”
Quần thần nghe vậy thì đồng loạt cả kinh, bọn họ vẫn còn nhớ như in lần Vân Thiển Nguyệt giận xông vào Kim điện hủy long ỷ lúc trước.
Mấy vị cựu thần như Đức Thân Vương, Hiếu Thân Vương và tân quý trong triều như Dung Phong, Trầm Chiêu, Thương Đình, đều đồng loạt nhìn về phía Dung Cảnh.
Dung Cảnh nghe thấy Vân Thiển Nguyệt muốn đến Kim điện gặp Dạ Khinh Nhiễm, thì đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến có ôm một đứa bé theo, thì dường như nghĩ tới điều gì đó, liền bất động thanh sắc đứng trong điện, đối mặt tầm mắt chăm chú của mọi người, thần sắc hắn vẫn như lúc ban đầu.
Dạ Khinh Nhiễm “A” một tiếng, hỏi: “Đứa bé nào?”
“Được bao bọc trong chăm gấm, thuộc hạ không thấy được tướng mạo, liền đã vội vàng đi bẩm báo.” Trần Chiêu nói.
“Bình Vương Dạ Thiên Tứ?” Mặc dù Dạ Khinh Nhiễm đặt câu hỏi, nhưng cũng mang theo vài phần khẳng định.
“Chắc vậy, thuộc hạ không dám nhìn thẳng.” Trần Chiêu nói.
Dạ Khinh Nhiễm nhướng nhướng mày, nhìn qua Dạ Thiên Dật, Dạ Thiên Dật nhìn hắn lắc đầu, ý là không biết xảy ra chuyện gì, hắn chuyển tầm mắt nhìn qua Dung Cảnh đang đứng song song với Dạ Thiên Dật, “Cảnh Thế tử, ngươi có biết nàng ấy tới làm gì không?”
Dung Cảnh lắc đầu.
“Ngươi cũng không biết?” Dạ Khinh Nhiễm híp mắt.
Dung Cảnh mỉm cười, “Nương tử ở Vinh Vương phủ không bị hạn chế nửa điểm, nàng ấy muốn làm gì, hoàn toàn là tự do. Cảnh không biết tại sao hôm nay nàng ấy lại có hành động này cũng không kỳ quái.”
“Nàng ấy hẳn nên ở trong phủ dưỡng thương đi?” Dạ Khinh Nhiễm nói.
“Đúng vậy!” Dung Cảnh gật đầu.
Dạ Khinh Nhiễm khẽ nghiêng người dựa ra sau một chút, tựa vào Kim y, không nói thêm gì nữa, sắc mặt có mấy phần trầm tư.
Lúc này, ngoài điện đã vang lên tiếng Ngự Lâm quân đồng loạt rút đao xuất kiếm ngăn cản, “Cảnh Thế tử phi, xin dừng bước!”
Không nghe thấy tiếng Vân Thiển Nguyệt, trong chớp mắt, lại vang lên tiếng loảng xoảng của đao kiếm khi rơi xuống đất.
Trong điện, sắc mặt bá quan văn võ đồng loạt biến đổi, nghĩ tới Cảnh Thế tử phi đại náo Kim điện hai lần, một câu cũng không nói đã động thủ đánh Ngự Lâm quân canh giữ cửa điện, nàng ấy quả nhiên đã vô pháp vô thiên, không sợ trời không sợ đất rồi, đồng loạt nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm. Lại thấy Hoàng thượng ngồi phía trên đang lười nhác dựa vào Kim y, đột nhiên nhớ tới chuyện đại điển đăng cơ hôm qua, dựa theo gút mắc của hai người, vô luận Cảnh Thế tử phi làm ra chuyện gì, thì chỉ sợ ngài ấy cũng sẽ không trách tội, vì vậy đều đồng loạt tắt tiếng.
Dạ Khinh Nhiễm như không nghe thấy, cũng không nói chuyện.
Sau một chuỗi tiếng vang của đao kiếm binh khí, liền vang lên một chuỗi tiếng kêu đau và tiếng ngã xuống đất.
Hiển nhiên người ở phía ngoài không dám ra tay với Cảnh Thế tử phi, chỉ có thể ngăn cản và bị đánh, hôm qua trên Quan Phượng lâu tế thiên, Hoàng thượng hỏi Cảnh Thế tử phi muốn ngài ấy chết hay sống, Cảnh Thế tử phi nói một câu chết, Hoàng thượng liền buông tha chống cự để cho mũi tên bắn thẳng vào ngài ấy, nếu không phải sau đó Cảnh Thế tử phi cứu, thì Hoàng thượng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Mặc dù chuyện này bị phong tỏa không cho bên ngoài biết, nhưng Ngự Lâm quân trong cung đều biết rõ ràng, hôm nay Cảnh Thế tử phi xông vào Kim điện, bọn họ nơi nào dám đả thương nàng ấy? Huống chi nàng ấy vẫn đang bị thương, mà trong ngực còn ôm một đứa bé.
Ngoài điện, Ngự Lâm quân không nhận được ý chỉ của Dạ Khinh Nhiễm, nên cũng không dám cho đi vào, dù sao nơi này là Kim điện, trọng binh thủ hộ bá quan văn võ đang lâm triều, Ngự Lâm quân có tới mấy ngàn người, bọn họ chỉ có thể một nhóm ngã xuống thì một một nhóm nữa lại tiến lên.
Mặc dù số lượng Ngự Lâm quân rất đông, nhưng người ngã xuống là bị đánh thật sự, nên tất nhiên ngăn cả khổ không thể tả.
Vân Thiển Nguyệt không đánh chết người, nhưng cũng sẽ không xuống tay nhẹ, chỉ trong chốc lát, khoảng một trăm Ngự Lâm quân ngoài Kim điện đã đầy máu. Nàng cũng không nóng lòng xông vào, dường như quyết định muốn cho những người này đỏ thêm chút nữa.
Trong điện, Dạ Khinh Nhiễm vẫn không có động tĩnh, Dung Cảnh cũng không tỏ thái độ, quần thần im lặng không lên tiếng.
Lại qua một lát, mùi máu tươi đã truyền vào trong đại điện.
Rốt cuộc Đức Thân Vương không chịu nổi nữa, trầm giọng hô một tiếng, “Hoàng thượng!”
Dạ Khinh Nhiễm giương mắt nhìn thoáng qua Phụ vương của hắn đang đứng phía dưới, “Ừ” một tiếng, nhưng vẫn không tỏ thái độ.
Trong lòng Đức Thân Vương tức giận, Vân Thiển Nguyệt dám to gan lớn mật xông Kim điện, mặc dù đây đã không phải lần đầu tiên, nhưng ấy vậy mà các con cháu của Dạ thị lại không có một người có thể đi ra ngoài ngăn cản nàng ta, cho dù là Dạ Khinh Nhiễm đang ngồi trên Kim y và An Vương đang đứng đầu quần thần hôm nay. Tất cả đều cam chịu hành động đả thương Ngự Lâm quân ở ngoài cửa Kiêm điện của nàng ta, đây rõ ràng là không để hoàng quyền vào mắt. Ông tức giận không thôi, nhưng lại không thể làm gì, nếu chính ông đi ra ngoài, thì Vân Thiển Nguyệt không biết lớn nhỏ kia cũng sẽ làm mình bị thương, như vậy ông cũng là tự chuốc khổ, tự tìm mất mặt. Cho nên chỉ là sắc mặt khó coi, trong bụng tức giận.
Trần Chiêu quỳ gối giữa đại điện, hắn cho rằng chạy tới trước bẩm báo, thì ít nhất Hoàng thượng cũng sẽ có kế sách ứng đối, nhưng không nghĩ tới lại chỉ nói mấy lời không biểu lộ thái độ gì như vậy, cho dù Ngự Lâm quân ở phía ngoài đã bị đả thương. Hắn cúi thấp đầu, không dám lên tiếng.
Lại qua hai nén hương, tiếng động phía ngoài đã ngừng, chỉ còn lại mùi máu tươi tanh nồng bay vào đại điện.
Không còn ai ngăn cản trước mặt Vân Thiển Nguyệt nữa, nàng lền ôm đứa bé đã chết đi vào.
Tóc mây búi cao, áo lụa tím phấp phới, trải qua một lúc lâu như vậy, mà trên người nàng cũng không dính nửa vết máu, trâm cài trên búi tóc cũng không bị lệch một chút. Bọc vải gấm đang được ôm vững vàng trong lòng cũng không bị dính nửa vết máu.
Quần thần đều nhìn nàng.
Một cánh tay của Dạ Khinh Nhiễm được cố định ở trước người, cánh tay còn lại thì lười nhác đặt trên tay vịn của Kim y, cũng nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt đi vào Kim điện, đi thẳng về phía Dạ Khinh Nhiễm.
Đi tới giữa điện, rốt cuộc Đức Thân Vương cũng không thể nhịn được nữa, liền bước ra khỏi hàng ngăn cản nàng lại, trầm giọng nói: “Cảnh Thế tử phi, nơi này là Kim điện, ngươi có lời gì, chờ Hoàng thượng tan triều rồi hãy nói cũng không muộn.”
Buổi lâm triều đầu tiên của Tân đế, đương nhiên ông ta không muốn bị nàng đảo loạn.
Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nhìn Đức Thân Vương một cái, “Không phải chuyện riêng.”
Vân Thiển Nguyệt không đáp lời, vòng qua hắn, tiếp tục đi về phía Dạ Khinh Nhiễm.
Đức Thân Vương còn muốn ngăn cản nữa, thì Dạ Khinh Nhiễm thản nhiên nhìn Đức Thân Vương một cái, ông lập tức dừng bước. Mặc dù là cha con, nhưng cũng là quân thần. Luận lên, đương nhiên quốc làm trọng, nhà là nhẹ, quân thần là lớn. Cho nên, Đức Thân Vương liền lui về.
Đi tới dưới bậc thềm ngọc, Dạ Thiên Dật và Dung Cảnh cũng không ngăn trở, Vân Thiển Nguyệt liền bước thẳng lên bậc thềm ngọc.
Bước lên chín bậc ngọc dẫn lên trên, cung giày giẫm lên bậc thềm ngọc, phát ra tiếng vang. Cả đại điện, chỉ có mỗi tiếng bước chân của nàng.
Quần thần đều nín hơi ngưng thần, yên tĩnh quan sát mọi chuyện, đều cảm thấy nhìn thần sắc của Cảnh Thế tử phi hôm nay, sợ là sẽ không dễ dàng kết thúc.
Gió tanh mưa máu hôm qua vẫn còn khiến cho trong lòng của những người được tận mắt nhìn thấy sợ hãi, hôm nay Vân Thiển Nguyệt đang bị thương như vậy mà vẫn xông vào Kim điện lại càng làm cho bọn họ cảm thấy kinh hồn táng đảm. Len lén giương mắt nhìn Dung Cảnh, thấy dáng vẻ của hắn vẫn bình thản, bất động như núi, trái tim đều thầm nhấc lên.
Đi tới trước mặt Dạ Khinh Nhiễm, Vân Thiển Nguyệt trực tiếp ném đứa bé đang ôm trong tay về phía Dạ Khinh Nhiễm. Nơi nàng nhắm vào, chính là cánh tay đang bị thương của Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn nàng ấy, cánh tay cũng không tránh.
Dưới đài, Đức Thân Vương lại nóng nảy, “Hoàng thượng, cẩn thận vết thương của ngài!”
Lúc này Dạ Thiên Dật cũng nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: “Thân thể Hoàng thượng tốt hay xấu, đều liên quan đến lê dân bách tính, xin Hoàng thượng trân trọng.”
Dạ Khinh Nhiễm “A” một tiếng cười lên, như không nghe thấy lời nói của hai người, cũng không tránh né đứa bé này, mà là dùng cánh tay đang bị thương vươn ra ôm lấy. Trọng lượng của đứa bé cũng không nhẹ, Vân Thiển Nguyệt xuống tay cũng không nhẹ, Dạ Khinh Nhiễm vừa mới ôm lấy, thì hắn đã tác động vào miệng vết thương, ở chỗ bả vai trên Long bào minh hoàng liền bị nhiễm máu, nhiễm đỏ Long bào, nhìn thấy mà giật mình.
“Hoàng thượng!” Trong đại điện, phái bảo Hoàng đồng loạt kinh hô một tiếng.
“Nó đang ngủ sao?” Dạ Khinh Nhiễm cũng không để ý tới bá quan văn võ phía dưới, mà nhìn đứa bé trong lòng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn ta, dường như cũng không thấy được bả vai của hắn ta đã chảy máu nhuộm đỏ Long bào, lạnh lùng nói, “Dạ Khinh Nhiễm, ngươi còn giả trang nhân đức đại nghĩa nữa sao? Hai ngày trước luôn mồm nói không muốn giết Dạ Thiên Tứ, nhưng trong nháy mắt liền dùng thủ đoạn hạ đẳng như vậy hại chết nó. Đây chính là huynh hữu đệ cung, cử chỉ nhân tâm của ngươi sao? Cũng đừng làm trò hề cho thiên hạ!”
Quần thần cả kinh, Bình Vương Dạ Thiên Tứ chết rồi?
Dạ Khinh Nhiễm “A” một tiếng, nhìn xuống đứa bé trong lòng.
“Đây chính là thiên thọ quyến vĩnh, cả đời bình an như lời ngươi nói?” Vân Thiển Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Nó chỉ là một đứa bé, ngươi cũng không tha cho nó sao? Chỉ vì nó từng là Hoàng thượng? Sắc phong Bình Vương, là ngươi muốn đạt được danh tiếng tốt trước mặt dân chúng trong thiên hạ, sau khi danh tiếng tốt đã giành được, lợi dụng nó xong rồi, thì liền ta ma sát lư (xay bột xong thì liền giết lừa, cùng nghĩa với câu: qua cầu rút ván), không giữ người sống sao?”
Dạ Khinh Nhiễm không nói lời nào, chỉ tinh tế đánh giá đứa bé.
Sắc mặt quần thần khác nhau, không rõ lời nói của Vân Thiển Nguyệt là thật hay giả, chẳng lẽ đứa bé này đã chết thật rồi sao? Rốt cuộc có phải là Hoàng thượng giết hay không? Bọn họ nhìn nhìn Dạ Khinh Nhiễm, lại nhìn nhìn Vân Thiển Nguyệt, một người trầm tĩnh, một người lạnh lùng. Trong khoảng thời gian ngắn lại không dám phỏng đoán.
“Làm sao có thể? Sao Hoàng thượng lại có giết Bình Vương được?” Đức Thân Vương vừa sợ vừa giận, không nhịn được quát to: “Cảnh Thế tử phi, Bình Vương vẫn luôn được nuôi dưỡng bên cạnh ngươi, mấy ngày nay Hoàng thượng cũng chưa từng gặp nó.”
“Chưa từng gặp thì chẳng lẽ lại không thể giết sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, “Đức Thân Vương, ẩn vệ hoàng thất đều để trưng bày ư? Dạ Khinh Nhiễm muốn giết một người, không cần tự mình ra tay, thì cũng vẫn có thể giết.”
Đức Thân Vương nghẹn lời, cả giận nói: “Nhưng Bình Vương ở trong tay ngươi, thì sao có thể bị giết được ? Cảnh Thế tử phi đang hoài nghi năng lực bảo vệ của mình sao?”
“Ta không nghi ngờ năng lực bảo vệ của mình, nhưng ai bào mưu kế của Hoàng thượng sâu như biển đây!” Vân Thiển Nguyệt cười lạnh một tiếng, không để ý tới Đức Thân Vương nữa, nhìn Dạ Khinh Nhiễm chằm chằm, nói: “Dạ Khinh Nhiễm, bản thân ngươi là Hoàng thượng, ngôi cửu ngũ chí tôn, giết chính là giết, chẳng lẽ không dám thừa nhận sao?”
Dạ Khinh Nhiễm bỗng ngẩng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, lười biếng hỏi, “Nàng muốn ta thừa nhận?”
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn ta, “Ngươi dám không?”
Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm khẽ híp lại một chút, chống lại ánh mắt trong trẻo lạnh như băng của Vân Thiển Nguyệt, gật đầu, “Dám! Là trẫm giết.”
Quần thần đồng loạt cả kinh, Hoàng thượng vậy mà lại thừa nhận!
Đức Thân Vương giận dữ, “Hoàng thượng, ngươi…… Ngươi……” Ông hô “Ngươi” cả buổi, thấy Dạ Khinh Nhiễm cũng không thèm nhìn ông một cái, ông liền tức giận vung tay áo, xoay lưng lại không nhìn hắn ta nữa, chỉ là gân xanh trên trán đã nổi lên, hiển nhiên đã rất tức giận.
Nó cứ thừa nhận như vậy, nó vậy mà lại thật sự thừa nhận! Nếu lan truyền ra ngoài, ngay cả một đứa bé mà nó cũng không tha, xuất nhĩ phản nhĩ (lật lọng), ngoài mặt là thả nhưng sau lưng lại giết, chính là bạc ân quả đức (vong ân bội nghĩa), không có lòng dân! Nó có nghĩ tới hay không?
Đều nói hiểu con không ai khác ngoài cha, Đức Thân Vương tất nhiên là hiểu rất rõ Dạ Khinh Nhiễm, ông biết nó không thể nào phái người giết Dạ Thiên Tứ!
Nhưng bây giờ Dạ Thiên Tứ đã chết rồi, không nói rốt cuộc là do nguyên nhân nào, nhưng lần này Vân Thiển Nguyệt lại tức giận ôm Dạ Thiên Tứ xông vào Kim điện, ép hỏi nó như thế, mà lúc này nó lại thừa nhận, chính là tự nhận mình bạc ân quả đức, có thể nghĩ đến, triều cục vừa mới ổn định sẽ lại gặp phải chất vấn một lần nữa, tất cả những thứ có được ngày hôm nay đều tương đương kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nó có nghĩ tới không?
Trong khoảng thời gian ngắn, Đức Thân Vương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng cố kỵ danh nghĩa quân thần, nên cũng không thể xông lên đánh chết Dạ Khinh Nhiễm.
“Ngươi đã thừa nhận thì tốt rồi!” Vân Thiển Nguyệt đoán chắc Dạ Khinh Nhiễm sẽ thừa nhận, liền rút bảo kiếm bên hông ra, tay nhẹ giơ lên, trong nháy mắt nhắm ngay tim của hắn ta, lạnh lùng thốt ra: “Ngươi nói ta có nên báo thù cho nó không?”
“Cảnh Thế tử phi!”
“Hoàng thượng!”
Sắc mặt quần thần đại biến, đồng loạt kinh hô, hành thích vua ngay trên điện, từ xưa tới nay không phải chưa từng có, nhưng cứ trực tiếp rút kiếm hành thích vua mà không bị ngăn cản như vậy, thì vẫn nhìn thấy lần đầu tiên.
“Cảnh Thế tử, ngươi quản giáo Thế tử phi của ngươi như thế nào, mà để cho nàng ta xông vào đại điện, muốn thí sát Hoàng thượng như thế?” Đức Thân Vương chỉ có mỗi một đứa con trai này thôi, hôm qua nó không tránh tên chờ chết đã dọa mất nửa cái mạng của ông rồi, hôm nay nó lại cứ không trốn không tránh mặc cho Vân Thiển Nguyệt lấn đến trên đầu của nó như vậy, ông liền sợ đến sắc mặt trắng bệch, biết không ngăn Vân Thiển Nguyệt được, cũng không khuyên Dạ Khinh Nhiễm được, nên liền tức giận quay mặt về phía Dung Cảnh hô to một tiếng.
Dung Cảnh thản nhiên nhìn Đức Thân Vương một cái, ấm giọng nói: “Nhà có vợ hung hãn, ta cũng không có cách nào.”
“Ngươi……” Đức Thân Vương nổi giận nhìn hắn ta chằm chằm, lửa giận trong mắt bốc lên vùn vụt.
“Cảnh Thế tử phi, nhưng hắn ta là Hoàng thượng! Hôm qua nàng cứu hắn ta, chẳng lẽ hôm nay lại muốn giết hắn ta sao?” Dạ Thiên Dật trầm giọng nói.
“Hôm qua ta cứu hắn ta, đó là do vạn bất đắc dĩ; hôm nay ta giết hắn ta, là từ lời giao phó chăm sóc con thơ mà Tiền Thái hậu đã dặn bảo ta. Kẻ làm Quân, ân đức kém như thế, lòng dạ ích kỷ như thế, ngay cả một đứa trẻ sơ sinh mà cũng không tha, thì sao không thể giết hắn ta?” Vân Thiển Nguyệt nghiêm nghị nói.
“Bình Vương không phải bị Hoàng thượng giết!” Đức Thân Vương nén giận.
“Hắn ta đã thừa nhận, kẻ làm Quân, miệng vàng lời ngọc. Chẳng lẽ hôm qua hắn ta dám lật lọng ám sát Dạ Thiên Tứ, hôm nay tại trước mặt bá quan văn võ, hắn miệng vàng lời ngọc cũng là lật lọng nói không làm cũng đồng nghĩa với nói dối?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
Đức Thân Vương nghẹn lời, giận không thể át, trong khoảng thời gian ngắn thân thể run run không ngừng.
“An Vương, thân thể Đức Thân Vương khó chịu, dìu ông ấy xuống Hậu các nghỉ ngơi đi!” Dạ Khinh Nhiễm trầm giọng ra lệnh cho Dạ Thiên Dật.
Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, rồi xoay người đi về phía Đức Thân Vương.
“Thân thể của thúc không có khó chịu, thúc không cần nghỉ ngơi!” Đức Thân Vương tức giận nhìn Dạ Khinh Nhiễm chằm chằm, “Hoàng thượng, Tiên hoàng phó thác xã tắc cho ngài, ngài lại không yêu quý Long thể như thế, ngài làm vậy là hổ thẹn với liệt tổ liệt tong Dạ thị, hổ thẹn với Tiên hoàng, ngài…… Ngài……”
“Đức Vương thúc, nếu thân thể khó chịu, thì liền đến Hậu các nghỉ ngơi đi!” Dạ Thiên Dật đứng trước mặt Đức Thân Vương nói.
“Bản Vương không cần nghỉ ngơi, cháu không nghe thấy sao?” Đức Thân Vương vươn tay đẩy Dạ Thiên Dật, cả giận nói với Vân Thiển Nguyệt: “Cảnh Thế tử phi, nếu ngươi muốn giết, liền giết ta, Bình Vương là Bản Vương phái người giết.”
“Đêm qua Đức Thân Vương bị nhiễm phong hàn, thân thể khó chịu, hôm nay sợ là đã hoa mắt ù tai, hồ đồ rồi! An Vương, đưa vào Hậu các đi.” Dạ Khinh Nhiễm ra lệnh.
Đức Thân Vương nghe vậy thì không còn bận tâm lễ quân thần nữa, vừa muốn giận dữ mắng to, thì Dạ Thiên Dật liền bổ một chưởng vào gáy của ông, chỉ một cái nhẹ, thân thể của ông liền vô lực, ngã xuống đất. Hắn tự tay đỡ lấy ông ấy, ra lệnh cho Trần Chiêu vẫn còn đang quỳ dưới đất, “Đỡ Đức Thân Vương vào Hậu các, chăm sóc thật tốt.”
Trần Chiêu vội vàng đứng lên, nhận lấy Đức Thân Vương, khom người nói: “Dạ!”
Dạ Thiên Dật khoát khoát tay, Trần Chiêu khiêng Đức Thân Vương ra khỏi Kim điện.
Dạ Khinh Nhiễm không để ý tới thanh kiếm trước mặt, nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Bây giờ sẽ còn còn ai ngăn cản nữa, nàng muốn làm gì trẫm, thì làm đi!”
“Ta hỏi ngươi, ngươi nói ta có nên báo thù cho nó không?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn ta hỏi lại một lần, mũi kiếm đẩy về phía trước một tấc. Toái Tuyết là bảo kiếm chém sắt như chém bùn, một trong tam đại danh kiếm trong thiên hạ. Nàng đẩy về phía trước một tấc, cẩm bào minh hoàng của Dạ Khinh Nhiễm liền bị nàng đâm thủng một cách vô thanh vô tức.
Mọi người thấy Đức Thân Vương cũng đã bị An Vương đánh ngất xỉu sai người khiêng ra ngoài, thì chuyện hôm nay cũng không phải bọn họ có thể quản được. Mấy tên cựu thần râu tóc bạc trắng đã run run rẩy rẩy đứng không yên, một số người cũng chỉ là miễn cưỡng cố gắng đứng yên tại chỗ.
Dung Cảnh vẫn lù lù bất động.
Dạ Thiên Dật cũng không lên tiếng nữa.
Dung Phong, Thương Đình, Trầm Chiêu, Vân Ly, Lãnh Thiệu Trác không có một ai nói chuyện và ngăn cản.
Cả đại điện, trăm người như không có một ai.
“Trẫm là chúa tể của con dân Thiên Thánh, từ trẫm trở xuống, bá quan văn võ, đến những tiểu thương, đều là lê dân của trẫm. Bình Vương cũng là con dân của trẫm. Tiên hoàng đã có lệnh, ban thưởng rượu độc cho nó. Vì vậy, cho dù trẫm có giết nó đi nữa, thì cũng có thể.” Mặc dù trước ngực của Dạ Khinh Nhiễm phải chống đỡ kiếm, nhưng thần sắc vẫn không đổi, “Tính mạng của nó không đáng giá bằng mạng của trẫm, cho dù trẫm giết nó rồi, thì cũng không thể báo thù được.”
“Ở trước mặt của ta, mạng của ngươi còn không bằng tánh mạng của nó.” Vân Thiển Nguyệt châm chọc.
“Các vị ái khanh, các ngươi nói, mạng của Bình Vương đáng giá, hay mạng của trẫm đáng giá?” Dạ Khinh Nhiễm hỏi bá quan văn võ.
“Ngô hoàng vạn tuế! Đương nhiên là Hoàng thượng!” Trong nháy mắt, bá quan văn võ liền quỳ đầy trên đất.
“Tiểu nha đầu, hôm nay nàng muốn giết ta, dân tâm không ủng hộ đâu!” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt, nụ cười thật sâu, “Hôm nay nếu nàng thật sự giết ta, thì trẫm cũng liền để cho nàng giết, chẳng qua là nàng cảm thấy giết ta như thế, có công bằng không?”
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua đứa bé đã chết đang được cánh tay bị thương ôm, ý tứ không cần nói cũng biết. Đứa bé này không phải là hắn bị giết, mà chỉ là nàng vu oan hãm hại, hắn biết rõ, nhưng lại thừa nhận mà thôi.
Trong nháy mắt, ánh mắt Vân Thiển Nguyệt tối sầm, Toái Tuyết không tự chủ được tiến sâu thêm một tấc, ngay lập tức ngực của Dạ Khinh Nhiễm liền chảy máu.
“Hoàng thượng!” Quần thần kêu lên.
“Cảnh Thế tử phi hạ thủ lưu tình!” Hiếu Thân Vương hô to.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong bá quan văn võ, có người hô Hoàng thượng, có người hô Cảnh Thế tử phi, tiếng kêu hỗn loạn thì một đoàn.
“Sâu thêm hai tấc nữa, đừng hạ thủ lưu tình.” Dạ Khinh Nhiễm cười nhìn nàng ấy, tựa như người bị kiếm đâm không phải mình.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy liền rút bảo kiếm ra, quần thần thấy bảo kiếm đã được rút ra, liền đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, nhưng một hơi này còn chưa ra hết thì liền thấy bảo kiếm của Vân Thiển Nguyệt lại đâm thẳng vào ngực Dạ Khinh Nhiễm.
Chỉ nghe một tiếng “Phập”, thân kiếm chui vào ngực Dạ Khinh Nhiễm.
“Hoàng thượng!” Quần thần lại hô to một tiếng, có người thì trên mặt hiện lên đau xót, có người thì đôi mắt mở lớn, còn có người thì không chịu đựng được liền trực tiếp ngất đi.
Không ai ngờ rằng, Vân Thiển Nguyệt sẽ thật sự giết Hoàng thượng.
Dù sao hôm qua trong lúc nguy cấp, nàng ấy đã thật sự cứu Hoàng thượng mà không tiếc làm mình bị thương.
Còn Dạ Thiên Dật thì chắc cũng không nghĩ đến Vân Thiển Nguyệt sẽ thật sự xuống tay, trong chớp mắt liền vọt tới trước mặt Vân Thiển Nguyệt, nhìn nàng chằm chằm, “Nàng đã thật sự giết hắn ta rồi sao?”
“Đúng vậy! Đã giết hắn ta rồi!” Trên mặt Vân Thiển Nguyệt không có biểu tình gì, tiện tay rút kiếm ra, thân kiếm nhỏ máu từ trên xuống dưới, nhiễm đỏ cục gạch bằng vàng trên bậc thềm ngọc.
“Tốt…… Tiểu nha đầu…… Nàng, nàng điên rồi……” Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm vẫn mang theo ý cười, khóe miệng có máu tươi chảy ra, sau khi nói một câu, đứa bé trong tay liền rơi xuống đất, ánh mắt hắn ta nhắm lại, thân thể trượt xuống long ỷ.
“Hoàng thượng!” Sắc mặt Dạ Thiên Dật tái đi, vươn tay đỡ thân thể Dạ Khinh Nhiễm.
“Hoàng thượng!” Quần thần kêu lên, người vẫn còn quỳ đều đồng loạt cúi đầu xuống đất, buồn bã thảm thiết không thôi.
Sắc mặt Dung Phong hơi trắng, Thương Đình hơi không dám tin, Trầm Chiêu thì khẽ mím môi, đầu ngón tay Lãnh Thiệu Trác khẽ run, còn Vân Ly thì thần sắc kinh ngạc.
Tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy một màn này, thần thái đều biểu lộ ra trăm ngàn kiểu khác nhau.
Vân Thiển Nguyệt cũng không thèm nhìn tới Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm nữa, vươn tay nhẹ nhàng gõ gõ thân kiếm, những giọt máu trên thân kiếm đều lăn xuống, băng tuyết sạch sẽ, dường như cho tới bây giờ chưa từng đâm ai, dường như chưa bao giờ bị dính máu. Nàng khom người ôm lấy đứa bé trên mặt đất, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài Kim điện.
Ai cũng không ngăn nàng.
Ngự Lâm quân ngoài điện thì lại càng không có ai ngăn nàng, cho dù sau khi nàng đã ra khỏi Kim điện, đi ra cửa cung.
Dạ Thiên Dật kêu Dạ Khinh Nhiễm hai tiếng, thấy hắn ta đã không còn tri giác, hắn cúi đầu nhìn về phía ngực của hắn ta, lấy lại bình tĩnh, sờ tay vào ngực móc ra một bình ngọc, đổ từ trong bình ngọc ra khoảng ba viên thuốc, rồi cùng nhét hết vào trong miệng Dạ Khinh Nhiễm.
Trong đại điện, tiếng khóc rung trời, bá quan văn võ chỉ còn kém la một câu, “Hoàng thượng băng hà!”
“Đều câm miệng! Hoàng thượng còn có thể cứu!” Dạ Thiên Dật trầm trầm hô một tiếng.
Trong nháy mắt, tiếng khóc lóc thống khổ của quần thần liền ngừng, đều nhìn về Dạ Thiên Dật, chỉ thấy ngực của Dạ Khinh Nhiễm đang nằm trong lòng của hắn ta chảy máu như suối, đó chính là vị trí ngay trái tim, làm sao có thể cứu chữa được? Người người đều không thể nào tin được.
Thân thể Hiếu Thân Vương hơi run, hỏi, “An Vương, Hoàng thượng…… Ngài ấy thật sự còn có thể cứu sao?”
“Có thể cứu được!” Dạ Thiên Dật gật đầu, ánh mắt rơi vào người Dung Cảnh, trầm trầm nói: “Chỉ xem xem Cảnh Thế tử có nguyện ý cứu hay không thôi!”
Quần thần cả kinh, đều nhìn về Dung Cảnh. Nhớ tới Cảnh Thế tử tài hoa tràn đầy, y thuật có một không hai trong thiên hạ. Nghe nói chỉ cần ngài ấy ra tay, thì chính là hoạt tử nhân, thịt bạch cốt. Nếu ngài ấy chịu cứu, thì như vậy, chuyện không thể nào tin tưởng được cũng sẽ biến thành sự thật.
Nhưng Hoàng thượng là bị Cảnh Thế tử phi giết, Cảnh Thế tử sẽ ra tay cứu sao?
“Kiếm hơi lệch một chút, chỉ cần Cảnh Thế tử ra tay, thì chắc chắn Hoàng thượng sẽ có thể được cứu chữa.” Dạ Thiên Dật nhìn thẳng vào Dung Cảnh.
“Cảnh Thế tử, vậy mau cứu Hoàng thượng đi!” Hiếu Thân Vương vội vàng nói. Không chỉ vì quân thần, ông vẫn trung với Dạ thị, trừ trung với Dạ thị ra, trong mấy năm này, ông vẫn giao hảo với Đức Thân Vương, lúc này Đức Thân Vương không có ở đây, nên ông thật sự không muốn nhìn thấy đứa con trai độc nhất của ông ấy chết đi, huống chi, từ rất lâu rồi, vận mệnh của Hiếu Thân Vương phủ đã có tương liên rất chặt chẽ với hoàng thất.
Lại có mấy cựu thần còn chưa bất tỉnh cùng đi ra khẩn cầu, “Cảnh Thế tử hãy nhanh cứu trị đi!”
Dung Cảnh vẫn đứng yên, vô luận người phương nào nói chuyện với hắn, thì hắn cũng không lên tiếng, cũng không tỏ thái độ gì, thậm chí thần sắc trên mặt cũng không thay đổi.
Tiếng kêu của quần thần dần dần ngừng lại, cũng biết giữa Hoàng thượng và Cảnh Thế tử đã là tử kết, ám tiễn đã biến thành minh thương. Sợ rằng hôm nay Cảnh Thế tử sẽ không cứu người rồi, nên đều cúi đầu thấp xuống.
Chỉ có Dạ Thiên Dật là vẫn nhìn chằm chằm vào Dung Cảnh, nói một cách mạnh mẽ: “Cảnh Thế tử, kiếm pháp của nàng ấy luôn tinh chuẩn, chỉ cần giết người, thì cho tới bây giờ cũng sẽ là vạn vô nhất thất, hôm nay nàng ấy xuống kiếm lại giữ lại một hơi, chính là không muốn tánh mạng của hắn ta.”
“Vậy thì thế nào? Nàng ấy giữ lại một hơi, nhưng trừ ta ra, ai cũng không cứu được, nếu ta không cứu, vậy thì tương đương không có giữ lại.” Dung Cảnh nói một cách thản nhiên.
Dạ Thiên Dật nheo mắt lại, “Ngươi thật sự muốn hắn ta chết sao? Chẳng lẽ cứ để cho hắn ta chết như vậy sao?”
Dung Cảnh bỗng cười một tiếng, phủi nhẹ ống tay áo, nói một cách hờ hững: “Tất nhiên sẽ không! Hoàng thượng vẫn chờ Tuyển tú đại hôn mà, sao có thể chết được?” Nói xong, hắn cười nói: “Làm phiền An Vương ôm Hoàng thượng di giá vào Đế tẩm điện đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT