Edit: Thiên Di
Beta: Leticia

Ngọc Thanh Tinh nghe Vân lão Vương gia nói, cực kỳ đồng ý, cười gật đầu. Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đi khỏi sân nhỏ của Vân lão Vương gia không xa, tai mắt hai người vô cùng tốt, tất nhiên đều nghe rõ ràng tiếng nói trong phòng. Khóe miệng Dung Cảnh cong lên, Vân Thiển Nguyệt liếc mắt xem thường.

Lúc này sắc trời đã tối, đêm buông xuống tấm màn đen thẳm, tất cả các phòng các viện trong Vân Vương phủ lên đèn, trên đường không có người nào, cực kỳ tĩnh lặng.

Vân Thiển Nguyệt nhớ đến chuyện xảy ra hôm nay, Dạ Thiên Dật lạnh lẽo trầm mặc, Dạ Khinh Nhiễm mạnh mẽ ác liệt, ánh mắt sợ hãi tuyệt vọng của Dung Dực, Dung Cát, thần sắc phẫn hận của Thất công chúa sau khi bị lăng nhục. Ai tráo trở sau lưng, ai diễn hài trên sân khấu. Đêm nay, ai cũng không tránh khỏi liên quan được.

Hai người trở lại Thiển Nguyệt các.

Trước cửa Thiển Nguyệt các, Triệu ma ma, Thính Tuyết, Thính Vũ đang đứng chờ, thấy hai người trở về, vội vàng vui mừng ùa lên.

Vân Thiển Nguyệt lần lượt nhìn từng khuôn mặt mừng rỡ, tâm tình tốt hơn một chút, trong vòng vây hân hoan của mọi người, cùng Dung Cảnh vào phòng.

Trong phòng vẫn bày biện giống lúc nàng chưa xuất giá, ngay cả vị trí đặt ấm chén cũng không thay đổi.

Vân Thiển Nguyệt đứng trong phòng đánh giá một lượt, có chút hoảng hốt, lát sau bình tĩnh lại, nói với Dung Cảnh: “Dung Cảnh, ta mới chỉ gả cho chàng ba bốn ngày? Sao hôm nay lại thấy gian phòng này có chút lạ mắt?”

Dung Cảnh cười khẽ, thò tay ôm eo nhỏ của nàng, “Có một câu rất hay, con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi. Hôm nay nàng ứng với lời này. Nay, nàng quen thuộc Vinh vương phủ như thế, ta có nên vui mừng hay không?”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, ôm lại hắn: “Chàng đúng là nên vui mừng.”

Dung Cảnh xoa xoa đầu nàng, ấm giọng nói: “Hôm nay mệt mỏi, đi ngủ sớm đi!”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, từ trong ngực hắn lui ra ngoài.

Hai người vừa nằm xuống không lâu, Triệu ma ma nói vọng vào, “Cảnh Thế tử, tiểu thư, hai vị đã ngủ chưa?”

“Chuyện gì vậy?” Vân Thiển Nguyệt lên tiếng.

“Nhị lão gia, Tam lão gia, Tứ lão gia Vinh vương phủ đến Vân Vương phủ rồi, hiện đang ở ngoài cửa, thủ vệ đến đây truyền lời, nói muốn gặp Cảnh Thế tử.” Triệu ma ma nói khẽ.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh.

“Nói cho bọn hắn biết, trừ Dung Tích và Dung Linh Yên, trước buổi trưa ngày mai tất cả mọi người phải ra khỏi kinh thành.” Dung Cảnh dặn dò một câu.

“Vâng!” Triệu ma ma vâng lời, vội vàng đi ra ngoài.

Khuôn mặt Dung Cảnh giấu trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm, lúc Triệu ma ma đi tới cửa, hắn hờ hững bổ sung một câu, “Năm đó Bắc Cương cũng là vùng đất lạnh lẽo nghèo nàn, Bắc Cương có thể nuôi sống Thất hoàng tử, không có lý gì Bắc Địa lạnh lẽo ẩm ướt con người không thể sống.”

“Vâng, lão nô nhất định đem lời này truyền cho người bên ngoài.” Triệu ma ma sáng dạ, vội vàng lên tiếng.

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ Dung Tích và Dung Linh Yên đã sớm thoát ly bàng chi Vinh vương phủ, xem như người của Dung Cảnh. Bọn họ cũng giống Văn bá Hầu phủ năm đó thoát ly Vinh vương phủ. Hôm nay cũng không bị liên lụy, tất nhiên được ở lại. Nàng ghé vào ngực Dung Cảnh, nhắm mắt lần nữa.

Dung Cảnh vỗ về nàng, cũng nhắm mắt lại.

Vinh vương phủ Nhị lão gia, Tam lão gia và Nhị phu nhân, Tam phu nhân nghe tin Dung Dực và Dung Cát bị xử trảm khóc đến chết đi sống lại, về sau lại nghe tin bàng chi Vinh vương phủ bị đày đi vùng Bắc Địa lạnh lẽo ẩm ướt, lòng dạ rối bời, vội vàng tìm Dung lão Vương gia làm chủ, Dung lão Vương gia đóng chặt cửa, nửa cái bóng cũng không thấy, xem như ủng hộ quyết định của Dung Cảnh. Bọn họ không còn cách nào, lại đến Vân Vương phủ cầu Dung Cảnh.

Dung Cảnh cũng không gặp bọn họ, cho Triệu ma ma truyền lời. Cho tới giờ Dung Cảnh đã nói là làm, huống chi chuyện vũ nhục công chúa này thật sự quá lớn, bọn họ cũng hiểu một cách sâu sắc rằng sẽ không được khoan nhượng nữa, một đám người mặt mày xám xịt chỉ có thể trở về thu dọn đồ đạc rời kinh.

Một đêm này, Vinh vương phủ đèn đuốc sáng trưng, suốt đêm thu dọn đồ đạc, tất cả phu nhân tiểu thư bàng chi khóc như mưa.

Kinh thành Thiên Thánh, thư phòng tất cả các phủ đệ lớn đều sáng đèn thâu đêm, chỉ có thư phòng của Vinh vương phủ và Vân Vương phủ tối như mực.

Trong những tiếng khóc và động tĩnh âm thầm, Vân Thiển Nguyệt lại ngủ vô cùng say sưa.

Tỉnh lại, trời đã sáng rõ.

Bên người đã không còn bóng dáng Dung Cảnh, Vân Thiển Nguyệt vén màn, gọi với ra ngoài, “Triệu ma ma!”

“Tiểu thư!” Vân Thiển Nguyệt vừa dứt lời Lăng Liên và Y Tuyết đẩy cửa vào, nhìn nàng nói: “Triệu ma ma ở phòng bếp, chúng nô tỳ biết rõ hôm qua người và thế tử ở đây, sáng sớm nay đã tới.”

Vân Thiển Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, hỏi: “Dung Cảnh đâu?”

“Thế tử vào triều ạ!” Lăng Liên thưa.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ, với tình hình Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm hôm qua, tất nhiên bọn họ sẽ không tha cho hắn nghỉ ngơi, vào triều cũng không lạ gì. Nàng hỏi: ” Bàng chi Vinh vương phủ thu xếp thế nào rồi?”

“Đã thu xếp tàm tạm, trước buổi trưa có thể ra khỏi kinh thành.” Lăng Liên đáp lời.

“Trong đó cũng có cha nương Dung Tích và Dung Linh Yên, bọn họ có phản ứng gì không?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Một đêm này Dung Tích và Dung Linh Yên đều cùng cha nương bọn họ thu dọn, dường như đã sớm đoán được, hoặc là thế tử đã sớm nói gì đó, đều bình tĩnh khác thường.” Lăng Liên suy nghĩ một chút rồi nói.

“Bọn họ là do Dung Cảnh tuyển ra, một trong một ngoài quản lý Vinh vương phủ, tất nhiên có bản lĩnh đấy. Nếu chuyện thế này mà bọn họ còn không nhìn thấu, cũng uổng công làm thủ hạ Dung Cảnh thời gian dài như vậy.” Vân Thiển Nguyệt yên lòng lại, phân tích.

Lăng Liên gật đầu.

“Thế còn Dung Linh Lan?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến người đã từng hung hăng càn quấy không ai bì nổi – Nhị tiểu thư Vinh vương phủ. Trước kia nàng ta và Lãnh Sơ Ly phủ Hiếu Thân vương vì Dạ Thiên Khuynh mà nhiều lần làm khó nàng. Về sau nàng ta đối với Dạ Thiên Khuynh tàn tâm, lại thương nhớ Nam Lăng Duệ, sau đó dường như thấu hiểu rất nhiều chuyện, tính tình trầm tĩnh lại, lui khỏi tầm mắt mọi người, hôm nay thì sao? Nàng có thể cam chịu lưu đày đến vùng đất lạnh lẽo ẩm ướt sao?

“Sau khi Dung Linh Lan nghe được tin tức, không nói một lời thu dọn đồ đạc, không khóc rống giống những tiểu thư khác.” Lăng Liên nói.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ rốt cuộc Dung Linh Lan cũng trưởng thành.

Nàng đang nghĩ ngợi, tiếng Triệu ma ma từ ngoài vọng vào, “Tiểu thư, Nhị tiểu thư Vinh vương phủ đến rồi, nói trước khi đi muốn gặp ngài một lát.”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ thật đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Nàng nghĩ Dung Linh Lan trước khi rời kinh, muốn gặp nàng làm gì? Nàng thoáng suy nghĩ, rồi nói: “Mời nàng đến viện của ta.”

“Vâng!” Triệu ma ma đáp lời.

Vân Thiển Nguyệt bắt đầu mặc quần áo, Lăng Liên và Y Tuyết tới hầu hạ. Mặc thỏa đáng, nàng ra khỏi phòng, đứng trước cửa, hôm nay ánh mặt trời tươi đẹp, thời tiết tốt, gió thoảng, mang theo một chút ấm áp.

Đã qua đầu năm mới, đã qua tết Nguyên Tiêu, rất nhanh sẽ hết tháng giêng, từng chút từng chút xuân ý lặng lẽ đến rồi.

Không lâu sau, Triệu ma ma dẫn Dung Linh Lan vào Thiển Nguyệt các.

Vừa tới cửa Thiển Nguyệt các, Dung Linh Lan liếc mắt liền thấy Vân Thiển Nguyệt đứng trước cửa ra vào . Nàng mặc trang phục nữ tử tân hôn nên mặc, mai đỏ chạy dọc la quần, tóc mây vấn cao, cài trâm đỏ, nhã nhặn lịch sự, đẹp đẽ quý giá. Nàng ta dừng bước, lẳng lặng nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn nàng ta, trong ngày hôn lễ của nàng và Dung Cảnh dường như nàng ta đi cùng một đám nữ quyến được Dung Linh Yên dẫn vào. Chỉ có điều lúc ấy nàng bị mọi người vây quanh đến mơ hồ, không để ý, hôm nay nhìn tường tận, mới phát hiện so với trước kia, Dung Linh Lan thật sự thay đổi. Đến cùng thay đổi thế nào, có lẽ rõ ràng nhất là đã không còn dáng vẻ vênh váo hung hăng và khoe khoang khoác lác.

Gió mát thổi tung tóc xanh trên trán, lộ ra một vết sẹo lúc nàng và Nam Lăng Duệ đua ngựa, dùng giầy thêu ném trúng nàng ta, màu hồng nhạt. Tuy rằng phá tướng, nhưng trông giống trăng lưỡi liềm, cũng mang chút hương vị khác.

Lát sau, Dung Linh Lan đi đến, bước chân bình ổn.

Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng ta đến gần, bắt đầu nhớ lại đủ loại chuyện về nàng ta. Nhất là Thanh Uyển Công chúa đã mất và Lãnh Sơ Ly phủ Hiếu thân vương, cùng với kẻ dây dưa với các nàng nhiều năm nay đã tự sát – Dạ Thiên Khuynh.

Không lâu sau, Dung Linh Lan tới trước mặt Vân Thiển Nguyệt, dừng bước, nhìn nàng nói: “Vân Thiển Nguyệt, trước kia ta cảm thấy kết cục của ngươi sẽ bi thảm nhất, ngươi ngang ngược càn rỡ, chữ to không biết, viết văn không xuôi, cầm kỳ thư họa không hiểu, thái tử điện chẳng màng đến ngươi, ngươi chỉ có thể là kẻ đáng thương, hoàng thượng không thể để cho người như vậy làm con dâu hoàng thất. Không được làm con dâu hoàng thất, bị hoàng gia huỷ bỏ tổ huấn, thanh danh lại không tốt, cả đời ngươi sẽ không gả đi được.”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, không nói chuyện.

“Hóa ra cuối cùng là ta đã sai rồi, vậy mà thế tử ca ca yêu ngươi đến mức ấy. Ta nghĩ ngươi rõ là kẻ đáng thương, thế nhưng ngày hôm nay mỗi nữ tử đều hâm mộ ngươi, ngươi mới là người sống tốt nhất.” Dung Linh Lan nói.

Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng, vẫn không nói gì.

“Hôm nay ta tới đây, nói với ngươi những lời này, có phải ngươi cảm thấy rất buồn cười không?” Dung Linh Lan nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt cười nhạt một tiếng, rốt cục mở miệng, “Ngươi đến chỗ ta, chính là muốn nói với ta những điều này?”

Dung Linh Lan lắc đầu, “Tất nhiên không phải! Ta phải rời kinh rồi, có mấy lời muốn nói với ngươi.”

“Những lời này chắc hẳn sẽ tốn ít thời gian, đến đây vừa uống trà vừa nói, cho khỏi khát nước!” Vân Thiển Nguyệt quay vào nhà.

Dung Linh Lan nhìn nàng một cái, rèm che sau lưng nàng lắc lư, phát ra tiếng vang lanh lảnh, nàng ta cũng không khách sáo, theo nàng vào phòng. Hai người ngồi trước bàn, Lăng Liên theo vào pha trà.

“Từ nhỏ chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, trước kia ta yêu thích thái tử điện hạ, hận ngươi chiếm được vị trí Thái Tử Phi tương lai, liền hợp lực với Lãnh Sơ Ly phá rối ngươi. Tuy rằng khi đó hận ngươi, nhưng lại càng hâm mộ ngươi, ngươi có thể không tuân thủ quy củ, không để ý tới giáo điều, muốn thế nào thì được thế ấy, sống thật tùy ý.” Dung Linh Lan bình tĩnh nói: “Về sau ta đột nhiên tỉnh ra, không thích Thái Tử nữa, bỗng nhiên cũng không hận ngươi nữa. Con người thật kỳ lạ.”

Vân Thiển Nguyệt cười cười, “Dạ Thiên Khuynh đã chết mấy tháng rồi, bị phế Thái Tử vị cũng hơn nửa năm rồi. Hiếm khi ngươi còn mở miệng gọi hắn một tiếng Thái Tử.”

“Trong lòng ta, hắn vĩnh viễn là Thái Tử.” Dung Linh Lan nói.

Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến. Dạ Thiên Khuynh làm Thái tử hai mươi năm rồi chết đi, hắn sống và chết đều huy hoàng, sẽ không bị mọi người lãng quên. Cho dù tương lai, sử chí Thiên Thánh mở ra trang sử này, cũng sẽ ghi lại tên hắn với hai mươi năm làm Thái tử, sống và chết xúc động lòng người.

“Trước kia cảm thấy ngoại trừ thế tử ca ca, Thái tử điện hạ là nam nhân tốt nhất thế gian, không phải hắn không lấy chồng. Về sau tỉnh ngộ, hết thảy đều thấy rõ ràng, lại thấy là một hồi hoang đường. Yêu thích một người đến muốn sống muốn chết như vậy, không phải hoang đường thì là gì? Nhưng mà, tuy thấy hoang đường, ta vẫn không có thuốc chữa đi thích Nam Lương Thái Tử. Thời gian thích hắn, dù cảm thấy hoang đường, cũng không tự chủ được. Về sau, bị ngươi hủy tướng mạo, hắn đưa ta về phủ, nói rõ ràng rằng hắn không thích mỹ nhân bị hủy tướng mạo, lúc ấy ta khóc suốt ba ngày. Sau lại đột nhiên tỉnh ngộ, đối với nam nhân không thích mình, bất kể làm cái gì, cũng là sai lầm. Chỉ có nam nhân yêu mến mình, mới là làm gì cũng đúng.” Dung Linh Lan nói.

“Có những người cả đời cũng không thấu hiểu, ngươi ngộ ra được đạo lý này thật hiếm có.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Dung Linh Lan gật đầu, “Đúng vậy, hiếm khi ta ngộ ra. Cho nên, về sau tâm bình khí ổn. Sau khi tâm bình khí ổn phát hiện, nhiều năm như thế, ánh mắt ta chỉ chăm chăm nhìn vào nam nhân, bỏ lỡ rất nhiều điều thú vị.”

Vân Thiển Nguyệt giật giật khóe miệng, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

“Vân Thiển Nguyệt, ngươi sẽ cùng thế tử ca ca sống thật tốt chứ?” Dung Linh Lan bỗng chuyển chủ đề.

“Tất nhiên!” Vân Thiển Nguyệt nghiêm túc đáp lại.

Dung Linh Lan cười cười, “Ta cũng hi vọng ngươi và thế tử ca ca sống thật tốt. Cha nương ta tuy không dám nói trắng ra thế tử ca ca không có nhân tình, bàng chi Vinh vương phủ bị đày cũng không dám nói, nhưng không ít người trong đó bất mãn với thế tử ca ca đấy.”

“Không phải bất mãn mà là oán hận. Những năm này, bàng chi Vinh vương phủ, kể cả cha mẹ ngươi, hận Dung Cảnh không chết đi không phải một người hai người, hận hắn không đột nhiên chết cũng không phải một ngày hai ngày rồi.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Dung Linh Lan bỗng nở nụ cười, “Ngươi nói đúng!” Dứt lời, nàng thu lại ý cười, thở dài: “Mặc dù đều họ Dung, mặc dù những năm này gia gia mặc kệ chuyện trong phủ, thế tử ca ca quản lý Vinh vương phủ, cho bọn họ vinh hoa phú quý, thế mà bọn họ vẫn không biết đủ. Hôm nay bị đày đi Bắc Địa, cũng đáng đời bọn họ.”

Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, “Dung Nhị tiểu thư, lời này nghe như ngươi hi vọng được đến vùng Bắc Địa lạnh lẽo ẩm ướt?”

Dung Linh Lan thản nhiên nói: “Không dối ngươi, ta sớm đã không muốn ở kinh thành này nữa rồi. Từ khi sinh ra đến nay, được đi xa nhất là đến Linh Đài tự. Ta từng có một lần muốn xuất gia làm ni cô, nhưng không có dũng khí. Hôm nay đối với người khác là sung quân, nhưng đối với ta, đoạn đường từ kinh thành đến vùng Bắc Địa lạnh lẽo này, ta có thể mở mang kiến thức trời đất bên ngoài. Cho dù nửa đường không chịu nổi chết đi cũng không tiếc nuối.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn mắt nàng, thấy nàng nói chân thành, giống như không có nửa phần giả dối, nàng nói: “Hôm nay ngươi ngồi trước mặt ta, thành thật nói với ta ngươi tỉnh ngộ, lại khiến ta nhớ tới một người, người kia nửa năm trước cũng giống ngươi hôm nay, ngộ ra rất nhiều chuyện.”

“Ai?” Dung Linh Lan hỏi.

“Lãnh Thiệu Trác.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Dung Linh Lan sửng sốt, “Chuyện hôm nay truyền đi, thế tử ca ca vì việc nước quên tình nhà, dân chúng trong thên hạ chẳng những không nói huynh ấy vô tình máu lạnh, mà càng vô cùng tôn sùng, kính yêu chưa từng có. Còn Lãnh Thiệu Trác kia, trong tình hình này, không ngại Lục công chúa dơ bẩn không chịu nổi, còn muốn cưới nàng. Mọi người đều cảm thấy hắn là đấng nam nhi đội trời đạp đất.”

Vân Thiển Nguyệt không biết bên ngoài đã đồn đại chuyện này thành cài gì, nhưng có thể tưởng tượng được rầm rộ đến mức nào.

“Lục công chúa thành ra như vậy, cuối cùng vẫn may mắn, còn có một nam nhân nguyện ý lấy nàng.” Sắc mặt Dung Linh Lan ảm đạm.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ may mắn hay không nàng không biết, chỉ biết có lẽ Lãnh Thiệu Trác hiểu rõ chuyện của Lục công chúa Hiếu thân vương chắc chắn có liên quan. Trước kia không để ý nguyện vọng của hắn, ép hắn lấy Lục công chúa, có lẽ từ khi đó sau lưng đã tính toán chuyện này rồi. Cho cùng, biệt viện của hắn đến tay Dung Dực bằng cách nào, chỉ sợ không phải do thua. Hẳn là trong lúc hắn mơ mơ màng màng bị ai tính kế. Hôm nay hắn lấy Lục công chúa, Hiếu thân vương, Dạ Thiên Dật, Dạ Khinh Nhiễm sợ rằng đều có chút ngoài ý muốn.

Không biết Dung Linh Lan nghĩ tới điều gì, lại trầm mặc.

Vân Thiển Nguyệt cũng không nói chuyện, nhấp ngụm trà, chậm rãi uống vào.

Một lát sau, bên ngoài Lăng Liên khe khẽ lên tiếng, “Tiểu thư, Tiểu Quận chúa Hiếu phủ thân vương đến rồi, muốn gặp người.”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, nghĩ hôm nay là ngày gì, Dung Linh Lan đến, Lãnh Sơ Ly cũng tới. Nàng liếc Dung Linh Lan, nàng ta cũng ngẩng đầu nhìn nàng, nàng cười hỏi, “Lãnh Tiểu Quận chúa đến đây, cả đời chưa đến cửa phòng ta lần nào, tất nhiên là ta muốn gặp một lần đấy, Nhị tiểu thư cùng gặp chứ?”

Dung Linh Lan lắc đầu, “Không gặp! Cho tới giờ, chúng ta cũng không phải bằng hữu, khi đó chỉ cùng chung mối thù mà thôi.”

“Đã như vậy, sau bình phong có giường êm, Nhị tiểu thư vào nghỉ ngơi nhé!” Vân Thiển Nguyệt nói.

Dung Linh Lan gật đầu, đứng lên, đi vào sau bình phong.

Vân Thiển Nguyệt cho dọn nước trà của Dung Linh Lan xuống, nói với Lăng Liên: “Ngươi đi mời Lãnh Tiểu Quận chúa vào.”

Lăng Liên lên tiếng, lập tức đi.

Vân Thiển Nguyệt lại rót đầy trà cho mình, chờ giây lát, Lăng Liên dẫn Lãnh Sơ Ly tiến vào viện. Nàng thấy Lãnh Sơ Ly vẫn giống như tiệc đêm giao thừa ngày ấy, không có gì khác. Dạ Thiên Khuynh chết đi, là đả kích rất lớn với nàng ta, lúc ấy Dung Linh Lan đã lĩnh ngộ, không yêu mến Dạ Thiên Khuynh nữa, thế nhưng Lãnh Sơ Ly vẫn cố chấp, đáng tiếc kết quả là Dạ Thiên Khuynh vung kiếm tự vẫn.

Lăng Liên vén rèm lên, Lãnh Sơ Ly đi vào.

Vân Thiển Nguyệt vẫn ngồi trên ghế, cười nhạt một tiếng với Lãnh Sơ Ly, cũng không nói lời nào.

Ánh mắt Lãnh Sơ Ly rơi vào người nàng, dường như có chút không quen, hoảng hốt chốc lát, mới nói: “Vân Thiển Nguyệt, ta theo không nghĩ tới một ngày ngươi cũng có bộ dạng này.”

Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, “Lãnh Tiểu Quận chúa có việc gì sao?”

Lãnh Sơ Ly lấy lại tinh thần, gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: “Ta tới là xin ngươi van cầu Cảnh Thế tử, cho Dung Linh Lan ở lại.”

Vân Thiển Nguyệt nghe thấy không khí sau tấm bình phong ngưng lại trong chớp mắt, nàng cười nói: “Thì ra Lãnh Tiểu Quận chúa tới tìm ta vì chuyện này, chỉ sợ không được. Chuyện của Vinh vương phủ, là Dung Cảnh cho hoàng thất, Hiếu thân vương phủ, Lục công chúa một câu trả lời công bằng. Vương pháp không kể tình cảm. Chỉ cần hắn để lại một người, chính là bao che. Lãnh Tiểu Quận chúa cầu nhầm người rồi, có lẽ đi cầu Nhiếp Chính Vương, hoặc là Nhiễm Tiểu vương gia, hay là Đức Thân Vương, còn phụ thân ngươi Hiếu thân vương nữa, có lẽ họ có ích hơn ta. Nhất là Nhiếp Chính Vương, chỉ cần một câu là xong.”

Lãnh Sơ Ly nghe vậy mấp máy môi, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ngươi thật sự không thể giúp?”

“Không thể!” Vân Thiển Nguyệt dứt khoát từ chối.

“Tốt, vậy ta đi cầu Nhiếp Chính Vương.” Lãnh Sơ Ly quay người ra ngoài.

Lúc này, bình phong bỗng nhiên xốc lên, Dung Linh Lan từ bên trong đi ra, gọi Lãnh Sơ Ly một tiếng, “Đợi đã!”

Lãnh Sơ Ly nghe giọng nói quen thuộc, dừng bước, quay đầu lại, nhìn thấy Dung Linh Lan, dường như bỗng chốc kinh ngạc, không dám tin hỏi, “Sao… sao ngươi lại ở đây?”

Dung Linh Lan không đáp lời, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ta là nên gọi ngươi một tiếng tẩu tẩu đấy, ngươi và thế tử ca ca bảo trọng.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Được!”

“Lãnh Tiểu Quận chúa, vừa lúc ta cũng muốn ra ngoài, ngươi cũng ra ngoài, chúng ta cùng một đường!” Dung Linh Lan nói với Lãnh Sơ Ly một câu, đi đầu đi ra ngoài.

Lãnh Sơ Ly nhìn theo Dung Linh Lan đi ra ngoài, lại nhìn Vân Thiển Nguyệt ngồi trên ghế thưởng thức trà, nàng cũng quay người đi ra ngoài. Hai bóng dáng một trước một sau, rất nhanh rời khỏi Thiển Nguyệt các.

Vân Thiển Nguyệt nhìn bóng dáng hai người biến mất tại cửa Thiển Nguyệt các, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ chốc lát, cười cười. Những nữ tử trong kinh có mấy người có kết cục tốt? Người quen lúc trước, không phải chết, thì cũng đi xa.

Buổi trưa, Lăng Liên truyền tin, nói xe ngựa bàng chi Vinh vương phủ đã ra khỏi phủ, chuẩn bị rời kinh.

Vân Thiển Nguyệt đứng lên, đi ra ngoài.

Lăng Liên nghi hoặc hỏi, “Tiểu thư, người muốn ra ngoài tiễn đưa sao?”

“Đi xem!” Vân Thiển Nguyệt dứt lời, mũi chân đạp nhẹ, người nhẹ nhàng bay khỏi Thiển Nguyệt các.

Lăng Liên cùng Y Tuyết lập tức theo sau nàng.

Ra khỏi Vân Vương phủ, Vân Thiển Nguyệt đi hướng cửa thành bắc, đến tường thành, người nhẹ nhàng đáp xuống. Đội ngũ sung quân của bàng chi Vinh vương phủ quả nhiên đang chuẩn bị ra khỏi thành, xe ngựa, tôi tớ hạ nhân, kéo thành một đường thật dài.

Dân chúng trong kinh đều đứng hai bên, nhìn đội ngũ rời đi, qua mấy ngày náo nhiệt, dân chúng đã không bàn luận nữa, đội ngũ lẳng lặng đi qua, cũng không có ai khóc kêu.

Trái ngược với đêm qua ồn ào, hôm nay rời đi cực kỳ trầm tĩnh.

Sau lưng có hơi thở quen thuộc truyền đến, Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại, gặp Dung Cảnh chẳng biết đứng sau nàng từ lúc nào.

Vân Thiển Nguyệt không nói chuyện, Dung Cảnh cũng không nói lời nào, sau nửa canh giờ, toàn bộ đội ngũ ra khỏi thành, đi về hướng bắc. Cuối cùng một chiếc xe vén màn che lên, Dung Linh Lan thò nửa người ra, nhìn lên tường thành.

Rất xa, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đứng trên tường thành, cho dù khoảng cách rất xa, bóng dáng hai người kia đều cực kỳ bắt mắt.

Dường như Dung Linh Lan nói một câu, Vân Thiển Nguyệt cười cười với nàng, nàng hạ màn che xuống, xe ngựa rời đi.

Vân Thiển Nguyệt quay lại nhìn Dung Cảnh hỏi, “Đoạn đường đến Bắc Địa lạnh lẽo ẩm ướt, chàng có phái người bảo vệ không?”

“Không!” Dung Cảnh lắc đầu.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, “Những người này thật sự phải tự sinh tự diệt rồi hả?”

Ánh mắt Dung Cảnh nhìn về phương xa, đội ngũ đã thành một đường nhỏ, tiếng hắn lành lạnh khe khẽ, “Bọn họ không thể chống chọi và sống sót trên đoạn đường này, thì sao có thể sống sót tại Bắc Địa lạnh lẽo ẩm ướt? Những năm này con cháu Vinh vương phủ sống quá an nhàn rồi. Bọn họ phải chịu thử thách như vậy, mới có thể hiểu rõ, trước mắt bọn họ chỉ có hai con đường, một con đường là chết, rất dễ dàng. Một con đường là sống, vạn phần gian nan.”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến tự cắt gân mạch, dù sao đều họ Dung, trong lòng Dung Cảnh cũng không dễ chịu gì. Nàng vươn tay vỗ hắn một phát, ra vẻ thoải mái nói: “Ngày đại hôn chàng còn bảo người khác trốn tránh một chút chớ chọc ta phát giận, trong nháy mắt chàng đã đuổi hết mọi người? Lúc này ta muốn phát giận, cũng không có người nào để trút giận.”

Dung Cảnh duỗi tay nắm chặt tay nàng, “Ta vẫn ở đây không phải sao?”

Vân Thiển Nguyệt dỗi hắn, “Chúng ta hồi phủ đi? Đi thăm gia gia, e rằng trong lòng ông cũng không dễ chịu.”

Dung Cảnh cười nhạt một tiếng, “Ta làm xong chuyện ông chưa làm được, ông nên vui mừng, có gì mà không dễ chịu?” Tuy nói như thế, nhưng vẫn nắm tay Vân Thiển Nguyệt xuống khỏi tường thành.

Dưới tường thành xe ngựa chờ sẵn, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt lên xe, đi về Vinh vương phủ .

Xe ngựa vừa đi không xa, một con ngựa chạy từ phía trước đến, Dung Phong ngồi trên ngựa. Hắn có vẻ hơi gấp, đón đầu ngăn xe Dung Cảnh lại, nói dồn dập, “Cảnh Thế tử, Nguyệt nhi!”

Cho tới giờ, Vân Thiển Nguyệt chưa từng gặp Dung Phong gấp gáp như vậy, nghĩ chuyện có thể khiến hắn gấp gáp tất nhiên không đơn giản. Nàng liếc Dung Cảnh, vén màn che lên, nhìn ra ngoài, “Dung Phong, có chuyện từ từ nói, chuyện gì?”

Màn che vén lên, lộ ra Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt.

“Lúc trước tiên hoàng đại nạn, không phải để lại cho Vân Vương phủ và Đức Thân Vương phủ hai đạo thánh chỉ trống sao? Hôm nay. . .” Dung Phong nhìn hai người, mím môi nói: “Minh thái phi cầm thánh chỉ tiên hoàng xuất hiện trong hoàng cung.”

Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại, “Minh thái phi?”

“Chính là Minh Phi trước kia! Mẫu phi của Thanh Uyển Công chúa, Lục công chúa, Thất công chúa.” Dung Phong nói.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ sau khi lão Hoàng đế đại nạn về trời, Minh Phi cũng bị mất dấu, vậy mà hôm nay lại cầm thánh chỉ xuất hiện trong hoàng cung? Nàng nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh híp mắt, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn thản nhiên nói: “Bà ta cầm thánh chỉ gì thế?”

“Còn chưa biết, sau khi đội ngũ bàng chi Vinh vương phủ rời đi, ta vào hoàng cung, còn chưa đển cửa cung, Ám Ảnh huynh cài trong cung dùng Ẩn âm thuật của Vinh vương truyền tin tức cho ta, nói rõ thái phi mang theo thánh chỉ xuất hiện trong nội cung. Nhiếp Chính Vương và Nhiễm Tiểu vương gia phong tỏa tin tức trong nội cung . Không chỉ vậy, trong cung còn bày Cách âm trận, không cho tiết lộ tin tức ra ngoài. Ẩn Vệ và cọc ngầm không truyền tin ra được, người nọ chỉ có thể sử dụng Ẩn âm thuật, nhưng Ẩn âm thuật chỉ có thể truyền trong phạm vi 50m, không thể truyền xa, may mắn ta ở bên ngoài tường cung, liền phá vỡ Cách âm trận, cách tường cung truyền tin cho ta.” Dung Phong nói.

Dung Cảnh nghe vậy khẽ cúi đầu suy tư một lát, gật đầu, không tỏ thái độ, “Đã biết!”

Dung Phong không ngờ Dung Cảnh chỉ nói một câu như vậy, sửng sốt một chút, hỏi: “Bây giờ huynh không tiến cung?”

“Hiện tại tiến cung cũng không thay đổi được gì, Minh thái phi mất tích từ ngày tiên Hoàng băng hà đến nay, không mảy may tìm được tung tích của bà t, hôm nay đi ra, bất kể vì chuyện gì, nhất định đã thành kết cục định sẵn. Nóng lòng tiến cung cũng vô ích.” Dung Cảnh thản nhiên nói.

Dung Phong cũng hiểu rõ đạo lý này, hắn nhìn Dung Cảnh, lại nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt, sầu lo nói: “Nhưng, vạn nhất là về Nguyệt nhi. . . Nàng. . .”

“Chỉ cần là về nàng, không có vạn nhất.” Giọng nói Dung Cảnh không lớn, nhưng hàm chứa một tia nghiêm nghị.

Dung Phong gật đầu, lại hỏi, “Vậy bây giờ hai người. . .”

“Hồi phủ!” Dung Cảnh thả màn che xuống, nói với Dung Phong: “Ngươi cứ coi như không biết là được.”

Dung Phong gật đầu, nghiêng người tránh đường, Huyền Ca vung roi ngựa, xe ngựa tiếp tục đi về Vinh vương phủ.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ Minh Phi mất tích lâu như vậy, hôm nay đột nhiên xuất hiện, còn mang theo thánh chỉ của tiên hoàng, Ảnh vệ của Dung Cảnh tốn công tốn sức qua Dung Phong truyền tin tức ra như vậy, không biết lần này mưu tính ra sao, lại bỏ ra bao nhiêu vốn gốc. Nàng ngẩng đầu nhìn Dung Cảnh, thấy ngọc nhan hắn dưới ánh sáng lờ mờ qua màn che có chút khó lường, nàng nhẹ giọng hỏi, “Chàng có biết nội dung thánh chỉ không? Tính toán cái gì?”

Dung Cảnh vén một lọn tóc của nàng, thản nhiên nói: “Có lẽ ta biết rõ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play