Trầm Chiêu ngẩn người nhìn dung mạo Tần Thừa tướng, một đôi con ngươi hiện lên một tia kinh dị cùng nghi hoặc.

“Làm sao vậy? Ngươi biết hắn?” Vân Thiển Nguyệt nhìn vẻ mặt Trầm Chiêu sâu tận đáy mắt.

“Không biết.” Trầm Chiêu lắc đầu, dứt lời, nhìn nàng một cái, do dự một chút nói: “Có điều tướng mạo của hắn rất giống vị kỳ nhân đã truyền chú thuật cho ta.”

“Hả?” Vân Thiển Nguyệt cũng sửng sốt, “Ngươi xác định?”

“Phải, đến nayta vẫn nhớ rõ tướng mạo của vị kỳ nhân kia , già hơn so với hắn, nhưng có mấy phần giống nhau.” Trầm Chiêu nói.

Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, liền nói ngay: “Bên kia không phải là có giấy bút ư, ngươi vẽ tướng mạo của vị kỳ nhân kia ra, ta nhìn xem.”

Trầm Chiêu gật đầu, đi tới bên kia bàn, cầm bút lên, không do dự, liền vung bút họa ra bức họa vị kỳ nhân kia.

Vân Thiển Nguyệt đứng ở bên cạnh nhìn hắn, chỉ thấy không đến một lát hắn đã vẽ xong, quả nhiên có mấy phần tương tự Tần Thừa tướng. Có điều người hắn vẽ hiển nhiên già hơn Tần thừa tướng một chút, ước chừng là nguyên nhân ở trong rừng sâu đợi lâu, lông mày cùng râu mép hắn đều rất dài. Nàng nhíu mày, tinh tế đánh giá người trong bức họa.

“Chính là như vậy!” Trầm Chiêu để bút xuống, nói với Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhìn bức họa nói với Trầm Chiêu: “Người truyền chú thuật cho ngươi có lẽ là người trong vương thất Nam Cương.”

Trầm Chiêu không hiểu nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay chỉ chỉ bức họa Tần Thừa tướng nàng vẽ , nói với hắn: “Người này là Tần Thừa tướng tiền nhiệm của Thiên thánh, trên thực tế hắn thuộc một chi dòng chính của Nam Cương hoàng thất, trăm năm trước bị thuỷ tổ hoàng đế Thiên Thánh thu mua, hiện tại trên danh nghĩa là hắn tá giáp quy điền, kì thực là trở lại Nam Cương đoạt vị, hiện tại thành Phần Thủy đã bị bốn vạn binh mã bao vây, Thủ thành của thành Phần Thủy có hai vạn binh mã, mà binh mã bao vây lại gấp đôi, có thể thấy được tình thế nguy cấp với thành Phần Thủy. Nhưng có lẽ hắn sử dụng thuật Ẩn hồn của Nam Cương, cho nên người của ta tìm không được chỗ ở của hắn.”

Trầm Chiêu gật đầu, thấp giọng nói: “Ta hiểu rõ thời cuộc trong thiên hạ đấy, nhiếp chính vương và Cảnh thế tử bởi vì Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân Vương phủ nên không hợp, lấy thế lực của hai người cầm đầu đấu đá nhau từ Thiên Thánh đấu đến đến Nam Cương, đã tham dự chính quyền của Nam Cương. Tần Thừa tướng là người của Tiên hoàng, hôm nay cũng chính là người tiên hoàng đến giúp đỡ nhiếp chính vương, mà thế tử của Vân Vương phủ là Phò mã của Nam Cương, Cảnh thế tử tất nhiên là tương trợ Diệp công chúa cùng Phò mã Nam Cương, mà nếu ngươi quen biết Cảnh thế tử, như vậy chính là người của Cảnh thế tử, lần này tới kinh thành Nam Cương không phải là vì thăm người thân, mà là vì tương trợ Diệp công chúa cùng Phò mã quét sạch dị loạn, bảo vệ cho Nam Cương, không để cho Tần Thừa tướng được như ý.”

Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, “Là như vậy, ngươi rất thông thấu, đúng là đỡ cho ta phải nhiều lời. Hôm nay ngươi phải biết, ngươi đi theo bên cạnh ta, không phải là hộ tống ta, kỳ thực là đã lên con tàu cướp biển của ta, rất khó đi xuống. Đoạn đường này không ít người của ta nhìn chằm chằm ngươi, tên họ của ngươi tất nhiên cũng bị rất nhiều người biết rồi.”

“Lúc ta quyết định đưa ngươi tới Nam Cương liền biết rõ, nếu thành đại sự, thì phải không lo sợ thiệt hơn. Hơn nữa ta ngưỡng mộ Cảnh thế tử, cho dù sau này vào triều, cũng muốn lấy Cảnh thế tử dẫn đầu, hôm nay trước tiên cùng ngươi rèn luyện một phen, có thể làm cho ta sớm thấy rõ tình hình thiên hạ.” Trầm Chiêu nói.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai Trầm Chiêu, tán dương nói: ” Thông minh hơn so với ta tưởng tượng!”

Trầm Chiêu tựa hồ bị hành động của Vân Thiển Nguyệt làm cho giật mình, mặt có chút hồng, không dám nhìn nàng, thấp giọng nói: “Sở cô nương mới là cơ trí, không chỉ có võ công cao, người cũng nhã nhặn, cùng với tính tình độ lượng. . . Bậc cân quắc không thua đấng mày râu.”

Vân Thiển Nguyệt ho nhẹ một tiếng, tự nhiên rút tay về, “Tốt lắm, ngươi đừng khen ta, mặc dù da mặt ta dày, cũng sẽ bị ngươi khen đến hồng .” Dứt lời, nàng thấy Trầm Chiêu lại càng không tự nhiên, nàng thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói: ” Kỳ nhân mà ngươi gặp phải hẳn là một Nam Cương Vương tiền nhiệm.”

Trầm Chiêu mở to hai mắt.

“Ba mươi năm trước, nghe nói Nam Cương Vương đột nhiên mất tích, Nam Cương Vương hiện tại tìm khắp nơi không thấy, mới thừa kế vương vị, sau đó vẫn không buông tha việc tìm kiếm, nếu không phải là hắn bị người khác hãm hại bị vây ở trong sơn cốc không ra được, như vậy chính là bản thân không muốn rời khỏi cốc.” Vân Thiển Nguyệt nói: “Bởi vì đều là huyết mạch của vương thất Nam Cương, cho nên tướng mạo của hai người bọn họ mới có chút tương tự, thiên hạ vẫn không truyền ra bức họa của Nam Cương Vương, nếu là truyền ra, chúng ta nhìn thấy, sẽ càng giống hơn.”

Trầm Chiêu suy nghĩ một chút, khẳng định nói: “Hẳn là như vậy, chân của vị kia kỳ nhân dường như không tốt, không thể bước đi được.”

“Hẳn là vì vậy nên mới bị vây ở trong cốc không ra được, sau đó gặp được ngươi.” Vân Thiển Nguyệt hỏi: “Nếu hắn là Nam Cương Vương, thời điểm truyền chú thuật cho ngươi, hoặc là trước khi lâm chung, hắn có nói cái gì với ngươi không?”

Trầm Chiêu gật đầu, “Hắn muốn ta giết một người.”

“Người nào?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Tên Diệp Tiêu.” Trầm Chiêu nói.

Vân Thiển Nguyệt sáng tỏ, “Đó chính là hắn không thể nghi ngờ, tên thật của Tần Thừa tướng là Diệp Tiêu.”

Trầm Chiêu sửng sốt, “Nói như vậy vị kỳ nhân kia là bị hắn làm hại?”

“Thời điểm ngươi gặp phải vị kỳ nhân kia là mười năm trước, hắn bị vây hãm ở trong sơn cốc hai mươi năm, thời điểm ba mươi năm trước, đại khái là Tần thừa tướng làm hại hắn, vây hắn ở sơn cốc, lúc ấy Nam Cương rối loạn một trận. Về sau Vinh Vương của Vinh vương phủ giải trừ rắc rối của Nam Cương, nâng đỡ Nam Cương Vương hiện tại thừa kế vương vị.” Vân Thiển Nguyệt phân tích nói: “Năm đó Diệp Tiêu đại khái chính là tới Nam Cương đoạt quyền, nhưng chưa đoạt được, hôm nay ba mươi năm sau lại Đông Sơn tái khởi.”

Trầm Chiêu gật đầu, kiên định nói: “Nếu không có vị kỳ nhân kia, mười năm trước ta rơi vào sơn cốc đã ngã chết rồi, nơi nào còn có ta của hôm nay? Những năm này ta liều mạng kiên trì đọc sách luyện tập chú thuật mà hắn truyền cho, một là vì vinh quang chói sáng, trở nên nổi bật, hai chính là vì tìm người này báo thù để báo đáp vị kỳ nhân đã truyền thụ học thuật và cả ân cứu mạng của ông nữa. Ta nghĩ chỉ khi ta vào triều làm quan, đứng ở chỗ cao, mới có thể có bản lĩnh tìm người, không nghĩ rằng bây giờ gặp được ngươi, dễ dàng hơn so với ta tưởng tượng rất nhiều, ít nhất cũng biết hắn là ai.”

“Chú thuật của ngươi cũng được truyền từ Nam Cương vương thất, như vậy không nhất định sẽ phải sợ Tần Thừa tướng.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nghĩ tới chuyện tình thế gian thật là kỳ diệu, nàng ở sơn thôn ở nhờ nhà người ta, chỉ vì ngẫu nhiên trì hoãn Nam Cương quốc cữu, chỉ là vô tình trồng liễu lại tìm được bảo bối Trầm Chiêu này. Bây giờ không chừng sẽ trở thành trợ lực lớn nhất của nàng trong chuyến hành trình tới Nam Cương này. Nàng cười cười, “Đã vậy bây giờ ngươi bắt đầu thi thuật đi! Nhất định phải cẩn thận, không tìm được hắn cũng không sao, nếu hắn ở Phần Thủy thành, sớm muộn gì cũng sẽ lộ diện. Không phải là đối thủ của hắn cũng sao, trước tiên nhất định phải bảo vệ tốt mình, mới có thể lật lại thế cờ.”

“Ừ!” Trầm Chiêu mím môi gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, tránh ra phía trước bàn.

Trầm Chiêu dừng lại ở trước bàn, dùng ngón giữa của hai tay dính nước trà, vẽ ở bốn phía của bức họa Tần Thừa tướng Vân Thiển Nguyệt vẽ kia mấy ký hiệu cổ quái, giây lát sau, hắn nhắm mắt lại, ngón tay nhắm thẳng vào bức họa Tần Thừa tướng, trong miệng mặc niệm hai câu gì đó, sau đó mở mắt, một tay chỉ vào mi tâm bức họa Tần Thừa tướng, một tay khoanh tròn điểm một cái vào mấy ký hiệu cổ quái mà hắn vẽ vào bên cạnh.

Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng yên nhìn, nàng không hiểu chú thuật, nàng chỉ có thể lặng yên không lên tiếng, đồng thời nín thở ngưng thần để hộ pháp cho Trầm Chiêu, nếu thấy có cái gì không đúng, nàng liền lập tức xuất thủ cắt ngang Trầm Chiêu.

Ước chừng qua thời điểm một chén trà, Trầm Chiêu bỗng nhiên hô nhẹ một tiếng, “Khai thủy!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm vào mặt bàn, chỉ thấy nước đọng trên bức họa Tần Thừa tướng bỗng nhiên mở ra một không gian, bên trong loáng thoáng lộ ra một hình ảnh, nàng vừa mới nhìn thoáng qua, bỗng nhiên Trầm Chiêu rút tay về, trong nháy mắt không thấy hình ảnh nữa. Nàng lập tức ngẩng đầu nhìn Trầm Chiêu, chỉ thấy hắn lùi về sau một bước, sắc mặt trắng bệch, lập tức hỏi, “Như thế nào? Ngươi không thoải mái ở đâu?”

Trầm Chiêu lấy lại bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói: “Ta không có chỗ nào không thoải mái, hình như bị hắn phát giác.”

“Đi theo truy tung tới?” Vân Thiển Nguyệt xác định hình ảnh vừa mới hiện ra trong nước là Tần Thừa tướng.

“Ta cũng không biết, ta mau chóng rút lui, không biết hắn có truy tung tới không.” Trầm Chiêu lắc đầu, “Hắn quá cảnh giác, ta mới chỉ đến gần vị trí của hắn, đã bị hắn phát giác.”

“Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi, cho dù hắn truy tung, cũng không sợ hắn.” Vân Thiển Nguyệt an ủi hắn, “Hắn không truy tung, chúng ta cũng muốn tìm hắn . Hắn truy tung tới càng đúng lúc, chúng ta khỏi phải đi tìm.”

Trầm Chiêu gật đầu, hỏi: “Vừa này ngươi thấy rõ ràng chỗ ở của hắn không? Ta cũng không quá giỏi Thủy thuật này, chỉ mới biết chút da lông, Thủy thuật tốt nhất thật ra là mượn thủy hồn trong nước sông , nhưng thủy hồn cũng có hồn, ta không muốn dùng, cho nên vẫn không tiến bộ lắm.”

” Tâm nhân hậu không có gì không tốt, đúng như ngươi nói, Thủy Hồn cũng có hồn, ngươi đả thương nó, nó cũng sẽ cắn trả ngươi. Ngươi bảo vệ nó, nó cũng sẽ bảo vệ ngươi.” Vân Thiển Nguyệt tán thưởng nói: “Mặc dù chỉ là một hình ảnh, nhưng ta đã biết hắn ở nơi nào.”

Trầm Chiêu nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Hắn ở ngoài vịnh thành Phần Thủy, đã dịch dung.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Trầm Chiêu mím môi, “Bây giờ chúng ta đi tìm hắn sao?”

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Không cần, chúng ta chờ một chút, xem hắn có theo ngươi truy tung mà đến hay không, nếu không theo ngươi truy tung đến, như vậy đã nói lên chú thuật của ngươi đối phó hắn vẫn có một chút phần thắng.”

Trầm Chiêu gật đầu, nhìn quầng nước đọng lây nhiễm trên mặt bàn.

Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn mặt bàn.

Hai người đợi hồi lâu, ước chừng một nén nhang, Trầm Chiêu ngẩng đầu, lắc đầu với Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt có chút vui mừng nói: “Xem ra ta rút lui kịp thời, hắn không truy tung, đúng như như lời ngươi nói, ta đối phó hắn là có phần thắng .”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu.

“Thiển Nguyệt tiểu thư!” Phía ngoài truyền đến giọng nói của Mặc Cúc.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt đáp một tiếng.

“Bốn vạn binh mã công thành rồi, người lĩnh binh không phải là Diệp Tiêu, mà là một thiếu niên.” Mặc Cúc nói: ” Tổng binh của Phần Thủy thành chết không rõ nguyên nhân, hôm nay cửa thành loạn thành một đoàn, Vân Phò mã và Nam Cương quốc cữu đã ra khỏi trạm dịch mang binh đi cửa thành chống cự.”

” Thiếu niên lãnh binh trông như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Khoảng mười lăm mười sáu tuổi.” Mặc Cúc nói.

“Biết rồi, ta đi cửa thành xem một chút!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Mặc Cúc không nói thêm gì nữa.

Vân Thiển Nguyệt xoay người lại nói với Trầm Chiêu: “Hiện tại bốn vạn binh mã công thành, Tổng binh của Phần Thủy thành chết không rõ nguyên nhân, Nam Cương Phò mã cùng quốc cữu mang người đi cửa thành, ta cũng đi cửa thành xem một chút, ngươi ở khách điếm, sẽ có người âm thầm bảo vệ ngươi.”

Trầm Chiêu mím môi, “Ngươi mang theo ta cùng đi đi! Có lẽ ta có thể giúp được chút gì đó.”

“Đao kiếm lợi khí mà thôi, không cần thiết dùng chú thuật.” Vân Thiển Nguyệt dứt lời, thấy Trầm Chiêu cúi đầu, nàng đưa tay kéo tay của hắn, “Được, ta dẫn ngươi đi, thời cuộc thiên hạ tương lai đại khái chính là như vậy, để ngươi kiến thức một phen cũng tốt.”

Trầm Chiêu cả kinh, Vân Thiển Nguyệt đã mang theo hắn phi thân ra từ cửa sổ, có lẽ là lần đầu tiên bị thi triển khinh công đưa đi, đầu của hắn hôn mê choáng váng, không thích ứng nhắm hai mắt lại.

Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn một cái nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi té xuống, thả lỏng, mở mắt.”

Trầm Chiêu đỏ mặt, từ từ mở to mắt.

Vân Thiển Nguyệt giẫm mũi chân vào nóc nhà, nghe thấy bốn phía Đông Tây Nam Bắc đều truyền đến âm thanh công thành, nàng đánh giá phương hướng một chút, vừa tinh tế phân biệt, đi về phía nam thành.

Dân chúng trong thành bị âm thanh công thành kinh động, đều kinh hoàng đẩy cửa ra chạy đến xem xét.

Có một vài người hô lớn, “Có địch nhân công thành rồi!”

Ngay sau đó, trên đường cái mọi người hội tụ thành một mảnh, rối rít bôn tẩu hô to, “Có địch nhân công thành rồi!”

Không lâu sau đó, nhà nhà sáng đèn, nhà nhà mở cửa, cả Phần Thủy thành thoáng chốc sáng như ban ngày, ngọn đèn dầu thắp sáng ban đêm đen nhánh, bốn phía Đông Tây Nam Bắc thành ánh lửa ngất trời, tiếng kêu không ngừng.

Trầm Chiêu thích ứng khó chịu khi bị Vân Thiển Nguyệt phi thân mang theo, nhìn người phía dưới kinh hoàng, nhẹ giọng nói, “Không biết sẽ chết bao nhiêu người!”

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc không nói, có chảy máu, thì có hy sinh, có đao kiếm chém giết, sẽ có người chết.

Không bao lâu, hai người tới cửa thành Nam, trên tường thành, có thể thấy thân ảnh Vân Mộ Hàn chỉ huy, Nam Cương quốc cữu đứng ở bên cạnh Vân Mộ Hàn, binh sĩ trên tường thành giương cung lắp tên, không thấy chút kinh hoảng nào, cùng người bên trong thành tạo thành đối lập rõ ràng.

Vân Thiển Nguyệt mang theo Trầm Chiêu nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Vân Mộ Hàn.

“Người nào?” Vân Mộ Hàn mạnh mẽ quay đầu lại, xuất thủ với Vân Thiển Nguyệt.

“Dung Cảnh!” Vân Thiển Nguyệt phun ra hai chữ.

Vân Mộ Hàn lập tức dừng lại tay, nhìn Vân Thiển Nguyệt, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lần, lại nhìn thoáng qua Trầm Chiêu bên cạnh nàng, hỏi: “Ngươi là người của Cảnh thế tử phái đến thương thảo trợ giúp ta?”

“Không sai!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhìn thấy Vân Mộ Hàn mặt mày kiên nghị, cùng với ngày đó sau khi nàng khởi động Phượng Hoàng cướp phong tỏa trí nhớ cầm sách ở Thiển Nguyệt các dạy nàng học chữ quả thực tưởng như hai người, rõ ràng là hào hoa phong nhã, nhưng là lúc này lại giống như một tướng quân, hơi thở quanh người quả cảm bén nhọn có chút lạnh thấu xương.

“Lệnh bài!” Vân Mộ Hàn nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt sờ tay vào ngực, lấy ngọc bội của Dung Cảnh ra. Mặc dù khối ngọc bội này Dung Cảnh đã sớm cho nàng, nhưng nàng vẫn mang theo bên minhg, trừ thời điểm hai ngày trước ở Miếu thành dùng để liên lạc cùng Ngọc Bích trai, cho tới bây giờ cũng không để lộ ra bên ngoài, mặc dù Vân Mộ Hàn từng cùng nàng chung đụng tại Vân Vương phủ nhưng cũng chưa từng nhìn thấy.

Vân Mộ Hàn nhìn thoáng qua ngọc bội, mặt trên dùng thủ pháp đặc thù khắc chữ “Cảnh” cực kỳ bắt mắt, hắn gật đầu, “Cô nương họ gì?”

“Phu quân họ Sở! Vân Phò mã có thể gọi ta Sở phu nhân!” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Sở phu nhân!” Vân Mộ Hàn gật đầu, nhìn về phía Trầm Chiêu, “Vị này là?”

“Hắn là Trầm Chiêu, hắn biết chú thuật của vương thất Nam Cương, từng được học từ tiên vương bị thất lạc của Nam Cương. Vừa nãy dùng Thủy thuật tìm được tung tích của Tần Thừa tướng Diệp Tiêu, ở vịnh Phần Thủy, hơn nữa đã dịch dung.” Vân Thiển Nguyệt đơn giản nói rõ thân phận của Trầm Chiêu cùng năng lực của hắn.

Ánh mắt của Vân Mộ Hàn lộ ra kinh dị nhìn Trầm Chiêu.

Nam Cương quốc cữu vẫn không nói chuyện lập tức đi tới, hỏi Trầm Chiêu, “Ngươi hiểu chú thuật của Nam Cương vương thất? Học từ tiên vương Nam Cương? Dùng chú thuật tìm được tung tích của Diệp Tiêu?”

Trầm Chiêu gật đầu.

“Đi, ngươi và ta cùng đi vịnh Phần Thủy, hôm nay không thể để cho Diệp Tiêu thi chú làm loạn, nếu hắn ở vịnh Phần Thủy, cơ bản là muốn dùng vịnh Phần Thủy thi chú làm vỡ đê Phần Thủy, như vậy đừng nói là Phần Thủy thành chỉ có hai vạn binh mã, chính là năm vạn binh mã, cũng không đấu nổi bốn vạn binh mã vây công phía ngoài cùng với chú thuật của hắn.” Nam Cương quốc cữu túm lấy Trầm Chiêu.

Trầm Chiêu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

“Ta đi cùng với các ngươi!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Nam Cương quốc cữu nói đúng, Tần Thừa tướng ở vịnh Phần Thủy, vừa nãy hình ảnh kia đích xác là bộ dạng muốn thi chú.

“Sở cô nương, hai người chúng ta liên thủ là đủ rồi! Ngươi ở nơi này giúp Vân Phò mã đi!” Nam Cương quốc cữu lắc đầu, nhìn về phía dưới thành nói: “Người thiếu niên kia rất lợi hại, hắn còn chưa xuất thủ. Hôm nay Tổng binh của Phần Thủy thành bỏ mình, ba cửa thành khác đều phái thị vệ cận thân của họ đi chỉ huy phòng thủ, nơi này trọng yếu nhất, sau khi ta rời đi, hắn không có phối hợp. Vừa lúc ngươi đến, ngươi có thể phối hợp với hắn.”

“Trầm Chiêu không biết võ công, hơn nữa chú thuật của hắn chưa từng luyện tập qua.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Nam Cương quốc cữu, “Nếu ta đưa hắn đi theo, thì không thể để cho hắn xảy ra chuyện. Nếu không không có biện pháp cùng Thẩm đại bá đại nương nói rõ.”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt hắn. Ta bị thương, cũng sẽ không để cho hắn bị thương.” Nam Cương quốc cữu lập tức bảo đảm.

Vân Thiển Nguyệt vẫn không yên lòng, nhẹ hô: “Mặc Cúc!”

“Có thuộc hạ!” Mặc Cúc lên tiếng xuất hiện, một thân áo đen, thân ảnh như được sương mù bao phủ, không thấy rõ khuôn mặt của hắn, nhưng nhìn thân hình thì tuổi tác không kém Thanh Ảnh bao nhiêu.

“Ngươi tự mình mang người bảo vệ Trầm Chiêu đi vịnh Phần Thủy, nhất định phải bảo vệ an toàn cho hắn.” Vân Thiển Nguyệt phân phó Mặc Cúc.

“Nhưng công tử phân phó thuộc hạ không thể rời khỏi ngài. . . . . .” Mặc Cúc nói.

“Những người phía dưới kia còn không làm gì được ta, Trầm Chiêu coi như ta, ngươi đi đi!” Vân Thiển Nguyệt khoát tay, cưỡng ép ra lệnh: “Hắn nhất định không được xảy ra chuyện gì, có nghe hay không!”

“Dạ!” Mặc Cúc cũng nhìn ra Vân Thiển Nguyệt cường ngạnh, gật đầu.

Trầm Chiêu nhìn Vân Thiển Nguyệt nghe nàng bảo vệ hắn có chút rung động, nữ tử mặt mày thanh lệ, giờ khắc này, nàng bình tĩnh trấn định, anh khí bức người, hết lần này tới lần khác là một nữ tử, một thân áo đen, đứng ở trên tường thành giữa tiếng kêu giết của hàng vạn hàng nghìn người, thoạt nhìn mặt mũi còn bình tĩnh cùng ung dung hơn Phò mã Vân Mộ Hàn, hắn nhìn có chút không dời mắt.

“Đi thôi!” Nam Cương quốc cữu nhìn Mặc Cúc một cái, lôi kéo Trầm Chiêu phi thân lên, xuống tường thành.

Mặc Cúc ẩn thân, đi theo.

Mỗi thành trì đều có mật đạo đi thông ra ngoại thành, người hoàng thất tự nhiên rõ ràng nhất. Nam Cương quốc cữu mang theo Trầm Chiêu đi tất nhiên là mật đạo của Phần Thủy thành đi thông ra ngoại thành, vịnh Phần Thủy ở ngoại thành Phần Thủy mười dặm .

Có Mặc Cúc đi theo, Vân Thiển Nguyệt cũng an tâm về Trầm Chiêu hơn, quay đầu lại, thấy Vân Mộ Hàn đang nhìn chằm chằm nàng, nàng nhíu mày, “Vân Phò mã có lời gì muốn nói sao?”

Vân Mộ Hàn nhìn chằm chằm ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt, “Sở phu nhân rất giống muội muội của ta!”

Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới Vân Mộ Hàn nhạy cảm như thế, nghĩ đến dặn dò của Dung Cảnh cùng với hôm qua nàng ở nóc phòng trạm dịch nghe lén hai người nói chuyện, Vân Mộ Hàn thích nàng, tình hình hiện tại, một khi dính dấp tình cảm, khó bảo toàn không ảnh hưởng đến nỗi lòng, nàng bất động thanh sắc cười một tiếng, “Phải không? Bổn phu nhân lớn lên tương đối đại chúng, có rất nhiều người sau khi nhìn thấy ta đều cảm thấy ta giống như là cố nhân, lần trước ở rừng hoa đào của thập đại thế gia, đã bị Nhiễm Tiểu vương gia ngăn cản lại gặng hỏi hồi lâu.”

Vân Mộ Hàn ẩn đi tâm tình nào đó, nói sang chuyện khác: “Sở phu nhân cho là tình hình hiện tại nên phá như thế nào?”

“Ta là tới tương trợ Vân Phò mã, hết thảy lấy Vân Phò mã dẫn đầu.” Vân Thiển Nguyệt nói rõ ý tứ.

Vân Mộ Hàn sáng tỏ, xoay người, nhìn về phía dưới thành, ánh mắt rơi vào trên người thiếu niên lãnh binh, “Sở phu nhân biết hắn không?”

Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn về phía tên thiếu niên kia, chỉ thấy thiếu niên kia đúng theo như lời Mặc Cúc, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, một thân khôi giáp màu bạc, vẫn lộ vẻ gầy yếu, mặt mày thanh tú, dung mạo xa lạ, nàng híp híp mắt, “Vân Phò mã không nhìn ra hắn là người phương nào sao?”

Vân Mộ Hàn ngẩn ra, cẩn thận đánh giá tên thiếu niên kia, một lát sau lắc đầu.

“Mặc dù thuật dịch dung tốt, nhưng cũng chỉ là thuật dịch dung.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Vân Mộ Hàn nghe vậy vừa cẩn thận nhìn chằm chằm tên thiếu niên kia, bỗng nhiên cũng nheo mắt lại, “Chẳng lẽ là Tần Ngọc Ngưng?”

“Nhìn vóc người có chút giống.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Nghe Sở phu nhân nói, ta cũng cảm thấy có chút giống.” Vân Mộ Hàn nói.

“Cho ta một cây cung tiễn!” Vân Thiển Nguyệt nhìn tên thiếu niên kia ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, đứng ở giữa binh lính, hơi có chút phong thái tiểu tướng, nàng vươn tay ra với Vân Mộ Hàn, “Có phải nàng hay không, thử một lần liền biết.”

Vân Mộ Hàn lấy một cây cung tiễn ra đưa cho nàng.

Vân Thiển Nguyệt cầm cung tên lên, cung tên này lớn như vậy, nàng ở trên dây cài bốn mũi tên, chậm rãi giương cung, kéo căng, nhắm vào Tần Ngọc Ngưng, “vèo” một tiếng, bốn mũi tên rời dây cung, bay đi về phía thiếu niên kia.

Mũi tên xuyên qua tầng tầng lớp lớp binh lính, mang theo tiếng xé gió, tốc độ cực nhanh, như tật phong kình vũ.

“Bảo vệ tướng quân!” Dưới thành binh sĩ loạn thành một đoàn.

Thiếu niên kia thấy bốn mũi tên tên bay tới phía nàng liền kinh hãi, trong nháy mắt phi thân lên, không nghĩ bốn mũi tên giống như là có linh hồn, vòng vòng bắn về phía nàng, sắc mặt nàng biến đổi, phất tay đánh bay một mũi tên, hai tay tiếp được hai mũi tên khác, một mũi tên còn lại vô luận như thế nào cũng không tránh khỏi, trực tiếp bay về về phía mi tâm nàng, nàng chỉ có thể cúi đầu, “Quát” một tiếng, mũi tên xuyên thấu qua mũ của nàng, mũ nồi bị mũi tên xé rách, một đầu tóc đen xõa ra.

“Sở phu nhân bắn bốn tên thật tốt!” Vân Mộ Hàn khen một câu.

Vân Thiển Nguyệt thu cung, nhìn thiếu niên một đầu tóc đen xõa, trong nháy mắt lộ ra vẻ bối rối cùng thần sắc nữ nhi, nàng cười nhạt, “Vân Phò mã, ngươi phân biệt một chút, nàng là Tần Ngọc Ngưng đi?”

“Là nàng!” Vân Mộ Hàn gật đầu.

“Phía dưới giao cho ngươi!” Vân Thiển Nguyệt đưa cung tên cho Vân Mộ Hàn.

Vân Mộ Hàn đưa tay nhận lấy cung tên, nhìn phía dưới thành binh sĩ vây xung quanhTần Ngọc Ngưng, hắn cũng liền cài bốn mũi tên, nhắm thẳng Tần Ngọc Ngưng, chậm rãi giương cung, kéo căng, “vèo” một tiếng, bốn mũi tên rời dây cung, bay về phía Tần Ngọc Ngưng.

“Mau! Bảo vệ tướng quân!” Dưới thành binh lính lần nữa thất kinh hô to.

Có người giơ tấm chắn che ở trước mặt Tần Ngọc Ngưng, nhưng còn không kịp giơ tấm chắn lên, trong nháy mắt bốn mũi tên đã tới.

Tần Ngọc Ngưng vừa mới trúng mũi tên kia hiển nhiên quá mức cả kinh, lúc này thấy mũi tên thứ hai đánh tới, nàng vội vàng lấy lại bình tĩnh, lần nữa phi thân lên, nhưng trong lúc bối rối vẫn chậm một bước, tránh thoát ba mũi tên, có một tên bắn vào trên cánh tay nàng.

“Hảo tiễn!” Vân Thiển Nguyệt cũng hô một tiếng tốt, cũng biết Vân Mộ Hàn chưa bao giờ là phế vật, nếu hắn là phế vật, cũng sẽ không khiến Diệp Thiến hao tổn tâm cơ đưa tới Nam Cương.

“Tướng quân!” Tiếng la kinh hoảng của binh lính vang thành một mảnh, vốn là chỉnh tề công thành lúc này thành một đoàn lộn xộn.

Binh sĩ bên trong Phần Thủy thành nắm đúng thời cơ rối rít phòng thủ, binh sĩ dưới thành liên tục bị thương ngã xuống đất.

Tần Ngọc Ngưng che bả vai, tựa hồ bị hai mũi tên luân phiên đánh cho nổi giận, nàng bỗng nhiên túm lấy cung tên của một tên lính bên cạnh, liên tiếp cài ba cái, không để ý cánh tay bị thương, giương cung lên, bắn ra ba mũi tên về phía Vân Mộ Hàn Vân Thiển Nguyệt.

Ba tiễn cũng nhanh chóng bắn về phía trên thành, mang theo tiếng xé gió.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên phất tay, một cỗ kình khí cường đại quét ra, ba mũi tên còn chưa tới trên tường thành, đã quay đầu, bay ngược lại về phía Tần Ngọc Ngưng.

“Bảo vệ tướng quân!” Bọn lính vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này thấy mưa tên lần bay về phía Tần Ngọc Ngưng, vội vàng giơ tấm chắn lên, rất nhanh tấm chắn được xếp lên che kín Tần Ngọc Ngưng.

“Keng keng keng!” Ba tiếng vang nặng nề, mưa tên đánh vào trên tấm chắn, làm thủng ba lỗtrên ba tấm chắn, ba binh lính bên trong trúng tên ngã xuống đất.

Tần Ngọc Ngưng che cánh tay, tức giận nhìn tường thành.

“Mở cửa thành, giết nàng một mảnh giáp không lưu!” Vân Thiển Nguyệt nói.

Vân Mộ Hàn gật đầu, phi thân xuống thành tường, vung tay lên, ra lệnh: “Mở cửa thành! Giết!”

Có binh lính lập tức mở cửa thành ra, Vân Mộ Hàn phi thân lên ngựa, xông ra ngoài trước, binh lính phía sau giơ đại đao theo sau hắn, trong lúc nhất thời tiếng kêu rung trời.

Vân Thiển Nguyệt đứng ở trên tường thành nhìn phía dưới thành, sắc mặt hờ hững.

Bốn vạn binh mã bao vây, cũng phải xem Tần Ngọc Ngưngcó bản lãnh này hay không.

“Lui binh!” Tần Ngọc Ngưng bỗng nhiên hô to một tiếng.

Binh sĩ vây quanh nhất thời phát ra âm thanh thu binh, chiêng trống lui binh nhất tề vang lên, Tần Ngọc Ngưng dẫn dắt binh sĩ rối rít rút lui. Tần Ngọc Ngưng đứng ở tại chỗ bất động, nhìn Vân Mộ Hàn ra khỏi thành, bỗng nhiên nàng vung tay lên, một đoàn hắc khí đi về phía Vân Mộ Hàn.

Vân Thiển Nguyệt căng thẳng trong lòng, vừa muốn vận dụng linh lực, chỉ thấy trong tay áo Vân Mộ Hàn bỗng nhiên giũ ra một giải lụa đỏ, lụa đỏ trải rộng ra, đỏ lòm như máu, trong khoảnh khắc chặn lại hắc khí đánh về phía hắn, đoàn hắc khí kia sau khi đụng chạm vào lụa đỏ của hắn, trong nháy mắt tản mát, có bốn viên bi nhỏ nào đó đồ bùm bùm rơi trên mặt đất.

Tần Ngọc Ngưng không đắc thủ, rút lui về phía sau.

Vân Mộ Hàn thu hồi lụa đỏ vừa muốn đuổi theo, sau khi đi hai bước, bỗng nhiên ghìm chặt ngựa cương, nhìn dưới chân, quát to: “Đừng đuổi theo! Đều dừng bước!”

Tất cả binh lính phía sau hắn đều cùng nhau dừng bước.

“Lập tức phóng hỏa! Đốt tất cả đồ ở chỗ này!” Vân Mộ Hàn phân phó.

Bọn lính vốn là tay đều cầm cây đuốc, nghe vậy tất cả ném cây đuốc vào trên mặt đất trước mặt Vân Mộ Hàn, trong lúc nhất thời chỉ nghe âm thanh côn trùng bị đốt, tiếng vang nổ tung, mùi hôi khó ngửi.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Tần Ngọc Ngưng mang binh rời đi, trong khoảnh khắc binh lình bao vây giống như thủy triều thối lui, nàng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía dưới tường thành. Côn trùng đó nàng biết, là hủ thi trùng, tiếp xúc trên thân người lập tức là có thể đâm thấu da người chui vào trong cơ thể, làm cho người ta sống nhìn da thịt thối rữa từ ngoài vào bên trong mà chết, thủ đoạn của Tần Ngọc Ngưng thật ác độc.

Trong không khí một cỗ mùi hôi tỏa khắp nơi.

Vân Mộ Hàn lạnh lùng nghiêm mặt nhìn phương hướng Tần Ngọc Ngưng rời khỏi, một lát sau, phân phó nói: “Điểm qua lại quân số, trở về thành!” Dứt lời, hắn đánh ngựa trở về thành.

Bọn lính lập tức quét dọn chiến trường, kiểm kê thương vong.

Vân Thiển Nguyệt đứng ở trên tường thành nhìn, thời gian công thành không lâu, từ bắt đầu đến kết thúc cũng không đến nửa canh giờ, nhưng bởi vì Tổng binh của Phần Thủy thành đột nhiên bỏ mình, Tần Ngọc Ngưng công thành đánh Phần Thủy thành không kịp trở tay, lúc đầu bên trong thành khủng hoảng, nhất thời không rảnh, có chút thương vong bên ngoài, sau đó Vân Mộ Hàn và Nam Cương quốc cữu cùng với nàng tới, liền thay đổi cục diện. Nhìn việc quét dọn chiến trường, người bị thương nhiều một chút, tuy người chết không nhiều lắm, cũng chỉ trăm người. Tuy nhiên nhân mạng của trăm người này, sau lưng cũng là một trăm gia đình của người ta.

Không lâu lắm, một gã phó tướng bẩm báo với Vân Mộ Hàn, “Bẩm Phò mã, chết một trăm ba mươi mốt người, bị thương hai trăm lẻ bốn người.”

Vân Mộ Hàn mang theo nhân mã trở về thành, nhìn thoáng qua binh sĩ chết đi, trầm giọng phân phó nói: “An ủi vong linh người chết, hậu táng!”

“Dạ!” Tên kia phó tướng tuân lệnh.

Vân Mộ Hàn nhìn về phía trên tường thành, thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía trước, không có ý định muốn xuống, hắn tung mình xuống ngựa, bay người lên trên tường thành. Chắp tay với Vân Thiển Nguyệt, “Đa tạ Sở phu nhân tương trợ !”

“Không cần!” Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn Vân Mộ Hàn một cái, khẽ lắc đầu. Người trước mặt nàng vẫn gọi ca ca, hôm nay tình huống như vậy, khách khí như vậy, làm cho nàng có chút không thích ứng.

Vân Mộ Hàn nhìn về phía phía trước, “Ngươi cảm thấy Tần Ngọc Ngưng sẽ thối lui đến nơi nào?”

“Mười dặm ở ngoại thành đi! Hôm nay thất bại, sẽ không chỉ đến đây rồi từ bỏ.” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía trước nói.

“Không biết tình hình của cậu ở vịnh Phần Thủy là như thế nào, Diệp Tiêu khó đối phó.” Vân Mộ Hàn nhìn về phía vịnh Phần Thủy.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Tần Thừa tướng đương nhiên sẽ khó đối phó, nhưng Nam Cương quốc cữu cũng thông thạo một ít chú thuật, mà nếu Trầm Chiêu đã có thể sử dụng Thủy thuật tìm được chỗ ở của Tần Thừa tướng, không bị hắn truy tung theo đến, chú thuật cao chỉ là thiếu hụt thực chiến mà thôi, có Mặc Cúc bảo vệ, mặc dù không ngăn cản được Tần Thừa tướng, hẳn là cũng sẽ không có chuyện mới phải, nhưng nàng vẫn muốn đi xem, quay đầu nói với Vân Mộ Hàn: “Ta đi vịnh Phần Thủy xem một chút!”

Vân Mộ Hàn chậm rãi gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt vừa định phi thân rời đi, vang lên giọng nói của Mặc Cúc, “Tiểu thư!” Bỏ đi hai chữ Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt lập tức dừng lại, thấy Mặc Cúc một tay mang theo Trầm Chiêu, một tay đỡ Nam Cương quốc cữu trở lại, khóe miệng Nam Cương quốc cữu chảy ra máu đen, nàng cả kinh, nhìn Trầm Chiêu một cái, thấy hắn hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ là mặt có chút trắng, nàng thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Quốc cữu bị thương?”

“Cậu, ngài như thế nào?” Vân Mộ Hàn lập tức tiến lên đón lấy Nam Cương quốc cữu.

Nam Cương quốc cữu lắc đầu, tựa hồ nói không ra lời.

“Sở cô nương, quốc cữu trúng độc thuật.” Trầm Chiêu có chút suy yếu nói: “Độc thuật này vốn là hướng về phía ta, quốc cữu cản giúp ta.”

“Có giải dược không?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Đây không phải là độc thuật bình thường, bên trong thả hóa thi, không có thuốc nào chữa được, chỉ có thể hít vào. Quốc cữu dùng Tụ linh thuật khiến độc thuật tụ ở bên ngoài, nhưng vẫn không cản được độc tính, ta bởi vì cùng Diệp Tiêu giao thủ, hao tổn quá lớn, trong thời gian ngắn không thể sử dụng thuật nữa, không có biện pháp giúp hắn, kế sách hiện tại, chỉ có một người hiểu chú thuật thi hành Tụ linh thuật, giúp quốc cữu hút bỏ độc thuật, nếu không, độc xâm nhập ngũ tạng, quốc cữu hẳn phải chết không thể nghi ngờ.” Trầm Chiêu nghiêm mặt nói.

“Tụ linh thuật là bí mật mà vương thất Nam Cương không truyền ra ngoài, trừ hai người ngươi biết, cũng chỉ có Diệp Thiến. Nhưng bây giờ nàng ở kinh thành, làm sao tới kịp ?” Vân Mộ Hàn nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới mặc dù nàng không biết tụ linh thuật của Nam Cương, nhưng linh thuật mẹ nàng giao cho nàng cũng có phương pháp, nàng lập tức nói: “Ta có thể cứu hắn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play