Edit: Liên
Beta: Leticia “Bịch” một tiếng vang lên rất mạnh, đầu Huyền Ca đụng vào tảng đá, ngã nặng hơn Vân Thiển Nguyệt.

Thiếu niên nghe vậy chợt mở to hai mắt, không dám tin nhìn Vân Thiển Nguyệt, đưa tay chỉ về phía nàng: “Ngươi. . . . . . Ngươi nói ngươi cũng thích hắn?”

Vân Thiển Nguyệt quét mắt thấy Dung Cảnh vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng như không liên quan đến mình, nàng bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng, ta. . . . . . cũng thích hắn.” Dứt lời, nàng lại bổ sung: “Ừ. . . . . . Rất thích.” Nàng tự nhiên là thích chính mình! Không sai!

“Ngươi. . . . . . sao ngươi có thể thích hắn?” Thiếu niên lập tức đứng lên, hắn vốn là cúi người lúc này đứng thẳng lên, quên là đang ở trên xe ngựa, mà trên xe có nóc, đầu hắn đụng vào nóc xe, phát ra “bịch” một tiếng. Hắn đau đến “ti” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ nhăn nhó.

Vân Thiển Nguyệt nhìn thiếu niên ôm đầu, cảm giác đầu cũng mơ hồ thấy đau, đau vào tận não.

“Ngươi. . . . . . không cho phép người thích hắn!” Thiếu niên xoa trán, trợn mắt với Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới nàng thật không phải cố ý tàn phá tâm hồn của thiếu niên còn nhỏ, thật sự là thần xui quỷ khiến. Nàng nhìn thiếu niên đang trừng mắt như hung thần ác sát, gật đầu: “Được rồi! Ta không thích hắn.”

Thiếu niên vui mừng, rồi sắc mặt lại nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: “Nói thống khoái như vậy! Ngươi đừng gạt ta!”

“Không lừa ngươi.” Vân Thiển Nguyệt hơi có chút hữu khí vô lực gật đầu. Nghĩ tới mới mấy ngày ngắn ngủi, nàng thật chọc hoa đào rồi! Không nên nha! Người này vừa ý nàng chỗ nào chứ?

“Hừ, ta thấy ngươi chính là đang gạt ta! Bộ dáng này của ngươi ai tin ngươi mới lạ!” Thiếu niên hung tợn trừng Vân Thiển Nguyệt, chợt nhớ tới Dung Cảnh đứng bên cạnh, hắn nhìn về phía Dung Cảnh, thấy Dung Cảnh thờ ơ lạnh nhạt, hắn lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng một bộ dáng ảo não, lập tức hét to một tiếng: “Vân Thiển Nguyệt, không phải là ngươi thích Dung Cảnh sao? Tại sao còn nhớ nhung hắn?”

“Hóa ra ngươi biết ta là Vân Thiển Nguyệt!” Vân Thiển Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

“Nói nhảm!” Thiếu niên cho Vân Thiển Nguyệt một ánh mắt, ánh mắt kia nhìn nàng giống như là nhìn kẻ ngốc, khinh thường nói với nàng: “Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân Vương Phủ và Cảnh thế tử của Vinh vương phủ yêu nhau đến vang trời động đất, thiên hạ này ai mà không biết, tự nhiên là ta cũng biết ngươi.”

“Vậy thì tốt! Ta chính là Vân Thiển Nguyệt, ngươi. . . . . . ngươi phải nhớ lấy! Đừng có nhìn nhầm!” Vân Thiển Nguyệt thở dài một hơi.

Thiếu niên không hiểu nhìn nàng: “Ta nói mắt ta còn chưa bị hoa, tại sao có thể nhìn nhầm ngươi? Có phải đầu óc ngươi bị đụng nên không dùng được rồi hay không?” Dứt lời, hắn không đợi Vân Thiển Nguyệt trả lời, nói với Dung Cảnh: “Có phải đầu óc ngươi cũng có vấn đề? Sao lại tìm một nữ nhân đần như vậy? Ta mới nói một câu mà nàng đã bị té nhào?”

Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt co quắp, có chút im lặng. Nàng là bị hắn hù té! Hắn không biết sao?

Dung Cảnh không nói lời nào, nhìn bộ dạng ảo não của Vân Thiển Nguyệt, rốt cục ánh mắt lộ ra một nụ cười, gật đầu: “Ừ, đầu óc của nàng không quá tốt.”

“Hừ, ta xem ngươi và nàng đều giống nhau, đầu óc không dùng được. Ngay cả thị vệ cũng không có đầu óc tốt.” Thiếu niên liếc nhìn Huyền Ca đang nằm trên mặt đất, hừ một tiếng với Dung Cảnh.

Cả người Huyền Ca đổ mồ hôi lạnh, nghĩ tới không trách được thế tử muốn khắp nơi nhìn Thiển Nguyệt tiểu thư. Nàng thật sự rất biết chọc hoa đào! Hơn nữa còn chọc tới một người mạnh mẽ như vậy. Người dám đòi chém xe ngựa thế tử hắn cũng là lần đầu tiên gặp phải. Thậm chí, mấy ngày nay hắn chịu trách nhiệm trông coi thiếu niên này, thiếu niên làm ầm ĩ muốn gặp Thiển Nguyệt tiểu thư, hắn cảm giác mình cũng bị hắn hành hạ đến mất một lớp da rồi.

“Ừ, ngươi nói cũng không sai, đầu óc của chúng ta không tốt, chỉ có đầu óc của ngươi là tốt.” Dung Cảnh cũng không phản bác, phụ họa gật đầu, vươn tay với Vân Thiển Nguyệt, giọng nói ôn nhuận: “Đứng lên đi!”

Vân Thiển Nguyệt đưa tay cho Dung Cảnh, Dung Cảnh khẽ dùng sức, thân thể của nàng được lôi dậy.

“Đau không?” Dung Cảnh duỗi bàn tay như ngọc của mình xoa trán Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt “hít” một tiếng, lúc này mới cảm giác được đau đớn, nàng ai oán trừng mắt nhìn Dung Cảnh: “Ngươi không biết đỡ ta sao?”

“Ta nghĩ nàng rất thích ngã.” Dung Cảnh vô tội nói.

Có người thích ngã sao? Vân Thiển Nguyệt muốn đánh hắn một quyền, nhưng mình đuối lý trước, nàng có chút bực mình, không nói thêm gì nữa.

Dung Cảnh lấy tay nhẹ nhàng ấn vào trán Vân Thiển Nguyệt, ngón tay của hắn giống như là có thể trị dứt đau đớn, cảm giác chỗ bị đau trên trán lành lạnh mát mẻ, không tới một lát đầu Vân Thiển Nguyệt liền không thấy đau nữa, cái cục u trên trán cũng biến mất.

“Thủ nghệ không tệ!” Vân Thiển Nguyệt khen Dung Cảnh một câu.

Dung Cảnh thả tay xuống, nhìn về phía xe ngựa, nói với thiếu niên đang nhìn bọn họ: “Ngươi cần phải đi!”

“Đi?” Thiếu niên nhếch lông mày lên. Thấy Dung Cảnh không nói lời nào, chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, hắn lắc đầu: “Vì sao ta lại phải đi? Không đi!” Dứt lời, hắn ngồi ở trong xe, dù sao cũng không đi.

“Chẳng lẽ ngươi muốn theo chúng ta hồi kinh?” Dung Cảnh nhìn hắn.

Thiếu niên cau mày, lắc đầu: “Đi kinh thành? Không đi!”

Dung Cảnh tựa hồ thở dài, nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Xem ra chúng ta phải cưỡi ngựa rồi!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn thiếu niên, kia bộ dáng có đánh chết cũng không xuống xe! Nàng gật đầu: “Được rồi! Tiếp tục cưỡi ngựa thôi!” Dù sao mấy ngày nay nàng bôn ba hơn ngàn dặm, cũng không quan tâm đến khoảng cách ba trăm dặm từ Vân Thành đến kinh thành.

“Huyền Ca, dắt ngựa tới!” Dung Cảnh quay đầu phân phó Huyền Ca.

Huyền Ca đã sớm xoa trán từ trên mặt đất đứng lên, trên đầu bị đập một cục u lớn, cực kỳ bắt mắt, có chút ảnh hưởng đến gương mặt anh tuấn của hắn. Hắn gật đầu, khoát khoát tay với gã sai vặt đứng ở cửa, gã sai vặt lập tức chạy đi dắt ngựa.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Huyền Ca một cái, có chút buồn cười, thấy ở cửa không có bóng người, nghĩ tới Hoa Lạc tất nhiên là biết thiếu niên kia tìm hắn, hắn liền né tránh. Nếu hắn bị thiếu niên nhìn thấy mặt, từ đó ước chừng cũng là không được an ổn. May là Hoa Lạc thông minh.

“Không được! Các ngươi cũng không được đi!” Thiếu niên lập tức vỗ xe ngựa nói.

Dung Cảnh không để ý tới thiếu niên, Vân Thiển Nguyệt cũng không nói chuyện.

“Ngươi không nói cho ta biết người kia là ai, ta không để cho các ngươi đi.” Thiếu niên lại nói.

Dung Cảnh bỗng nhiên lấy tay đẩy Vân Thiển Nguyệt tới trước mặt thiếu niên, thản nhiên nói với hắn: “Ta cho ngươi biết, người mà ngươi muốn tìm chính là nàng.”

Vân Thiển cúi đầu, giống như là hài từ làm sai chuyện, gật gật đầu: “Người mà ngươi muốn tìm chính là ta.”

Đầu tiên là thiếu niên mở to mắt, nhưng ngay sau đó quát một tiếng: “Bổn công tử không tin, không cần đưa một nữ nhân tới lừa ta!”

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Người ngươi muốn tìm thật sự chính là ta, ta mặc nam trang mà thôi.”

Thiếu niên ngẩn ra, tỉ mỉ đánh giá Vân Thiển Nguyệt một lần, bỗng nhiên lại lấy bức họa ra nhìn kỹ, lại so sánh người và bức họa một phen, quát lên một lần nữa: “Đừng hòng lừa ta! Ngươi nghĩ bản công tử là người ngu sao?”

Vân Thiển Nguyệt im lặng, kiên nhẫn nói: “Đó là bởi vì ta đã dịch dung! Có muốn ta đổi lại nam trang cho ngươi xem hay không?”

“Có dịch dung thuật tinh diệu như vậy sao? Ta không nghĩ như vậy, rõ ràng chính là hai người.” Thiếu niên hồ nghi nhìn thoáng qua bức họa, lại đem bức họa thu hồi, hừ một tiếng, dùng ánh mắt bắt bẻ nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Ngươi rõ ràng chính là nữ nhân, từ nơi nào nhìn cũng là một nữ nhân, ôn nhu yếu ớt, yêu kiều mềm mại, nơi nào khí khái hào hùng giống như người kia? Đừng vũ nhục hắn!”

Lúc trước Vân Thiển Nguyệt còn cảm thấy giấu diếm tốt, lúc này nói ra không nghĩ tới người ta căn bản không tin, nàng có chút vô lực.

“Có phải bởi vì ngươi thích hắn, sợ ta tìm được hắn?” Thiếu niên nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy khuôn mặt khổ sở của nàng, hắn tin tưởng suy đoán của mình, rồi nói với Dung Cảnh: “Có phải ngươi biết Vân Thiển Nguyệt cũng thích người kia hay không, sợ nàng nhìn thấy khí thế phi phàm của người kia thì sẽ thích hắn mà không thích ngươi? Cho nên dù như thế nào cũng không để cho ta nhìn thấy hắn?”

Dung Cảnh không nói lời nào.

“Bổn công tử mới không mắc mưu các ngươi! Các ngươi không nói cho ta, sớm muộn gì ta cũng tìm được hắn, sớm muộn gì cũng có một ngày biết hắn là ai!” Thiếu niên bỗng nhiên nhảy xuống xe, thấy kia gã sai vặt đang nắm hai con ngựa, hắn tiến lên một bước, nắm lấy một dây cương, phi thân lên lưng ngựa, nói với hai người: “Hôm nay ta đi theo các ngươi đến kinh thành, nhìn các ngươi, nhất định có thể tìm thấy hắn.”

Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ nhìn thiếu niên, nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh.

Dung Cảnh không để ý tới thiếu niên kia, kéo tay Vân Thiển Nguyệt lên xe ngựa. Màn che rơi xuống, che kín thân ảnh hai người, hắn nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Huyền Ca phân phó: “Lên đường, hồi kinh!”

“Dạ, thế tử!” Huyền Ca lập tức ngồi ở trước xe, vung roi ngựa lên, xe ngựa chạy đi.

Thiếu niên đi theo bên cạnh xe ngựa, sống lưng thẳng tắp, quần áo cẩm tú, mặt mũi tuấn mỹ tuyệt luân, dẫn tới sáng sớm trên đường cái người đến người đi rối rít ghé mắt.

Trong xe, Vân Thiển Nguyệt ôm cánh tay Dung Cảnh, ngồi dựa vào bên cạnh hắn, tựa nửa người vào trong ngực hắn, trong lòng ảo não không dứt, hạ giọng hỏi: “Làm sao bây giờ?”

“Nàng chọc nợ phong lưu, tự mình xử lý!” Dung Cảnh dùng lỗ mũi hừ một tiếng.

“Nhưng ngươi biết rất rõ ràng hắn là ai, không thể đắc tội, ta xử lý thế nào đây?” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt.

Dung Cảnh nhìn thật sâu vào Vân Thiển Nguyệt, một đôi mắt phương thanh u.

Vân Thiển Nguyệt bị hắn nhìn như vậy khiến da đầu tê dại, cau mày nói: “Ta cũng không phải cố ý! Buổi sáng hôm đó ta vốn là cùng Hoa Lạc ra khỏi thành, nào biết đâu rằng hắn bỗng nhiên chạy ra nói gì cùng ta một đêm xuân phong, muốn ta chịu trách nhiệm, ta nhất thời cảm thấy thú vị. Lúc đó Dạ Thiên Dật lại đuổi theo tới cửa thành bắc, ta sợ hắn rơi vào tay Dạ Thiên Dật, nên mang hắn ra khỏi thành, giao cho ngươi, thời gian không đến một chung trà, ta nào biết đâu mình chọc phải nợ hoa đào?”

“Nàng thấy oan ức?” Dung Cảnh nhíu mày.

“Không phải là oan ức, là vô tội! Ta rất vô tội.” Vân Thiển Nguyệt cường điệu sự vô tội của mình. Nàng cảm giác mình thật rất vô tội.

“Vậy mà ta không biết nàng rất biết cách vì ta ngăn chặn hoa đào!” Dung Cảnh đưa tay sờ sờ mặt Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên cười một tiếng: “Như vậy không tệ!”

“Cũng không tệ lắm? Là phiền toái đấy! Còn là một đại phiền toái!” Vân Thiển Nguyệt có chút buồn bực. Nàng không muốn lấy mình ra giúp Dung Cảnh ngăn chặn hoa đào. Có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tâm trồng liễu liễu thành rừng.

“Như vậy kinh thành lại náo nhiệt!” Dung Cảnh thờ ơ phun ra một câu nói: “Làm phiền nàng còn tốt hơn so với làm phiền ta!”

Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt co quắp lại, từ chối cho ý kiến. Thiếu niên này cứ đi theo bọn họ hồi kinh như vậy . Sau khi hồi kinh đoán chừng sẽ rất náo nhiệt. Còn việc thiếu niên muốn tìm người. Nàng có thể tưởng tượng, với tính tình như vậy của thiếu niên, đoán chừng sẽ long trời lỡ đất. Đúng như lời Dung Cảnh nói, nàng phiền toái tốt hơn là hắn bị phiền toái. Vừa ý nàng thì tốt hơn vừa ý Dung Cảnh. Nhưng nghĩ tới thiếu niên có đôi mắt tinh khiết, có chút lo lắng: “Như vậy có thể không tốt hay không? Người ta còn là một thiếu niên! Vạn nhất hắn đối với ta. . . . . .”

Dung Cảnh liếc nàng một cái, Vân Thiển Nguyệt lập tức im bặt.

“Người Đông Hải quốc, vô luận là nam nhân hay là nữ nhân, cũng không thể xem thường! Nàng xem thường hắn như vậy, vậy thì sai lầm rồi!” Dung Cảnh đưa tay vỗ vỗ đầu Vân Thiển Nguyệt: “Ngủ tiếp đi!”

Vân Thiển Nguyệt nằm xuống, tựa đầu lên trên đùi Dung Cảnh. Nghĩ tới Ma Thiên Nhai cũng không có thu thập những bí mật về Đông Hải quốc, kết hợp năm đó lão hoàng đế tìm khắp thiên hạ cũng không tìm được nơi tung tích của mẹ nàng, vậy có phải có thể nói rõ mẹ nàng là ở Đông Hải quốc hay không ? Đối với Đông Hải quốc quá mức quen thuộc, cho nên không cần thu thập tin tức sử dụng. Mà Hồng Các cũng không có thu thập bí mật về Vân Vương Phủ. Nàng gả vào Vân Vương Phủ, đối với Vân Vương Phủ cũng quá mức quen thuộc, cho nên không cần thu thập bí mật. Như vậy có phải hay không nói rõ Đông Hải quốc và Vân Vương Phủ bởi vì mẹ nàng mà có liên hệ nào đó, tóm lại trong chuyện bí mật này có cùngđặc điểm chung. Còn có phụ thân của nàng, tới vô ảnh, đi vô hình, có phải đã đến Đông Hải quốc hay không?

Như vậy thiếu niên ngoài xe ngựa có phải là một đột phá hay không?

“Không ngủ?” Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt nằm ở hắn trên đùi nhìn nóc xe suy nghĩ xuất thần, nhướng mày.

“Dung Cảnh, ngươi nói mẹ ta mặc dù xuất thân ở Nam Lương, nhưng có phải lại sống ở Đông Hải quốc hay không. Năm đó người đưa mẫu thân đi chính là lão đạo, là người Đông Hải quốc?” Vân Thiển Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn Dung Cảnh thấp giọng hỏi.

“Có lẽ!” Dung Cảnh phun ra hai chữ.

“Ngươi nói xem mẹ ta có thể còn sống hay không?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

Ánh mắt Dung Cảnh lóe lên: “Có lẽ!”

“Thời điểm ở Ma Thiên Nhai ca ca muốn xem bí mật về Vinh Vương phủ, ta không đồng ý. Ta cũng không nhìn.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, lại nói.

Dung Cảnh nhướng mày, dường như hiểu rõ, nhẹ nhàng cười cười: “Nàng muốn biết cái gì? Ta sẽ nói cho nàng biết, không cần phải đi xem hại mắt.”

“Ta muốn biết bí mật về Vân Vương Phủ, đáng tiếc Ma Thiên Nhai không ghi lại. Hay là ngươi nói cho ta nghe?” Vân Thiển Nguyệt nói.

“ Bí mật về Vân Vương Phủ ta cũng không biết.” Dung Cảnh lắc đầu.

Vân Thiển Nguyệt thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.

“Nhưng mà . . . . .” Dung Cảnh chuyển lời, nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Ta biết một chỗ cũng thu thập bí mật của thiên hạ. Không giống với Ma Thiên Nhai của Hồng các, có lẽ có liên quan với bí mật về Vân Vương Phủ.”

“Thật?” Vân Thiển Nguyệt lập tức mở to hai mắt: “Chỗ nào?”

“Mặc Các.” Dung Cảnh nói.

“Mặc Hồng vừa động phong vân chấn Mặc Các?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Nếu không nàng cho rằng là chỗ nào?” Dung Cảnh cười nhìn nàng.

“Mặc Các là của ngươi?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mi mắt.

Thần sắc Dung Cảnh khó lường: “Coi như là!”

Cái gì gọi là coi như là! Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, Mặc Các, Hồng Các, hai đại các của thiên hạ. Đồn đãi thần bí, nhưng Mặc Các còn thần bí hơn Hồng Các, thành lập khoảng trăm năm trước. Nghe nói từng có một vị công tử, là một nhân vật còn phong hoa tuyệt đại hơn Thủy tổ hoàng đế năm đó cùng bốn Vương, nhưng không thích vào triều, yêu giang hồ. Người như Mặc Hương, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Sau đó thành lập Mặc Các, lấy danh hiệu là Mặc Các.

Mặc Các cực kỳ thần bí, nghe nói ban đầu Thủy tổ hoàng đế thật vất vả mới uy hiếp được thập đại thế gia quy ẩn. Từ đó thiên hạ thái bình. Nhưng không ngờ lúc đó ngang trời xuất thế một Mặc Các. Người trong thiên hạ biết về tổ chức Mặc Các, nhưng không người nào biết vị trí cụ thể của Mặc Các, cũng như người của Mặc Các. Thủy tổ hoàng đế muốn phá hủy tổ chức này cũng không thể nào hạ thủ được.

Mặc Các đã làm một việc kinh động, chính là vào năm không lâu sau khi kiến triều, Thủy tổ hoàng đế phát ra một tờ chiếu chỉ, gia tăng thuế đối với thương nhân, thuế má cực kỳ cao, nhưng thật ra là chèn ép thương nhân, nâng địa vị nông dân lên. Thủy tổ hoàng đế không thích thương nhân gian trá, cho là nông làm mới là tốt, làm ra lương thực, mượn lần này đề cao thực lực cùng binh lực của Thiên Thánh. Nhưng không ngờ tới sau khi chiếu lệnh được phát ra, trong vòng một đêm, tất cả các cửa hàng trên dưới Thiên Thánh đều đóng cửa, không buôn bán. Thiên Thánh bởi vì chinh chiến liền mấy thập niên không chịu nổi mỏi mệt, thật vất vả mới có một quốc thổ phồn vinh thì trong khoảnh khắc kinh tế tan rã. Trong lúc nhất thời dân chúng tiếng oán than dậy trời. Thủy tổ hoàng đế hoảng hốt, bất đắc dĩ vội vã cho thu hồi chiếu lệnh. Mọi thứ với thương nhân khôi phục như lúc ban đầu. Nghe nói chuyện này người đứng sau lưng chính là Các chủ Mặc Các Mặc công tử.

Sau chuyện đó, mặc dù Thủy tổ hoàng đế rất tức giận giận, nhưng không thể làm gì Mặc Các. May là về sau Mặc Các không có động tác gì khác, cho đến khi Thủy tổ hoàng đế băng hà. Mặc Các giống như là mai danh ẩn tích.

Cho đến năm mươi năm trước, thiên hạ lưu truyền Mặc lệnh của Mặc Các, thế nhân mới nhớ lại Mặc Các. Cùng với Hồng Các lúc đó trở thành hai đại tổ chức thần bí. Năm năm trước, thiên hạ lại phất lên một Phong Các và Vân Các. Mặc dù Phong Các và Vân Các mới xuất hiện một thời gian ngắn, nhưng phát triển nhanh chóng. Có người gộp Phong Các, Vân Các, Mặc Các, Hồng Các chung với nhau, xưng là tứ đại các thiên hạ.

Thiên hạ lưu truyện câu nói: “Thiên hạ có Thất Bảo, nhất bảo vinh hoa quan lại khuynh thiên hạ, nhị bảo quần là áo lượt không thay đổi không có người nào khen ngợi, tam bảo Hỗn Thế Ma Vương người người sợ, tứ bảo con cóc dã năng bạn hoa hồng, ngũ bảo khí độc chi bạch hoa hoa, lục bảo mặc hồng khẽ động phong vân chấn, thất bảo tiền tiền lâu tử gọi khiếu hoa.”(cái này ta k hiểu lắm)

“Mặc Hồng vừa động phong vân chấn” chính là nói đến tứ các trong thiên hạ, Mặc Các xếp hạng thứ nhất, hoàn toàn xứng đáng là thiên hạ đệ nhất Các. Về phần thần bí tới trình độ nào? Chính là truyền lưu trăm năm, thế nhân không biết tên họ đích thực của Mặc công tử là gì, chỉ biết là người trong thiên hạ xưng Các chủ Mặc Các là Mặc công tử, truyền lưu đến nay. Hiện tại Mặc Các lại càng thần bí, Các chủ lại càng không một ai biết, thậm chí không có một chút tin tức nào về Mặc Các.

“Mặc Các thật sự là của ngươi?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến chỗ này, nhướng mày.

Dung Cảnh cũng nhíu mày: “Không tin?”

“Vậy ngươi nói xem Mặc Các ở chỗ nào? Cách nơi này có xa hay không?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới nếu là Dung Cảnh, Mặc Các thật sự là của hắn, nàng cũng không phải là không tin, nếu trên thân người này là phát sinh bất cứ chuyện gì, thật ra thì cũng không có cái gì kỳ quái .

“Không gần.” Dung Cảnh nói.

“So sánh với Ma Thiên Nhai thì sao?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Còn xa hơn Ma Thiên Nhai một chút.” Dung Cảnh nói.

“Vậy không phải là nói nhảm sao? Hiện tại ta còn sức để đi một chuyến nữa hay sao?” Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút lại nói: “Kỳ thật ta cũng không phải muốn biết nhiều về chuyện tình Vân Vương Phủ. Ta chỉ muốn biết cha mẹ của ta mà thôi.”

“Sớm muộn gì cũng sẽ biết!” Dung Cảnh vỗ vỗ người Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đúng là sớm muộn gì cũng sẽ biết. Sớm một ngày, muộn một ngày mà thôi. Nàng ngáp một cái, chuẩn bị tiếp tục ngủ. Nghĩ tới xe ngựa của Dung Cảnh thật tốt, khoảng cách ba trăm dặm đến nửa đêm hôm nay hẳn là có thể trở lại kinh thành.

Dung Cảnh dựa vào vách xe cũng chậm rãi nhắm mắt lại.

Lúc này, màn che bỗng nhiên bị vén lên từ bên ngoài, xoạt một tiếng, một luồng gió mát thổi vào.

Vân Thiển Nguyệt đang nhắm mắt lập tức mở ra, thấy thiếu niên kia ngồi ngay ngắn ở cửa xe, một tay cầm màn che, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng và Dung Cảnh. Nàng mở trừng hai mắt, hỏi: “Làm cái gì? Ngươi cũng muốn ngồi xe ngựa?”

“Ta là muốn nhìn các ngươi xem đang làm cái gì!” Thiếu niên xoạt một cái, màn che liền rơi xuống.

Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt co quắp, nhìn màn che đung đưa, nghĩ tới chẳng lẽ hắn còn tưởng rằng nàng và Dung Cảnh ở trong này làm chuyện thiếu nhi không nên nhìn? Nàng ngẩng đầu nhìn Dung Cảnh, thấy hắn căn bản là không thèm nhấc mí mắt lên, nàng cũng nhắm mắt lại, có chút buồn cười.

Xe ngựa đi tới cửa thành bắc, Huyền Ca hạ giọng nói: “Thế tử, Thất hoàng tử chờ ở cửa thành bắc!” “Ừ!” Dung Cảnh nhàn nhạt đáp một tiếng.

Lúc này, phía ngoài màn che lại phần phật bị vén lên lần nữa, thiếu niên nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Này, Vân Thiển Nguyệt, tại sao ngươi lại thích Dung Cảnh mà không thích Dạ Thiên Dật? Dạ Thiên Dật cũng rất tuấn mỹ.”

Lúc này Vân Thiển Nguyệt đã có kinh nghiệm, nhắm mắt lại không mở ra, thản nhiên nói: “Không vì cái gì, thích một người chính là thích. Không thích một người chính là không thích. Đây là do lòng người quyết định , không bị người nào khống chế!”

Thiếu niên nghe vậy có chút u mê nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, nghĩ tới chuyện nàng ở Ma Thiên Nhai phát hiện Dạ Thiên Dật và Lam gia từ ba năm trước đây đã có liên hệ mật thiết với nhau. Từ đó không phải là người xa lạ thì cũng thành người xa lạ! Nàng không yêu cầu Dạ Thiên Dật như thế nào, nhưng cũng sẽ không nương tay.

“Ngươi nói cũng đúng! Thích một người chính là thích!” Thiếu niên gật đầu, buông màn che xuống.

Màn che không được buông xuống hết, lộ ra một khe hở.

Vân Thiển Nguyệt mở mắt nhìn, qua khe hở thấy xe ngựa đi tới cửa thành bắc, xe ngựa Dạ Thiên Dật dừng ở cửa thành bắc, lúc này màn che xe ngựa được vén lên, Dạ Thiên Dật ngồi ở trong xe. Ở bên cạnh Dạ Thiên Dật là một cô gái mặc quần áo màu xanh da trời, mặc dù nàng kia che mặt, nhưng từ thân hình cũng có thể nhìn ra là Lam Y. Một trận gió thổi lên, khăn che mặt Lam Y bị gió thổi lên một góc, lộ ra cổ trắng như tuyết của nàng, trên cổ có dấu vết màu đỏ. Nàng thấy vết đỏ kia liền ngẩn người ra.

“Hôm nay Cảnh thế tử cũng trở về kinh?” Giọng nói của Dạ Thiên Dật từ trong xe truyền đến, ánh mắt nhìn hướng màn che, theo khe hở nhỏ của màn che có thể loáng thoáng thấy làn váy màu tím. Làn váy màu tím kia hắn nhắm mắt lại cũng có thể nhận ra là người nào mặc.

“Đúng! Ngược lại cùng đường với Thất hoàng tử rồi!” Dung Cảnh nhắm mắt lại không mở ra.

“Cảnh thế tử đón được công chúa Đông Hải quốc rồi?” Dạ Thiên Dật nhướng mày.

“Ít ngày nữa công chúa Đông Hải quốc sẽ vào kinh. Thất hoàng tử không cần lo lắng.” Sắc mặt và giọng nói của Dung Cảnh vẫn nhàn nhạt.

“Cảnh thế tử làm việc có chừng mực là tốt rồi!” Dạ Thiên Dật thu hồi tầm mắt, nhìn thiếu niên ngồi ngay ngắn ở bên cạnh xe ngựa Dung Cảnh, buông màn che xuống, phân phó phu xe: “Lên đường!”

Phu xe lập tức vung roi ngựa, xe ngựa Dạ Thiên Dật ra khỏi thành trước.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới vết đỏ trên cổ của Lam Y, nàng nhớ được hôm qua sau khi thấy Dung Cảnh, Dung Cảnh đưa Lam Y đã bị điểm huyệt cho Nam Lăng Duệ. Sau đó nàng thật sự quá mỏi mệt nên đã ngủ, xảy ra chuyện gì liền không biết. Nàng cau mày hồi lâu, ngẩng đầu hỏi Dung Cảnh: “Có phải Nam Lăng Duệ đã làm gì với Lam Y hay không?”

“Hẳn là!” Dung Cảnh vẫn nhắm mắt lại.

“Cái gì gọi là hẳn là? Rốt cuộc là có hay là không?” Vân Thiển Nguyệt duỗi tay đẩy Dung Cảnh, có chút gấp: “Nàng ta là vị hôn thê của Phong Tẫn. Mặc dù hắn là ca ca của ta, cũng không được làm ẩu với Lam Y.”

“Ca ca cực khổ đi theo nàng một chuyến, ta đền bù cho hắn một chút cũng không có gì.” Dung Cảnh dứt lời, thấy Vân Thiển Nguyệt trợn mắt với hắn, hắn cười cười, có chút chế nhạo: “Hôm qua nàng mệt mỏi thành bộ dạng kia, ta muốn cho nàng nàng cũng không muốn. Nàng nghĩ ca ca so sánh với nàng còn mệt mỏi hơn có phải hay không? Hắn có thể làm gì với Lam Y chứ?”

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới bộ dạng con tôm bự của Nam Lăng duệ thì thở phào nhẹ nhõm: “Cũng phải!”

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, Vân Thiển Nguyệt cũng nhắm mắt lại ngủ.

Hai chiếc xe ngựa trước sau ra khỏi thành, đi theo hướng bắc, một đường lẳng lặng, không có gì ngăn trở. Người trong hai chiếc xe ngựa không tiếp tục nói chuyện với nhau, khoảng cách không xa không gần, giống như là cùng nhau chạy, hoặc như là từng người đi.

Đoạn đường này hết sức thái bình, ở giữa dừng lại nghỉ ngơi hai lần, cũng không bị lạc nhau. Dung Cảnh đánh thức Vân Thiển Nguyệt hai lần, trong xe ngựa dùng thức ăn đơn giản sau lại ngủ. Xe ngựa chạy một đường đến nửa đêm hôm sau, rốt cục trở lại kinh thành Thiên Thánh.

Lúc này đã qua nửa đêm, xe ngựa Dạ Thiên Dật trực tiếp vào cung, mà xe ngựa Dung Cảnh đi vòng về hướng Văn Bá Hầu phủ.

Vân Thiển Nguyệt đã sớm tỉnh ngủ, hai ngày này trong xe ngựa có thể nói là ngủ đặc biệt ngon, hôm nay đã nghỉ ngơi rồi, cả người vô cùng có tinh thần. Nàng duỗi tay đẩy màn che nhìn ra bên ngoài, thấy xe ngựa không phải đi Vinh Vương phủ, cũng không phải đi về hướng Vân Vương Phủ, quay đầu lại nghi ngờ hỏi Dung Cảnh: “Đi Văn bá Hầu phủ?”

“Ừ!” Dung Cảnh vỗ đầu, tinh thần hắn cũng cực kỳ tốt, ngủ cùng Vân Thiển Nguyệt cả đoạn đường.

“Đi Văn Bá Hầu phủ làm cái gì?” Vân Thiển Nguyệt kỳ quái. Hơn nửa đêm còn đi quấy rầy Dung Phong.

“Có người tò mò người kia có phải là Dung Phong hay không, đưa hắn đến xem trước!” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, còn chưa nói gì, nghe được ngoài xe truyền đến giọng nói hưng phấn của thiếu niên: “Này, Dung Cảnh, người kia có phải thật là Dung Phong? Thế tử Văn bá Hầu phủ? Nghe nói năm đó bụng đầy kinh luân, thiên phú tài hoa hậu nhân của Văn Bác Hậu?”

“Ngươi đi nhìn thì biết!” Dung Cảnh nhàn nhạt liếc thiếu niên.

“Được!” Thiếu niên đáp ứng thống khoái, vui mừng biểu hiện qua lời nói.

Vân Thiển Nguyệt buông màn che xuống, từ trên xuống dưới đánh giá Dung Cảnh, Dung Cảnh nhướng mày với nàng, nàng bĩu môi, nghĩ tới không biết Dung Phong có thể ứng phó được với người này hay không. Nhưng đưa hắn đếnVăn bá Hầu phủ cũng tốt.

Xe ngựa đi tới Phủ Văn Bá Hầu, Huyền Ca đi xuống gõ cửa. Không lâu lắm, cửa được mở từ bên trong, một lão giả giữ cửa đi ra. Nhìn thấy xe ngựa Dung Cảnh thì khẽ giật mình, vội vàng cung kính làm lễ ra mắt.

“Ta muốn gặp Dung Phong!” Thiếu niên không đợi Dung Cảnh mở miệng, tung mình xuống ngựa, ném cương ngựa, sải bước đi vào trong phủ.

Lão giả ngẩn ra, nhìn thiếu niên, thiếu niên một thân hoa phục, tuấn mỹ tuyệt luân, lại là đi theo Dung Cảnh mà đến, hắn không biết có nên ngăn cản hay không, nhìn về phía xe ngựa Dung Cảnh.

“Báo với Thế tử gia nhà ngươi, có khách quý đến chơi để cho hắn chiêu đãi thật tốt!” Dung Cảnh phân phó lão giả.

“Dạ, Cảnh thế tử!” Lão giả nghe vậy vội vàng lên tiếng.

Dung Cảnh phân phó một tiếng với Huyền Ca, Huyền Ca trở lại ngồi trước xe, quay đầu ngựa lại, xe ngựa rời phủ Văn Bá Hầu đi về hướng Vân Vương Phủ. Xe ngựa đã đi xa, còn có thể nghe được tiếng la của thiếu niên: “Dung Phong, ngươi đi ra cho ta!”

Vân Thiển Nguyệt nghe thấy tiếng la kia cực kỳ lớn lối có chút buồn cười, hồi lâu hỏi Dung Cảnh: “Lúc nào thì đoàn người công chúa Đông Hải quốc vào kinh?”

“Nửa tháng sau!” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, bỗng nhiên lại hỏi: “Mấy ngày nay kinh thành có phát sinh chuyện gì không?”

“Lục công chúa đại náo Vân Vương Phủ, cào bị thương Vân Ly, có tính hay không?” Dung Cảnh nói.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt nheo lại: “Không phải là nàng ta phải bế môn tư quá sao? Sao lại chạy đi Vân Vương Phủ? Còn cào bị thương Vân Ly?”

“Thánh chỉ hạ xuống, nàng ta coi như là đợi gả. Đợi sau khi sắc phong Vân thế tử, nàng ta sẽ bị gả vào Vân Vương Phủ. Sao còn có thể bị hoàng thượng giam giữ bắt bế môn tư quá nữa chứ? Đương nhiên là được thả ra. Nàng ta chạy đến Vân Vương Phủ, yêu cầu Vân Ly từ hôn. Vân Ly không chịu, cô ta liền đại náo Vân Vương Phủ, cào bị thương Vân Ly.” Dung Cảnh nói.

“Chuyện khi nào?” Vân Thiển Nguyệt hỏi. Mấy ngày nay nàng vẫn ra roi thúc ngựa bôn tẩu ở trên đường, nghĩ tới trong phủ có ba người Tam công tử và Lăng Liên, Y Tuyết trấn giữ, liền mặc kệ, cũng chưa từng thám thính tin tức ở kinh thành.

“ Buổi tối hôm qua!” Dung Cảnh nói.

“Còn người kia trong Thiển Nguyệt Các thì làm cái gì?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi. Nghĩ đến hôm nay đã qua giờ Tý, buổi tối hôm qua nói cách khác là cách lúc này mấy canh giờ?

Dung Cảnh bỗng nhiên cười cười: “Chuyện này thú vị hơn nhiều rồi, người thay thế nàng ở Thiển Nguyệt Các thay Vân Ly viết một bức hưu thư cho Lục công chúa. Trên bức hưu thư viết: Lục công chúa không đức không tài, không biết phụ lễ, không xứng làm vợ, thật sự là trò cười cho nữ tử trong thiên hạ, do đó hôm nay hưu, vĩnh viễn không thú!”

“Chưa gả đã bị hưu?” Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt.

“Ừ!” Dung Cảnh mỉm cười.

“Tam công tử làm?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Tam công tử cũng thật tài tình! Lại cho Lục công chúa một phong hưu thư. Nữ nhi Hoàng thất chưa gả đã bị hưu, đây là đại sự, hắn cũng thực có can đảm làm.

“Không, xác thực phải nói là nàng làm! Thiển Nguyệt Các cũng không có Tam công tử, mà tất cả mọi người thấy là đường đường chính chính Vân Thiển Nguyệt tiểu thư chưởng quản Vân Vương Phủ làm dù thực ra là dưới cơn nóng giận bị Lục công chúa cào bị thương, Vân Ly tự tay viết hưu thư.” Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt, ý cười trong mắt thật sâu

“Là ta à!” Vân Thiển Nguyệt ngửa mặt nhìn nóc xe, sắc mặt có chút quái dị, hồi lâu hỏi: “Vậy phản ứng của lão hoàng đế như thế nào?”

“Bức hưu thư này oanh động kinh thành, chắc hẳn qua mấy canh giờ lúc trời sáng cả thiên hạ đều biết!” Dung Cảnh cười nói: “Nghe nói Hoàng thượng rất tức giận, về phần Vân Vương Phủ như thế nào, một lát nữa trở về nàng sẽ biết!”

“Thật là phiền toái! Hóa ra xuất ngoại một vòng trở lại chờ ta lại là một đại phiền toái!” Vân Thiển Nguyệt thở dài nói.

Dung Cảnh trầm mặc không nói.

Vân Thiển Nguyệt cũng trầm mặc, một lát sau, bỗng nhiên đưa tay vỗ vào thành xe, cực kỳ kích động nói “Hưu thật tốt!”

Dung Cảnh cúi đầu nở nụ cười.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, hoài nghi hỏi: “Sẽ không phải là ngươi dạy cho Tam công tử làm như vậy chứ?”

Dung Cảnh nhíu mày, cười mà không nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play