Dạ Thiên Dục bỗng nhiên mở to hai mắt, không dám tin nhìn lão Hoàng đế và Dạ Thiên Dật. Làm sao hắn cũng không ngờ được hắn và Vân Thiển Nguyệt ở chỗ này vừa mới nói về hôn sự của hắn, trong nháy mắt phụ hoàng đã tứ hôn cho hắn, mà người này lại là Vân Thiển Nguyệt.
Đồng tử trong mắt Vân Thiển Nguyệt chợt co rút lại, nhìn Dạ Thiên Dật, thấy Dạ Thiên Dật cũng không nhìn nàng, hắn chỉ đứng ở nơi đó, cực kỳ cung kính. Nàng dời ánh mắt nhìn về phía lão Hoàng đế, vẻ mặt già nua của lão Hoàng đế mỉm cười, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng hắn, ở phía sau Dạ Thiên Khuynh nhìn nàng bằng vẻ mặt rất phức tạp, Dạ Khinh Nhiễm khẽ nhăn đôi mi thanh tú, Đức Thân vương, Hiếu Thân vương và văn võ đại thần đều có thần sắc khác nhau. Ánh mắt nàng quét một vòng sau đó nhìn về phía Dạ Thiên Dục, chỉ thấy vẻ mặt của Dạ Thiên Dục kinh hãi, nàng bỗng nhiên cười cười: “Tốt! vậy Hoàng thượng dượng liền tứ hôn cho chúng ta đi!”
Hiển nhiên là lão Hoàng đế không nghĩ Vân Thiển Nguyệt sẽ đáp ứng thống khoái như vậy, sững sờ, mỉm cười, ánh mắt hiện lên một tia tinh quang.
Sắc mặt Dạ Thiên Dật nhàn nhạt, không biểu lộ cái gì.
Đám người Dạ Thiên Khuynh và Dạ Khinh Nhiễm, Đức Thân vương, Hiếu Thân vương vốn đều có thần sắc khác nhau, lúc này nhất tề thay đổi trong chớp mắt, ánh mắt đều rơi vào trên người Vân Thiển Nguyệt, tất cả mọi người ở đây đều biết nàng và Cảnh thế tử tự định hứa chung thân, thỉnh chỉ tứ hôn thành đôi, khiến thiên hạ xôn xao, bất kể ai cũng nghĩ đó là sự thật, không phải là giả dối. Nhưng hôm nay thấy Vân Thiển Nguyệt thống khoái đáp ứng thì đều có chút đoán không ra suy nghĩ của nàng.
“Nguyệt muội muội?” Hiển nhiên Dạ Thiên Dục cũng bị kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt cười ôn nhu với hắn, rồi nói với lão Hoàng đế: “Hoàng thượng dượng, ngài phải bảo đảm sau khi tứ hôn cho ta cùng với nhi tử của ngài thì con của ngài có thể sống qua đêm động phòng hoa chúc, vậy thì ngài tứ hôn đi.”
Dạ Thiên Dục thấy Vân Thiển Nguyệt ôn nhu cười với hắn thì thân thể lập tức run lên, nghe được nửa câu sau của nàng thì mặt lại trắng thêm mấy phần.
“Nguyệt nha đầu, ngươi nói gì vậy? Trẫm ban hôn cho ngươi, sao Thiên Dục lại không sống nổi qua đêm động phòng hoa chúc chứ?” Lão Hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt uy nghiêm.
“Ngài không tin, nhưng ta nói chính là sự thật!” Vân Thiển Nguyệt cười không thay đổi, ánh mắt quét qua lão Hoàng đế, dừng ở trên người Dạ Khinh Nhiễm, bỗng nhiên Dạ Khinh Nhiễm có loại dự cảm xấu, vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy nàng cười cười với hắn, thanh thanh nói với hắn: “Dạ Khinh Nhiễm, lấy bảy mươi hai xuân ta vẽ cho ngươi ra cho Hoàng thượng dượng xem!”
Thân thể Dạ Khinh Nhiễm khẽ run.
Lão Hoàng đế nghe vậy thì ngẩn ra, nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm: “Khinh Nhiễm, cái gì là bảy mươi hai xuân?”
Lúc lão Hoàng đế nhìn sang, sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm lập tức biến thành lạnh lẽo, trầm mặt nói: “Hồi Hoàng bá bá, ta không biết cái gì là bảy mươi hai xuân!”
“Sao ngươi lại không biết chứ?” Vân Thiển Nguyệt đi lên trước một bước, hóa ra Dạ Khinh Nhiễm còn có mặt trong chớp mắt đã trở mặt rồi, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn. Nàng hừ một tiếng với hắn: “Hôm qua ngươi cướp từ trong tay ta đấy! Bây giờ còn nói không biết, có quỷ mới tin!”
“Ngươi vẽ ra cái loại đồ dơ bẩn này lảm bẩn mắt của ta, ta đã sớm hủy rồi.” Giọng điệu của Dạ Khinh Nhiễm âm trầm, thấy Vân Thiển Nguyệt đi về phía hắn, hắn cảnh cáo nói: “Nói cho ngươi biết, chớ tới gần đây! Cẩn thận ta không khách khí với ngươi!”
“Ta cứ đi tới thì như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên xuất thủ với Dạ Khinh Nhiễm .
Dạ Khinh Nhiễm lập tức hoàn thủ, trong khoảnh khắc hai người liền đánh nhau.
“Khinh Nhiễm dừng tay!” Lão Hoàng đế quát một tiếng.
Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy lập tức dừng tay, nhưng Vân Thiển Nguyệt lại không dừng tay, mà nhanh như chớp giữ cổ tay hắn, đưa tay thăm dò vào ống tay áo của hắn, một chồng bản vẽ bị nàng lấy ra, nàng nhíu mày với Dạ Khinh Nhiễm: “Không phải ngươi nói ngươi đã hủy rồi sao? Cái này là cái gì?”
Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt đưa những bản vẽ kia cho lão Hoàng đế: “Hoàng thượng dượng, người nhìn xem, đây là đồ của ta, bị hắn đoạt đi, hắn còn sống chết không nhận.”
Mặt Dạ Khinh Nhiễm tối sầm, nhưng so với hắn thì sắc mặt lão Hoàng đế càng đen hơn khi xem những bản vẽ kia, chỉ thấy lão Hoàng đế vừa nhìn được hai tờ, bỗng nhiên giận tím mặt: “Nguyệt nha đầu, đây là của ngươi?”
“Đúng vậy!” Vân Thiển Nguyệt thừa nhận không kiêng kỵ.
“Ngươi. . . . . . ngươi lấy được từ chỗ nào?” Tay lão Hoàng đế tay cầm bản bảy mươi hai xuân run run.
“Ta vẽ đấy!” Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt.
“Ngươi vẽ hả?” Lão Hoàng đế hỏi.
“Đúng vậy, là do ta vẽ.” Vân Thiển Nguyệt nhìn lão Hoàng đế, duỗi một ngón tay chỉ vào Dạ Khinh Nhiễm: “Không tin ngài hỏi hắn, ta vừa vẽ xong thì bị hắn đoạt đi.”
Lão Hoàng đế nhìn Dạ Khinh Nhiễm một cái, Dạ Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, gật đầu.
“Ngươi vẽ cái này để làm gì?” Lão Hoàng đế trầm giọng hỏi.
“Là muốn làm thọ lễ cho Hoàng thượng dượng a!” Vân Thiển Nguyệt nhìn lão Hoàng đế, tỏ vẻ hồn nhiên, cười đến thần bí nói: “Không phải là ngài sắp mừng thọ sao, ta ngày nghĩ, đêm cũng nghĩ, nhưng không biết tặng cho ngài thứ tốt gì. Sau lại nghĩ đến ngài sắp tuyển tú, ta liền linh cơ khẽ động, cảm thấy tặng ngài cái này là tốt nhất. Ngài càng già càng dẻo dai, những cô gái kia lần lượt đều cần được dạy bảo, có cái này hướng dẫn, chắc chắn ngài sẽ được hưởng ôn nhu hương bất diệt nhạc hồ. Cho nên. . . . . .”
“Hồ nháo!” Sắc mặt lão Hoàng đế hết đỏ rồi lại trắng, rốt cục không chịu nổi nữa cắt đứt lời của Vân Thiển Nguyệt: “Ngươi nói hươu nói vượn nữa, trẫm sai người che miệng của ngươi lại!”
Vân Thiển Nguyệt ủy khuất nhìn lão Hoàng đế, nhỏ giọng nói: “Ta nói rất đúng sự thật mà, vốn chính là muốn tặng cho ngài làm thọ lễ .”
“Câm mồm !” Lão Hoàng đế vừa tức vừa giận.
Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, đưa tay giật lại xấp tranh trong tay lão Hoàng đế nhanh tay nhét vào trong ngực của mình, thấy lão Hoàng đế còn chưa kịp phản ứng nàng liền giở giọng bày ra bộ đáng đùa bỡn nói: “Không nên hủy! Uổng phí một phen tâm tư của ta, ta phải vẽ rất lâu mới được đấy, ngài không cần thì ta giữ lại cho mình dùng.”
Mọi người phía sau lão Hoàng đế thấy Vân Thiển Nguyệt nói giật đồ liền giật đồ từ trong tay lão Hoàng đế, thì nhất tề hút một hơi khí lạnh. Lúc nàng giật lại xấp giấy, Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dật cùng với Đức Thân vương và Hiếu Thân vương ở gần đấy đều thấy được thoáng qua những trang giấy kia, còn những người khác thì chỉ thấy được cái bòng thoáng qua. Dạ Thiên Khuynh không nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt lại muốn đưa hạ lễ chúc thọ cho Hoàng thượng là bảy mươi hai xuân vẽ hắn và Tần Ngọc Ngưng, trong lúc nhất thời sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng rồi lại chuyển xanh, hết sức đặc sắc. Mặc dù ánh mắt của Dạ Thiên Dật vẫn lạnh nhạt, nhưng đáy mắt có chút hơi trầm xuống, Đức Thân vương và Hiếu Thân vương đều nhất thời đổ mồ hôi lạnh, nghĩ tới chuyện như vậy cũng chỉ có Vân Thiển Nguyệt làm được ra.
Trong tay lão Hoàng đế không còn bản vẽ, lại càng giận dữ, trầm giọng quát chói tai: “Nguyệt nha đầu!”
“Ta ở đây! Hoàng thượng dượng, tai ta không bị điếc, vẫn rất tốt đấy! Giọng của ngài lớn như vậy có thể làm cho ta bị điếc đó.” Vân Thiển Nguyệt nhìn lão Hoàng đế, thấy rõ ràng hắn hết sức tức giận, nàng kéo kéo khóe miệng: “Ngài cũng đừng tức giận quá, ngài không hài lòng với hạ lễ này ta đổi lại là được. Ngài phát cáu cái gì chứ?”
Lão Hoàng đế hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi: “Nếu là thọ lễ cho trẫm, vì sao lại vẽ… .” Hắn dừng một chút, thấy vẻ mặt của Dạ Thiên Khuynh hết sức đặc sắc, trầm giọng nói: “Thái tử và Tần tiểu thư của phủ Thừa Tướng?”
“Bởi vì Tần tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân của Thiên Thánh, vẽ nàng mới cảnh đẹp ý vui. Ta vẽ nàng, đừng nói là ngài xem, ai xem cũng đều thoải mái! Huống chi ta cũng không dám vẽ nàng với người khác, nàng chính là Thái Tử Phi tương lai, đã là Thái tử phi của Thái tử nên dĩ nhiên phải vẽ nàng cùng với Thái tử điện hạ rồi!” Vân Thiển Nguyệt vô tội chớp chớp mắt.
Dạ Thiên Khuynh thấy Vân Thiển Nguyệt cũng không vạch trần chuyện trong tay hắn cũng có một bộ bản vẽ bảy mươi hai xuân thì sắc mặt tốt hơn một chút.
Sắc mặt của lão Hoàng đế vẫn đầy âm trầm tức giận, lại nhìn về phía Dạ Thiên Dục hỏi: “Vậy vì sao ngươi và Thiên Dục ôm nhau?”
“Hắn biết ta chuẩn bị hạ lễ tặng cho Hoàng thượng dượng, quấn quít lấy ta muốn xem, ta nói bị Dạ Khinh Nhiễm đoạt đi rồi, hắn không tin, ôm ta muốn lục soát trên người ta, còn sợ người khác nghe thấy và trông thấy chứ sao.” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, trợn mắt nhìn Dạ Thiên Dục một cái, nói với lão Hoàng đế: “Hoàng thượng dượng, ngài tứ hôn cho ta và hắn, ta sẽ dùng tất cả bảy mươi hai Xuân trên người hắn, để cho hắn không qua được đêm động phòng hoa chúc, sẽ khiến hắn mệt chết luôn. “
Mặt Dạ Thiên Dục tái trắng, sợ hãi nói: “Phụ hoàng, nhi thần không muốn cưới nàng! Ngài ngàn vạn lần đừng tứ hôn cho con!”
“Không phải làhôm qua ngươi mới trở về sao? Làm sao biết Nguyệt nha đầu vẽ cái này?” Lão Hoàng đế nhìn Dạ Thiên Dục, lại hỏi.
“Nhi thần mới vừa đến cửa cung, gặp Nguyệt muội muội đang tiến cung, liền hỏi nàng chuyện thọ lễ, nàng nói nàng đã chuẩn bị một thứ còn tốt hơn nhiều so với bức bách thọ đồ của Tần tiểu thư, nhi thần tò mò, nghĩ muốn xem một chút. . . . . .” Dạ Thiên Dục nói dối nhưng dường như cũng là sự thật.
“Hồ nháo! Hai người các ngươi đều hồ nháo!” Lão Hoàng đế tức giận trừng mắt nhìn hai người một cái, chuyển hướng sang Dạ Khinh Nhiễm: “Ngươi cũng hồ nháo! Không có ai khiến trẫm bớt lo cả.”
Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm phát lạnh: “Hoàng bá bá, ngài phải trừng trị Vân Thiển Nguyệt thật nặng mới được, tránh cho nàng làm những thứ loạn thất bát tao như thế này, quấy khiến mọi người trong kinh thành Thiên Thánh đều bị rối loạn!”
“Chẳng lẽ ngươi thì không phải như vậy sao? Ngươi không khá hơn ta chút nào đâu? Chó chê mèo lắm lông! Danh hiệu tiểu Ma vương của ngươi là từ đâu mà có hả? Cũng không phải là bởi vì đem kinh thành Thiên Thánh quấy thành một đoàn rối loạn sao, nên mới bị Đức Thân lão Vương gia đuổi ra khỏi kinh thành sao?” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, không chịu thiệt ngoài miệng.
“Hiện tại ta đã thay đổi rồi!” Dạ Khinh Nhiễm nói.
“Ta cũng thay đổi!” Vân Thiển nguyệt trợn trắng mắt lườm hắn.
“Thế này mà ngươi nói là thay đổi? Bảy mươi hai xuân là như thế nào vẽ ra được?” Dạ Khinh Nhiễm quát một tiếng: “Nếu ngươi có thể thay đổi, thì chó cũng đổi thành không ăn cứt rồi!” (ta thề đây là nguyên văn)
Vân Thiển Nguyệt lập tức tức giận, giỏi cho Dạ Khinh Nhiễm ngươi, cho dù muốn giả bộ, ngươi cũng không cần thiết mắng ác như vậy chứ? Nàng giận dữ nói: “Ngươi cũng có thể thay đổi, sao chó không thể đổi thành không ăn cứt chứ? Trước kia ngươi làm chuyện ăn cứt còn ít hay hay sao? Không phải cũng sửa đổi sao?”
Da mặt Dạ Khinh Nhiễm co rút, bỗng nhiên im lặng.
“Ha ha ha. . . . . .” Dạ Thiên Dục thay đổi sợ hãi, rốt cục không nhịn được ha ha phá lên cười.
Văn võ đại thần phía sau lão Hoàng đế thấy hai người mắng nhau, vẻ mặt hắc tuyến. Lời thô tục như vậy cũng chỉ có Nhiễm Tiểu vương gia và Thiển Nguyệt tiểu thư mới nói ra được. Từ trong miệng bọn họ, nói ra cái gì cũng đều không mới mẻ, làm ra chuyện gì cũng không còn mới mẻ.
“Đều câm miệng cho trẫm.” Sắc mặt lão Hoàng đế tái nhợt, nhìn Vân Thiển Nguyệt và Dạ Khinh Nhiễm: “Hoang đường! Đường đường là Nhiễm Tiểu vương gia của Đức thân vương phủ, tiểu thư con vợ cả của Vân Vương Phủ, cộng thêm một Tứ hoàng tử của trẫm, nhìn xem thân phận của các ngươi, nhìn lại việc các ngươi làm đi? Thật hoang đường!”
Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, không nói thêm gì nữa.
“Ba người các ngươi, đều cho trẫm. . . . . .” Lão Hoàng đế nhìn ba người, tựa hồ giận không thể dừng lại.
“Hoàng thượng, ba người bọn họ vẫn chỉ là hài tử, dù sao cũng chỉ càn quấy một chút, hôm nay là đại thọ của ngài, lão thần thấy chuyện này coi như xong. Chờ sau này nếu bọn họ vẫn tiếp tục hồ nháo như vậy nữa thì nhất định nghiêm trị không tha.” Hiếu Thân vương bỗng nhiên mở miệng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Hiếu Thân vương, khó có được nha! Cái lão già này buôn bán thật tốt. Viên Đại Hoàn đan của nàng không lãng phí, dĩ nhiên, ngoại trừ Đại Hoàn đan còn có bức họa mà nàng lệnh Tam công tử đặt ở trên bàn của hắn, sau lại phái Lăng Liên nói cám ơn hắn đưa tới bức họa kia đã có tác dụng. Đây gọi là có tật giật mình.
“Hừ! Hôm nay là đại thọ của trẫm, trước tha cho ba người các ngươi. Nếu còn để cho trẫm bắt gặp được loại chuyện hoang đường như vậy nữa, trẫm nhất định không tha cho các ngươi.” Lão Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên phất tay áo, nhấc chân rời đi.
Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, nhấc chân đuổi kịp lão Hoàng đế, Dạ Thiên Khuynh cũng đi theo sau. Đức thân vương, Hiếu thân vương, Phượng thừa tướng và mấy vị đại thần đi theo, sau đó là đội danh dự của lão Hoàng đế.
Trong chốc lát, một nhóm người đã rời đi, chỉ còn lại Dạ Khinh Nhiễm vẫn chưa đi theo.
“Làm ta sợ muốn chết!” Dạ Thiên Dục đưa tay vỗ ngực một cái, thở phào nhẹ nhõm, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt muội muội, ta suýt nữa bị muội hại chết rồi.”
“Xem bộ dạng phế vật của ngươi kìa! Ngươi dùng đại kiệu tám mươi tám người khiêng ta cũng không thèm qua cửa nhà ngươi.” Vân Thiển Nguyệt liếc Dạ Thiên Dục một cái. Mưa to gió lớn nào mà nàng chưa từng trải qua, còn sợ trận chiến nho nhỏ bực này sao? Từ sau đại hội võ trạng nguyên, nàng xin chỉ gả cho Dung Phong, về sau nàng và Dung Cảnh xin chỉ tứ hôn vào đêm Thất tịch, cho đến hôm nay lúc lão Hoàng đế nói muốn ban hôn cho nàng và Dạ Thiên Dục nàng xem như nhìn thấu rồi, căn bản là lão Hoàng đế sẽ không gả nàng đi ra ngoài sớm như vậy. Nói muốn ban hôn cho Dạ Thiên Dục và nàng cũng chỉ là nói mà thôi. Hắn rõ ràng là chỉa về phía nàng và Dạ Thiên Dục, nhưng kì thực là thử dò xét Dạ Thiên Dật. Hôm nay Dạ Thiên Dật ngoan độc, chắc hẳn hắn đã hài lòng, đây mới là người thừa kế mà hắn muốn.
Động tác vỗ ngực của Dạ Thiên Dục cứng đờ, bĩu môi: “Mặc dù muội muốn gả cho ta, ta cũng không dám cưới muội.” Dứt lời, hắn bỗng nhiên đưa tay giữ chặt ánh tay nàng, cảm thấy hứng thú nói: “Phụ hoàng đi rồi, muội mau đưa cho ta xem đông cung đồ kia đi.”
“Nguyệt muội muội tốt của ta, muội cho ta nhìn một chút đi! Đấy là bảy mươi hai xuân của thái tử hoàng huynh và Tần tiểu thư đó, muội được lắm.” Dạ Thiên Dục vừa nói, vừa kéo ống tay áo của Vân Thiển Nguyệt.
“Cút sang một bên cho ta!” Dạ Khinh Nhiễm phất tay hất tay Dạ Thiên Dục ra.
“Ngươi đánh ta làm cái gì?” Dạ Thiên Dục trợn mắt với Dạ Khinh Nhiễm.
“Cho ta!” Dạ Khinh Nhiễm vươn tay ra trước mặt Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm, thấy tuy sắc mặt hắn lạnh lẽo, nhưng ánh mắt ẩn chứa nụ cười, nàng nghĩ dù sao cũng là vẽ cho hắn, huống chi nàng cũng không muốn Dạ Thiên Dục làm phiền nàng muốn xem nữa, lập tức sờ tay vào ngực, lấy bảy mươi hai xuân ra nhét vào trong tay Dạ Khinh Nhiễm: “Cho huynh!”
Dạ Khinh Nhiễm cầm lấy rồi nhét luôn vào trong ngực mình, sau đó đi về phương hướng lão Hoàng đế vừa rời đi.
“Này, Nguyệt muội muội, muội cứ cho hắn như vậy sao?” Dạ Thiên Dục kinh ngạc nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Vốn chính là của hắn, ta không đưa cho hắn chẳng lẽ đưa cho ngươi à!” Vân Thiển Nguyệt thấy phương hướng lão Hoàng đế đi là ngự hoa viên, nghĩ đến trước lúc khai yến, lão Hoàng đế và các văn võ bá quan sẽ thưởng hoa sen và nói chuyện phiếm ở ngự hoa viên. Nàng lười để ý tới Dạ Thiên Dục, nhấc chân đi về hướng Vinh Hoa cung.
Dạ Thiên Dục do dự một chút, đuổi theo Dạ Khinh Nhiễm.
“Này, không phải là ngươi muốn đi thỉnh an cô cô của ta sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Dục.
“Lát nữa ta sẽ đi!” Dạ Thiên Dục khoát khoát tay.
Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, Dạ Thiên Dục coi như là người khác loại trong hoàng thất, mặc dù Dạ Khinh Nhiễm chán ghét Dạ Thiên Khuynh, nhưng từ nhỏ vẫn có thể chơi cùng một chỗ với Dạ Thiên Dục. Chỉ có điều nếu Dạ Thiên Dục muốn ngôi vị Hoàng đế thì Dạ Khinh Nhiễm sẽ giúp hắn ư? Hay là giúp Dạ Thiên Dật không? Đức thân vương phủ là một lực lượng cường đại, nếu người nào được sự ủng hộ của Đức thân vương phủ thì coi như có 80% hy vọng thắng lợi. Nhưng mà Đức thân vương phủ tồn tại trăm năm, từ trước đến nay chưa bao giờ tham dự vào chuyện này, chỉ trung với Hoàng đế. Ai là Hoàng đế, liền trung với người đó. Nhưng chỉ là bên ngoài không tham dự mà thôi, sau lưng Đức thân vương phủ không hề đơn giản chút nào. Trăm năm qua đều được mỗi thời đại đế vương coi trọng, chỉ dựa vào một ít huyết mạch là không thể dùng được đấy, nhất định là có thẻ đánh bạc lớn mới có thể để cho Hoàng đế tin tưởng mà dựa vào.
“Tiểu thư, mới vừa rồi ngài suýt hù chết hai người nô tỳ rồi!” Lăng Liên và Y Tuyết đuổi theo, thấp giọng nói.
“Sao vừa rồi các ngươi không nhắc nhở ta?” Lúc này Vân Thiển mới nhớ tới Lăng Liên và Y Tuyết vẫn đi theo phía sau nàng.
“Chúng nô tỳ không biết ngài và Tứ hoàng tử đang nói chuyện trọng yếu gì, sợ cắt đứt lời của Tứ hoàng tử làm ngài nghe không đủ ý.” Lăng Liên vội vàng thấp giọng nói: “Lại không nghĩ rằng bởi vì ngài và Tứ hoàng tử ôm nhau mà Hoàng thượng lại muốn tứ hôn cho ngài và Tứ hoàng tử.”
“Các ngươi làm cũng đúng!” Vân Thiển Nguyệt cười cười, đạt được tin tức kia của Dạ Thiên Dục mới là đại sự, nàng phải nói tin tức này cho Dung Cảnh mới được. Không biết hắn có nhận được tin tức về cái “cửu chuyển uyên ương hồ” này không.
“Tiểu thư, thời điểm ngài vừa đáp ứng gả cho Tứ hoàng tử, chúng ta thật là sợ hãi! Ngài không sợ Hoàng thượng sẽ thật sự tứ hôn sao.” Lăng Liên lại thấp giọng nói.
“Không sợ, chắc chắn là hắn sẽ không tứ hôn!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng, sờ tay vào ngực, móc ra một mảnh lông chim đưa cho Lăng Liên: “Lăng Liên, bây giờ ngươi xuất cung một chuyến, trở lại Thiển Nguyệt các, giắt mảnh lông chim này lên trên mái hiên.”
Lăng Liên ngẩn ra.
“Đến lúc đó tự nhiên sẽ có người đi Thiển Nguyệt các tìm ngươi, ngươi nói với người đó tin tức lão Hoàng đế sai người bí mật chế tạo một cái cửu chuyển uyên ương hồ, muốn giết quốc sư, mà cái cửu chuyển uyên ương hồ kia được để lại trên bàn của Dung Cảnh. Người kia đương nhiên sẽ nói cho Nam Lăng Duệ biết.” Vân Thiển Nguyệt đối với Lăng Liên phân phó.
“Tiểu thư, tin tức mà Tứ hoàng tử nói cho ngài, có thể tin được không?” Lăng Liên hỏi.
“Hẳn là có thể tin, nếu tin tức không chính xác cũng không sao, tóm lại lo trước khỏi loạn!” Vân Thiển Nguyệt nói.
Lăng Liên gật đầu: “Vì sao không trực tiếp nói cho Cảnh thế tử!”
“Ngươi nói cho Nam Lăng Duệ, nếu Dung Cảnh còn chưa biết được tin này thì hắn sẽ biết đươc. Nếu đã biết rồi, cũng tránh cho người giám thị hoài nghi. Rồi hãy nói nếu ngươi đi nói cho Dung Cảnh, nếu hắn hỏi ta lấy được tin tức như thế nào? Chẳng lẽ ta nói cho hắn biết ta và Dạ Thiên Dục ôm nhau mới có được.” Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa bóp cái trán, khoát khoát tay với Lăng Liên: “Ngươi đi đi!”
“Dạ!” Lăng Liên cười trộm một chút, gật đầu, đi về phía cửa cung.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Lăng Liên rời đi, nghe được cửa cung có người nghi vấn hỏi Lăng Liên xuất cung làm gì, Lăng Liên nói: “Tiểu thư nhà ta quên mang theo một vật nên sai ta trở về phủ lấy”
Người gác cửa nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, để Lăng Liên đi ra ngoài.
“Đi thôi! Chúng ta đi Vinh Hoa cung!” Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, nói với Y Tuyết.
Y Tuyết gật đầu, hai người đi về phía Vinh Hoa cung.
Hôm nay trong hoàng cung được trang hoàng lộ ra không khí vui mừng, các nơi đều dán đầy chữ thọ và đèn lồng chữ phúc. Tất cả tiểu thái giám cung nữ đều đổi y phục mới, quần áo xinh đẹp, cầm đồ trong tay thỉnh thoảng đi qua, nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt đều hành lễngay ngắn .
Vân Thiển Nguyệt đi một mạch không nói chuyện, trừ cung nữ thì cũng không gặp phải người nào khác, đi tới Vinh Hoa cung.
Cửa Vinh Hoa cung, Tôn ma ma đang đứng chờ ở đó, thấy Vân Thiển Nguyệt đi tới, vội vàng tiến lên phía trước hành lễ. Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay với bà, bà đứng dậy, hạ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương đang chờ ngài ở bên trong, ngài mau vào đi!”
“Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nói với Y Tuyết nói: “Ngươi chờ ở chỗ này đi!”
Y Tuyết gật đầu: “Dạ, tiểu thư!”
Vân Thiển Nguyệt đi vào bên trong, đi tới cửa, nàng đẩy cửa điện ra, vén bức rèm che lên, chỉ thấy Hoàng hậu đang đi qua đi lại ở trong điện, khi nhìn thấy nàng, lập tức giận trách nói: “Sao lại tới trễ như vậy?”
“Cháu tiến cung được một lúc rồi, nhưng gặp phải một số chuyện nên có chậm trễ một chút.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Hoàng hậu, thấy nàng có vẻ mặt mỏi mệt, giống như là một đêm không ngủ, cau mày hỏi: “Cô cô, làm sao vậy? Ngài một đêm không ngủ?”
“Ừ!” Hoàng hậu gật đầu, đưa tay kéo Vân Thiển Nguyệt, đi vào trong phòng.
Vân Thiển Nguyệt cảm giác tay Hoàng hậu lạnh buốt, nghĩ tới những năm gần đây Hoàng hậu lịch luyện ở trong cung, vẫn luôn rất trấn định, hôm nay bộ dạng như vậy, thoạt nhìn giống như là có đại sự gì, nàng đi theo Hoàng hậu vào bên trong phòng.
Đi vào trong phòng, Hoàng hậu kéo Vân Thiển Nguyệt ngồi ở trên giường, hạ giọng nói: “Nguyệt nhi, cháu đã nhìn thấy Nam Lương quốc sư rồi hả?”
Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, chẳng lẽ cô cô nàng cũng biết sự tình lão Hoàng đế sai người bí mật chế tạo cửu chuyển uyên ương hồ? Nàng lắc đầu: “Chưa gặp ạ!”
“Không phải là hôm qua cháu đi xem sao? Chẳng lẽ không gặp?” Hoàng hậu liền vội hỏi.
“Không thấy được, hắn ngồi trong Ngọc liễn, hơn nữa bị rèm màu vàng che vô cùng dài và kín. Ngay cả một mẩu y phục của hắn cháu cũng không nhìn thấy, chứ đừng nói là người.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, rồi nói tiếp: “Nhưng cháu đã giao thủ với hắn.”
Hoàng hậu cả kinh: “Cháu giao thủ với hắn?”
“Vâng! Ở lầu ba Túy Hương lâu, cháu dùng nội lực, muốn đẩy rèm che xem Nam Lương quốc sư có bộ dạng gì, kết quả không phải là đối thủ của người ta, bị người ta dùng nội lực đánh trở lại.” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới lúc ấy cũng có chút bực mình. Xem ra nàng phải gia tăng luyện công. Võ công của nàng còn kém xa lắm.
“Cháu có bị thương không?” Hoàng hậu biến sắc.
“Không, hắn rút nội lực về, không thương tổn đến cháu.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.
“Không có là tốt rồi!” Hoàng hậu gật đầu, không nói thêm gì nữa, trên mặt là cảm xúc mà Vân Thiển Nguyệt trước giờ chưa từng thấy qua.
“Cô cô, làm sao vậy?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Hoàng hậu. Từ khi nàng bắt đầu biết chuyện cũng chưa từng thấy qua bộ dáng như hôm nay của Hoàng hậu.
“Trước khi mẹ cháu đi có gửi ở chỗ ta một vật. Nói nếu cháu xảy ra chuyện gì hoặc có đại sự gì không giải quyết được, hoặc là có tai nạn gì thì để ta đưa vật này cho cháu. Những năm này cháu vẫn luôn thái thái bình bình, nên ta không lấy vật này ra. Hôm nay Nam Lương quốc sư đi tới kinh thành, ta cảm thấy vẫn nên giao vật này cho cháu mới thỏa đáng, để cháu có chủ ý tốt hơn.” Hoàng hậu do dự một chút, thấp giọng nói.
“Thứ gì ạ?” Vân Thiển Nguyệt sửng sốt. Mẹ nàng còn gửi một món đồ ở chỗ cô cô nàng? Nàng cũng không biết gì.
“Cháu nhìn sẽ biết!” Hoàng hậu rời giường, ngồi xổm người xuống, nằm sấp ở dưới giường, vươn tay xuống dưới giường.
Vân Thiển Nguyệt nghi ngờ nhìn Hoàng hậu, chỉ thấy cô cô nàng sờ sờ một lúc ở dưới giường, bỗng nhiên chạm đến một cơ quan, chỉ có thể nghe két một tiếng, một khối ngọc bài rơi vào trong tay Hoàng hậu. Hoàng hậu nhìn thoáng qua khối ngọc bài mình cầm ở trong tay, đưa cho Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay nhận lấy ngọc bài, mặt chính diện của ngọc bài không có gì cả, nàng mở mặt khác ra, chỉ thấy có một đồ án hình tường vân, ở giữa đồ án điêu khắc bốn chữ “Nam Lương quốc sư”. Nàng sửng sốt, nhìn về phía Hoàng hậu.
“Mặc dù Vinh Hoa cung không giấu được bí mật, nhưng vẫn có thể cất giấu được bí mật. Cơ quan này là do mẫu thân cháu thiết kế đấy. Những năm này ngay cả Hoàng thượng cũng không phát giác ra được, nên mới bảo tồn được khối ngọc bài này đến tận hôm nay.” Hoàng hậu nhìn khối ngọc bài nói.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày: “Nói như vậy mẹ cháu biết Nam Lương quốc sư?”
“Hẳn là vậy! Nếu không cũng sẽ không nói ta dặn cháu lúc cháu có nguy nan thì cầm khối ngọc bài này đi tìm người trên ngọc bài.” Hoàng hậu gật đầu: “Mẹ cháu xuất thân từ Nam Lương, nàng biết Nam Lương quốc sư cũng không phải là không thể. Mà mặc dù nàng không xuất thân từ Nam Lương, nhưng vẫn nhận thức Nam Lương quốc sư, ta cũng không cảm thấy bất ngờ. Mẫu thân cháu, đó là một người mà trong thiên hạ bất cứ chuyện gì mà nàng làm, ta đều cảm thấy không có chuyện gì là nàng làm không được. Chẳng qua là đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh.”
“Cô cô, ngài nói mẹ cháu có thể còn sống hay không?” Vân Thiển Nguyệt ước lượng ngọc bài trong tay, nhìn Hoàng hậu.
Hoàng hậu cả kinh: “Làm sao có thể? Lúc ấy là ta nhìn mẹ cháu tắt thở đấy! Lại nói lúc đấy cháu cũng chứng kiến mà!”
“Đúng vậy!Nhưng mà mộ mẹ cháu trên Vân Vụ sơn lại trống không đấy.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Hoàng hậu lại là cả kinh, lát sau đã khôi phục lại thần sắc: “Chuyện này cũng không bất ngờ chút nào, năm đó Hoàng thượng phái ra vô số ẩn vệ hoàng thất ẩn, trải rộng khắp thiên hạ để điều tra xuất thân của mẹ cháu, nhưng cũng không tra ra cái gì. Chắc là sau khi mẹ cháu chết cũng không muốn bị Hoàng thượng phát hiện xuất thân của nàng, nên mới mai táng ở trên Vân Vụ sơn, sau đó phần mộ của mẹ cháu bị rời đi Nam Lương rồi, hoặc là bị vị đạo trưởng kia mang đi rồi. “
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa. Đúng là nàng nhìn thấy mẫu thân nàng tắt thở, không phải là không tin trình độ bắt mạch của nàng, nhưng nói không chừng ở thế giới này có đan dược khởi tử hồi sinh cũng nên. Nàng chưa bao giờ dám xem thường cái thế giới này. Cái thế giới này có nhiều thứ rất thần kỳ, ví dụ như nội lực, võ công, Đại Hoàn đan, Thôi Tình Dẫn, lại cả Phượng Hoàng Kiếp. Nếu là có thánh dược khởi tử hồi sinh giấu diếm dược tất cả tai mắt của mọi người, nàng cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
“Bây giờ cháu định làm gì với khối ngọc bài này?” Hoàng hậu nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng không trả lời, nàng hạ giọng nói: “Cháu có biết chuyện tình của trận Phượng Hoàng quan mười lăm năm trước không? Lúc ấy Hoàng thượng lấy cớ muốn chinh phục Nam Lương, nếu như Nam Lương bị đánh hạ, như vậy Hoàng thượng sẽ thừa thắng xông lên khởi binh đánh chiếm Tây Diên và một số tiểu quốc nữa, kế hoạch này Hoàng thượng đã chuẩn bị mấy năm, nhưng không nghĩ tới mới xuất quân không lâu, Nam Lương quốc sư một người thủ quan, đại phá mười lăm vạn binh mã của Thiên Thánh, kế hoạch của Hoàng thượng, mưu lược vĩ đại của hắn liền chết từ trong trứng nước. Hoàng thượng tức giận đến bệnh nặng một hồi, đã nôn ra máu rồi, nhưng cũng không thể làm gì khác. Sau đó phải bỏ đi ý niệm tiếp tục xuất binh, hòa hảo với Nam Lương như lúc ban đầu. Nếu nói tới người mà Hoàng thượng hận nhất trong thiên hạ này, ước chừng chính là Nam Lương quốc sư rồi.”
Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến, năm đó nàng còn chưa ra đời. Nhưng không cần nghĩ cũng biết khi đó lão Hoàng đế đã tức giận thành cái dạng gì. Nghĩ đến bộ dạng lão Hoàng đế bị tức tới hộc máu, nàng liền có hảo cảm với Nam Lương quốc sư.
“Hiện tại Nam Lương quốc sư đến Thiên Thánh rồi, tất nhiên Hoàng thượng sẽ mượn lần thọ yến này nắm lấy thời cơ để cho quốc sư chỉ có đến mà không có về.” Hoàng hậu thở dài: “Mặc dù hiện tại Hoàng thượng không có tâm lực thu phục Nam Lương, chỉ có thể nhìn Nam Lương từ từ cường thịnh, nhưng hắn cũng sẽ tranh giành một hơi, giết quốc sư rửa sạch sỉ nhục lúc trước cho Thiên Thánh.”
“Nam Lương quốc sư có võ công cao cường, có thể giết được hắn hay không vẫn còn là hai chuyện đây này” Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nghĩ tới cái cửu chuyển uyên ương hồ được để ở đâu, nếu nàng có thể sớm lấy được nó thì tốt rồi. Có thể nghiên cứu một chút rốt cuộc là dạng cơ quan gì, có biện pháp nào phá giải hay không. Vừa nghĩ như thế, liền cẩn thận nghĩ lão Hoàng đế có thể đem cửu chuyển uyên ương hồ đặt ở đâu? Ở Ngự thư phòng? Thánh dương điện? Kim điện? Hoặc là mang ở trên người không?
“Vậy cũng khó mà nói. Mặc dù Nam Lương quốc sư có võ công cao, nhưng nơi này là Thiên Thánh, là địa bàn của Hoàng thượng.” Hoàng hậu nói.
Vân Thiển Nguyệt cười cười, không nói lời nào. Ở đây đúng là địa bàn của lão Hoàng đế, nhưng không nhất định là địa bàn của hắn thì đều do hắn làm chủ. Nàng loay hoay khối ngọc bài trong tay một chút, nói với Hoàng hậu: “Cô cô, nếu người này có quan hệ với mẫu thân, mà giờ đây ca ca lại là Nam Lương thái tử, tựa hồ ca ca có cảm tình rất tốt với quốc sư. Ta sẽ không để cho Hoàng thượng giết hắn, bất kể Hoàng thượng giết được, hay là không giếtđược.”
“Ừ!” Hoàng hậu gật đầu, dặn dò: “Cháu phải cẩn thận làm việc! Không thể để cho Hoàng thượng biết chuyện về ca ca cháu. Càng không thể để cho Hoàng thượng biết rõ cháu cùng Nam Lương quốc sư có liên quan thông qua quan hệ của mẫu thân cháu.”
“Cháu biết!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nghe được xa xa có tiếng bước chân đi vào, nàng lập tức bỏ ngọc bài vào trong ngực, nói với Hoàng hậu nói: “Cô cô, ta nghe thấy có người đến!”
Hoàng hậu gật đầu, im miệng.
Không bao lâu có người đi tới cửa Vinh Hoa cung, hơn nữa còn không chỉ có một người, Vân Thiển Nguyệt và Hoàng hậu liếc mắt nhìn nhau, hai người nhất tề rời khỏi giường, đi đến phía trước cửa sổ, xuyên qua khe hở của màn che nhìn tình hình phía bên ngoài, chỉ thấy Minh phi dẫn theo một đám phi tần đi tới Vinh Hoa cung, Minh phi mặc một thân trang phục màu trắng, làn váy thêu hoa sen, mặc dù là một màu trắng thuần, nhưng trên đầu nàng mang trâm cài tóc màu đỏ nên trông rất rực rỡ, làm cho nàng cả người thêm mấy phần xinh đẹp, nàng vốn đã xinh đẹp, hôm nay ở trong một đám phi tần thì lại càng siêu quần xuất chúng.
“Minh phi là một người thú vị!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nói. Ngoại trừ hai tháng mất trí nhớ, những năm này xem như nàng cũng có giao thiệp không ít với Minh phi, về nữ nhân này, nàng thủy chung là nhìn không thấu.
“Ừ! Nàng cũng là một nữ tử đáng thương mà thôi.” Hoàng hậu thở dài.
“Cô cô, như thế nào là người đáng thương?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu hỏi Hoàng hậu.
Hoàng hậu sửng sốt.
“Trong cung này có nữ nhân nào không phải là người đáng thương? Người đáng thương chân chính là những người không chiếm được sủng ái đấy! Cô cô, so với tất cả nữ nhân trong cung này, kể cả cô cô, Minh phi có tính được xem là người hạnh phúc hay không? Ít nhất từ lúc nàng tiến cung đến nay vẫn trường thịnh không suy!” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày: “Tại sao? Nàng không có tâm cơ sao? Không có thủ đoạn sao? Trong cung này có thể chứa chấp được người không có thủ đoạn sao?”
Hoàng hậu bỗng nhiên mấp máy môi, sắc mặt có chút tối.
“Người đáng thương cho tới bây giờ tất có chỗ đáng hận!” Vân Thiển Nguyệt cười cười: “Cô cô, Minh phi cũng không phải là người đơn giản như vẻ bề ngoài! Người xem nhìn, nếu không có ngài ở trong cung, không phải là lúc này nàng rất giống Hoàng hậu sao?”
Hoàng hậu nhìn về phía Minh phi, chỉ thấy tất cả phi tần đều xếp phía sau nàng, mơ hồ có một loại cung kính cúi đầu, sắc mặt nàng liền tối sầm, chỉ nghe Vân Thiển Nguyệt lại nói: “Đối với ích lợi trước mặt, cùng chia sẻ một người đàn ông trong hậu cung, sẽ không có chuyện hai người không cùng huyết thống lại thân với nhau như người một nhà (ý nói Minh phi và Hoàng hậu). Bị áp chế ở dưới ngài lâu như vậy, chẳng lẽ nàng ta chưa từng có ý nghĩ kia? Hoặc là nói một cách khác, nàng không chỉ có ý nghĩ như thế.”
Ánh mắt Hoàng hậu nhiễm lên một vòng lăng lệ ác liệt, Vân Thiển Nguyệt không lên tiếng nữa.
Chỉ nghe ở cửa Vinh Hoa cung, Minh phi dừng bước, nói với Tôn ma ma: “Tất cả tỷ muội trong cung đều đã chuẩn bị xong, hiện Hoàng thượng đang ở ngự hoa viên, ta mang theo các tỷ muội đến đây bái kiến Hoàng hậu tỷ tỷ, xem chúng ta có nên đi ngự hoa viên chúc mừng Hoàng thượng trước hay không?”
“Nương nương hôm qua không ngủ được, hiện tại cũng mới vừa thức giấc, lão nô đi bẩm báo Hoàng hậu nương nương!” Tôn ma ma hành lễ cho đám người Minh phi, thấy Minh phi gật đầu, nàng đi vào bên trong.
“Vị tỳ nữ này nhìn rất lạ!” Minh phi nhìn Y Tuyết.
“Nô tỳ bái kiến Minh phi nương nương, nô tỳ gọi Y Tuyết, là tỳ nữ của Thiển Nguyệt tiểu thư.” Y Tuyết vội vàng hành lễ.
“A! Thì ra là Thiển Nguyệt tiểu thư lại mới đổi tỳ nữ a! Những năm này Thiển Nguyệt tiểu thư vẫn có quy củ nửa năm đổi tỳ nữ một lần, năm nay lại chậm hai tháng, ta còn tưởng rằng đã sửa lại quy củ đấy! Hóa ra là không phải thế.” Minh phi cười một tiếng, đánh giá Y Tuyết từ trên xuống dưới mấy lần, gật đầu nói: “Ừ, là một người có quy củ.”
“Tạ nương nương khích lệ !” Y Tuyết cúi đầu cực thấp.
“Ngươi đã ở chỗ này, nói như vậy Thiển Nguyệt tiểu thư đang ở cùng Hoàng hậu tỷ tỷ?” Minh phi hỏi.
“Đúng vậy ạ!” Y Tuyết gật đầu.
“Hoàng hậu tỷ tỷ và Thiển Nguyệt tiểu thư thân như mẹ con, thật làm cho người hâm mộ.” Minh phi cười cười.
Một đám phi tần phụ họa theo Minh phi, cũng cười cười, đồng thời nói: “Đúng vậy a.”
“Nương nương!” Tôn ma ma cung kính lên tiếng: “Minh phi nương nương cùng các nương nương. . . . . .”
“Ta biết rồi!” Hoàng hậu buông màn che, cắt đứt lời nói của Tôn ma ma, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Đi thôi! Chúng ta đi ngự hoa viên!”
“Cô cô, ngài đi trước đi, nửa đêm hôm qua ca ca chạy đến chỗ cháu ngủ, hiện giờ cháu rất buồn ngủ, đang định ở chỗ ngài ngủ một giấc. Thời điểm khai tiệc ngài phái người tới kêu cháu một tiếng là được.” Vân Thiển Nguyệt ngáp một cái, nhưng trong lòng lại đánh chủ ý khác.
“Cũng tốt!” Hoàng hậu thấy Vân Thiển Nguyệt có bộ dáng rất buồn ngủ, gật đầu, sửa sang lại quần áo và trang sức, đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Hoàng hậu ra khỏi Vinh Hoa cung, nghe Minh phi và các phi tần thỉnh an Hoàng hậu, lát sau, Minh phi nghi hoặc nói: “Sao không thấy Thiển Nguyệt tiểu thư đâu ạ?”
“Nàng nha, hôm qua Nam Lương quốc sư vào kinh, nàng ham chơi, chạy đi xem. Đoán chừng là mệt muốn chết rồi, hiện đang ở bên trong phòng của ta ngủ, gọi thế nào cũng không dậy, chúng ta đi ngự hoa viên trước thôi!” Hoàng hậu bất đắc dĩ nói.
“Thiển Nguyệt tiểu thư còn chưa tới cập kê, tính tình vẫn còn trẻ con.” Minh phi mĩm cười nói một câu.
Hoàng hậu nhìn Minh phi một cái, không nói thêm gì nữa. Đoàn người ra khỏi Vinh Hoa cung đi về phía ngự hoa viên.
Vân Thiển Nguyệt thấy Hoàng hậu và một đám phi tần rời đi, nàng đẩy cửa phòng ra, thấp giọng phân phó Y Tuyết: “Ngươi ở nơi này chờ ta!”
“Tiểu thư muốn đi đâu?” Y Tuyết nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Ta đi tìm uyên ương hồ!” Vân Thiển Nguyệt dứt lời, điểm nhẹ mũi chân, phi thân ra khỏi Vinh Hoa cung. Cửu chuyển uyên ương hồ kia có đặt ở trên người lão Hoàng đế không, kể từ bây giờ đến lúc bữa tiệc bắt đầu, bên cạnh lão Hoàng đế đều có các văn võ đại thần đi theo, hắn không thể ở thời điểm khai yến mà từ trong ngực lấy ra uyên ương hồ đặt ở trên bàn Dung Cảnh, như vậy thì quá lộ liễu. Cho nên, nhất định là giao cho người khác trông coi, chỉ cần tìm được người đặc biệt đó, nàng là có thể thấy cửu chuyển uyên ương hồ trước, phá giải bí mật trong đó.
Y Tuyết cả kinh, muốn đi theo, nhưng mắt đã không thấy thân ảnh Vân Thiển Nguyệtđâu nữa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT