Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn thoáng qua Dạ Khinh Nhiễm, đẩy khay điểm tâm trên bàn tới trước mặt hắn. Trò hay có người cùng chia sẻ mới càng thú vị.
Dạ Khinh Nhiễm cũng nhéo một khối điểm tâm bỏ vào trong miệng, ánh mắt không rời Lưu Ly kính, vừa ăn, vừa nhìn, nhìn một lát, miệng bất mãn lầm bầm nói: “Cả buổi mà Dạ Thiên Khuynh cũng không đổi tư thế, đông cung đồ hắn đều nhìn không rồi, hắn ngủ với những nữ nhân trong phủ đều ngủ không rồi.”
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, “Nếu không hiện tại huynh đi đưa một quyển đông cung đồ cho hắn? Chắc là hắn nhất thời kích động nên đã quên!”
“Đó là một ý kiến hay!” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, đứng dậy, đi hai bước bỗng nhiên dừng chân hỏi Vân Thiển Nguyệt, “Muội có đông cung đồ sao?”
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Không có!”
“Ta cũng không có! Lấy cái gì mà đưa?” Dạ Khinh Nhiễm buông tay, nhìn về phía Lăng Liên và Y Tuyết đang canh giữ ở cửa, hỏi: “Hai người các ngươi có hay không?”
“Không có!” Sắc mặt Lăng Liên và Y Tuyết đỏ bừng đến tận cùng, lắc đầu, giọng nói nhỏ yếu ớt như muỗi kêu, giọng nói của hai người cộng lại cũng không lớn bằng giọng của một người. Các nàng còn chưa xuất giá, sao có thể có cái kia được chứ? Thật sự bội phục sự cường đại của tiểu chủ và Nhiễm tiểu vương gia, xem đông cung sống không nói, còn chê người ta diễn không tốt, muốn đi đưa đông cung đồ cho người ta học hỏi, chỉ sợ trên đời này cũng chỉ có hai người bọn họ mới có thể làm ra được.
“Đều không có thì làm sao bây giờ?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt mặt không đỏ thở không gấp nói: “Huynh đi thư cục mua một quyển về!”
“Chờ ta trở lại có khi bọn họ đã xong việc rồi!” Dạ Khinh Nhiễm nhíu mày.
“Vậy thì thôi, chúng ta chấp nhận xem đi! Chờ ngày mai huynh đưa đến cho Dạ Thiên Khuynh một quyển đi.” Vân Thiển Nguyệt tiếp tục nhìn Lưu Ly kính, dứt lời, tựa hồ suy nghĩ một chút, lại nói: “Quên đi, ngày khác để ta đưa cho hắn! Đông cung đồ ở đây không có một bản nào ra dáng cả, ta có thể vẽ Bảy mươi hai xuân cho hắn.”
Dạ Khinh Nhiễm mạnh mẽ mở to hai mắt, không dám tin nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Muội vẫn là tiểu nha đầu sao?”
“Đúng vậy!” Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt, một lúc sau có chút nhụt chí, “Xong rồi, ta khẳng định không biết muội, nếu không sao lúc này thấy thế nào cũng là một gương mặt xa lạ!” Còn Bảy mươi hai xuân?
“Không có việc gì! Ta biết huynh là đủ rồi!”Ánh mắt Vân Thiển không rời Lưu Ly kính, nhìn thấy rốt cục Dạ Thiên Khuynh cũng thay đổi tư thế, vội vàng vẫy tay với Dạ Khinh Nhiễm: “Mau tới đây xem, đổi tư thế rồi!”
Khóe miệng của Lăng Liên và Y Tuyết nhất tề co rút một chút. Sao các nàng có thể có một tiểu chủ như vậy chứ? Thật muốn tông cửa xông ra ngoài.
Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy lập tức đi tới, một lần nữa ngồi ở bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, cũng nhìn Lưu Ly kính, gật gật đầu: “Rốt cục cũng đổi tư thế! Coi như là Dạ Thiên Khuynh không để chúng ta phí công xem một hồi.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu đồng ý, nếu từ đầu tới đuôi chỉ có một tư thế, nhìn cũng không có ý nghĩa.
“Tiểu nha đầu, muội họa xong cái gì mà Bảy mươi hai xuân thì cũng cho ta xem nhé.” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên nói.
“Được!” Vân Thiển Nguyệt đáp ứng thống khoái.
Dạ Khinh Nhiễm không nói gì nữa, tiếp tục nhéo điểm tâm ăn, Vân Thiển Nguyệt cũng không nói gì nữa, cũng nhéo điểm tâm ăn. Hai người một miếng điểm tâm, một ngụm nước trà, một ngụm trái cây, một bên nhìn đông cung sống, thoạt nhìn cực thích ý.
Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau một cái, nghĩ đến tượng phật ở trong Đại Phật Tự nên thay đổi. Hẳn là nên thờ phụng tiểu chủ và Nhiễm tiểu vương gia.
“Thật không nghĩ tới Tần tiểu thư là một ngườii thâm tàng bất lộ!” Qua một lúc lâu, Dạ Khinh Nhiễm lại nói.
“Trong kinh này mỗi người đều mang một cái mặt nạ. Nhưng mà đích xác là Tần Ngọc Ngưng đã làm cho người khác cảm thấy ngoài ý muốn.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Tần Ngọc Ngưng lê hoa đái vũ, run rẩy, bộ dáng thật đáng thương ở dưới thân Dạ Thiên Khuynh, nhưng bộ dáng càng đáng thương thì càng có thể kích thích thú tính của nam nhân. Nàng không chút đếm xỉa tới nói.
“Mấy năm nay lại không phát hiện trong kinh còn cất giấu như một nữ nhân như vậy!” Dạ Khinh Nhiễm cũng nhìn Tần Ngọc Ngưng, chậc chậc nói: “Rõ ràng có võ công, nhưng lại không sử dụng được, làm cho Dạ Thiên Khuynh ăn no uống say. Lúc này tất nhiên trong lòng Dạ Thiên Khuynh rất vui sướng.”
“Đâu chỉ là trong lòng vui sướng? Huynh nhìn toàn thân cao thấp hắn đi, làm gì có chỗ nào là không thoải mái?” Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt dừng ở trên người Dạ Thiên Khuynh, nghĩ tuy rằng võ công của Dạ Thiên Khuynh không tốt, nhưng là người tập võ, người tập võ nào cũng có thể trạng cường kiện, đương nhiên ngoại trừ mỗ nhược mỹ nhân nào đó.
“Ừ!” Dạ Khinh Nhiễm gật gật đầu đồng ý, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu nha đầu, muội đã chuẩn bị tốt thọ lễ cho Hoàng bá bá chưa?”
“Chuẩn bị tốt rồi!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Chuẩn bị cái gì?” Dạ Khinh Nhiễm hỏi.
“Ngày mai huynh sẽ biết!” Vân Thiển Nguyệt thấy Dạ Thiên Khuynh lại thay đổi tư thế, Tần Ngọc Ngưng nhu nhược bất lực mặc hắn muốn làm gì thì làm, nhắc nhở Dạ Khinh Nhiễm: “Lại đổi tư thế, tư thế này không tệ. May mà Tần Ngọc Ngưng cũng là người tập võ, có sự mềm dẻo, nữ tử bình thường thì sẽ không làm được tư thế có độ khó cao như vậy.”
“Đây là Dạ Thiên Khuynh cố ý! Hắn bắt mạch dò xét không ra nàng có võ công hay không, tự nhiên chỉ có thể thông qua cách khác, trong phủ hắn có vô số nữ nhân, đương nhiên biết nữ nhân tập võ không giống nữ nhân bình thường. Lần này hắn có thể xác định nàng biết võ công.” Dạ Khinh Nhiễm bình luận.
“Không sai! Kỳ thật Dạ Thiên Khuynh vẫn luôn là sói đói, nhưng hắn vẫn luôn bị thân phận Thái tử áp chế thú tính mà thôi.” Vân Thiển Nguyệt thấy Dạ Thiên Khuynh bỗng nhiên hung ác, rốt cục Tần Ngọc Ngưng nhịn không được kêu ra tiếng. Nàng nghĩ thế nào mới là cách tốt nhất để cho người khác để lộ ngụy trang? Đương nhiên là thời điểm không mặc quần áo, nhất là lúc biến Tần Ngọc Ngưng thành nữ nhân, tuy rằng nàng có tâm cơ thâm trầm, che giấu rất sâu, nhưng khẳng định là không biết gì về chuyện nam nữ, lúc này nhất định trong lòng nàng hôn thiên ám địa(thần trí không tỉnh táo), hận không thể chém chết Dạ Thiên Khuynh. Nhưng chỉ có thể liều mạng chịu đựng. Cho nên, bị Dạ Thiên Khuynh thử một lần liền biết, nếu Dạ Thiên Khuynh có thể xác định nàng ta quả thật có võ công, thì sao có thể tha thứ cho nàng ta?
Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng: “Mấy năm nay hắn vẫn luôn nóng vội mưu cầu, cẩn thận từng li từng tí. Nay biết kết quả chỉ là một hồi chuyện cười, hắn làm gả y cho Thất hoàng tử, sao trong lòng có thể không hận? Đấu không lại Dạ Thiên Dật, hôm nay nắm chặt lấy thái tử phi tương lai, nhưng không biết về sau có phải là Thái tử phi của hắn hay không, làm sao hắn có thể không ra tay? Không ra tay thì sẽ không phải là hắn.”
“Ừ, từ chuyện này coi như để cho ta rửa mắt mà nhìn!” Vân Thiển Nguyệt cười cười.
“Lúc này có trò hay nhìn!” Dạ Khinh Nhiễm cũng cười cười.
“Luôn có trò hay để xem đấy!” Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến. Thiên Thánh bây giờ đã sớm không phải là Thiên Thánh trăm năm trước rồi, không hề là giang sơn cơ nghiệp thâm căn cố để của Dạ thị ai cũng không lay động nổi, phồn hoa bề ngoài còn bên trong là ngàn vết lở loét. Trò hay là ngươi hát, ta ở bên cạnh xem diễn. Vừa ra là ùn ùn xuất hiện. Nàng nhớ tới ngày mai trong lễ đại thọ của lão hoàng đế Dạ Khinh Nhiễm sẽ nhất quyết thắng bại với Dung Phong, hỏi: “Ngày mai huynh có thể thắng được Dung Phong không?”
“Mấy ngày nay Dung Phong vẫn luôn ở trong phủ đóng cửa luyện công, nói không chính xác!” Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu.
“Công lực của huynh tăng trưởng gấp đôi, có lẽ sẽ không kém lắm.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Vậy cũng không chắc! Trong tay nhược mỹ nhân có một viên tăng trưởng công lực, hắn đã cho Dung Phong rồi! Lúc này công lực của Dung Phong cũng tăng, hẳn là không chênh lệch với ta nhiều lắm.” Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu.
Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, “Dung Cảnh đưa viên tăng công hoàn kia cho Dung Phong?”
“Ừ!” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Tuy tăng công hoàn tốt, nhưng nếu trong thời gian ngắn không tiêu hóa được, hậu hoạn vô cùng. Dung Phong có thể thừa nhận được sao?”
“Cái này thì phải hỏi nhược mỹ nhân!” Dạ Khinh Nhiễm nhún nhún vai.
“Công lực của huynh đột nhiên tăng trưởng, chẳng lẽ cũng là do dùng tăng công hoàn sao?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm.
“Bởi vì ta dùng vong tình, mới bất đắc dĩ phải dùng tăng công hoàn, nếu như võ công không đủ, thì sao có thể bức được dược tính của vong tình sau lưng ông nội và phụ vương của ta? Hai cái triệt tiêu lẫn nhau, mới bình yên vô sự.” Dạ Khinh Nhiễm nói.
“Trong thiên hạ còn có viên vong tình nào nữa không?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.
“Trong thiên hạ chỉ còn một viên vong tình trong tay Hoàng bá bá. Sao có thể có nữa?” Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu, “Nhưng mà tiểu nha đầu muội cũng đừng lo lắng, nhược mỹ nhân có rất nhiều biện pháp, tiểu tử Dung Phong kia sẽ không có việc gì đâu!”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nàng cũng hiểu được Dung Cảnh sẽ không để Dung Phong gặp chuyện không may! Nếu như hắn không đồng ý, Dung Phong không có khả năng trở lại kinh, vào ở Vinh vương phủ. Mặc dù Dung Phong là sư đệ của Dạ Thiên Dật. Nhưng hắn khác hẳn Dạ Thiên Dật.
“Nhưng mặc kệ hắn có chuyện gì hay không, ngày mai ta sẽ không nhường cho hắn! Nên ra tay thì vẫn ra tay.” Dạ Khinh Nhiễm nói.
“Đúng là nên như vậy! Nam nhân thắng thua đều cần đường đường chính chính.” Vân Thiển Nguyệt cười nhẹ, “Ngươi dùng tăng công hoàn, hắn cũng dùng tăng công hoàn, vẫn tính là công bằng.”
“Ừ!” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu.
Tuy rằng hai người trò chuyện, nhưng hai đôi mắt chưa từng rời khỏi Lưu Ly kính, khay điểm tâm trước mặt hết sạch, Dạ Khinh Nhiễm lấy trái cây đặt ở trước mặt hai người, hai người lại cùng nhau ăn trái cây.
“Xem ra hôm nay Dạ Thiên Khuynh muốn tận hứng mới có thể dừng lại.” Vân Thiển Nguyệt thấy Tần Ngọc Ngưng cơ hồ sắp bất tỉnh rồi, Dạ Thiên Khuynh vẫn không buông tha cho nàng, tựa hồ từ sau khi thăm dò ra Tần Ngọc Ngưng thực sự có võ công, liền bày ra đủ các loại tư thế.
“Tiểu nha đầu, ta cảm thấy muội không cần cho Dạ Thiên Khuynh Bảy mươi hai xuân đâu! Muội xem không phải hiện tại hắn biết rất rõ sao?” Dạ Khinh Nhiễm cũng nhìn hai người.
“Tư thế của hắn không đến vị.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Còn phải cho hắn học hỏi nhiều hơn. Hôm nay không dùng được, có thể ngày mai từ nay trở đi hoặc là về sau dùng. Hôm nay hắn nếm được tư vị của Thiên Thánh đệ nhất mỹ nhân, về sau nữ nhân trong phủ thái tử phủ chỉ là trang trí, sao hắn sẽ buông tha Tần Ngọc Ngưng? Chắc chắn sẽ có lần sau.”
“Cũng đúng!” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu.
Lăng Liên và Y Tuyết hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, cảm thấy tiểu chủ và Nhiễm tiểu vương gia đều không phải là người bình thường. Ở trong mắt bọn họ cùng nhau xem đông cung sống giống như thưởng thức một bức họa, chỉ đơn thuần là thưởng thức, không có chút xấu hổ, cũng không có chút đỏ mặt nào. Sắc mặt hai người đều nhàn nhạt, chuyên tâm xem cuộc vui.
Hai người cầu nguyện người phòng chữ thiên số hai nhanh chóng xong việc, các nàng sẽ được giải thoát. Không biết làm sao giống như ông trời chuyên đối nghịch với các nàng, người phòng chữ thiên số hai vẫn tiếp tục, mà Vân Thiển Nguyệt và Dạ Khinh Nhiễm cũng không có ý định đóng Lưu Ly kính lại. Chuyện nên chấm dứt nhất không chấm dứt, người không nên xuất hiện nhất đã xuất hiện.
Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Dung Cảnh chậm rãi đi đến.
Lăng Liên và Y Tuyết nhìn thấy Dung Cảnh nhất tề sắc mặt đại biến, không hẹn mà cùng chặn ở trước mặt hắn, không phải hành lễ với Dung Cảnh, mà là run rấy hô một tiếng: “Tiểu thư!”
Vân Thiển Nguyệt cả kinh, ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.
Dạ Khinh Nhiễm cũng nhìn về phía cửa, khi nhìn thấy Dung Cảnh đi vào, khóe miệng của hắn hơi cong một chút, dương môi cười cười: “Ta chỉ biết nhược mỹ nhân giỏi nhất chuyện tham gia náo nhiệt, chưa bao giờ bỏ qua trò hay. Ngươi tới thật đúng lúc!”
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên đưa tay chạm vào trên Lưu Ly kính, Lưu Ly kính “két” một tiếng khép lại, nàng giật giật khóe miệng với Dung Cảnh, làm bộ như không sao cả chào hỏi bình thường: “Không phải ngươi đi đón Nam Lương quốc sư sao? Sao lại đến đây vào lúc này?”
“Lúc này Nam Lương quốc sư vẫn còn cách hơn trăm dặm, không vội.” Dung Cảnh liếc Dạ Khinh Nhiễm, lạnh nhạt nói.
“Sao lại đi chậm như vậy chứ…” Vân Thiển Nguyệt than thở một câu, thấy Dung Cảnh đi tới, nàng cười cười, đứng lên, hỏi: “Ngươi ăn cơm chưa? Ta đi kêu người mang thức ăn lên.” Dứt lời, nàng đứng lên đi về phía cửa, chuẩn bị ra khỏi phòng.
“Đồ ăn sáng đã ăn rồi, ăn trưa thì chưa đến giờ.” Dung Cảnh lắc đầu, xoay người lại, duỗi tay nắm lấy cổ tay Vân Thiển Nguyệt, kéo nàng dừng bước, rồi lôi kéo nàng đi về phía Lưu Ly kính.
“Tiểu nha đầu, muội không đến mức sợ nhược mỹ nhân này như thế chứ?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt, sao hẳn cảm giác như là con chuột nhìn thấy mèo? Tiểu nha đầu vừa mới ngông nghênh xem đông cung sống mặt không đổi sắc, trong nháy mắt thay đổi thành người khác. Nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn tuyệt đối hoài nghi là mình hoa mắt rồi.
Lông mi thật dài của Vân Thiển Nguyệt khẽ rung động, nghĩ đó là bởi vì ngươi chưa lĩnh giáo qua Dung Cảnh đánh nghiêng bình dấm chua. Nàng cho Dạ Khinh Nhiễm một ánh mắt.
Dạ Khinh Nhiễm thu được tín hiệu xin giúp đỡ, nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không đành lòng mặc kệ, duỗi tay muốn dỡ Lưu Ly kính xuống ôm đi. Chỉ cần ôm mặt gương này, nhược mỹ nhân tự nhiên sẽ không biết bọn họ vừa mới nhìn thấy gì. Hắn cũng không thể đi đẩy cửa của phòng chữ thiên số hai như hắn lúc trước đi.
Dung Cảnh bỗng nhiên duỗi tay đè lại tay của Dạ Khinh Nhiễm, ánh mắt thanh tuyền bỗng nhiên đen kịt: “Dạ Khinh Nhiễm, hiện tại ngươi cút ngay, hay là đợi ta phái người mời thì ngươi mới cút đi!”
Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy giận tím mặt: “Nhược mỹ nhân! Tại sao bản tiểu Vương phải cút?”
Hắn vừa dứt lời, trong nháy mắt mười tám đạo thân ảnh xuất hiện ở trong phòng chữ thiên số một.
“Mời Nhiễm tiểu vương gia đi ra ngoài!” Dung Cảnh phân phó mười tám ẩn vệ.
“Vâng!” Mười tám ẩn vệ nhất tề lên tiếng trả lời, rồi nhất tề xuất chưởng với Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm sửng sốt, tức giận nhìn Dung Cảnh, “Nhược mỹ nhân? Ngươi muốn làm cái gì? Nơi này không phải là địa bàn của ngươi? Bản Tiểu Vương muốn ở nơi nào thì ở nơi đó? Ngươi quản được sao?”
Vân Thiển Nguyệt dùng bàn tay không bị Dung Cảnh giữ xoa trán, có chút đau đầu, nhất thời xem diễn đến say mê, rõ ràng đã quên mất Dung Cảnh, làm sao cũng không ngờ được hắn không đi đón Nam Lương quốc sư mà là đến Túy Hương lâu. Nếu sớm biết như thế, thì nàng đã sớm đóng Lưu Ly kính rồi. Nay khen ngược, bị bắt tại trận. Giương mắt nhìn Dạ Khinh Nhiễm, nếu hắn và mười tám ẩn vệ đánh nhau, Túy Hương lâu của nàng không bị hủy không được. Nàng còn muốn dựa vào nó kiếm tiền đấy! Tự nhiên không thể để bọn họ hủy đi. Nàng hít sâu một hơi nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Dạ Khinh Nhiễm, ta đáp ứng cho người đó cái gì thì nhất định cũng sẽ cho huynh, lúc này quốc sư vào kinh huynh không thể không có việc được? Chạy nhanh đi thôi! Ngày mai huynh còn phải tỷ thí với Dung Phong đấy! Đừng vì nhỏ mà mất lớn.”
Vân Thiển Nguyệt nói có chút mịt mờ, đương nhiên nàng sẽ không nói mình đáp ứng vẽ Bảy mươi hai xuân cho Dạ Thiên Khuynh.
“Nhược mỹ nhân, nể mặt tiểu nha đầu, hôm nay bản tiểu Vương không chấp nhặt với ngươi.” Dứt lời, Dạ Khinh Nhiễm mở cửa sổ ra, từ cửa sổ bay ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt hâm mộ nhìn Dạ Khinh Nhiễm rời đi, nghĩ nàng có thể cũng bay đi hay không?
“Nếu Nhiễm tiểu vương gia cút rồi, các ngươi đều lui xuống đi!” Dung Cảnh khoát tay với mười tám ẩn vệ.
Mười tám ẩn vệ vô thanh vô tức lui ra ngoài cửa, giống như khi đi vào chỉ trong chốc lát, ngay cả chút âm thanh cũng không có.
“Hai người các ngươi cũng đi ra ngoài đi!” Dung Cảnh thản nhiên liếc nhìn Lăng Liên và Y Tuyết đứng ở cửa, nói.
Lăng Liên và Y Tuyết đứng bất động, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt. Tuy rằng khí thế của Cảnh thế tử cường đại, nhưng các nàng là người của tiểu chủ, tất nhiên chỉ nghe phân phó của tiểu chủ. Chỉ cần tiểu chủ nói một câu, các nàng hợp lại cho dù phải dùng hết toàn lực cũng sẽ dỡ Lưu Ly kính xuống mang đi.
“Các ngươi đi xuống đi!” Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn về phía Lăng Liên và Y Tuyết, thấy sắc mặt hai người trắng bệch, khẩn trương nhìn chằm chằm Dung Cảnh, nàng cười cười, Dung Cảnh hắc tâm và thông minh như thế, đương nhiên là sẽ không giấu giếm được. Cầm Lưu Ly kính đi cũng không được, đập nát thì còn có vẻ được, nhưng lúc trước nàng chế tạo cơ quan và mặt gương này đã mất không ít tâm lực, cũng không muốn làm hỏng. Huống hồ mặc dù có thể đập nát, có thể lấy đi, Dung Cảnh cũng có biện pháp biết. Hắn là Dung Cảnh, không phải là kẻ vô dụng mà có thể lừa gạt được.
Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, nhất tề lui ra khỏi phòng. Cửa phòng đóng chặt, trong khoảnh khắc trong phòng yên tĩnh vô cùng.
Dung Cảnh không nhìn Vân Thiển Nguyệt, đưa tay mở Lưu Ly kính ra, chuyển động cơ quan.
Vân Thiển Nguyệt lập tức đưa tay cầm tay Dung Cảnh, cười với hắn muốn có bao nhiêu ôn nhu thì có bây nhiêu ôn nhu: “Một mặt gương mà thôi, để nữ nhân dùng có cái gì đẹp mắt chứ? Ta với ngươi đi đón đón quốc sư được không?”
Dung Cảnh nhíu mày, nhìn Vân Thiển Nguyệt, ấm giọng nói: “Vân Thiển Nguyệt, nàng có biết hiện tại trên mặt nàng có viết chữ gì không?”
“Chữ gì?” Huyệt Thái Dương của Vân Thiển Nguyệt lại đột nhiên nhảy lên hai cái.
“Có tật giật mình!” Dung Cảnh phun ra bốn chữ.
Da mặt Vân Thiển Nguyệt co lại, Dung Cảnh không để ý đến nàng, nhẹ nhàng mở tay của nàng ra, chuyển động cơ quan, chỉ nghe vang lên một tiếng “két” nhỏ, Lưu Ly kính mở ra, mặt kính chuẩn xác nhắm ngay vào phòng chữ thiên số hai, nhìn không sót một chút gì tình hình trong phòng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn trộm Dung Cảnh, thấy trong nháy mắt sắc mặt hắn đen đến tận cùng. Tim nàng đập nhanh hơn hai nhịp, nghĩ quen biết nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy mặt Dung Cảnh có thể đen đến mức như thế này.
Nhưng màu đen ở trên mặt hắn xuất hiện chỉ trong một cái chớp mắt, hắn không chút để ý nhìn Lưu Ly kính nói: “Ta không biết nàng và Dạ Khinh Nhiễm còn có yêu thích chung như thế này!”
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cảm giác cả căn phòng vốn sáng ngời đã đen thành một mảnh.
Mắt Dung Cảnh rời khỏi Lưu Ly kính, nhìn thoáng qua vài khay điểm tâm, và trái cây không trên bàn, phân phó nàng: “Không phải nàng nói giúp ta đi gọi món ăn sao? Nàng đi gọi thêm mấy đĩa như thế này đi! Sao còn đứng bất động ở đây vậy?”
Vân Thiển Nguyệt đứng không nhúc nhích.
“Hử? Chẳng lẽ muốn ta chính mình đi gọi?” Dung Cảnh nhướn mày.
Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, nâng bước đi ra phía cửa.
“Vân Thiển Nguyệt, tốt nhất nàng chớ chạy, nếu nàng muốn trốn, nàng nên rõ ràng hậu quả, trừ phi nàng tính cả đời không gặp ta nữa.” Dung Cảnh chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt thản nhiên nhìn Lưu Ly kính, cảnh cáo Vân Thiển Nguyệt một câu.
“Đã biết!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ cái gì tên là xem kịch vui, vui quá hóa buồn, chính là nàng như thế này đấy. Nàng đi tới cửa, mở cửa phòng ra, phân phó Lăng Liên và Y Tuyết: “Các ngươi đi dưới lầu phân phó chưởng quầy lại bưng một phần điểm tâm và trái cây như lúc trước lên phòng.”
“Vâng!” Hai người liếc mắt vào trong phòng, co rụt cổ lại, vội vàng đi xuống.
Vân Thiển Nguyệt đứng chờ ở cửa.
Không bao lâu hai tiểu nhị đã bưng vài cái cái khay lên đây, Vân Thiển Nguyệt vội vàng đưa tiếp nhận, mang vào trong phòng. Đặt ở trước mặt Dung Cảnh, nhìn thoáng qua Lưu Ly kính, ngửa mặt lên nhìn trời, nghĩ Dạ Thiên Khuynh, có chừng có mực đi! Miệt mài quá độ sẽ chết người đấy
Dung Cảnh không nhìn Vân Thiển Nguyệt, nhéo một khối điểm tâm bỏ vào trong miệng, lại rót một ly trà không nhanh không chậm nhấp một ngụm.
Vân Thiển Nguyệt từ trần nhà thu hồi tầm mắt, nàng đã xem diễn đủ rồi, cũng đã ăn no, cũng đã uống đủ, nay trong lòng chỉ còn lại tràn đấy thấp thỏm bất an. Nàng hiểu Dung Cảnh nhất, người này thuộc loại bộc phát trong trầm mặc, ngay tại lúc trầm mặc thì sẽ có người chết. Một khi hắn cái gì cũng không nói, thì nàng sẽ cách chết không xa.
Dung Cảnh không nói gì, cũng không để ý tới Vân Thiển Nguyệt, thờ ơ vừa ăn vừa nhìn Lưu Ly kính.
Vân Thiển Nguyệt đứng hồi lâu, đứng có chút mỏi, cũng không thấy hắn bùng nổ, nàng thở dài, đi đến nhuyễn tháp bên cạnh nghiêng người, ngã xuống trên nhuyễn tháp nhắm mắt lại. Trong lòng mặc niệm ngựa sống ngựa chết ngựa sống ngựa chết ngựa sống ngựa chết…
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặt trời dần dần lên cao chỉ rõ đã gần buổi trưa, phòng chữ thiên số hai vẫn không chấm dứt. Dạ Thiên Khuynh như là sói đói không biết chán, Tần Ngọc Ngưng chết ngất vài lần lại được hắn cứu tỉnh.
“Thế tử, đoàn xe của Nam Lương quốc sư và Duệ thái tử đã đi đến chỗ cách kinh thành khoảng ba mươi dặm!” Bỗng nhiên vang lên giọng nói của Huyền Ca.
“Ừ!” Dung Cảnh thản nhiên lên tiếng, giọng nói nghe không ra cảm xúc.
Huyền Ca lui xuống.
Vân Thiển Nguyệt đang nhắm mắt vội mở ra, vụng trộm nhìn Dung Cảnh, thấy hắn không có ý định đứng lên. Nàng lại nhắm mắt lại.
Không bao lâu sau, nghe thấy từ phía Lưu Ly kính truyền đến một tiếng “két” nhỏ, Vân Thiển Nguyệt lại mở to mắt lần nữa nhìn về phía Dung Cảnh, thấy Lưu Ly kính trước mặt hắn đã được khép lại, hắn dùng khăn lau tay, đứng dậy, phủi phủi nguyệt nha cẩm bào màu trắng, cũng không nhìn nàng, nâng bước đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy măt, cứ thế đi rồi?
Cửa phòng mở ra, Dung Cảnh chậm rãi ra khỏi phòng, đi lại nhẹ nhàng chậm chạp ưu nhã, trước sau như một, từ đầu đến cuối chưa nói một lời.
Vân Thiển Nguyệt lại nháy nháy mắt mấy cái, nghiêng người ngồi dậy, nhìn ngoài cửa, thật sự đi rồi? Cái gì cũng không nói?
“Tiểu thư!” Lăng Liên và Y Tuyết ở bên ngoài vẫn khẩn trương chăm chú nghe động tĩnh trong phòng, lúc này thấy Dung Cảnh rời đi, vội vàng vào phòng, đóng cửa phòng lại, các nàng đi đến trước mặt Vân Thiển Nguyệt, Lăng Liên nhẹ giọng mở miệng, “Tiểu thư, ngài… Ngài không có việc gì chứ? Cảnh thế tử không đem ngài như thế nào đi?”
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu. Dung Cảnh có thể đem nàng như thế nào? Hắn chỉ ngồi ăn điểm tâm với uống nước.
“Không có việc gì là tốt rồi! Nô tỳ thấy Cảnh thế tử vẫn chưa tức giận. May mắn, hù chết nô tỳ và Y Tuyết rồi.” Lăng Liên đưa tay sờ sờ ngực.
“Không có chuyện gì mới là đại sự a!” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía khay trên bàn không còn chút điểm tâm và trái cây nào. Chén nước trà cũng trống trơn, Dung Cảnh có một thói quen, ăn cơm chưa bao giờ ăn hết sạch, cho tới bây giờ uống nước cũng chỉ uống nửa chén không thấy đáy. Hành vi khác thường này nói lên cái gì? Nàng đưa tay túm lấy đệm ở bên cạnh che ở trên mặt, nghĩ biết vậy chẳng làm, nói: “Ai nha, ta muốn chết…” Lăng Liên và Y Tuyết sửng sốt.
Vân Thiển Nguyệt kêu rên, “Ta không nên để cho Dạ Khinh Nhiễm vào, thực không hay ho!” Nàng chỉ xem một mình thì phỏng chừng là Dung Cảnh sẽ không tức giận .
“Tiểu thư, không phải là ngài không nên để cho Nhiễm tiểu vương gia tiến vào, mà là không nên xem Lưu Ly kính.” Lăng Liên nhắc nhở Vân Thiển Nguyệt.
“Dạ Thiên Khuynh và Tần Ngọc Ngưng diễn trò miễn phí ở chỗ của ta, không xem không phải là bản sắc của ta.” Vân Thiển Nguyệt bỏ cái đệm ở trên mặt ra, dùng thần sắc đoan chính nói với hai người: “Có một môn nghệ thuật, tên là nghệ thuật hành vi. Có một môn nghệ thuật, tên là nghệ thuật khỏa thân. Ừ, còn có một môn nghệ thuật, tên là…”
“Tiểu nha đầu!” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên từ ngoài cửa sổ bay vào, đánh gãy lời Vân Thiển Nguyệt.
“Sao huynh lại trở lại?” Vân Thiển Nguyệt nghe tiếng nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm.
“Muội không có việc gì chứ? Ta biết nhược mỹ nhân vừa hắc tâm lại vừa là quỷ hẹp hòi keo kiệt. Cho nên lo lắng trở về xem muội như thế nào.” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng giống như con tôm to ngã lệch ở trên nhuyễn tháp, hắn đánh giá sắc mặt của nàng, hỏi.
“Huynh xem ta giống có việc gì sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.
“Không có việc gì là tốt rồi! Ta đi đây, Nam Lương quốc sư vào kinh, ta phải phụ trách trật tự trong kinh!” Dạ Khinh Nhiễm thấy bộ dạng Vân Thiển Nguyệt xác thực giống như không có việc gì, nói một câu, lại từ cửa sổ nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm rời đi, lại lấy cái đệm che ở trên mặt, kêu rên nói: “A a a, ai nói ta không sao? Ta gặp đại sự rồi!”
Lăng Liên và Y Tuyết “xì” một tiếng bật cười.
“Các ngươi còn có tâm tình cười?” Sau khi Vân Thiển Nguyệt kêu rên, giọng nói có chút nặng nề.
“Tiểu thư, sao ngài lại sợ Cảnh thế tử như thế!” Lăng Liên cười nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Các ngươi không biết đâu! Dung Cảnh mà bộc phát tính tình, mười con trâu cũng không kéo trở về được. Nhưng mà hắn phát giận còn may, ta tình nguyện hắn phát giận, ta có thể dỗ hắn, nhưng chỉ sợ hắn không phát giận, hắn không phát giận, ta muốn dỗ cũng không có biện pháp dỗ, chỉ có thể chờ chết thảm đi!” Vân Thiển Nguyệt giật đệm ra, bất mãn nói.
Lăng Liên và Y Tuyết liếc nhìn nhau, không nói gì nữa. Nhất tề nghĩ đến tư liệu về Dung Cảnh mà Hồng các thu nhận được, so sánh với những tư liệu chằng chịt đầy sổ của người khác mà nói, tư liệu của Dung Cảnh cực kỳ đơn giản. Chỉ có hai câu, một câu nói là “Cẩm y tuyết hoa ngọc nhan sắc, hồi mâu nhất tiếu thiên hạ khuynh.”, một câu nữa chỉ có mười sáu chữ “Tôn hơn thiên tử, nhã che vương hầu. Tâm tư khó lường, mơ hồ bất định.”
Tuy rằng thời điểm Dung Cảnh rời đi nhìn giống như không có việc gì. Nhưng mặc dù chỉ tiếp xúc với Dung Cảnh mấy ngày Lăng Liên và Y Tuyết cũng mẫn cảm cảm thấy Cảnh thế tử tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ! Tiểu chủ chắc là sẽ thảm. Nhưng mà chuyện nàng các nàng không giúp gì được, cũng không dám giúp.
“Quên đi, không nghĩ nữa! Hắn muốn thế nào thì đó đi! Dù sao ta cũng xem rồi.” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên khoát tay, đứng lên, đi đến trước bàn, lại đi mở Lưu Ly kính.
“Tiểu thư, ngài còn muốn xem?” Lăng Liên và Y Tuyết nhất tề cả kinh.
“Ta xem bọn hắn đã đi chưa! Ngạc nhiên cái gì? Xem diễn cần phải chuyên nghiệp, chú ý có đầu có đuôi.” Vân Thiển Nguyệt liếc hai người một cái, hai người lập tức ngậm miệng, Lưu Ly kính “két” một tiếng vang nhỏ, nhắm ngay phòng chữ thiên số hai. Nàng giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Tần Ngọc Ngưng đang nằm chết ngất ở trên giường lớn, Dạ Thiên Khuynh đang mặc quần áo, mặt không chút thay đổi.
Lăng Liên và Y Tuyết cũng xúm lại nhìn, Lăng Liên nhíu mày nói: “Tần tiểu thư có chút đáng thương!”
Vân Thiển Nguyệt chớp mắt, rồi nghe Lăng Liên chuyển lời, hừ một tiếng nói tiếp: “Nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng giận! Chuyện hôm nay hoàn toàn là nàng gieo gió gặt bão. Nếu không phải nàng khơi mào lửa giận của Dạ thái tử thì chắc là Dạ thái tử sẽ không ra tay với nàng.”
Vân Thiển Nguyệt cười cười, không nói chuyện.
Chỉ thấy Dạ Thiên Khuynh mặc xong xuôi rồi cũng không thèm để ý tới Tần Ngọc Ngưng, mà ngồi ở trước bàn rót cho mình một ly trà.
“Dạ thái tử này thật đúng là một người lạnh bạc.” Lúc này Y Tuyết mở miệng nói.
Vân Thiển Nguyệt vẫn không nói gì, chỉ nghe Y Tuyết nói tiếp: “Nhưng mà nghe nói nam nhân Dạ gia đều trời sanh tính lạnh bạc.”
“Nhiễm tiểu vương gia tựa hồ là ngoại lệ.” Lăng Liên nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt nói.
“Dạ Khinh Nhiễm thật đúng là ngoại lệ.” Vân Thiển Nguyệt mỉm cười, nàng vừa dứt lời, thì thấy Tần Ngọc Ngưng tỉnh lại, đầu tiên là nàng mờ mịt nhìn thoáng qua phòng chữ thiên số hai, rồi lập tức nhìn về phía thân thể của chính mình, sau đó hoảng sợ ngồi dậy, nàng vừa ngồi dậy, lại yếu ớt ngã xuống trên giường, lúc này Dạ Thiên Khuynh bỗng nhiên quay đầu nói một câu gì đó với nàng, thoáng chốc thân thể nàng cứng đờ.
Tuy rằng Vân Thiển Nguyệt không nghe được, nhưng từ khẩu hình nhìn rõ câu đấy là: “Mùi vị không tệ!”
Giây lát sau, Dạ Thiên Khuynh buông chén trà xuông, nhấc chân đi đến trước giường, từ trên cao nhìn xuống nhìn Tần Ngọc Ngưng, đôi mắt đẹp sưng đỏ vì khóc của Tần Ngọc Ngưng sợ hãi nhìn hắn, hắn bỗng nhiên ôn nhu cười với nàng, ngồi bên mép giường: “Lần đầu tiên của nữ nhân đều sẽ rất đau, về sau sẽ tốt hơn! Rất lâu rồi ta chưa làm chuyện đó với nữ nhân nên mới có thể dùng sức như vậy. Nàng…”
“Ngươi đừng nói nữa…” Tần Ngọc Ngưng nói xong, bỗng nhiên kéo chăn qua che kín mặt.
“Được, ta không nói nữa, nàng ngủ một lúc đi đi! Lúc này quốc sư còn chưa vào kinh, với bộ dáng này của nàng thì hôm nay là không thể vào cung hầu hạ Thái phi được. Lát nữa sau khi quốc sư vào kinh, ta sẽ đưa nàng về phủ Thừa Tướng!” Dạ Thiên Khuynh bỗng nhiên cười, nhìn Tần Ngọc Ngưng, sắc mặt ôn nhu, nhưng ôn nhu chưa đạt ở đáy mắt, ở chỗ nàng không nhìn tới, đáy mắt là một mảnh băng hàn.
Thân thể của Tần Ngọc Ngưng trong chăn run rẩy nhẹ.
Dạ Thiên Khuynh nhìn nàng một lát, rồi lại đi trở về trước bàn, tiếp tục uống trà.
Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt hơi hơi cong lên, bỗng nhiên rời khỏi chỗ Lưu Ly kính, nói với Lăng Liên và Y Tuyết: “Các ngươi nói ta có phải nên đi phòng chữ thiên số hai một chuyến hay không, hoặc là ngồi ở đấy một lát?”
Hai người nhìn Vân Thiển Nguyệt, Lăng Liên nhíu mày nói: “Tiểu thư, làm thế thì không tốt lắm? Tần tiểu thư sẽ hận chết ngài!”
“Mặc dù ta không đi, nàng cũng sẽ hận chết ta. Một khi đã như vậy, vì sao không cho nàng càng hận thêm nữa chứ?” Vân Thiển Nguyệt nhấc chân đi về hướng cửa ra vào, vài bước đã ra khỏi phòng. Nàng và Tần Ngọc Ngưng, nhất định sẽ không trở thành bằng hữu.
Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, đi theo phía sau nàng.
Đi vào phòng chữ thiên số hai, Vân Thiển Nguyệt đưa tay gõ cửa, Tần Ngọc Ngưng biến sắc, mạnh mẽ xốc chăn lên nhìn về phía cửa. Dạ Thiên Khuynh dừng lại động tác uống trà động tác, hỏi: “Ai?”
“Ta!” Vân Thiển Nguyệt mở miệng.
“Nguyệt muội muội?” Dạ Thiên Khuynh sửng sốt.
“Ừ, Tần tiểu thư nói không sai, một mình ta ngồi xác thực không thú vị, nên muốn tới ngồi cùng hai người các ngươi một chút.” Vân Thiển Nguyệt vừa dứt lời, không đợi người ta nói mời vào hoặc là mở cửa phòng đã tự đẩy cửa ra.
Tần Ngọc Ngưng vừa muốn ngăn cản thì thấy cửa phòng đã bị đẩy ra, khuôn mặt nàng vốn không còn vài phần huyết sắc đã tái trắng đến mức tận cùng, vội vàng lại dùng chăn che mặt.
Dạ Thiên Khuynh cũng không nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt nói vào là vào luôn, đang ngồi vội đứng lên.
Sau khi Vân Thiển Nguyệt tiến vào nhìn thấy tình hình trong phòng giả bộ sửng sốt, trên mặt đất có từng mảnh quần áo rách nát, trên giường loạn thành một đoàn, nàng chớp chớp mắt, bỗng nhiên cười, hỏi Dạ Thiên Khuynh: “Có phải ta không nên tới hay không?”
Dạ Thiên Khuynh chống lại tầm mắt của Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cả nửa ngày cũng không lên tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT