Edit: Phương Thảo
Beta: Leticia
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh đi ra khỏi Thiển Nguyệt các, một góc
của vạt áo cẩm bào trắng nguyệt nha biến mất, tim nàng bỗng nhiên co rút lại, đang ngồi vội đứng lên, nhấc chân đuổi theo. Bởi vì đi quá nhanh,
cánh tay đụng vào khung cửa, hai bức tranh mà nàng giấu ở ống tay áo bị
rơi ra, “bịch” một tiếng rơi trên mặt đất, nàng dừng bước lại.
Hai bức họa được mở ra, hai bức họa vẽ Tử Trúc Lâm giống nhau như đúc hiện ra trước mắt nàng.
Vân Thiển Nguyệt chăm chú nhìn hai bức tranh một lát, khom người nhặt hai bức tranh lên, một lần nữa nhét vào trong tay áo, lại quay đầu nhìn về phía cửa Thiển Nguyệt các,
bỗng nhiên mất dũng khí đuổi theo, thân mình tựa vào khung cửa, có chút
vô lực nhắm hai mắt lại.
Về Tiểu Thất, vô luận là kiếp trước, hay là kiếp này, mặc kệ hắn là
ai của nàng, nàng đều quên không được hắn. Dung Cảnh, ngươi hỏi vấn đề
gì không được? Vì sao cố tình hỏi vấn đề này, để ta trả lời ngươi như
thế nào?
Vô luận trả lời như thế nào, đều là sai!
Vô luận là lúc Tiểu Thất còn sống hay là cái chết của hắn, một màn nổ mạnh trên bầu trời thủ đô Viên(của nước Áo) kia, vĩnh viễn không phai
mờ trong lòng nàng.
“Tiểu thư, ngài làm sao vậy? Nô tỳ vừa mới nhìn thấy Cảnh thế tử, có
phải ngài và Cảnh thế tử lại…hay không” Thải Liên đi ra từ phòng bên
cạnh, thật cẩn thận nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt chậm rãi mở to mắt, trước mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn
của Thải Liên mang ba phần khẩn trương, ba phần cẩn thận, còn có ba phần không rõ ẩn giấu sau nét mặt của nàng ta, nàng giật giật khóe miệng,
không có chút ý cười nào, nhẹ giọng hỏi: “Thải Liên, bà nội của ngươi
đang ở đâu?”
Thải Liên ngẩn ra, tất cả thần sắc trên mặt đều đổi thành khẩn
trương, “Tiểu thư, sao ngài… ngài lại đột nhiên hỏi tới bà nội của nô
tỳ?”
“Còn mấy ngày nữa là bà nội nô tỷ tròn 80 tuổi.” Thải Liên thấp giọng nói.
“Ngày nào?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
“Ba ngày sau ạ.” Giọng nói của Thải Liên thấp đến mức không thể nghe thấy.
“Ta vẫn nghe nói ngươi có bà nội, nhưng vì có quá nhiều chuyện nên
không chú ý tới chuyện của ngươi. Như vậy đi! Ngươi đi phòng thu chi
lãnh năm trăm lượng bạc rồi về nhà mừng thọ bà nội ngươi!” Vân Thiển
Nguyệt suy nghĩ một chút, cười nói.
“Tiểu thư?” Thải Liên cả kinh, mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt cười nhìn nàng, “Ngươi đi theo bên người ta lâu như vậy, coi như là một chút tình nghĩa giữa chủ tớ chúng ta.”
Thải Liên bỗng nhiên “bịch” một tiếng quỳ gối trước mặt Vân Thiển
Nguyệt, nước mắt theo hai má chảy xuống, “Tiểu thư, ngài đừng đuổi nô tỳ đi, nô tỳ làm sai chỗ nào nhất định sẽ sửa lại, nô tỳ van cầu ngài…”
“Năm trăm lượng bạc không đủ ngươi phụng dưỡng bà nội sao?” Vân Thiển Nguyệtthờ ơ nhìn
Thải Liên khóc lóc cầu xin, “Một tháng ngươi được hai lượng bạc trắng
phải không? Cho dù thỉnh thoảng ta có khen thưởng, thì trung bình một
năm ngươi cũng chỉ được khoảng hai mấy lượng, nhiều nhất cũng không quá
một trăm lượng. Năm trăm lượng bạc cũng đủ cho ngươi sống trong năm năm, về sau không cần phải làm tỳ nữ nữa, ở lại bên cạnh bà nội ngươi mà tận hiếu tâm là đủ rồi.”
Thân thể Thải Liên run lên, khóc nói: “Nô tỳ không nỡ rời xa tiểu thư ngài…”
“Ta cũng không nỡ ngươi, nhưng ngươi ngẫm lại đi, bà nội ngươi lớn
tuổi rồi, ngươi nên ở bên cạnh nhiều hơn, có phải đạo lý này hay không?” Vân Thiển Nguyệt khom người nâng Thải Liên dậy, nghiêm túc nói: “Từ nhỏ đến lớn, ta sử dụng một tỳ nữ bên người không quá nửa năm, mà ngươi ở
bên cạnh ta đã nhiều hơn hai tháng rồi, đã là một trường hợp đặc biệt
rồi.”
“Tiểu thư…” Thải Liên nghẹn ngào nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt buông tay đang vịn nàng ra, phân phó Triệu ma ma vừa đi ra do nghe thấy động tĩnh của hai người: “Triệu ma ma, ngươi mang
theo Thải Liên đi phòng thu chi lĩnh năm trăm lượng bạc, đưa nàng về nhà hiếu kính bà nội đi!”
“Vâng!” Triệu ma ma nhìn Thải Liên biểu lộ vẻ không nỡ, nhưng vẫn gục đầu xuống, cung kính lên tiếng trả lời.
“Ngoài ra ngươi nói cho Mạnh thúc ngày mai lại bắt đầu tuyển cho ta một tỳ nữ thiếp thân mới.” Vân Thiển Nguyệt lại phân phó.
“Vâng!” Triệu ma ma trả lời lần nữa.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Thải Liên một cái, thấy nàng đã rơi lệ đầy mặt, nàng thu hồi cảm xúc trong mắt, xoay người trở về phòng, khi cửa phòng
đóng lại, nàng nghe thấy Thải Liên khóc “òa” một tiếng. Nàng thở dài
trong lòng một tiếng, Thải Liên là người đầu tiên mà nàng nhìn thấy sau khi nàng mất trí nhớ trọng sinh, nếu giết nàng ta thì nàng luôn có chút
không nỡ. Mặc kệ nàng ta là bị Tần Ngọc Ngưng thu mua hay là bị uy hiếp
hoặc là người của Tần Ngọc Ngưng hoặc là người của người khác, cũng
không thể ở lại bên người nàng. Thoạt nhìn nàng ta không có tâm cơ,
nhưng lại có thể bất hiển sơn, bất lộ thủy(che giấu rất sâu, không lộ ra một tí gì) lừa gạt nàng đến chỗ cây cầu phúc, hơn nữa nàng nhớ rõ khi
rớt xuống ám thất Phật đường dưới lòng đất thì Thải Liên túm lấy nàng,
Thải Liên và Tần Ngọc Ngưng mỗi người ở một bên túm nàng. Lúc ấy nàng
hoài nghi cả Dạ Thiên Khuynh, Tần Ngọc Ngưng, nhưng không hoài nghi đến
nàng. Nay nghĩ đến, ngụy trang tốt nhất mới là vũ khí lợi hại nhất. Hi
vọng sau khi nàng rời đi có thể tự giải quyết cho tốt.
“Thải Liên, đừng khóc, đi thôi! Tuổi của bà nội ngươi lớn như vậy
rồi, tiểu thư khai ân, năm trăm lượng bạc cũng đủ cho ngươi phụng dưỡng
bà ngươi cho đến khi cuối đời rồi. Trước kia đều là nửa năm đổi tỳ nữ
một lần, ngươi được làm thêm hai tháng, còn được thưởng thêm năm trăm
lượng bạc, tiểu thư đối xử với ngươi tốt hơn nhiều so với những người
khác.” Triệu ma ma khuyên giải an ủi Thải Liên.
“Triệu ma ma, ta không nờ rời xa tiểu thư, không nỡ rời xa mọi người…” Thải Liên khóc rất thương tâm.
“Về sau thời gian còn dài mà! Chờ ngươi đã tận hiếu đủ cho bà nội
ngươi rồi, thì có thể cầu tiểu thư cho trở về.” Triệu ma ma đưa tay kéo
Thải Liên đang khóc ngã trên mặt đất, “Đừng khóc, tâm địa tiểu thư rất
tốt, ta nhìn ra được, nàng cũng luyến tiếc ngươi, nếu ngươi cứ tiếp tục
khóc, tiểu thư sẽ khó chịu. Tiểu thư cũng là vì tốt cho ngươi.”
“Triệu ma ma, ngươi nói sau này ta còn có thể trở về?” Thải Liên nghẹn ngào hỏi.
“Ừ, thời gian ngươi hầu hạ tiểu thư làm cho tiểu thư cởi mở hơn so
với lúc trước. Tiểu thư sẽ nhớ kỹ ngươi tốt, chờ sau khi bà nội ngươi
trăm tuổi, nếu ngươi muốn trở về, ta sẽ giúp ngươi nói với tiểu thư,
tiểu thư sẽ đồng ý.” Triệu ma ma gật đầu.
“Vâng!” Thải Liên lau nước mắt trên mặt, để Triệu ma ma dắt đi ra ngoài.
Thính Tuyết, Thính Vũ và tất cả mọi người trong Thiển Nguyệt các đều
không nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt đột nhiên sẽ để Thải Liên về nhà phụng
dưỡng bà nội, đều liếc nhau, lộ ra cảm xúc không nỡ, nhưng lại thoải
mái, nghĩ tâm địa tiểu thư tốt, sắp đến đại thọ tám mươi tuổi của bà nội Thải Liên, sao có thể không có người nhà bên cạnh được? Tất cả đều vội
vàng đi ra ngoài tiễn nàng.
Vân Thiển Nguyệt đứng ở phía trước cửa sổ nhìn Thải Liên được mọi
người tiễn ra khỏi Thiển Nguyệt các, buông rèm che xuống, sắc mặt nàng
đen tối không rõ.
Không bao lâu, Vân Mạnh vội vàng đi vào Thiển Nguyệt các, người chưa
tới, giọng nói đã tới trước, “Tiểu thư, lại xảy ra chuyện rồi!”
“Đại tiểu thư khóc lóc chạy trở về, nói thề sống chết không lấy Tam
công tử Hiếu Thân Vương phủ làm chồng, nếu ai bắt nàng gả, nàng sẽ đi
chết.” Vân Mạnh đứng ở cửa, bẩm báo nói: “Lúc này nàng đang làm ầm ĩ ở
trong phòng, đập phá tất cả đồ đạc ở trong phòng!”
“Chuyện của Tam công tử Hiếu Thân Vương phủ là do Phượng lão tướng
quân thỉnh Đức thân vương làm mai, ta vốn cũng không muốn, nhưng chính nàng chết sống
muốn gả, nay ta đồng ý, nàng lại giở trò? Chuyện gì cũng đều phải theo ý nàng sao? Thúc nói cho nàng, nhất định phải gả, chết cũng phải gả!
Không lấy chồng không được.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Tiểu thư, đại tiểu thư không lấy chồng thì không phải càng tốt sao? Ngài…” Vân Mạnh không dám tin nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Thúc chỉ cần đi nói cho nàng như thế là được.” Vân Thiển Nguyệt khoát tay.
Vân Mạnh gật gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, nghi hoặc xoay người đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa xoa cái trán, xoay người đi trở lại chỗ
nhuyễn tháp, ngồi xuống. Nàng vừa ngồi xuống, từ cửa sổ vô thanh vô tức có
một người bay vào đứng ở trước mặt nàng, nàng buông tay, nhìn người
trước mặt, “Ngươi dùng biện pháp gì khiến Vân Hương Hà dù chết cũng
không muốn gả?”
Tam công tử giương môi cười, “Nữ nhân kia vừa thấy bộ dáng của ta thì đã muốn hủy bỏ chuyện đấy rồi. Ta lại làm thêm một chút thủ đoạn nhỏ,
thì nàng càng chết sống không muốn lấy chồng.” Dứt lời, hắn vén vạt áo
ngồi xuống bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, chế nhạo nói: “Thực hoài nghi các
ngươi không phải là thân tỷ muội, sao lại kém xa đến như vậy?”
Vân Thiển Nguyệt khẽ động tâm tư, bất động thanh sắc nhìn Tam công tử một cái, “Kém xa như thế nào?”
“Chỗ nào cũng kém xa! Trông mặt mà bắt hình dong, loại đầu gỗ, ngu
xuẩn không biết gì, nịnh cao giẫm thấp, còn tự cho là đúng.” Tam công tử nhìn Vân Thiển Nguyệt, còn thật sự nói: “Không có chỗ nào giống nhau
cả! Nhất là dung mạo.”
Vân Thiển Nguyệt thu hồi tâm tư, khẽ động khóe miệng, cười nhẹ: “Vân
Hương Hà là cháu ngoại gái của Phượng lão tướng quân, từ nhỏ ỷ vào
Phượng lão tướng quân sủng ái và Phượng trắc phi làm mưa làm gió ở hậu
viện Vân vương phủ, được cưng chiều mà kiêu cũng không kỳ quái.”
“Nếu chỉ là được cưng chiều mà kiêu thì còn đỡ, nhưng không tự mình
biết mình, ngu xuẩn không biết gì, không biết chính mình có bao nhiêu
cân lượng chính là tối kỵ!” Tam công tử đưa tay gỡ mặt nạ trên mặt ra lộ ra dung nhan quyến rũ vốn có, “Ta vừa mới nghe ngươi nói dù nàng chết
cũng phải gả cho ta? Nữ nhân như vậy ta cũng không muốn cưới.”
“Ngươi yên tâm, nàng sẽ không được gả cho ngươi. Lúc này nàng sẽ
không nhịn được mà đi tìm ông nội của ta, ông không để ý tới nàng, nàng
sẽ đi tìm phụ vương ta, hiện nay phụ vương ta đã rất phiền chán vì nàng càn
quấy nhiều lần, cũng sẽ không để ý tới nàng, nàng sẽ đi tìm Phượng lão
tướng quân. Phượng lão tướng quân không chịu nổi nàng năn nỉ, ước chừng
sẽ đi tìm Đức thân vương hủy bỏ chuyện làm mai, Đức thân vương sẽ tìm
Hiếu Thân Vương, như vậy Hiếu Thân Vương sẽ đi tìm Hoàng Thượng, một
chiêu này của Hoàng Thượng sẽ mất đi hiệu lực, sẽ đổi sang chiêu khác.”
Vân Thiển Nguyệt đưa tay lấy mặt nạ trong tay Tam công tử, nhìn thoáng
qua, bỗng nhiên nheo mắt lại, “Ngươi lấy mặt nạ này từ nơi nào?”
“Ta vẫn luôn đội chiếc mặt nạ này, ta đã nói qua với ngươi, mười mấy
năm trước có một người cho ta tấm mặt nạ này và còn dạy võ công cho ta.” Tam công tử nhìn thần sắc của Vân Thiển Nguyệt, lại nhìn lướt qua mặt
nạ, “Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua Tam công tử, lấy hai cái mặt nạ mà
Dạ Thiên Khuynh đã đeo vốn đang cất trong tay áo ra, đưa cho hắn, “Ngươi nhìn xem, có phải ba cái mặt nạ này đều xuất ra từ tay một người?”
Tam công tử đưa tay nhận hai cái mặt nạ kia, một cái mặt nạ là khuôn
mặt của người xa lạ, một cái mặt nạ là khuôn mặt của Vân Mộ Hàn. Tuy
rằng chất liệu không giống nhau, nhưng thủ pháp chế tác lại giống nhau,
hắn kinh ngạc nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi lấy hai cái mặt nạ từ đâu?”
Vân Thiển Nguyệt chậm rãi kể lại chuyện hôm nay cho hắn, dứt lời, nói với hắn: “Đây là lấy từ trên mặt Dạ Thiên Khuynh đấy, lúc ấy Diệp Thiến đưa người tới. Nhưng có phải là mặt nạ của nàng ta hay không thì còn
rất khó nói. Dù sao nếu chỉ có một mình thì nàng ta không thể thực hiện
chuyện treo đầu dê bán thịt chó ở phủ Thái tử và Vân vương phủ.”
Tam công tử gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt sờ tay vào ngực, lấy ra hai quyển vở mà Phong Tẫn
lưu lại cho nàng đưa cho Tam công tử, đứng dậy đi đến trước giường, đưa
tay nhẹ nhàng vỗ vào một khối ván giường, một tiếng “cách” nhỏ vang lên, một khối ngọc bài màu xanh biếc đã nằm ở trên tay nàng, nàng cầm ngọc
bài ước lượng, nói với Tam công tử: “Đây là Phong Vân lệnh của Phong
Các, ngươi cầm nó đi đến Túy Hương lâu, vào phòng chữ Thiên số một. Có
người sẽ mang ngươi đi Phong Các. Từ nay về sau ta giao Phong Các cho
ngươi, ngươi mau chóng làm quen với Phong Các đi.”
Tam công tử nhìn lệnh bài màu ngọc bích trong tay Vân Thiển Nguyệt
nhướng mày: ” Mặc Hồng vừa động Phong Vân chấn Phong Các? Ngươi cứ giao
cho ta như vậy?”
“Nếu không thì cho ngươi như thế nào? Rửa tay thắp hương, cử hành nghi thức chuyển giao?” Vân Thiển Nguyệt cười nhìn hắn.
Tam công tử đưa tay tiếp nhận lệnh bài, “Ngươi tín nhiệm ta như vậy?”
“Trên thế giới người để ta có thể tin tưởng không nhiều lắm. Ngươi
muốn nói ngươi thật vinh hạnh sao? Không cần!” Vân Thiển Nguyệt đi đến
trước bàn rót một ly trà đưa cho Tam công tử, thấy hắn chỉ nhìn nàng mà
không tiếp, nàng nhét chén trà vào trong tay hắn, quay đầu lại rót một
ly cho chính mình, chạm nhẹ vào chén trong tay hắn một cái, phát ra một
tiếng vang thanh thúy, nàng cười nói: “Ta đáp ứng ngươi, một ngày kia
nhất định sẽ tìm cho ngươi một người vợ hiền, tuyệt đối sẽ không giống
như Vân Hương Hà!”
Mặt Tam công tử tối sầm.
Vân Thiển Nguyệt bưng trà nhấp một ngụm, lát sau, nàng buông chén trà ra, sờ tay vào ngực, lấy bức tranh Tử trúc mà chính nàng vẽ đưa cho Tam công tử, “Đặt bức tranh này ở trên bàn trong thư phòng của Hiếu Thân
Vương, nhất định không thể để người ta phát hiện là ngươi làm.”
Tam công tử nghi hoặc nhìn Vân Thiển Nguyệt, duỗi tay tiếp nhận bức tranh, nhíu mi hỏi, “Đây là cái gì?”
“Nghe nói trăm năm trước Vinh Vương từng vẽ một bộ tranh Tử Trúc Lâm
tặng cho Trinh Tịnh hoàng hậu. Sau khi Trinh Tịnh hoàng hậu qua đời, bức tranh đó cũng được mai táng vào Hoàng Lăng với nàng.” Vân Thiển Nguyệt
thờ ơ nói.
Sắc mặt Tam công tử hiện lên một chút trầm tư, giơ bức tranh đã được cuộn tròn lên, “Chính là bức tranh này?”
“Tất nhiên là không phải!” Vân Thiển Nguyệt cười cười, “Nhưng giả có đôi khi có thể lấy giả để đánh tráo.”
Tam công tử gật đầu, “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn xem Hiếu Thân Vương sẽ làm như thế nào!” Vân Thiển Nguyệt
nhìn thoáng qua ra phía ngoài cửa sổ, “Có phải sẽ đem bức họa này giao
cho lão hoàng đế hay không, hoặc là một mình cất giấu, hoặc là tìm kiếm bí mật
trên bức tranh, hoặc là làm ra lựa chọn khác. Người sống lâu rồi, chắc
chắn sẽ có rất nhiều bí mật. Nên cần chúng ta cho hắn một dây dẫn nổ, để cho hắn dẫn nổ tới bí mật của hắn, hoặc là hắn dẫn nổ tới bí mật của
người khác.”
Tam công tử gật đầu, nắm chặt lấy bức họa, “Ngươi yên tâm, tất nhiên
ta có thể lặng yên không một tiếng động đặt bức họa này vào trong thư
phòng của hắn.”
“Ừ, ta tin tưởng ngươi có thể làm được!” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu.
Tam công tử lại nhìn về phía bức họa trong tay nàng, nhướng mày, “Bức tranh này ngươi lấy được ở đâu? Cảnh thế tử có biết hay không?”
“Chắc là hắn có biết! Đừng nói là trong kinh thành, mà bất kể ở đâu
trong thiên hạ làm gì có chuyện mà hắn không biết?” Ánh mắt của Vân
Thiển Nguyệt hiện lên một tia khinh thường, “Hắn chính là Dung Cảnh, thế tử Vinh vương phủ.”
Tam công tử bỗng nhiên khẽ giật mình, nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi có tâm sự?”
“Ai có thể không có tâm sự?” Tia khinh thường tiêu tán, Vân Thiển
Nguyệt nghiêm túc nói với Tam công tử: “Bắt đầu từ hôm nay, ta giao
Phong Các cho ngươi, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi không đơn thuần là Tam
công tử của Hiếu Thân Vương phủ, mà là chủ tử của Phong Các. Tính mạng
của tất cả mọi người Phong Các đều đặt ở trên người ngươi, ngươi làm
việc phải thật cẩn thận. Nếu có vấn đề gì xảy ra thì trước hết ngươi
phải hỏi qua ta xem làm như thế nào. Không phải ta không tin tưởng ngươi mà chỉ cần ngươi đi sai một bước thôi, thì không phải chỉ mất đi tính
mạng của một vài người, mà là của hàng trăm hàng ngàn người.”
“Được!” Tam công tử trịnh trọng gật đầu.
“Hiện tại ngươi mau chóng tiếp nhận làm quen với Phong Các, không có
ta phân phó, không được có bất luận hành động gì.” Vân Thiển Nguyệt lại
dặn.
“Được!” Tam công tử lại gật đầu.
“Phong Các có nuôi dưỡng tín sử(vật đưa tin), ngươi ở trong số những
tín sử đó tìm một con thích hợp để dùng. Mỗi người trong Phong Các đều
nuôi tín sử được đánh số thứ tự, thậm chí tín sử của mỗi người đều không giống nhau. Một khi tín sử phạm lỗi, hoặc bị săn giết, chúng ta có thể
biết khâu nào hoặc là người nào phạm lỗi trước tiên.” Vân Thiển Nguyệt
nhìn Tam công tử, “Ngươi tìm tín sử xong rồi thi nói cho ta biết, về sau chúng ta sẽ dùng tín sử của ngươi để truyền tin.”
“Ừ!” Tam công tử gật đầu.
“Lúc này sắc trời đã không còn sớm! Bây giờ ngươi về phủ rồi đem bức
họa đặt vào trong thư phòng của Hiếu Thân Vương trước, sau đó trở về
viện của ngươi, tất nhiên Hiếu Thân Vương sẽ vì việc Vân Hương Hà thề
sống chết không lấy chồng mà đi làm phiền ngươi. Ngươi ứng phó với hắn
xong rồi thì đi Túy Hương lâu.” Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua sắc
trời, chỉ thấy mặt trời đã ngả về phía Tây, nàng lại nói.
“Được!” Tam công tử đứng dậy, nhét bức tranh vào ống tay áo, lại đội
mặt nạ lên, nhìn hai cái mặt nạ còn thừa trong tay nói: “Còn hai cái mặt này thì sao?”
“Nếu ta đoán không sai, thì ắt hẳn Diệp Thiến có liên hệ với người
nào đó có quen biết với mẫu thân ngươi ở Tây Diên , hoặc có thể nói căn
bản là nàng ta có liên hệ với mẫu thân ngươi. Loại mặt nạ tinh xảo này,
không phải là người bình thường có thể làm ra được. Sau khi ngươi tiếp
nhận Phong Các có thể phái người điều tra chuyện này một chút.” Vân
Thiển Nguyệt nhìn hai cái mặt nạ kia, duỗi tay lấy lại mặt nạ giả dạng
khuôn mặt của Vân Mộ Hàn, nói với hắn: “Nhưng mà chuyện này cũng không
cần nóng vội, nhất định không thể để cho người ta biết thân phận của
ngươi.”
“Ừ!” Tam công tử gật gật đầu, “Ta đi đây!”
“Đi thôi!” Vân Thiển Nguyệt khoát tay.
Tam công tử điểm nhẹ mũi chân, từ cửa sổ nhẹ nhàng bay ra ngoài, trong nháy mắt đã không nhìn thấy thân anh.
Vân Thiển Nguyệt lại trở lại nằm trên nhuyễn tháp một lần nữa, nghĩ
thật sự không thể xem thường Diệp Thiến, ba năm trước đây nàng ta dám
giao dịch với Dạ Thiên Dật, nay lại có liên hệ nào đó với Tây Diên, mẫu
thân của nàng lại là em ruột của Vương hậu của Nam Lương, Nay lại ở
Thiên thánh, treo đầu dê bán thịt chó mang Vân Mộ Hàn đi, rốt cuộc mục
đích của nàng là gì?
“Thiển Nguyệt tiểu thư!” Từ bên ngoài truyền đến giọng nói của Vân Mạnh.
“Nói đi!” Vân Thiển Nguyệt vẫn ngồi ở trên nhuyễn tháp không đứng dậy.
“Sau khi Đại tiểu thư nghe xong những lời của ngài liền đi tìm lão
Vương gia và Vương gia,lúc này đang chuẩn bị xe xuất phủ, chắc là Đại tiểu
thư muốn đi đến phủ Phượng lão tướng quân.” Vân Mạnh nhìn vào trong
phòng, “Đại tiểu thư như là bị điên rồi, lão nô không ngăn lại được.”
“Không có việc gì, để cho nàng đi!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ Tam công tử nói sử dụng chút thủ đoạn nhỏ nhưng đối với Vân Hương Hà thì chắc là
thủ đoạn lớn rồi. Nàng càng điên càng tốt.
“Lão nô gặp Thải Liên đang rời khỏi phủ, Triệu ma ma nói ngài muốn đổi tỳ nữ?” Vân Mạnh lại hỏi.
“Ừ. Hôm nay thúc dán bố cáo, ta muốn tuyển tỳ nữ, yêu cầu giống như mọi lần.” Vân Thiển Nguyệt phân phó.
“Vâng, lão nô đi làm ngay!” Vân Mạnh lên tiếng trả lời, xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh lại. Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt, những lời nói
của Dung Cảnh lại xuất hiện trong đầu. Ai có phân lượng nhẹ? Ai có phân
lượng nặng? Ở trong lòng nàng sao hắn chỉ có thể thường thôi chứ?
“Xú nha đầu! Lại có bộ dáng này! Có phải là lại bị khi dễ hay không?” Nam Lăng Duệ đẩy cửa đi vào.
“Không có? Có quỷ mới tin!” Nam Lăng Duệ xùy nhẹ một tiếng, đi đến
bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, không khách khí mà đưa tay mở mí mắt của nàng ra.
Vân Thiển Nguyệt hất tay của hắn ra, trừng mắt với hắn, “Ca mới từ
Vinh vương phủ trở về? Thế nào rồi? Ca có nhận ra người kia không?”
“Không biết!” Nam Lăng Duệ lắc đầu.
“Không biết?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.
“Hắn vốn không phải là người Nam Lương mà là người Tây Diên.” Nam Lăng Duệ nói.
Chút ủ rũ của Vân Thiển Nguyệt bị quét sạch khi nghe vậy, “Làm sao có thể? Những người đó đều là người Nam Lương, cho dù muội nhận sai, chẳng lẽ Dung Cảnh cũng sẽ nhận sai hay sao?”
“Hắn đúng là người Nam Lương, nhưng hắn nghe lệnh của Tây Diên.” Nam
Lăng Duệ hừ lạnh một tiếng, “Dung Cảnh không phải thần, hắn là người, có phải ở trong mắt muội cái gì hắn cũng nên biết phải không? Xú nha đầu,
muội không khỏi quá mức tôn sùng hắn. Cho rằng trời sập hắn cũng có thể
chống đỡ được hay sao? Bất cứ chuyện gì trong thiên hạ hắn đều rõ như
lòng bàn tay? Nói cho muội biết, chuyện hắn không biết cũng còn nhiều
lắm.”
“Không phải là từ nhỏ ai muội cũng không tin sao? Sao bây giờ lại tin hắn như thế?” Nam Lăng Duệ trừng mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Nhìn cái
điểm tiền đồ này của muội đi!”
“Sao ca lại biết người kia là người Nam Lương nhưng nghe lệnh của Tây Diên. Thời điểm ca đi thì người kia đã chết rồi mà?” Vân Thiển Nguyệt
áp chế cảm xúc mãnh liệt mãnh liệt bỗng nhiên dâng lên trong lòng, nhìn
Nam Lăng Duệ.
“Trên người hắn có khắc có cung ấn(con dấu cung đình) của Tây Diên,
là ẩn vệ của Tây Diên. Muội cũng biết cung ấn đi? Đó chính là đại biểu
nguyện trung thành với Tây Diên cả đời, vĩnh viễn không bao giờ phản
bội.” Nam Lăng Duệ nói.
“Thanh Ảnh là ẩn vệ của Dung Cảnh, sao có thể không kiểm tra thân thể của hắn?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.
Nam Lăng Duệ hừ một tiếng, “Ngươi có biết cung ấn của người này được
khắc ở chỗ nào không? Cái dạng chủ tử gì sẽ dưỡng ra thủ hạ như thế,
Dung Cảnh và người của hắn đều thanh cao, sẽ không đi xem hạ thể của một người nam nhân. Cho nên, hắn tự nhiên không biết.”
“Hóa ra là như vậy!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, thoạt nhìn Dung Cảnh
rất ôn hòa, nhưng kỳ thật lại lộ ra vẻ tôn quý thanh cao từ trong xương, đây là bẩm sinh đấy, không ai có thể làm cho nó biến mất. Thủ hạ của
hắn cũng giống tính tình của hắn, không chỉ là Thanh Ảnh, Huyền Ca, Thanh Thường,
Thanh Tuyền, ngay cả một con chim cũng đều như thế. Nàng nhíu mi: “Những kẻ ám sát Vân Mộ Hàn bị ta giết cũng thế? Đều là người Tây Diên?”
“Những người đó đều ở trong tay Dạ Thiên Dật, ta không đi xem, chuyện này không tốt phán đoán suy luận.” Nam Lăng Duệ nói: “Nếu như bọn họ
đều là người Tây Diên, chứng mình ở Tây Diên đã có biết chuyện này muốn
cảnh cáo Vân Mộ Hàn, hoặc là vì muốn đạt được mục đích nào đó mới ám sát hắn. Nếu như những người đó là người Nam Lương, nói rõ tên đầu lĩnh kia là người Tây Diên lẫn vào Nam Lương, bị người Nam Lương sai khiến,
người kia có lẽ là quốc sư, hoặc là người khác. Nhưng bất kể là tình
huống nào. Chuyện này chứng mình ở Tây Diên đã có người biết được rồi.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Mấy năm nay Tây Diên coi Nam Lương là chủ, như thiên lôi sai đâu
đánh đó. Nhưng kỳ thật sau lưng như thế nào chắc hẳn muội cũng rõ ràng,
từng người đều có chủ ý của riêng mình.” Nam Lăng Duệ cười lạnh một
tiếng, “Đại quốc mênh mông, tiểu quốc hoà thuận vui vẻ. Chẳng qua đều là kẻ hám lợi mà thôi. Thiên hạ này đã sớm sụp đổ rồi.”
Vân Thiển Nguyệt hít sâu một hơi: “Vân Mộ Hàn bị Diệp Thiến mang đi,
đổi thành Dạ Thiên Khuynh, muội lại mang Dạ Thiên Khuynh về phủ thái tử, chuyện này ca có biết không?”
“Ừ!” Nam Lăng Duệ gật đầu, sắc mặt đen tối, “Vừa biết!”
“Diệp Thiến muốn làm cái gì? Ca có biết không?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Nam Lăng Duệ.
Nam Lăng Duệ bỗng nhiên trào phúng cười, “Nữ nhân kia có tâm tư khó
lương, nàng muốn làm cái gì phỏng chừng trong thiên hạ chỉ có hai người
biết mà thôi. Trong hai người kia tuyệt đối không bao gồm ta.”
“Ai?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Tiểu nha đầu, chẳng lẽ muội thật sự không biết là ai? Ngoại trừ Dạ
Thiên Dật thì chính là Dung Cảnh. Muội nói còn có thể là ai?” Nam Lăng
Duệ đưa tay gõ một cái vào đầu Vân Thiển Nguyệt đầu.”Chưa bao giờ biết
muội lại ngốc như thế này?”
“Gần đây có quá nhiều chuyện, đầu óc không đủ dùng!” Vân Thiển Nguyệt hất tay Nam Lăng Duệ ra.
“Muội đem toàn bộ tâm tư đặt ở chuyện yêu đương đi?” Nam Lăng Duệ hừ
lạnh một tiếng, “Không biết Dung Cảnh đã hạ thuốc mê gì cho muội. Mê
hoặc khiến đầu óc muội thất điên bát đảo. Ngoại trừ mỗi ngày đều nghĩ gả cho hắn thì không biết chính mình là ai rồi hả?”
“Mỗi ngày muội đều nghĩ gả cho hắn?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Nam Lăng Duệ.
“Chẳng lẽ không đúng? Cả mặt muội đều viết muội muốn gả cho hắn .”
Nam Lăng Duệ bỗng nhiên duỗi tay túm Vân Thiển Nguyệt lên, đi hai bước
ném nàng đến trước gương, nói với nàng: “Muội nhìn chính muội đi! Muội
nhìn kỹ xem, chẳng lẽ ta nói sai rồi?”
Vân Thiển Nguyệt nhìn chính mình trong gương, mặt như phù dung, lông
mày như lá liễu, da trắng như tuyết mùa xuân, răng trắng môi hồng. Đuôi
lông mày nhiễm một vòng xuân sắc, xuân sắc trung ẩn một chút Viễn Sơn
thanh đại. Ba phần sầu, ba phần ấm áp, ba phần bất đắc dĩ, còn có một
phần dây dưa. Nàng nhíu nhíu mày, người trong gương cũng nhíu mày theo.
Nàng khẽ động khóe miệng, người trong gương cũng khẽ động khóe miệng.
Nàng vừa muốn giơ tay đi sờ mặt, một bàn tay to đã che mặt nàng trước
rồi.
“Xú nha đầu, thu hồi bộ dáng này của muội lại!” Nam Lăng Duệ nhìn Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt nén giận, “Khiến mẫu thân và ta mất mặt!”
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, gạt tay Nam Lăng Duệ ra, vừa tức vừa cười
nói: “Muội chính là muội mà thôi, khiến mẫu thân và ca mất mặt cái gì?
Có mất thật sao?”
“Động tình đều là ngu ngốc! Hôm nay muội giống như là một người ngu
ngốc. Cái gì mà một người nặng, người khắp thiên hạ đều nhẹ? Cái gì
thương hắn còn hơn chính muội. Ta nói cho muội, ngươi chỉ có thể yêu chính muội vượt qua người khác.
Nếu có một ngày Dung Cảnh không cần muội, thì muội sẽ đâm đầu chết ở Tử
Trúc Lâm hay sao?” Nam Lăng Duệ khẽ quát.
“Ca! Dung Cảnh sẽ không không quan tâm ta.” Vân Thiển Nguyệt thở dài.
“Trên thế giới này cho tới bây giờ vốn không có chuyện tuyệt đối,
không cần nói lung tung.” Nam Lăng Duệ bỗng nhiên xoay người nhìn về
phía ngoài cửa sổ, “Trước kia có một người cũng nói với ta về sau để ta
cưới nàng, kiếp này không ta không lấy chồng, sau thì như thế nào? Còn
không phải này đuổi theo người khác hẳn mấy năm. Nay nóng vội mưu cầu,
rất nhiều tính toán, thậm chí tính kế cả ta.”
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên im miệng, nàng biết hắn đang nói đến Diệp Thiến.
“Cái gì cũng có thể động cả mười phần, chỉ duy nhất tình cảm là không thể. Cho dù không khống chế được, cũng phải giữ lại ba phần, hoặc là
một phần cũng được. Xú nha đầu, muội hiểu hay không?” Nam Lăng Duệ quay
đầu gắt gao nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười vô cùng nhẹ, nghiêm túc nhìn
Nam Lăng Duệ, “Ca yên tâm đi! Mặc dù muốn muội lấy ra mười phần, muội cũng không
lấy được. Muội không giữ lại, nhưng mà cũng không xóa đi, không khống
chế nổi, không giữ lại nhưng hắn vẫn sẽ dưới đáy lòng của muội. Có lẽ
hắn sẽ làm bạn muội cả đời, hoặc là mãi cho đến khi hoàn toàn biến mất
trong ký ức của muội.” Dứt lời, nàng hít sâu một hơi, “Có một loại tình
cảm, chôn sâu trong lòng muội, không quan hệ đến Dung Cảnh, không quan
hệ tới người bên ngoài, thậm chí đã không còn quan hệ với chính muội, cứ độc lập tồn tại như vậy.” Nam Lăng Duệ ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Vân
Thiển Nguyệt, “Chuyện gì?”
Vân Thiển Nguyệt thu hồi toàn bộ cảm xúc, đưa tay sửa sang lại vạt áo của Nam Lăng Duệ, “Ca đừng hỏi! Chuyện này không ảnh hưởng tới cái gì
cả! Về việc Diệp Thiến mang Vân Mộ Hàn đi, ca cảm thấy nên làm cái gì
bây giờ?”
“Sợ cái gì? Cùng lắm thì tất cả người trong thiên hạ đều biết chuyện
này thôi. Hơn nữa, đã có tính toán thì sẽ có yêu cầu. Muội chờ là được!
Diệp Thiến tự nhiên sẽ tìm đến muội. Không tìm muội cũng sẽ tìm Dung
Cảnh.” Nam Lăng Duệ không sao cả nói: “Vô luận là người Nam Lương hay là người Tây Diên, thì đều có yêu cầu, chỉ cần có yêu cầu, hết thảy sự
tình đều đánh lửa từ chữ yêu cầu này. Muội là bị động, cũng là chủ động. Hỏa này muội muốn cho nàng hay không cho nàng, đều là do muội định
đoạt.”
“Ca nói đúng!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười, khen Nam Lăng
Duệ: “Xem ra mấy năm nay thái tử cũng không phải làm không.”
“Nếu như ca ca muội thật sự ngốc thì phỏng chừng đã chết mấy trăm lần rồi!” Nam Lăng Duệ hừ một tiếng, đưa tay định đi gõ đầu Vân Thiển
Nguyệt, bị Vân Thiển Nguyệt tránh thoát, hắn rút tay về, nói với nàng:
“Quốc sư vừa mới truyền tin cho ta, hắn sẽ đến Thiên Thánh mừng thọ lão hoàng đế, nay mới vừa ra khỏi địa phận Nam Lương, ta đi nghênh đón quốc sư, mấy ngày nay
sẽ không ở kinh thành.” Dứt lời, hắn nhét một mảnh lông chim vào trong
tay Vân Thiển Nguyệt, “Nếu muội có chuyện gì tìm ta thì treo phiến lông
chim này trên mái hiên, tự nhiên sẽ có người tới tìm muội.”
“Phương pháp này tốt!” Vân Thiển Nguyệt tiếp nhận lông chim, nhìn thì chính là một phiến lông chim bình thường. Nàng cười cười.
Nam Lăng Duệ không nói gì nữa, nâng bước đi ra khỏi phòng, điểm nhẹ mũi chân, thân ảnh biến mất.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Nam Lăng Duệ rời đi, cất phiến lông chim kia
vào trong ngực, thấy sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Nàng gọi Triệu ma ma bưng bữa tối lên, nàng ăn xong bữa tối, rồi nằm chết dí ở trên giường.
Nghĩ lại chuyện tình hai ngày qua ở trong đầu một lần rồi nhắm mắt lại.
Không bao lâu, từ bên tường phía Tây vang lên tiếng tiêu quen thuộc,
tiếng tiêu thanh u(trong vắt và tĩnh mịch) nhẹ nhàng tiến vào từ ngoài
cửa sổ, lập tức truyền vào trong tai nàng. Vân Thiển Nguyệt thở dài, lôi kéo chăn đang đắp ở trên người, che kín lỗ tai.
Hết một khúc mà tiếng tiêu vẫn chưa ngừng, tiếng tiêu thanh u lại vang lên, vẫn là làn điệu như trước.
Vân Thiển Nguyệt vừa muốn đưa tay che lỗ tai, thì lúc này bỗng nhiên
nghe thấy từ phương xa truyền đến một đợt tiếng đàn. Tiếng đàn rất nhẹ
rát nhạt, không có trong vắt xa xăm như tiếng tiêu, nhưng lập tức bắt
được tâm thần của nàng. Nàng lập tức buông tay, mở mắt ra, đang nằm đằng cái ngồi dậy.
Chỉ có Dạ Thiên Dật thổi Trường tương tư, chỉ có Dung Cảnh đàn Trường tương thủ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT