Dạ Thiên Dật cũng nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt, dừng bước, đứng ở cửa cung nhìn nàng.
Lúc này ánh mặt trời đang lên cao, ánh mặt trời màu vàng rực rỡ chiếu rọi khắp cả Vinh Hoa Cung, khiến Vinh Hoa cung vốn đã hoa lệ rực rỡ giờ đây lại được phủ lên một tầng vàng kim óng ánh. Hoa cỏ cây cối tại Vinh hoa Cung đều như được tắm rửa qua ánh mặt trời, hoa cỏ lá cành đều
được phủ một tầng kim quang lóng lánh.
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt dời khỏi thánh chỉ trong tay của hắn, nhìn
Dạ Thiên Dật, thu hồi lại vẻ biến hóa trên mặt lúc trước, không để lại
dấu vết gì, nàng lẳng lặng nhìn hắn. Năm đó, ở chỗ này, lần đầu tiên
gặp nhau, hắn và Lam phi nương nương đến đây để thỉnh an Hoàng hậu, nàng kéo hắn chạy ra khỏi Vinh Hoa Cung. Năm ấy nàng ba tuổi, hôm nay nàng
gần mười lăm tuổi, ước chừng đã mười hai năm rồi. Hắn từ một tiểu nam
hài tuấn tú, nay đã biến thành một nam tử phong thần tuấn lãng, tiểu nam hài năm đó đối với nàng nói gì nghe nấy giờ đây đã trở thành nam nhân
hiểu rõ chính mình muốn làm gì. Không, có lẽ cho tới bây giờ cũng không
phải là nàng nói gì hắn nghe nấy, cho tới bây giờ hắn vẫn biết được bản
thân mình muốn gì, chẳng qua là nàng hiểu sai về hắn thôi, năm năm trước nàng nên hiểu rõ hắn. Nàng thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn trời, vạn
dặm không mây, nàng nhìn bầu trời xanh thẳm bao la, trong chớp mắt tâm
trong suốt như gương sáng.
Lòng của nàng rất nhỏ, chỉ có thể chứa được một người!
Người kia là Dung Cảnh!
Từ lần đầu tiên gặp mặt đã có lòng dạ hiểm độc với nàng, sau khi nàng khôi phục trí nhớ nam nhân này vẫn lòng dạ hiểm độc với nàng. Nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại bị nhốt trong lồng giam lòng dạ hiểm độc
của hắn, cam nguyện vì hắn mà chỉ hoạt động trong phạm vi quy định,
trong lòng cũng không dung nạp nổi người khác, cũng không dung nạp để
người khác tiến vào!
Dạ Thiên Dật đứng tại chỗ bất động, nhìn Vân Thiển Nguyệt, dung nhan
tuấn dật bị bóng cửa che khuất tạo thành bóng mờ, vẻ mặt hư ảo khó
lường, bỗng nhiên hắn đi về phía nàng. Bước chân của hắn hơi nặng nề,
từng bước từng bước dẫm lên mặt đường lót gạch vàng ở Vinh Hoa Cung, mặt đường phát ra những tiếng vang rất nhỏ, bình thường khó có thể nghe rõ, nhưng tại Vinh Hoa Cung tĩnh lặng này thì nghe được rất rõ ràng.
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười cười, thu hồi tầm mắt từ trên bầu trời, nhìn về phía Dạ Thiên Dật đang đi về phía nàng đi tới.
Dạ Thiên Dật đi tới trước mặt Vân Thiển Nguyệt, dừng bước, mở quyển
trục màu vàng trong tay ra, không nhìn Vân Thiển Nguyệt, trầm giọng mở
miệng, “Vân Thiển Nguyệt tiếp chỉ!”
Vân Thiển Nguyệt vẫn đứng bất động, không nói lời nào, chỉ nhìn hắn.
“Vân Thiển Nguyệt tiếp chỉ!” Dạ Thiên Dật lại trầm giọng nói một lần nữa.
“Dạ Thiên Dật, ngươi cầm một tờ thánh chỉ trống không muốn cho ta tiếp chỉ gì?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày với Dạ Thiên Dật.
“Thánh chỉ trống này có thể viết rất nhiều nội dung.” Dạ Thiên Dật
bỗng nhiên mở thánh chỉ ra, quả nhiên thấy trên thánh chỉ trống không,
hắn tự tay chỉ vào chỗ trống trên thánh chỉ, trầm giọng nói: “Nơi này có thể viết tứ hôn nàng cho ta làm hoàng tử phi!”
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười khẽ, lát sau, nàng thu hồi nụ cười,
nhìn Dạ Thiên Dật, nghiêm túc nói: “Dạ Thiên Dật, ngươi nên hiểu rõ,
người trong lòng ta thật sự là Dung Cảnh.”
“Vậy ta đây là gì? Là con rối nhiều năm nay của nàng sao?” Dạ Thiên Dật nhướn mày.
Vân Thiển Nguyệt không đáp lời của hắn, tiếp tục nói: “Trước kia ta
luôn tránh né hắn, do ta quá mức lý trí, quá mức tỉnh táo, ta biết một
khi thích hắn hoặc là nói yêu hắn thì sẽ đại biểu cho cái gì. Cho nên,
ta khống chế tình cảm của ta bằng lý trí, chôn sâu vào trong lòng. Nhưng một ngày kia ta đột nhiên phát hiện, cho dù ta có chôn sâu tình cảm của ta đối với hắn, thì đọng lại càng nhiều, rốt cuộc cũng không chứa được
nữa, thời điểm nó tràn ra, ta mới tỉnh ngộ, mới nhìn thẳng, mới không
thể không ép buộc mình phải đối diện trực tiếp với tình cảm này.”
Dạ Thiên Dật không lên tiếng nữa, gắt gao nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Ta khởi động Phượng Hoàng kiếp, muốn cho hắn và ta một cơ hội. Nhưng mà ngươi có biết, cơ hội này không chỉ là cho ta và hắn, mà đồng thời
cũng là cho ta và nguwoi. Trước một ngày ta khởi động Phượng Hoàng kiếp, ta không nói một lời với hắn, thế nhưng ta lại viết thư cho ngươi, để
ngươi sớm hồi kinh. Chính là phong thư mà hai ngày trước ngươi mượn tay
Lục công chúa đưa cho Dung Cảnh.” Vân Thiển Nguyệt chống lại ánh mắt Dạ
Thiên Dật, mặc dù là cười, nhưng giọng nói lại ưu thương, “Nếu như có
thể, ta không nguyện ý người ta yêu nhất là Dung Cảnh, ta nguyện ý người ta thích nhất là ngươi. Nhưng mà nói như thế nào đây! Rốt cuộc chúng ta là duyên thâm tình thiển(duyên sâu tình cạn).”
“Duyên thâm tình thiển?” Dạ Thiên Dật cười lạnh một tiếng, “Nguyệt
nhi, là hắn ngăn cản ta hồi kinh! Trong khoảng thời gian nàng mất trí
nhớ, là hắn dùng hết tâm cơ, mưu trí cùng thủ đoạn mới khiến nàng đối
với hắn không giống bình thường như thế. Nếu ta hồi kinh, nàng sẽ không
đối xử với ta như vậy.”
“Nhưng ngươi không trở lại, không phải sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướn
mày, nhìn Dạ Thiên Dật, “Thiên Dật, từ nhỏ ta đã biết ngươi, ta là dạng
người gì ngươi rõ ràng nhất, ngươi là dạng người gì, ta cũng rõ ràng
nhất. Ngươi tự cho là ta ở trong lòng ngươi rất quan trọng, quan trọng
đến mức không thể mất đi ta, nhưng mà trên thực tế thì sao? Trên thực tế có thật sự là như vậy không?”
“Tự nhiên là như vậy!” Dạ Thiên Dật không chút do dự.
“Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ đã, dụng tâm mà ngẫm lại.” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Thật sự là như vậy không?”
“Không cần nghĩ, đương nhiên là vậy! Ta cũng có thể vì nàng mà thành
toàn lựa chọn của mẫu phi, vì nàng mà cam nguyện đại bất hiếu. Nguyệt
nhi, nàng ở trong lòng ta trọng yếu như thế nào ta hiểu rất rõ.”Vẻ mặt
Dạ Thiên Dật rất kiên định.
“Sai rồi! Ta cũng từng cho là ta rất quan trọng đối với ngươi. Nhưng
sự thật vĩnh viễn luôn thắng hùng biện. Thật ra thì ta ở trong lòng
ngươi không trọng yếu bằng ngôi vị Hoàng đế, không trọng yếu khiến ngươi có thể bỏ lại Bắc Cương ngươi cực khổ xẩy dựng bấy lâu, thậm chí không
trọng yếu bằng chi ẩn vệ hoàng thất trong tay ngươi.” Vân Thiển Nguyệt
cười một tiếng.
“Nguyệt nhi, ta không nghĩ tới nàng lại không tín nhiệm ta như thế?
Những năm này ta đối với nàng như thế nào? Vậy mà nàng lại còn hoài nghi tâm của ta đối với nàng? Chỉ bởi vì bây giờ nàng bị Dung Cảnh che mắt,
liền muốn gạt bỏ ta sao?” Dạ Thiên Dật trầm mặt nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Ta không phải là không tín nhiệm ngươi, kì thực là ta hiểu rất rõ
ngươi.” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên thở dài một tiếng, trong lòng tựa hồ như có vật gì quấn quanh, lại tựa hồ như có vật gì đó được mở ra, giây
lát, nàng tiếp tục nói: “Đúng là Dung Cảnh dụng tâm, mưu trí và thủ
đoạn, thậm chí là chơi ám chiêu sau lưng, nhưng tại sao ngươi lại trúng
kế? Bởi vì ngươi không nỡ bỏ lại Bắc Cương, không nỡ bỏ nơi mà ngươi cực khổ lắm mới nắm được trong lòng bàn tay. Ngươi quá tin tưởng địa vị của mình ở trong lòng ta, thậm chí là quá tự tin nên ngươi đã nghĩ trước
tiên cứ thu thập Bắc Cương bị Dung Cảnh làm loạn sau đó trở lại tìm ta
thì ta vẫn còn chờ ngươi. Chỉ là không nghĩ đến, ngươi chậm hai tháng,
với Dung Cảnh mà nói chính là cơ hội.”
“Điều này có thể nói rõ cái gì? Nguyệt nhi, Bắc Cương không phải là
của một mình ta, là chúng ta cùng nhau cực khổ mới chiếm được. Dung Cảnh sai người làm loạn ở Bắc Cương, ta ngăn trở hắn có cái gì không đúng?
Chẳng lẽ nàng nghĩ ta tay không mà trở lại? Trả giá suốt mấy năm chẳng
lẽ để mất hết trong chốc lát?” Dạ Thiên Dật bỗng nhiên có chút kích
động, giọng điệu tăng lên, có chút kịch liệt.
“Nếu ngươi hiểu rõ ta, ngươi nên rõ ràng ta muốn nhất cái gì.” Vân
Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Dật, giọng nói bình tĩnh, “Đơn giản ta chỉ
muốn tự do tự tại, vô câu vô thúc. Ta hướng tới thế giới rộng lớn, tuyết trên Thiên Tuyết sơn, mặt trời mọc tại Tê Hà sơn, tùng bách xanh ngắt
tại Cửu Hoàn Sơn, mây mù như mê cung tại Vân Vụ sơn, Nam Cương, Bắc
Cương, Nam Lương, Tây Diên. . . . . . Ta không tình nguyện trở thành một con chịm bị giam ở trong cung đình để làm Kim Ốc Tàng Kiều cho ai. Thế
lực ở Bắc Cương, thậm chí là toàn bộ Bắc Cương, đối với ta mà nói cũng
chỉ là mây khói mà thôi. Đồ vật mà ngươi coi trọng thì ta lại không coi
trọng.”
“Ta bảo trụ toàn bộ Bắc Cương, ta cường đại, nàng mới có thể ở dưới
cánh chim của ta mà tự do tự tại, vô câu vô thúc .” Dạ Thiên Dật trầm
trọng nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Nguyệt nhi, nàng chỉ đang tìm cớ mà thôi,
đang tìm một cái cớ để thoát khỏi ta.”
“Cho dù ta là kiếm cớ thì sao!” Nụ cười nhẹ nhàng của Vân Thiển
Nguyệt biến thành trào phúng, “Dạ Thiên Dật, ta chưa bao giờ yêu cầu
ngươi hồi kinh đơn giản như thế, gọi ngươi hồi kinh đại biểu cho việc ta nhất định sẽ xảy ra chuyện. Nhưng ngươi bị Bắc Cương ngăn trở, không
phải là ngươi không thể trở về, mà là không muốn buông tha cho Bắc Cương tay không trở về. Ngươi có nghĩ qua không, nếu ta đã chết, mặc dù ngươi có cường đại trở về, mặc dù có cả Bắc Cương, nhưng ta đã là một nắm đất vàng, thì sao còn có thể dưới cánh chim của người mà tự do tự tại, vô
câu vô thúc?”
“Sao nàng có thể chết chứ?” Sắc mặt Dạ Thiên Dật tái đi.
“Đúng vậy! Ở trong mắt của ngươi, cho tới bây giờ ta chính là không
gì không làm được, sao sẽ chết được? Ta mất trí nhớ, nếu hôm đó không có Dung Cảnh ra tay, đương nhiên ta sẽ bị bắt Hình bộ đại lao. Ta không
chết được, nhưng nhất định sẽ chịu chút khổ cực.” Vân Thiển Nguyệt cười
lãnh trào (lạnh lùng + trào phúng), không biết là nàng đang
cười nhạo mình hay là đang cười nhạo người khác, nàng nhìn Dạ Thiên Dật, từng chữ từng câu nói: “Dạ Thiên Dật, ta cũng là người.”
Thân thể Dạ Thiên Dật chấn động.
“Đúng vậy! Ta sẽ không chết! Chỉ là mất trí nhớ mà thôi, đối với
ngươi mà nói, ta mất trí nhớ không có gì lớn, có đúng không? Chỉ cần còn thở một hơi, ngươi đương nhiên cho là ta nên giữ lại cho ngươi có đúng
hay không? Vẫn giữ lại chờ đến một ngày ngươi trở lại.” Vân Thiển Nguyệt cười khẽ, “Ta thông tín với ngươi suốt năm năm, chỉ nói về Thiên Thánh
kinh thành thậm chí những người ta và ngươi quen biết trong thiên hạ,
thế nhưng lại chưa từng đề cập tới Dung Cảnh, ngươi có từng nghĩ đến
nguyên nhân vì sao không? Những năm này ngươi một lòng muốn chinh phục
Bắc Cương, ta ở trong lòng ngươi thật có bao nhiêu phân lượng? Có phải
là cực kỳ bé nhỏ đến mức lúc ngươi cần ta thì ta sẽ lập tức xuất hiện,
lúc ngươi không cần ta ngươi sẽ không tìm tòi nghiên cứu chuyện của ta
nửa phần, có đúng hay không? Ngươi luôn khẳng định Vân Thiển Nguyệt ta
từ nhỏ chính là nên trả giá vì Dạ Thiên Dật ngươi sao?”
Sắc mặt Dạ Thiên Dật tái trắng đi.
“Có lẽ ngươi sẽ nói, Dung Cảnh bệnh nặng mười năm không ra khỏi phủ
một bước, là người không quan trọng không đáng giá được ta nhắc tới.
Nhưng hắn thật không đáng giá được ta nhắc tới sao? Hoặc là nói ngươi đã sớm phát hiện việc này không tầm thường, nhưng cũng không rảnh để bận
tâm đến ta? Làm bộ như không biết? Nếu là như vậy, Dạ Thiên Dật, ngươi
còn có thể không chút do dự mà nói ta ở trong lòng ngươi rất trọng yếu
sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
Dạ Thiên Dật nghiêm mặt, mím môi không nói.
“Kỳ thật, ngươi cũng đã biết, mười năm trước ta đã biết rõ chúng ta
không thể nào đấy! Cho nên, ta một lòng trợ giúp ngươi, nhưng sẽ chẳng
bao giờ động tâm tư với ngươi.” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên chuyển đề
tài, nói.
“Đúng, mười năm trước!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, thản nhiên nói:
“Mười năm trước là ta âm thầm động thủ thay đổi an bài của Hoàng thượng, vốn là phủ đệ của ngươi ở cạnh phủ Thừa Tướng đổi lại đến cạnh Vân
Vương Phủ, đổi phủ đệ Dạ Thiên Khuynh đến bên cạnh phủ Thừa Tướng. Khi
đó ta đã biết Hoàng thượng chọn người kế thừa đời sau là ngươi, Hoàng
hậu sẽ là Tần Ngọc Ngưng.”
Dạ Thiên Dật cả kinh, không dám tin nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt khẽ nhướng mày, “Như thế nào? Ngươi không tin phải không? Nhưng đây chính là sự thật!”
Dạ Thiên Dật thu hồi kinh ngạc, không nói gì.
“Tư chất của ngươi là tốt nhất trong tất cả hoàng tử, là ngọc thô
chưa được mài dũa, vô luận là nhỏ hay lớn nhưng vẫn tỏa ra ánh sáng chói mắt trong tất cả các viên ngọc. Hoàng thượng là hạng người gì? Sao lại
không biết trong số con của hắn ai là người tốt nhất? Dạ Thiên Khuynh
chỉ mang tiếng là Thái tử, không phải là số mệnh hắn không tốt, không
phải là hắn không nghe lời Hoàng thượng, không phải là hắn không theo
khuôn phép cũ, không phải là hắn không tuân thủ bổn phận của Thái tử.
Chỉ trách hắn có tư chất không tốt, mặc dù làm được rất khá nhưng chung
quy vẫn là không được.” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nhìn về phía cửa
Vinh Hoa cung, sắc mặt bình tĩnh tiếp tục nói: “Cho dù ta khá hơn nữa,
ta là đích nữ của Vân Vương Phủ, với thân phận này thì chắc chắn là ta
cũng không được chọn. Cho nên, lúc ấy ta đã biết, ta cùng Dạ Thiên
Khuynh là người bị loại bỏ.”
Dạ Thiên Dật mím môi mỏng thật chặt.
“Bắt đầu từ khi đó, ta vì muốn giữ mạng nên nhất định phải tìm cho mình một ô dù (nơi che chắn), Hoàng thượng còn phải chờ ngươi lớn lên, chờ đã tôi luyện ngươi thành
người đủ tư cách tiếp nhận ngôi vị Hoàng đế của hắn, việc này cần phải
có thời gian. Cho nên Dạ Thiên Khuynh sẽ yên ổn làm Thái tử trong khoảng thời gian dài, hắn chính là ô dù của ta, hắn càng chán ghét ta, ta càng đuổi theo hắn, để cho người trong kinh thành thậm chí tất cả mọi người
trong thiên hạ đều được xem kịch vui, cũng bao gồm cả Hoàng thượng. Hắn
thấy vậy, mới có thể cho ta là phế vật, sẽ không ảnh hưởng tới trù tính
của hắn. Chẳng qua là hắn đoán sai một chút, không nghĩ tới ta cùng nhi
tử hắn coi trọng nhất lại có thể ở dưới mí mắt hắn thông tín suốt năm
năm.” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười, tiếp tục nói: “Mặc dù ta biết
chúng ta là không thể nào, nhưng cũng không thể loại bỏ một ngày kia
chuyện không thể có lẽ sẽ biến thành có thể! Nhưng chân chính để cho ta
cảm thấy chúng ta không thể nào chính là năm năm trước.”
“Năm năm trước?” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên nắm chặt tay trong tay áo.
“Là năm năm trước.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, thản nhiên nói: “Năm
năm trước ta và ngươi ở trong mật đạo thấy được một màn kia, sự lựa chọn của ngươi để cho ta biết chúng ta sẽ không thể nào ở chung một chỗ
được. Hơn nữa một khắc đó càng để cho ta hiểu rõ hơn là chúng ta không
thể nào.”
“Vì sao?” Dạ Thiên Dật chăm chú nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Bởi vì ta
lãnh huyết vô tình, không lao ra ngăn cản, nhìn mẫu phi cùng cả Lam thị
mẫu tộc vì ta mà chết sao? Nàng khẳng định ta máu lạnh không có tâm?
Nàng thất vọng vì ta?”
“Đó là lựa chọn của Lam phi, một mẫu thân chỉ hi vọng hài tử của mình có thể đăng phong cao lâm(có vị trí cao nhất). Cái này không thể xem là nguyên nhân. Chỉ là lúc đó ta biết rõ ngươi không phải bị bức bách nên
mới bất đắc dĩ đi theo con đường Lam phi đã an bài, mà thật ra thì trong lòng ngươi vẫn muốn vị trí kia, không liên quan tới Lam phi. Lam phi có đáp ứng hay không, ngươi đều muốn nó.” Vân Thiển Nguyệt lắc lắc đầu,
nói.
“Đúng, nàng không nói sai. Ta muốn vị trí kia. Ta chỉ nghĩ đơn giản
một ngày kia ta đăng cơ làm Đế, nàng sẽ là Hoàng hậu của ta mà thôi.”
Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ta luôn muốn nàng, cho nên mới vứt
bỏ không để ý tới mẫu phi.”
“Dạ Thiên Dật, cho tới bây giờ ngươi vẫn chưa rõ sao? Ngươi muốn
chính là hoàng quyền, ta chỉ là một điểm xuyết quan trọng trên con đường hoàng quyền của ngươi mà thôi. Những năm này, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết Hoàng thượng rất muốn phế đi Vân Vương Phủ, phế đi ta? Chúng ta là không thể nào.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.
“Tại sao lại không thể nào! Chỉ cần ta cường đại, ta muốn nàng, phụ
vương cũng không làm gì được! Ta một lòng thích nàng, ta sẽ để Vân vương phủ tiếp tục phồn vinh trăm năm nữa thì như thế nào?” Dạ Thiên Dật hừ
lạnh một tiếng, “Nói đến nói đi, nàng chỉ vì mình muốn rời xa ta nên
kiếm cớ thôi. Nhưng ta cho nàng biết, không thể nào. Tình cảm ta đối với nàng như thế nào, ta rất rõ ràng, không cần nàng bày ra mà vò nát làm
tổn thương ta! Đúng là Dung Cảnh đối với nàng rất tốt, nhưng ta chưa hẳn đã kém hơn hắn!”
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên ngậm miệng, nàng phát hiện nàng đã không còn gì để nói rồi!
“Ba ba ba” , Lúc này ở cửa Vinh Hoa Cung bỗng nhiên vang lên ba tiếng vỗ tay, Dạ Thiên Dật mạnh mẽ quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy chẳng biết từ
lúc nào Dạ Thiên Khuynh đã đứng ở cửa ra vào, sắc mặt âm trầm, mắt
phượng ẩn ẩn lửa giận, ánh mắt hắn híp híp, tuấn nhan khôi phục nhan
sắc, đạm mạc nhìn bọn họ.
“Cuộc nói chuyện này của Thất đệ cùng Nguyệt muội muội thật sự là đặc sắc! Hôm nay ta vốn muốn tới thỉnh an mẫu hậu, không nghĩ lại chiếm
được thu hoạch ngoài ý muốn” Dạ Thiên Khuynh đi tới chỗ Dạ Thiên Dật,
giọng nói tựa hồ như đè nén cái gì đó muốn từ trong ngực bung ra, cười
lạnh nói: “Đây là Thất đệ vừa muốn giang sơn vừa muốn mỹ nhân sao? Đều
muốn cả cá cùng chân gấu sao? Ta vẫn không biết những năm này ta lại là
đá lót đường mà phụ hoàng trải sẵn cho Thất đệ.”
Vân Thiển Nguyệt liếc nhìn Dạ Thiên Khuynh một cái, ánh mắt nhìn cây
trúc tía ở phía góc tường. Lúc Dạ Thiên Khuynh tới đương nhiên nàng đã
biết, chỉ có Dạ Thiên Dật bị lời của nàng làm rối loạn tâm thần nên
không phát hiện ra mà thôi.
“Phụ hoàng đúng là rất thương yêu Thất đệ, cho Thất đệ một tờ thánh
chỉ trống để tùy ý điền vào.” Dạ Thiên Khuynh nhìn thánh chỉ trong tay
Dạ Thiên Dật, cười lạnh nói: “Thất đệ nghĩ viết cái gì? Muốn Nguyệt muội muội gả cho ngươi làm hoàng tử phi?”
Dạ Thiên Dật trầm mặc không nói.
“Thất đệ cần phải nghĩ kỹ! Nguyệt muội muội thích Cảnh thế tử. Ngày
hôm nay, chuyện tình của nàng cùng Cảnh thế tử cả thiên hạ đều biết.
Ngươi ngang trời chọc vào một cước thì ngươi có chắc là mình chịu được
hậu quả hay không.” Dạ Thiên Khuynh lại nói.
“Còn có cái gì mà ta không chịu được?” Dạ Thiên Dật nhướng mày, giọng nói lãnh đạm, “Mẫu phi bị ban chết, mẫu tộc bị nhổ tận gốc, những năm
này Thái tử hoàng huynh phái người đi Bắc Cương ám sát ta không ngừng.
Không dám nói trời sập xuống ta cũng có thể đỡ được, nhưng đạo thánh chỉ này ta vẫn có thể đỡ được đấy.”
“Hóa ra Thất đệ có tự tin như vậy. Tốt lắm, hôm nay bản Thái tử sẽ
làm chứng cho, Thất đệ tuyên chỉ đi. Lúc này ở đây không có người nào dự thính, tránh cho Thất đệ tuyên một đạo thánh chỉ trống thì Nguyệt muội
muội sẽ không thừa nhận, không người nào tin tưởng.” Dạ Thiên Khuynh
thâm trầm cười một tiếng, đứng yên ở bên cạnh nói.
Dạ Thiên Dật không để ý tới Dạ Thiên Khuynh, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt không hề nhìn hắn, mà là vẫn nhìn gốc cây trúc tía
nơi góc tường kia, nghĩ tới lời nên nói, lời không nên nói, nàng đều đã
nói. Nàng vốn không có ý định nói những lời kia, nhưng nếu không nói rõ, Dạ Thiên Dật sẽ vĩnh viễn không hiểu, hắn sẽ chỉ cảm thấy là nàng phụ
hắn. Hôm nay, nếu hắn thật sự hạ đạo thánh chỉ trống này, như vậy nàng
cùng tình cảm nhiều năm một lòng tương trợ sẽ coi như bị xóa sạch toàn
bộ. Nếu thật hạ quyết tâm hung ác, như vậy nàng sẽ hung ác mà thực hiện
quyết tâm.
“Nguyệt nhi, nếu ta hạ đạo thánh chỉ này, nàng sẽ làm như thế nào?”
Dạ Thiên Dật cũng theo ánh mắt Vân Thiển Nguyệt nhìn về cây tử trúc kia, ánh mắt hơi trầm.
“Ta sẽ phá hủy nó!” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Nàng dám?” Dạ Thiên Dật bỗng nhiên quay đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt,
nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Phụ hoàng cho ta đạo thánh chỉ này, ta có thể tùy ý điền, chỉ cần điền, chính là thánh chỉ. Nàng đã biết phá hủy
thánh chỉ sẽ bị trị tội như thế nào?”
“Ngươi dám hạ thánh chỉ với ta, thì ta dám phá hủy thánh chỉ.” Vân
Thiển Nguyệt vẫn nhìn cây trúc tía, âm thanh rõ ràng, “Phá hủy thánh chỉ tru diệt cửu tộc? Cửu tộc của ta tựa hồ cũng bao gồm cả cô cô và
dượng.”
“Nguyệt nhi, vì sao nàng phải ép ta?” Dạ Thiên Dật bỗng nhiên đến gần một bước, đứng cách Vân Thiển Nguyệt một thước, thân ảnh cao lớn che đi ánh sáng ở phía trước của Vân Thiển Nguyệt, quanh thân mây đen bao phủ, hơi thở lạnh như băng.
“Dạ Thiên Dật, là ngươi ép ta.” Vân Thiển Nguyệt than nhẹ một tiếng,
“Chẳng lẽ ngươi xóa sạch tình bằng hữu của chúng ta từ nhỏ lẫn nhiều năm tương trợ giúp đỡ nhau không còn một mảnh sao? Ta thích Dung Cảnh là
thật tâm, không chỉ là thích, mà là yêu. Ta nguyện ý dốc hết mười lăm
năm trí nhớ của ta cùng với mọi chuyện liên quan tới mọi người chỉ đổi
lấy một cơ hội cho ta và hắn. Nếu ta thích ngươi, đã sớm thích rồi, cần gì chờ nhiều năm như vậy? Ngươi thật sự không rõ? Hay là không muốn suy nghĩ rõ ràng?”
“Ta không rõ! Cũng không muốn hiểu! Là nàng đáp ứng năm năm sau sẽ
yêu thích ta? Hôm nay một câu không thích thì thôi sao?” Dạ Thiên Dật
bỗng nhiên khép lại thánh chỉ, vang lên “Ba” một tiếng, cả giận nói.
“Ta đáp ứng ngươi, nhưng là thích không phải là yêu.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.
“Hay cho một câu thích không phải yêu!” Dạ Thiên Dật bỗng nhiên chợt
vung tay lên, một trận gió mạnh thổi về phía gốc cây trúc tía trong góc
Vinh Hoa Cung.
Vân Thiển Nguyệt đứng không nhúc nhích, nàng nhớ được Dung Cảnh đã
nói, gốc cây trúc tía kia đã trải qua trăm năm, đã được tưới không biết
bao nhiêu nước mắt của nữ nhi Vân Vương Phủ, cũng nên hủy rồi!
“Thất đệ! Cây trúc tía này là vật mẫu hậu yêu mến, vậy mà ngươi lại
phá hỏng, mẫu hậu sẽ giận dữ!” Trong nháy mắt Dạ Thiên Khuynh xuất thủ
ngăn cản Dạ Thiên Dật. Nhưng tay hắn mới vừa duỗi ra, liền bị chưởng
phong mạnh mẽ của Dạ Thiên Dật đẩy ra, sắc mặt hắn trắng nhợt, lui về
phía sau một bước.
Mặc dù hai chân Dạ Thiên Dật bị lão đạo đả thương, nhưng Dạ Thiên
Khuynh vẫn không phải là đối thủ của hắn. Trong nháy mắt cây trúc tía
trong góc kia bị trận gió lớn bao vây, từng đốt từng đốt biến thành đen, chưa đến một khắc, cả cây trúc đến gốc đều là màu đen. Một trận gió
thổi qua, trong nháy mắt cây trúc tía biến thành bột phấn, theo gió bay
ra khỏi Vinh Hoa Cung.
“Dạ Thiên Dật! Ngươi thật to gan! Dám phá hủy trúc tía trong trong
điện của bổn cung” Hoàng hậu đẩy cửa vọt ra, sắc mặt uy nghi, giận tái
đi nhìn Dạ Thiên Dật, gầm lên một tiếng.
Dạ Thiên Dật rút tay về, chậm rãi xoay người lại, mặt không thay đổi
thi lễ với Hoàng hậu: “Mẫu hậu bớt giận, nhi thần thấy cây trúc tía này
thực sự quá già nua rồi, sẽ tổn hại đến phong cảnh Vinh Hoa Cung. Ngày
mai nhi thần sai người trồng một gốc cây mới cho mẫu hậu.”
Hoàng hậu giận nhìn hắn, không nói lời nào.
Dạ Thiên Dật nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, khuôn mặt luôn bình tĩnh
bỗng nhiên thay đổi, nở nụ cười, giọng nói ấm áp, “Nguyệt nhi, đạo thánh chỉ này ta cứ giữ lại. Sẽ có một ngày nàng cam tâm tình nguyện nhận
với ta. Hoặc là ta sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện đón đạo thánh chỉ
này !”
“Phụ hoàng nói mẫu hậu gần đây thân thể không tốt, cần được nghỉ
ngơi, nàng cũng không cần ở trong cung nữa. Kể từ hôm nay, nàng trở về
phủ đi nhưng vẫn là do ta dạy dỗ. Đúng rồi, phụ hoàng nói hiện tại Tần
tiểu thư ở trong cung, nàng cùng Tần tiểu thư cũng là sinh vào ngày âm
giờ âm, mỗi ngày Cảnh thế tử thi châm thì dùng máu của Tần tiểu thư là
được rồi. Nàng cũng không cần đi Thái y viện nữa!” Dạ Thiên Dật dứt lời, thấy mặt Vân Thiển Nguyệt không có biểu tình gì, hắn làm lễ cáo lui với Hoàng hậu, “Hôm nay quấy rầy mẫu hậu rồi, nhi thần cáo lui!”
Hoàng hậu vẫn trầm mặt, không nói gì.
Dạ Thiên Dật lơ đễnh, chậm rãi xoay người, cất bước ra khỏi Vinh Hoa
Cung, không quay đầu lại nữa. Trong tay của hắn quyển trục hiện ra màu
vàng kim quang, tỏ rõ thánh chỉ của hoàng quyền, cứ như vậy mà bị hắn
tùy ý cầm.
Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh âm trầm nhìn Dạ Thiên Dật rời đi, nắm chặt tay trong tay áo, nhưng không nói lời nào.
Vân Thiển Nguyệt thấy Dạ Thiên Dật ra khỏi Vinh Hoa Cung, liền thu
hồi tầm mắt, thấp giọng nói với Hoàng hậu: “Cô cô, cây trúc tía kia đã
trải qua trăm năm mưa gió, phá hủy cũng đã phá hủy rồi, không đại biểu
được cái gì!”
“Không phải là ta đau lòng cây trúc tía!” Hoàng hậu thu hồi khí thế
trang nghiêm, thở dài, “Là ta lo lắng cho cháu! Thất hoàng tử thật sự
là. . . . . .” Nàng dừng một chút, nhìn thoáng qua Dạ Thiên Khuynh, vòng vo nói: “Không phải Thái tử đang bế môn tư quá trong phủ sao? Hoàng
thượng chấp thuận cho ngươi xuất phủ rồi sao?”
“Nhi thần vốn đang ở trong phủ bế môn tư quá, hôm qua nghe nói nói
thân thể mẫu hậu không tốt, ngay cả phụ hoàng cũng bị đuổi ra khỏi Vinh Hoa Cung, nên xin chỉ của phụ hoàng đến thăm mẫu hậu, phụ hoàng ân
chuẩn rồi, ta mới sang đây thăm mẫu hậu. Ta đi Ngự thư phòng trước, vừa lúc gặp Thất đệ xin chỉ, sau lại nghe quân cơ đại doanh ở Tây Sơn xảy
ra chuyện, nên trì hoãn một lát, nếu không đã sớm sang đây thăm mẫu hậu
rồi!” Dạ Thiên Khuynh thu hồi sắc mặt âm trầm, cung kính nói với Hoàng
hậu.
“Ừ!” Hoàng hậu gật đầu, “Bổn cung không sao! Ngươi không cần lo.”
“Chỉ cần mẫu hậu vô sự, nhi thần an tâm rồi!” Dạ Thiên Khuynh nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, “Nhi thần cáo lui!”
“Đi đi!” Hoàng hậu khoát khoát tay.
Dạ Thiên Khuynh làm lễ cáo lui, xoay người chậm rãi ra khỏi Vinh Hoa Cung.
Hoàng hậu nhìn thân ảnh Dạ Thiên Khuynh biến mất ở cửa cung, nàng thở dài, “Đứa bé này lớn lên ở bên cạnh ta, vẫn theo khuôn phép, hôm nay
nghe cháu cùng Thất hoàng tử nói một phen như vậy, chỉ sợ là một đả kích lớn đối với hắn!”
“Dạ Thiên Khuynh không phải người ngu, mặc dù không dám xác định,
nhưng chắc là đã sớm hiểu rõ được một chút rồi! Chẳng qua là hắn vẫn còn ôm lấy một tia hy vọng mà thôi.” Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhẹ
nhàng thở ra một hơi, nàng chưa bao giờ biết đối mặt với Dạ Thiên Dật
lại mệt mỏi như vậy, đủ để cho nàng tróc một lớp da.
“Nguyệt nhi, cháu. . . . . .” Hoàng hậu nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh
mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn có chút mỏi mệt của nàng nói: “Ta sợ Thất hoàng tử lại là một thuỷ tổ Hoàng đế thứ hai! Nếu như vậy, cháu. . . . . .”
“Cô cô không cần lo lắng cho ta! Mặc dù hắn thành thuỷ tổ Hoàng đế,
ta cũng không phải là Trinh Tịnh Hoàng hậu.” Vân Thiển Nguyệt cười nhạt. Ân oán thị phi trăm năm trước rốt cuộc là như thế nào, Trinh Tịnh Hoàng hậu rõ ràng thích Vinh Vương lại bị bức bách gả vào Thiên gia, rốt cục
là Vinh Vương không chống lại hay là buông tha cho, những việc này đến
cùng là như thế nào, nàng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu, cũng không
muốn hiểu rõ, chỉ biết là nếu như nàng không muốn, ai cũng không bắt
buộc được nàng, Dạ Thiên Dật cũng không được.
Hoàng hậu thở dài, thấp giọng nói: “Trong lòng cháu hiểu là được! Ta
thấy Thất hoàng tử có thủ đoạn cao hơn so với đương kim Hoàng thượng,
sau khi cháu cùng Cảnh thế tử cập kê và cập quan muốn tổ chức đại hôn,
sợ là sẽ không dễ dàng.”
“Chuyện này còn sớm, cô cô không cần lo lắng, cháu biết phải làm
sao!” Vân Thiển Nguyệt nhìn Hoàng hậu, thấy khí sắc nàng không tốt lắm,
nhớ tới Tôn ma ma nói nàng một đêm không ngủ, lập tức nói: “Cô cô đi
nghỉ ngơi đi! Sau này cháu còn muốn hiếu thuận ngài đấy! Ngài nhất định
phải bảo trọng thân thể thật tốt, mới có thể chứng kiến đại hôn của cháu cùng Dung Cảnh.”
“Đại hôn của cháu cùng Cảnh thế tử a! Hi vọng ta có thể chờ được ngày đó!” Sắc mặt Hoàng hậu trì hoãn một chút, hỏi: “Còn cháu? Ta thấy khí
sắc của cháu cũng không phải là quá tốt. Đêm qua cháu mệt muốn chết rồi
sao?”
“Hôm nay Dạ Thiên Dật đã nói cháu không cần ở trong cung rồi! Cháu
cũng không muốn ở trong cung, cháu trở về phủ thôi! Trở về chỗ của mình
mới an tâm ngủ.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Cũng tốt! Ta phân phó người chuẩn bị xe đưa cháu trở về phủ!” Hoàng hậu gật đầu.
“Không cần! Xe ngựa Dung Cảnh vẫn đang chờ ở cửa cung, cháu ngồi xe của hắn trở về!” Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài cung.
“Nguyệt nhi, trong điện của ta. . . . .” Hoàng hậu vừa định nói ca ca cháu còn đang trong điện của ta, nhưng liền thu trở về, vòng vo nói.
“Không có chuyện gì! Da hắn dày lắm, chịu thêm một hai ngày nữa cũng
không sao” Vân Thiển Nguyệt cũng không quay đầu lại, khoát khoát tay.
Hoàng hậu không nói thêm gì nữa, nhìn Vân Thiển Nguyệt ra khỏi Vinh
Hoa Cung, nàng đứng ở cửa một lát, rồi xoay người vào bên trong điện.
Trong điện, Nam Lăng Duệ mở to mắt ủy khuất nhìn nàng, nàng thở dài nói: “Đáng đời! Ngươi chịu đựng đi!”
Nam Lăng Duệ lại càng ủy khuất nhìn nàng.
Hoàng hậu không nhìn Nam Lăng Duệ nữa, nhìn về phía trên giường, chỉ
thấy chẳng biết từ lúc nào Diệp Thiến đã tỉnh, cũng mở to mắt nhìn nàng, nàng thu hồi tâm tình cười nói: “Diệp công chúa tỉnh rồi?”
“Hóa ra Thất hoàng tử cũng thích Vân Thiển Nguyệt!” Diệp Thiến nói ra một câu.
Hoàng hậu nghĩ tới chắc là Diệp công chúa đã nghe được những lời của
Dạ Thiên Dật cùng Nguyệt nhi vừa nãy! Nàng nhìn Diệp Thiến, không nói
lời nào. Thoạt nhìn tiểu công chúa này thích chơi bời, nhưng lại không
phải là một nhân vật đơn giản. Nếu không sao Nam Cương Vương có thể yên
tâm để nàng một mình ở lại Thiên Thánh kinh thành chứ?
“Nam Lăng Duệ, đáng đời ngươi! Ngươi nên bị điểm mấy ngày nữa!” Diệp
Thiến chuyển hướng về Nam Lăng Duệ, thấy Nam Lăng Duệ trầm mặt xuống,
nàng nhíu mày với hắn, bỗng nhiên đẩy chăn ra, lưu loát xuống giường,
nói với Hoàng hậu: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương nhường giường cho ta, ta ngủ rất thoải mái. Ta đi đây, ngài nghỉ ngơi đi!”
“Diệp công chúa muốn đi đâu?” Hoàng hậu nhìn Diệp Thiến, nhìn lướt qua Nam Lăng Duệ.
“Nghe nói quân cơ đại doanh cháy rồi! Náo nhiệt bực này tại sao có
thể không tới nhìn chứ? Ta đi quân cơ đại doanh! Không cần tiễn ta.”
Diệp Thiến vừa dứt lời, người đã ra khỏi điện, điểm nhẹ mũi chân, phi
thân ra khỏi Vinh Hoa Cung.
Nam Lăng Duệ giận dữ nhìn cửa, bức rèm che đang đung đưa cọ xát vào nhau mà vang lên âm thanh.
Hoàng hậu trừng mắt với hắn một cái, “Ngươi tiếp tục ngủ đi! Đắc tội
Cảnh thế tử thì thôi, lại còn đắc tội với Nguyệt nhi! Những năm nay tiểu nha đầu kia cùng Vân Mộ Hàn không thân cận, tất nhiên nàng cũng âm thầm điều tra nghe ngóng tin tức của ngươi, nàng nghĩ tới ngươi, ngươi lại
nói không muốn nàng, khó trách nàng sẽ tức giận.”
Nam Lăng Duệ suy sụp cúi mặt, muốn nói cái gì lại bị điểm trúng á
huyệt, không nói được một tiếng nào, cố gắng hồi lâu, chán nản nhắm mắt
lại, lát sau đã ngủ say.
Hoàng hậu buồn cười nhìn Nam Lăng Duệ, nói ngủ liền ngủ, như vậy còn
có thể ngủ, Nguyệt nhi nói không sai, hắn thật là có bản lĩnh.
Vân Thiển Nguyệt ra khỏi Vinh Hoa Cung, phân phó tiểu thái giám giữ
của, “Một lát nữa nếu Cảnh thế tử tới hoặc là hắn phái người tới truyền
lời, hãy nói ta không đi Thái y viện. Ta chờ hắn ở trong xe ngựa ngoài
cửa cung.”
Tiểu thái giám lập tức lên tiếng thưa vâng.
Vân Thiển Nguyệt nhấc chân đi về phía cửa cung. Nghĩ đến không biết
lão Hoàng đế muốn làm gì, lại để cho Tần Ngọc Ngưng thay nàng. Chẳng lẽ
lão Hoàng đế không biết Tần Ngọc Ngưng thích Dung Cảnh? Làm sao có thể?
Nàng cười lạnh một tiếng, bất kể lão Hoàng đế muốn như thế nào, nàng và
Dung Cảnh đều không sợ là được.
Một đường không trở ngại đi tới cửa cung, Vân Thiển Nguyệt thấy được
xe ngựa của Dung Cảnh đang dừng ở đó, trước xe không có Huyền Ca, nàng
cất bước đi tới, vừa muốn đưa tay đẩy màn xe ra, chợt thấy một đạo sát
khí rét lạnh xuyên thấu qua màn che đánh về phía nàng, mặt nàng biến
sắc, trong nháy mắt lui về phía sau, nàng lui nhanh hơn, nhưng hàn khí
này cũng không chậm, trong khoảnh khắc đã tới gần sát ngực nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT