"Này Trịnh Khương Nghị,...anh ngủ chưa vậy?"Tạ Yên Ninh ở bên vách ngăn đựơc làm bằng một cái gói ôm bên kia đưa đầu qua nhìn anh hỏi.Bởi vì phòng hơi tối,Trịnh Khương Nghị có thối quen không thích ngủ khi có ánh sáng nên đèn đã tắt hết đi rồi chỉ còn có ánh trăng sáng ngoài kia chiếu rọi những ánh sáng ít ỏi vào phòng qua màn cửa sổ nhưng chẳng giúp gì được cho cô,tối vẫn hoài tối khiến cho cô không thấy được anh là đã ngủ hay chưa.

"Chưa,cô vẫn chưa ngủ sao?"Đáng lí ra là đang thiu thiu sắp ngủ nhưng bị cô làm lục đục nãy đến giờ cũng muốn tỉnh luôn rồi,đành mệt mỏi miễn cưỡng trả lời.

"Vậy sao!Tốt quá,tôi ngủ không được,anh nói chuyện với tôi đi"Lạ chổ cô ngủ không quen,với lại cô sợ tối anh ta lại tắt hết đèn đi làm cho cô hơi sợ vì còn ám ảnh bởi bộ phim lúc sáng.

Trịnh Khương Nghị nhăn mày,rảnh đến vậy sao!!"Chuyện gì nói đi"

"Ùm cũng không có gì,chỉ là...tôi..."

"Tôi gì?"

"Tôi...có chút sợ"Vừa nói vừa nuốt nước bọt.

"Hủm!"Anh thấy lạ quay sang nhìn Tạ Yên Ninh,nhưng vì hơi tối cho nên anh không thấy rõ cho lắm chỉ thấy mơ màng cô đang hơi run run ôm chặt cái chăn.Thấy vậy lật đật quay sang bật đèn ngủ bên cạnh cho căn phòng sáng lên đôi chút,lần này anh nhìn thấy rõ cô người cứng lại,mặt xanh xao run run người.

"Này cô không sao đó chứ?"Anh thấy bất ổn hỏi.

"Tôi sợ...anh đừng tắt đèn có được không?Chỉ đêm nay thôi"Cô nhăn mặt đáng thương cầu xin,cô thực sự rất sợ.Chỉ cần tắt đèn một cái,mọi thứ rồi lại sẽ chiềm vào bóng đêm như cũ,những cái bóng màng cửa cứ bay phắp phới càng khiến cho cô tưởng tượng nhiều thứ không hay hơn,lòng sợ hãi đến cực độ.

Trịnh Khương Nghị nhìn biểu hiện của cô lòng cũng đanh lại đôi chút nghĩ một hồi thì đành chấp nhận.Để đèn mà ngủ một đêm nay,tuy nhiên cũng không dễ dàng chút nào.Thối quen lâu năm nay bị sửa có hơi khó khăn một bữa anh xoay tới xoay lui mấy lần mới có thể miễn cưỡng mà thiu thiu một chút dần.

Tạ Yên Ninh nằm im lặng,cô quay sang nhìn anh đang nhíu chặt mày lại với nhau ngủ cực kì khó khăn.Tạ Yên Ninh nhìn anh thật lâu lại thật lâu,từ nhỏ cho đến bây giờ cũng chưa ai từng vì cô mà một lần phá bỏ đi thối quen của mình,đây là lần đầu tiên có người vì cô mà chịu đựng sự khó chịu ấy nhưng không than một câu nào.Trịnh Khương Nghị,anh thật sự là vì tôi mà làm như vậy sao?Cho dù chuyện này đối với một người khác khi nghe nói đến sẽ vẫn cảm thấy nó rất đổi bình thường,nhưng đối với cô thì khác,điều nhỏ nhặt ấy cũng đủ khiến cho cô suy nghĩ mà để trong lòng.

Nhìn khuôn mặt nhăn lại nhưng vẫn cố chịu ấy mà khiến cho cô nhẹ mỉm cười,anh ta thật tốt.Nỗi sợ hãi ban đầu cũng từ từ lui giảm ít dần.

Trịnh Khương Nghị,cảm ơn anh.

Tạ Yên Ninh đợi lâu một lúc sau thì nhẹ nhàng đưa tay lên giúp anh dịu đi đôi chân mày đang nhíu chặt lại kia cho dễ ngủ,như vậy mới tốt không.Cô cười rồi nhắm mắt lại ngủ đi.

...

"Dì,chú,Anh Nghị chị họ,buổi sáng tốt lành"Lục Vi Doanh đi vào phòng ăn kéo ghế ra ngồi vào bàn.

"Vi Doanh hôm nay con ở nhà chơi cùng dì nhá,ba chúng ta sẽ cùng đi spa"Mẹ Trịnh cười tươi nói,lâu lắm rồi mới thấy con bé về chơi nay bà muốn tự mình dẫn nó đi vòng vòng thăm quan thành phố cũng như tạo cơ hội cho hai chị em chúng thân thiết với nhau luôn.

"Dạ được ạ,chuyện gì chứ chuyện đó con luôn sẳn sàng"Lục Vi Doanh cười,nhìn sang Tạ Yên Ninh đang từ tốn ăn cơm thì nghĩ rồi nói.

"Chị dâu,em đây là lần đầu gặp chị cho nên cũng không quen biết gì mấy.Nay sẳn tiện đi cùng dì thì hai ta hàn huyên tâm sự để thân nhau hơn được không chị?"Lục Vi Doanh khuôn mặt đoan trang như xuân sắc nhìn cô hỏi,giống như chỉ cần cô từ chối thôi thì sẽ đáng thương đến cỡ nào.

Tạ Yên Ninh dừng đũa lại ngước lên nhìn Lục Vi Doanh,thật sự là nhấm đến cô rồi sao!Nhưng nếu từ chối thì mẹ Trịnh sẽ rất buồn,cô không muốn thấy mẹ buồn một chút nào"Sao cũng được"

"Hay quá,hai đứa thân với nhau như vậy làm mẹ rất vui.Thôi mau ăn đi không thức ăn ngụi rồi sẽ không ngon đâu"

"Dạ mẹ"

"Vâng dì"

Lục Vi Doanh mắt hơi liếc sang nhìn Trịnh Khương Nghị.Anh hôm nay rất đẹp trai,một thân tây trang đi làm hàng hiệu,khuôn mặt vẫn là không quản chuyện đời giống như trước kia càng khiến cho cô khao khát muốn có được anh hơn"Anh Nghị,hôm nay anh đến công ty không?"

"Có"

"À ùm...vậy sao"

"Có chuyện gì sao?"

"Không,không có chuyện gì cả,anh cứ tiếp tục ăn cơm đi rồi đi làm không trễ đó"Nói rồi Lục Vi Doanh gắp thức ăn bỏ vào chén cho Trịnh Khương Nghị,miệng cười cười cho qua chuyện.

Tạ Yên Ninh thấy một màng này không khỏi nhíu mày:Công khai như vậy sao?

...

"Chị Y Nhan...Chị Y Nhan..."

"Chị Y Nhan"

"A hả?"Lưu Y Nhan đang ngẩn người nhìn chậu cây xương rồng nhỏ trên bàn mặc cho cô nhân viên nữ kia có gọi từ nãy đến giờ vẫn không hoàn hồn trở lại cho đến khi cô ấy chịu không nỗi nữa như muốn hét lên làm cô giật cả mình tĩnh lại.

"Y Nhan,chị giúp em ký vào dự án này đi để em còn nộp lên cho cấp trên nữa"Cô nhân viên làm ở phòng thiết kế đi vào từ nãy đến giờ chờ Lưu Y Nhan ký vào bản dự án mãi muốn bực cả mình.Dạo này Lưu Y Nhan cứ như người mất hồn vậy hờ hững không thôi,làm việc cũng không chú tâm như trước mà hay ngồi ngẫn người trong phòng nhìn chậu xương rồng nhỏ trên bàn làm việc.

Lưu Y Nhan mỉm cười nhợt nhạt lấy bút ký vào tờ giấy xong đưa cho cô nhân viên.Cô nhân viên nhận lại hồ sơ xong cảm ơn rồi rời đi ngay.

Lưu Y Nhan sau khi thấy cô nhân viên rời đi rồi thì lại mệt mỏi tiếp tục để bút trở lại bàn lở đãng nhìn chậu cây xương rồng.

Cô nhíu mày,lòng có bao nhiêu là khó chịu cùng mơ hồ không thôi.Nhớ lại những tin tức đọc được trên mạng tối ngày hôm qua cùng sự việc ở nhà hàng kia càng làm cho lòng cô bức rức khó chịu không thôi.

Có bao nhiêu là lời nói Nghị đang trở lại mận mà cũng vợ của mình là chị Yên Ninh.Nào là hai người ân ái như thế nào trong buổi tiệc mấy hôm trước,anh hôn chị ấy âu yếm ra sao,dịu dàng thế nào,chị ấy trong đêm đó nỗi bật tuyệt vời ra sao...vv...những tin đồn không thể đếm xuể.

Cô nhìn cứ như muốn phát điên lên,lòng nóng bừng.Suy nghĩ dồn dập như chỉ muốn đi đến phá hoại đi cái sự thật hoang đường ấy,cô bao ngày qua đã không thể chịu đựng được nữa.Cái tên Tạ Yên Ninh làm cho cô muốn điên loạn,cảm xúc hoảng loạn không thể nào kiềm chế.

Vì sao?Nghị,anh vì sao dạo này lại thay đổi nhiều đến như vậy.Em không nghĩ là anh đã động lòng với chị ấy,chỉ là em...Em không thích cái cảm giác này chút nào cả anh có biết không?Em lại càng không thích cách anh đối sử dịu dàng với chị ấy,không thích anh nhìn chị ấy,không thích...anh gần gủi với chị ấy chút nào.

...

Ở nhà Trịnh Khương Nghị đã đi đến công ty,ba Trịnh đã sang nhà hàng xóm chơi cờ hai tiểu gia hoả cũng đã đi học.Nhà chỉ còn lại ba người phụ nữ là rảnh rỗi đang chuẩn bị đi spa,mẹ Trịnh ngồi vào hàng ghế sau cùng Tạ Yên Ninh,Lục Vi Doanh thì ngồi vào ghế phụ kế tài xế.

Xe chạy bon bon trên đường quốc lộ,trong xe không khí cũng có chút vui vui.Mẹ Trịnh vui vẻ cười nói về cuộc sống bên Pháp của mình cho hai người nghe,Tạ Yên Ninh cũng thích thú lắng nghe Lục Vi Doanh thì lâu lâu cũng chen vài câu vào.

"Tiểu Ninh à con không biết đâu,cái bà nhà hàng xóm đó rất đáng ghét,con dâu bà ta bất quá chỉ là sanh được một đứa cháu trai cho bà ta thôi mà ngày nào cũng sang nhà mẹ khoe cả khiến mẹ rất bực bội không thích chút nào.Tiểu Ninh con cùng Nghị hai đứa cũng đã kết hôn được 2 năm 3 tháng rồi mà vẫn chưa sanh cho mẹ một đứa cháu để ẫm bồng,mẹ muốn có cháu đến sắp chết rồi,con cùng Nghị hai đứa định khi nào mới có con đây hả?"Mẹ Trịnh bực bội phát biểu.Tạ Yên Ninh bị đánh cho một chưởng vào tâm lý mà đứng cả hình,kinh ngạc cùng bối rố lắp bấp trả lời.

"Chuyện đó,con..."Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ cùng Trịnh Khương Nghị sanh một đứa cho mẹ,cô chỉ nghĩ rằng mình chỉ việc đợi khinh nào anh ta đưa đơn ly hôn ký xong rồi sẽ rời đi,nhưng thực sự cũng không biết là khi nào.Không ngờ cái chuyện hoang đường này sảy ra,phải làm sao đây!

Lục Vi Doanh ngồi ở phía trước nghe xong lòng cũng lạnh lại.Tay nắm chặt hận đến muốn giết người,nhưng chỉ một lúc sau thì tự kiềm nén lại bản thân mà bình tĩnh trở lại tiếp tục im lặng lắng nghe xem dì Trịnh sẽ nói gì tiếp theo.

"Không nói nhiều nữa,mẹ đã quyết định rồi.Con cùng Nghị hai đứa phải tính như thế nào sang năm là phải có thai cho mẹ,không thì đừng trách mẹ đấy"

"Mẹ à,chuyện đó có gắp quá không mẹ.Tụi con vẫn còn trẻ mà"Cô biện minh nói.

"Gắp gáp cái gì.Con đúng là chỉ mới 25 nhưng Nghị nó giờ đã 30 rồi,con định để nó cứ như vậy mà không có con cái gì sao,đáng lí ra bây giờ nó phải có một đứa con 3-4 tuổi gì đó rồi.Tiểu Ninh,mẹ như vậy chỉ là muốn tốt cho hai đứa,tốt cho cuộc sống cùng hôn nhân gia đình,con cái chính là niềm an ủi của cha mẹ.Ba cùng mẹ cũng phải cần có chắt để nối dỗi nữa chứ"Mẹ Trịnh hiền dịu nắm lấy tay cô khuyên nhủ,hai đứa nó trong chuyện tình cảm cũng không tốt lành gì,tuy ngoài mặt Nghị nó vẫn bình thường đối tốt với Tiểu Ninh nhưng không tránh được bên trong lại lạnh nhạt.Có con cũng là một chuyện tốt,nếu có con thì tình cảm của hai đứa cũng sẽ dần tốt đẹp trở lại,ép chúng chỉ là muốn giúp chúng thôi.

Tạ Yên Ninh bị mẹ Trịnh làm cho khó sử một phen,phải làm sao đây?Mẹ Trịnh tuy nói rất có lí,nhưng đối với cô nó lại rất không có lí và khó sử.Không phải cô không thích con nít,nhưng mà...a phải làm sao đây.

"Con...biết rồi mẹ,về con sẽ nói lại với anh ấy sau"

"Ừ suy nghĩ vậy là tốt,ngoan nhớ về phải bàn bạc lại với nó đấy"Mẹ Trịnh thấy cô chấp nhận thì vui trong lòng,đưa tay lên vuốt đầu cô cưng chìu.Lục Vi Doanh nhìn hành động kia càng thêm ganh ghét,lửa nóng trong lòng như muốn phun trào ra.

"Vâng ạ"

"Đến rồi phu nhân"

"Đến rồi,hai đứa mau xuống đi"

Vẫn giống như trước,ba người cùng vào chọn phòng cao cấp xong tắm bùn khoáng trước rồi massage sau.Ngồi trong bùn thư giãn,bổng mẹ Trịnh lại có điện thoại nên đi ra ngoài nghe,trong chỉ còn lại Tạ Yên Ninh và Lục Vi Doanh ở lại.

Tạ Yên Ninh đang rất hưởng thụ thì nghe Lục Vi Doanh bên cạnh hỏi"Chị họ,chị cùng anh Nghị hai người cưới nhau được bao lâu rồi"

"Đựơc 2 năm rồi"

"Vậy sao.Vậy chị ở cùng anh ấy cảm thấy con người anh ấy như thế nào?"

"Cũng bình thường thôi"

"Bình thường là như thế nào?Lạnh lùng,dịu dàng,ân cần hay lạnh nhạt?"

"À trong công việc thì nghiêm túc,ở nhà thì cũng thừơng không lạnh lùng cũng chẳng dịu dàng gì"

"Chị thấy vậy sao?Còn em thì lại thấy anh Nghị rất dịu dàng với em.Lúc trước ở bên Úc em cùng anh ấy sống rất vui vẻ,mỗi sáng em cùng Nghị hay đi tập thể dục ở công viên sau đó rồi cùng nhau ăn sáng.Nghị rất tốt với em,có lúc anh ấy khi đi học ở trường về sẽ mua cho em báng gato dâu mà em thích,đôi lúc rảnh thì em cùng anh ấy lại đi ra tiệm coffee gần nhà cùng nhau uống cofee cùng đọc sách.

Lúc trước có lần em bị sốt rất nặng anh ấy luôn là người ở cạnh em không rời một bước,chăm sóc em đủ điều cứ như sợ em sẽ có chuyện gì ấy haha"Lục Vi Doanh thâm tình như người con gái đang nói về người yêu của mình vậy,bộ dạng lưu luyến không thể nào quên kia càng làm cho Tạ Yên Ninh có đôi chút khó chịu.Cô mở mắt ra quay sang nhìn Lục Vi Doanh.

"Vậy sao?Chị không biết em cùng anh ấy lúc đó lại có khoảng thời gian vui vẻ đến vậy"

"Đúng vậy,hai chúng em thực sự rất hạnh phúc,khoảng thời gian đó thực sự không thể kể hết được"Lục Vi Doanh cười đoan trang,nét hạnh phúc hiện rỏ lên trên mặt.

Tạ Yên Ninh nhìn cũng không nói gì,một chút xúc động bất bình cũng không càng làm cho Lục Vi Doanh nghi ngờ,đáng lí ra khi nghe một người phụ nữ khác nói về chồng của mình thì phải tức giận và hét ầm ĩ lên chứ,đằng này Tạ Yên Ninh cô ta lại rất bình tĩnh như chẳng nghe thấy gì,biểu hiện bình thản như một tiểu thư đài các kia làm cho Lục Vi Doanh không khỏi tức ở trong lòng.

"Ừ,cảm ơn em đã nói cho chị biết thêm về con người của anh ấy.Nhưng mà...chị muốn hỏi vì sao em lại gọi anh ấy thẳng tên thân mật vậy kia chứ?"Còn là hai chúng em,cô nghe mà ngứa trong lòng khó chịu vô đối.

"A việc đó em quen rồi,lúc trước gọi riết cũng thành cái tật,em sửa không được"

"Vi Doanh em thân là một tiểu thư danh giá,thân phận lại cao quý đựơc nhiều người biết đến.Nếu như bị ai đó ganh ghét mà nói ra ngoài,mặc dù chỉ có một cái tên gọi em cho là rất giản đơn,là một chuyện rất nhỏ nhặt nhưng đến miệng lưỡi người ngoài thì chuyện bé cũng sẽ thành chuyện lớn đến cỡ nào.Lỡ như mà có người ác mồm ác miệng nói...Lục Tiểu thư dang giá nhìn bề ngoài như vậy lại đi quyến rũ anh họ người đã có gia đình thì sao nhỉ.Lúc đó lại mang cái tiếng là tiểu tam hay hồ ly tinh đi phá hoại hạnh phhúc gia đình của người khác thì không hay lắm đâu"

Từng câu từng chữ như ngàn lưỡi dao đâm vào con người luôn kiêu ngạo như Lục Vi Doanh đây khiến cho cô ta phải mở to mắt lửa giận phun trào,tay trong nước bùn nắm chặt lại đến nỗi gân xanh.Nếu là người nhà thì nghe giống như là đang khuyên dạy em họ mình,nhưng người ngoài thì nghe vào cứ như đang nói đừng có ngu ngốc mà nói những lời không đâu kia,tôi cũng chẳng quan tâm cô đang nói gì đó hồ ly tinh.

"Chị...!!!...À dạ,nếu chị đã nói vậy rồi thì em đành cố gắng sửa lại thôi,em xin lỗi chị"Lục Vi Doanh giả vờ như biết được điều đó là không hay thì buồn tủi uất ức mà xin lỗi.

Tạ Yên Ninh không quan tâm làm gì.Thực ra nói vậy chỉ là để xả giận trong lòng,không phải là cô không biết Lục Vi Doanh là đang đánh đòn tâm lý lên mình nhưng chịu đựng cũng không phải là cách tốt,nếu cứ nhịn thì cô ta sẽ làm tới vã lại cô cũng hơi ghét cho nên mới nói vậy.Cũng là con người chứ không phải động vật đâu mà không hiết cảm nhận chứ,quá đáng.

"Ùm không sao,em biết thì tốt.Thôi chị đi vào trong trước em cứ tắm tiếp đi nhé"

"Vâng"

Tạ Yên Ninh đứng lên lấy khăn quấn quanh người vào trong xả nước tắm lại.Lục Vi Doanh thấy Tạ Yên Ninh vào rồi thì bây giờ thực sự biểu hiện nỗi hận trong lòng ra ngoài,cô ta cầm ly rượu bên cạnh ném thẳng vào tượng một cái "Xoảng",người run lên vì tức giận,mắt đỏ hoe.

"Con khốn,mày nghĩ chỉ cần nói mấy câu đó thì tao đây sẽ sợ mày sao.Không đâu,mày quá coi thường tao rồi Lục Vi Doanh này sẽ không để một con tiện nhân như mày leo lên đầu tao ngồi đâu.Mày không có tư cách gì để ra lệnh cho tao,mày hiểu chứ.Nghị anh ấy rồi cũng sẽ là của tao thôi,mày chỉ là một con cờ để tao có thể mau chống có được anh ấy hơn thôi"Lục Vi Doanh ánh mắt độc ác hơn bao giờ hết,khí lạnh toả xung quanh cả căn phòng.Lòng câm phẩn cùng phẫn nộ lan toả khiến cho nơi đây càng thêm ma mị.

Sau khi đi spa xong thì Lục Vi Doanh nói là muốn đến nhà một người bạn gần đây chơi xong sẽ ăn trưa tại đó,mẹ Trịnh đành đồng ý nên chỉ có 2 người trở về nhà,Lục Vi Doanh thấy chiếc xe chạy đi xa thì bắt một chiếc taxi đi đến công ty của Trịnh Khương Nghị.

...

"Nè,dạo này tôi thấy giám đốc của chúng ta hay về lại chung cư lắm,hình như là không đi ra ngoài khách sạn hay ở đây qua đêm nữa"Một nhân viên nữ ở phòng kế toán đang xúm lại tám chuyện cùng mấy người đồng nghiệp bên cạnh.Lưu Y Nhan định đi đến phòng thiết kế,đang đi thì nghe thoang thoáng bên trong đang nói đến Trịnh Khương Nghị cho nên dừng lại núp ra sau bên cửa nghe.

"Sao chứ?!Có thật không,không lẽ đang  định nối lại tình xưa với phu nhân sao?"

"Chứ còn gì nữa,không thấy sao!Chuyện bữa tiệc hôm trước được báo chí đăng đầy,tôi nhìn thấy hai người còn hôn nhau rất nồng nàn nữa kìa,đối sử với phu nhân ân cần vô cùng"

"Chuyện đó thì tôi biết,Tiểu Quyên nói với tôi là thấy hai người đó ngày hôm qua hẹn hò cùng nhau đi xem phim rồi đi ăn nữa.Lãng mạn vô cùng,cứ như phim ngôn tình ấy"

"Thật sao?Còn có chuyện đó nữa à!"Cả đám đông thanh hét lên như không thể tin được.Lưu Y Nhan đứng bên ngoài nghe cũng không thể tin được nhưng sắp đứng không vững nữa,tay chống vào tường trong vô lực để không bị ngã.Cô lòng nỗi sống dân trào,hơi thở dồn dập không thôi.

Thì ra cảnh tượng hôm qua cô thấy được là hai người đó hẹn hò cùng nhau.Vì sao chứ!Vì sao...

Lưu Y Nhan mặc dù không bình tĩnh được nữa nhưng vẫn cố gượng đứng đó nghe tiếp.

"Thật chứ không phải giả đâu,Tiểu Quyên hôm qua đã thấy nên chụp lại rất nhiều tấm rồi gữi cho tôi xem.Không tin tôi mở ra cho mọi người thấy"Cô gái tên Yến Mai đi lại máy tính của mình mở hộp thư gmail mà Tiểu Quyên gữi cho cô ấy hồi hôm qua cho mọi người xem.

Cả đám nhân viên xôn xao đi lại,khi nhìn vào ai náy cũng không thể nào tin được mà bất ngờ bàn tán khen không dứt.Lưu Y Nhan đứng bên ngoài nhìn không thấy được gì cả,đang rất bức rức trong lòng.Bổng cô nghĩ ra được một ý,lấy điện thoại ra xem đồng hồ.Còn 15" nữa sẽ tới giờ cơm,cô đi nhanh về phòng ngồi đó chờ cho đến khi chuông báo giờ ăn trưa vang lên thì mở hộc tủ lấy cái USB ra chờ khoảng 10" nữa thì đi đến phòng kế toán trong thầm lặng.

Mọi người đã đi ăn trưa không còn ai cả,căn phòng trống trơn.Lưu Y Nhan nhanh chống đi lại bàn làm việc của Yến Mai mở máy tính của cô ấy lên,cấm USB của mình vào ổ rồi thực hiện chương trình sao chép về.Xong việc thì cô run run lật đật tắt máy tính đi nhanh về lại phòng của mình,đây là lần đầu tiên cô làm cái chuyện phi lễ này,cho nên lòng không khỏi sợ sệt một phen.

Sau khi ngồi vào bàn điều chỉnh lại tâm tình thì cấm USB vào máy tính rồi mở lên mục xem.Lưu Y nhan sau khi nhìn vào trong máy tính thì bất động,mắt mở thật lớn không thể nào ngờ được,cảm xúc dồn dập như muốn nỗ tung ngay lúc này.Tay run rẩy chỉ vào màn hình máy tính,nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.

Hai người họ,...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play