“Ngoan nào, tôi đâu có tức giận.”

Mộ Lê Thần thấy An Dương không có việc gì cũng đã rất may mắn, còn có thể có được đến một phần truyền thừa của đan đế chính là kinh hỉ ngoài ý muốn.

Cho nên hắn cũng không cảm thấy đáng tiếc khi không có được phần truyền thừa hoàn chỉnh, còn an ủi An Dương: “Có thể có được một phần truyền thừa đã rất tốt rồi, đừng quá để ý.”

An Dương được người trong lòng nhẹ giọng an ủi, buồn bực liền tan thành mây khói, tâm tình bắt đầu vui vẻ.

Hắn sở dĩ có hơi tiếc nuối, bởi vì hắn nghĩ nếu mình không có được toàn bộ truyền thừa thì sẽ không thể chăm sóc thật tốt cho Mộ Lê Thần, nhưng mà nếu Mộ Lê Thần không để ý, hắn sao còn có thể chấp nhất chuyện này.

An Dương thấy thái độ đối đãi của Mộ Lê Thần với mình ngày càng ôn hòa quan tâm, hắn cũng càng một tấc lại muốn tiến một thước.

Hắn cố ý giả bộ ủy ủy khuất khuất, tựa đầu vào hõm vai Mộ Lê Thần, nhẹ nhàng cọ cọ: “A Thần, xin lỗi, đều tại anh vô dụng mới không thể có được truyền thừa hoàn chỉnh, em không giận đã là tốt rồi ~”

Mộ Lê Thần cảm giác được tóc An Dương mềm mềm nhẹ cọ vào cổ, có chút nhột, muốn cười, người này chẳng lẽ là đang làm nũng với hắn?

An Dương hiểu rất rõ Mộ Lê Thần, Mộ Lê Thần cũng hiểu rất rõ An Dương.

Nếu An Dương thật sự nghĩ hắn như vậy, An Dương nhất định sẽ không nói ra, lại càng không dùng loại ngữ khí ủy khuất này. Nếu hắn dùng loại ngữ khí này nói chuyện với Mộ Lê Thần, kỳ thật chính là đang làm nũng……

Chỉ là, một An Dương nghiêm cẩn lại lộ ra biểu cảm khả ái như vậy, tâm tình Mộ Lê Thần tốt lên không ít, liền phối hợp với hắn diễn trò.

Mộ Lê Thần đưa tay sờ sờ cái đầu mềm mại xù xù đặt trên cổ mình, trấn an nói: “Ngoan nào, tôi đâu có tức giận.”

An Dương bị một tiếng ‘ngoan nào’ của Mộ Lê Thần làm cho tim muốn nhũn ra thành nước, đột nhiên có loại cảm giác bị A Thần vốn đang an ủi mình xỏ mũi dắt đi như dắt lừa…… Hắn vội vàng ôm lấy eo Mộ Lê Thần, liếm liếm hai cánh môi đạm sắc đã khiến hắn thèm nhỏ dãi mấy ngày nay.

Vẫn là cách thức hôn nồng nhiệt tiêu chuẩn này đỡ ảnh hưởng đến hình tượng anh minh thần võ của hắn hơn là bộ dáng làm nũng lúc nãy.

Tuy nói bây giờ có chút giống đánh dã chiến, có trời làm màn đất làm giường, nhưng dù sao cũng là bên trong không gian chỉ có hai người bọn họ, vậy còn cần gì mà phải ngượng ngùng?

Hai đại nam nhân cấm dục lâu như vậy, khó tránh khỏi sẽ có chút xúc động, hôn một hồi cả người liền khô nóng, ngọn lửa mang tên dục vọng bốc cháy rạo rực, hai người thế là ôm nhau cứ như vậy lăn qua lăn lại trên mặt đất…..

××××××××

Mộ Lê Thần cùng An Dương ở trong không gian náo loạn vài ngày, nhưng khi đi ra lại chỉ bằng thời gian một ngày.

An Dương ngồi trước bàn làm việc xem văn kiện, Mộ Lê Thần thì ngồi trên sô pha bình tĩnh lật xem một quyển sách nhìn qua rất cổ có cách đóng gáy khá kỳ lạ.

Lúc này, trợ thủ của An Dương đến gõ cửa, hắn kinh ngạc nhìn thoáng qua Mộ Lê Thần ngồi trên sô pha, trong lòng buồn bực, trong văn phòng lão đại lúc nào thì có một người dễ nhìn như vậy?

Bất quá hắn cũng biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, tiến hành báo cáo công việc hôm nay cho An Dương, cuối cùng hỏi một câu: “Mấy thứ Tần gia nhốt trong địa lao nên xử trí như thế nào?”

An Dương nhìn về phía Mộ Lê Thần.

Mộ Lê Thần không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Giết.”

An Dương lại nhìn về phía trợ thủ của mình: “Dựa theo lời A Thần nói mà xử lý.”

Trợ thủ của An Dương chính là thành viên của Tinh Thần dong binh đoàn, cho nên đối với A Thần trong miệng An Dương là ai rất rõ ràng, bởi vậy hắn lại lần nữa hiếu kì nhìn Mộ Lê Thần vài lần, không nghĩ tới bộ dạng em trai lão đại dễ nhìn như vậy, khó trách lúc trước vẫn luôn che đậy.

Hắn nhìn nhiều thêm vài lần khiến cho Mộ Lê Thần chú ý, Mộ Lê Thần đối với tầm mắt người ngoài rất mẫn cảm, hắn ngẩng đầu, hai con ngươi vốn đã trở nên giống với nhân loại bình thường lóe lên một đạo quang mang tối tăm, ánh mắt thập phần lạnh lẽo.

Trợ thủ của An Dương bị dọa đến mức vội vàng thu hồi tầm mắt, cứ như chạy trốn mà rời khỏi văn phòng.

An Dương nhìn về phía Mộ Lê Thần, chỉ thấy đôi mắt Mộ Lê Thần so với nhân loại bình thường không khác nhau lắm, con ngươi màu đen dần dần bắt đầu mở rộng, lan ra, thôn phệ toàn bộ tròng trắng mắt, tối om, nhìn qua đặc biệt run người.

Mà An Dương lại thập phần bình tĩnh nói: “A Thần, em đem mắt em biến trở về đi.”

Mộ Lê Thần trừng mắt nhìn, sau đó đôi mắt lạnh lẽo tối đen lại trở về giống như người bình thường: “Cảm xúc nhất thời dao động, không cẩn thận làm vỡ ngụy trang……”

An Dương ngữ khí có mùi chua: “Tiểu tử kia bộ dạng bình thường, em chỉ nhìn hắn một cái cảm xúc liền dao động? Vậy sao không thấy em đối với anh cảm xúc dao động nhỉ?”

Mộ Lê Thần đối với An Dương đang mất hứng không chút phật lòng, thản nhiên nói: “Mới mấy ngày trước cảm xúc chúng ta không phải đặc biệt dao động sao?”

Ý tứ trong đó muốn ám chỉ cái gì, khiến An Dương nhịn không được đỏ tai, phá lệ ngạc nhiên nhìn Mộ Lê Thần. Này chẳng lẽ không phải là thẹn thùng ư?

Bất quá An Dương cũng chỉ là không được tự nhiên trong chốc lát, rất nhanh liền bình tĩnh, hắn có chút hối hận nhiều lần ba hoa đùa giỡn A Thần, hiện tại A Thần học được cách áp dụng lên người mình rồi, đã vậy còn khiến mình chống đỡ không nỗi.

Sau khi An Dương xử lý xong chuyện trong căn cứ, vẫn chờ bên cạnh Mộ Lê Thần, Mộ Lê Thần mở miệng nói: “Để tôi tìm cho anh người có năng lực giúp anh tạm thời quản lý căn cứ, hai tháng sau chúng ta đi S thị.”

An Dương kinh ngạc: “Nhanh như vậy? Lúc trước không phải nói nửa năm sau mới đi sao?”

Mộ Lê Thần đóng sách lại: “Này, không phải là võ công bí tịch anh lấy trong đại trạch Tần gia sao? Tôi xem xong phát hiện đối với tôi có vài điểm hữu ích, chỉ tiếc võ công bí tịch thật sự khá tầm thường, nhưng tác dụng của kiếm pháp lại đối với tôi không quá lớn.”

Người Tần gia rời đi vội vàng, thậm chí có không ít đệ tử Tần gia chưa kịp rút lui, một số võ công bí tịch không quá quan trọng thì không mang đi, cho nên mới bị An Dương lấy được đưa cho Mộ Lê Thần.

Mộ Lê Thần tiếp tục nói: “Tôi dùng là Huyết Ma đao, pháp thuật truyền thừa không thiếu, nhưng đao pháp lại bình thường, về sau đối phó với đám cổ võ hay truyền thừa giả thực lực cao cường làm sao có thể chiếm tiện nghi được? Cho nên tôi muốn đi căn cứ S thị xem thử, chỗ đó dù sao cũng là địa bàn của Lâm gia.”

Mà Lâm gia, chính là một trong tam đại cổ võ, am hiểu nhất chính là đao pháp.

Mộ Lê Thần đối đao pháp bí tịch của Lâm gia bắt đầu thèm thuồng.

An Dương cũng hiểu rõ đối với một người truy đuổi năng lực cường đại như Mộ Lê Thần có cố chấp rất đáng sợ, cho nên hắn cũng không khuyên bảo Mộ Lê Thần, trầm ngâm trong chốc lát, liền gật đầu nói: “Vậy em gọi Ân Phùng qua đây, có hắn canh chừng chúng ta cũng yên tâm.”

Ân Phùng chung quy đã bị Mộ Lê Thần thu làm nô bộc, mức độ trung tâm có thể cam đoan. Hắn tìm người tạm thời quản lý căn cứ lại phải có năng lực, không nhất định phải có trung tâm, nhưng hắn không muốn đi một chuyến trở về liền phát hiện căn cứ mình cùng A Thần vất vả đoạt được đã đổi chủ.

“Được, không thành vấn đề.” Mộ Lê Thần không chút do dự liền đáp ứng, với hắn mà nói, Ân Phùng lúc này đang rãnh rỗi, lưu lại B thị canh chừng cũng tốt.

Về phần hắn có chia rẽ đôi cẩu nam nam Ân Phùng cùng Mục Nhiên hay không thì….. Ha ha……

××××××××××××××××××

Mộ Lê Thần hành động rất nhanh, Ân Phùng dưới sự triệu hồi của hắn không bao lâu liền vào căn cứ, cùng An Dương bàn giao công tác.

An Dương phát hiện Ân Phùng rất có kinh nghiệm làm đầu não quản lý căn cứ, liền cảm thấy đem căn cứ giao cho Ân Phùng quản lý rất đáng tin cậy, cũng không muốn tìm thêm người khác.

Vì phòng ngừa uy vọng của Ân Phùng trong căn cứ không đủ, An Dương cố ý trong hai tháng này mang hắn tiếp xúc với mọi người, cùng xử lý sự vụ trong căn cứ, khiến đám người ở đây dần dần quen mặt Ân Phùng, cuối cùng Mộ Lê Thần lưu lại cho Ân Phùng rất nhiều biến dị thú có trị số vũ lực cao làm hậu thuẫn, tin tưởng tại B thị sẽ không có người nào dám không phục Ân Phùng.

Thời gian hai tháng nhanh chóng trôi qua, An Dương đem căn cứ giao cho Ân Phùng đã rất thuần thục, sau đó liền cùng Mộ Lê Thần lặng lẽ suốt đêm rời khỏi B thị.

Mộ Lê Thần gọi Tiểu Hắc và Hà Kỳ Tranh qua, hắn cùng An Dương ngồi trên người Tiểu Hắc, định cưỡi Tiểu Hắc thay vì đi bộ đến căn cứ S thị.

Nhưng Hà Kỳ Tranh lại không chịu, hắn sống chết không muốn ngồi trên người Tiểu Hắc không nói, còn ngăn cản Mộ Lê Thần với An Dương ngồi.

Mộ Lê Thần mất hứng muốn chết, nhưng vì muốn lập tức đến S thị, chỗ đó lại gần biển, là địa bàn của Hà Kỳ Tranh, mới tạm thời nhẫn nhịn.

“Hà Kỳ Tranh, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”

Hà Kỳ Tranh không sợ chết nhìn chằm chằm Mộ Lê Thần: “Không thể ngồi trên người Tiểu Hắc!”

Mộ Lê Thần nổi nóng nói: “Không để ngồi trên người Tiểu Hắc chẳng lẽ ngươi muốn đi bộ?”

Hà Kỳ Tranh hiển nhiên có chút do dự, hắn có phương tiện đi lại của mình, nhưng hắn nếu không biến về thú hình thì sao làm được?

Nghĩ nghĩ, hai mắt Hà Kỳ Tranh sáng lên, sau đó đưa đám người Mộ Lê Thần đến một con sông nhỏ bên cạnh, hắn cúi đầu rống vài tiếng vào con sông tối như mực, sau đó vài con cá biến dị cực lớn nổi lên trên mặt nước.

Hà Kỳ Tranh chỉ vào mấy con cá biến dị nói: “Chúng ta ngồi nó.”

Mộ Lê Thần nhìn nhìn Tiểu Hắc đứng một bên, sau đó lại nhìn nhìn đám cá biến dị của Hà Kỳ Tranh, trong lòng có chút thấu hiểu, thì ra người này là đang đau lòng vì Tiểu Hắc đi?

Tiểu Hắc cùng Hà Kỳ Tranh sống chung vài năm rất tốt, sớm đã trở thành bạn bè chí cốt, trong lòng Hà Kỳ Tranh, Tiểu Hắc là bạn tốt, còn biến dị thú là đàn em.

Mộ Lê Thần nghĩ đến căn cứ S thị là khu duyên hải, dùng cá biến dị đi đường thủy cũng không tồi, như vậy còn có thể tránh được tai mắt của Lâm gia, thần không biết quỷ không mà tới.

Về phần đàn tang thi, Mộ Lê Thần cũng không định giống tướng quân thời cổ đại mang theo mấy chục vạn nơi nơi chinh chiến, dù sao khắp nơi là tang thi, chờ hắn đến phương Nam, tùy tiện tìm vài cái thành thị liền có một số lượng đại quân tang thi lớn.

Mộ Lê Thần thấy Hà Kỳ Tranh không muốn bọn họ ngồi trên lưng Tiểu Hắc, lại gọi đám cá ra cho bọn họ, hắn đơn giản liền đáp ứng, cũng không ghét bỏ cá biến dị xấu xí lại trơn nhớt.

Mộ Lê Thần ôm Tiểu Hắc phiên bản nhỏ ngồi trên người một con so với những con khác cấp cao hơn, cơ thể hắn được bao bọc bởi một tầng thủy hệ dị năng, tận lực không để bản thân tiếp xúc với lớp da cá trơn trơn nhớt nhớt kia.

An Dương thấy Mộ Lê Thần ngồi lên, cũng nhảy lên trên người một con khác ngồi.

Hà Kỳ Tranh thấy bọn họ đều làm theo lời mình, cao hứng nhếch miệng cười với Tiểu Hắc đang nằm trong lòng Mộ Lê Thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play