Vào phòng ngủ, Mộ Lê Thần liền hướng An Dương nói: “Cởi đồ cậu ra.”
An Dương nhất thời không dám tin nhìn Mộ Lê Thần, ánh mắt hắn không khỏi rơi xuống chiếc giường đôi rộng, mềm mại thoải mái kia, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc…
Niềm mong đợi sâu nhất trong đáy lòng tựa hồ như sắp xảy đến… Hạnh phúc tới quá mức đột ngột.
Mộ Lê Thần nhìn bộ dáng ngây người của An Dương, nhíu mày, sau đó thúc giục nói: “Nhanh lên, cởi áo ra!”
Lúc này chính là mùa thu, sắp bắt đầu mùa đông, thế nhưng thời tiết lại quỷ dị, thập phần nóng bức, giống như trời tháng sáu vậy, cho nên ai cũng mặc tương đối ít.
Bất quá, cho dù ăn mặc ít một chút, cũng là quần áo dài có thể đem thân mình che kín.
Tại mạt thế, virus tang thi tứ phía, ăn mặc rách rưới, nếu da có chỗ trầy xước sẽ rất dễ dàng bị lây nhiễm.
An Dương mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay, ngoài cái này, bên trong không mặc thêm áo khác.
Lúc Mộ Lê Thần thúc giục, hắn do dự trong chốc lát, nhưng động tác vẫn nhanh chóng đem quần áo cởi ra, lộ ra đường cong của các bắp cơ trên cơ thể.
Mộ Lê Thần nhìn hắn xích lõa từ đầu tới cuối, không khỏi chuyển mắt đi nơi khác.
Hắn ngược lại không phải bởi vì nhìn An Dương lõa thể mà ngượng ngùng cái gì, dù sao hắn là thẳng, cái An Dương có hắn cũng có, không cần phải thẹn thùng.
Có điều An Dương là dị năng giả, trong mắt tang thi, huyết nhục của dị năng giả so với người thường có điểm hấp dẫn hơn.
Đã vài ngày không ăn gì, Mộ Lê Thần nhìn cơ thể An Dương, nhịn không được muốn ăn hắn, bản năng theo đuổi nguồn năng lượng sung túc từ huyết nhục của một tang thi bắt đầu phát tán.
Mà lúc này, Mộ gia gia ở bên ngoài bị dục vọng của Mộ Lê Thần ảnh hưởng có chút không an phận rối loạn lên, Mộ Lê Thần vội vàng tĩnh tâm, đem Mộ gia gia rối loạn trấn tỉnh.
Hắn áp chế khát vọng của bản thân đối với huyết nhục, chậm rãi đi về phía An Dương.
An Dương nhìn Mộ Lê Thần từng bước đến gần, nhịp tim đặc biệt tăng nhanh, hắn vẫn là có điểm không thể tin được đây là sự thật, A Thần cũng có cảm giác với hắn sao?
Mộ Lê Thần đi đến trước mặt, sau đó thò tay đem một thứ đeo lên cổ An Dương.
Vốn tưởng rằng Mộ Lê Thần sẽ….. An Dương, trong lòng nhất thời có chút mất mát, nhưng mà như vậy mới bình thường, chỉ mình hắn mới có ý nghỉa kỳ lạ.
An Dương cúi đầu nhìn cổ mình bị Mộ Lê Thần đeo lên một vật gì, không khỏi vừa khiếp sợ vừa hoan hỉ: “Này… này không phải…. Cậu như thế nào có thể đem cái này tặng cho tôi?”
Cái Mộ Lê Thần đưa cho An Dương chính là sợi dây chuyền hắn thu hồi từ chỗ Phó Nghiên, sợi dây chuyền ngọc bích này tuy rằng không quý giá, thế nhưng ý nghĩa của nó không phải bình thường, chỉ có vợ con trai trưởng của Mộ gia mới có thể đeo.
Lúc trước, thời điểm hắn cùng Phó Nghiên định ra hôn ước, An Như vì không để đứa con hoang Mộ Lê Quân chiếm lấy vị trí gia trưởng, dưới sự hiện diện của Mộ gia gia đem vòng cổ này cho Phó Nghiên, biểu lộ thái độ của mình.
Mộ gia lúc ấy trừ bỏ Mộ Dung không có ai phản đối, ngay cả Mộ Dung dưới sự uy nghiêm của lão gia tử cũng không dám nói chuyện, cho nên đứa con trai trưởng Mộ Lê Quân của gia đình Mộ Dung vẫn không được người Mộ gia thừa nhận.
Thế nhưng Mộ Lê Thần biết, mặt dây chuyền này chỉ nhìn qua tuy không đáng giá nhưng lại là bảo bối.
Kiếp trước, Phó Nghiên không cẩn thận để rơi một giọt máu trên ngọc, ngọc mở ra một thứ bí mật, vậy nên cô ta mới có gan ném Mộ Lê Thần đi.
Mặt dây chuyền ngọc bích này kỳ thật là bảo vật chứa không gian, mở nó ra, chẳng khác nào thức tỉnh dị năng không gian, nhưng không gian này so với không gian của dị năng giả lợi hại hơn nhiều.
Không gian của dị năng giả nếu chứa đồ này nọ, nhất định phải sử dụng tinh thần lực, nếu bên trong không gian còn tồn tại thứ gì, tất yếu phải phát ra dị năng. Một khi dị năng khô kiệt, không gian liền đóng kín, thứ chứa bên trong cũng sẽ rơi ra.
Mà mặt dây chuyền ngọc bích này không như vậy.
Không gian trong ngọc ngay cả người bình thường cũng sử dụng được, vật chất lấy ra lấy vào không cần sử dụng tinh thần lực, không gian bên trong cũng không cần phát ra dị năng để duy trì.
Lúc trước Phó Nghiên chính là dựa vào mặt dây chuyền ngọc bích này mới tại thời điểm bị Mộ gia vứt bỏ ở B thị mà hảo hảo sống sót.
Mộ Lê Thần nhớ rõ kiếp trước hắn canh giữ bên ngoài căn cứ đợi người Mộ gia đi ra thì giết tang thi tìm vật tư, thời thời khắc khắc mà hộ tống bọn họ, An Như từng đem hắn ra mắng, nói là nếu không phải hắn muốn cưới nữ nhân Phó Nghiên này, cô ta cũng không cần phải đem sợi dây chuyền bảo bối đưa cho Phó Nghiên.
Mộ Lê Thần là tang thi hoàng, hắn không cần vật tư thiết yếu của nhân loại, cho nên không gian của ngọc đối với hắn mà nói có cũng được mà không có cũng không sao.
Hai người hắn quan tâm vướng bận lúc này duy chỉ có Mộ gia gia và An Dương, Mộ gia gia biến thành tang thi không còn khả năng tư duy nên không dùng được, hắn mới đem bảo bối này đưa cho An Dương.
Mộ Lê Thần nghĩ ngọc trên sợi dây chuyền này đối với An Dương có trọng dụng, làm sao còn quản cái gì chỉ có vợ con trai trưởng mới được mang? Cứ như vậy trực tiếp đeo lên cổ An Dương khiến hắn sinh ra hiểu lầm.
Mộ Lê Thần cũng lười giải thích, một phen móc ra con dao nhỏ, đem An Dương đẩy lên tường: “Đừng cử động!”
Hiện trường rất giống một cảnh hành hung.
An Dương ngược lại không có hoài nghi Mộ Lê Thần hành hung hắn cái gì, ngoan ngoãn đứng im.
Mộ Lê Thần cẩn thận dùng dao nhỏ lướt trên ngực An Dương, chảy ra một ít tâm đầu huyết *, sau đó đem ngọc trên vòng cổ ấn lên….
(*Máu ở gần tim chứ không phải là nhiệt huyết nha >.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT