“Nàng đến rồi!” Nhìn thấy Vân Thiên Mộng, Dung Vân Hạc dường như vô cùng vui vẻ, chỉ là đằng sau đôi mắt vui mừng đó lại ẩn chứa chút lo âu.

Vân Thiên Mộng ngẩng đầu lên, nhìn Dung Vân Hạc đang đứng nơi cách mặt đất hai, ba bậc thềm, trường bào tơ lụa màu bạc cùng miếng ngọc bội giắt bên hông, kết hợp cùng với mái tóc bạch kim lấp lánh đã thu hút không ít ánh nhìn của thực khách trong phòng trọ. Cũng may trước khi bước ra khỏi xe ngựa, Vân Thiên Mộng đã đeo một chiếc khăn che mặt bằng lụa, tuy là hơi nóng, nhưng cũng có thể che chắn được ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, cũng bớt được không ít phiền phức.

Cách một tầng sa mỏng, Dung Vân Hạc nhìn nhìn nụ cười mỉm nơi khóe miệng Vân Thiên Mộng, trong lòng chợt thấy đau nhói, người con gái như vậy, đáng lẽ phải được hưởng cuộc sống êm đềm, vô lo đúng với tuổi của mình, nhưng nàng lại phải gánh vác những việc lớn lao, hệ trọng, những hỉ nộ ái ố được nàng giấu sâu sau nụ cười nơi khóe miệng kia. Đối với người quan trọng với mình, nàng sẽ không ngại ngần mà dốc hết sức lực mình để bảo vệ họ, đêm đó nàng giống như Chức Nữ dũng cảm đứng ra bảo vệ cho mọi người lớn bé trong phủ Phụ Quốc công, nghĩa khí như vậy, trên thế gian này có được mấy vị nam tử hán làm được?

Vân Thiên Mộng lại cảm nhận được đủ loại ánh mắt dò xét từ khắp nơi đang hướng về phía mình, chỉ gật nhẹ đầu với Dung Vân Hạc, sau đó đưa Mộ Xuân đi lên lầu ba!

Dung Vân Hạc đương nhiên biết ánh mắt của mọi người xung quanh là ánh mắt muốn xem kịch vui, liền vờ như vô tình mà đi lướt qua Vân Thiên Mộng, một người đi lên lầu, một người đi xuống lầu, hai người không ở cùng một chỗ!
“Tiểu thư!” Đi lên đến lầu ba, nhìn thấy Tiêu Đại không nhúc nhích đứng ở cửa sương phòng, con người đen láy phát ra ánh sáng của sự cứng cỏi và thận trọng mà chỉ ở những quân nhân tài giỏi mới có, Vân Thiên Mộng thầm nghĩ, mình tìm đúng người rồi!

“Ngài vất vả rồi!” Thấy Tiêu Đại đứng không nhúc nhích, trong lòng Vân Thiên Mộng thấy vô cùng cảm động, có điều, khi Ánh Thu còn chưa bình phục hoàn toàn, vẫn phải làm phiền đến hắn rồi.

Còn Tiêu Đại lại hiếm khi thấy mặt mày đỏ ửng như vậy, hai môi mím chặt , mắt nhìn thẳng phía trước, người đứng thẳng tắp, càng nhìn càng thấy như đang đứng gác vậy, khiến cho Mộ Xuân không nhịn được mà cúi đầu cười trộm, Vân Thiên Mộng quay đầu liếc qua Mộ Xuân một cái, Mộ Xuân lập tức thu lại nụ cười, sắc mặt trở lại nghiêm túc, cùng Vân Thiên Mộng đi vào sương phòng.

“Tiểu thư!” Vừa khéo Ánh Thu đang uống thuốc, thấy Vân thiên Mộng đi vào, Ánh Thu đang loay hoay muốn đứng dậy, Vân Thiên Mộng nhanh chân hơn, bước đến nhẹ nhàng giữ lại, sau đó nàng tháo sa mạng ra, đưa cho Mộ Xuân đang đứng phía sau, rồi chăm chú, tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Ánh Thu.
Thấy sắc mặt Ánh Thu tuy vẫn còn trắng bệch như tờ giấy, nhưng so với sắc mặt xám ngoét hôm mới bị thương thì đã khá hơn rất nhiều rồi, Vân Thiên Mộng cũng thấy yên tâm hơn đôi chút.

“Đều là do ta sơ suất! Lại không phái hộ viện bảo vệ em và vú! Hại em bị thương nặng thế này!” Đỡ Ánh Thu nằm lại giường, Vân Thiên Mộng thay nàng cẩn thận chỉnh lại góc chăn, lời nói mang theo sự tự trách.

Ánh Thu vốn là đứa trẻ thật thà, hơn nữa chuyện xảy ra lần này theo như nàng thấy thì là việc ngoài ý muốn, lúc này lại thấy Vân Thiên Mộng không ngừng tự trách, khiến Anh Thu trong lòng thấy không yên, cũng chẳng màng đến miệng vết thương khó khăn lắm mới khép lại được mà đứng thẳng người dậy giải thích : “ Tiểu thư, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi mà!”

Vân Thiên Mộng lại lần nữa đỡ Ánh Thu nằm lại giường, sự nhu hòa vừa rồi trong ánh mắt nàng lập tức tan biến, mà thay vào đó là sự lạnh lùng sắc nhọn, cười lạnh nói “Ngoài ý muốn? Mặc dù là vào nhà cướp của nhưng không cần thiết phải đả thương người như thế chứ! Vả lại tên côn đồ đó còn mang theo hung khí, điều này cho thấy chắc chắn là hắn ta muốn mạng người chứ không phải là muốn cướp tiền! Trước đây ta vốn nghĩ vú Hạ có thân phận đặc biệt như vậy, Tô Thanh trong phủ lại có thế lực lớn, vì an toàn của mọi người nên ta mới sắp xếp chỗ này, nào ngờ, lại càng giúp bọn chúng dễ dàng ra tay hơn.”

“Tiểu thư, người biết là ai ra tay không?” Vú Hạ đang ngồi trên chiếc giường nhỏ mát lạnh nôn nóng hỏi.

Bao ngày qua, Ánh Thu đều chăm sóc vú Hạ như mẹ đẻ của mình, trong lòng vú Hạ, cũng sớm đã coi đứa trẻ chu đáo, hiểu chuyện này như con gái mình, giờ đây, nàng còn vì mình mà bị thương, trong lòng vú Hạ cảm động không thôi, nếu không phải đang mang một thân tật nguyện, thì bà đã nguyện đích thân đi tìm hung thủ rồi.

“Vú đừng vội!” Vân Thiên Mộng thấy vú Hạ vì kích động mà nói ra được một câu hoàn chỉnh như vậy, trong lòng mừng rỡ, nhưng trước mắt quan trọng nhất vẫn là phải hỏi đôi giày mà Ánh Thu đã nhìn thấy trước khi ngất đi có kiểu dáng như thế nào, như vậy mới có thể khẳng định suy đoán trong lòng của nàng.

“Ánh Thu, lúc đó em đã nhìn thấy cái gì, kể cho ta nghe đầu đuôi câu chuyện đi! Một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ qua!” Vân Thiên Mộng tập trung tinh thần, khiến Ánh Thu có chút khẩn trương, suy nghĩ lập tức chìm vào sự hỗn loạn của buổi tối hôm đó!

“Hôm đó, đêm đã khuya, nô tỳ nhận được thuốc xong, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi! Nhưng vì đêm tối, bên ngoài lại cực kỳ yên tĩnh, đến tiếng lá rơi cũng có thể nghe được rõ mồn một. Nô tỳ vốn định khóa cửa phòng thuốc lại, thì nghe thấy tiếng bước chân cực nhẹ từ ngoài sân truyền đến, nhìn qua cửa sổ thì thấy có một số hắc y nhân đang thay nhau nhảy vào, trên tay mỗi người đều cầm theo một thanh đao sắc bén, lúc đó, nô tỳ cực kỳ sợ hãi, cũng không kịp khóa cửa phòng lại nữa, trực tiếp chạy đến phòng của vú Hạ, đưa vú xuống trốn dưới gầm giường. Nhưng bước chân của nô tỳ đã gây sự chú ý với bọn cướp, bọn họ theo sát vào phòng ngủ, chẳng nói chẳng rằng xông đến đâm một đao vào bụng của nô tỳ, vừa vặn, hôm đó trời rất nóng, vú Hạ để mở cửa sổ cho dễ ngủ, nhờ ánh trăng, nô tỳ nhìn thấy đôi giày màu đen bằng vải bố của tên trộm, đúng, chính xác là đôi giày bằng vải bố, sau đó thì nô tỳ hôn mê ngất đi, cũng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì nữa!”Ánh Thu cố gắng nhớ lại, nhất là khi nói đến chi tiết đôi giày, phải trầm tư mất một lúc, cuối cùng mới dám khẳng định.

Vân Thiên Mộng nghe xong, trên khuôn mặt như được phủ một tầng băng mỏng, sự lạnh lùng nơi đáy mắt khiến người đối diện phải rét run, mãi sau nàng mới thấp giọng, lẩm nhẩm nói “Hay là để các người cũng bị cuốn vào vòng tranh đấu này đi!”

Đến bây giờ, kẻ ở Tây Sở muốn tính mạng của Khúc Lăng Ngạo cũng không phải chỉ có một người, những người trong tay nắm quyền cao, thứ không thiếu nhất chính là những người sẵn lòng, cam tâm tình nguyện vì bọn họ mà bán mạng, nếu chỉ dựa vào một đôi giày, trên cơ bản vẫn có thể loại bỏ một số người đáng nghi, nhưng cũng khó tránh khỏi đây là cái bẫy mà người đứng phía sau bức màn đen thiết kế, dẫn dụ mình đi sai đường.

Vân Thiên Mộng lại quay người đi đến trước mặt vú Hạ, thấy bà đang trầm tư suy nghĩ, thì nhẹ nhàng hỏi “Vú, vú có nguyện theo Mộng Nhi về tướng phủ không?”

Tướng phủ giờ chia thành nhiều bè phái khác nhau, nhưng dù sao Vân Huyền Chi cũng là thừa tướng đương triều, những người kia muốn ra tay, cũng sẽ phải cân nhắc một phen!

Hơn nữa, nếu bây giờ lại để vú Hạ và Ánh Thu ở bên ngoài phủ, nàng sẽ không thể yên tâm được, mà Tiêu Đại dù sao cũng là người của Sở vương phủ, lần này Sở vương đồng ý cho mượn người dùng, cũng đã là châm chước lắm rồi, nàng chẳng lẽ còn muốn gây thêm phiền phức cho những người xung quanh sao?

Vú Hạ thấy được sự kiên định trên khuôn mặt Vân Thiên Mộng, thì cũng biết tiểu thư trong lòng đã có dự tính, cũng hiểu bản thân và Ánh Thu còn lưu lại bên ngoài, e là càng thêm nguy hiểm, liền lập tức gật đầu.

Thấy Ánh Thu có chút mệt mỏi, Vân Thiên Mộng dặn dò mọi người chăm sóc tốt cho nhau, rồi dẫn Mộ Xuân đi ra khỏi sương phòng.

“Những lời vừa rồi, huynh đều nghe thấy chứ?” Trong lúc đợi Mộ Xuân đóng cửa thư phòng lại, Vân Thiên Mộng hỏi Tiêu Đại.

Dù sao, với công lực của Tiêu Đại, sợ là không khó nghe ra cuộc đối thoại trong sương phòng lúc nãy.

Mà Tiêu Đại chỉ nhìn Vân Thiên Mộng, hỏi “Tiểu thư là muốn ty chức đi điều tra về chủ nhân đôi giày kia?”

Nghe vậy, Vân Thiên Mộng chỉ điềm nhiên cười, nhẹ gật đầu, có điều còn mang theo vài phần không nắm chắc “Đúng vậy, nhưng hướng này cũng có thể sai, đành phải để huynh vất vả một phen rồi!”

Nghe nàng nói vậy, Tiêu Đại ngược lại chỉ thấp giọng trả lời “Ty chức đã hiểu!”

Nói xong, Vân Thiên Mộng mới bước xuống lầu, đi ra khỏi Thiên Phúc Lâu, thấy Dung Vân Hạc sớm đã đứng chờ bên cạnh xe ngựa tướng phủ rồi.

May mà xe ngựa dừng ở gần ngõ hẻm, người đi đường ít, mái tóc bạch kim của Dung Vân Hạc mới không dễ khiến mọi người chú ý như khi ở trong Thiên Phúc Lâu nữa.

“Sao huynh lại ở đây chờ?” Vân Thiên Mộng cười nhẹ, cảm thấy Dung Vân Hạc càng ngày càng thận trọng hơn, biết mái tóc của mình rất nổi bật, nên đứng chờ ở đây, cũng không biết đã đứng chờ bao lâu rồi, khiến Vân Thiên Mộng có chút áy náy.

Thấy Vân Thiên Mộng cười với mình, Dung Vân Hạc cũng khẽ cong cong khóe môi, dung nhan tuấn mỹ đang căng thẳng như được thổi vào một luồng gió ấm áp, làm bừng sáng cả khuôn mặt anh tuấn, khiến cho Vân Thiên Mộng cũng không khỏi thất thần trong giây lát.

Dung Vân Hạc nhân lúc Vân Thiên Mộng còn đang thất thần, lấy hộp giấy trong tay mình nhét vào tay nàng, nói “Huynh nghe nói lão thái thái tướng phủ rất thích món bánh đậu xanh của lầu Thiên Phúc, nếu muội đã đến đây rồi, thì mang một hộp về biếu lão thái thái đi!”

Nói xong liền xoay người dẫn theo Tứ Nhi rời đi.

Vân Thiên Mộng còn đang hồ nghi mà nhìn nhìn người đột nhiên tặng bánh đậu xanh cho mình Dung Vân Hạc kia, nhưng đối phương cũng không cho nàng cơ hội được chất vấn, sớm đã lên ngựa rời con ngõ nhỏ rồi.

“Tiểu thư, lên xe thôi!” Mộ Xuân giúp Vân Thiên Mộng cầm lấy hộp bánh đậu xanh, rồi đỡ nàng lên xe ngựa.

Nhưng Vân Thiên Mộng vẫn còn đang suy đoán về phản ứng của Dung Vân Hạc, sai Mộ Xuân mở hộp bánh điểm tâm ra xem, bên trong đựng những khối bánh đậu xanh ngay ngắn, thơm nức mũi, nhưng thứ khiến nàng ngạc nhiên là ở giữa những khối bánh đó lại có một hộp gõ nhỏ nữa.

Ngón tay trắng nõn nhấc chiếc hộp gỗ lên, Vân Thiên Mộng chậm rãi mở ra, đôi đồng tử đen nháy lập tức co lại, cái này...

“Tiểu thư, cái này là...” Mộ Xuân cẩn thận quan sát vẻ mặt của Vân Thiên Mộng, thấy trong đôi mắt nàng vừa có sự kinh ngạc, lại có sự vui mừng không nói nên lời, rồi lại thấy chiếc hộp gỗ phát ra ánh sáng trầm mộc, thì biết trong này nhất định là đồ quý, cho nên mới to gan đoán “Tiểu thư, đây lẽ nào chính là hộc cát?”

Người biết đến hình dạng của hộc cát chỉ có Nghênh Hạ và Ánh Thu, cho nên Mộ Xuân cũng chỉ đoán đoán mà thôi, không ngờ là lại đoán đúng, thấy Vân Thiên Mộng mạnh mẽ gật đầu, trong lòng biết lần này hầu gia được cứu rồi.

Nhưng sau khi sự vui mừng trong lòng qua đi, trong lòng Vân Thiên Mộng lại thấy có chút hoài nghi.
Hộc cát này rốt cục là có bao nhiêu? Tại sao hầu như mỗi một người quý tộc đều có một hộp? Mà hộp này Dung Vân Hạc từ đâu mà có? Huynh ấy nghe từ đâu mà biết mình đang thiếu vị thuốc trân quý này?

Huynh ấy hào phóng tặng mình, ân tình này, biết trả sao đây?

Hai tay bất giác nắm chặt chiếc hộp hộc cát lai lịch không rõ này, trong lòng Vân Thiên Mộng dao động, có nên dùng nó cứu mạng cậu không, hay là trả lại cho Dung Vân hạc?

Một thiếu niên tế nguyệt thanh phong như vậy, nếu sau này không đáp lại được thịnh tình đó, vậy chẳng phải là đã làm tổn thương đến huynh ấy rồi sao?

“Ô!” Khi Vân Thiên Mộng một lần nữa mở chiếc hộp ra, thì thấy bên trong có kẹp một tờ giấy, lấy ra xem, thì thấy bên trên viết một hàng chữ thảo ngay ngắn, đẹp đẽ, nội dung là “Cứu người quan trọng hơn!”

Nhìn năm chữ này, trong lòng Vân Thiên Mộng đã hiểu, Dung Vân Hạc lấy được hộp hộc cát, liền đưa cho nàng để cứu mạng Khúc Lăng Ngạo, nên dù bây giờ nàng có đưa trả lại, huynh ấy cũng chắc chắn sẽ không nhận lại.

“Mộ Xuân, đến phủ Phụ Quốc Công” Hạ quyết tâm, Vân Thiên Mộng sai Mộ Xuân dặn phu xe đổi lộ trình.

Đợi khi đến phủ Phụ Quốc công rồi, thì thấy nô bộc trong phủ, ai nấy đều vội vã, sắc mặt nghiêm trọng, Vân Thiên Mộng chặn một nha đầu hành lễ xong với mình đang định rời đi, hỏi “Đã xảy ra chuyện gì?”

Nha đầu nọ khuôn mặt buồn rười rượi, tinh thần suy sụp, trả lời “Thưa tiểu thư, vừa rồi hầu gia trong phút chốc không còn thở nữa, lão thái quân, phu nhân, tiểu thư bây giờ đều đang vội vã đến Thanh Tùng Viện, tiểu Nhiếp đại phu cũng đang túc trực bên cạnh hầu gia, không dám rời nửa bước!”

Nghe xong, Vân Thiên Mộng cả kinh, bất giác nắm chặt hộp gỗ trong tay áo, nhanh chóng đi đến Thanh Tùng Viện.

Vừa đến nơi, đã nghe thấy tiếng khóc nỉ non, đến Vân Thiên Mộng ngày thường bình tĩnh, trầm ổn là thế, khi đến thời khắc sinh tử cũng không tránh khỏi tim đập thình thịch đầy lo lắng, cố đè lại dự cảm không tốt, nàng bước nhẹ vào trong phòng.

Lúc này đám người lão thái quân ba người đang nằm bò lên người Khúc Lăng Ngạo mà kêu khóc, còn đại phu Tiểu Nhiếp thì đứng bên cạnh đôi mày chau lại, môi mím chặt, trong tay vẫn đang cầm những chiếc ngân châm dài nhỏ.

“Cậu...”Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy tim mình như đập chậm đi nửa nhịp, sắc mặt thoáng trắng bệch, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Nhiếp đại phu.

Vị Tiểu Nhiếp đại phu kia lại nhìn Vân Thiên mộng rồi khẽ lắc đầu, sau đó mới nhẹ giọng nói “Nhanh thì ba ngày, chậm thì bảy ngày, lão thái quân, là tôi phụ sự giao phó của người, xin người trừng phạt!”

Nghe những lời nói này, trong lòng Vân Thiên Mộng thầm biết không ổn rồi, ánh mắt chuyển về phía Khúc Lăng Ngạo, chỉ thấy sắc mặt cậu đang dần dần xám ngoét, ngực cũng gần như không thấy hô hấp nữa, nằm trên giường càng không có sức sống, nhìn giống như người sắp chết vậy!

“Đừng mà! Tiểu Nhiếp đại phu, xin ngươi hãy cứu lấy cha ta! Ông ấy...” Khúc Phi Khanh kéo lấy ống tay đại phu mà ra sức lắc, trong đôi mắt to tròn long lanh sáng ngời, những giọt nước mắt như chuỗi hạt trân châu đứt dây mà từng viên từng viên rơi trượt xuống gò má.

“Nó đã sống được lâu như vậy rồi, ngươi giúp nó kéo dài thêm sự sống đi!” Tuy lão thái quân cũng ngân ngấn nước mắt, nhưng đôi mắt lại hàm chứa uy nghiêm, không cho phép Tiểu Nhiếp đại phu trong thời khắc quan trọng này lại bỏ cuộc.

Vân Thiên Mộng lấy hộc cát từ ống tay áo cùng với phương thuốc ra đưa cho Tiểu Nhiếp đại phu, nói “Đây là hộc cát và phương thuốc điều chế, xin đại phu kiểm tra một lượt, nếu không có gì sai sót, bây giờ phải điều chế ngay không là không kịp!”

Nghe Vân Thiên Mộng nói vậy, mọi người đều ngẩn ra, vẫn là vị Tiểu Nhiếp đại phu kia là phản ứng lại nhanh nhất, lập tức mở hộp gỗ ra kiểm tra, sau đó lấy phương thuốc tỉ mỉ xem một lượt, khuôn mặt chợt bừng lên sự vui mừng khôn xiết, trong giọng nói chứa sự thoải mái “Tôi lập tức đi điều chế thuốc!”

Nghe ông ấy nói vậy, sắc mặt ba người cũng theo đó mà biến đổi, còn lại mọi người đều nghi ngờ mà nhìn nhìn Vân Thiên Mộng, Cốc lão thái quân là người mở lời trước “Mộng Nhi, thuốc giải này có phải...?”

Vân Thiên Mộng cười cười, trả lời sơ lược “Là một vị bằng hữu của con tặng ạ, nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn là cứu tình mạng của cậu trước đã!”

Cốc lão thái quân nghe vậy, cũng biết Thiên Mộng không muốn tiết lộ danh tính người nọ, nên chỉ gật đầu, nhìn nhìn Khúc Lăng Ngạo đã hôn mê mấy lần đang nằm trên giường, đôi lông mày chau lại đầy đau lòng và lo lắng .
“Mấy ngày nay, biểu ca con đi khắp nơi điều tra, nhưng vẫn không có kết quả gì! Mắt thấy cậu con như vậy mà ta...”

“Bà ngoại, ngoại đừng lo lắng quá, bây giờ có thuốc giải rồi, Tiểu Nhiếp đại phu nhất định sẽ cố gắng hết sức!” Vân Thiên Mộng đi đến bên giường, đỡ lão thái thái ngồi dậy, hai người cùng đi ra ngoài, vừa lúc gặp Khúc Trường Khanh đang chạy tới!”

“Trường Khanh, cha con được cứu rồi!” Cốc lão thái quân hiếm khi kích động như vậy, không đợi Khúc Trường Khanh hành lễ đã nói trước rồi!

Khúc Trường Khanh vốn đang tâm trạng nặng nề, điều tra suốt mấy ngày nay đều không có kết quả gì, nhưng giờ nghe bà nội nói cha mình được cứu rồi, Khúc Trường Liễu không kịp phản ứng lại, sau đó lại nhìn thấy Vân Thiên Mộng đang đứng bên cạnh bà, thì đã hiểu ra.

“Mộng Nhi, muội...” Vân Thiên Mộng dù sao cũng là tiểu thư khuê phòng, lấy đâu ra thuốc giải này đây? Khúc Trường Khanh sợ Vân Thiên Mộng vì cứu cha mình mà phải cùng ai đó thực hiện giao dịch.

Vân Thiên Mộng chỉ cười mỉm không nói, cũng không kể công, mà chỉ ôn hòa nói “Là bằng hữu giúp, giờ cậu được cứu rồi, thật là tin tức tốt nhất gần đây!”

Thấy Vân Thiên Mộng không muốn nói sâu về vấn đề này, Khúc Trường Liễu cũng không miễn cưỡng, nhưng cũng vẫn lưu trong lòng, biết rằng hộc cát là vị thuốc trân quý, đương nhiên cũng sẽ không thể để Vân Thiên Mộng phải mạo hiểm một mình, nếu như nàng có cần đến hắn, hắn nhất định sẽ không chối từ.

Tiểu Nhiếp đại phu không cần đến thời gian một ngày đã điều chế xong thuốc giải.

Nhưng, lần này vì lấy an toàn làm đầu, nên đành trộn vào thức ăn của chó thử trước, nếu không có gì bất thường, mọi người mới dám để Khúc Lăng Ngạo uống!

Quý Thư Vũ tự mình nâng người Khúc Lăng Ngạo dậy, để ông ấy thẳng người một chút, để tiện cho việc uống thuốc.

Thuốc giải của Nghênh Hạ và Ánh Thu vốn là thuốc viên, nhưng do tình trạng đặc biệt của Khúc Lăng Ngạo, nên không thể uống thuốc viên được, vì vậy nên đành phải đổi thuốc viên thành canh thuốc, để thuốc có thể xuống được dạ dày.

Tiểu Nhiếp đại phu thấy lão thái quân tự mình đỡ hàm dưới Khúc Lăng Ngạo, để ông ấy uống thuốc được dễ dàng hơn, nên cũng không chần chờ nữa, lấy thìa bạc múc một chút nước thuốc, nhẫn nại đưa từng chút từng chút một vào miệng đang hé mở của Khúc Lăng Ngạo...

“Tiểu thư!” Lúc gần tối, Mộ Xuân dẫn theo nha hoàn Nhạc Dao bên cạnh Khúc Phi Khanh cùng vào Khởi La Viên, thấy Vân Thiên Mộng đang ngồi hóng mát dưới gốc cây to trong vườn, Mộ Xuân lên tiếng.

“Nô tỳ gặp qua biểu tiểu thư.” Thấy trong mắt Nhạc Dao là sự vui mừng, Vân Thiên Mộng biết hộc cát kia nhất định là dùng đúng rồi.

“Đứng dậy đi! Nhưng, cậu đã cứu được chưa?” Đặt quyển sách trong tay xuống, Vân Thiên Mộng thanh âm nhu hòa hỏi, theo vẻ mặt của Nhạc Dao nàng cũng đã đoán được phần nào kết quả, nhưng chờ đợi một điều gì đó, luôn khiến người khác thấp thỏm không yên.

Nghe Vân Thiên Mộng hỏi vậy, Nhạc Dao gật đầu như giã tỏi, khóe môi là nụ cười rạng rỡ, lập tức tiếp lời “Đúng ạ, biểu tiểu thư đúng là dự đoán như thần, hầu gia tuy chưa tỉnh lại nhưng Tiểu Nhiếp đại phu bắt mạch xong nói đã có chuyển biến tốt, nô tỳ ở bên cạnh đại tiểu thư, tận mắt nhìn thấy máu độc trong người hầu gia đã theo vết thương mà chảy ra ngoài rồi, rất lâu sau máu đen mới dần dần chuyển thành màu đỏ, lúc đó Tiểu Nhiếp đại phu đang đứng bên cạnh hầu gia trông chừng, tiểu thư sợ biểu tiểu thư lo lắng, nên bảo nô tỳ sang đây báo cho biểu tiểu thư một tiếng.”

Nghe xong, lòng Vân Thiên Mộng mới hoàn toàn được thả lỏng, bệnh tình của cậu đã kéo dài lâu như vậy rồi, hôm nay cuối cùng cũng đã có chuyển biến tốt, không nói đến bà ngoại, mợ và các biểu huynh biểu muội vui mừng khôn xiết, mà đến cả bản thân cũng có thể thở một hơi nhẹ nhõm rồi.

“Trở về chuyển lời giúp ta, nói bà ngoại và mọi người nên chú ý giữ gìn sức khỏe, đợi cậu tỉnh lại rồi, ta sẽ đến thăm!” Không kiềm được, khóe miệng Vân Thiên Mộng cũng nhuốm ý cười phát ra từ đáy lòng!

“Vâng, vậy nô tỳ xin cáo lui!” Nhiệm vụ đã hoàn thành, Nhạc Dao hành lễ với Vân Thiên Mộng rồi chậm rãi rời khỏi Khởi La Viên!"

Nửa tháng nhanh chóng qua đi, Khúc Lăng Ngạo cũng coi như đã hoàn toàn bình phục, sau khi uống thuốc lại ngủ mê mệt suốt một ngày mới tỉnh lại trong sự chờ đợi thấp thỏm lo âu của mọi người, mây đen bao phủ Phụ Quốc công phủ cuối cùng cũng tan đi nhường chỗ cho ánh sáng mặt trời rực rỡ rồi.

Đến Thái Hậu trong cung cũng sai người đến hỏi thăm mấy lần, các loại thuốc bổ cũng được thái hậu liên tục không ngừng sai người mang đến phủ Phụ Quốc Công.

Vân Thiên Mộng cũng đặc biệt đến thăm Khúc Lăng Ngạo mấy lần, nhìn Khúc Lăng Ngao tuy thân thể gầy yếu nhưng tinh thần thì đã khá hơn rất nhiều, sắc mặt tuy vẫn còn trắng bệch nhưng không còn thấy xám ngoét như người chết nữa, thấy cậu có thể ngồi dậy ăn được cháo, Vân Thiên Mộng hoàn toàn yên tâm rồi.

Đầu tháng chín, mùa hè nóng bức dần dần trôi qua, ngay sau đó là đại lễ hoàng thượng sắc phong quý phi vào ngày mùng chín tháng chín.

Mấy tháng này, Tây Sở xảy ra liên tiếp nhiều chuyện không vui, nên Ngọc Càn Đế và Thái hậu muốn nhân đại lễ sắc phong lần này mà cầu phúc cho Tây Sở.

Nhưng nào ai biết, một đêm đầu tháng chín, ba trăm dặm phía biên quan cho người về cấp báo, Thụy Vương bị thái tử Bắc Tề bắt làm tù binh rồi.

Ngọc Càn Đế cực kỳ tức giận, ngay trong đêm đã cho triệu tập văn võ bá quan, để bọn họ nhìn cho rõ cái gì gọi là những mầm mống tai họa ẩn giấu dưới cái danh thời thế thịnh vượng, thái bình.

Theo tin cấp báo, Thụy Vương vì bất hoà ý kiến với Hải Quận vương, nên một mình dẫn ba vạn quân rời Tây Sở đến đóng quân ở phương Bắc, lại không ngờ tới trên đường đi bị rơi vào bẫy mai phục của Tề Tĩnh Nguyên, ba vạn quân bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ còn lại mình Thụy Vương, và giờ thì thành con tin của Bắc Tề.

“Các ngươi đều câm hết rồi sao? Ngày thường thì miệng lưỡi sắc sảo lắm cơ mà? Sao bây giờ ai nấy như rùa đen rụt đầu thế?” Hoàng đế Ngọc Càn giận tím mặt, giọng nói phẫn nộ làm cho cả cung điện như run lên, chứ đừng nói gì đến đám bách quan chỉ biết ức hiếp kẻ yếu kia !

Nhưng cho dù hoàng đế có tức giận đến thế nào thì các quan viên vẫn căng thẳng cúi thấp đầu như trước, nửa câu cũng không dám nói!

Dù sao thì Thụy Vương cũng là đệ đệ của hoàng đế, tuy không cùng mẹ sỉnh ra, nhưng cũng có chung huyết thống.

Hơn nữa, Thụy Vương tuy là vương gia của Tây Sở, nhưng lần này bị Bắc Tề bắt làm tù binh, cũng là làm Tây Sở bị mất mặt, trước đây Thái tử Bắc Tề đến kinh đô Tây Sở, cũng làm náo loạn gà chó không yên, lúc này cho dù bọn họ có đứng ra hòa giải thì với Ngọc Càn Đế đang tức giận thế này thì đến tính mạng bọn họ còn khó giữ, chứ đừng nói gì già trẻ lớn bé trong nhà.

Nhưng nếu chủ động phát động chiến tranh, mà Thụy Vương đang ở trong tay bọn họ, nhỡ may Thụy Vương xảy ra chuyện gì, thì bách tính trong thiên hạ sẽ cho hoàng đế là máu lạnh vô tình, đến tính mạng đệ đệ mình cũng không quan tâm.

Thật là khó xử, cho nên lúc này cho dù Ngọc Càn Đế có trách mắng thế nào, mọi người cũng không dám tự mình đoán thánh ý, miễn rước họa vào thân.

“Sở tướng, trước đây khanh cũng đã từng đưa binh đi đánh trận, nói ý kiến của khanh xem!” Thấy các quan viên ai nấy cúi đầu không nói chuyện, sắc mặt hoàng đế càng thêm thâm trầm, cũng biết mấy tên quan tưởng như đầu toàn bã đậu này thực tế rất mưu mô xảo quyệt, nếu giờ bản thân còn tiếp tục giận dữ, bọn họ cũng sẽ vẫn câm nín không nói.

Sở Phi Dương lúc này vẻ mặt bình tĩnh, thần sắc nghiêm trang, hoàn toàn không còn sự lười nhác thường ngày, khi nghe hoàng đế gọi đến tên mình, đôi mắt như phát ra ánh sáng nhè nhẹ, phảng phất như ẩn chứa nhiều kế sách, mưu lược, khiến ai nấy ngưỡng mộ không thôi.

“Hoàng thượng, thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh! Chỉ là, nếu chúng ta ở đây bàn xem nên cứu Thụy Vương hay tiến công đánh Bắc Tề thì thà rằng chúng ta nghiên cứu một chút xem tại sao Bắc Tề lần này lại gây sự như vậy. Tuy rằng trước đây Bắc Tề đối với Tây Sở như hổ đói nhìn mồi, nhưng hai nước vẫn xem như là yên ổn vô sự, nhưng những ngày này, Bắc Tề liên tiếp phá vỡ sự cân bằng này, như muốn bức Tây Sở vào con đường chết. Nếu có thể tìm được nguyên nhân, đánh vào điểm yếu của đối phương, nhất định Bắc Tề sẽ phải thả Vương gia! Không biết phân tích của vi thần có đúng hay không?” Sở Phi Dương rủ rỉ nói , một không nói là đánh, hai không nói là hòa, ba càng không trách Thụy Vương coi thường quân kỷ, tự ý rời khỏi cương vị, lại tìm một biện pháp khác, từ yếu điêm của đối phương, tập kích bất ngờ, để Bắc Tề không còn ưu thế như bây giờ nữa.

Lời vừa nói hết, các quan viên đều gật đầu, trong lòng thêm phần tán thưởng Sở Phi Dương.

Có điều, cuối cùng là tán thưởng Sở Phi Dương tài giỏi, hay là khen Sở Phi Dương đã giúp họ giải vây, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ.

“Vi thần đã nói ra những gì mình nghĩ, không biết Thần Vương ngài có kiến giải nào độc đáo không?” Nói xong, Sở Phi Dương ánh mắt chuyển về phía Thần Vương đang đứng đối diện, trong giọng nói mang theo ý tham khảo, khiến ai nấy đều cảm thấy hắn thật khiêm tốn.

Nhưng Giang Mộc Thần khi nghe thấy lời của hắn ta nói, đáy mắt lại hiện lên tia sắc bén, sau đó trầm tư một lát, rồi mới nói “Theo những gì Sở tướng vừa nói, chẳng lẽ ba vạn tướng lĩnh đã hi sinh của chúng ta đều không phải là mạng người sao?”

“Vậy xin hỏi Thần Vương ngài có diệu kế gì? Nếu có thể bảo toàn được tính mạng cho Thụy Vương, còn cần phải báo thù rửa huyết nữa sao?” Sở Phi Dương rùng mình giây lát,r ồi nhanh chóng hỏi ngược lại Thần Vương!

“Vậy theo lời Sở tướng thì phải đi điều tra động cơ của đối phương, nhưng Tề Tĩnh Nguyên kia có đủ kiên nhẫn để đợi chúng ta tìm ra chân tướng không? Nếu lỡ như Thụy Vương xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ vừa chậm trễ việc quân, vừa khiến Thụy Vương phải chịu khổ, trách nhiệm này, ai chịu đây?” Giang Mộc Thần châm biếm lại.

Lời vừa dứt, chỉ thấy các quan viên khi nãy còn trầm mặc không nói, như đem mình thành người vô hình, lúc này lại đồng loạt tiến lên phía trước tỏ ý tán thành, khiến cho Sở Phi Dương như nhìn thấy một đám hề đang nhảy nhót mà tức giận quét mắt qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play