" May mà Ánh Thu nhanh trí giấu vú Hạ dưới gầm giường. Nàng dùng thân mình che đi khe hở giữa gầm giường với mặt đất. Nếu nàng không làm như vậy vú Hạ đã chết rồi!" Nghênh Hạ nước mắt lưng tròng, ngậm ngùi nói.

Nàng nhớ khi mình vừa bước vào phòng, thì cả căn phòng tràn ngập mùi máu tanh, trong khi đó Ánh Thu mặt trắng bệch, cả người đầy máu đang nằm trên mặt đất, huyệt Ấn đường còn hiện màu đen. Lúc đó trong lòng Nghênh Hạ nổi lên nỗi phẫn nộ vô cùng.

Mấy ngày nay, Nghênh Hạ ngày nào cũng đến tiểu viện đó cùng Ánh Thu nghiên cứu thuốc giải. Nàng vô cùng khâm phục y thuật của Ánh Thu, hơn nữa sau khi nàng biết thấn thế của Ánh Thu, lại nghĩ mình cũng là cô nhi không cha không mẹ, thì hai người tình cảm càng thêm thắm thiết.

Mặc dù bên ngoài Ánh Thu tỏ ra là người lạnh lùng ít nói. Nhưng những ngày cùng Nghênh Hạ chăm sóc vú Hạ, đã chứng minh rằng nàng là một người ngoài lạnh nhưng trong nóng. Khi nàng quan tâm ai thì sẽ toàn tâm toàn ý quan tâm người đó. Vì thế trong lúc nguy hiểm nàng không nghĩ tới sống chết của mình mà giấu vú Hạ dưới gầm giường.

Điều này đã khiến cho một Nghênh Hạ từ nhỏ đã sống trong gia đình nhà quan, đã quen với cảnh những tiểu nha hoàn trong phủ đấu đá hãm hại lẫn nhau không khỏi sinh ra sự cảm động không thể nói bằng lời.

Nàng chưa từng nghĩ rằng, thì ra giữa người với người vẫn có thể có tỉnh cảm chân thành tha thiết đến như vậy.

Khi nàng nhìn thấy vú Hạ dưới giường thì phát hiện bà đã sớm nước mắt đầy mặt. Bà cố gắng kéo cái chân đang bị thương đến gần Ánh Thu, bà đưa tay ôm Ánh Thu vào lòng xem nàng như con ruột mà khóc nức nở.

"Ánh Thu giờ sao rồi?" Vân Thiên Mộng nhíu mày, trong mắt đã sớm kết băng, lời nói của nàng mang theo vẻ uy nghiêm.

Mà khi nghe nàng hỏi câu này, mọi người trong phòng đều thấy được sự quan tâm chân thành của Vân Thiên Mộng đối với Ánh Thu, cùng với cả nỗi giận dữ mà nàng đang cố gắng kiềm chế.

" Cũng may là Ánh Thu tránh được một đao trí mạng, một đao kia không đâm trúng chỗ hiểm! Chỉ là do mất máu quá nhiều nên hiện giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh. Những nhà xung quanh tiểu viện nghe tiếng động nên đến xem rất đông. Đám nô tỳ sợ bọn xấu sẽ trà trộn vào cho nên đã nhờ các đại thẩm đưa Ánh Thu và vú Hạ lên xe ngựa. Nô tỳ sợ những người trong phỉ nghi ngờ, nên đã để xe ngựa ở khúc cua phía tây Tướng phủ!" . Nghênh Hạ lau đi nước mắt trên mặt, nói rõ ràng mọi việc.

Nhưng trong mắt Vân Thiên Mộng vẫn còn lo lắng, nàng nhanh chóng rời khỏi thư án lạnh lùng bảo: "Cùng ta ra đó xem" .

Mọi người chỉ kịp thấy gió nhẹ thổi qua, bóng lưng Vân Thiên Mộng đã đi đến cửa.

Đám người vú Mễ nhanh chóng đi theo, Vân Thiên Mộng và mọi người đi thẳng đến khúc cua phía tây Tướng phủ đúng là có một chiếc xe ngựa.

Vân Thiên Mộng tự nhảy lên xe ngựa, khi nàng vén rèm xe lên, một mùi máu tươi nồng nặc bay vào mũi nàng. Vú Hạ ngồi trên sàn xe đang ôm Ánh Thu, bà nhìn thấy người đến là Vân Thiên Mộng thì nước mắt chảy càng nhiều, run run nói: " Tiểu. . . thư. . ."

Vân Thiên Mộng nhìn vú Hạ dùng tấm thân tàn tật che chở cho Ánh Thu, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác chua xót,cố kiềm chế nước mắt đã sắp trào ra khỏi hốc mắt. Nàng đi vào xe ngưa ngồi bên cạnh Ánh Thu, nắm tay vú Hạ an ủi: " Vú yên tâm, ta nhất định không để hai người chịu oan ức đâu!"

" Tiểu. . . thư. . . là lỗi của nô tỳ. . . là. . . nô tỳ. . . đã làm liên lụy. . . đến đứa nhỏ này. . ." Vú Hạ lời nói đứt quãng, giọng nói bà mang theo sự tự trách, hai tay bà siết chặt thân thể Ánh Thu không chịu buông ra.

Vân Thiên Mộng quan sát Ánh Thu, nàng thấy sắc mặt Ánh Thu trắng bệch, môi nhợt nhạt thì nhíu mày lại, nàng thử nắm tay Ánh Thu thì thấy rất lạnh. Vân Thiên Mộng nhanh chóng nhìn bên ngoài xe ngựa cất tiếng gọi: " Mộ Xuân!"

" Tiểu thư" . Mộ Xuân đợi ở bên goài xe ngựa đã lâu, nàng vừa nghe Vân Thiên Mộng gọi đã nhanh chóng vén rèm xe đi vào. Mộ Xuân nhìn tình hình Ánh Thu so với lời tường thuật của Nghênh Hạ thì càng nghiêm trọng hơn. Nàng trong lòng lo lắng nhưng làm như không có gì ngồi xuống bên cạnh Vân Thiên Mộng, chờ nàng phân phó.

" Ngươi bây giờ đến phủ Phụ Quốc Công, xin Lão Thái Quân mới Niếp lão thái y đến Thiên Phúc Lâu!" . Vân Thiên Mộng nhanh chóng ra lệnh.

Mộ Xuân thoáng do dự, nàng có chút không hiểu nên hỏi: " Tiểu thư, sao không mời Tiều Nhiếp đại phu?"

Ở Phủ Phụ Quốc Công có đại phu, tại sao tiểu thư lại bỏ gần mà tìm xa, lãng phí thời gian.

Vân Thiên Mộng kẽ nhíu mày lắc đầu nói: " Bên chỗ cậu ta vẫn cần người chăm sóc, ngươi đi nhanh đi!"

Mộ Xuân nghe vậy, lúc này mới âm thầm tự trách mình sơ ý. Nàng lập tức nhảy xuống xe ngựa nhằm hướng phủ Phụ Quốc Công mà đi.

Sau khi Mộ Xuân đi khỏi, Vân Thiên Mộng gọi vú Mễ và Nghênh Hạ lên xe, nàng ra lệnh Nguyên Đông đánh xe, bọn họ nhanh chóng đi đến Thiên Phúc Lâu.

"Nguyên Đông, cho xe dừng ở cửa kề của Thiên Phúc Lâu, chớ để hấp dẫn sự chú ý!" Vân Thiên Mông đấy nhẹ một góc màn xe thấy xe ngựa sắp tới cửa lớn Thiên Phúc Lâu thì rất nhanh đưa ra mệnh lệnh.

Nguyên Đông hiểu ý, không trả lời mà chỉ gật đầu một cái, lập tức đánh xe đi qua con hẻm nhỏ, dừng ở một cửa lệch của Thiên Phúc Lâu, nơi không có mấy người qua lại.

Vân Thiên Mộng thấy xe ngựa đã an bài xong xuôi thì trước cùng Vú Mễ và Nghênh Hạ dìu Vú Hạ xuống xe, chỉ lưu lại Nguyên Đông bảo vệ Ánh Thu. Bốn người đi vào cửa lệch của Thiên Phúc Lâu, để Vú Mễ lại làm bạn với Vú Hạ cùng đợi ở phòng khách. Hai người Vân Thiên Mộng và Nghênh Hạ mới đi mượn chưởng quỹ một cái nhuyễn tháp, nhờ hai gã tiểu nhị hỗ trợ cùng mang Ánh Thu đang hôn mê vào trong phòng khách.

Tuy trên người Ánh Thu đã được bọc trong hai lớp chăn bông, nhưng hai gã tiểu nhị vẫn mơ hồ ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt. Hơn nữa nhìn sắc mặt Ánh Thu tái nhợt như xác chết, càng làm cho bọn họ sợ đến nỗi mới buông được người xuống nhuyễn tháp đã vội vàng rời khỏi phòng khách ngay. Không đến thời gian nửa chén trà lại thấy bọn họ đã mời chưởng quỹ Thiên Phúc Lâu tới.

Vân Thiên Mộng đang cùng đám người hầu thân cận nâng Ánh Thu lên giường, lúc này ở ngoài lại truyền đến một hồi tiếng đập cửa gấp gáp. Nàng dặn Nguyên Hạ chiếu cố Ánh Thu còn mình thì theo Nguyên Đông cẩn thận đi tới chỗ cửa phòng.

"Khách quan, tiểu nhân là Chưởng quỹ Thiên Phúc Lâu! Nghe tiểu nhị của lầu nói trong mấy vị khách quan bên trong có một vị cô nương thân thể khó chịu, có cần tiểu nhân đi thay, mời một vị Đại phu qua đây không a!" Chưởng quỹ kia mặc dù rất nóng ruột với tình huống ở bên trong nhưng dù sao Thiên Phúc Lâu cũng là tửu lâu lớn nhất kinh đô, có tình cảnh gì mà chưởng quỹ như lão chưa từng thấy qua. Tất nhiên lão sẽ không nhào vào để mà đắc tội với người.

Ít nhất lão cũng phải nghe ngóng sự tình cho rõ ràng mới có thể kết luận được, tránh cho đến lúc đắc tội rồi mới biết đó là người mà mình không thể đắc tội.

Vân Thiên Mộng nghe lão ta nói vậy thì biết ngay là do hai gã tiểu nhị nhát gan đã đi nói chuyện của Ánh Thu cho lão chưởng quỹ rồi.

Tuy cũng biết rằng Chưởng quỹ lòng đang nóng như lửa đốt nhưng thái độ xử sự này làm cho Vân Thiên Mộng rất kính phục, cũng khó trách Thiên Phúc Lâu ở trong tay lão kinh doanh hai mươi mấy năm rồi mà khách ra khách vào vẫn nườm nượp.

Chỉ là, chuyện mình bí mật đem Vú Hạ cùng với Ánh Thu giấu ở Thiên Phúc Lâu này, lại dưới tình huống không biết địch nhân đang ẩn giấu nơi nào thì tự nhiên càng làm cho người ta ít thấy mặt hai người họ thì càng an toàn hơn!

Vì vậy, Vân Thiên Mộng ngăn lại Nguyên Đông đang sắp sửa mở cửa ra. Nàng ở bên trong cửa mở miệng, giọng nhẹ nhàng nói "Đa tạ Chưởng quỹ quan tâm! Chỉ là muội tử nhà ta mỗi tháng khó chịu đều gần như là như thể này, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày thì không có việc gì rồi! Chẳng qua phải làm phiền chưởng quỹ thay ta tìm một gã xa phu trông chừng xe ngựa nhà ta ở cửa lệch, với lại nhờ phòng bếp làm vài món thanh đạm, bổ khí huyết, lát sau ta sẽ đưa ngân lượng đến!"

Chưởng quỹ kia nghe Vân Thiên Mộng nói thế thì trong lòng đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra! Lại thấy thanh âm của vị tiểu thư bên trong nhẹ nhàng ấm áp như vậy làm cho trong lòng thư sướng không ít thì lão đã hoàn toàn tin lời Vân Thiên Mộng nói, nhẹ lên tiếng đáp ứng rồi dẫn hai gã tiểu nhị đang ủ rũ đi xuống lầu ba.

Nửa canh giờ sau, Mộ Xuân dẫn Nhiếp Thái y tìm được tới lầu ba rồi khe khẽ gõ cửa phòng khách, Nguyên Đông nhòm qua khe cửa thấy là người một nhà thì liền mở cửa, dẫn Mộ Xuân cùng Nhiếp Thái y vào phòng trong.

Nghênh Hạ cùng Vú Mễ từ lâu đã buông màn che xuống, tượng điêu khắc gỗ hình hoa của giường lớn đã bị màu vàng của màn che che mất tầm nhìn, trái phải hai bên là dải màn màu xanh lẳng lặng buông xuống, màu sắc mặc dù rất tinh tế khiến cho người ta vui mắt nhưng từ bên trong tỏa ra nồng nặc mùi máu tươi, làm cho Nhiếp Thái y phải nhíu đôi lông mày lại.

"Lão hủ gặp qua Vân tiểu thư!" Nhiếp Thái y thấy Vân Thiên Mộng đang đứng thẳng trước giường gỗ liền lập tức tiến lên thi lễ.

Nhưng vân Thiên Mộng lại tiến lên trước lão một bước, hai tay đưa ra đỡ Nhiếp Thái y. Liền theo đó, nét mặt nàng đầy cảm kích nói: "Nhiếp Thái y, trời nóng như thế mà làm Ngài phải cất bước tới đây một chuyến, thực sự là cháu có lỗi quá. Nhưng mà một tiểu muội muội của cháu hôm nay thụ thương, cháu nghĩ thấy cũng chỉ có Nhiếp Thái y là đáng tín nhiệm nhất nên mới nhờ Lão Thái quân mời Ngài đi một chuyến!"

Chú yếu nhất chính là Cốc Lão Thái quân mười phần tín nhiệm Nhiếp Thái y, Vân Thiên Mộng tất nhiên cũng không bỏ gần tìm xa làm gì, trực tiếp cho người đi mời rồi đưa lão đến đây luôn.

Hơn nữa, lấy uy vọng của Nhiếp Thái y ở Kinh đô trừ khi chính lão muốn tiết lộ tin tức bệnh nhân, bằng không người ngoài muốn từ trên miệng lão mà lấy được chút tin tức nào là chuyện không thể. Đó cũng là điều làm Vân Thiên Mộng yên tâm mà đi mời lão.

Nhiếp Thái y nghe Vân Thiên Mộng nói thế, thì biết rằng nàng không có lừa dối mình về tình huống của bệnh nhân. Lão gật đầu với Vân Thiên Mộng rồi được Mộ Xuân đỡ đến trước giường, ghế ngồi đã được Vú Mễ chuẩn bị từ trước, Nghênh Hạ thì lấy tay Ánh Thu từ trong màn che ra rồi lấy khăn lụa của mình giữ lấy cánh tay vô lực kia. Lúc này, Nhiếp Thái y mới cẩn thận bắt mạch cho Ánh Thu.

"Vân tiểu thư, nha đầu kia thụ thương rất nặng, không biết có thể để lão hủ xem vết thương một chút không!" Sau một lát, Nhiếp Thái y thu hồi tay bắt mạch về. Thần sắc lão đầy nghiêm túc, trầm trọng mở miệng.

"Nhiếp Thái y, bên trong chính là một vị cô nương!" Vú Mễ cảm thấy không thích hợp, dù sao Ánh Thu cũng là một cô nương chưa xuất giá, há có thể cho người ta nhìn thấy da thịt? Huống hồ vết thương kia lại nằm ở vùng bụng nữa, chỗ đó là vị trí khá nhạy cảm.

Nghe vậy, thần sắc Vân Thiên Mộng đột nhiên lạnh xuống, lập tức phân phó Nghênh Hạ treo màn che lên "Vú hồ đồ rồi sao? Nhiếp Thái y là thầy thuốc, có cái gì mà kiêng kỵ chứ? Huống chi chúng ta không hiểu chữa thương, tất nhiên phải nhờ Nhiếp Thái y giảng giải làm thế nào để chăm sóc, điều dưỡng vết thương cho Ánh Thu nữa!"

Nhiếp Thái y thấy Vân Thiên Mộng lại có phong thái trí tuệ như vậy, hoàn toàn không giống với những tiểu nữ nhi dáng vẻ kệch cỡm, điệu bộ ưỡn ẹo nhăn nhó mà lão thường hay gặp, nhất thời hiểu được vì sao Cốc Lão Thái quân đối với Ngoại tôn nữ này từ trước đến giờ luôn thương yêu cóthêm. Mà ngay cả lão mới tiếp xúc với nha đầu tháo vát này không lâu cũng cảm thấy vô cùng yêu mến.

Trong đôi mắt Nhiếp Thái y mơ hồ dâng lên ý cười, chỉ là nhìn đến Ánh Thu đang nằm trên giường, lông mày lão liền nhăn cả lại. Lão nắm lấy cổ tay Ánh Thu tỉ mỉ bắt mạch thêm lần nữa, sau đó vươn tay phải ra, hai ngón tay lão vạch con ngươi của Ánh Thu đang đóng chặt ra, tinh tế quan sát kỹ. Sau đó lão mở hòm thuốc tùy thân ra, từ bên trong lấy ra một bộ ngân châm, thật cẩn thận châm vào mấy huyệt vị trọng yếu nhất trên người Ánh Thu.

Sau khi làm xong mọi thứ, Nhiếp Thái y mới nhìn Vân Thiên Mộng mở miệng "Vân tiểu thư, lão hủ ở bên hướng dẫn, để một nha hoàn thay thuốc đắp cho nàng ta đi!"

"Tiểu thư, để nô tỳ làm cho!" Lúc này, Nghênh Hạ tiến lên trước tiếp lời. Vân Thiên Mộng thấy Nghênh Hạ dù sao cùng hiểu chút y lý, nàng liền gật đầu yên tâm giao Ánh Thu cho hai người trước mặt lo liệu!

Nghênh Hạ cẩn thận vén áo của Ánh Thu lên, làm lộ ra trên người nàng là một vết thương do đao gây ra trông thật dữ tợn. Không chỉ bọn Mộ Xuân sợ đến ngây ngốc mà ngay cả Nhiếp Thái y cũng có thần sắc lạnh lẽo thêm vài phần. Không biết là ai! Chỉ là một cô nương mà lại ra tay tàn nhẫn như vậy!

Từ trong hòm thuốc lấy ra thuốc bột cầm máu tốt nhất đưa cho Nghênh Hạ, Nhiếp Thái y hướng dẫn cho Nghênh Hạ đắp, bôi thuốc vào vết thương. Lúc hết thảy sự tình hoàn thành thì đã qua trọn một canh giờ!

Xong việc, Nhiếp Thái y cũng lập tức rời phòng trong đi ra ngoài. Lão viết ra mấy tờ hướng dẫn rồi tinh tế giảng giải cho Vân Thiên Mộng cùng Nghênh Hạ nghe, cũng để lại vài bình bột thuốc cầm máu. Lúc này, Nhiếp Thái y mới đứng dậy cáo từ.

""Vú, Nghênh Hạ, Nguyên Đông, các ngươi tạm thời ở lại chỗ này chiếu cố cho Vú Hạ cùng Ánh Thu!" Vân Thiên Mộng thấy nếu để Ánh Thu cùng Vú Hạ ở lại nơi này thì quá nguy hiểm rồi! Dứt khoát để mấy người có thể sử dụng bên cạnh mình đều ở lại đây đi, chỉ giữ lại một mình Mộ Xuân ở bên người hầu hạ là được rồi!

"Tiểu. . . Thư. . . Không. . . Nhưng. . . "là Vú Hạ ngồi ở phía sau bình phong lại mở miệng lên tiếng, giọng nói đứt quãng, không liên tục. Trong lòng bà lo lắng vạn phần, há có thể chỉ để bên người tiểu thư có một nha hoàn hầu hạ. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, bà làm sao mà ăn nói được với cố tiểu thư đã qua đời kia a!

Vân Thiên Mộng đi tới phía sau bình phong cười nói: "Vú đừng có khách khí như vậy, bây giờ Vú cùng Ánh Thu đều là người nhà của ta. Sao ta lại không chiếu cố cho được, là đạo lý mà! Chỉ là sẽ ủy khuất cho Vú ở tạm chỗ này mấy ngày, chờ ta sắp xếp mọi việc thỏa đáng rồi sẽ quay lại đón Người hồi phủ!"

Nói xong, Vân Thiên Mộng vỗ vỗ bàn tay vú Hạ, lại thấp giọng dặn ba người Vú Mễ một chút, sau đó mới dẫn theo Mộ Xuân rời đi!

Bởi vì vừa rồi vội vàng chạy đến mà Vân Thiên Mộng cũng không có mang theo mũ sa. Chỉ thấy lần này nàng xuất hiện ở đại sảnh Thiên Phúc Lâu, nhất thời làm cho các loại thực khách đều nhao nhao liếc mắt ngưỡng mộ. Ngay cả chưởng quỹ Thiên Phúc Lâu đang tính toán sổ sách cũng không kềm được phải nhìn Vân Thiên Mộng vài lần, trong lòng cảm thấy tiểu nha đầu phía sau Vân Thiên Mộng hình như đã từng gặp qua rồi!

"Tiểu thư, về phủ sao?" hai người dưới ánh mắt của nhiều người thật khó khăn đi tới chỗ cửa lệch. Quả thực chưởng quỹ kia đã tìm được một gã xa phu, nàng để cho Mộ Xuân đưa cho xa phu kia một lượng bạc, xong rồi phân phó nói "Đi Sở Vương phủ!" ánh mắt Mộ Xuân vẫn còn đang vô cùng kinh ngạc ngồi vào trong xe ngựa.

Sau một trận đi đường xóc nảy, không lâu lắm đã thấy xe ngựa từ từ dừng lại ở trước cổng lớn của Sở Vương phủ. Mộ Xuân nhảy xuống xe ngựa đi vào gõ cửa, trong ba cái cửa ( một cửa chính, hai cái cửa phụ bên hông), chỉ thấy một cái cửa hông hé ra một cái khe, người ở trong hỏi người đến là ai, sau đó cái cửa hông này đóng lại như trước.

Chỉ sau thời gian nửa chén trà nhỏ, ba cái cửa kia vừa rồi vẫn đóng chặt lúc này lại đồng thời được mở ra, Sở Vương vẻ mặt đầy vẻ tươi cười mang theo Tiêu Đại từ bên trong phủ đang nhanh chân bước ra.

Chỉ thấy đầy mặt Sở Vương là vẻ tươi cười mà Tiêu Đại bên cạnh vẻ mặt vẫn không biểu tình như trước, nhưng trong mắt lại thêm một tia bất đắc dĩ. Nhất là khi thấy ở cửa chính của Vương phủ xuất hiện binh sĩ áo giáp xếp thành hàng đứng hai bên cửa, càng làm cho sắc mặt Tiêu Đại đen thêm vài phần.

"Nha đầu, đúng là ngươi đã đến rồi?" Sở Vương đi đến chỗ xe ngựa đến lúc cự ly chỉ còn có ba bước thì dừng lại, ông cười híp mắt xoa xoa hai tay, biết rõ rồi mà còn hỏi, lại mười phần ôn nhu mà mở miệng. Làm cho toàn thân Mộ Xuân kềm không được mà nổi da gà, mà Tiêu Đại ở phía sau ông cũng lập tức trợn trắng thật to hai mắt.

"Đúng vậy, Vương gia!" Vân Thiên Mộng ở bên trong xe tiếp lời Sở Vương. Nếu Sở Vương này thích đùa như thế thì mình phụng bồi lão hồ ly này đùa một chút vậy!

Bàn tay trắng nõn của nàng vén rèm xe lên, khuôn mặt nhỏ nhắn như đóa phù dung kia dần dần từ trong xe ngựa hiện ra. Đó là một khuôn mặt thật thanh lệ lại không trang điểm phấn son làm cho ý cười trong mắt Sở Vương càng đậm hơn.

Nhưng Vân Thiên Mộng lại cực kỳ ôn nhu phối hợp trả lời với Sở Vương, lại làm cho Mộ Xuân phát ngây ngốc, còn Tiêu Đại bên cạnh thiếu chút nữa đã há ngoác miệng rồi. Đầu óc gã nhất thời không xoay chuyển nổi, cũng không thể nào nghĩ ra. Ngày thường Vân tiểu thư lúc nào cũng đối xử lãnh đạm khách khí với Sở Vương, từ lúc nào mà nàng lại trở nên ôn nhu như nước như vậy rồi?

Nhưng Vân Thiên Mộng lại cực kỳ ôn nhu phối hợp trả lời với Sở Vương, lại làm cho Mộ Xuân phát ngây ngốc, còn Tiêu Đại bên cạnh thiếu chút nữa đã há ngoác miệng rồi. Đầu óc gã nhất thời không xoay chuyển nổi, cũng không thể nào nghĩ ra. Ngày thường Vân tiểu thư lúc nào cũng đối xử lãnh đạm khách khí với Sở Vương, từ lúc nào mà nàng lại trở nên ôn nhu như nước như vậy rồi?

Nghĩ như thế, trong lòng Tiêu Đại nhất thời nổi lên nghi hoặc, gã không tiếng động đi đến chỗ Sở Vương, ở bên tại ông mà nhỏ giọng nhắc nhở "Vương gia, thái độ Vân tiểu thư hôm nay có chút cổ quái nha."

Nhưng gã lại được Sở Nam Sơn "thưởng" cho một đã, sau đó rất nhanh lão đã quay đầu lại, vẻ mặt đầy giận dữ nói: "Đứng xa ra một chút!"

Lòng Tiêu Đại tràn đầy oan ức nhưng cũng thực sự đi ra đứng ở một chỗ thật xa, mặc kệ mọi chuyện trước mặt luôn. Dù sao Vân tiểu thư chỉ là một tiểu nha đầu một tay trói gà không chặt, Vương gia võ công cao cường lại có nhiều hộ vệ áo giáp như vậy. Tin chắc nàng không gây thương tổn gì cho Vương gia được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play