Một bàn tay gầy trơ xương run rẩy xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Thấy người nằm trên giường đang giãy dụa cố với lấy chén trà nhỏ bên cạnh, vú Mễ vội tiến lên cẩn thận đỡ bà ta dậy, sau đó cầm lấy chén trà đưa tới, đồng thời đau lòng nói: “Lão tỷ tỷ, người muốn cái gì thì cứ gọi người.”

Đây là lần đầu tiên Vân Thiên Mộng nhìn thấy vú Hạ, một người phụ nữ năm mươi tuổi không ngờ lại có bộ dáng như bà lão bảy mươi. Thân hình bà gầy đến mức chỉ còn da và xương, hai má hóp lại cùng những nếp nhăn và mái tóc dài trắng xóa càng khiến Vân Thiên Mộng đau lòng hơn. Ai có thể tưởng tưởng được người vú nuôi của phu nhân Vân gia năm đó sẽ biến thành bộ dạng này chứ?

Bàn tay vú Hạ dưới lớp quần áo khô gầy mỏng manh như một tấm thủy tinh dễ vỡ cố giơ lên ngăn chén trà vú Mễ đưa đến lại, gian nan mở miệng:

“Đừng…Đừng…”

Vú Hạ vừa nói, Vân Thiên Mộng lập tức phát hiện ra sự khác thường trong giọng của bà, hẳn là đầu lưỡi đã bị thương, mà phần cơ thể bên dưới được chăn che phủ lại không có chút động đậy nào, nhất thời trong lòng Vân Thiên Mộng trầm xuống, ánh mắt chợt lóe hàn mang cùng một cỗ phẫn nộ không cách nào ức chế tràn ngập cơ thể.

Mà hàn ý trên người nàng rốt cục cũng khiến vú Hạ chú ý. Bà chầm chậm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cuối giường có một vị nữ tử mặc áo khoác xanh lục, bên dưới là chiếc váy lụa màu trắng đang đứng. Người đó đeo mạng che mặt nên không rõ dung mạo thế nào, nhưng từ thân hình mảnh khảnh yểu điệu cùng tư thái đoan trang kia cũng có thể đoán ra nàng là tiểu thư danh môn.

Vú Mễ được Vân Thiên Mộng gật đầu đồng ý, bà liền cúi xuống nói nhỏ bên tai vú Hạ:

“Lão tỷ tỷ, đây là tiểu thư của phu nhân.”

Vú Hạ nghe xong, trong cặp mắt tĩnh mịnh chợt tỏa ra quang mang kích động, thân thể cũng cố ngồi thẳng dậy, hai tay vươn ra phía trước dường như muốn chạm vào Vân Thiên Mộng, còn miệng thì khó khăn hô:

“ Tiểu…thư…tiểu…thư…”

Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy mũi có chút cay cay, liền tháo mũ sa xuống. Vú Hạ vừa thấy dung nhan thanh tú của nàng thật giống phu nhân Khúc Nhược Ly quá cố, cử động càng thêm kích động, thiếu chút nữa thì ngã xuống giường.

Vân Thiên Mộng vội bước nhanh tới, cùng vú Mễ nâng bà dậy, lại nhìn hai bên tóc mai đã bạc của bà, nàng không khỏi nghẹn ngào:

“Vú ơi, Mộng nhi đến chậm rồi.”

Vú Hạ thấy Vân Thiên Mộng thừa nhận, liền gắt gao nắm lấy cánh tay của nàng, giọng nói tuy có phần cố sức nhưng vẫn hết sức kiên định:

“Lão nô… bái kiến… tiểu thư.”

Hai khóe mắt Vân Thiên Mộng rưng rưng nhẹ gật đầu, sau đó bước lên cẩn thận đỡ vú Hạ ngồi xuống rồi tự mình bón nước cho bà, được non nửa chén trà nàng lại rút khăn lụa tùy thân ra lau vết nước đọng trên khóe môi vú Hạ. Xong hết thảy, nàng mới tươi cười nói:

“Vú à, từ giờ người nên an tâm tĩnh dưỡng đi. Mộng Nhi sẽ lo liệu chữa khỏi cho người.”

Vú Hạ được Vân Thiên Mộng quan tâm liền cảm thấy thụ sủng nhược kinh, bà thật không ngờ sau vài chục năm mình còn có thể nhìn thấy tiểu thư, càng không nghĩ tới tiểu thư lại biết cách chăm sóc người khác, điều ấy làm bà nhớ đến phu nhân Khúc Nhược Ly quá cố, nhất thời không kìm được mà từ khóe mắt chợt lăn xuống một giọt nước mắt.

Vân Thiên Mộng nhẹ lau đi giọt nước mắt đó, rồi cười nhẹ nhàng nói:

“ Vú à, người có gì ủy khuất xin hãy nói cho ta biết, ta nhất định khiến cho những kẻ lòng dạ hiểm ác kia phải trả giá đắt.”

Vú Hạ nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt Vân Thiên Mộng, trong lòng vô cùng vui mừng nhưng cũng không nói gì nữa mà lại đưa tay xuống dưới xấp chăn xếp ở giữa giường sờ soạng một hồi, lát sau bà lôi ra một chiếc hộp gỗ tử đàn rồi cung kính giao vào trong tay Vân Thiên Mộng, trong mắt hiện lên sự mừng rỡ ý bảo nàng mở ra…

Vân Thiên Mộng khó hiểu nhìn chiếc hộp gỗ trong tay, nhưng nàng cũng không muốn phụ lòng vú Hạ nên ngón tay liền vươn ra chạm vào chiếc khóa ngọc, nắp hộp lập tức mở ra.

Trong phòng chợt sáng lên, ánh sáng chói mắt đến nỗi làm mọi người suýt không mở mắt ra được. Vân Thiên Mộng nhìn chăm chú vào hộp gỗ thấy bên trong đặt 30 viên Nam Hải trân châu kích cỡ như nhau, đều to bằng nắm tay trẻ con, mỗi viên đều tỏa ra quang mang rực rỡ, có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm.

Mà ở vị trí chính giữa là một viên Dạ Minh châu to bằng nắm tay người trưởng thành, màn ánh sáng lờ mờ trong căn phòng lúc này như làm nổi bật lên hào quang óng ánh tỏa ra từ nó, thật là bảo vật vô giá.

Một bàn tay khô gầy đặt lên người Vân Thiên Mộng, chỉ thấy vú Hạ vui đến phát khóc nói:

“ Cái này… là… phu nhân… để lại …cho tiểu thư… Nô tỳ… rốt cục …cũng đưa… vật quy nguyên chủ rồi…”

Nhưng cầm những bảo vật này trong tay, trên mặt Vân Thiên Mộng lại không có chút vui vẻ nào, nàng bình tĩnh khép nắp hộp gỗ rồi nhét lại vào trong tay vú Hạ, đau lòng nói:

“Vú à, những thứ này là mẫu thân cho người đấy chứ.”

Vân phu nhân năm đó hẳn là có hai tâm tư, một là lưu lại cho con mình, nhưng nếu hài tử cũng gặp nạn, vậy thì lưu cho vú Hạ dưỡng lão.

Thật không ngờ vú Hạ tình nguyện để mình nghèo khó vất vả mấy chục năm cũng chưa từng đụng tới khoản tài phú này, điều ấy làm Vân Thiên Mộng vô cùng cảm động cùng yêu thương.

Nhưng vú Hạ lại vẫn bướng bỉnh không chịu nhận, bà nóng nảy đem hộp gỗ nhét lại vào tay Vân Thiên Mộng, nói gì cũng không lấy.

Vú Mễ thấy thế thì khóe mắt phiếm hồng, bà tiến lên khuyên nhủ Vân Thiên Mộng:

“Tiểu thư, đây là tấm chân tình của Vú hạ, người hãy nhận lại đi. Mà từ giờ vú Hạ được người chiếu cố, sẽ không phải sống tiếp cuộc sống khổ cực này nữa.

Vân Thiên Mộng nghe vậy gật đầu đồng ý rồi đưa hộp gỗ cho vú Mễ cầm, sau đó mới bình tâm hỏi thăm vú Hạ:

“Vú à, chân người làm sao vậy? Mà người làm cách nào sống được đến giờ?”

Vú Hạ thấy Vân Thiên Mộng hỏi chuyện năm đó thì cố bình ổn lại tâm thần và đè nỗi bực bội trong lòng xuống, sau đó mới chậm rãi nói:

“Tiểu thư… phu nhân năm đó… mang… thai Long Phượng (*)… là do Tô Thanh… mua chuộc bà đỡ… Tiểu công tử vừa ra đời… liền bị dìm chết… Tiểu thư là nữ nhi… nên tránh được một kiếp… Nô tỳ… bị bọn họ cắt đầu lưỡi… cắt đứt gân chân… Phu nhân bảo nô tỳ giả ngây giả dại… mới sống được đến…”

Nói tới đó, vú Hạ lệ rơi đầy mặt khóc không thành tiếng, cả người run rẩy kịch liệt vì phẫn nộ.

Trên mặt Vân Thiên Mộng tràn ngập băng sương, hận ý trong mắt không cách nào xóa bỏ, chỉ thấy nàng nhẹ ôm lấy thân thể nhỏ gầy của vú Hạ, nhẹ giọng an ủi:

“Vú à, người cứ an tâm dưỡng thương. Mối thù của mẫu thân, đệ đệ và người, ta chắc chắn sẽ trả lại Tô Thanh gấp mười, gấp trăm lần.”

Vú Hạ nghe Vân Thiên Mộng nói xong, trong lòng lập tức căng thẳng, nàng mặc dù biết không nên để tiểu thư mạo hiểm, nhưng mối thù của phu nhân và tiểu thiếu gia không thể không báo, chỉ hận bản thân đã tàn phế không giúp được gì, đành nhỏ giọng nhắc nhở:

“Tiểu thư... còn... tướng gia...”

Nghe vậy, không khí quanh người Vân Thiên Mộng như bị cô đọng lại, tỏa ra từng trận hàn ý…

(*)thai Long Phượng: sinh đôi một trai một gái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play