Vân Nhược Tuyết sau một đêm kinh hãi, giờ phút này còn bị lão thái thái đối đãi nghiêm khắc như thế thì tinh thần sụp đổ, cả người như không xương ngồi bệt trên nền đất lạnh, ánh mắt dại ra, nhìn chằm chằm xuống đất, sắc mặt trắng bệch tới dọa người!
Vân Thiên Mộng thấy sắc mặt nàng ta như thế thì trong mắt hiện lên thương tiếc, lập tức tiến lên, nhận áo choàng trong tay Mộ Xuân choàng lên vai Vân Nhược Tuyết, sau đó ngẩng đầu nhìn lão thái thái, khẩn cầu:
“Bà nội, muội muội dù sao cũng là con gái, mặc kệ đã trải qua chuyện gì thì bà cũng nên để cho muội muội mặc áo vào đã, đừng để cho người ngoài nhìn vào rồi cười nhạo tướng phủ. Đợi về tướng phủ rồi phụ thân sẽ định đoạt mà.”
Vân Thiên Mộng đang nhắc nhở lão thái thái, dù giờ phút này bà có tức giận cỡ nào thì Vân Nhược Tuyết cũng đã bị Nguyên Khánh Châu thấy hết. Cho dù Vân Nhược Tuyết chịu oan khuất gì thì lúc này cũng không phải lúc trách tội, đợi quay lại kinh thành rồi xử lý cũng không muộn.
Lão thái thái thực sự bị chuyện đêm nay làm cho tức giận, lại thấy Nguyên Khánh Châu và Vân Nhược Tuyết tiếp xúc thân mật với nhau càng khiến tư tưởng phong kiến bảo thủ trong máu sôi lên, bà cảm giác mặt mũi đã mất hết.
Nhưng Vân Thiên Mộng đã nhắc nhở bà, phải làm thế nào để chuyện xấu này không truyền ra ngoài, còn việc xử trí Vân Nhược Tuyết thì hãy để sau.
Nhịn cơn giận xuống, lão thái thái hung hăng trừng mắt với Vân Nhược Tuyết rồi nhắm mắt làm dịu tâm tình, sau đó nhìn về đám Vân Dịch Hoành hỏi:
“Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”
Huynh đệ Vân Dịch Hoành không rõ sự tình phát sinh như thế nào nên Lưu hộ vệ đã tiến lên, nhỏ giọng kể sự tình xảy ra mấy ngày trước sau đó mới lùi lại, nhẹ giọng nói tiếp:
“Bọn nô tài đuổi theo bóng đen kia, không ngờ mất tung tích của hắn, bởi vậy nên đã tán người ra để tìm, sau đó tìm thấy tiểu thư ở dưới sườn núi. Kẻ bắt tiểu thư đi chính là Triệu Minh, hắn đã ngã xuống núi chết rồi.”
Lão thái thái nghe vậy thì sắc mặt giận tới tái xanh, ánh mắt như đao hướng về phía Vân Nhược Tuyết, trong lòng không nén được buồn bực, đúng là gia môn bất hạnh.
Phật châu trong tay bà lại chuyển động, lão thái thái nhỏ giọng niệm: “A di Đà Phật!” sau đó lại hỏi tiếp:
“Tiểu công tử của Hàn Quốc Công phủ sao lại ở đó?”
Lưu hộ vệ nghe thấy câu hỏi này thì sắc mặt cũng không mấy tốt đẹp, lại đưa mắt nhìn về phía huynh đệ Vân Dịch Hoành, xấu hổ nói:
“Bọn nô tài từ khách điếm chạy ra thì thấy Nguyên công tử nhận được tin tức cũng chạy theo. Hắn quấn lấy nô tài vặn hỏi tình trạng của tiểu thư, biết tiểu thư bị bắt đi, hắn bèn tham gia giúp đỡ tìm kiếm. Cuối cùng hai vị thiếu gia và Nguyên công tử tìm được Nhị tiểu thư trước tiên.”
Vân Thiên Mộng nghe vậy thì trong lòng đã hiểu rõ ý nghĩa ánh mắt cả Lưu thị vệ.
Huynh đệ Vân Dịch Hoành, Vân Dịch Kiệt rõ ràng là cùng Nguyên Khánh Châu tìm được Vân Nhược Tuyết nhưng lại không đi cứu nàng mà ngược lại để Nguyên Khánh Châu làm việc đó.
Chỉ sợ là hai người này đều có chủ ý muốn mượn việc này làm cho Vân Nhược Tuyết thân bại danh liệt.
Vân Thiên Mộng có thể hiểu ra thì lão thái thái tất nhiên cũng nghe ra. Mặc dù Vân Nhược Tuyết không thể so sánh cùng hai đứa cháu trai của mình nhưng cũng là con gái của con trai lớn, nếu trước mặt tâm phúc của Vân Huyền Chi, bà lại quá thiên vị cháu trai thì sợ là sau này chuyện của các cháu cũng hỏng bét. Nghĩ vậy bà thả phật châu trong tay ra, sắc mặt trầm xuống, lên tiếng trách cứ hai người Vân Dịch Hoành:
“Các ngươi là cọc gỗ hết à? Sao lại để người ngoài ôm Nhược Tuyết?”
Huynh đệ Vân Dịch Hoành nghe lão thái thái trách cứ như thế thì sắc mặt hiện rõ vẻ xấu hổ, hai người đồng thời chắp tay cúi mình thi lễ đối với lão thái thái xin được trị tội:
“Bà nội trách hoàn toàn không sai, hết thảy là do chúng cháu sai rồi!”
Hai người đều không ngu, hoàn toàn hiểu rõ lão thái thái trước mặt mọi người mắng mình như vậy là muốn để lại mặt mũi cho đại bá, miễn cho tương lai của hai người gặp trắc trở.
Lão thái thái thấy cháu trai phản ứng nhanh nhẹn như thế thì trong lòng tỏ ra vui mừng, sắc mặt cũng hòa hoãn đi, mệt mỏi khua tay nói với Lưu thị vệ:
“Việc này đợi về tướng phủ hãy nói tiếp, chuẩn bị xe ngựa lên đường thôi, kẻo lại gặp thêm phiền toái!”
Lưu hộ vệ đang muốn xoay người đi thì Vân Thiên Mộng lại lên tiếng nhắc nhở:
“Lưu hộ vệ, tra rõ thân phận của Triệu Minh, còn thi thể thì đợi phụ thân quyết định tiếp, tạm thời cứ phái người trông coi đi!”
Lưu hộ vệ nghe vậy thì ánh mắt không nhịn được nhìn Vân Thiên Mộng, chỉ thấy mặc dù cả đêm nàng không ngủ, sắc mặt trắng bệch nhưng đôi con ngươi vẫn sáng ngời, nhìn cơ trí vô cùng, đối với việc này lại có thể bình tĩnh quyết định như thế khiến cho bản thân hắn dù là nam nhân cũng không khỏi sinh ra sự kính nể.
Lưu hộ vệ lập tức đáp: “Nô tài hiểu rõ, Đại tiểu thư yên tâm!”
Nói xong hắn quay người bước ra khỏi phòng, phân phó đám gia phó làm việc.
Cũng kinh ngạc như Lưu hộ vệ, lão thái thái, Vân Dịch Hoành, Vân Dịch Kiệt đều nhìn về phía Vân Thiên Mộng, muốn tìm từ trên người nàng sự khác biệt.
Nhưng Vân Thiên Mộng đã lại rủ đôi mắt xuống, nàng nhận bát canh gừng trong tay Mộ Xuân, sau đó hết lòng đút cho Vân Nhược Tuyết.
Mà Vân Nhược Tuyết sớm đã tê cóng chân tay, cả người ôm lấy cái chăn ấm, giờ phút này còn chưa bình tĩnh trở lại nên cả canh gừng cũng quên nuốt. Lão thái thái đang nhíu mày rồi chống tay vào mặt bàn đứng lên, mệt mỏi nói:
“Mộng Nhi, giúp muội muội của con chuẩn bị, chúng ta cần phải lên đường! Dịch Hoành, Dịch Kiệt, các con cũng đi ra ngoài đi, nơi này dù sao cũng là phòng của thiếu nữ, các con ở đây lâu không tiện đâu.”
Vân Thiên Mộng “vâng” một tiếng sau đó lại kiên nhẫn đút canh cho Vân Nhược Tuyết. Huynh đệ Vân Dịch Hành thì thân thiết tiến lên, một trái một phải đỡ lão thái thái rời khỏi phòng trọ.
“Buông ra... Không cần... ngươi... làm bộ tốt bụng...”
Sau khi uống vào vài ngụm canh, thân thể Vân Nhược Tuyết dần ấm lại, đợi mấy người lão thái thái rời khỏi thì hận ý cũng tràn ra, đôi mắt đầy giận dữ nhìn Vân Thiên Mộng, run run nói ra mấy tiếng.
Vân Thiên Mộng vẫn không ngừng khuấy bát canh gừng trong tay, sau đó mới múc ra một thìa canh nguội đút cho Vân Nhược Tuyết, khóe miệng hơi cười, nói:
“Đây không phải là do muội muội chuẩn bị cho tỷ tỷ sao? Sao bây giờ chúng ta chuyển đổi tình cảnh thì muội lại chịu không nổi vậy?”
Nghe vậy, Vân Nhược Tuyết hận tới hàm răng run lên, vừa định phun canh gừng trong thìa vào mặt Vân Thiên Mộng thì đã chậm chân, Vân Thiên Mộng nhét thìa canh vào miệng nàng sau đó cầm bát đứng dậy, giao cho Mộ Xuân, ánh mắt lạnh buốt, mặt không biến sắc, nói:
“Muội muội đã tốt rồi! Vú Mễ, giúp Nhị tiểu thư thay quần áo, chúng ta lập tức lên đường!”
Nghe Vân Thiên Mộng phân phó, vú Mễ lập tức tiến lên, không để ý ánh mắt đầy uy hiếp của Vân Nhược Tuyết mà mạnh mẽ trùm quần áo lên người nàng ta.
Đợi mọi chuyện xong xuôi, Vân Thiên Mộng đỡ Vân Nhược Tuyết toàn thân vô lực lên, quan tâm nói:
“Thân thể muội muội còn chưa khỏe lại, để tỷ tỷ đỡ muội!”
Vân Nhược Tuyết giận dữ trừng mắt với Vân Thiên Mộng, chỉ thấy đối phương mặc dù cười nhưng đôi mắt lại lạnh như băng, khiến cho nàng ta trong lòng chợt căng thẳng, cả người lạnh toát.
Lão thái thái vốn chẳng muốn nhìn mặt Vân Nhược Tuyết nên để nàng ta ngồi ở chiếc xe ngựa cuối cùng, đợi Vân Thiên Mộng rồi cùng lên chiếc xe ngựa đi đầu, sau đó đại đội nhân mã hướng kinh thành mà đi.
Đi tới giờ mùi, xe ngựa đi qua cổng thành, chính thức đi vào kinh thành. Qua một thời gian, tiếng của những người bán hàng rong không ngừng lọt vào trong tai làm cho người ta có cảm giác kinh thành vô cùng phồn hoa.
Nhưng xe ngựa đi thêm được một lúc thì lại dừng lại, ngoài xe vang lên tiếng bẩm báo của Lưu hộ vệ:
“Lão phu nhân, đoàn xe của chúng ta gặp đoàn xe của Sở tướng quân, hắn mời chúng ta qua trước!”