Xảy ra chuyện tối hôm qua, Vân Nhược Tuyết tất nhiên là hận Vân Thiên Mộng thấu xương, oán hận trừng mắt nhìn xe ngựa thứ nhất phía trước, dẫn đám người vú Vương lên xe ngựa thứ hai.

Lưu hộ vệ thấy các vị tiểu thư đã lên xe hết, mới ra hiệu chỉ huy đoàn người khởi Hoành.

Dọc theo đường đi phong cảnh tươi đẹp, thiếu vẻ phồn hoa đông đúc chốn đô thành, dù là ngồi trong xe ngựa cũng có thể cảm thụ được sự tự do tự tại giữa thiên nhiên.

Bên trong xe ngựa không có Vân Nhược Tuyết, Vân Thiên Mộng và Vân Yên ở chung thật vui, nhất là Vân Yên ngày thường nhìn qua mảnh mai, yêu đuối, khi ở cùng Vân Thiên Mộng lại trông tương đối hoạt bát. Hơn nữa bình thường cũng không có cơ hội ra ngoài Tướng phủ, đối với thế giới bên ngoài còn hiếu kỳ hơn một người hiện đại là Vân Thiên Mộng. Dọc theo đường đi, bên trong xe ngựa thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười yếu ớt, khiến cho đoàn hộ vệ gia phó đi theo bên ngoài cũng vui vẻ hẳn lên.

Chỉ là, Vân Nhược Tuyết trong một chiếc xe ngựa khác lại chỉ cảm thấy mình bị nhốt trong một cái lồng mà lo lắng, nhất là khi nhớ tới sự sỉ nhục đêm qua, những tiếng cười này bay vào trong tai nào, càng làm cho nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, khăn gấm trong tay sớm đã bị vo đến nhàu nát.

"Tiểu thư, cần gì phải tức giận với cái loại có cha sinh không mẹ dưỡng này, phải chú ý thân thể, bằng không phu nhân sẽ đau lòng."

Vú Vương trắng đêm không ngủ, hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt vàng như nến, lại e ngại bản tính nóng nảy của Vân Nhược Tuyết mà không dám chợp mắt chút nào, chỉ có thể nhẫn nại khuyên can:

"Tiểu thư, đợi đến Tô thành, người phải dùng mười phần thành ý đối đãi lão phu nhân."

Vân Nhược Tuyết nghe vậy liền nhăn mày, tức giận đáp lời:

"Cũng không biết mẹ nghĩ gì, để ám toán Vân Thiên Mộng cũng không nên rước bà già điên kia về Tướng phủ. Kết quả thế nào? Gặp chuyện không may chính là ta, hai con tiện nhân Vân Thiên Mộng với Vân Yên kia vẫn sống rất tốt kìa. Vú, ngươi thật ra có chuyện gì vậy? Có phải lớn tuổi rồi, chút việc nhỏ như vậy cũng làm không xong?"

Nói xong, cục tức nghẹn trong lòng Vân Nhược Tuyết xem như đã thoát ra ngoài được, sắc mặt đã tốt lên một chút, cũng không thèm để ý vú Vương, vén rèm xe lên ngắm phong cảnh bên ngoài. . .

Vú Vương bị nàng nói một hồi, thiếu chút nữa không thở được, tức thì, thân thể chán chường mỏi mệt dựa vào đệm mềm phía sau, ánh mắt nhìn Vân Nhược Tuyết tràn đầy thất vọng.

Nhị tiểu thư vậy, đấu sao lại Đại tiểu thư?

Chỉ riêng bản lĩnh vui buồn yêu ghét đều không hiện lên mặt thôi đã kém xa vạn dặm, vẻn vẹn một ngày đã làm cho người bên cạnh mình tức chết đi, sợ rằng đến Tô thành rồi càng có thêm nhiều chuyện phiền phức.

Liên tiếp mấy ngày, đoàn người đều nghỉ chân tại biệt viện của mẫu thân Vân Thiên Mộng. Nguyên Khánh Châu kia tìm mọi cách muốn nghỉ nhờ đều bị Lưu hộ vệ lấy cớ bất tiện đuổi đi.

Tới ngày thứ năm, đoàn người tiến vào ranh giới Tô thành. Lại đi thêm ba tiếng nữa, xe ngựa đi qua phố chợ sầm uất, Lưu hộ vệ cưỡi ngựa dẫn đầu đã trông thấy tấm biển viết hai chữ:

"Vân Phủ" .

Lưu hộ vệ lập tực quay đầu ngựa, chạy chậm tới phía trước xe ngựa Vân Thiên Mộng, cách màn xe nhẹ giọng bẩm báo:

"Đại tiểu thư, tới Vân phủ rồi."

"Ta đã biết!" Từ khi tiến vào ranh giới Tô hoành, Vân Thiên Mộng cũng không tùy tiện vén lên rèm xe, nghe được Lưu hộ vệ nhắc nhở, cũng chỉ nhỏ giọng đáp lại một câu.

Mà Vân phủ đã nhân được tin từ trước đó mấy ngày, mọi người đoán chắc thời giờ, lúc đoàn người tiến vào Tô thành cũng mở cửa lớn, chính thất của chi thứ hai là Lý thị - chủ sự trong phủ đã sớm dẫn nô bộc đứng trước cửa Vân phủ chờ đợi.

Đợi xe ngựa dừng hẳn lại, đám người Vân Thiên Mộng được các nha hoàn đỡ xuống xe ngựa, vú Mễ khẽ nhắc bên tai nàng thân phận của mọi người trước mặt, chỉ thấy Vân Thiên Mộng dẫn đầu tiến lên, không đợi Lý thị mở miệng liền cúi đầu hành lễ, cung kính nói:

"Thiên Mộng ra mắt thím."

Lý thị kia có khuôn mặt thanh tú, nhưng cặp mắt mang theo ý cười kia lại mơ hồ ẩn chứa uy tín, có thể thấy được, nàng cũng là người khôn khéo giỏi giang, bằng không Vân lão thái thái tuyệt đối sẽ không trao quyền quản gia với trọng trách to lớn như thế cho nàng.

Mà Vân Yên theo sát phía sau thấy thế cũng theo Vân Thiên Mộng Hoành lễ, chỉ có mỗi Vân Nhược Tuyết ỷ vào thân phận tiểu thư Tướng phủ, chỉ hơi khuỵ gối với Lý thị, sắc mặt khó coi không nói lời nào đứng phía sau Vân Thiên Mộng.

Qua việc này, Lý thị chứng kiến tận mắt trong lòng cũng hiểu rõ vài phần, chỉ thấy nàng dịu dàng nâng Vân Thiên Mộng cùng Vân Yên dậy, khách khí nói:

"Đại tiểu thư cũng Tam tiểu thư chớ khách khí, trên đường đã vất vả rồi, lão thái thái đã lo lắng mấy ngày nay rồi."

Vân Thiên Mộng cười nói:

"Là thím khách khí rồi. Đều là người một nhà, thím cứ gọi chúng ta là Mộng Nhi, Tuyết Nhi, Yên Nhi là được."

Lý thị hài lòng gật đầu, dẫn mọi người đi tới phòng chính của Lão thái thái. . .

Vân phủ mặc dù không lớn bằng Tướng phủ, nhưng kiến trức đình đài lầu các, hòn non bộ, hồ nước, hành lang gấp chin khúc đều tinh xảo vô cùng, đâu đâu cũng lộ ra vẻ khí phái, ngay cả Vân Thiên Mộng từ trước đến nay đều tự nhận mình kiến thức rộng rãi cũng cảm thấy ngây người.

Lý thị dọc theo đường đi nói chuyện phiếm với Vân Thiên Mộng, nhưng cũng quan sát hết thảy biểu hiện của ba vị tiểu thư, chỉ thấy vẻ khinh bỉ trong mắt Nhị tiểu thư trước đó giờ biến tHoành đố kỵ, Tam tiểu thư Vân Yên thì trước sau luôn một bộ nhu thuận, chỉ có duy nhất Đại tiểu thư Vân Thiên Mộng ánh mắt trong veo, trên mặt luôn mang theo nét cười thản nhiên, bản lĩnh gặp kinh bất biến khiến Lý thị không khỏi nhìn với cặp mắt khác.

Đang nói chuyện, đoàn người đã tới trước cửa phòng lão thái thái. Sau khi đợi bà vú quản sự đi vào thông báo xong, Lý thị dẫn ba tỷ muội vào phòng sưởi.

Vân Thiên Mộng đưa mắt nhìn lại, thấy một bà lão mặc áo gấm vàng nhạt gắn lông chim, quần dài đỏ sậm có hoa văn ngồi ngay ngắn ở ghế chính, đứng hai bên nàng là hai nam tử trẻ tuổi cũng một thiếu nữ chưa cập kê, nhìn qua không khó để nhận ra, bọn họ là con của Lý thị. . .

Mà trước mặt Lão thái thái, trên mặt đất đã đặt ba cái đệm mềm từ trước, ba người Vân Thiên Mộng lập tức quỳ gối lên, cung kính dập đầu trước Lão thái thái ba cái, lúc này mới đồng thanh:

"Cháu gái bái kiến bà nội, bà nội vạn phúc."

Chẳng qua là vẻ mặt Lão thái thái khá lãnh đạm, chỉ hơi gật đầu, bình thản nói:

"Vất vả các ngươi, đều đứng lên cả đi."

Vân Thiên Mộng không bày tỏ bất cứ thứ cảm xúc nào với vẻ lãnh đạm của Lão thái thái, ý cười như trước không giảm, nhưng Vân Nhược Tuyết từ nhỏ đã được người khác ôm trong lòng bàn tay, đã bao giờ bị người khác đối xử như vậy. Lại nghĩ tới tất cả những chuyện mình gặp phải mấy ngày qua là bắt nguồn từ Lão thái thái này mà ra, trong lòng liền thầm bất mãn, vẻ vui cười miễn cưỡng trên mặt cũng kéo xuống luôn, sắc mặt thâm trầm đáng sợ.

Vân Thiên Mộng liền tiếp nhận hộp gấm trong tay vú Mễ, tự mình nâng đến trước mặt Lão thái thái, dịu dàng nói:

"Bà nội, đây là trăm năm tuyết sâm mà phụ thân chuẩn bị cho người, hy vọng bà nội dùng xong có thể sống lâu trăm tuổi."

Lão thái thái sống cả đời, thứ tốt gì còn chưa thấy quá, chỉ là tục ngữ nói có đánh cũng không đánh vào khuôn mặt tươi cười, lại nhìn tuyết sâm kia thật sự là trăm năm khó gặp một cây nhân sâm trăm tuổi, vẻ lãnh đạm cũng rút bớt, ra hiệu cho bà vú bên cạnh nhận lấy, chỉ là lời nói vẫn khó nghe như trước:

"Ý đồ của các ngươi ta cũng biết cả, chỉ là một bà già như ta, cũng không muốn giày vò, các người nghỉ ngơi mấy ngày lại quay về đi."

Nghe vây, Vân Thiên Mộng cũng không giận, vẫn tươi cười:

"Cháu trước khi lên đường cũng đã từng tới thăm bà ngoại, lễ mừng thọ sáu mươi của nàng sắp đến, bà ngoại cũng rất nhớ người. Bà ngoại nói lão tỷ muội trước kia còn lại không nhiều lắm, hi vọng ngày sinh nhật có thể gặp người!"

Vừa nghe Vân Thiên Mộng nói như vậy, cặp mắt vốn đang nhìn thẳng phía trước của Lão thái thái tức thì chuyển hướng về phía nàng, ánh mắt lãnh đạm trước đó giờ lại pha một chút kích động, trong giọng nói càng lộ ra vẻ vui mừng:

"Lời này là thật sao?"

Vân Thiên Mộng thấy Lão thái thái như vậy, trong lòng vui vẻ, nói tiếp:

"Nếu bà nội không tin, vậy mời người cũng theo cháu về kinh tự mình hỏi lão thái quân ạ!"

Lão thái thái đang tưởng nhớ lại kỉ niệm thời các tỷ muội ở cũng một chỗ, nghe một câu này của Vân Thiên Mộng, lại khẽ mỉm cười gật đầu. .

Mấy người Lý thị thấy Vân Thiên Mộng nói vài ba câu liền khiến Lão thái thái thay đổi thái độ, trong lòng đều sửng sốt không thôi, lại không khỏi bái phục vị Đại tiểu thư Tướng phủ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play