Lãnh Tịnh còn chưa mở miệng, Lãnh Thanh Thanh đã giành trước: “Sao có thể, Tiểu Tịnh là nhi tử của ta, nó là xà tinh.”

Thanh y nam tử nhíu mày nói: “Xà tinh sao lại có long khí được?” Vừa mở miệng, vết thương ở ngực liền đau đớn, hắn hít một hơi, thầm nghĩ trước tiên vẫn phải về Long Đình phục mệnh rồi nói sau, vì thế đáp: “Các ngươi có nguyện vọng làm việc tại Long Đình không?”

Lãnh Tịnh nói: “Chúng ta đều là tiểu yêu không căn cơ, có thể nhận chức tại Long Đình, tự nhiên là tam sinh hữu hạnh.”

Nam tử gật đầu nói: “Tốt, các ngươi đã cứu ta, ta sẽ không tính toán thân phận của các ngươi, tiến cử các ngươi đến Long Đình nhậm chức, báo danh các ngươi đi.”

Lãnh Tịnh nói: “Ta tên Lãnh Tịnh, là tạp long hoang. Vị này là dưỡng phụ của ta, tên Lãnh Thanh Thanh, là một con bạch xà.”

“Thì ra là long chủng hoang, trách không được có long khí. Thế này đi, các ngươi tới Đông Hải Long Đình tìm ta, cầm tín vật thanh ngọc bội của ta, cứ nói là người do Thanh Thương tiến cử.” Nam tử nói, rồi lấy ngọc bội tùy thân đưa cho họ.

Thì ra hắn tên là Thanh Thương.

Sau khi Thanh Thương đi, tin tức sơn chủ chết không truyền đã lan, vì tranh đoạt vị trí tân nhậm sơn chủ, cả tuyết sơn hầu như biến thành nơi giết chóc. Quả nhiên tranh quyền đoạt vị ngay cả yêu quái cũng không tránh khỏi.

Lãnh Thanh Thanh nhìn cục diện hỗn loạn này, chỉ đành cùng Lãnh Tịnh thương nghị chuyện chạy tới Đông Hải.

Tuyết Như Mộng lúc này cũng đã hồi phục lại pháp lực, vì trong núi đại loạn, hắn vừa hay có thể nhân thời cơ đi tìm tình lang phàm nhân, thế là ngay cả cáo từ cũng không kịp nói, đã vội vội vàng vàng hạ sơn.

Lãnh Thanh Thanh gói một bao hành trang lớn, lưu luyến nhìn ngọn tuyết sơn mà y đã từng sống và phấn đấu, lại lần nữa cùng Lãnh Tịnh bước trên con đường lữ hành.

Lần này Lãnh Tịnh hóa ra nguyên hình, Lãnh Thanh Thanh đeo bao hành trang bay lượn trên không, Lãnh Thanh Thanh cằm sừng của hắn, đột nhiên cảm thấy Lãnh Tịnh mọc sừng cũng không tồi.

___

Nghe nói, cạnh Đông Hải có lão hán, trước cửa nhà có một ngọn núi lớn chắn ánh mặt trời và lối đi, rất bất tiện.

Vì thế lão hán quyết định bắt chước ngu công dời núi, mỗi ngày lên núi đào đất. Lão hán đào suốt ba năm, nhưng ngọn núi không thấp đi chút nào, tự tin của hắn cũng từng chút một bào mòn trong quá trình đào núi, tăng thêm hoài nghi với lòng tin của mình.

Cuối cùng, có một ngày, lão hán từ bỏ, đem vứt xẻng và sọt đã dùng ba năm. Quả nhiên mộng tưởng và lòng tin cùng hiện thực là cách xa nhau. Thần tiên cũng sẽ không vì hành động của mình mà cảm động.

Lão hán chán nản trở về nhà ngủ.

Khi ông nằm trên giường, một tiếng vang kinh thiên động địa khiến ông xém chút bị dọa mất hồn.

Ông còn chưa kịp mang giày đã vội chạy ra cửa xem, chỉ thấy một con bạch long tông thẳng lên núi, đụng mạnh tới mức ngọn núi lớn cát bay đá nhảy! Một ngọn núi lớn cứ bị san bằng như thế!

Lão hán quỳ bệt xuống đất, nước mắt đầy mặt, nguyện vọng của ông thế nhưng đã được thực hiện!

Đây chính là sức mạnh của kiên trì sao?!

Kỳ thật, Lãnh Tịnh dù sao cũng chỉ trẻ tuổi khí ít, một mực truy cầu tốc độ, cuối cùng đến cạnh Đông Hải thì không thắng kịp, lao đầu vào ngọn núi gần biển.

“A!! Đều tại ngươi!” Lãnh Tịnh ôm đầu tức giận nói với Lãnh Thanh Thanh.

“Sao lại trách ta chứ… ta chỉ là muốn nhìn thử xem Tiểu Tịnh có thể nhắm mắt mà bay không, cho nên…” Lãnh Thanh Thanh đan ngón tay nói.

“Cho nên ngươi liền cầm miếng vải rách gì đó đột ngột che mắt ta! A?!” Lãnh Tịnh tức giậnkêu oa oa, kéo miếng vải che mặt mình xuống, ném xuống đất oán trách: “Ngươi đừng cho rằng ta không biết dụng tâm của ngươi! Ngươi căn bản chính là muốn xem ta như con la! Lấy miếng vải rách này làm dây cương!”

“Đúng nga… Tiểu Tịnh ngươi thật thông minh… ta không ngờ thế nhưng không cẩn thận bịt phải mắt ngươi… 555… đúng ra phải đặt trong miệng ngươi mới đúng…” Lãnh Thanh Thanh xấu hổ nói.

Lãnh Tịnh tức tới nhắm mắt, thầm khuyên bảo bản thân: Đừng kém cỏi giống ngốc xà này!

Ai ngờ Lãnh Thanh Thanh sờ trán hắn, sau đó thổi thổi: “Nhi tử ngoan, đụng đau lắm hả! Cha thổi thổi cho ngươi liền không đau nữa ”

“Tránh qua một bên!” Lãnh Tịnh đẩy y ra, đi về bờ biển.

Mặt biển mênh mông nhìn không thấy bờ, nối liền chân trời, gió biển mang theo khí tức biển lớn thổi tung mái tóc dài của Lãnh Tịnh, Lãnh Tịnh nhìn mặt biển mênh mông này, không kìm được có chút tâm trí mê say. Lãnh Thanh Thanh từ sau lưng kéo tay hắn, cười hi hi nói: “Tiểu Tịnh, ngươi chưa từng thấy qua biển sao? Đây chính là biển lớn nha! Chúng ta mau xuống biển! Trong biển mới thật sự vui đó!”

Nói rồi kéo tay hắn nhảy vào biển, hai người liền chìm vào thế giới màu lam đậm.

Lãnh Tịnh cùng trầm vào biển với Lãnh Thanh Thanh, chỉ thấy ánh mặt trời từ trên mặt biển chiếu xuống, theo sóng gợn mà nhấp nhô lấp lánh, trong biển sâu tĩnh mịch là một phong cảnh mỹ lệ khác với đất liền, đàn cá giống như đàn chim bay lượn giữa không trung tự do vui đùa, đủ loại san hô và cỏ biển muôn màu khiến người ta hoa mắt, càng không cần phải nói tới những sinh vật hải dương kỳ dị mà Lãnh Tịnh chưa từng nghe tới, thường sẽ khiến sửu tiểu xà nhìn tới phát mê, mà hắn chỉ là để mặc Lãnh Thanh Thanh hầu nhưrất thông thạo kéo mình lướt đi dưới đáy biển, bất tri bất giác mặt biển đã giống như bầu trời cao cao xa vợi, không thể với tới, mà lòng biển sâu thẳm tựa hồ vĩnh viễn không có biên giới.

Cứ như vậy, Lãnh Tịnh được Lãnh Thanh Thanh mang tới trước cung điện thủy tinh hùng vĩ ở sâu trong đáy biển, xung quanh nơi nước biển sâu thẳm này là lầu các thủy tinh lưu quang rực rỡ, thật sự chỉ có trong mộng mới có thể có cảnh tượng mỹ lệ này.

“Đây chính là Long Đình, thánh địa trong lòng của tất cả long xà trên thiên hạ.” Lãnh Thanh Thanh nhìn cửa thành thủy cung tinh mỹ cao lớn, trong mắt ẩn ẩn hàm chứa thương cảm và hoài niệm mờ ảo.

“Ngươi có quá khứ bi thương truyền kỳ khúc khuỷu hả?” Lãnh Tịnh nghiêng mắt nhìn y.

“Chuyện của người lớn, tiểu hài tử đừng nhiều chuyện.” Lãnh Thanh Thanh bày ra bộ dáng gia trưởng, lại là câu nói đó.

Lãnh Tịnh chu miệng, không thèm để ý tới y nữa.

Trong mắt phụ mẫu, hài tử vĩnh viễn là hài tử. Mà phụ mẫu luôn có một vài bí mật, mà hài tử vĩnh viễn không thể biết.

Nói như vậy, thì thật ra phụ mẫu cũng quả thật là một loại sinh vật thần bí a.

Bất kể Lãnh Tịnh tàn khốc có thâm trầm thế nào, trong mắt Lãnh Thanh Thanh, cũng vĩnh viễn đều là một tiểu xà chỉ biết oa oa đùa nghịch mà thôi. Cho nên y mới chôn vùi tất cả bi thương và thống khổ của mình, đem những thứ tốt nhất lưu cho nhi tử, mà quá khứ không thể quay đầu đó, vĩnh viễn cũng bị chôn vùi sâu trong ký ức và dòng thời gian.

Nguyện vọng duy nhất của y, chính là sống cùng nhi tử, khoái khoái lạc lạc, bình bình phàm phàm. Vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không bị cuốn vào trong ác mộng lần nữa!

Lãnh Thanh Thanh không nén được bất ngờ ôm chặt thắt lưng Lãnh Tịnh từ sau lưng, hiện tại thứ duy nhất y có, chỉ là Lãnh Tịnh.

Mà Lãnh Tịnh vẫn giãy khỏi vòng tay của y, đi về đại môn thủy tinh. Khoảnh khắc đó, khiến Lãnh Thanh Thanh có cảm giác buồn tủi rằng mình chung quy cũng không thể lưu hắn lại được. Nhưng chỉ là trong khoảnh khắc, Lãnh Thanh Thanh hít thật sâu một hơi__ Nếu là vậy, thì ít nhất, y phải cố hết sức ở lại cạnh Tiểu Tịnh!

Thế là Lãnh Thanh Thanh cũng kiên định đi theo, giống như lúc thường, lắc mông chạy qua, kéo góc áo Lãnh Tịnh.

Đại môn Long Đình, cuối cùng cũng mở ra!

“Thanh Thương đại nhân đã nói với ta chuyện của các ngươi.” Hải quy văn quan đeo cái mai nặng nề, dẫn phụ tử Lãnh Tịnh đi vào long cung.

Hành lang xây bằng bạch ngọc được dạ minh châu và màn trướng nhẹ mỏng tô điểm, trên vách tường chạm rỗng những cửa sổ hoa điêu, tinh xảo tới mức khiến Lãnh Tịnh phụ tử hoa cả mắt.

“Ngươi là thảo long đúng không!” Quy quan nhìn Lãnh Tịnh một cái, “Đích thật là thảo long thô bỉ mà có tướng mạo và tri thư đạt lý như ngươi, thật sự hiếm thấy, ân ân, nói thật ngươi cũng là người trẻ tuổi tuấn mỹ… đi phục vụ thất điện hạ đi! Bên cạnh ngài đang thiếu một thị tùng tùy thân. Còn về phụ thân của ngươi, cũng cùng đi đi.”

Bọn họ nói chuyện trên đường, bất tri bất giác đi xuyên qua tầng tầng lầu cát, tới một điện đường cực kỳ hẻo lánh đơn giản trong Long Đình. Quy quan trề trề môi với họ, nói: “Nơi này chính là nơi ở của thất điện hạ.”

Nói xong cũng không đi vào thông báo, cứ như thế tùy tiện bỏ họ lại mà đi.

Lãnh Thanh Thanh kéo góc áo Lãnh Tịnh, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi lão đầu đó nói, thất điện hạ là tạp chủng do long hoàng và ngư cơ(*Ngư: cá, Cơ: thiếp) sinh, xem ra không được sủng ái a!”

Lãnh Tịnh giắt lệnh bài thanh ngọc vừa được phát ở thắt lưng, nói: “Cứ vào trước rồi nói.”

Tòa điện vắng lặng này một chút cũng không thích hợp với long cung hoa lệ, vết chữ trên bức hoành hầu như đã bị mài mòn tới không thấy rõ, mơ hồ có thể phân biệt được ba chữ “Tiêu Nhiên điện”. Lãnh Tịnh nhẹ đẩy đại môn, đại môn sơn đỏ sớm đã mục nát liền bị tróc một lớp sơn bự.

Trong điện càng đơn giản, chỉ có gia cụ ngày thường mà thôi.

Phòng trong cùng và đại thính chỉ có một tấm rèm ngăn cách, Lãnh Tịnh đi tới trước rèm, thông qua khe hở nhìn vào trong, thấy bên trong là một chiếc giường lớn, trên giường có một thân ảnh ốm yếu co ro thành một cục, đang khóc thầm.

Thế là Lãnh Tịnh lên tiếng nói: “Tại hạ là thị vệ mới được phái đến hầu hạ thất điện hạ, đặc biệt tới bái kiến.”

Người trên giường lúc này mới ngừng khóc, nghẹn ngào nói: “Mời vào.”

Lãnh Tịnh vén rèm bước vào, trước hành lễ nói: “Tiểu nhân Lãnh Tịnh, và phụ thân Lãnh Thanh Thanh cùng bái kiến thất điện hạ.”

“Bình thân.” Người trên giường tuy yếu thế, nhưng cũng biết rõ lễ nghĩa, trong ngôn từ có phong phạm hoàng gia.

Lúc này Lãnh Tịnh mới ngẩng mắt lên đánh giá, thì ra thất điện hạ là một thiếu niên gầy yếu thanh tú, trên mặt mang theo vết nước mắt chưa khô, ở khóe miệng còn có vết ứ thâm, hình như là bị người ức hiếp. Hắn chỉ cần hơi suy nghĩ một chút đã có thể hiểu, trong long cung đấu đá quyền lực, thất hoàng tử là do ngư cơ sinh ra, ngư cơ lại đã chết sớm, vì thế thất hoàng tử tự nhiên là cô khổ lẻ loi mặc người khi nhục.

Nhưng Lãnh Tịnh lại có cảm giác khác thường, quan sát thất hoàng tử này một lúc, hắn mới hiểu bản thân tại sao lại có cảm giác này__ chân mày của thất hoàng tử và Lãnh Thanh Thanh thế nhưng có vài phần tương tự!

“Lãnh Tịnh, ngươi tới chỗ của ta, ta cũng không có gì chiêu đãi ngươi. Sau này ngươi có cơ hội, thì nên sớm rời khỏi ta, truy cầu tiền đồ tốt đẹp cho mình, ở chỗ của ta sẽ chôn vùi ngươi.” Thất hoàng tử lại rất rõ ràng tình cảnh của mình, đầu tiên liền nói rõ với Lãnh Tịnh. Tuy hắn vừa mới khóc, nhưng khi đối diện Lãnh Tịnh lại lãnh ngôn lãnh ngữ, giống như cố ý cách xa người khác.

“Ách… thuộc hạ chỉ cố tận trách mà thôi.” Lãnh Tịnh đáp.

Sau đó, giữa hắn và thất hoàng tử, là đông cứng.

Hai người ai cũng không nói gì nữa, Lãnh Tịnh lại rất phóng khoáng, tự tìm ghế ngồi xuống. Thế là hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Cho tới khi Lãnh Thanh Thanh từ trù phòng bưng ra hai bát mì, cười hi hi nói: “Dùng cơm thôi.” Bầu không khí mới hòa hoãn một chút.

Thất hoàng tử nhìn thấy bát mì nóng hổi, lầm bầm tự nói: “Đã lâu chưa… ăn được đồ nóng rồi…” Nói rồi nước mắt rớt xuống.

“Không khóc không khóc, Tiểu Vân ngoan ngoãn, ta mỗi ngày sẽ làm đồ ngon cho ngươi.” Lãnh Thanh Thanh xoa lưng thất hoàng tử an ủi.

“Gì?!” Lãnh Tịnh bị dọa nhảy dựng, “Các ngươi quen biết?”

“Đúng a? Chúng ta quen biết sao? Sao ngươi lại biết ta tên Thương Vân?” Thất hoàng tử ngẩng đầu hỏi.

Lãnh Thanh Thanh vội che giấu: “Ta nghe những thủ hạ đó nói mà. Mau ăn cơm đi!”

“Ta không tin.” Lãnh Tịnh nhìn thẳng vào y.

Lãnh Thanh Thanh một trận chột dạ, ấp úng nửa ngày mới nói: “Mẹ của Tiểu Vân__ ngư cơ Vân Nhu chính là nghĩa tỷ của ta a!”

“A! Ngươi thật sự là cữu cữu của ta sao?” Thất hoàng tử Thương Vân chưa từng có thân nhân gần gũi, huynh trưởng và các di nương cũng chỉ biết ức hiếp hắn, vừa nghe nói bản thân có một cữu cữu, liền không còn lòng dạ bận tâm thật giả, trước cứ kích động đã.

Lãnh Thanh Thanh nghiêm túc gật đầu: “Năm đó ta và Vân Nhu tương ngộ, vì hai chúng ta có tướng mạo khá giống nhau, liền cảm thấy vô cùng có duyên, thế là kết làm tỷ đệ. Ai, không ngờ Vân Nhu lại ra đi sớm như thế…”

“Cữu cữu…” Thương Vân nhớ tới chuyện cũ bi thương, kìm không được nhào vào lòng Lãnh Thanh Thanh khóc lóc.

“Tiểu Vân ngươi chịu khổ rồi…” Lãnh Thanh Thanh cũng kích động chảy xuống hàng lệ.

Tiêu Nhiên cát nhất thời trở thành nơi thân nhân đoàn tụ.

Lãnh Tịnh nhìn bọn họ vừa khóc vừa cười, chỉ cảm thấy Thương Vân ở trong lòng Lãnh Thanh Thanh khiến hắn cảm thấy không vui. Thế là hắn tự an ủi mình: Lòng ghen tỵ, ai cũng đều có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play