“Tiểu Tịnh ngươi trở về rồi à! Sao toàn thân đầy bụi vậy a?” Lãnh Thanh Thanh vừa ra khỏi trù phòng còn mang tạp dề chạy tới đón Lãnh Tịnh vừa mới về, thấy Lãnh Tịnh mặt đầy bụi bặm liền hỏi.

Lãnh Tịnh đeo một bao hành trang to, lấy từ bên trong ra thư tay lữ hành cho mọi người. Có bánh vân phiến và bánh sơn tra, còn có mì đậu xanh mà Lãnh Thanh Thanh hy vọng đã lâu. Nhìn Lãnh Thanh Thanh mê mẩn ôm mì đậu xanh vui sướng, Lãnh Tịnh cuối cùng nhịn không được nói: “Cha ngươi biết không, thật ra ta ghét nhất là ăn mì, ta thích ăn cơm.”

“Vậy cha sẽ mài gạo thành bột, làm thành sợi cơm cho con ăn nha ” Lãnh Thanh Thanh cười híp mắt nói.

Lãnh Tịnh: “…”

_______

Lãnh Tịnh mới từ Đại Long hồ trải qua hiểm nguy trở về ngồi trong đại đường phát ngốc, phát ngốc với đại đường ồn ào náo nhiệt.

Lãnh Thanh Thanh cũng ngồi bên cạnh hắn, cầm mì phát ngốc, phát ngốc với đại đường ồn ào náo nhiệt.

Trong đại đường sao lại có nhiều người như thế a? Đang làm cái gì vậy chứ? Mọi người đang tranh luận vì cái gì thế? Lãnh Thanh Thanh không hiểu nhìn Lãnh Tịnh.

Lãnh Tịnh suy ngẫm nhìn người trong đại đường, sư huynh Lăng Túc Ngôn là vai chính của sự hỗn loạn. Chỉ thấy rất nhiều người ào tới, đi đầu là một thanh niên y phục hoa lệ, chỉ vào Lăng Túc Ngôn xé họng quát mắng, nói hắn họa quốc ương dân câu dẫn thái tử, sau đó một hãn phụ bước vào, nghe nói là thái tử phi, cũng khóc mắng hắn, còn muốn thủ hạ bắt Lăng Túc Ngôn, thanh niên y phục hoa lệ đó chính là đệ đệ của ả. Mà đúng lúc sư phụ và các sư huynh đều không có ở đây, chỉ còn có Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh ở lại coi nhà mà thôi.

Thái độ phát ngốc của Lạnh thị phụ tử, dung túng cho sự điên cuồng ngang ngược của cuộc gây sự, bọn họ đá Lăng Túc Ngôn ngã xuống đất, sau đó dắt mấy con chó săn lớn vào, muốn cắn chết Lăng Túc Ngôn. Thái tử phi thì tập trung từ ngữ mắng người từ cổ chí kim, không chỉ như thế, sau một khắc, cửu công chúa tới trợ uy cũng xông vào, vừa vào cửa đã chửi rủa.

Nhưng mà, khi cửu công chúa nhìn thấy Lãnh Tịnh đang phát ngốc, lời nói dơ bẩn liền biến thành tiếng thét chói tai: “Lãnh Tịnh!!!!!”

Khắc tiếp theo, những mớ lời thô tục càng khó lọt tai người toàn bộ đều trút vào Lãnh Tịnh.

“Ta đã từng nói với ngươi hai chúng ta không thích hợp.” Lãnh Tịnh vẫn thái độ lãnh đạm nói với cửu công chúa đang kích động.

“Ta không nghe!! Hôm nay ngươi nhất định phải theo ta hồi cung! Nếu không ta thiêu hủy chỗ này!!” Cửu công chúa bước tới, muốn nắm cổ áo Lãnh Tịnh.

Lãnh Tịnh chán ghét né tránh tay ả, chắp tay sau lưng đi qua đi lại. Lăng Túc Ngôn tuy ngã ngồi dưới đất, nhưng vẫn dùng sắc mặt xanh trắng khuyên nhủ: “Lãnh Tịnh, đệ đừng vọng động. Đệ là thánh thú, không thể sát sinh!”

“Không sai, ta sẽ chống đỡ nơi này.” Lãnh Tịnh ném ánh mắt lên người Lãnh Thanh Thanh. Đột nhiên, sửu tiểu xà khinh thường tới một câu: “Xà là thứ khó coi nhất trên thế giới này! Xấu xí cực điểm!”

Gương mặt ngây ngốc của Lãnh Thanh Thanh đột nhiên co giật một chút, y híp mắt cười cứng ngắc quay đầu lại: “Tiểu Tịnh, ngươi, nói, cái, gì? A?”

“Xà yêu a ” Hỗn loạn trong đại đường biến thành sợ hãi, chỉ mới chớp mắt, một con đại bạch xà cười híp mắt thè lưỡi xuất hiện trong đại thính, mọi người thấy được một màn kinh người này, đều trước sau tranh nhau bỏ chạy ra ngoài.

Trong đại thính lập tức sạch sẽ.

Nhưng mà, ngoài phòng.

Cửu công chúa ngọt mị ỷ vào lòng Lãnh Tịnh: “Tịnh, ngươi quả nhiên là quan tâm ta, vì bảo hộ ta mới theo bên cạnh ta. Tịnh, ta yêu ngươi ”

Lãnh Tịnh co giật khóe môi, thật kỳ quái, sao mình cũng chạy theo ra ngoài chứ? Hắn đẩy công chúa ra, trở vào phòng, công chúa còn hò hét sau lưng: “Tịnh! Ngươi nhất định phải tiêu diệt xà yêu đó! Ta đợi ngươi nha ”

Lãnh Tịnh xì một tiếng, mở đại môn, bạch xà liền thè lưỡi dán tới, thân mật liếm liếm mặt Lãnh Tịnh.

Lãnh Tịnh đông cứng một chút, cái gì cũng không nói, về phòng bò lên giường ngủ.

Coi như đã trôi qua một trận phong ba, Lãnh Tịnh Lãnh Thanh Thanh và Lăng Túc Ngôn ba người canh nhà, đợi chờ sư phụ và đám sư huynh đột nhiên nói muốn đi du lịch kia. Ba người mỗi ngày không có chuyện gì làm, trừ ăn thì là ngủ, nếu không chính là nghe Bạch Điêu kể những chuyện kỳ thú.

____

Trời đổ tuyết lớn, Lãnh Tịnh co ro trong chăn, ôm hủ giữ ấm, trùm chăn bông dày cộm, trở tới trở lui trên giường.

Trên giường thật thoải mái a, bên ngoài đổ tuyết lông ngỗng, giọt nước cũng thành băng, mà trong phòng thì đốt lò, ấm áp. Lãnh Tịnh nằm úp trên giường cắn vuốt, xem nhàn thư, ăn vặt, vô cùng thoải mái.

Mà Lãnh Thanh Thanh, tuy vì chuyện ngủ đông mà cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng vẫn cưỡng ép tinh thần đi nấu mì, nấu mì xong thì bưng vào thư phong cho Lăng Túc Ngôn đang xem sách. Lăng Túc Ngôn nhận mì, hỏi y: “Tiểu bạch long gần đây sao rồi? Sao cứ mãi nằm trên giường? Bệnh rồi sao?”

Lãnh Thanh Thanh xoa xoa đôi mắt khô rát, lắc đầu, sau đó bưng mâm ra ngoài. Y cảm thấy bản thân thật đáng thương, nhi tử không hiếu thuận chút nào hết, mình đã sắp đông chết rồi, còn phải đi lao động nữa, 5555

Mệt mỏi đi về phòng, thấy Lãnh Tịnh nhàn nhã trên giường, Lãnh Thanh Thanh cảm thấy càng thêm buồn bã, viền mắt đỏ hồng như sắp rơi lệ. Lãnh Tịnh giống như nhìn ra tâm tư của y, chỉ giường nói: “Qua đây.”

“Tiểu Tịnh Ô ” Lãnh Thanh Thanh ủy khuất chạy tới ổ chăn, nhanh lẹ chui vào.

Nhưng sau khi chui vào ổ chăn, Lãnh Thanh Thanh liền hiện ra nguyên hình, quấn Lãnh Tịnh không buông. Thế là Lãnh Tịnh lại giống như bình thường, nhắm mắt giả chết. Tử Linh cư sĩ và các sư huynh đã ra ngoài hơn nửa tháng còn chưa về, Đông Hoa tiểu hiên đã biến thành nơi Lãnh thị phụ tử nắm hết đại quyền, ngay cả giường lớn của Tử Linh cư sĩ cũng đều bị Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh bá chiếm.

Lãnh Tịnh bị Lãnh Thanh Thanh quấn, hơi thở dần kéo dài, chìm vào giấc mộng. Lãnh Thanh Thanh thấy hắn ngủ rồi, mới buông đuôi ra, liếm liếm mặt nhi tử, sau đó hóa lại nhân hình, kéo chăn lên cao, sau đó buông rèm giường xuống, ôm nhi tử ngủ. Lãnh Tịnh tựa hồ thuộc thể chất lôi long, lôi long thiên dương, vì thế thân thể cũng ấm áp, dựa gần vào hắn sẽ có thể cảm giác được linh khí tinh thuần phát ra trên người hắn, khiến Lãnh Thanh Thanh cảm thấy rất thoải mái.

Chính trong đêm tuyết lớn yên tĩnh như thế, vị khách không mời lặng lẽ tới nơi.

Lãnh Tịnh nằm mơ ác mộng. Trong mộng hắn tới một nơi âm u, sắc trời mịt mù, đổ tuyết màu tro, dưới đất cũng phủ một tầng tuyết dày. Hắn dường như đang ở trên một mảng phế tích, xa xa ẩn ẩn có tia sáng rực rỡ, tựa hồ là một tòa đô thành.

Chẳng qua cảnh tượng xung quanh phế tích vẫn rất kinh người, khắp nơi là di cốt. Giữa không trung còn lơ lửng một quái vật cự hình, rất giống quái vật hắn đã gặp ở Đại Long hồ.

Một cảm giác đè nén truyền tới từ đô thành xa xa, giống như trong trung tâm thành có thứ gì đó, từ trực giác có thể cảm thấy thứ đó là sự tồn tại cấm kỵ đầy nguy hiểm tuyệt đối không thể tiếp cận. Hơn nữa có một cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng hắn chưa từng tới nơi này, nhưng hắn lại có cảm giác rất quen thuộc, hơn nữa còn có một loại suy nghĩ cảnh báo “Phàm là người tiếp cận thứ trong thành đều không có kết cục tốt”.

Khi có loại suy nghĩ này, đồng thời trong lòng cũng lại nhớ tới một thanh âm khẩn trương: “Đã rất gần rồi!! Không thể tiếp cận hơn nữa! Nếu không, sẽ bị phát hiện!”

Loại suy nghĩ đè ép tới mức hắn thở không nổi này khiến hơi thở hắn trở nên gấp rút, nhưng lại không cách nào nhịn được muốn đi vào trong thành phát sáng đó tìm hiểu đầu đuôi. Bên trong rốt cuộc là cái gì chứ?

Mà trong thế giới hiện thực, Lãnh Thanh Thanh bị hơi thở dốc của Lãnh Tịnh làm giật mình, nhìn thấy hai mắt Lãnh Tịnh chuyển động cực nhanh bên dưới mí mắt, đầu đầy mồ hôi lạnh, tựa hồ bị thứ gì đó đè chặt.

“Tiểu Tịnh?” Lãnh Thanh Thanh biết hắn đang mơ ác mộng, nhưng mà, nếu là ác mộng bình thường, tại sao trên tay của Lãnh Tịnh lại dần hiện lên vết phỏng chứ?

“Tiểu Tịnh ngươi mau tỉnh lại a!!” Lãnh Thanh Thanh đột nhiên nghĩ tới một kết quả rất tồi tệ, vội lắc Lãnh Tịnh.

Mà Lãnh Tịnh trong mộng, lúc này đã đi tới bên ngoài thành phát sáng, trước một dòng dung nham cực đại ngăn cách, ngọn lửa cao tới ngàn trượng thỉnh thoảng lại bắn lên, Lãnh Tịnh vô thức vươn tay che mặt, nhất thời cảm thấy cánh tay bị đau bỏng rát.

Lúc này, trong ngọn lửa ngăn cách dần dâng lên một con hỏa thú cực đại, Lãnh Tịnh còn chưa kịp nhìn rõ đó là cái gì, đã bị Lãnh Thanh Thanh lay lắc tỉnh dậy, cảm thấy dường như là bị thứ gì từ nơi xa thẳm nào đó kéo về.

“Tiểu Tịnh!!” Lãnh Thanh Thanh ôm hắn vào lòng, “Mau trở về!!! Đó không phải là nơi ngươi nên đi!!”

Lãnh Tịnh đột nhiên giật mình tỉnh giấc, toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Mà vết bỏng trên tay cũng dần nhạt đi, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh. Lãnh Thanh Thanh thở phào một hơi, sờ đầu hắn nhẹ giọng nói: “Tiểu Tịnh, mẫu hậu của ta từng nói với ta, sinh linh nhỏ bé khi nằm mơ sẽ bị lạt trong dị thế hỗn độn, ngươi nhất định là bị thứ gì đó hút vào! Bảo bảo đừng sợ! Cha cho ngươi cái này!”

Ánh mắt Lãnh Tịnh có chút đờ đẫn, nửa ngày mới phản ứng được, tư duy của hắn vẫn còn dừng lại trong cảnh mộng rất mạnh mẽ vừa rồi. Đợi khi hắn hồi thần lại, Lãnh Thanh Thanh đã lấy ra một sợi xích vàng lấp lánh, đeo lên cổ tay hắn, còn nói với hắn đây là hộ thân phù.

Lãnh Tịnh hít một hơi, tiếp tục ngủ, mà Lãnh Thanh Thanh thì càng ôm hắn chặt hơn.

Lãnh Tịnh đảo tới đảo lui, cuối cùng nhịn không được mở miệng nói: “Cha, vừa rồi ta nằm mơ, có lẽ chính là mơ thấy thiên…”

“Xuỵt__ đã hơn nửa đêm rồi đừng nói bậy! Sẽ bị thần tiên xấu nghe được!” Lãnh Thanh Thanh che miệng hắn.

Lúc này đã sắp sáng, chính là thời khắc hắc ám nhất trước bình minh. Vào lúc này, ngoài đại môn vang lên một trận tiếng ồn hỗn loạn. Lãnh Tịnh muốn đi kiểm tra, nhưng Lãnh Thanh Thanh sao có thể chịu buông tay ra nữa, vì thế Lãnh Tịnh chỉ có thể nằm yên.

Chỉ nghe thấy tiếng Lăng Túc Ngôn ở phòng bên mở cửa, sau đó phát ra tiếng kêu “Ai da”.

Khách không mời mà tới là__

Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh, Bạch Điêu lén nhìn vào sài phòng qua khe hở cửa sổ, thấy con hắc lang chỉ còn thoi thóp tới gõ cửa vào hừng đông, lúc này đang nghênh ngang ngồi trong sài phòng, cầm đũa và cơm.

“Thật hiếm có, chó cũng biết dùng đũa!” Bạch Điêu kinh dị nói.

“Nhìn đi! Nó còn biết ợ nữa kìa!” Lãnh Thanh Thanh cũng kinh dị nói.

“Thiếu gia ngươi mau nhìn! Nó nghe hiểu lời của chúng ta! Còn phun cơm nữa!” Bạch Điêu tiếp tục kinh dị.

“Thật vô vị, ta muốn về.” Lãnh Tịnh vô vị đi bồi bọn họ chán nản nói.

“Các ngươi đủ chưa! Bổn đại gia là tiểu bá vương của lang tộc! Tề Sam chính là ta!” Hắc lang không nhịn nổi nữa, gào ầm lên. Hắn vừa kích động, đã động tới vết thương trên người, lập tức đau đến kêu oa oa.

Sau khi ăn cơm xong, hắc lang nén cơn đau, cuối cùng hiện ra nguyên hình, tuy mặc y phục cũ của Lãnh Tịnh, nhưng trông vẫn ra dáng thiếu niên khỏe mạnh cường tráng bướng bỉnh. Hắn huênh hoang bước lẹo xẹo ra khỏi sài phòng, tìm ra tổ ba người vừa nói nhảm mới rồi, quát: “Vừa rồi là mấy tên các ngươi không cần mạng dám hồ ngôn loạn ngữ trước mặt bổn đại gia đúng không!! Mau bồi lễ cho bổn đại gia!!”

Nhưng không chút phản ứng. Hắc lang nghiến răng nghiến lợi đánh giá ba con bạch si này, đột nhiên cảm thấy trước mắt phát sáng, liền huýt sáo một tiếng: “Đại ca, thật là mỹ nhân nga! Có hứng thú chơi chút không?”

“Ta sao?” Lãnh Thanh Thanh đỏ mặt, trốn sau lưng Lãnh Tịnh.

“Đại ca, ngươi thật sự vừa khốc vừa đẹp nha! Đại gia ta vừa ý ngươi!” Hắc lang đi tới, bắt đầu trêu cợt người cao hơn mình cả cái đầu__ Lãnh Tịnh mặt không biểu tình.

“Nếu ngươi vừa ý thiếu đông gia, ta khuyên ngươi tốt nhất nên xóa bỏ ý niệm này.” Bạch Điêu ôm vuốt khuyên, hắc lang hoàn toàn không để ý tới nó, tiếp tục nói: “Này, ta nói vị đại ca này, tối nay rảnh không? Đại gia có thể bồi ngươi.”

“Không rảnh.”

“Cuộc sống của ngươi thật là nhàm chán, không bằng để đại gia dạy ngươi làm sao tìm khoái lạc được chứ.” Hắc lang không bận tâm thua thiệt về chiều cao, vươn tay muốn vỗ vai Lãnh Tịnh.

“Không có hứng thú.”

“Này! Đừng không biết điều! Thế này đi, đại gia ta muốn ngâm ôn tuyền, ở hậu sơn có một cái, đến lúc đó cùng chơi. Đại gia sẽ không bạc đãi ngươi.” Hắc lang quen thói tiếp tục vỗ vai Lãnh Tịnh.

Răng Bạch Điêu bắt đầu va vào nhau, nó nhớ tới tình cảnh lần trước cùng Lãnh Tịnh đi tắm ôn tuyền__ Một con rồng giương nanh múa vuốt chăng ngang chặn hết cả ôn tuyền, còn thêm mài vuốt mài sừng mài răng, xém chút nữa đã phá hủy ôn tuyền, thật đáng sợ thật đáng sợ a a a a a

Mà Lãnh Tịnh thì nghĩ, dùng con hắc lang này làm gì đây nhỉ? Coi cửa? Làm sủng vật? Nấu một bữa?…

Ăn cơm trưa xong, Lăng Túc Ngôn, tổ ba người, hắc lang ngồi trên một cái bàn, hắc lang nói tới tao ngộ bất hạnh của hắn, thì ra hắn vì truy mỹ nhân kết quả không cẩn thận trúng phải cạm bẫy của thợ săn, cho nên mới bị thương, một đường chạy trốn kết quả liền chạy tới đây.

“Thu lưu ta đi! Đại ca!” Hắc lang ồn ào nói với Lãnh Tịnh, hình như hắn cho rằng Lãnh Tịnh là thủ lĩnh chỗ này.

“Vậy ngươi sẽ báo đáp ta thế nào?” Lãnh Tịnh hỏi ngược lại.

“Chỉ cần đại ca nói một tiếng, đại gia ta lên núi đao xuống biển lửa cũng không chút từ nan!” Hắc lang vỗ ngực nói.

“Mỗi ngày chẻ củi, gánh nước, nấu cơm, những thứ này đều do ngươi làm.” Lãnh Tịnh phân phó.

“Chuyện nhỏ.” Hắc lang cào đầu, lia miệng cười.

Thế là trong tiểu hiên có thêm một lực lao động, tổ ba người càng thêm thanh nhàn.

Tử Linh cư sĩ đã xuất môn được hai tháng, Lăng Túc Ngôn cũng cảm thấy kỳ quái, sư phụ trước đây chưa từng không từ mà biệt xuất môn đi lâu như thế, vì vậy mới tìm Lãnh Tịnh thương lượng chuyện này.

Hai người không tìm được bất cứ đầu mối hữu dụng nào trong phòng ngủ của Tử Linh cư sĩ, hơn nữa quẻ tượng cũng không hiển thị ra sư phụ và các sư huynh rốt cuộc ở đâu. Không chút đầu mối, chỉ đành tạm thời ngồi chờ, tiếp tục thủ ở đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play