Trang viên Cửu Khê buổi sáng sớm đắm mình trong sương mù vương vấn và gió nhẹ phất phơ. Tiếng suối róc rách, cánh hoa ngọc lan trắng muốt buông mình theo gió, chảy xuôi trong dòng nước long lanh trong vắt. Chân Ý cúi đầu, mờ mịt và thấp thỏm đi giữa màn sương mỏng như sa. Một cánh hoa ngọc lan bay qua trước mặt cô. Cô ngập ngừng ngẩng đầu theo gió, trông thấy nhánh cây đầy hoa như ngọc như tuyết. Nhành cây không một chiếc lá nở đầy những đóa hoa to, màu trắng tựa tuyết tôn lên nền trời xanh trong như làn nước. Đẹp biết bao! Cô dừng bước, ngẩn ngơ trông theo.
Ngôn Cách đi trước, nhận thấy sau lưng không có động tĩnh bèn ngoảnh đầu lại, chỉ thấy cô bần thần ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn cây hoa ngọc lan xinh đẹp. Lúc đầu, mặt cô có phần ngờ vực, dần dần buông lỏng nhường chỗ cho niềm vui vụn vặt. Ngôn Cách rất quen thuộc với vẻ mặt ấy. Trông thấy cầu vồng, chim đỗ quyên, đèn đường tinh xảo, chim sẻ nhảy nhót bên đường hay pháo hoa góc phố, cô đều mang biểu cảm hưng phấn và mừng vui, giơ tay đẩy người anh: "Ngôn Cách mau nhìn đi, đẹp quá đi mất!", "Ngôn Cách mau nhìn đi, thật đáng yêu!"
Giờ phút này, cô vẫn là cô, bất cứ lúc nào đều có đôi mắt phát hiện ra những thứ tuyệt đẹp, dù ở hoàn cảnh xa lạ và bất an, bản tính cô vẫn là Chân Ý kia. Có điều lần này, cô sẽ không nhảy cẫng bên người anh mà gọi: "Ngôn Cách mau nhìn đi."
Cô ngắm hoa ngọc lan trong chốc lát, dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, đầu cô chậm rãi cúi xuống, liếc nhìn anh vẻ dè chừng. Anh mặc bộ đồ trắng, nghiêng người đứng bên cầu gỗ, vóc dáng cao gầy nổi bật giữa hai ba cây lưu tô xanh mướt phía sau. Anh đứng yên bình, không thân mật cũng không xa cách, vẫn duy trì khoảng cách nhất định, không mang chút áp lực.
Cô lại lẳng lặng cúi đầu, nhón bước theo anh, đi tới nơi cách anh một hai mét rồi dừng lại. Chờ anh nhấc chân, cô mới đuổi theo, vừa đi vừa không ngừng đưa mắt nhìn quanh. Cuối cùng, cô theo anh trở về căn viện. Anh bước đi không phát ra tiếng, nhưng không biết tại sao khi bước lên ban công, rõ ràng cô đã rất cẩn thận mà ván gỗ vẫn vang tiếng kẽo kẹt. Anh đi phía trước, khẽ nhếch khóe môi vì sự ồn ào quen thuộc của cô.
Vào phòng, Ngôn Cách quay lại hỏi: "Có khát nước không?"
Cô vốn có thói quen dậy sớm uống nước, hôm nay thức dậy cô đã hoảng loạn chạy trốn như say rượu có tình một đêm, bây giờ chắc đang khát nước. Nghe vậy, Chân Ý sững sờ, cổ họng khô ran, không biết sao anh lại chu đáo đến vậy. Cô không lên tiếng mà chỉ gật đầu.
Anh pha cốc nước ấm đưa cô. Lúc cô nhận lấy, anh cầm tay cô theo thói quen. Cô sửng sốt nhìn thẳng vào anh. Anh cũng nhận thấy có điều không phải, đành vội vã rút tay về. Chân Ý ngẩn ngơ, trên mu bàn tay còn đọng lại hơi ấm của anh. Cô cụp mắt, cầm cốc thủy tinh uống nước. Nhiệt độ vừa phải, không nóng cũng không lạnh, trôi vào cổ họng rồi lưu lại vị thanh ngọt dịu nhẹ. Có lẽ là nước suối trong núi.
Cô vừa uống nước vừa nhìn ngó xung quanh, ánh mắt bỗng dừng lại nơi bàn trà trước cửa sổ. Anh nắm bắt được ánh mắt của cô, nhẹ nhàng nói: "Muốn uống trà à?"
Cô ngờ nghệch lắc đầu.
"Ừ, bụng rỗng uống trà sẽ hại sức khỏe.” Mắt anh trong suốt, "Hơn nữa em cũng không thích uống trà.”
Chân Ý không đáp mà xoay người, thơ thẩn bước đi trong phòng. Chồi hải đường bên cửa sổ duỗi mình vào trong, ánh mặt trời nhảy múa trên từng phiến lá. Cô đi tới đi lui, ánh mắt vẫn hướng về phía anh, thi thoảng nhìn lén vài lần rồi lại mím môi uống nước. Mím môi một hồi, khóe miệng cô nở nụ cười khẽ, là vui vẻ. Thấy vậy, anh hỏi: "Sao thế?"
Cô mím môi đầy khắc chế, nhưng vẫn không kìm được cuối cùng nhoẻn môi cười, vẻ hân hoan pha lẫn ngại ngùng, nói: "Anh đẹp trai quá."
Ngôn Cách sửng sốt. Lần đầu gặp nhau mười hai năm trước câu đầu tiên cô nói với anh cũng tương tự như vậy. Lần đầu trong đời, anh ý thức được có khuôn mặt đẹp cũng là chuyện tốt. Nếu trông anh chẳng ra sao, cô hẳn sẽ kinh hãi khi thức dậy trên giường anh, e rằng đã một đi không trở lại. Anh buồn cười trước ý nghĩ nông cạn của mình, tròng mắt nhuốm nét cười thản nhiên, nói: "Cảm ơn."
Nụ cười này nhạt như đóa hoa sen, nhưng lại khiến cô thất thần. Không biết tại sao, anh vừa mỉm cười là trái tim cô đã đập thình thịch. Cô nhìn đi chỗ khác, cắn cốc khẽ hỏi: "Anh đẹp trai như vậy, đã có bạn gái chưa?"
Thời gian như trở về quá khứ, từng chút từng chút bắt đầu lặp lại. Anh thôi cười, đáp: "Không có."
Nghe vậy cô không tỏ vẻ gì, chờ anh nói tiếp.
"Nhưng đã có vợ chưa cưới rồi."
"Ồ." Ngón cái cô vuốt cốc thủy tinh, hỏi: "Vợ chưa cưới của anh... là em à?"
"Ừ."
Chân Ý lại "ồ" một tiếng, mặt ửng hồng, khẽ cất lời: "Em nghe cô gái tên An Dao kia nói rằng em bị bệnh nặng, đã mất toàn bộ trí nhớ, quên đi bản thân và cả tên của mình. Có điều, em nghe cô ấy nói, em từng rất yêu anh.”
Gió nhẹ thổi qua cây lưu tô làm lá cây xào xạc, giữa vùng trời tĩnh lặng chỉ còn tiếng gió, Chân Ý ngồi xuống, đặt cốc thủy tinh lên bàn trà rồi lấy hai xấp ảnh Hàn Quốc từ trong túi áo ra, lát sau đỏ mặt nói: "Điện thoại em có nhiều ảnh của anh lắm."
Ngôn Cách nhận lấy xem, tất cả đều là ảnh của anh. Anh không biết Chân Ý chụp nhiều như vậy từ khi nào. Anh mặc áo blouse, cúi đầu cho khỉ ăn ở phòng thí nghiệm; anh đút tay túi quần, đi trên thảm cỏ của bệnh viện tâm thần; anh xắn tay áo, nấu ăn cho cô... Đa số là ảnh lúc anh nhắm mắt ngủ yên.
Ngôn Cách chưa từng thấy dáng vẻ khi ngủ của mình, cũng không ngờ lúc mình ngủ say lại trông yên bình đến thế. Thật ra là bởi vì có cô ở bên. Anh lướt xem những tấm ảnh trong di động, đôi môi mỏng nhếch lên: “Anh không biết em chụp nhiều vậy đấy."
Cô lẳng lặng nhìn anh cúi đầu mỉm cười, nhịp tim như ngưng trệ, ngập ngừng hồi lâu mới nói: "Anh cười đẹp quá." Nói xong lại ngượng ngùng khẽ hỏi, "Trước kia... Tại sao em lại yêu anh vậy? Bởi vì anh hay cười với em sao?"
Ngôn Cách sững sờ. Thật ra anh rất áy náy vì bao năm qua anh đã không mấy khi cười với cô. Dứt lời, Chân Ý lại cúi đầu: "Xin lỗi, là vợ chưa cưới của anh, nhưng em không nhớ gì cả.”
“Không sao, anh nhớ." Ngôn Cách trả điện thoại, ôn hòa nói, " Anh có thể kể em nghe, cũng có thể dẫn em đến những nơi chúng ta đã đi qua, đi thêm lần nữa... Có điều..." Giọng anh thấp xuống.
"Có điều gì cơ?"
"Có điều, sợ em không tin." Anh cong nhẹ bờ môi, trái tim lại đau âm ỉ.
"Không tin gì cơ?"
"Không tin em từng yêu anh nhiệt thành đến thế… Bởi vì… Chính anh cũng thấy rất khó tin."
Căn phòng yên ắng.
Chân Ý nhìn người đàn ông ung dung và thanh nhã trước mặt, bất giác cảm thấy cô sẽ tin tưởng mọi lời anh nói. Cô không biết tại sao mình rất muốn biết những chuyện cùng anh trải qua trong quá khứ, rất mong mình có thể tìm lại ký ức. Nhưng nếu không nhớ được, cô cũng hy vọng cùng anh có khởi đầu mới. Giữa thế giới hoàn toàn mới mẻ, với cô chỉ có anh mới có thể cho cô cảm giác an toàn và quen thuộc khó tả này. Cô thoáng cảm thấy anh là một người đàn ông rất tốt, tốt mọi mặt.
Cô chủ động hỏi: "Trước kia em làm gì?"
"Luật sư."
"Luật sư á?"
"Anh dẫn em đi xem video."
Ngôn Cách đứng dậy, định kéo tay cô nhưng thấy vẻ mặt chưa hoàn toàn sẵn sàng của cô, bèn rút bàn tay đang lơ lửng giữa không trung lại, chậm rãi đút vào túi quần, lẳng lặng đi qua cánh cửa vòm vào phòng sách. Chân Ý đi theo anh vào phòng rồi ngồi trước bàn sách. Anh đứng cạnh, cúi xuống mở chiếc laptop
màu đen, tìm video phiên tòa của cô trên mạng. Cô nhìn thần thái uy phong của mình trong video mà kinh ngạc, bất ngờ và mừng rỡ. Xem một hồi, mặt cô tràn đầy nét cười, lớn dần lớn dần, cuối cùng trở nên hết sức vui vẻ.
"Cười gì thế?" Anh cúi đầu hỏi.
"Giỏi quá, he he." Cô rất phấn khích, cười hớn hở, "Ngôn Cách mau nhìn đi, em giỏi không này.”
Câu gọi quen thuộc này khiến lòng anh tê tái, như bị thứ gì đó ấm áp chạm vào.
"Ừ, em rất giỏi."
Cô xem đến mê mẩn, chống cằm nói: "Em rất muốn biết em là con người thế nào."
Anh mỉm cười nói: "Em là người rất đặc biệt, người quen em đều biết, em xứng đáng có được mọi thứ tốt đẹp trên thế gian này."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT