Rực sáng giữa buổi đêm, như mặt trời vậy. Mặt trời của anh ở đó.
Trên lầu thủy tạ, mùi lá sen thơm ngát, lau sậy phất phơ. Lúc đến phòng ăn, những người khác cũng vừa đến. Không có người thân như chú bác, chỉ có gia đình nhỏ của họ. Chân Ý gặp bố Ngôn Cách, ông mặc áo xanh, nho nhã anh tuấn. Ông rất khách sáo với cô, nhưng rõ ràng là không thích lắm. Lúc đầu Chân Ý còn cố gắng nói chuyện với cô chú, cuối cùng không chống đỡ nổi thái độ quá mức lịch thiệp mà không thân thiết của họ, dần dà không lên tiếng nữa, hơi hụt hẫng, ngẩn ngơ nhìn người giúp việc dọn thức ăn.
Hôm nay gia đình ăn chay, măng hấp, dưa chuột trộn, bách hợp cần tây… Món nào cũng đủ sắc hương vị, cô lại không thấy ngon miệng. Bà Ngôn nhân lúc gắp thức ăn bàn với An Dao về đám cưới, bất giác để lộ sự yêu mến dành cho An Dao. Nói rằng duyên phận của họ là do ông trời định sẵn. Chân Ý nhớ lại An Dao từng nói, hồi bé Ngôn Hủ đã gặp cô, nhưng cô không nhớ lắm. Nếu thế thì đúng là duyên phận kỳ diệu. Bà Ngôn nói về những lễ nghi trong đám cưới ngày mốt. Đăng đường, tam bái, rửa tay, tháo dây kết tóc, nắm tay… Chân Ý nghe mà mê mẩn, càng mong đợi hơn. Nhưng nghe một hồi lại nhận ra sự quan tâm chu đáo bà Ngôn dành cho An Dao, cô hơi ghen tị.
Cô cúi đầu, cảm thấy xa lạ bất lực chưa từng có. Ngôn Cách đưa tay từ dưới bàn, lòng bàn tay ấm áp bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Cô mơ hồ quay đầu lại, tay kia của anh cầm đũa lên, gắp các loại thức ăn vào bát cô: “Ăn nhiều chút. Vết thương ở chân còn chưa lành, vốn nên nghỉ ngơi thêm, anh lại khăng khăng bắt em đến đây, xin lỗi.”
Chân Ý rất cảm động, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Bình thường Ngôn Cách rất ít nói, vừa lên tiếng bố mẹ cũng hiểu ra, liền thăm hỏi vết thương của Chân Ý, cô không còn bị lạnh nhạt nữa.
Cơm nước xong xuôi, ông bà Ngôn đi pha trà cùng ông nội và bà nội. Như thường lệ, Ngôn Cách và Ngôn Hủ ra ban công hóng gió chơi cờ vây. Chân Ý xem không hiểu, đành ngồi trên lan can xem An Dao pha trà. Hôm đám cưới, An Dao phải tận tay pha trà cho bố mẹ chồng, đến lúc đó tất cả người thân lớn nhỏ ở nhà họ Ngôn đều dõi mắt quan sát. Trà nghệ là kỹ năng nghệ thuật trực quan nhất mà cô dâu cần có, không thể sai dù chỉ một bước.
Trong gió đêm, hơi nước vấn vít, hương trà thoảng đưa, âm thanh đặt quân cờ đầy tao nhã, khiến lòng người bình an. Chân Ý nhìn An Dao rót trà, tò mò: “Hồi bé cô và Ngôn Hủ quen nhau thế nào vậy? Tại sao anh ấy lại gọi cô là Như Sanh, là tên hồi bé à?”
An Dao chưa kịp trả lời, tiếng chuông điện thoại của Chân Ý đã phá vỡ sự tĩnh lặng. Sau khi cúp máy, Chân Ý nói: “An Dao, cô không cần áy náy như vậy đâu.”
“Sao vậy?”
An Dao đang tập trung đun lá trà.
“Trước đó cảnh sát nhận định cô tự vệ chính đáng. Hiện giờ, bác sĩ pháp y đã giám định, vết dao đâm vào ngực Hứa Mạc rất gần tim nhưng vừa khéo sượt qua, chỉ cách mấy milimet.”
“Ừ.” An Dao chăm chú đun nóng ly trà.
“Tư Côi bảo tôi nói cho cô biết, Hứa Mạc không chết vì dao của cô mà vì ngạt nước. Hành động tự vệ của cô không giết chết người ta.”
“Cạch” một tiếng lảnh lót, quân cờ trong tay Ngôn Hủ rơi xuống bàn cờ. Ngôn Cách đặt từng quân cờ tán loạn về chỗ cũ, ngước mắt nhìn Ngôn Hủ, ánh nhìn sâu thẳm, hỏi: “Làm sao thế?”
Ngôn Hủ im lặng. Chân Ý không nghĩ nhiều, an ủi An Dao: “Đừng mang gánh nặng tâm lý như vậy.”
An Dao nhìn chằm chằm ấm đun nước, trà đun lâu uống không ngon. Cô tĩnh tâm trở lại, pha một ly trà trong veo, bưng cho Ngôn Hủ. Ngôn Cách nhìn bàn cờ, lạnh nhạt nói: “Em biết Hứa Mạc có bệnh.” Em ở đây là An Dao.
Nước trong ly trà trên tay An Dao khẽ sóng sánh. Có cơn gió thổi, cây nguyệt quế bên góc ban công đong đưa nhẹ nhàng, một cánh hoa mềm mại trắng như tuyết rơi vào ly trà, gợn sóng lăn tăn. Ngôn Hủ cụp mắt, như bất động.
“Quý Dương hỏi em, lúc Hứa Mạc tìm em khám bệnh, em có phát hiện ra anh ta có gì bất ổn không.”
An Dao đổ trà trong chén, pha chén mới: “Em và Ngôn Hủ đã quen nhau như thế, nên lầm tưởng Hứa Mạc thích em, mượn cơ hội tiếp cận, vì thế đã không nghi ngờ thần kinh anh ta có vấn đề.”
“Logic chặt chẽ, nhưng về tình về lý lại nói không thông.” Ngôn Cách vẫn đang chơi cờ, còn An Dao quay người lại tiếp tục pha trà, hệt như hai cao thủ lánh đời.
“Trước giờ em vẫn thờ ơ với chuyện của người ngoài, không đón ý nói hùa, cũng không có ý nghĩ cự tuyệt.”
“Nếu không có Ngôn Hủ, quả thật em sẽ như vậy.” Ngón tay dài của Ngôn Cách nhặt quân cờ trên bàn, nói, “Nhưng có Ngôn Hủ, em đã đổi khác.”
Chân Ý chợt hiểu: Có những phụ nữ dù đã có mối quan hệ cố định, vẫn sẽ chấp nhận tình cảm của người đàn ông khác, nhưng An Dao không vậy.
“Em rất thích Ngôn Hủ, bởi vì nó, em luôn giữ khoảng cách với đàn ông, khi làm việc chỉ có đồng nghiệp và bệnh nhân đến gần, dù chỉ để lộ chút thiện ý, em đều cự tuyệt rõ ràng.” Ngôn Cách nói thản nhiên, “Sau khi bắt cóc em, Hứa Mạc không hề có tâm tư nào khác. Em không phải là người mơ tưởng về tình cảm, cũng không nhạy bén với đàn ông, vốn không có chuyện hiểu lầm Hứa Mạc.”
An Dao lẳng lặng châm trà vào chén, nước trà lóng lánh đang run rẩy.
“Em biết Hứa Mạc liên tục tìm em là do tâm lý anh ta có vấn đề, nói cách khác, em sớm biết Hứa Mạc bị hoang tưởng.”
Chân Ý kinh ngạc nhìn An Dao chằm chằm, nhưng cô ấy lại nâng ly trà lên, đưa đến trước mặt Ngôn Hủ. Ngôn Hủ giơ tay lên đón lấy, nhẹ nhàng giữ lại, nói: “Cô ấy không muốn gây phiền toái. Chỉ thế thôi.”
An Dao đứng cạnh Ngôn Hủ, cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt. Ngôn Hủ: “Cái chết của Hứa Thiến đã để lại ám ảnh trong lòng Như Sanh, nếu lần này mọi người lại trách cô ấy không sớm nhận ra vấn đề tâm lý của Hứa Mạc, cô ấy sẽ không chịu nổi.”
Ngôn Cách ngước mắt nhìn Ngôn Hủ. Cùng là khuôn mặt thanh tú, cùng là đôi mắt trong suốt và sâu thẳm.
Trên ban công, chuông gió khẽ ngân vang. Ngôn Cách rời mắt đi, thong thả nhặt quân cờ, nói: “Vậy thì may, dao của An Dao vừa hay sượt qua tim Hứa Mạc, không đâm vào chỗ hiểm ở chính giữa. Nếu không, cho dù là tự vệ chính đáng, trong lòng cô ấy chắc hẳn cũng không yên… Cảnh sát nói thế nào?”
Câu cuối cùng là hỏi Chân Ý. Da đầu Chân Ý tê dại, đáp: “Nói có lẽ anh ta lăn từ băng chuyền ngã vào bể nước chết đuối. Như vậy, An Dao được xem như nhân tố gián tiếp. Nhưng…”
Ngôn Cách tiếp lời, ngữ điệu cao vút: “Nhưng họ không loại bỏ khả năng An Dao tiến thêm một bước dìm chết Hứa Mạc, đúng không?”
Chân Ý không lên tiếng. Nếu là vậy, tính chất sẽ thay đổi. Hứa Mạc đã bị đâm, đã mất năng lực uy hiếp, thì đó không còn là tự vệ nữa.
Ánh trăng sáng tỏ, yên ắng cực kỳ. Nếu có một ngày, người đàn ông này coi ai là kẻ thù, e rằng đối phương chắc chắn sẽ không còn chỗ trốn, chết trong bi thảm.
Chân Ý khẽ nói: “Ngày mai cảnh sát muốn gọi An Dao đến phối hợp điều tra, hoặc họ sẽ tới đây.”
“Bảo họ tới đi. Như Sanh phải chuẩn bị đám cưới, không có thời gian.”
Ngôn Hủ lặng lẽ uống hết ly trà, đứng dậy kéo An Dao đi.
Chân Ý và Ngôn Cách đi bộ trở về. Trên đường, Chân Ý không nói tiếng nào, liếc trộm mấy lần nhưng ẩn giữa bóng đêm nên không thấy rõ vẻ mặt của Ngôn Cách. Băng qua cánh cửa hình trăng non trên hàng rào, Chân Ý trông thấy tòa tháp ấy, chuyển hướng đề tài và cảm xúc: “Là tòa lầu của anh à?”
“Ừ.”
“Em muốn lên xem một chút, có được không?”
Ngôn Cách hơi do dự, “Đi thôi.”
Trong tòa tháp đốt trầm hương, tầng một đơn giản sạch sẽ, không có đồ gia dụng, chỉ có đồ trang trí trang nhã thanh tịnh trên tường gỗ. Trên bệ cửa sổ đặt một chiếc bình hoa cổ nhỏ bằng ngọc trắng, trong đó cắm một đóa hoa rừng màu đỏ, như người đẹp yểu điệu e thẹn. Đi men theo cầu thang, tầng hai là thư phòng, tĩnh mịch sạch sẽ. Lên tầng ba, vẫn là thư phòng, nhưng khác với tầng hai. Trước cửa sổ đặt một tủ sách, trên có giấy và bút mực, giá sách ở bốn vách kéo từ sàn nhà lên đến trần nhà, đặt đầy sách. Những quyển sổ đóng bìa chỉ toàn màu đen giống hệt nhau, kích cỡ độ dày cũng y hệt. Chỉ có một loại đó. Chân Ý bỗng có cảm giác mình trở về thời cổ đại, lạc vào phòng sách của một nhà sử học nào đó.
“Sao những quyển sách này đều giống nhau thế?”
Chân Ý giơ tay lên định cầm một quyển, bất giác vừa kính vừa sợ, không dám động vào. Quay đầu nhìn Ngôn Cách, anh cũng hơi căng thẳng, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng hít thở không đều của anh.
Anh nhíu mày cực nhẹ, như đưa ra một quyết định trọng đại nào đó. Cuối cùng, anh đi đến bên cửa sổ: “Sách ở đây có thứ tự.”
Anh giơ tay lên, bỗng dưng một âm thanh xuyên thấu qua ngọn cây và bóng đêm tĩnh mịch, truyền đến đầy thê lương: “Anh!!!”
Chân Ý hốt hoảng, không thể tin tiếng kêu xé lòng ấy đến từ Ngôn Hủ.
Chạy tới chỗ Ngôn Hủ, trong căn viện của anh ấy, vài người đàn ông áo đen đang canh giữ trước cửa phòng. An Dao ngồi trên thềm đá trước cửa, vẻ mặt đờ đẫn như đã chết. Nhiều người như vậy, căn viện lại yên ắng như tờ. Cửa phòng mở ra, An Dao lập tức quay lại nhìn, bà Ngôn, mấy người áo đen và bác sĩ tay xách hòm thuốc bước ra. Không có bóng dáng của Ngôn Hủ.
Ngôn Cách tiến đến giật lấy hòm thuốc, đổ xuống đất, toàn bộ kim tiêm, thuốc lỏng, thuốc viên đều rơi xuống. Chân Ý bàng hoàng, chưa bao giờ thấy Ngôn Cách như vậy. Giữa màn đêm, gò má anh lạnh băng đến đáng sợ, nắm đấm siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay gồng hết lên: “Mẹ tiêm thuốc ngủ cho nó?”
“Lúc cần thiết cũng sẽ làm vậy với con.”
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của bà Ngôn mang vẻ uy nghiêm không thể kháng cự, nhìn Chân Ý: “Ngôn Cách, muốn bảo vệ người con muốn bảo vệ thì đừng làm chuyện mẹ không cho phép. Giống như trước đây, để bảo vệ hai con, mẹ có thể làm tổn thương bất cứ kẻ nào, dù là người yêu của các con.”
Sống lưng Chân Ý lạnh toát, gương mặt Ngôn Cách tái nhợt, bả vai bị thương bắt đầu rướm máu, vết thương bị nứt ra rồi. Bà Ngôn đi xuống thềm đá, dừng lại bên cạnh An Dao, vẻ mặt lạnh hơn cả gió đêm, không còn dáng vẻ mẹ chồng hiền hòa nữa: “Cảnh sát sẽ đến trong vòng nửa tiếng. An Dao, cô biết mình phải làm gì.”
Trời sắp vào thu, vậy mà gió đêm lại lạnh lẽo đến thế, thấm vào da thịt khiến người ta run rẩy. Ngôi trang viên cổ xưa ẩn mình trong khe núi, ánh đèn mông lung, nhìn từ trên cao xuống, giống như dải ngân hà lơ lửng giữa rừng sâu. Nơi góc nhỏ tĩnh lặng của dòng sông tinh tú chỉ có tiếng chuông gió trừ tà leng keng, hệt như tiếng tụng kinh thời thượng cổ xa xưa. Ngôn Cách đứng giữa căn viện lát đá xanh, máu trên vai thấm dần ra, khuôn mặt tuấn tú giữa màn đêm bỗng trắng bệch như giấy. Bà Ngôn mặc chiếc váy dài màu đen trắng đối lập, phong thái hơn người. Bà cầm một chồng giấy đi đến đối diện Ngôn Cách, liếc mắt nhìn vết thương của anh, lại đưa mắt nhìn bác sĩ. Một ánh mắt đã khiến bác sĩ hốt hoảng, lập tức đi xem vết thương của Ngôn Cách.
“Tránh ra.” Anh lạnh lùng nói. Bác sĩ không tiến thêm nữa.
Đôi mắt Chân Ý hoe đỏ. “Ngôn Cách…” Cô khẽ gọi, đau lòng và buồn bã. Tiến lên một ước cầm lấy tay anh vẻ dò xét, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Khoảnh khắc trước đó, toàn thần anh còn toát ra bầu không khi lạnh băng không thể đến gần, nhưng vừa nghe thấy nỗi kinh hoàng và thấp thỏm trong lời nói của cô, anh bèn kìm lại. Anh liếc mắt tới, nhìn cô vài giây, cuối cùng ngồi xuống ghế đá trong sân, để bác sĩ xử lý vết thương giúp anh. Bà Ngôn nhìn Chân Ý, vẻ mặt khó lường. Cô đến bên Ngôn Cách, lo lắng vô cùng, khẽ dặn dò bác sĩ: “Bác sĩ, anh nhẹ tay thôi.”
Bà Ngôn quay lại nhìn An Dao: “Ngay từ lúc đầu, Ngôn Hủ đã ngăn cản người điều tra cô, che dấu cả chuyện cô làm hồi bé, nhưng tôi đều biết cả. Bởi vì nó đã hao tổn tâm tư như vậy, tôi không muốn vạch trần nên đành vờ như không biết. Ai cũng phạm sai lầm, sửa đổi là được. Nhưng lần này…” Bà Ngôn ném xấp giấy tới trước mặt cô: “Rốt cuộc cô tiếp cận Ngôn Hủ với mục đích gì? Vừa nãy cô cũng nghe thấy lời nó nói, rốt cuộc cô đã biến nó thành cái gì hả?”
“Con không có.” An Dao lắc đầu, “Con yêu anh ấy, không có bất kỳ mục đích nào cả.”
“Yêu nó thì chịu trách nhiệm cho cái tai họa mà cô đã mang đến cho nó đi.”
An Dao lại bình thản, nói: “Thưa cô, dù cô không yêu cầu, con cũng sẽ tự thú. Có điều…” Cô nhặt những tờ giấy kia, ném vào lư hương đặt bên. Ngọn lửa bùng lên, hắt ánh sáng màu đỏ vào mắt cô, “Đừng nói chuyện ở đây cho Ngôn Hủ biết.”
“Tôi biết điều gì tốt nhất cho nó.” Bà Ngôn nói xong, quay người vào nhà chăm sóc Ngôn Hủ.
Cơn gió cuối hạ chớm thu lành lạnh. Trên bậc thang trước cửa căn viện, ánh trăng long lanh như nước. Bên con đường rải đá cuội, cây hoa phượng nở rộ rực rỡ. Bầu trời đêm trên núi trông thấp hơn thành thị, màu đen trong suốt, điểm xuyết vô số những vì sao như vụn kim cương, vươn tay là chạm đến.
Chân Ý nhìn bầu trời đêm, tâm trạng không quang đãng như nó. An Dao ngồi trên bậc thềm, ôm chân, nhìn trời sao lấp lánh không lên tiếng, như thể đang lưu luyến thứ gì. Là vì tinh tú gần trong gang tấc chăng? Hay là mùi hương hoa quế phảng phất trước cửa căn viện của Ngôn Hủ?
Ngôn Cách tựa vào lan can gỗ, hơi cúi đầu, vẫn không mở lời. Ngồi một lúc, An Dao bình thản như không có chuyện gì, vuốt nhẹ mái tóc bị gió thổi rối tung để lộ khuôn mặt xinh đẹp tinh khôi, nói: “Em đi trước đây.”
Cô chưa kịp đứng dậy, “Không được.” Ngôn Cách nói thản nhiên, “Ngôn Hủ không cho em đi. Nếu nó đã giao phó cho anh, đương nhiên anh sẽ không để em đi.”
Chân Ý không nói gì. Tiếng “anh” khi nãy của Ngôn Hủ có ý này đây.
“Đây là ý của em, cho dù cô không nói, em cũng đi tự thú.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT