"Hân Duyệt, không được ngủ, ta không cho nàng ngủ, có nghe hay không?"
Lần đầu tiên hắn hét lớn gọi tên nàng, âm thanh lan tỏa trong màn đêm u tịch.
Giống như con sói cô độc mất phương hướng giữa đất trời mờ mịt.
Tiếng gọi tan nát cõi lòng làm bừng tỉnh cả Tề phủ.
Trạch viện lớn tất nhiên là có đại phu gia đình rồi, đại phu trong thời
gian ngắn nhất lao đến thư phòng, sau khi chẩn mạch, kiểm tra nhiệt độ,
vạch mắt xem, lắc đầu thở dài: "Khác hẳn những vị phu nhân trước đây."
Tề Vân Đình nhíu mày: "Có thể chữa trị không?"
"Chẩn không ra bệnh, lại không trúng độc, lão phu không biết đã hạ thuốc như thế nào."
Tề Vân Đình đến ngồi bên giường, nắm chặt tay của nàng, trong lòng âm thầm thề: Ta sẽ không cho nàng bỏ ta mà đi.
Đại phu lại hỏi: "Thiếu nãi nãi trước khi hôn mê có từng nói gì không?"
Lời nàng nói----- "Ta chưa từng nói với chàng, ta thích chàng."
Đôi mắt Tề Vân Đình đã sâu không thấy đáy.
Hiển nhiển đại phu không phải hỏi tới câu này rồi, "Nàng nói nóng, không thở được."
"Vậy trước tiên nghĩ cách hạ nhiệt đã, có thể có tác dụng với hô hấp của nàng." Đại phu đề nghị.
Xem sắc mặt đỏ hồng của nàng, Tề Vân Đình không chậm trễ. "Người đâu, mang nước lạnh tới đây."
Thư phòng ở hướng đông bắc, bình thường trừ bỏ Tề Hưng hầu hạ bên người, thì chỉ có hai gã sai vặt chuyên quét dọn, cho tới bây giờ cũng không
có nữ nhân tới nơi đây. Bởi vì Tề Vân Đình nói đọc sách cần tĩnh tâm,
đương nhiên cách xa nữ sắc.
Hôm nay phá lệ, trừ bỏ hắn ngồi bên giường, những nam nhân khác trong phòng đều bị đuổi ra ngoài.
Nha hoàn bà tử như đàn cá bơi vào, đưa chậu nước và khăn sạch.
Tề Vân Đình tự ra tay, liên tục giúp nàng lau mặt, lau ngực, lau lòng
bàn tay, bàn chân, đến khi chính mình đổ mồ hôi đầm đìa, trên mặt Hân
Duyệt bắt đầu tái nhợt.
Đại não của hắn gần như không còn suy nghĩ, chỉ như cái máy, không ngừng chà lau, tựa như chỉ cần cơ thể nàng không phát sốt, là có thể tỉnh lại vậy.
Nhũ mẫu má Ngô của Tề Vân Đình to gan tiếng lên sờ tay thiếu nãi nãi,
trong lòng cả kinh: "Đại thiếu gia, đừng lau nữa, tay thiếu nãi nãi đã
lạnh rồi."
Sự việc đang phát triển theo chiều cực đoan, cơ thể của nàng đang lạnh dần.
Tề Vân Đình lại vạch áo vốn từ trước chưa được mặc chỉnh tề, lộ ra lồng
ngực đầy mồ hôi, ôm siết lấy nàng. Dùng nhiệt độ của mình ủ ấm cho nàng.
Sai người đắp lên thật nhiều chăn bông, bao hai người họ lại cùng một chỗ.
"Tất cả đi ra ngoài." Giọng nói lạnh lùng làm người ta lạnh thấu tim gan.
Bên tai nàng lại thì thào nói nhỏ: "Duyệt Duyệt mệt, thì ngủ một chút
đi. Ngủ một canh giờ là được rồi, ta ôm nàng ngủ, chút nữa thì nàng tỉnh lại nhé, được không?"
Lão gia, phu nhân đã tới, khuyên cũng khuyên không nổi, tách cũng tách
không rời. Nhìn ánh mắt kiên định của con trai, sắc mặt tái nhợt, Tề phu nhân đau lòng đến rơi nước mắt.
Nhị di nương, Tam di nương đến, thấy cảnh này, sợ tới mức không dám lên tiếng.
Vân Hải, Vân Tĩnh cũng đến, nhìn đại ca thường ngày đội trời đạp đất lại tiều tụy như thế, Vân Tĩnh sợ hãi không thôi. Vân Hải to gan khuyên một câu: "Đại ca, người chết không thể sống lại......"
Bị Tề Vân Đình mắng: "Ngươi cút ra ngoài cho ta."
Phu thê Vân Thụ cũng đến đây, gặp phải Vân Hải bị mắng, người nào còn dám nói chuyện.
Điểm tâm không ăn, cơm trưa không ăn, cơm chiều cũng không ăn.
Bọn họ giống như pho tượng được chạm trổ ở chỗ đó, vẫn không nhúc nhích, điều thay đổi chỉ có sắc mặt ngày càng tái nhợt.
Lão phu nhân thất thanh khóc lớn: "Đình nhi ơi, cả ngày ngụm nước con
cũng chưa uống, người sắt còn chịu không nổi. Sớm biết vậy sẽ không cho
con đến phương Bắc đón dâu, những người trước kia có chết, cũng không
thấy con đau lòng như vậy. Lần này...... Oan gia này hại con ta thật
thảm mà."
Lão gia trầm giọng nói: "Vân Đình, con không ăn gì cả, nếu con có mệnh hệ nào, mẹ con làm sao mà sống."
Tề Vân Đình giật giật mí mắt: "Tề Hưng, đi lấy ly trà đến cho ta."
Tề Hưng nhanh chóng chạy đi, không lâu thì bưng hai ly trà trở về, đưa Tề Vân Đình uống hết.
"Tối rồi, mọi người đều trở về đi, ta có chuyện phải nói với Duyệt
Duyệt." Tề Vân Đình làm sao không biết, thời gian càng lâu, khả năng
nàng tỉnh lại càng nhỏ.
Mọi người đều tự trở về phòng, đám hạ nhân đứng ngoài cửa sổ cũng không dám hó hé gì.
Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Đêm dài yên tĩnh, có bụi mưa bay bay theo gió. Khi nhanh khi chậm, lúc
nhẹ lúc nặng, từng sợi từng sợi mưa rải khắp đình đài lầu các.
Thi thoảng lại nổi lên bóng nước lạnh lẽo làm đau lòng người.
Mưa Giang Nam, mật mật mà tà tà, miên miên mà tiêu tiêu, như sương lại như khói, như mộng như huyễn.
Mưa bụi mênh mông, là ai ở vô tận từng nói, nói vô tận chỉ là trong lời nói, vô tận chỉ có trong tình ý miên miên.
"Nàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nàng mở đôi mắt to tròn nói nguyện ý gả cho ta, từ lúc đó ta đã quyết định kiếp này sẽ không phụ
nàng.
Nàng là cô gái đặc biệt nhất ta từng gặp, không giống những cô nương
khuê tú, câu nệ thủ lễ. Nàng nhiệt tình như lửa, giảo hoạt như hồ ly,
kiều mỵ vô cùng. Có một chút thông minh, một chút ngốc nghếch, đơn giản
lại hoạt bát.
Lúc vui vẻ sẽ nở nụ cười làm ta mê say, lúc đau lòng nước mắt nàng như
muốn nhấn chìm ta trong đó, hai tháng qua ở cùng nàng, trong mắt ta,
trong lòng ta chỉ có nàng, ta đã quên mất chính mình.
Dọc theo đường đi, cũng trải qua nhiều hung hiểm như vậy, chúng ta đều
bình an vô sự. Nhiều lúc sống chết trước mắt, đầu tiên nghĩ đến đều là
nàng; lúc này đây, thật sự là ta đã sai, chỉ lo tham hoan, lại quên mất
an nguy của nàng.
Ta sai lầm rồi, thật sự sai lầm rồi, nghĩ rằng chỉ có đêm đầu tiên là
nguy hiểm, lại quên đêm động phòng hoa chúc mới là thời khắc ác mộng bắt đầu.
Duyệt Duyệt, ta sai lầm rồi, nàng không trừng phạt ta sao? Nàng mở mắt
nhìn ta một lần, ta tình nguyện bị nàng đánh, bị nàng trêu chọc, nghe
nàng kể chuyện cười......
Ở Bá châu nàng ỷ lại và tin tưởng ta như vậy, có thể nàng cũng chưa từng phát hiện.
Ở Thương châu, nàng hờn giận ta, làm nũng với ta, lúc đó mỗi ngày nàng
đều kể chuyện cười cho ta nghe. Ở Đức châu, nàng thế nhưng nghĩ muốn ở
lại, làm cho ta thật đau lòng.
Khi đó ta mới biết ta đã thích nàng từ lúc nào không hay biết......
Ngày tháng ở Dương Châu là những ngày ngọt ngào hạnh phúc nhất của chúng ta, nếu biết sẽ như vậy, ta tuyệt không mang nàng đến Uyển châu đâu,
chúng ta ở lại Dương Châu sống cả đời tiêu dao vui vẻ.
Duyệt Duyệt, không phải nàng nói muốn ta đưa nàng đi ngắm Tây hồ Hàng
Châu sao, còn muốn đến Lôi Phong tháp bái Bạch nương tử, chờ nàng khỏe
lại, ta liền dẫn nàng đi. --- -----
Bạch nương tử là Bạch xà trong truyện Thanh xà – Bạch xà, Bạch xà là rắn tinh, yêu người phàm là Hứa Tiên nhưng bị đại sư Pháp Hải nhốt dưới
chân tháp Lôi Phong. Ai có xem phim chắc cũng biết rồi, bạn không nói
nhiều nữa ^^ --
Duyệt Duyệt, nàng xem trời đã sắp sáng, nàng ngủ thật lâu, còn không tỉnh lại sao?
Nếu nàng thật sự phải đi, thì hãy mang ta theo với, không có ta bên cạnh nàng, ai bầu bạn với nàng, ai rửa chân cho nàng, ai nghe nàng kể chuyện cười, ai bị nàng trêu chọc, ai bóc quả vải cho nàng, ai làm ấm giường
cho nàng......
Duyệt Duyệt sợ lạnh nhất, trên đường đến suối vàng nhất định là lạnh lẽo cô đơn, để ta đồng hành với nàng, che mưa chắn gió cho nàng, ôm nàng
vào lòng, cho nàng chỗ dựa ấm áp nhất thế gian......
"Mang ta theo với......"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT