Trên đài đánh tới đánh lui, cũng không có cảm giác gì mới mẻ, mắt thấy mặt trời đỏ nhô lên cao, cũng nên ăn cơm trưa. Hân Duyệt hết hứng thú tính toán rời đi, thì nhìn thấy tiểu thư trên đài liếc mắt về phía này, Quách Hướng phi thân lên đài, ai ya, thật đúng là nhịn không được.

Không bình tĩnh là không bình tĩnh mà.

Hân Duyệt lập tức mở to mắt, cổ vũ cho Quách Hướng.

Ba quyền hai cước, Quách Hướng đã thắng. Vị kia đại ca vừa rồi thắng liên tiếp sáu hiệp, mọi người vốn nghĩ cô nương kia về tay hắn rồi, ai ngờ giữa đường xuất hiện một tên tiểu bạch kiểm, còn lợi hại như vậy nữa.

Mọi người xốc lại tinh thần tiếp tục xem, Quách Hướng thắng liên tiếp mười trận.

Hay! Tuyệt đẹp!

Trên đài vang lên tiếng hoan hô, Tề Vân Đình cũng âm thầm gật đầu. Hảo công phu.

Đã không còn người dám ứng chiến, vì thế vị trí con rể không hề trì hoãn rơi xuống trên người Quách Hướng.

Người đạo mạo mời Quách Hướng về nhà, Tề Vân Đình liền cùng Hân Duyệt trở lại khách điếm.

Dùng xong cơm chiều, Quách Hướng trở lại khách điếm, trong mắt khó nén hưng phấn.

"Thế nào? Tân lang, ta nghĩ đêm nay ngươi sẽ không trở về, trực tiếp nhập động phòng chứ." Hân Duyệt ha ha cười.

Quách Hướng mặt đỏ lên, ngượng ngùng cười cười: "Nhạc phụ đại nhân hỏi nhà của ta ở đâu, gia cảnh thế nào, trước hết bảo ta về nhà nói chuyện với cha mẹ, tính toán mọi việc."

Tề Vân Đình tựa hồ nhìn ra cái gì, nhưng không mở miệng.

Hân Duyệt cũng kệ: "A, còn nhạc phụ đại nhân nữa. Này, Quách Hướng, ngươi không nghĩ rằng, nói thật, ngươi không phải cùng Lí cái gì Anh kia quen biết trước chứ?"

Quách Hướng ngại ngùng cười: "Không dối gạt hai vị, ta cùng Vân Anh quả thật có quen biết, hơn nữa tự định chung thân. Nhưng mà không có lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, ta cũng không thể mạo muội tới Lí gia cầu hôn. Vân Anh nghĩ ra cách này, ở Thương châu dựng võ đài, nàng nói với phụ thân muốn tỷ võ chiêu thân, lúc trước ta nói có việc ở Thương châu, kỳ thật chính là chỉ việc này."

Hân Duyệt nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Quách Hướng đã muốn cười: "Không tệ nha, cũng vui mà. Chuyện này có gì phải ngượng ngùng chứ, không phải là tự định chung thân thôi sao. Trác Văn Quân người ta còn bỏ trốn cùng Tư Mã Tương Như đó. Vân Đình, không bằng chúng ta cũng chơi trò bỏ trốn đi."

Tề Vân Đình ôm Hân Duyệt vào lòng: "Được, đi luôn bây giờ nhé?"

Hân Duyệt bị ôm trong lòng, người này hôm nay sao lại phối hợp như vậy, vội đẩy hắn ra, "Gấp cái gì, còn chưa có nghĩ chu toàn đâu."

Tề Vân Đình ha ha cười to.

Một đường chạy như điên xuống phía nam, sau một ngày cũng đến Đức châu.

Tề Vân Đình là người nói nghĩa khí, nếu đến Đức châu, liền nói muốn đến thăm hỏi mẫu thân Quách Hướng.

Thì ra, Quách Hướng mồ côi cha từ nhỏ, là mẫu thân một mình nuôi hắn và muội muội Quách Diệp, cuộc sống có bao nhiêu gian khổ không cần phải nói.

Đến Quách gia, Hân Duyệt thấy đình viện này thật ra không nhỏ, ở giữa có một gốc cây quế cổ thụ, phía bắc có năm gian phòng chính, nhưng cũng đã cũ kĩ lắm rồi. Một tiểu cô nương thanh tú mười sáu mười bảy tuổi đỡ một vị đại nương tóc hoa râm ra nghênh đón, Quách Hướng nói: "Nương, đây là bằng hữu của con Tề Vân Đình, dọc đường chiếu cố con rất nhiều. tiểu Diệp, mau gọi Tề đại ca, Tề đại tẩu."

"Tề đại ca, Tề đại tẩu." Tiểu Diệp ngoan ngoãn chào hỏi.

"Ai, quên đi, đừng gọi ta là Tề đại tẩu thì hơn, còn chưa biết thế nào mà, ta tên là Hân Duyệt. Chào đại nương."

Tề Vân Đình thi lễ, "Đại nương, vợ chồng cháu kết bạn cùng Quách huynh đi về phía nam, dọc đường đi gặp được không ít hung hiểm, còn nhờ cậy Quách huynh một thân võ nghệ, chúng cháu mới bình an đến vậy. Hôm nay đến vội vàng, chưa chuẩn bị lễ vật, chút thành ý này mong đại nương nhận cho."

Hắn đưa một bao bạc, Quách đại nương làm sao có thể nhận, từ chối mãi, cuối cùng Tề Vân Đình nói: "Tiểu Diệp muội muội tuổi cũng không nhỏ, sau này xuất giá chắc Tề đại ca không ở đây, cọi như một chút lễ vật đi."

Tiểu Diệp đỏ mặt cúi đầu, Quách đại nương ngượng ngùng nhận bạc.

Chỉ chốc lát, Hân Duyệt và tiểu Diệp đã thân thiết, tay nắm tay kéo vào bàn ăn cơm chiều.

"Uhm, đại nương làm đồ ăn ngon thật, tiểu Diệp xào món này cũng không tệ. Ai, đúng rồi, tiểu Diệp muội muội xinh đẹp như vậy, có hôn phu chưa?"

Tiểu Diệp đỏ bừng mặt, đại nương nói: "Ác bá Vương Nhị thành nam xem trúng tiểu Diệp, hôm trước còn tìm người tới hỏi cưới."

Quách Hướng hỏi: "Cái tên Vương Nhị ăn cháo đá bát kia? Không được."

"Đúng vậy, ta đã từ chối."

Hân Duyệt nhiệt tình nói: "Tiểu Diệp muội muội, đợi tỷ tỷ đến Uyển Châu tìm tài tử Giang Nam đẹp trai cho muội, bảo đảm muội sẽ vừa lòng."

Tề Vân Đình cười gắp món Hân Duyệt thích ăn vào bát của nàng, lại phát hiện Hân Duyệt đột nhiên nhíu mày, hai tay ôm bụng, sắc mặt tái nhợt ghé mặt xuống bàn.

" Duyệt Duyệt, nàng làm sao vậy? Hả?" Hắn buông đũa căng thẳng tới gần.

"Đau bụng." Hàm răng nghiến ra được mấy chữ.

Đại nương hoảng, "Có phải ăn nhầm cái gì rồi? Hay là mời đại phu đến?"

Hân Duyệt cắn răng bước vào trong: "Tiểu Diệp, ngươi lại đây."

Tề Vân Đình lo lắng đuổi theo, bị nàng đuổi trở về, "Ngươi đừng đi theo làm loạn, nhanh đi ăn cơm."

"Nàng nói cho ta rốt cuộc là chuyện gì, ta mời đại phu nha?"

Hân Duyệt nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, bất đắc dĩ nói: "Chuyện của chị em phụ nữ, ngươi đừng quan tâm có được hay không?"

Tiểu Diệp cười trộm dìu Hân Duyệt vào phòng, " Tiểu Diệp à, phụ nữ cổ đại các ngươi khi đến cái kia, làm sao bây giờ?"

Tiểu Diệp không hiểu: "Cổ đại các ngươi?"

"A, ta chỉ lỡ lời thôi, ngươi nói cho ta, các ngươi phải dùng cái gì vậy." Cứ đau bụng cỡ này, lại không phải dạ dày, khẳng định là dì cả tới rồi. Thời đại này, băng vệ sinh khẳng định là không có rồi, vậy phải làm sao bây giờ, cổ đại, thật sự là bất tiện mà.

"A, người không có tiền hay dùng vải mành, kẻ có tiền thì dùng tơ lụa."

Tơ lụa, thật đúng là con mẹ nó lãng phí.

"Vậy ngươi giúp ta tìm ít vải bông đến đây đi."

Hân Duyệt nằm lên giường không muốn cử động, trong chốc lát Tề Vân Đình bưng đến một chén canh gừng đường đỏ, "Ngồi dậy uống một chút đi, đại nương nấu cho nàng đó."

Ực ực một hơi uống xong, buông bát xuống lại nằm bất động,"Đêm nay, ta ngủ với tiểu Diệp."

"Ngủ với ta không được sao?" Tề Vân Đình đáng thương nói.

Cho hắn một ánh mắt không cần nhiều lời, liền quay đầu không để ý tới hắn. Tề Vân Đình đại khái cũng có chút hiểu biết, không tranh luận nữa, chỉ nói: "Chúng ta ở thêm vài ngày đi."

Ba ngày sau, Hân Duyệt khỏe hơn nhiều. Nàng từ nhỏ cũng không phải cô gái được nuông chiều, cho bọn họ mở rộng tầm mắt, làm vài món ăn. Tề Vân Đình liên tục khen ngon, còn tiểu Diệp thì cứ cười trộm suốt.

"Tiểu Diệp, chúng ta ra ngoài dạo phố nha, đi, đi tìm Tề Vân Đình đòi tiền."

Vợ chồng người ta có khác, giống như Tề Vân Đình có nghĩa vụ phải đưa bạc cho nàng vậy.

Tiểu Diệp đương nhiên ngượng ngùng: "Tề đại ca cho nhà ta nhiều tiền rồi, Hân Duyệt tỷ muốn mua cái gì, ta lấy bạc là được."

"Ai nha, đó là đưa cho nhà của các ngươi, không liên quan, ta với hắn, lấy chút tiền ấy có là gì."

Lôi kéo tiểu Diệp không để cho nàng nói nữa đi vào nhà, Tề Vân Đình đang đàm luận kiếm pháp với Quách Hướng.

"Tề Vân Đình, cho chúng ta chút bạc, ta muốn đi dạo phố."

"Ta đi cùng nàng."

"Ai cần ngươi, ta đi cùng tiểu Diệp."

Tề Vân Đình đem tiền đặt vào tay Hân Duyệt, "Khi nào chúng ta lên đường?"

"Hai ngày nữa đi, ta còn chưa chơi đủ đâu."

Mua thiệt nhiều đồ chơi mới lạ, ăn không ít đồ ăn vặt. Buổi tối nằm trong chăn còn được ôm cô gái nhỏ, "Hân Duyệt tỷ, Tề đại ca đối với tỷ thật tốt, huynh ấy thật lòng thương tỷ nha."

"Hắn? Ngươi không thấy lúc hắn trở mặt đâu."

"Rốt cuộc tỷ và huynh ấy có phải vợ chồng hay không?"

"Ta còn chưa quyết định có cùng hắn đi tới Uyển châu hay không, chúng ta đã nói đến Dương Châu sẽ quyết định, kỳ thật ta cảm thấy ở chung với ngươi thì vui hơn."

"Nhưng mà, huynh ấy thích tỷ như vậy......"

"Làm gì có? Đừng nói bậy, mau ngủ đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play