Sáng sớm, trong hành lang rất yên tĩnh, gió từ cửa sổ thổi tới mang đến không khí rất trong lành. Lê&quý(Đôn
Một lát sau, có tiếng bước chân và nói chuyện với nhau dần dần vang lên, phá vỡ giây phút yên tĩnh này.
-Này, Cố, có phải cậu thích Âu Dương Kiệt không?
-À, đúng vậy.
-Tại sao phải thích những người cùng giới tính, là chạy theo trào lưu mới sao?
-Không phải vậy, trời sinh ra mình chỉ yêu đàn ông.
-Ha ha! Gạt người!
-Không, mình là đàn ông nhưng mình chỉ yêu đàn ông.
Giọng nói lập tức dừng lại, gió vẫn nhẹ nhàng lay động.
-Việc đó… Thật ra thì… Đồng tính luyến ái cũng không có gì, mình cũng không bảo thủ như vậy…. Ha ha, không sao đâu, không có việc gì.
-Oh.
-Cố, mình cho rằng người phương Đông rất bảo thủ.
-Mình cũng rất bảo thủ, nhưng mình không cho rằng việc này và tính hướng (Xu hướng tình dục) của mình có quan hệ gì. Mình cũng không cho rằng mình đồng tính luyến ái thì không giống với người bình thường.
-Ha hả, mình không có ý gì khác, mình chỉ nghĩ rằng cậu sẽ giấu giếm hoặc trốn tránh vấn đề này, mình nhớ rất nhiều người phương Đông đều không dám nói tới vấn đề này.
-Nếu như một người muốn được người khác tôn trọng, trước tiên sẽ phải tôn trọng mình đã, mình tự nhận ngoại trừ tính hướng không giống với người khác ra, thì so với người khác mình ưu tú hơn.
-Cố, cậu thật là… Ha ha.
………..
Suy nghĩ trôi bềnh bồng, khi từ trong ký ức phục hồi lại tinh thần, Niệm Ân bình tĩnh nhìn cô gái trong mắt tràn đầy căm ghét trước mắt này.
Cậu cười nhạt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ống kính, giống như rất nhiều năm trước kia, không chút nào không dám nói, mở miệng: “Không sai, tôi là con trai nhưng tôi chỉ yêu con trai.”
Cố Niệm Ân đối xử với mình và với người khác, từ trước đến giờ đều thẳng thắn không ngụy tạo, cậu có thể nhìn thẳng vào nội tâm của mình, cũng có thể đối diện với mọi người thừa nhận sự khác thường của mình.
Toàn hiện trường náo động.
“Hừ, thì ra là thật sự có người vô liêm sỉ như vậy! Rõ ràng là đồng tính lại thích dụ dỗ đàn ông.” Cô gái vòng hai tay trước ngực, mặt vênh cao lên, dường như đắc thắng: “Cậu không cảm giác mình rất ghê tởm sao?”
Niệm Ân hơi tái mặt, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút khó coi, nhưng cậu vẫn đứng thẳng tắp.
Những lời khắc nghiệt trước kia cũng từng nghe qua, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ gặp trường hợp như vậy nơi công cộng, hơn nữa còn là bị người ta chất vấn như vậy…
“Đây là câu hỏi thứ ba sao?” Kiêu ngạo nhìn về phía cô gái gây sự, Niệm Ân hết sức kiềm chế, nhẹ nhàng cười một tiếng, mở miệng hỏi.
Cô gái ngẩn ra, không nghĩ tới dưới những lời ác ý như vậy, mà đối phương vẫn có thể duy trì một phần phong độ khí chất như vậy, dường như hai câu hỏi vừa rồi cũng chỉ là câu hỏi bình thường, nhất thời cô ta ngây người.
“Nếu như không trả lời, tôi xem như đúng rồi.” Niệm Ân cố gắng duy trì sự lễ phép có học của mình, giọng điệu của cậu bình tĩnh không gợn sóng, nói từng chữ vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến không một chút mập mờ, “Tôi chưa bao giờ che giấu tính hướng của mình, cũng không cảm thấy mình ghê tởm, đây là lựa chọn bẩm sinh, không liên quan đến những cái khác.”
Cậu dừng lại một chút, lúc nói tới chỗ này trong lòng đã bình tĩnh lại, cậu tiếp tục nói: “Hơn nữa, tôi cho rằng mọi người sẽ để ý tôi hát hay hay không hơn, mà không phải là chuyện tôi thích con trai hay con gái. Xã hội bây giờ đã ngày càng văn minh khoan dung, đối mặt với sự việc khác thường mọi người ngày càng tỉnh táo. Tôi không cho rằng có người chỉ vì tôi yêu con trai mà từ chối thừa nhận mọi thứ của tôi… Nếu quả thật như vậy thì tôi cũng không thể nói gì hơn.” Giọng điệu của cậu dần dần hạ xuống, nhưng lại đột nhiên cất cao giọng.
Buổi biểu diễn lấy tiền cứu trợ này là truyền hình trục tiếp từ hiện trường, cậu biết mình đối mặt không chỉ là khán giả ngồi dưới hội trường, còn có rất nhiều người có lẽ đang ngồi trước màn hình TV, cho nên giờ phút này tuyệt đối không thể lùi bước, tuyệt đối không thể mềm yếu.
Cậu nghiêm túc nói từng chữ một, “Nhưng, chỉ cần một ngày trong lòng tôi vẫn còn niềm đam mê với nghề, tôi sẽ dốc hết toàn lực thực hiện tốt, bất kể là ca hát hay là đóng phim.”
Cô gái như bị điểm huyệt, rất lâu không nói ra lời.
Thái độ bình thản như thế, giọng nói thản nhiên như vậy, rõ ràng chỉ là một thiếu niên gầy yếu, lại có thể dũng cảm nói ra những lời này, vô cùng thản nhiên và tự nhiên, không hề có chút xíu nào làm bộ làm tịch, cậu chỉ đơn thuần đứng đó nhưng lại có vẻ vô cùng chói mắt.
Đó là một sức mạnh khổng lồ, bề ngoài nhìn dịu dàng nhưng không phải là toàn bộ của cậu, vì bên trong kiên định nên hôm nay cậu mới có thể đứng ở chỗ này, không chút nào lay chuyển.
Giây phút đó mọi người không nhịn được sinh lòng kính nể.
Có lẽ cũng sẽ có người không đồng tình với đồng tính luyến ái, nhưng cũng không khỏi bị khuất phục vì khí chất phong độ của thiếu niên ở giờ khắc này.
Các cô gái dưới sân khấu và trước màn hình TV si mê ngây ngốc nhìn thiếu niên đứng cao trên sân khấu, một thân một mình kiên cường đứng đó, nhưng lại không hẹn mà cùng rơi nước mắt: Rốt cuộc là từ lúc nào, hoàng tử nhỏ của chúng ta, hoàng tử nhỏ núp trong tòa thành nhỏ, lúc nào cũng yên tĩnh hướng nội, nhân khi mọi người không biết gì đã trở thành một người đàn ông thật sự xuất sắc, có thể gánh trách nhiệm trên đôi vai của mình.
Nếu như nói trước kia trong lòng yêu thích, như vậy giờ phút này trong lòng chính là sự kính nể.
Vẻ mặt Niệm Ân vẫn như cũ không thay đổi gì, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt một chút, cậu vẫn lẳng lặng đứng đó, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bất tri bất giác, sắc trời đã gần đến hoàng hôn.
Tay cô gái run rẩy, cô ta nhìn thiếu niên này, rõ ràng gầy yếu vô cùng, giọng nói vẫn rất bình thản, nhưng lại khiến cô ta cảm thấy xấu hổ, tự cho là bản thân mình cao quý, tự cho là bản thân mình cây ngay không sợ chết đứng, tự cho là hôm nay không phạm sai lầm gì, nhưng vào giờ phút này có vẻ tự lừa mình dối người tới cực điểm.
Hành động của mình, cái loại nắm rõ đời tư người khác lên chất vấn, công kích, còn dương dương tự đắc, vào giờ phút này càng làm nổi bật sự ngu xuẩn tới cực điểm, cũng xấu xa tới cực điểm.
Cô ta cắn môi dưới không nói thêm một câu nào nữa.
“Đã trả lời đủ ba câu hỏi.” Niệm Ân đột nhiên mở miệng nói, giọng điệu của cậu bình thản, mang theo hàm ý giải quyết công việc chung, “Hiện tại, cô gái này, xin hỏi cô còn cần chụp hình ký tên không?”
Cô gái sửng sốt, tiếp theo xấu hổ vô cùng, cô ta không kịp trả lời đối phương, không nói lời nào chợt xoay người, chật vật vội vàng chạy xuống sân khấu.
Niệm Ân lặng lẽ đứng trên sân khấu, đột nhiên cậu ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, rất lâu, rất lâu.
Lúc này người chủ trì mới phản ứng kịp, vội vàng nói mấy lời chặn đề tài này lại, sau đó tiếp tục chương trình.
Chỉ là lúc này cho dù tiết mục náo nhiệt cỡ nào, cũng có vẻ không hợp và không được tự nhiên.
Vô số ánh mắt người hoặc là quang minh chính đại, hoặc là mơ hồ lén lút, hoặc là khâm phục, hoặc là chán ghét, hoặc là khinh miệt, hoặc là tò mò, đủ loại ánh mắt ném thẳng vào người thiếu niên lặng lẽ đứng đó.
Thiếu niên vẫn ngây ngốc nhìn bầu trời như cũ, hình như đang đắm chìm trong thế giới của mình, tất cả tiếng động ồn ào xung quanh cũng không thể phá vỡ thế giới của cậu.
Kết thúc chương trình, Niệm Ân cảm thấy chân đứng hơi có chút tê dại, cậu dừng một lát sau đó không nhìn tới ánh mắt người khác, từ từ đi về phía sau sân khấu. Đứng phía sau sân khấu thay quần áo biểu diễn, sau đó vào phòng rửa tay rửa mặt.
Cậu nhìn vẻ mặt thiếu niên bình tĩnh trong gương, trong lúc bất chợt lặng lẽ rơi lệ, không một tiếng động.
Lúc nào cũng là như vậy, lúc nào cũng là như vậy… Rõ ràng không làm gì có lỗi, nhưng luôn gặp phải sự nghi ngờ và thái độ thù địch từ những người khác.
Cậu mở van vòi nước, tiếng nước chảy ào ào vang lên, cậu vốc nước lạnh hất lên mặt, cũng không phân biệt được trên mặt là nước mắt hay là nước của lạnh. Truyện bên diễn đàn Ljequydon
Cậu chỉ biết rằng mình đã làm hết sức những điều có thể làm, hôm nay chỉ còn lại chút tinh lực cuối cùng và mệt mỏi cùng đau thương nhàn nhạt. Cậu chỉ muốn đợi một lát cho mọi người đi hết, rồi tìm một chỗ trốn tránh, từ từ điều chỉnh tốt tâm tình của mình,
Vậy mà khi cậu ra khỏi phòng rửa tay, cậu kinh ngạc thấy hai người đàn ông đang đứng đợi ở cửa.
Edward đứng một bên, trên khuôn mặt là nụ cười bình tĩnh.
Shere đứng thẳng người, tháo mắt kính xuống, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy ân cần.
Niệm Ân nhìn xung quanh bọn họ một lát, ngẩn ra, cậu há hốc mồm, nhưng không phát ra được gì cả, trên mặt hiện lên vẻ do dự.
Edward vội vàng tiến lên mấy bước ôm lấy cậu, nhẹ giọng mở miệng nói: “An, không sao, anh ở đây.”
Niệm Ân nhìn chằm chằm anh, cũng không nhúc nhích, trong ánh mắt đen láy dần dần hiện lên một tầng sương mù, người cứng ngắc cuối cùng từng chút trầm tĩnh lại, mắt đen lại một một lần nữa không kiềm chế được đỏ au.
“Edward!”
Cậu tựa đầu vào trong ngực ấm áp của người đàn ông, giọng buồn rầu gọi.
“Anh ở đây.”
Edward trả lời cậu, giọng trầm ổn bình tĩnh, mang theo sức mạnh trấn an lòng người khác, dung nạp đối phương.
Niệm Ân nhỏ giọng gọi không ngừng, trong giọng nói có tủi thân và không yên lòng, cậu gọi từng tiếng một không ngừng nghỉ, tựa như chỉ có như vậy mới có thể phát tiết sự bi thương và khó chịu trong lòng ra, tựa như cũng chỉ có như vậy mới có thể an ủi mình, tự nói với mình là mình không còn một thân một mình nữa.