Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Cố Niệm Ân không nghĩ tới sáng sớm ngày đầu tiên sau khi ký hợp đồng, lại không được đào tạo vạch kế hoạch gì cả, dĩ nhiên cũng không phải bị quên lãng mà là bị công ty điều đi đóng phim, cậu nhớ hình như mình lựa chọn là muốn làm ca sĩ mà!lequydion

Cho nên,

“Tôi chỉ biết hát….” Cố Niệm Ân có chút mờ mịt nghe đạo diễn nổi tiếng thế giới Ronny nói.

“Như vậy, ca khúc chủ đề giao cho cậu hát!” Người đàn ông dùng giọng thương lượng nói.

“Hả….” Cố Niệm Ân đầy vạch đen.

“Được rồi, phiền phức quá, nếu không thì ca khúc kết thúc bộ phim cũng thuộc về cậu!” Ronny không nhịn được kêu lên, “Nhanh lên nào, nhanh thay quần áo cho tôi thấy cảm giác nào, không được thì tôi đi tìm người khác!”

Cố Niệm Ân:…..

Cuối cùng được được đẩy vào phòng thử quần áo ngây ngốc hồi lâu, sau đó thì chấp nhận thay quần áo đi ra ngoài, quần bò màu đen giày da bò màu đen, áo sơ mi trắng bó sát người ống tay áo vô cùng mỏng, áo vest mỏng màu nâu, cà vạt màu đen buông lỏng, rất giống phong cách ăn mặc của hoàng tử nhỏ nước Anh.

Đạo diễn Ronny nâng cằm, đi xung quanh cậu một vòng, lấy một sợi dây chuyền Thập Tự Giá từ trên kệ để trang sức đeo tay quấn quanh cổ tay cậu, vỗ tay phát ra tiếng, “Hoàn mỹ!” Sau đó ông nói một câu “Chính là như vậy!”, rồi quay đầu lại bận rộn làm chuyện khác.

Trên mặt Cố Niệm Ân mờ mịt, ngây ngốc đứng đó không biết làm sao.

Xung quanh mọi người đều bận bịu, người cầm đạo cụ, người cầm máy quay phim, người xách thùng hóa trang, trên sàn nhà còn chất đống đủ loại đồ đạc, lộn xộn thành một đống.

Ai cũng đều có vị trí của mình, giống như mình lập tức bị quên lãng, nghĩ tới đây Cố Niệm Ân không lên tiếng.

“Là An hả? Tôi là Tô San, trợ lý của đạo diễn Ronny.” Một cô gái tóc vàng bộ dạng giỏi giang đi tới, trên mặt là nụ cười khéo léo, “Hiện tại còn chưa bắt đầu, giai đoạn trước khi chuẩn bị lúc nào cũng loạn… À đúng rồi, đây là kịch bản của cậu.” lequydoon

Cố Niệm Ân nhận lấy kịch bản, theo thói quen cúi đầu, “Cảm ơn.”

“Rất khó sao?” Tô San đột nhiên mở miệng, “Cảm thấy diễn rất khó khăn hả?”

“Không….” Cố Niệm Ân do dự nói.

“Tôi hiểu rồi.” Tô San cười thân mật, “Tính tình tên Ronny kia vẫn luôn rất tùy hứng, lần này chính ông ấy kiên quyết cậu phải tới. Vốn là nghe Tom nói, theo giọng hát của cậu cùng với chính sách phát triển của công ty sắp tới, năm nay cậu hoàn toàn có thể ra đĩa nhạc…. Cho nên, đối với chuyện này tôi thay ông ấy nói với cậu một lời xin lỗi. Nhưng….” Nói tới chỗ này đột nhiên cô ấy nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, nói: “Nếu như đã tới đây thì không cần nghĩ quá nhiều, nghiêm túc cảm nhận một cách sống khác, quá trình sẽ rất đặc sắc đấy.”

Cố Niệm Ân ngẩn ra, tiếp theo sáng tỏ cười cười, gật đầu một cái, vẫn im lặng như cũ.

“Thật gay go, cậu không thích nói chuyện sao?” Tô San khẽ cười, “Nhưng bộ phim lần này có lẽ sẽ rất dễ dàng với cậu, vì nhân vật của cậu là người câm!”

“Câm?” Cố Niệm Ân không nhịn được cúi đầu nhìn xuống kịch bản.

Tô San cười, “Qua bên kia ngồi xuống xem kỹ kịch bản đi, diễn viên khác cũng xem rồi, cũng may vai diễn của cậu không cần lời thoại! Hôm nay chủ yếu toàn bộ thành viên trong đoàn phim tụ tập, gặp mặt, sau đó chụp ảnh tạo hình gì gì đó, đợi một lát nữa mọi người tới đông đủ, tôi tới đây gọi cậu.”

Cố Niệm Ân gật đầu nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó đi về phía cô chỉ.

Trong kịch bản chính là câu chuyện công chúa được hưởng quyền thừa kế Minna lại thích Hoàng tử Anderson của nước đối địch, cuối cùng mất nước.

Cố Niệm Ân bật cười, từ trước tới giờ cũng chỉ có đàn ông không cần giang sơn mà thích mỹ nhân, bộ phim này lại làm trái ngược lại, thật sự là có chút thú vị.

Ở trong phim, cậu diễn không phải là hoàng tử nước đối địch kia mà là em trai câm Ellen của công chúa, vì tàn tật bẩm sinh nên bị tước đoạt quyền tiểu hoàng tử thừa kế.

Chàng thiếu niên nhạy cảm nhìn thấy chị gái vì yêu mà điên cuồng, mắt thấy người đàn ông kia mang theo ánh mắt xâm lược bước vào lãnh thổ quốc gia của mình, mắt thấy cả quốc gia sụp đổ.

Tô San nhìn vẻ mặt chàng thiếu niên trong thoáng chốc trở nên xa xăm không nhịn được lần nữa cảm thán trong lòng, lần này Ronny đúng là tìm đúng người, thiếu niên này bề ngoài yếu ớt nhưng nội tâm kiên định, cộng thêm bộ dạng hoàng tử khéo léo, thật đúng là giống nhau như đúc với nhân vật trong kịch bản.

Lúc Shere đi vào, đầu tiên là liếc mắt nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn bận bịu ngồi chỗ đó, hắn cười nghiền ngẫm, đang muốn tiến lên nói chuyện.

“Shere, cậu còn mò gì ở đó, còn thiếu cậu đấy!” Đạo diễn Ronny gầm lên giận dữ, vốn mặt nghiêm túc thoạt nhìn đặc biệt dọa người.

Shere xin lỗi buông tay, hắn vừa giải thích “Xin lỗi đạo diễn, trên đường bị mấy fan mê điện ảnh quấn lấy.” vừa nhanh chóng phối hợp với nhân viên làm việc đi về phía phòng thử quần áo.

Nếu như nói quần áo của Cố Niệm Ân có thể khiến người ta nhanh chóng nhớ tới hoàng tử nhỏ trong truyện nhi đồng lúc thơ ấu, thì như vậy quần áo Shere có thể khiến người ta liên tưởng tới Quốc vương sắp tham dự dạ tiệc, một thân trang phục lộng lẫy, phong độ nhẹ nhàng lại có chút ngang ngạnh.

Có lẽ người trước vì ở độ tuổi còn nhỏ và tính tình, mặc dù xinh đẹp tinh xảo nhưng không khiến nhân viên trong tổ kịch vốn đã quen nhìn tuấn nam mỹ nữ có hứng thú. Nhưng người sau vừa ra khỏi phòng thử quần áo, đứng ở đó khiến mọi người không khỏi ngẩn ngơ. Vốn chính là nhân vật ảnh đế đẳng cấp, đẹp trai là chắc chắn, nhưng không nghĩ tới bây giờ thoạt nhìn càng thêm sáng rực rỡ, trong nháy mắt đó lại phảng phất như đang xuyên qua không gian, nhìn thấy hoàng tử tài trí mưu lược kiệt xuất khí phách của nước đối địch.

Ai ngờ lúc này Shere đột nhiên nhíu mày, lộ ra nụ cười du côn, lập tức phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, dí dỏm nói, “Thế nào, cũng bị tôi mê hoặc?”

Nhân viên tổ kịch đồng loạt cho hắn ánh mắt khinh thường, cười đùa mấy câu rồi lại phân tán ra, bận rộn làm chuyện của mình. 

Shere lê đễnh cười cười, hắn thường xuyên quay phim, giao tiếp với những người này đã sớm thông thạo, hơn nữa tính tình hắn cũng tốt, không giở thói ngôi sao lớn, cho nên rất dễ dàng hòa đồng cùng mọi người. 

Hắn nhìn xung quanh, lúc này tạm thời không có chuyện gì làm, liền đi về phía Cố Niệm Ân, “Lần đầu tiên, có căng thẳng hay không?”

Cố Niệm Ân ngẩng đầu lên nhìn hắn, thành thật gật đầu.

Shere cười to, đưa tay xoa tóc đứa trẻ: “Không sao, lát nữa quay phim, nhớ làm theo đạo diễn nói là được rồi.”

Cố Niệm Ân chần chừ một lúc, nhìn về phía người đàn ông hơi lộ vẻ tùy tiện, cậu không tin nhưng có thể cảm nhận được sự thiện ý, vì vậy cậu mở miệng hỏi, “Anh rất thích diễn kịch?”

“Dĩ nhiên.” Shere bật cười, “Dù sao sống một cuộc sống có cảm giác nhàm chán, tôi khát vọng thể nghiệm nhiều kinh nghiệm, đóng vai nhiều nhân vật khác nhau, giống như trải qua vô số số phận, điều này làm cho tôi cảm thấy thần bí và vui vẻ.”

“Những thứ kia không phải là giả sao?” Cố Niệm Ân nhíu mày đẹp, hỏi.

Shere nhăn mày, vốn chỉ tính nói chuyện phiếm không nghĩ tới lại dính vào sâu chủ đề như vậy.

Hắn nghiêm nghị, ánh mắt chăm chú, trong đôi mắt màu xanh biếc có khát khao nóng bỏng gần như thành kính, hắn cực kỳ khẳng định nói: “Chỉ cần cậu cho rằng là thật, như vậy thì nó thật sự tồn tại!”

Ánh mắt Cố Niệm Ân có chút mê man.

“Shere, An, xong rồi, tới đây chụp hình!”

Nhân viên làm việc của tổ kịch đứng bên kia hô lên.

Cố Niệm Ân đứng thẳng lên, đột nhiên nhìn về phía Shere.

Trên mặt người đàn ông tuấn tú vẫn là nụ cười nhàn nhạt như cũ, hắn dẫn đầu đi về phía trước, sau khi đi được mấy bước chợt quay đầu lại gọi, “An.”

“Gì vậy?”

Người đàn ông thoạt nhìn bất cần đời, dùng giọng nghiêm túc nói với cậu: “An, đừng bao giờ xem thường nhân vậy cậu sắm vai, phải tin tường hắn thật sự tồn tại, cho dù là tồn tại ở không gian khác.”

Hết chương 11

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play