Khi vong hồn hóa thành những đốm sáng bay khắp bầu trời thì Mặc Phi tỉnh lại, tất cả mọi thứ vừa rồi tựa như một giấc mộng. Trước mắt là vẻ mặt lo lắng của đám người Vu Việt, xung quanh là những người trong bộ tộc đang khấu đầu không ngừng.

Nàng đã trở lại. Từ nay về sau, nơi này sẽ là nơi nàng kí gửi nửa cuộc đời sau của mình.

Đưa tay sờ lên Ngọc Phù trên cổ, mặc dù Ngọc Phù vẫn còn, thế nhưng nàng biết từ giờ nó chỉ là một miếng ngọc bình thường.

“Phù Đồ…” Vu Việt ngồi xuống bên cạnh Mặc Phi, động tác mang theo sự cẩn thận, giống như lo sợ chỉ cần chạm nhẹ là người mong nhớ sẽ hóa thành mây khói tan biến mất.

Mặc Phi nhìn hắn, chậm rãi nói: “Phù Đồ không sao, không cần phải lo lắng.”

Nàng lại nhìn về phía những người xung quanh, lặp lại: “Không sao đâu, mọi người đừng lo lắng.”

Lúc này trên mặt mọi người mới lộ ra vẻ thoải mái, cặp mày nhíu chặt cũng đã dãn ra.

Tê Túc cười nói: “Mới rồi tại hạ còn tưởng Phù Đồ sẽ hóa thành thần tiên bay đi cơ.”

Bảo Tôn bên cạnh gật đầu liên tục, những người còn lại cũng sợ hãi trong lòng.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy dị tượng như thế, một người bỗng nhiên ngồi yên như pho tượng, bất động sừng sững, trên thân còn tỏa ra hào quang nhàn nhạt, có lẽ là do nắng chiều phản chiếu, mọi người cũng không chắc chắn, thế nhưng cái khoảnh khắc kia lại có cảm giác lưu luyến trong lòng, như thể người trước mắt sẽ phải ra đi trong phút chốc…

Mặc Phi quay đầu nhìn thấy mọi người vẫn đang quỳ trên mặt đất, bọn họ vốn quỳ lạy những chiến sĩ đã khuất, bây giờ lại cúi đầu về phía nàng.

Nàng mở miệng nói: “Mọi người đừng quỳ lạy ta, ta chỉ là một người bình thường, vô cùng hổ thẹn.”

Khảm Lạc trưởng lão cung kính nói: “Hành giả đại nhân đã cứu rỗi cho vong hồn, khiến cho bọn họ được yên nghỉ, xin hãy nhận một lạy này của chúng ta.”

“Bọn họ đều là những dũng sĩ đấu tranh cho quê hương, chắc hẳn sẽ được yên nghỉ, còn tấm lòng thành của các vị đây, không phải là công lao của Phù Đồ.” Siêu độ cho những người đã khuất là Ngọc Phù, còn bản thân cùng lắm chỉ là một người đưa sang sông.

Mọi người nghe xong lại chắp tay liên tục, không nhắc đến chuyện vừa rồi nữa.

Khảm Lạc trưởng lão dẫn mọi người đứng dậy, tiến lên phía trước mấy bước, hành lễ nói: “Đại nhân, chúng ta có một chuyện muốn cầu.”

“Mời nói.”

“Vào thời điểm trước lúc hành động, mười lăm bộ tộc thảo nguyên chúng ta đã quyết định, bất kể kết quả như thế nào cũng đều hi vọng có thể trở thành con dân của Chiếu Quốc, vĩnh viễn phụng sự cho Chiếu Vương.”

Mặc Phi cũng không bất ngờ, từ lúc Vu Việt quyết định tiêu diệt tộc Liệt Ưng, vùng thảo nguyên này nhất định sẽ nằm trong lòng bàn tay của hắn, chẳng qua không ngờ những người trong bộ tộc lại nguyện ý trung thành.

Khảm Lạc trưởng lão lại nói: “Chúng ta tin tưởng, Chiếu Vương có thể được hành giả đại nhân phụ tá thì tất sẽ là một vị minh quân. Có ngài thống lĩnh, thảo nguyên nhất định sẽ phát triển huy hoàng. Đây là thỉnh nguyện đồng lòng của mười lăm bộ tộc chúng ta, mong đại nhân thành toàn.”

Mặc Phi nhìn về phía Vu Việt, người sau gật đầu với nàng.

“Binh sĩ trong bộ tộc đều là dũng sĩ, có thể được chư vị quy thuận chính là may mắn của Chiếu Quốc.” Mặc Phi chậm rãi nói, “Có điều, thỉnh nguyện của chư vị đâu thể do tại hạ thành toàn, vị bên cạnh tại hạ đây chính là người đứng đầu của Chiếu Quốc.”

Mọi người trong bộ tộc nghe vậy đều khiếp sợ. Mặc dù bọn họ biết thân phận của Vu Việt hẳn rất tôn quý, thế nhưng lại không biết là tôn quý đến thế này. Sự dũng mãnh của Vu Việt mọi người đã quá rõ, là người có vũ dũng mà nam nhi thảo nguyên bội phục vô cùng, vương giả trước mắt khiến cho bọn họ bị khất phục triệt để.

Vu Việt nói: “Chiếu Quốc tiếp nhận sự quy thuận của các ngươi, từ nay trở đi, mảnh đất thảo nguyên này sẽ được Chiếu Quốc che chở, đoàn kết một lòng, cùng sẻ chia vinh nhục.”

“Đoàn kết một lòng, cùng sẻ chia vinh nhục.” Mấy nghìn người hoan hô đồng thanh, tiếng hô vang dội thảo nguyên rộng lớn.

Vu Việt nhìn Phù Đồ ngồi bên cạnh, tựa như có một ngọn lửa thiêu đốt ở trong lòng. Người trước mắt thực sự đã mang đến cho hắn quá nhiều kinh hỉ.

So sánh với sự vui mừng của đám người Vu Việt, sắc mặt của Tê Túc lại rất phức tạp, hắn nhìn khuôn mặt nghiêng của Phù Đồ, ngón tay hơi giật giật, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.

Ngay từ đầu đã sai lầm, làm sao bản thân còn có phần thắng? Thế nhưng cứ buông tha như vậy thì hắn không làm được.

Đây là. Một nhóm người đi tới, bọn họ quỳ một gối về phía Mặc Phi và Vu Việt.

Một người trong đó nói: “Chúng ta đến từ Man vực, bắt đầu từ khoảnh khắc đi ra khỏi dãy núi kia, chúng ta đã quyết định đi theo hành giả đại nhân, cho dù chỉ làm một người hầu nhỏ bé cũng không hối hận.”

“Hóa ra mọi người chính là dũng sĩ đến từ Man vực, tại đây, Phù Đồ phải đa tạ chư vị đã không quản ngại khó khăn, vượt núi băng rừng tới cứu viện, Phù Đồ hổ thẹn đã hại rất nhiều huynh đệ hi sinh trên đất khách quê người.”

“Đại nhân không cần phải áy náy, những điều đại nhân làm cho chúng ta đã đủ để chúng ra cam tâm tình nguyện hi sinh rồi.”

“Đúng vậy, ôn dịch của thôn ta cũng do đại nhân và Bảo Tôn đại nhân chữa trị.”

“Còn vụ thôn làng bị sụt lở, mấy vị hành giả đại nhân đã tốn công một ngày một đêm, đào chúng ta thoát khỏi bùn đất, tuy rằng chỉ còn sống sót mấy chục người, nhưng ân nghĩa này trọn đời ghi tạc.”

“… Khi xa nhà ta vô ý rơi xuống sườn núi, ngã gãy chân, đang lúc nằm chờ chết đói thì may mắn gặp được đại nhân và Bảo Tôn đại phu cứu trị, rồi lại không ngại cực khổ, đưa ta về gia hương cách mấy trăm dặm…”

“Còn có…”

Mọi người tường tận từng ân từng nghĩa, trên khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ xúc động.

Rất nhiều chuyện ngay bản thân Mặc Phi cũng không còn nhớ rõ, không thể ngờ rằng chỉ mới một năm ngắn ngủi mà mình lại làm được nhiều chuyện đến thế này, có vài chuyện nàng chỉ xem là chuyện nhỏ, nhưng dưới sự tích lũy, lại bỗng chốc được nhận lại sự báo đáp rộng dày. Tình cảm tri ân này ngàn vàng khó đổi, nàng không biết mình có đủ tư cách để nhận lấy những điều đó hay không.

“Đại nhân, xin hãy thu nhận chúng ta!” Nam tử nói chuyện đầu tiên lại nói: “Mặc dù chúng ta rất tầm thường, nhưng lại chịu được khổ nhọc, đi theo làm tùy tùng, không oán không hối.”

Mặc Phi nói: “Mọi người đã quyết tâm chưa? Đi theo ta chẳng những không có được quyền tài, hơn nữa còn có thể mất mạng.”

Hơn mấy mươi người kia nhìn nhau cười: “Trước khi đến đây chúng ta đã không để ý tới sinh tử rồi.”

“Vậy được, từ nay về sau mấy người sẽ là tùy tùng của Phù Đồ.” Tổng cộng ba mươi tư người, ít tuổi nhất mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi, lớn nhất đã ngoài bốn mươi. Bọn họ y phục lam lũ, làn da thô sần, phần lớn là thợ săn sơn dã hoặc là dũng sĩ hồi hương, khi nhìn thì giống như một nhóm dân chúng chạy nạn, nhưng bọn họ có chung sự nhiệt tình và chấp nhất, đây là điều Mặc Phi xem trọng.

Ba mươi tư người vui sướng quỳ lễ với Mặc Phi.

Đám người Vu Việt cũng khó hiểu vì sao Mặc Phi lại muốn nhận một nhóm hương dân sơn dã như vậy? Một chữ không biết, võ nghệ không tinh, chỉ sợ tùy tiện tìm một tráng đinh ở Chiếu Quốc cũng hơn được bọn họ. Nếu như chỉ là cảm tạ bọn họ, tặng chút tiền tài rồi vinh quy cố hương không phải được rồi sao?

Lúc này không ai biết, rằng trong lòng Mặc Phi đã có một sự sắp xếp thích hợp cho bọn họ…

Định xong mọi việc, Vu Việt ôm Mặc Phi vào lều trướng, Bảo Tôn và Dư Sơ đi theo chuẩn bị đổi thuốc cho Mặc Phi. Hiển nhiên trước khi đi, linh hồn của Ngọc Phù vẫn chưa chữa khỏi chân cho nàng.

Tê Túc cũng đi theo.

“Ngươi còn chưa chuẩn bị đi đi?” Vu Việt cẩn thận buông Mặc Phi, sau đó xoay người, lạnh lùng nhìn Tê Túc.

Tê Túc cười nói: “Đương nhiên sẽ đi, có điều trước khi đi, không bằng nói chuyện có liên quan đến thành Nhân Phong của Cảnh Quốc đã.”

Lúc này quân đội của Chiếu Quốc và Khánh Quốc vẫn còn đang giằng co ở hai đầu Nhân Phong.

“Ngươi muốn thảo luận thế nào?” Vu Việt phất áo choàng, ngồi xuống bên cạnh Mặc Phi.

Tê Túc cũng ngồi xuống, chậm rãi nói: “Cảnh Quốc đã là vật nắm trong lòng bàn tay của hai nước Chiếu, Khánh, tuy nhiên hai nước đã phải trả giá lớn như vậy, sau khi công phá được thành Nhân Phong, nếu như còn muốn đánh tiếp thì chắc chắn sẽ mất nhiều hơn được, không bằng tạm thời thu binh, thế nào?”

Vu Việt cười lạnh: “Ban đầu là do Khánh Quốc của ngươi chọc bổn vương trước, bây giờ nói mấy câu là sẽ bổn vương dừng tay sao?”

Tê Túc lắc đầu, cười khẽ nói: “Lời ấy của Nhung Trăn vương thực không công bằng, quả là tại hạ đã tính kế quý quốc, thế nhưng lẽ nào tôn hạ chưa từng mưu tính Khánh Quốc ta sao? Chẳng qua là lươn ngắn chê trạch dài mà thôi.”

“Tạm thời không tranh cãi về việc này, nhưng Tê Túc ngươi mạo phạm Phù Đồ nhiều lần, món nợ này bổn vương không thể không tính.”

Tê Túc nheo mắt: “Nhung Trăn vương muốn tính như thế nào?”

Vu Việt cầm lấy trường đao bên hông, nói: “Đánh một trận với bổn vương, bất kể sống chết.”

Tê Túc nhìn Vu Việt chăm chú, trong mắt tỏa ra ánh lạnh. Hắn tự biết vũ lực không bằng Vu Việt, nhưng bị khiêu chiến như vậy trong lòng hắn cũng dâng lên mấy phần không cam lòng, chẳng những không cam lòng với việc chưa chiến đã nói bại của bản thân, cũng là không cam lòng với việc không chiếm được Phù Đồ.

Mà Vu Việt đã sớm không thể nhẫn nhịn nam nhân này, có được cơ hội, hắn quyết không muốn buông tha.

Giữa hai hai người dần dần tràn ngập sát khí không ai nhường ai, chỉ muốn băng lửa cùng chiến, giống như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Loại không khí áp lực này khiến cho Bảo Tôn và Dư Sơ trong lều trướng có phần không thở nổi, sắc mặt đều bắt đầu trắng bệch.

“Được rồi, còn chưa đánh đủ sao?” Giọng nói của Mặc Phi bỗng vang đến, phá vỡ bầu không khí ngưng trọng này.

Nàng nói nhàn nhạt: “Những người đã khuất ngoài kia đều chiến đấu vì gia quyến, còn hai người lại là vì điều gì, cạnh tranh khí thế sao?”

Tê Túc cười cười, hơi cụp mắt.

Vu Việt lại nhìn về phía Mặc Phi, tay nắm đao vẫn chưa buông lỏng.

Mặc Phi đưa tay nắm lấy bàn tay của Vu Việt, nói: “Chủ công, Phù Đồ cảm thấy đề nghị của Tê Túc rất hay, hai nước chinh chiến liên tục mấy năm, nguyên khí bị thương tổn nặng nề, nay có cơ hội đàm phán hòa bình, hà tất phải liều mạng ngươi chết ta sống. Không bằng sau khi công phá được thành Nhân Phong thì hãy vẽ lại lãnh thổ, phân giới trị vì.”

Vu Việt cảm nhận được độ ấm trên tay Mặc Phi, sát khí trên người dần dần phai nhạt, hắn chậm rãi nói: “Bổn vương không phản đối đàm phán, chỉ là Tê Túc đã thương tổn ngươi nhiều lần, bổn vương không thể để ngươi chịu nhục vô ích được.”

Mặc Phi nói: “Giết Tê Túc thì làm sao tiến hành đàm phán đây? Chẳng qua là phô trương được trong chốc lát mà thôi.”

Vu Việt yên lặng, đương nhiên hắn biết địa vị của Tê Túc ở Khánh Quốc, đó là một người có thể ảnh hưởng đến quyết sách của Khánh Vương, cũng giống như Phù Đồ đối với hắn.

“Phù Đồ quả là sáng suốt.” Tê Túc cười nói.

Mặc Phi thản nhiên nhìn hắn: “Phù Đồ không thể so được với với quốc sự, có điều cá nhân ta cũng rất thiếu hảo cảm với ngươi.”

Tê Túc buồn bực không thôi.

Tâm tình Vu Việt vui vẻ, quyết định không băn khoăn về vấn đề giết hay không giết Tê Túc nữa.

Hắn nói: “Tê Túc, bổn vương đồng ý đàm phán, không biết ngươi có nắm chắc việc thuyết phục Khánh Vương không?”

“Đương nhiên.”

“Vậy thì tạm thời không đề cập đến chuyện này, chúng ta sẽ nghiên cứu một vài điều khoản đàm phán của song phương.” Lúc nói chuyện, Vu Việt nắm chặt bàn tay của Mặc Phi, người sau muốn rút về vài lần mà không được, Mặc Phi mặt than trứ danh, bởi vì không muốn ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của hai người cho nên không giãy dụa nữa.

Tê Túc thấy vậy, trong lòng bùng nổ tột cùng, thế nhưng trên mặt lại vẫn là nụ cười hiền hòa không thay đổi, chỉ là hắn không chút nhân nhượng khi đàm phán với Vu Việt, một tấc cũng tranh.

Bảo Tôn và Dư Sơ vụng trộm nhìn ba người, thức thời lựa chọn làm mờ sự tồn tại của bản thân.

Hai người nói chuyện liên tục tới khuya, cho đến tận khi bên ngoài có người gọi dùng bữa mới chấm dứt.

Hai canh giờ đàm phán ngắn ngủi này chính là tiền thân của “Nhân Phong Hội Minh” không lâu sau. Nó ảnh hưởng trực tiếp đến vận mệnh chính trị của năm mươi năm sau này, hai thế lực lớn khởi bước từ đó, mỗi bên đều đi theo con đường phát triển huy hoàng của riêng mình…

Sau khi ăn xong, mọi người mệt mỏi đã sớm trở về nghỉ ngơi, trên thảo nguyên, ngoại trừ tiếng gió vù vù còn vang lên những tiếng thầm thì đứt quãng.

Sau khi được Dư Sơ hầu hạ rửa mặt, Mặc Phi ở một mình trong lều xoa bóp hai chân.

Bàn chân bị thương do chông nhọn thì cũng thôi, thế nhưng sự đau đớn do thiêu cháy lại cũng khó nói hết, nàng không dám đụng trực tiếp vào vết thương, chỉ có thể xoa ở bắp chân và mắt cá chân.

Lúc này bên ngoài vang lên âm thanh màn cửa bị xốc lên, Mặc Phi cũng không ngẩng đầu nói: “Dư Sơ, không cần phải chăm sóc ta cả đêm đâu, đi nghỉ ngơi đi.”

Người tới không trả lời, chỉ cất bước tới bên cạnh nàng, bóng dáng to lớn bao phủ cả thân người nàng.

Mặc Phi ngẩng đầu, hóa ra là Vu Việt.

“Chủ công, đã trễ như thế, sao vẫn chưa nghỉ ngơi?”

Vu Việt không trả lời, chỉ ngồi xuống cạnh nàng, nâng một chân của nàng, nhẹ giọng nói: “Bị thương nghiêm trọng quá, sao ngươi có thể chịu đựng được sự đau đớn như vậy?”

“Có lẽ là thần tiên đã giúp đỡ Phù Đồ.” Mặc Phi nói đùa.

Vu Việt ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có đôi khi bổn vương nghĩ Phù Đồ tới từ trên trời cao, chẳng biết khi nào sẽ lại đi mất.”

“Chủ công lo lắng nhiều rồi.” Mặc Phi nói nhẹ nhàng, “Nếu đã chọn ở lại, Phù Đồ sẽ không tùy tiện rời đi, trừ khi…”

“Trừ khi gì?”

“Trừ khi Chủ công ép buộc Phù Đồ đi.”

“Sao bổn vương có thể ép buộc…” Vu Việt nói được một nửa bỗng ngưng lại, ánh mắt hắn nhìn Mặc Phi sáng ngời, hồi lâu không nói.

Mặc Phi cụp mắt: “Chủ công yêu quý Phù Đồ, Phù Đồ chỉ có thể dùng cả đời đề báo đáp, nhưng trong đó không bao gồm Phù Đồ… Ưm.”

Lời còn chưa dứt đã biến mất giữa đôi môi, Vu Việt bỗng xiết chặt thắt lưng của “Hắn”, mạnh mẽ hôn đôi môi “Hắn”.

Hơi thở nóng cháy tràn ngập giữa hai người, sự tiếp xúc quen thuộc đó khiến người ta điên dại.

Vu Việt hơi buông ra, lại cắn nhẹ mấy cái, khàn khàn nói: “Lúc nào Phù Đò cũng phải phân rõ quan hệ với bổn vương như thế.”

“Nếu không rõ một chút, chỉ sợ tương lai sẽ oán hận.”

“Không đâu, bổn vương vĩnh viễn sẽ không thương tổn Phù Đồ.” Đôi môi của Vu Việt lướt qua trán “Hắn”, mí mắt, chóp mũi, rồi lại đến bên môi, “Bổn vương muốn Phù Đồ trở thành quốc sĩ, dưới một người trên vạn người, cũng muốn Phù Đồ trở thành người yêu quý nhất.”

“Chủ công có phần quá tham lam rồi.”

“Bổn vương rất tham đấy, không giữ chặt được đôi cánh của Phù Đồ, bổn vương mãi mãi không thể an lòng. Chưa từng có người nào có thể khiến cho bổn vương nôn nóng như thế, cho nên Phù Đồ, ngươi không thể không quan tâm được.”

“Nếu như Phù Đồ vẫn không muốn buông bỏ tôn ti của nam tử, lẽ nào Chủ công vẫn sẽ cứ tùy tiện đòi hỏi Phù Đồ giống như bây giờ hay sao?”

Mặc Phi bị Vu Việt đặt ở dưới thân người, hai tay đều bị kiềm chế. Chỉ có thể để mặc cho hắn hôn môi mình.

“Có lẽ vậy.” Vu Việt liếm vành tai của “Hắn”, trầm giọng nói: “Bổn vương sẽ khiến cho Phù Đồ quen dần với sự tiếp xúc của bổn vương, từ hôm nay trở đi, bổn vương sẽ không cho phép ngươi kháng cự, cũng không cho phép ngươi chưa chiến đã tháo lui nữa.”

Mặc Phi hơi loạn nhịp, có phần dở khóc dở cười. “Phù Đồ, buông bỏ những cố kị đó đi, Phù Đồ không nhận thấy là mình đã dần dần chấp nhận bổn vương rồi đó sao?”

Chấp nhận ư? Mặc Phi không biết, trước giờ nàng đều bó tay trước chuyện tình cảm, hơn nữa giới tính của bản thân cũng là một khảo nghiệm. Điều nàng thực sự để tâm không phải trở thành người của Vu Việt, mà là trở thành “Nữ” nhân của Vu Việt. Tình cảm của Vu Việt đối với nàng đã vượt lên trên giới tính, nếu như nàng thừa nhận, có lẽ hắn cũng sẽ không tức giận, thậm chí có thể còn thành hôn ngay tức thì.

Tình huống như vậy, không phải là mong muốn của nàng.

“Phù Đồ đang suy nghĩ gì thế?” Vu Việt lẳng lặng nhìn Mặc Phi. Mặc Phi nói: “Chủ công nói muốn Phù Đồ trở thành quốc sĩ, dưới một người trên vạn người?”

“Đương nhiên, Phù Đồ có tư cách này.”

“Vậy thì xin Chủ công hãy nhớ kĩ lời nói của hôm nay, tương lai Phù Đồ sẽ trở thành quốc sĩ nhất phẩm, bất kể có… có khúc mắc gì khác với Chủ công hay không, Chủ công cũng không được lay chuyển địa vị quốc sĩ của Phù Đồ.”

Vu Việt hơi kỳ quái, Phù Đồ trước hay chưa từng là người coi trọng địa vị, vậy thì lời nói của “Hắn” có thâm ý gì?

Mặc Phi lại nói: “Trừ điều đó ra, Phù Đồ không cần danh hiệu hay là… danh phận nào nữa. Chủ công có thể cho Phù Đồ lời hứa hẹn này không?”

Vu Việt yên lặng nhìn “Hắn”, trong lòng xoay chuyển không ngừng, thực sự khó có thể đoán được tâm tư của “Hắn”. Có điều câu nói “Bất kể có khúc mắc gì khác hay không” của Phù Đồ giống như đang ám chỉ “Hắn” đã dự định kĩ càng để trở thành người của hắn trong tương lai?

Vu Việt vui sướng không thôi, hắn thận trọng gật đầu nói: “Bổn vương hứa với Phù Đồ, vĩnh viễn không lay chuyển vị trí quốc sĩ của Phù Đồ.”

Phù Đồ sẽ không chạy thoát được nữa, “Hắn” sẽ là của hắn!

“Xin Chủ công đừng quên, ngài đã vi phạm lời hứa một lần, nếu như lại thất tín, Phù Đồ sẽ chết trước mặt ngài ngay lập tức.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play