Phóng ngựa ra khỏi Phí Thành, Lý Lân mang theo thiết giáp vệ thẳng đường về phía bắc. Bên ngoài thành cũng không phải là đại thảo nguyên như hắn tưởng tượng, mà là những dãy núi phập phồng, rừng núi rậm rạp cây cỏ
lan tràn.
Hồng sắc mã không hổ danh là Thiên Lý Danh Câu, chỉ
ngắn ngủi một phút mà đã thoát khỏi phạm vi của Phí Thành rồi. Đạo phòng tuyến thứ nhất của Phí Thành chỉ cách có hơn ba mươi dặm, với tốc lực
của nó chỉ hơn một canh giờ là có thể chạy tới. Hơn nữa đường từ ngoài
thành đều hướng thẳng về phía bắc nên là hắn cũng không sợ đi nhầm
đường.
Lướt qua một khe núi, Lý Lân liền cảm giác trên người phát lạnh, một cỗ cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng không tài nào kiềm chế
được dâng trào.
Lý Lân nắm chặt cương ngựa, sắc mặt dần trầm
xuống. Lại là cái cảm giác đó, đây chính là lần thứ hai kể từ khi rời
khỏi đế đô rồi. Lần trước là do tướng quân Ngự Lâm quân nói rằng nhận
chỉ thị của đại hoàng tử, ý đồ tập sát hắn ở đại doanh trung quân, thậm
chí còn chuẩn bị dược vật để đối phó với Thiết Giáp Vệ, quyết phải giết
cho bằng được Lý Lân. Lần này khi ra khỏi Phí Thành, cái loại cảm giác
đó lại lần nữa hiển hiện, cho hắn biết rằng ở con đường phía trước có
nguy hiểm tột độ, tùy tiện đi tới là có thể mất mạng như chơi.
- Đi đường vòng!!
Lý Lân quay người hướng về phía đông bắc mà chạy tới. Theo thế núi nhìn đi thì bên kia hẳn là có sông, chỉ cần có thể tới đó là có cách qua sông,
đi dọc theo sông là có thể tiếp tục lên phía bắc mà hoàn toàn tránh được một đường hung hiểm trước mắt.
Hai con ngựa vừa chạy vào núi thì có hai đạo thân ảnh quỷ mị xuất hiện tại chỗ mà Lý Lân vừa mới dừng lại.
- Bọn chúng chạy rồi! Mau đuổi theo!
Một gã thanh niên mặc bạch y tỉ mỉ dò tìm phương hướng, ánh mắt hắn nhìn về phía đông bắc núi.
- Phó hội trưởng, không phải chỉ là một hoàng tử của một trung cấp hoàng
triều thôi sao, đâu cần phải lãng phí công phu nhiều như vậy. Chỉ cần
đại quân của Thần Lang hoàng triều chúng ta tiến tới thì toàn bộ Đại
Đường chắc chắn sẽ bị hủy diệt triệt để, đến lúc đó thì mấy tên hoàng tử cũng là chết không chỗ chôn cho coi.
Một gã hắc y trung niên nhân mở miệng nói.
- Hách Liên Cung Phụng, tiểu tử kia có mang bên người một thiết thân hộ
vệ chính là nhị phẩm vương tọa thiết giáp vệ đó, cho dù đại quân có công phá được Phí Thành thì tiểu tử kia dưới sự bảo vệ của thiết giáp vệ đảm bảo không tổn thương dù chỉ một sợi tóc. Lần này bản thiếu mời ngươi
tới đây chính là hy vọng ngươi có thể chế trụ thiết giáp vệ kia, để ta
tự tay động thủ thu thập hắn.
Gã thanh niên vận bạch y này chính
là phó hội trưởng của Thiên Lang thương hội, Bắc Trạch Khiếu Nguyệt. Lý
Lân đoán không sai, khi hắn rời khỏi Phí Thành chắc chắn là phải có kẻ
báo tin, bằng không thì ba mươi vạn quân tiền trạm của Hắc Lang hoàng
triều cũng sẽ không cấp tốc lên đường như vậy. Mà sau khi hoàn thành
nhiệm vụ này thì Bắc Trạch Khiếu Nguyệt lại nhớ tới chuyện phát sinh
ngày đó mà uất hận vô cùng, chính mình là một Tiên Thiên nhất phẩm vương tọa, một thiên chi kiêu tử cuối cùng lại bị một tên hoàng tử của một
trung cấp hoàng triều, thực lực yếu kém, bằng vào ngoại vật mà khiến cho hắn phải chật vật không thôi. Hơn nữa tùy tùng của hắn cũng bị giết
chết. Ngay cả Quan Quan cũng rơi vào tay Lý Lân, không biết sinh tử ra
sao. Tuy hắn đã hoàn thành được nhiệm vụ cấp trên giao cho, nhưng hành
động trốn về một mình lại khiến cho không ít người lên án. Đệ tử thế gia tuy dễ thu được cơ hội hơn người, nhưng đồng dạng cũng phải chịu nhiều
phiền phức hơn người.
- Được, nếu ngươi đã chẳng ngại phiền phức
thì ta cũng không sao. Huống hồ ta cũng khá là hiếu kỳ với Thiết giáp vệ của Đại Đường. Không biết Đại Đường dùng phương pháp gì để khống chế
các Tiên Thiên cao thủ đây? Nếu như mà Thần Lang hoàng triều chúng ta có được loại thủ đoạn này thì chắc chắn chúng ta sẽ có công lớn rồi.
Hách Liên Cung Phụng khi nói tới đây thì trong lòng cũng có chút hưng phấn.
- Đúng thế, đại thái tử cũng rất tò mò đối với thiết giáp vệ của Đại
Đường, nếu chúng ta có thể tìm hiểu được bí mật của nó, chắc chắn sẽ có
mặt mũi trước đại thái tử.
Bắc Trạch Tiếu Nguyệt tỏ vẻ như là bí mật đã nắm trong tay. Xem ra hắn rất tôn trọng vị đại thái tử này.
Hách Liên gật đầu, Thiên Lang thương hội với tôn chỉ luôn lấy lợi ích làm
trọng sở dĩ tham gia vào việc chinh chiến của Hoàng triều là do có sự
điều khiển từ phía sau của Đại thái tử Thần Lang hoàng triều.
Đuổi theo mấy dặm đường, nhưng chỉ thấy toàn vết vó ngựa chứ không hề thấy
bóng dáng của Lý Lân. Trên mặt Bắc Trạch Tiếu Nguyệt hiện lên vẻ phiền
muộn vô cùng:
- Chiến mã của bọn chúng không tệ, nhưng mà chọn
sai hướng đi rồi. Phía trước không xa chính là sông Hắc Thủy. Nơi đó
chẳng có ai lui tới, như vậy chúng ta có giết hắn thì cũng chẳng ai hay, giết xong rồi ném xác xuống sông thì dù có là thần tiên cũng đừng nghĩ
tới chuyện có thể tìm thấy được hắn nữa.
Hách Liên cũng gật gật đầu:
- Chúng ta mau nhanh lên thêm chút!! Nếu chúng thực sự phóng ngựa tới gần sông thì có thể khiến cho cao giai linh thú chú ý lắm đấy.
Tuy
ven sông Hắc Thủy ít có người lai vãng, thế nhưng nơi này lại là chỗ để
cho linh thú giải trí, các cao giai linh thú thường hay tụ tập tới nơi
này, giống như là tra xét lãnh địa vậy. Mà ngay cả cao thủ Tiên Thiên
cũng không dám đơn giản tới gần, nếu không phải là điều kiện của Bắc
Trạch Khiếu Nguyệt đủ mê người thì Hách Liên tuyệt đối sẽ không đi cùng
hắn tới nơi này.
Ào ào...
Phía xa bỗng truyền tới tiếng
nước chảy, trên mặt Lý Lân liền lộ ra vẻ vui mừng, bởi hắn biết bản thân đã tới gần dòng sông phía trước rồi. Đối với sông Hắc Thủy hắn cũng chỉ có biết tên, chứ không hề biết được sự nguy hiểm của nó. Hắn cũng chỉ
mới tới Phí Thành, lúc nào cũng vội vàng an trí đại quân, không thì
luyện công để trùng kích huyệt đạo, nên không có thời gian đi tìm hiểu
thông tin nơi này. Bằng không hắn tuyệt đối sẽ không hướng về phía sông
Hắc Thủy mà chạy tới.
- Không hay!! Chúng đuổi theo.
Địch nhân cũng không hề che giấu khí tức trên người, hai đạo tinh mang mạnh mẽ phóng thẳng lên trời.
- Cao thủ Tiên Thiên!! Trong đó có một tên ít nhất đã là Tiên Thiên nhị phẩm vương tọa.
Nhanh chóng đoán được thực lực của đối thủ, Lý Lân cũng hiểu lần này căn bản không thể địch nổi.
Chiến mã tuy rằng lao đi rất nhanh, nhưng cước bộ của cao thủ Tiên Thiên còn
nhanh hơn nhiều, thế nên khoảng cách giữa song phương đang dần dần được
rút ngắn lại.
Lý Lân thầm ra quyết định, lệnh cho thiết giáp vệ
dừng ngựa lại. Ngay sau đó khí tức của Tiên Thiên nhị phẩm vương tọa từ
trên người nó cũng bộc phát, tinh mang hiện rõ, phóng thẳng lên trời,
phát ra một tiếng hống khiêu khích hai kẻ đang truy đuổi kia.
Vứt xe giữ tướng, Lý Lân cũng chỉ có thể hy vọng thiết giáp vệ có thể ngăn
cản được hai kẻ đó, để cho hắn có thời gian tranh thủ mà thoát thân.
Huyết hồng mã tựa hồ cũng cảm nhận được cái gì, nên điên cuồng lao thằng về hướng sông Hắc Thủy.
Vài phút sau, Lý Lân liền cảm nhận được
phía sau truyền tới động tĩnh vô cùng lớn, cao thủ Tiên Thiên toàn lực
giao chiến thì cho dù có cách vài dặm đường cũng có thể cảm nhận được.
Lý Lân rút chủy thủ ra, đâm thật mạnh lên mông ngựa. Huyết sắc mã bị đau đến mức rú lên, tốc độ tăng lên gấp bội.
- Chạy đi! Ở đây đã không còn chuyện của mày nữa rồi.
Lý Lân linh hoạt nhảy từ trên mình ngựa xuống, sau đó hướng thẳng về phía
rừng mà phóng đi. Chiến mã tuy tốc độ phải nhanh hơn so với bản thân
hắn, thế nhưng mục tiêu lại quá lớn, đối với cao thủ Tiên Thiên thì
riêng tiếng vó ngựa kia đã không khác gì một cái đèn báo hiệu, làm lộ
phương hướng của hắn. Lý Lân bỏ qua Huyết sắc mã cũng là vì nguyên nhân
này, hơn nữa hắn cũng hy vọng nó có thể hấp dẫn kẻ truy sát, cho hắn
thêm chút thời gian. Về phần số phận của nó thì hắn cũng chẳng còn có
tâm tư nào mà nghĩ tới. Nguy hiểm, phía trước có nguy hiểm !!!
Chưa có tiến nhập vào trong rừng rậm, nhưng trong lòng Lý Lân lại có những
xao động không tả. Cảm giác khi chấp hành nhiệm vụ lại lần nữa hiện lên
trong lòng hắn.
- Không nghĩ tới bản thân ở kiếp này cũng bị bức đến một bước này.
Lý Lân cười khổ, thế nhưng đôi chân hắn vẫn linh hoạt. Hắn di động vô cùng nhanh, cành khô đứt gãy, lá rơi cũng không một chút biến hóa, cứ như
hắn là một trận gió nhẹ thổi qua vậy, không hề để lại một chút dấu vết
nào.
Lý Lân cũng không quá hiểu rõ năng lực của cao thủ Tiên
Thiên, hắn không biết rằng bản thân có thể triệt để trốn vào trong rừng
hay không nên hắn đành phải tận lực ẩn dấu hành tung của bản thân. Thiết giáp vệ cũng bị hắn hy sinh luôn, bởi hai tên tiên thiên cao thủ vây
công thì thiết giáp vệ cũng không thể nào chống đỡ lâu được. Mặc dù cũng tiếc khi tổn thất thiết giáp vệ, nhưng so với mạng nhỏ của mình thì hắn còn biết nặng nhẹ. Bởi không có Thiết giáp vệ bảo hộ thì sau này hắn
phải tự nhờ vào chính mình rồi.
Hô…!
Một trận gió nhẹ thổi qua, Lý Lân đang phiêu hốt về trước thì bỗng nhiên cứng đờ lại, trong lòng bất an.
- Bọn chúng chia ra rồi!!!
Lý Lân nghiến răng, tình huống nguy hiểm nhất đã xảy ra. Địch nhân chắc
chắn là đang nhắm tới hắn, chỉ muốn ngăn lại Thiết giáp vệ nên lưu lại
một người. Còn tên kia rất nhanh sắp đuổi tới nơi rồi.
Tê…!!
Từ phía xa bỗng truyền đến tiếng gầm gào, sắc mặt Lý Lân khẽ biến, ngay
lập tức điều chỉnh phương hướng, chạy thẳng về hướng sông Hắc Thủy, bởi
hắn nhận ra rằng, Huyết hồng mã nhất định đã bị đuổi kịp, hơn nữa còn bị giết chết.
Bây giờ đến tâm báo thù hắn cũng chẳng có được, chỉ
một mực chạy về phía trước, muốn tìm lấy cho mình một con đường sống mà
thôi.
Đáng tiếc, cao thủ Tiên Thiên thần bí kia lại vượt qua cả
sự tưởng tượng của hắn, mặc dù hắn đã biến hóa phương hướng di chuyển
không ngừng, nhưng cảm giác bị đè nặng trong lòng vẫn luôn tồn tại,
không những thế, áp lực càng ngày càng lớn dần lên.
Lướt qua một
khe núi, một con sông to lớn mênh mông nghìn trượng liền xuất hiện trước mắt. Nếu như không phải có thể nhìn thấy được bờ bên kia thì Lý Lân cho rằng đây là một phiến hải dương.
Nước sông cũng không chảy xiết, dòng nước trong suốt nhưng lại không thấy đáy. Trên bãi ghềnh ven sông
thấy chi chít dấu chân dã thú, nhưng mà bây đến cái bóng cũng chẳng có
một cái. Phía trước đó không xa có chục cái rễ cây tạo thành một cái
hốc, từ bên trong tỏa ra cảm giác hun hút, sâu thẳm. Không nói tới việc
bên trong có dã thú hay không, nhưng chỉ cần nhìn địa hình bên ngoài
thôi, Lý Lân cũng không dám chạy vào. Hắn không muốn biến thành con rùa
trong hũ cho người ta bắt.
- Chết tiệt!
Trên mặt Lý Lân
hiện lên nét tuyệt vọng. Trừ cái hốc cây đó ra thì ở nơi này chả còn nơi nào có thể cho hắn ẩn núp. Cảm thụ được sát khí ngày càng đến gần mình, Lý Lân cảm thấy có chút túng quẫn vô cùng.
Ở trong rừng, nơi
cách Lý Lân khoảng ngàn mét, Bắc Trạch Khiếu Nguyệt đang điên cuồng lao
đi, trên mặt tràn ngập vẻ uất nghẹn, xấu hổ. Đường đường là một nhất
phẩm vương tọa như hắn mà lại bị địch nhân dùng kế điệu hổ ly sơn đùa
giỡn. Hơn nữa trong lúc truy kích còn có mấy lần suýt chút nữa thì bị
mất dấu. Nếu không phải trên người Lý Lân còn lưu lại khí tức của Huyết
sắc mã thì hắn có muốn truy cũng không truy nổi.
- Tiểu vương bát đản, ngươi trốn không nổi đâu. Bản thiếu gia mà bắt được ngươi thì chắc chắn sẽ rút gân ngươi, lột da ngươi, băm thây ngươi thành vạn mảnh.
Bắc Trạch Tiếu Nguyệt khẽ gầm. Hắn đã tập trung toàn bộ khí tức của Lý Lân, tuyệt đối sẽ không để cho hắn chạy mất nữa…
Chạy tới bờ sông, Bắc Trạch Khiếu Nguyệt há hốc mồm!!!
Người đâu?
Rõ ràng hắn cảm thụ được khí tức của tên đó ở nơi này, nhưng đến một cái bóng cũng chẳng có là sao?
- Không phải là nhảy vào trong sông Hắc Thủy đó chứ?
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt hơi chần chừ liền bước tới bên bờ sông. Hắn đưa mắt
nhìn xung quanh, chẳng có một bóng hình gì hết. Cuối cùng ánh mắt hắn
liền liếc về cái hốc cây sâu hun hút kia.
Bởi vì tới được bên
sông nên khí tức của Huyết sắc mã đã sớm biến mất, không thể nào nhờ vào đó để tìm người được nữa. Bằng không thì hắn cũng không phải khổ não
như vậy.
- Mau ra đi! Bản thiếu gia phát hiện ra ngươi rồi!
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt hít một hơi dài, quay người lại phía cái hốc cây kia mà lên tiếng.
Hốc cây chẳng hề có một âm thanh nào đáp trả, không nói tới Lý Lân là một
người còn sống, đến một cái lông thỏ cũng chẳng có. Điều này khiến cho
Bắc Trạch Tiếu Nguyệt có chút hoài nghi phán đoán của bản thân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT