Sự trầm mặc bao phủ lấy mọi người, chúng nữ đều chờ đợi quyết định của Tần Tuyết Linh, trưởng công chúa đưa ánh mắt đầy trách cứ nhìn về phía Lý
Lân, hơn nữa lại thêm ra một chút u oán.
Thương Long đại lục mặc dù là nhất phu đa thê, nhưng mấy nữ tử ưu tú lại chỉ muốn có một trượng phu, với tiềm lực thiên phú của Tần Tuyết Linh
thì cả đời không kết hôn cũng là chuyện bình thường, với cái thói hoa
tâm của Lý Lân cũng không xứng với nàng.
Một lúc sau, hai mắt Tần Tuyết Linh mở ra, hận ý trên mặt đã biến mất, nhưng thay vào đó là sự u oán sầu thảm.
- Trừ nàng ra, ngươi còn có mấy nữ nhân nữa?
Lời nói của Tần Tuyết Linh khiến cho Lý Lân đờ mặt ra, bởi vấn đề này hắn không biết phải trả lời thế nào cho phải.
- Ngươi hẳn là Tần Tuyết Linh, vị hôn thê nhân loại của Lý Lân.
Một thanh âm lãnh ngạo từ phía sau lưng Lý Lân truyền tới.
Chúng nữ quay đầu lại, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, Ngao Vô Tình mới rồi
còn đang ở dưới sinh mệnh thụ mà hấp thu nay đã đứng ở sau lưng mọi
người. Mọi người đều là cao thủ cấp Võ Tôn , thế nhưng lại không thể
phát hiện ra được nàng ta đứng ở sau lưng từ khi nào. Thực lực này khiến cho mọi người phải biến sắc, bởi đây cũng là một nữ nhân thực lực cường đại, ánh mắt nhìn Lý Lân càng thêm nét cổ quái.
- Đương nhiên, Lý Lân cũng từng nói với ta về ngươi, tên này đích thực
là một kẻ háo sắc thành tính, Tuyết Linh muội muội hẳn cũng đã nhìn ra.
Trên mặt Ngao Vô Tình là một nụ cười thản nhiên, không kiêu không ngạo,
vô cùng hòa hảo, khiến cho người khác bất giác sinh ra hảo cảm với nàng.
Nhưng lời nói của nàng khiến cho gân trán Lý Lân nổi lên ầm ầm, cái gì
mà háo sắc thành tính chứ, nếu ở kiếp trước có bốn nữ nhân thì có bị gọi thế cũng thôi. Nhưng ở Thương Long đại lục này, ba vợ bốn nàng hầu là
chuyện thường tình, coi như mình cũng đâu có đủ bốn nữ nhân đâu, à nhầm, là ba nữ nhân, một nữ long, cái này vẫn nằm trong phạm trù của nam nhân mà thôi.
Khuôn mặt Tần Tuyết Linh đỏ lên, nàng tự nhiên hiểu được lời của Ngao Vô Tình có ý gì, hiển nhiên là muốn nhắc tới chuyện nàng mới phá thân
không lâu, khiến cho Tần Tuyết Linh vốn luôn muốn che giấu bí mật này
cảm thấy thẹn thùng vô cùng.
Ngao Vô Tình tự nhiên cũng cảm thấy được thần sắc Tần Tuyết Linh biến
đổi, nàng bước lên từng bước, thân thiết nắm lấy tay Tần Tuyết Linh.
- Tuyết Linh muội muội, ta bằng này tuổi rồi cho nên sẽ gọi ngươi là
muội muội, ta biết muội cảm thấy ủy khuất, bởi đến ta, lúc trước khi
biết tên hỗn đản này còn có hai nữ nhân nữa cũng suýt chút nữa đánh chết hắn, nhưng lúc đó hắn đã đắc thủ rồi. Cho dù có đánh chết hắn thì làm
gì được. Chẳng lẽ chúng ta phải sống cô độc cả một đời sao? Muội muội
đừng tự khiến cho bản thân bị thương tổn mà để cho tên hỗn đản này tiêu
diêu tự tại bên ngoài, cái này cũng quá bất công rồi.
Ngao Vô Tình nói vậy khiến cho Tần Tuyết Linh gật đầu không thôi.
Trưởng công chúa với Lâm Vãn Tình ở bên cạnh cũng cảm thấy đau đầu không thôi, bởi thủ đoạn của Ngao Vô Tình khiến mọi người âm thầm khâm phục.
Chuyện tình giữa Lý Lân với Ngao Vô Tình ra sao bọn họ cũng không rõ
ràng lắm, nhưng Ngao Vô Tình đầu tiên thì mắng Lý Lân, để có thể lấy
lòng Tần Tuyết Linh, giúp nàng tiêu trừ đi oán hận, sau đó lại nói ra
chuyện Lý Lân có nữ nhân khác, làm cho nàng thêm khẩn trương, cuối cùng
là khiến Tần Tuyết Linh nhận nàng, hóa giải đi khúc mắc còn trong lòng
Tần Tuyết Linh.
Thấy Ngao Vô Tình và Tần Tuyết Linh càng thêm thân mật, trưởng công chúa với Lâm Vãn Tình chỉ biết nhìn nhau mà cười gượng. Thiên chân, thực sự
là quá thiên chân rồi, lịch duyệt của Tần Tuyết Linh còn quá mỏng, ở
trên phương diện tình cảm còn thiếu sót nhiều, nếu như là Lâm Vãn Tình
hay trưởng công chúa thì hẳn sẽ không xảy ra loại tình huống này. Nhưng
mà chuyện nam nữ này thì các nàng đúng là không tiện nhúng tay vào.
Lạc Khuynh Thành đến gần Lý Lân, khẽ giọng nói:
- Ngươi thế mà lại thích một đầu linh thú, bản cô nương thực sự đã nhìn nhầm ngươi rồi.
- Cút!
Lý Lân hung hăng trợn mắt nhìn nàng, đáng tiếc Lạc Khuynh Thành căn bản
không sợ, ngược lại thản nhiên trợn mắt trừng lại Lý Lân.
Có lẽ thực sự có duyên phận kỳ diệu, ngũ nữ kế thừa lực lượng của nguyên tố chi tổ thì cá tính cũng không giống nhau, quan hệ có thân có sơ.
Trưởng công chúa với Lâm Vãn Tình là một đôi ăn ý, bọn họ phối hợp tốt,
thân mật, Lạc Khuynh Thành hoạt bát năng động lại không có thân với Tần
Tuyết Linh, ngược lại rất có duyên với Lý Yên Nhiên, hai người tựa như
là hình với bóng vậy. Chỉ có Tần Tuyết Linh quan hệ với đôi bên không tệ nhưng cũng không coi là thân.
Ngao Vô Tình đang bồi đắp cảm tình cùng với Tần Tuyết Linh thì khẽ liếc
mắt nhìn Lý Lân một cái đầy ẩn ý, ánh mắt thâm thúy đó khiến cho Lý Lân
rất khó chịu. Tuy có thể thu phục được Tần Tuyết Linh, nhưng nhìn tâm
tình của Vô Tình đại tỷ cũng không khá lắm, hiển nhiên nàng cũng không
có rộng lượng như biểu hiện ra bên ngoài đối với Tần Tuyết Linh. Nhất là sau ánh nhìn hòa hợp với Tần Tuyết Linh, thì đầy phần oán thầm đối với
Lý Lân.
- Tâm tư nữ nhân thật sự là khó nắm bắt a.
Có thể xử lý được vấn đề của Tần Tuyết Linh, thấy chúng nữ tiếp xúc hơn, hữu hảo hơn, Lý Lân lắc đầu, đưa mọi người vào không gian Lục Mang
Tinh. Hắn cảm thấy cho dù có đánh nhau trong không gian Lục Mang Tinh
thì cũng chẳng có vấn đề gì xảy ra hết.
Ở bộ chỉ huy của Lý Lân, bạch y thiếu niên đang múa bút thành văn, thần
sắc trên mặt phấn khích vô cùng, có lúc tán thưởng, lúc lại nhíu mày,
khiến cho Lý Lân cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu.
Nhìn đồng hồ cát bên cạnh, Lý Lân lên tiếng hỏi:
- Tiểu tử, một khắc đã qua rồi, chuyện của ngươi xử lý xong chưa?
Lý Lân căn bản không hề khiến cho Chu Thiên Bảo phản ứng, tựa như tên
này đã biến thành một khoa học gia điên cuồng, nghiên cứu đến mất ăn mất ngủ, đối với sự quấy nhiễu của ngoại giới coi như không có cảm nhận gì.
Lý Lân chậm rãi đi tới, khi thấy được hắn đang nghiên cứu gì thì cảm
thấy kinh ngạc không thôi. Đưa tay cầm một phần tài liệu lên, sau đó đọc từng chút một, hắn càng nhìn càng thêm ngưng trọng, đồng thời trong mắt hiện vẻ hưng phấn vô cùng.
- Những thứ này đều do ngươi làm sao, quả như Thắng Nam nói, ngươi là
thiên tài, thiên tài tuyệt đối. Lần này thực sự là nhặt được bảo rồi.
Lý Lân cảm thấy hưng phấn không thôi.
- Không, ta thua rồi, từ hôm nay ta sẽ làm thư đồng của ngươi.
Chu Thiên Bảo giương đôi mắt tràn đầy vẻ suy sụp mà nhìn Lý Lân.
Lý Lân ngạc nhiên, nhưng khi thấy trong tay đối phương cầm cái gì, hắn liền hiểu ra.
- Vì sao, mấy thứ này ngươi làm rất tốt, cho dù là ta, thì cũng không thể làm tốt đến như thế.
Lý Lân thẳng thắn nói, đối với mấy vấn đề này tuy có được trí nhớ của
kiếp trước thì hắn cũng không làm được, thậm chí có những thứ thông tin
vô cùng nhiều, thủ thuật cũng cần rất nhiều. Thế nên, Lý Lân cũng phải
thừa nhận bản thân mình cũng không bằng được Chu Thiên Bảo, chỉ nói đến
việc hắn trong thời gian ngắn ngủi như thế này có thể nghĩ ra được nhiều thứ đến như vậy, có thể gọi là tuyệt thế thiên tài quả là không ngoa.
- Không, ta vẫn chưa hoàn thành lần đánh cuộc này, vấn đề này ta chưa giải quyết được.
Nói rồi Chu Thiên Bảo đưa thứ đang cầm trong tay cho Lý Lân.
Lý Lân cúi đầu nhìn, vừa thấy thì trên mặt lộ ra ý cười, bởi vấn đề phía trên rất đơn giản, chỉ có một câu hỏi: “Chế độ như thế nào thì mới có
thể khiến cho thế lực phát triển lớn mạnh không ngừng?” Lý Lân viết đế
chế, quân chủ, lập hiến, ba loại thể chế. Đương nhiên chủ nghĩa khoa học xã hội thì hắn không có đưa vào, bởi đại lục này là thế giới cổ võ,
cũng không có đất cho chủ nghĩa khoa học xã hội.
- Vấn đề này thì cho dù là bất luận kẻ nào cũng không thể giải quyết
được, đó là một vấn đề khiến cho toàn nhân loại phải cảm thấy nhức nhối
đó.
Lý Lân nói, hắn cũng không muốn dùng cái cớ này để bắt Chu Thiên Bảo lưu lại, bởi với trí tuệ của Chu Thiên Bảo, có thể làm ra những điều to
lớn, còn việc làm tiểu thư đồng cho Lý Lân thì chỉ là lời nói đùa mà
thôi. Tuy rằng hắn còn trẻ nhưng tuyệt đối có năng lực đảm nhiệm chức vụ quân sư cho một phương thế lực rồi.
- Nhưng ba loại thể chế mà ngươi đưa ra đều có thể, trong đó có ưu
khuyết ra sao ta đều tính qua, chỉ là cuối cùng vẫn không thể chọn được
đáp án cuối cùng.
Nói rồi hắn đưa một đống thứ gì đó mà hắn viết ra cho Lý Lân, trên trang giấy toàn là chữ dùng bút lông ngỗng viết thành, bởi sau khi Lý Lân
phát minh ra bút lông ngỗng, vì nó đơn giản tiện gọn cho nên thịnh hành
khắp Đại Đường, Chu Thiên Bảo tuy tiếp xúc có hạn nhưng nhờ vào bản lĩnh văn chương của mình thì vẫn có thể viết được tốt. Chỉ có điều là phần
phân tích ưu khuyết này không bằng được những bản báo cáo của đám chuyên gia mà thôi, nhưng có thể dùng một khắc thời gian để hoàn thành thì Lý
Lân càng thấy kinh hãi, ánh mắt nhìn Chu Thiên Bảo tựa như là nhìn quái
vật vậy.
- Đừng có nhìn ta như thế, thua thì tức là thua, từ hôm nay trở đi, ta sẽ là thư đồng của ngươi.
Chu Thiên Bảo nói rất chân thành.
Lý Lân gật gật đầu nói:
- Ta nhận vậy, thành thư đồng của ta rồi thì đánh cuộc của chúng ta đến đây là dừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT