Từ trước tới nay, Tần vương chưa từng xuất thủ trước mặt người khác, càng không ai biết thực chân chính của người này. Nhưng Vũ vương lại cực kỳ kiêng kỵ, tự nhiên càng làm cho người này càng thêm thần bí. Cho tới bây giờ, đã có mười mấy phiên vương bị vị thái tử này thuyết phục, trở thành người ủng hộ kiên định của mình, cũng làm cho Tần vương trở thành một trong chư vương có thể ngay mặt chống lại Vũ vương trong Đại Đường này.
Người thứ ba cũng không phải là Tứ đại hoàng tử có sát tính nặng nhất – Sát Sinh Vương Lý Thanh Phong, mà là hoàng tử đời thứ năm Đại Đường đương thời, Thừa Càn thái tử. Mặc dù chư vương trong vương thành Đại Đường, hoàng tử đời thứ năm có tuổi nhỏ nhất, thực lực yếu nhất. Nhưng thực lực Thừa Càn thái tử không như Tần vương cùng Vũ vương, cũng không khí phách mạnh mẽ, nhưng mạnh vì gạo bạo vì tiền, bản thân làm việc quyết đoán, dần dần làm cho rất nhiều trưởng lão trong trưởng lão viện tán thành, cũng là vị vương gia duy nhất trong chư vương Đại Đường dùng mị lực cá nhân mà thu phục các phiên vương.
Trừ ba vị hoàng tử lộ hết tài năng, trước mắt chỉ có vài người có khả năng chiếm lấy vị trí thái tử còn lại. Trong đó, người được xem trọng nhất chính là Sát Sinh Vương Lý Thanh Phong đang cực kỳ chói mắt trên chiến trường phía bắc, cùng với Hán vương Lý Lân có thực lực tăng nhanh tạo thành sóng gió khôn cùng ở Hắc Thủy vương thành. Về phần sáu đời hoàng tử khác, vì không có ai đột phá Tiên thiên, không thể phong vương. Hiện tại đã dần mờ đi dưới tầm mắt mọi người. Đại hoàng tử cực kỳ có khả năng chiếm được ngôi vị Hoàng đế nhất năm đó thì lại càng không chịu nổi, thậm chí đã cam nhịu, vô luận là trong triều hay là trưởng lão viện đều gần như không có người duy trì. Nhị hoàng tử thì còn có vài người duy trì, nhưng thực lực chậm chạm không thể đột phá vương tọa, lực ảnh hưởng càng ngày càng giảm đi. Có thể nói, khả năng trở thành thái tử đã cực kỳ bé nhỏ. Trước khi Đại Đường chưa tăng cấp, chư vị hoàng tử vẫn tiếp tục triển khai giao phong. Các hoàng tử sáu đời muốn lưu lại kinh sư muốn gần quan được lộc chỉ trở thành kẻ hi sinh, dù sao, so với những lão gia hỏa kia thì bọn họ thật sự còn quá non.
Phủ đệ Vũ vương.
Hiện tại Vũ vương đã muốn mở phủ xây nha, mặc dù Vũ vương phủ không to lớn như hoàng cung Đại Đường, nhưng vượt xa phủ đệ các phiên vương khác. Nhưng hôm nay tâm tình Vũ vương không tốt, vì cái gì cái tên tiểu tử mình có thể tùy tay bóp chết lại trưởng thành tới trình độ mình không thể không kiêng kỵ. Đây là chuyện khó tiếp nhận nhất trong cuộc đời mấy trăm năm của Vũ vương. Hiện tại, ba người Ngụy vương Hàn Vương Tề Vương bên trưởng lão viện được Vũ vương tìm đến, lão bắt đầu coi trọng đối thủ đã rời xa trung tâm quyền lực Đại Đường này.
- Vũ vương, tuy ba người ta không biết thực lực chân chính của Hán vương điện hạ, nhưng chỉ thấy vài lần xuất thủ thì đã vượt xa chúng ta. Ba người ta có liên thủ cũng còn xa mới bằng được.
Ba người Ngụy vương chua xót nói. Ba vị vương gia là cao thủ trưởng lão viện, lại không bằng một phần của phiên vương kia. Bằng vào chiến lực nửa bước Võ Hoàng của ba người, trong toàn bộ Đại Đường có địa vị rất cao. Nhưng từ khi Vũ vương đột phá Võ Hoàng cấp, cấp bậc giữa song phương đã cách ra, hơn nữa, Vũ vương càng thêm có lực ảnh hưởng trong toàn Đại Đường, ba người Ngụy vương không dám chậm trễ.
- Dựa theo như lời của các ngươi, Lý Lân đã có tu vi Hoàng cấp?
Vũ vương trầm giọng nói.
- Hoàng cấp thì không dám nói, nhưng tuyệt đối vượt xa nửa bước Võ Hoàng!
Hán vương trầm giọng nói.
- Không sai, hơn nữa, mấy chi bộ đội dưới trướng Hán vương có một loại chiến trận hợp kích, thoát nhìn giống như là binh trận thượng cổ. Chỉ là không biết Hán vương nắm giữ bao nhiêu phần.
Tề vương trầm giọng nói, binh trận thượng cổ là thành tựu cao nhất của binh gia, hiện tại thì phần lớn hoàng triều đều khổ cực truy tìm. Đáng tiếc, tại một đế quốc thượng cổ tan biến thì binh gia cũng chịu tai nạn, rất nhiều binh trận cũng đã thất truyền, không nói Đại Đường chỉ là hoàng triểu trung cấp, cho dù là hoàng triều cao cấp cũng chưa chắc đã nắm trong tay binh trận đầy đủ. Có lẽ chỉ có ba đại thế lực siêu cấp ở Trung Vực mới có binh trận đầy đủ.
- Chiến lực cấp Võ Hoàng, binh trận thượng cổ, xem ra bản vương thật sự bỏ qua môt tồn tại không nên có rồi. Ngô Khởi, ngươi mang theo thư tay của bản vương cùng với giáp binh dưới trướng đi Hắc Thủy vương thành. Nếu có cơ hội thì thu lấy Hắc Thủy vương thành.
Vũ vương vừa nói xong, một tên võ tướng trung niên xa lạ cung kính đáp.
- Vũ vương điện hạ, ngài muốn…?
Ngụy vương kinh ngạc, toàn bộ Đại Đường, người nào không biết Hán vương Lý Lân cùng Vũ vương là tử đối đầu, Vũ vương muốn giúp Hán vương thu lấy Hắc Thủy vương thành, đây quả thực là chuyện khó tưởng.
- Hừ, bản vương quyết định còn phải nói cho ngươi!
Vũ vương trầm giọng nói.
Ngụy vương không nói gì, chỉ có thể cùng Hán vương, Tề vương cáo từ rời đi. Hiện tại song phương đã không còn ở cùng một cấp bậc, nếu trước lúc Vũ vương đột phá Võ Hoàng, ba người dùng thuật hợp kích đủ để khiến cho Vũ vương coi trọng cùng lễ ngộ. Hiện tại, Vũ vương đã ở tầng thứ khác, giá trị của ba người tự nhiên giảm nhiều. Hơn nữa, ba người tự do tự tại đã quen, không muốn bị Vũ vương trói buộc, nhiều lần cự tuyệt lời mời của Vũ vương, sớm đã khiến cho Vũ vương khó chịu. Bởi vậy, khi thấy sắc mặt Vũ vương không tốt, ba người sáng suốt lựa chọn cáo lui.
Sau khi ba người rời đi,v võ tướng Ngô Khởi cau mày nói:
- Vương gia, thật sự phải trợ giúp Hán vương sao?
Thần sắc Vũ vương cũng ngưng trọng hơn vài phần:
- Ngươi cứ đi nhìn một chút, nếu Hán vương thực sự có thực lực như lời ba người Ngụy vương thì không cần ngươi xuất thủ. Hơn nữa, bản vương cũng muốn nhìn xem thái độ của hắn, hi vọng hắn không làm ta thất vọng.
- Vậy chuyện của tiểu vương gia?
Ngô Khởi rất rõ Vũ vương yêu thương con trai duy nhất của mình thế nào.
- Hừ, không có tiền đồ thì chết cũng chết rồi. Chỉ cần bản vương không chết, hậu nhân lúc nào cần thì cũng được.
Vũ vương lãnh đạm, đối với người như lão, một đứa con trai thật sự không coi là gì, dù sao lão đã đột phá Võ Hoàng, thọ mệnh cực dài, muốn con cháu thì sinh tiếp là được. Vũ vương chưa bao giờ để ý tới cách nghĩ của người khác, làm việc đa phần là tùy tâm sở dục. Huống chi, lên cấp Võ Hoàng, nhãn giới của lão trở nên rộng mở rất nhiều, nhìn nhận vấn đề tất nhiên cũng khác trước rất nhiều.
- Dạ!
Ngô Khởi đổ đầy mồ hôi, không dám nhiều lời nữa.
Cùng lúc đó, trong phủ Tần vương, Tần vương với một thân vương bào nghe thủ hạ cần thận báo cáo, thần sắc cũng dần trở nên ngưng trọng. Tần vương nhìn khoảng hơn ba mươi, rất giống với hoàng đế Đại Đường đời thứ ba, tuy răng không làm hoàng đế, nhưng khí tức hoàng giả trên người rất nặng, giống như gã là hoàng giả trời sinh.
- Vương gia, hiện tại xem ra lão tổ tông chú ý Hán vương đã vượt qua tưởng tượng của chúng ta! Chúng ta vẫn quá coi thường hắn rồi!
Một gã phiên vương mở miệng nói, chẳng ai ngờ được tình báo về Hán vương lại được Đại Đường lão tổ biết đầu tiên. Điều này cũng nói cho mọi người biết, Đại Đường lão tổ có thái độ để ý nhường nào. Vốn tưởng rằng lão tổ tông cao cao tại thượng, rất nhiều chuyện sẽ không quá chú ý, hiện tại xem ra mọi người đều hoàn toàn sai lầm. Lão tổ tông đã phát triển được thiên hạ to lớn như thế, há có thể là người bình thường. Một đời hùng tài đại lược thì sao có thể trầm luân bởi năm tháng.
- Nếu bản vương không lầm, hiện tại Hán vương vẫn chưa tới mười lăm tuổi a!
Giọng nói của Tần vương rất dễ nghe, dường như rất hoàn thiện, nhưng lại cất dấu một chút khí phách bạo ngược.
- Chuẩn xác mà nói, hiện tại Hán vương chưa tới mười bảy tuổi, mười bảy tuổi đã là cao thủ Hoàng cấp, e rằng trong toàn bộ đại lục cũng không tìm được vài người a!
Một trung niên văn sĩ bên cạnh nói.
- Ngụy Thu! Bây giờ ngươi khởi hành đi Hắc Thủy vương thành, mang theo thân vệ của bản vương. Nếu trong quá trình chinh chiến mà Hán vương không thể thành công thì có thể ra tay giúp hắn một phen.
Tần vương trầm giọng nói.
- Thuộc hạ hiểu rõ!
Văn sĩ trung niên cung kính hành lễ.
- Tần vương, hiện tại ngươi lại lấy lòng Hán vương?
Một tên phiên vương khác khó hiểu hỏi, lấy thực lực cùng địa vị trước mắt của Tần vương, dù thực lực Hán vương có tăng lên nhiều nhưng e rằng cũng khó uy hiếp được địa vị của gã. Tuy lão tổ tông để chư vương Đại Đường ra tay hiệp trợ, nhưng bày tỏ chút ý tứ là được rồi, không cần thiết phải phái thân vệ của mình đi a!
- Có một số việc nên sớm chuẩn bị cũng không phải là sai!
Tần vương cao thâm mạc trắc nói.
Trong phủ Thừa Càn thái tử, phong hào của Thừa Càn thái tử chính là Thành vương, nhưng mọi người vẫn quen gọi y là Thừa Càn thái tử. Mặc dù hoàng tử đời thứ năm không có thực lực bằng hoàng tử đời trước, nhưng Thừa Càn thái tử cũng có ưu thế, đó là lực ảnh hưởng tại trong triều. Cho dù là Lý Chấn Uy trên triều đình cũng không có nhiều triều thần thân cận như Thừa Càn thái tử. Trong các quan lớn châu phủ ở Đại Đường, lực ảnh hưởng của Thừa Càn thái tử cũng vượt xa các phiên vương khác. Cái này cũng quan hệ tới chuyện Thừa Càn thái tử chủ động nhường vị cho Lý Chấn Uy. Cuối đời thứ năm, Thừa Càn thái tử đã giám quốc, toàn bộ thiên hạ gần như năm trong bàn tay y, triều đình Lục Đại Đường hoàng Lý Chấn Uy có rất nhiều cựu thần là do Thừa Càn thái tử phát hiện cùng đề bạt. Trong mười tám châu Đại Đường đã có một nửa là nhân tài do Thừa Càn thái tử phát hiện tọa trận. Đây là một phần giá trị tư bản trọng yếu đủ để Thừa Càn thái tử cạnh tranh với rất nhiều hoàng tử khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT