Lắc lắc người đứng lên, Tiếu Mạch đề phòng nhìn Ly Nhật Diệu, mái tóc do giãy giụa mà rơi tán loạn trên vai, trên mặt là tái nhợt, hoảng sợ cùng với đau thương, đôi môi mất tự nhiên sưng đỏ, cổ và trong ngực lộ ra dấu vết bị tàn sát bừa bãi.
Phát hiện ánh mắt Ly Nhật Diệu dừng lại trên người chính mình, Tiếu Mạch cuống quýt đem y phục bị xé rách mặc vào, nhưng ngay cả như vậy cũng vô pháp hoàn toàn che đậy dấu vết Ly Nhật Diệu lưu lại. Ly Nhật Diệu nhìn chăm chú xuống, Tiếu Mạch tay cầm vạt áo hơi hơi run rẩy.
“Tiểu…..”
Thấy Tiếu Mạch trong mắt là kinh hoảng, sợ hãi cùng bi thương, Ly Nhật Diệu giống như lọt vào ngũ lôi oanh đỉnh, nháy mắt khôi phục thanh tỉnh. Trẫm….. Tiểu tử kia bị thương, trẫm thế nhưng thương tổn tiểu tử kia! Ly Nhật Diệu hoảng sợ mở to mắt tự trách.
“Tiểu tử kia!”
Ly Nhật Diệu bước nhanh đi đến bên người Tiếu Mạch, hắn vươn tay nghĩ muốn đem Tiếu Mạch ôm vào ngực.
“Không cần!”
Khi Ly Nhật Diệu đưa tay ra, Tiếu Mạch sợ hãi kêu thối lui về phía sau. Nhìn thấy Ly Nhật Diệu tiến đến, Tiếu Mạch thất kinh, Tiếu Mạch sợ hãi nên không có phát hiện Ly Nhật Diệu gọi y ‘tiểu tử kia’.
Tiểu tử kia! Nhìn hai tay trống không, Ly Nhật Diệu vô cùng mất mác cùng hối hận, hắn tối không muốn, tối không hy vọng chính là nhìn thấy Tiếu Mạch bị thương tổn, mà kết quả cuối cùng chính hắn làm cho Tiếu Mạch bị thương tổn sâu nhất.
“Thực xin lỗi, tiểu tử kia, thực xin lỗi!”
Bất đắc dĩ thu hồi tay, Ly Nhật Diệu bi thống tự trách hướng Tiếu Mạch giải thích. Đúng vậy, Ly Nhật Diệu rất “muốn” Tiếu Mạch, nhưng quyết không hy vọng dùng sức mạnh cùng thủ đoạn làm cho Tiếu Mạch thuần phục. Hắn thống khổ, tự trách, phẫn nộ, thậm chí oán hận chính mình lúc trước ‘sở tác sở vi’.
sở tác sở vi: hành động đã làm.
“Thực xin lỗi, tiểu tử kia! Là lỗi của trẫm, thực xin lỗi! Tha thứ trẫm, tiểu tử kia!”
Ly Nhật Diệu cúi đầu không dám nhìn Tiếu Mạch, sợ nhìn thấy trong mắt y chỉ còn lưu lại chán ghét và sợ hãi đối với hắn. Lời nói tự trách không ngừng từ trong miệng Ly Nhật Diệu thốt ra, đế vương cao ngạo lúc này giống như hài tử làm sai chuyện, hy vọng được mẫu thân tha thứ, rồi lại sợ hãi chính mình bị người kia từ bỏ, cúi đầu khiếp đảm không thôi.
Đồ đằng trên mặt Ly Nhật Diệu dần dần thối lui, đôi mắt ám tử cũng biến trở về nhật thực không tạp chất, tóc dài màu lửa đỏ cũng trôi đi không thấy.
“Phụ…..hoàng…..”
Nhìn Ly Nhật Diệu bên ngoài đã khôi phục bình thường, Tiếu Mạch kinh hách kêu, tuy rằng lòng y còn sợ hãi, nhưng vẫn cố trấn tĩnh đối mặt với Ly Nhật Diệu.
“Tiểu tử kia!”
Ly Nhật Diệu lại đưa tay hướng Tiếu Mạch, lần này hắn không có bị từ chối.
“Tiểu tử kia! Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Tiểu tử kia!”
Ly Nhật Diệu kích động lại gần ôm Tiếu Mạch, hắn không thể tưởng tượng được, nếu Tiếu Mạch bởi vậy sợ hãi cùng chán ghét mà rời xa chính mình, kia hắn sẽ biến thành như thế nào.
“Tiểu tử kia! Tiểu tử kia! Tiểu tử kia…..”
Một lần lại một lần gọi người trong ngực, lúc Tiếu Mạch rời đi, tâm Ly Nhật Diệu như muốn chết.
Chậm rãi hồi phục tâm tình. Tiếu Mạch một lần rời đi làm cho Ly Nhật Diệu phát hiện, hắn không thể không có Tiếu Mạch, nếu mất đi Tiếu Mạch hắn sẽ trở thành gì ngay cả hắn cũng không biết, cũng vô pháp khống chế bản thân, hủy thiên diệt địa sẽ không tiếc.
Nhưng Ly Nhật Diệu cũng biết hắn không thể lại bức bách Tiếu Mạch, nếu không lại sẽ mất đi.
“Trẫm nên làm cái gì bây giờ? Tiểu tử kia! Tiểu tử kia!”
Ly Nhật Diệu hỏi Tiếu Mạch cũng chính là hỏi bản thân, trải qua chuyện lần này, bọn họ đều hiểu được, bọn họ đã không thể như trước.
Sau này bọn họ sẽ biến thành như thế nào, hai người đều không có đáp án. Duy nhất chỉ biết là bọn họ sẽ không xa nhau, mặc kệ tương lai bọn họ sẽ biến thành như thế nào cũng không thể tái chia lìa.
Không-ly-khai!
Tựa vào trong ngực Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch có chút tuyệt vọng mà đau thương nghĩ. Không thể tái thoát đi, phụ hoàng không thể không có y! Đáp án này làm cho tâm tình Tiếu Mạch trầm trọng vô cùng, nhưng là nếu thoát đi đại giới phải trả là Ly Nhật Diệu điên cuồng.
“Ta….. Sẽ không tái chạy thoát phụ hoàng, sẽ không!”
Tiếu Mạch suy yếu trả lời. Mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá! Bất luận là tâm hay là thân, nói ra đáp án này làm cho Tiếu Mạch cảm giác vô lực.
Vì cái gì? Chính mình chẳng qua là muốn hưởng thụ tình thương của cha, vì cái gì lại biến thành như vậy? Vì cái gì?
“Thực xin lỗi, tiểu tử kia! Thực xin lỗi, thực xin lỗi!”
Ly Nhật Diệu không biết nên nói cái gì để trấn an Tiếu Mạch, chỉ có thể không ngừng nói ‘thực xin lỗi’, bởi vì nguyên nhân tạo thành như vậy là do chính hắn.
Hướng người trong lòng hứa hẹn trở thành phụ thân tốt nhất là hắn, nói sẽ làm y trở thành người hạnh phúc cũng là hắn, kết quả chính mình chẳng những thất hứa mà còn làm y bị tổn thương, rõ ràng nghĩ muốn cho y tốt nhất nhưng không cách nào thực hiện được.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!”
“Hồi cung đi phụ hoàng! Ta mệt mỏi, sẽ không tái đi nữa, sẽ không!”
Khóe miệng gợi lên nụ cười chua xót, Tiếu Mạch cảm thấy được tình huống này có chút buồn cười, y rõ ràng là người bị hại, trái lại phải đi an ủi người tổn thương mình, thật sự hảo buồn cười.
“Hồi cung đi phụ hoàng!”
“Hảo! Trẫm nghe tiểu tử ngươi, chúng ta hồi cung!”
“Hoàng thượng!”
“Chủ nhân!”
Bên ngoài tế thất nóng lòng chờ đợi, Âm Vũ cùng Chấp Ảnh mở cửa ra, đầu tiên là kinh hoảng, sau nhìn đến bên trong Ly Nhật Diệu đã khôi phục bình thường ôm Tiếu Mạch liền biến thành hỉ.
Nhìn Tiếu Mạch im lặng ghé trên vai Ly Nhật Diệu, tuy rằng nhìn không thấy biểu tình, nhưng không hiểu làm sao lại cho người ta cảm giác có chút bi thương.
“Hồi cung!”
Ly Nhật Diệu hạ lệnh.
“Dạ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT