“Ngũ hoàng tử hiện tại nhìn giống tiểu hài tử bị lạc đường.”
—oOo—
Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
Để Ly Khải hôn mê tại ngự hoa viên, Tiếu Mạch cái gì cũng không muốn nghĩ, thẳng tiến Diệu Hoa điện.
Ở mặt ngoài, tựa hồ Tiếu Mạch thực bình tĩnh đem chuyện này giải quyết, nhưng trên thực tế, từ đầu đến cuối, tâm y đều kịch liệt nhảy lên, cả người bối rối không thôi.
Tiếu Mạch không dám tưởng tượng, nếu hôm nay Ly Khải không nói với y, mà đối người khác nói ra chuyện này thì sẽ có hậu quả gì.
Nhưng bất luận có hậu quả như thế nào, đều có thể xác định, quan hệ hiện tại của y cùng Ly Nhật Diệu chắc chắn bị phá huỷ.
Nghĩ vậy, tâm Tiếu Mạch vô cùng sợ hãi, sự sợ hãi tựa như một con ác ma một chút lại một chút ăn mòn tâm hắn.
“Ngũ hoàng tử!”
Tử Y chạy đến bên cạnh Tiếu Mạch kêu y, nhưng không có được đáp lại. Tiếu Mạch không nghe nàng nói cũng không quay đầu lại nhìn, mà cứ nhắm phía trước mà chạy tới.
“Ngũ hoàng tử?!”
Tử Y không biết chuyện gì đã xảy ra, cho nên lo lắng đuổi theo Tiếu Mạch.
Tiếu Mạch như vậy, Tử Y chưa bao giờ gặp qua, vẻ mặt kinh hoảng như thế lại xuất hiện trên mặt cơ hồ là lạnh nhạt vĩnh viễn, làm Tử Y rất là bất an.
Phía sau Tử Y, Diệp Minh Hoa cũng gắt gao đi theo. Tuyệt Ảnh ở chỗ tối cũng không để lạc người mà theo sau, bọn họ đồng dạng rất là kinh ngạc, một bước trước rõ ràng đều thực bình thường, như thế nào đột nhiên không gian liền thay đổi.
Bọn họ cũng không biết Tiếu Mạch và Ly Khải đã gặp mặt, lại càng không biết trong lúc đó có cuộc đối thoại kinh người.
Bởi vì Ly Khải đã phát động ‘thời gian tĩnh lặng’, trước khi Ly Khải xuất hiện thời gian liền dừng lại, bọn họ tự nhiên cái gì đều không có phát hiện.
Ở trong trí nhớ bọn họ, Tiếu Mạch vẫn là một người ở hòn giả sơn, mà bị khác thường của Tiếu Mạch hấp dẫn tất cả chú ý bọn họ, nên không phát hiện tại hòn giả sơn còn nằm một người.
——————————-
“Phụ hoàng!”
Mãnh liệt đẩy cửa ra, Tiếu Mạch vọt vào Diệu Hoa điện. Hiện giờ thái dương đã về tây, trong phòng một mảnh hôn ám, không có thân ảnh cần tìm.
Tiếu Mạch chuyển thân chạy ra Diệu Hoa điện, hướng ngự thư phòng chạy tới.
“Ngũ hoàng….”
Tử Y nhìn thấy Tiếu Mạch chạy vào Diệu Hoa điện rồi lại chạy ra, nàng gọi Tiếu Mạch nhưng không được đáp lại.
“Ngũ hoàng tử!”
Tử Y gấp đến độ giậm chân, không có biện pháp chỉ phải tiếp tục đuổi theo.
Ngũ hoàng tử đến tột cùng là làm sao vậy, y đã quên sao? Thân thể y không thể quá mệt nhọc a!
“Phụ hoàng!”
Vọt vào ngự thư phòng, lại như trước, không gặp thân ảnh Ly Nhật Diệu.
“Này cũng không có, phụ hoàng đi đâu!”
Tiếu Mạch cảm thấy mất mác mà ly khai ngự thư phòng.
“Ngũ hoàng tử!”
Tử Y lại kêu, lần này Tiếu Mạch cuối cùng cũng có phản ứng đối với thanh âm của nàng.
Tiếu Mạch ngẩng đầu nhìn Tử Y, nhưng đôi mắt trạch lam không có tiêu cự.
“Ngũ hoàng tử, phát sinh chuyện gì sao?”
Tử Y khẩn trương lo lắng, cẩn thận hỏi.
“Ta tìm không thấy phụ hoàng, Tử Y ngươi có biết phụ hoàng đi đâu không?”
Tiếu Mạch hỏi Tử Y, ngữ khí có chút suy yếu. Một đoạn đường kia cơ hồ đã tiêu hao hết khí lực của y.
“Ngũ hoàng tử đã quên sao? Hôm nay là đại thọ bảy mươi của một vị thượng quan, hoàng thượng đã đi chúc thọ a!”
Tử Y trả lời.
“Phụ hoàng không ở trong cung a!”
Biểu tình Tiếu Mạch vô cùng mất mác, cả người cũng biến vô tình.
“Ngũ hoàng tử có chuyện quan trọng muốn tìm hoàng thượng sao?”
Tiếu Mạch như vậy làm cho Tử Y rất là không đành lòng, lo lắng hỏi.
“Không, không có, không có gì! Chính là đột nhiên có điểm muốn gặp phụ hoàng!”
Tiếu Mạch khôi phục tinh thần cười với Tử Y, không nghĩ tới y lại chột dạ không yên.
“Ta không sao, quay về Hân Tuyết viên đi, ta có điểm mệt mỏi!”
Nói xong, không đợi Tử Y đáp lại, xoay người rời đi.
“Tử Y!”
Diệp Minh Hoa tiến lên từng bước, nhìn thấy Tiếu Mạch có chút bóng dáng cô đơn.
“Ngũ hoàng tử ngài ấy…..”
“Rất không thích hợp đi!”
Tử Y nói đúng điều mà Diệp Minh Hoa nghĩ.
“Ngũ hoàng tử hiện tại nhìn giống tiểu hài tử bị lạc đường.”
“Mau phái người đi bẩm báo hoàng thượng, bằng không......”
Câu nói kế tiếp không cần Diệp Minh Hoa mở miệng, Tử Y cũng biết hắn muốn nói cái gì, không ai có thể chịu được lửa giận của Ly Nhật Diệu.
“Thị vệ thì quá chậm!”
Tử Y nhíu mày, sự tình của ngũ hoàng tử nếu để lâu, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hoàng thượng tất nhiên sẽ tức giận.
“Tuyệt Ảnh!”
Tử Y hướng chỗ tối của Tuyệt Ảnh đánh cái ánh mắt. Thu được ám thị của Tử Y, Tuyệt Ảnh lập tức phát động ‘thuấn chi chú ấn’, hướng ngoài phủ hoàng cung mà chạy vội đi.
“Tử Y ngươi….”
Diệp Minh Hoa kinh ngạc nhìn Tử Y, hắn chưa bao giờ nghĩ Tử Y nhu nhược như thế, cùng ảnh vệ của Ly Nhật Diệu có liên hệ gì.
“Này có cái gì đáng kinh ngạc nha, hoàng thượng phái người bên cạnh ngũ hoàng tử có thể là người thường sao?”
Nếu như vậy, Thanh Nhi sẽ không có cái loại này.
Hoàng thượng có thể dễ dàng tha thứ ngũ hoàng tử coi trọng người khác, nhưng hắn không dễ dàng tha thứ chính là người nọ không có năng lực bảo hộ ngũ hoàng tử. Không thể bảo hộ ngũ hoàng tử sẽ chỉ là người trói buộc, thậm chí sẽ liên lụy đến ngũ hoàng tử.
“Còn ngốc lăng cái gì, sẽ không nhìn thấy ngũ hoàng tử nữa bây giờ!”
“A!”
Lấy lại tinh thần, Diệp Minh Hoa đuổi theo hướng Tiếu Mạch đi, trên đường hắn không ngừng nghĩ về lời nói của Tử Y.
Đúng vậy! Tử Y nói đúng, hoàng thượng sao có thể để người vô dụng bên cạnh ngũ hoàng tử, hắn là ví dụ tốt nhất.
Ở Hân Tuyết viên, ngay cả cung nhân tạp dịch, mỗi người đều thân mang tuyệt kĩ, cung nhân ban đầu sớm đã bị thay, ngay cả hoàng hậu……
Diệp Minh Hoa nhớ tới lần đầu gặp mặt, hoàng hậu Chấp Ảnh đứng bên người Ly Nhật Diệu cũng là người bí hiểm.
Có thể nói, mỗi người ở Hân Tuyết viên vì bảo hộ ngũ hoàng tử mà tồn tại, mà thị nữ Tử Y bên người ngũ hoàng tử như thế nào lại là người bình thường chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT