Tiết Chi Nghiêm hướng phòng nhỏ mà bước nhanh, đẩy cửa vào trong phòng, nhìn Thanh Nhi im lặng ngồi trên ghế, Tiết Chi Nghiêm lộ ra nụ cười tà mị.
“Ngũ hoàng tử đã đi rồi, ngươi hôm nay làm tốt lắm!”
Tiết Chi Nghiêm hướng Thanh Nhi mà tán dương.
“Dạ!”
Ngữ điệu không có một tia tức giận mà cứng ngắc, quả thực không giống như được phát ra từ người có sinh mệnh. Lúc này, Thanh Nhi hoàn toàn không có vẻ gì là sức sống cùng linh động, ánh mắt cùng biểu tình là trống rỗng, như là một người không có sinh mệnh.
“Ngươi làm tốt lắm, chủ nhân nhất định sẽ cao hứng.”
Trong phòng nhỏ xuất hiện người thứ ba, mà người nọ rõ ràng là ảnh vệ của Ly Nhật Diệu, Sát Ảnh.
“A, đương nhiên, nàng chính là con búp bê hoàn mỹ nhất mà ta mới chế tạo, chớ quên, ta chính là ảnh vệ Khôi Ảnh a!”
Hiện tại nên xưng Tiết Chi Nghiêm là Khôi Ảnh, kiêu ngạo mà đắc ý trả lời.
“Bất quá, ta sử dụng tốt nhất là ‘thị tâm cổ’, dĩ nhiên là tác dụng trên người nữ nhân không nhiều lắm, ngẫm lại, thật đúng là đáng tiếc, rất không khoái trá nha!”
“Nữ nhân vô dụng? Thật là, nhưng chớ quên, nàng chính là người ngũ hoàng tử lưu ý tới a!”
Sát Ảnh nói.
“Chỉ bằng như vậy, ngươi phải làm cho tốt nhất.”
“Người được coi trọng sao? A! Hôm nay ngũ hoàng tử đích thật là biểu hiện như vậy, chẳng qua chỉ là một cung nữ mà được ngũ hoàng tử ưu đãi như thế, bất quá, đó chính là nguyên nhân mà làm cho nàng biến thành như bây giờ sao? Thật sự là người bất hạnh a!”
Khôi Ảnh giống như vì Thanh Nhi mà tiếc hận, lắc đầu.
“Không phải ai cũng có tư cách để tồn tại a!”
———————
“Mứt quả ghim thành xâu, mứt quả ghim thành xâu, ăn ngon, mứt quả ghim thành xâu!”
“Bán diều đây! Chỉ làm diều đây, đẹp lại có thể hảo ngoạn lâu!”
“Đậu hoa, đậu hoa, vừa trắng lại có hương vị ngọt ngào, chính là đậu hoa, đại nương muốn tới một chén sao? Còn muốn ăn?”
Đi chơi phố xá, thấy đủ loại các kiểu dáng cửa hàng, tiểu quán, Tiếu Mạch hoa cả mắt.
Đi đến một tiểu quán bán diều, Tiếu Mạch cầm lấy một con diều có kiểu dáng con bướm, yêu thích không buông tay. Hảo tinh xảo, đồ án thủ công đẹp quá, một bút một bức tranh, thật đẹp, diều được làm từ máy móc hiện đại chỉ là phế phẩm, hoàn toàn không thể so sánh với bức tranh tinh khiết được làm từ thủ công.
Tiếu Mạch sợ hãi tay nghề nhân loại tương lai.
“Tiểu ca thích không? Vậy mua đi!”
Chủ quán hướng Tiếu Mạch nói.
“A! Không, cám ơn!”
Tiếu Mạch buông diều, ly khai tiểu quán.
“Thiếu gia, vì cái gì ngài không mua, ngài không phải thực thích sao?”
Tử Y hỏi.
“Thích không có nghĩa là ta muốn có nó.”
Tiếu Mạch trả lời, đúng vậy, y thực thích con diều kia, nhưng y không thích chơi diều, chính mình tất yếu không cần, vì sao phải mua
“Thích gì đó không phải đều muốn có được nó sao?”
Tử Y không rõ, nhưng thấy Tiếu Mạch tựa hồ không có ý giải thích, nàng cũng không tiếp tục hỏi.
Loại cảm giác này thật là có điểm giống trong ti vi nhìn thấy lúc trước, là cải trang đi tuần! Tiếu Mạch âm thầm nghĩ, bất quá phố xá ở đây có cảm giác không giống như trong tưởng tượng, quả nhiên, sự thật cùng tưởng tượng là bất đồng. Hảo gạt người nha! Nguyên lai, phố xá cổ đại so với đường ngã tư hiện đại cũng không thanh tĩnh ít nhiều.
Buổi chiều xuống, đoàn người Tiếu Mạch cũng không có đi đâu nhiều, cũng không có mua đồ vật này nọ, Tử Y cùng Diệp Minh Hoa chính là đi theo phía sau Tiếu Mạch, cùng y đi một chút lại dừng, cứ như vậy mà đi xuống.
“Ách, thiếu gia, ngài, ngài sẽ không là, là muốn đi chỗ kia!”
Tử Y khẩn trương nói, cũng không biết là bị cái gì kinh hách, lời nói đều trở nên lắp bắp.
“Có vấn đề gì sao?”
Đứng trước cửa lâu, Tiếu Mạch đang thực chuyên chú mà nhìn bảng hiệu trên cửa lâu, quay đầu khó hiểu hỏi.
“Ngài……..Thực sự nghĩ muốn đi vào?”
Nuốt nước miếng, Tử Y hỏi lại, không chỉ nàng, ngay cả Diệp Minh Hoa bên cạnh nàng cũng mang vẻ mặt khẩn trương mà nhìn Tiếu Mạch.
“Vốn không nghĩ, nhưng do ngươi nói như vậy liền có điểm suy nghĩ.”
Tiếu Mạch cảm thấy bộ mặt Tử Y và Diệp Minh Hoa bây giờ rất thú vị, cố ý nghiêm trang nói với bọn họ.
Quay đầu lại nhìn bảng hiệu Yên Vũ lâu, danh là thanh lâu, tên tục là kỹ viện, Tiếu Mạch làm ra vẻ mặt thích thú.
Cái này thảm! Hô to trong đầu, Tử Y quay đầu cùng Diệp Minh Hoa liếc mắt với nhau, nhìn trong mắt nhau là cùng nghĩ đến một điều.
Nếu ngũ hoàng tử thực sự đi vào Yên Vũ lâu kia, hậu quả…… Tử Y không dám tưởng tượng, nếu sự tình bị Ly Nhật Diệu biết được, bọn họ sẽ bị trừng phạt như thế nào.
“Đi thôi!”
Ngay lúc hai người đang bất an hết sức, Tiếu Mạch đột nhiên hướng ngược đường Yên Vũ lâu mà đi đến.
“Ngũ……Ách, thiếu gia!”
Tử Y kinh hô, đuổi theo Tiếu Mạch, chỉ vào hướng Yên Vũ lâu.
“Ngài ngài ngài, không, không đến, Yên Yên, Yên………”
“Yên cái gì? Trời không còn sớm nên trở về cung, hay là ngươi muốn đi Yên Vũ lâu!”
Tiếu Mạch mang nụ cười mỉa mai, trêu chọc nói
“Không, không!”
Tử Y lắc đầu như trống bỏi, vội cùng Diệp Minh Hoa theo sát Tiếu Mạch, bọn họ không hy vọng Tiếu Mạch đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn đi cái gì Yên Vũ lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT