Edit: Xuki

Sáng ngày thứ hai, hai người cùng nhau làm ổ trên salon, cùng ăn trái cây vừa nhìn Tiểu Mạch đang sắp xếp đĩa “Meet Joe Black”. Tiểu Mạch say mê nhìn Brad Pitt, đôi mắt hồn nhiên mông lung, tự lẩm bẩm: “Pitt lúc trẻ thật đẹp nha, cái ánh mắt này!!!”

Người đàn ông bên cạnh hừ lạnh một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.

Tiểu Mạch liếc mắt nhìn anh, cưng chiều nở nụ cười. Sao mình lại không phát hiện anh ấy cũng có mặt trẻ con giận dỗi như thế. Có lẽ, cuộc sống bận rộn làm cho tất cả tâm tình chân thật đem đi đóng gói ẩn nấp hết rồi. Vốn là, người đàn ông hai mấy tuổi, nhưng dù là trưởng thành, thì bản chất cũng là một đứa trẻ.

“Anh biết em thích nhất chỗ nào của Brad Pitt không?”

Tiểu Mạch cố ý trêu đùa anh.

Người kia không để ý tới cô.

“Thích nhất loại ánh mắt đó của anh ấy, ánh mắt nhìn thấu trong lòng”.

Còn không để ý.

“Loại ánh mắt đó, đặc biệt giống anh. Năm đó em gặp anh, anh chính nhìn em như vậy, chớp mắt vạn năm nha”.

Người đàn ông quay đầu cái xoạt, cặp mắt nóng bỏng nhìn cô, Tiểu Mạch rung động rối tinh rối mù, tiến tới, nhẹ khẽ cắn anh ấy, quai hàm hơi xanh. Hít một hơi, Lập Hành tiến đến mặt cô, hướng về phía môi hôn sâu, thời điểm hai người đều không thở nổi, Lập Hành mới buông cô ra, vùi đầu ở trong tóc dài của Tiểu Mạch, hít mợt hơi thật sâu:

“Tiểu Mạch, em biết hạnh phúc có mùi vị gì không?”

“Ngọt thôi, không phải đều nói là trong mật thêm dầu à?”

“Nếu anh nói, hạnh phúc chính là mùi vị cây cỏ nhàn nhạt trong veo của mùa xuân, mùi của em”.

Tiểu Mạch nghĩ thầm, người này sau khi thông suốt thật biết tâm tình, tim mình như một nắm kẹo đường, chút nữa sẽ chảy ra mất.

Hai người âu yếm một hồi, Tiểu Mạch ôm chặt thân thể Lập Hành, đầu chôn trước ngực anh ấy, tay sờ soạng sống lưng gầy gò của anh:

“Lập Hành, em muốn ngày muốn sống cùng anh, anh và Lập Ngôn, dọn đến nơi này được không?”

Lập Hành kinh ngạc liếc mắt nhìn cô, Tiểu Mạch hơi đỏ mặt:

“Lúc đầu, em muốn dời đến nơi anh”.

Thân thể hai người họ, cô thật sự lo lắng.

“Nhưng mà, nơi này các bệnh viện của chúng ta tương đối gần, anh nhường em một chút, được không?”

Âm thanh nhỏ nhẹ, như làm nũng.

Thật ra trong lòng Lập Hành biết, cô là vì muốn chăm sóc mình, tuy là cảm động, nhưng dọn đến nhà trọ bạn gái? Hình như không tốt nha!

“Không được, phòng thuê của bọn anh chưa tới kỳ đâu”.

Tiểu Mạch ngẩng đầu nhìn anh:

“Anh không muốn ở cùng em à?”

Ánh mắt uất ức, giống như nếu Lập Hành gật đầu, cô lập tức hoa lê đẫm mưa (lời người dịch: như hoa lê đọng giọt mưa/ sương, xuất phát từ Trường Hận ca của Bạch cư dị – theo baidu, nguyên hình dung tư thái khóc lóc của Dương Quý phi, sau để chỉ vẻ đẹp kiều diễm của mỹ nhân đang khóc lóc).

“Làm sao vậy chứ? Chẳng qua là, chuyện này anh muốn thương lượng cùng Lập Ngôn một chút”.

“Được, em gọi điện cho em ấy”.

Tiểu Mạch hình như chỉ chờ anh nói câu ấy, lập tức cầm điện thoại di động.

“Lập Ngôn, chị nói để em cùng Lập Hành dọn đến nhà trọ chị ở, Lập Hành nói em đồng ý là được, em không đi anh ấy cũng không đi, em xem làm sao bây giờ? A? Phòng ngủ, đủ nha, ba phòng ngủ hai phòng khác, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh, còn có sân thượng. Đi làm thì chị đưa em đi. Vậy được, cứ quyết định như vậy”.

Để điện thoại xuống, Tiểu Mạch đắc ý nhìn Lập Hành:

“Giải quyết xong! Anh chuẩn bị dọn nhà nha!”

Lập Hành chết lặng người, có gì đó không đúng lắm, anh đồng ý rồi sao?

Ban đêm, Tiểu Mạch đưa Lập Hành về nhà trọ anh ấy, nói anh ấy biết ngày mai cô sẽ qua đây cùng nhau thu dọn đồ đạc. Thứ hai, cô tìm người đến lắp đặt thiết bị dùng cho người khuyết tật ở phòng vệ sinh, chủ yếu là một ít tai vịn cao thấp, như vậy Lập Hành đi vệ sinh tắm rửa sẽ thuận tiện hơn nhiều. Buổi chiều, Tiểu Mạch lái xe đến nhà trọ Lập Hành, trên đường mua vài cái túi hành lý lớn, chuẩn bị dùng để đóng gói.

Gõ cửa, Lập Hành một thân mặc quần áo ở nhà màu trắng, chống gậy đứng cạnh cửa. Tuy là chống gậy, thân hình lại thẳng tắp, không nói ra được vẻ anh tuấn nhàn nhã, cặp gậy kia không ảnh hưởng chút nào đến phong thái của anh ấy. Tiểu Mạch có chút si mê nhìn anh, người kia đã có chút đỏ mặt:

“Cô gái ngốc, còn không đi vào”.

Tiểu Mạch nở nụ cười, cũng có chút đỏ mặt, cũng không phải mới quen, cũng không phải chưa nhìn qua, sao mà bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều háo sắc.

“Lập Ngôn đi làm sao?”

“Ừ, em ấy nói chờ chút sẽ về đóng gói đồ đạc”.

Hai người cùng nhau vừa chậm rãi thu dọn đồ đạc, vừa trò chuyện phiếm, Tiểu Mạch kể Lập Hành nghe những chuyện lý thú khi còn bé, Lập Hành liền nuông chiều nhìn cô cười. Lúc thu dọn rương quần áo, Tiểu Mạch trong lúc vô ý nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ, giống như được cất cản thận trong góc rương quần áo. Tiểu Mạch đem cái rương dời ra ngoài, miệng hỏi:

“Trong này là gì vậy, không phải là bảo bối hay đồ gia truyền nhà anh chứ?”

Lập Hành sang nhìn một cái, khuôn mặt đỏ hồng đáng nghi:

“Không phải”.

“Đó là cái gì?”

Lập Hành trầm mặc mấy giây:

“Đồ vật còn quan trọng hơn so với đồ gia truyền”.

Tiểu Mạch cười:

“Em đây không nhìn, dọn đi hết!”

“Anh không phải có ý đó… cái đó… chỉ em có thể xem”.

Lập Hành có chút lấp lửng.

Chỉ em có thể xem? Tiểu Mạch nghi ngờ nhìn cái rương, lại nhìn Lập Hành. Lập Hành tránh né ánh mắt Tiểu Mạch. Tiểu Mạch đem cái rương đặt lên tủ đầu giường, nhẹ nhàng mở ra nhìn thoáng qua, lập tức ngây người. Một lát sau, quay đầu nhìn Lập Hành, ánh mắt mơ hồ đầy sương mù.

“Những thứ này, anh đều giữ lại?”

“Ừm”.

Tiểu Mạch trong lòng ê ẩm, lại nhìn đồ vật bên trong rương một chút. Trong rương sắp xếp rất chỉnh tề, một bao trầm hương nhỏ, một cái ly giữ ấm, một cái áo sơ mi màu lam nhạt, một cục cưng ấm áp, còn có thắt dây bình an cô tặng trước khi đi viện trợ. Phía dưới cùng có một cái ra giường, đây là cái gì, cô không có tặng cái này nha.

Lập Hành dường như biết cô đang nghĩ gì, tiến mấy bước dừng phía sau cô, thân thể dính sát lưng cô, đem đầu vùi vào tóc cô, giọng buồn buồn:

“Là ra giường đêm đó, anh giặt sạch. Đêm đó, chính là điều thuần khiết tốt đẹp nhất của người con gái, đem lại cho anh năng lượng cực kỳ ấm áp. Về sau, anh không còn cảm thấy lạnh lẽo bất lực nữa”.

Tiểu Mạch chấn động trong lòng, thì ra, mình không phải là người yêu đơn phương trước. Người cô yêu vẫn thận trọng đem vật trân quý này giấu trong lòng, trong những năm tháng chia ly một mình ôm ấp.

Buổi tối, ba người cùng nhau thu dọn đồ đạc đến rất khuya, Tiểu Mạch liền ở lại nhà trọ Lập Hành. Lập Hành đi tắm trước bước ra, giục Tiểu Mạch vào tắm. Tiểu Mạch không mang đồ ngủ, Lập Hành cười ném cho cô áo thun trắng tinh. Tiểu Mạch tắm, ôm áo thun trắng, đem mặt chôn ở bên trong, hít một hơi thật sâu, mùi bạc hà nhè nhẹ, đó là mùi của Lập Hành, đó mới là mùi vị hạnh phúc đối với Tiểu Mạch.

Sáng sớm hôm sau, ba người cùng nhau đem bỏ túi đồ đạc tới cửa. Lúc đầu Lập Ngôn không cho phép Lập Hành mang vật nặng, sợ chân anh ấy đau. Tiểu Mạch nhìn Lập Hành, biết anh không muốn bị người ta chăm sóc đặc biệt, vì vậy nói đùa:

“Lập Hành, anh cứ đẩy xe lăn mang đồ vật tới cửa đi, như vậy ít dùng sức”.

Vì vậy Lập Hành ngồi xe lăn, đem bao lớn bao nhỏ đặt lên đùi, chuyển động xe lăn tới cửa, rồi đem từng bao dời xuống đất.

Dọn nhà thật ra là việc đơn giản, vì vậy, đồ đạc dọn vào nhà trọ Tiểu Mạch, Tiểu Mạch liền tuyên bố hôm nay không phải sửa sang lại, buổi chiều nghỉ ngơi. Lập Ngôn đem hành lý từng người bỏ vào từng phòng, rửa tay một cái, đi làm. Tiểu Mạch nhìn bóng lưng Lập Ngôn, thuận miệng hỏi:

“Chị ngày trước có hỏi Bác sĩ Trần, nói tình hình của Lập Ngôn bây giờ kiểm soát được”.

“À, hai năm qua không phát bệnh, có mấy lần hơi khó chịu, uống thuốc liền khống chế được”.

“Vậy thật tốt, em cũng không cần lo lắng rồi”.

Tiểu Mạch nói trong thâm tâm.

Hai người ăn trưa đơn giản, Tiểu Mạch kiên trì muốn Lập Hành nghỉ ngơi một hồi, Lập Hành lo lắng mệt mỏi đến phần chân trái còn lại co quắp. Hai người ở nhà phòng vệ sinh tắm, lúc Lập Hành ra khỏi, Tiểu Mạch đang ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc. Lập Hành đem gậy kẹp dưới nách, đưa tay ra cầm lấy máy sấy tóc, thận trọng giúp cô sấy khô.

“Mấy thứ kia, là cái tay vịn trong phòng vệ sinh, là mới trang bị?”

Lập Hành vừa tắm phát hiện ra mấy thứ này, chính là anh một tay nắm tay vịn có thể đứng, một tay tắm, rất thuận tiện.

“Ừm, hôm qua vừa lắp”.

Tiểu Mạch tùy ý nói.

“Cảm ơn em, Tiểu Mạch”.

Lập Hành lấy tay nhẹ nhàng vò tóc cô, ánh mắt dịu dàng.

Tiểu Mạch cười ha ha:

“Tới đây, anh ngồi xuống, em sấy cho anh một chút”.

Hai người sấy tóc cho nha, ôm nhau trong giường tiến vào mộng đẹp. Khi tỉnh lại, trời đã tối, Tiểu Mạch phát hiện mình vùi vào lòng Lập Hành, mà người kia hô hấp đều đều, vẻ mặt bình yên. Tiểu Mạch hơi nâng khóe miệng, cười đến hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play