Thời gian từng ngày trôi qua, Trình Dược đã ở được nửa tháng, đã quen với việc Cảnh Niên ôn nhu gọi “Vi nhi”, thói quen mỗi sáng phải đến chủ phòng làm bạn với thiếu niên đang dần dần khoẻ lại, cũng thói quen hoá trang thành nữ tử. Ninh lão gia cùng phu nhân mỗi ngày đều đến phòng Cảnh Niên, nhưng thời gian ở lại càng ngày càng ngắn. Cũng không phải vì bọn họ đã yên tâm hoàn toàn mà là do mỗi lần đến, Cảnh Niên đều nói với bọn họ, đã có Vi nhi chiếu cố ta rất tốt, cha, nương, các ngươi công việc còn bộn bề a. Con mình đối Trình Dược ỷ lại làm cho phu phụ Ninh lão gia có chút kinh ngạc, nhưng cũng không quá để tâm trong lòng, gặp Trình Dược quả thật cũng tận tâm chăm sóc Cảnh Niên, bọn họ vui mừng, yên tâm không ít.
Cảnh Niên lần đầu tiên xuống đất là do chính hắn yêu cầu. Hắn nói với Trình Dược hắn so với trước đây đã có khí lực hơn, muốn xuống giường đi một chút. Trình Dược do dự mãi rồi mới nhờ nha hoàn trợ giúp, cùng dìu Cảnh Niên rời giường. Cảnh Niên lúc đầu đứng cũng không vững, sau có người giúp, đỡ lấy một bên cũng có thể đi được vài bước. Những nha hoàn khác nhìn thấy liền kích động không thôi chạy đi báo cho Ninh lão gia cùng phu nhân. Bọn họ vội vàng chạy đến, lúc đó Trình Dược đỡ lấy Cảnh Niên đã đi được một vòng quanh bàn.
Lúc đại phu bị tiểu dịch kéo đến, xem bệnh xong cho Cảnh Niên, hết sức kinh ngạc nói cho Ninh lão gia cùng Ninh phu nhân biết thân thể Cảnh Niên đã kì tích chuyển nguy thành an, chỉ cần điều dưỡng một thời gian liền có thể như người bình thường. Ninh lão gia nghe xong mừng rỡ vạn phần, hô to ba tiếng cảm tạ trời xanh, Ninh phu nhân nắm chặt tay Cảnh Niên, nước mắt rơi như mưa. Trình Dược đứng ở một bên mỉm cười nhìn một màn này, lại chú ý thấy Cảnh Niên thỉnh thoảng dùng mục quang cực nóng nhìn về phía mình.
Ngày đó, thừa dịp Cảnh Niên uống thuốc xong nằm ngủ,Ninh lão gia cùng phu nhân gọi Trình Dược vào phòng nói rất nhiều lời cảm tạ, còn hỏi y có mong muốn gì hay không. Trình Dược liền lắc lắc đầu, sau ngừng một chút lại do dự nói ra. Ngày y bị Ninh lão gia mang về, thanh kiếm tuỳ thân của chính mình không biết giờ ở đâu, muốn nhờ Ninh lão gia thử xem có thể hay không giúp y tìm lại. Thanh kiếm kia cũng không phải vật gì quý trọng, chẳng qua là vật mà dưỡng phụ đã đưa cho y, đối với y rất có ý nghĩa nên y mới yêu quý nó bội phần. Ninh lão gia vừa nghe, trên mặt hiện lên dị sắc, sau mới ấp a ấp úng nói ra, ngày ấy dẫn y trở về, kiếm rơi ở chỗ cũ, ông có gọi người thu trở về, hiện tại kiếm được cất trong kho hàng, chính là ông có ý định đợi ngày Trình Dược rời đi mới hoàn trả. Trình Dược vừa nghe liền hiểu ý tứ của Ninh lão gia, sợ y bỏ mặc con mình chạy trốn nên muốn dùng thanh kiếm làm tín vật giữ chân y. Trình Dược hiểu được nên cũng không thu hồi về.
Cảnh Niên có thể xuống đất hành tẩu, nằm trên giường một khắc liền cảm thấy không thoải mái, thường xuyên gọi Trình Dược dìu hắn trong phòng dạo chơi. Mới đầu Trình Dược còn gọi nha hoàn trợ giúp, nhưng về sau Cảnh Niên cự tuyệt nói, y một người đỡ là đủ rồi. Cảnh Niên có khả năng hành tẩu ngày hôm sau liền bảo Trình Dược đỡ mình đến nhà kế nhìn một chút. Trình Dược nói không có gì đẹp mắt cả nhưng Cảnh Niên là kiên quyết muốn đi, Trình Dược chỉ có thể dìu hắn đến.
Cảnh Niên đến nhà kế, câu đầu tiên nói, thật nhỏ. Quả thật không rộng lắm, dù sao chỉ là chỗ hạ nhân nghỉ ngơi tạm thời, thuận tiện chiếu cố chủ tử, nhưng đối Trình Dược mà nói, có thể chứa một cái giường lớn, còn dư chút khoảng không đặt ngăn tủ, cái ghế cùng giá treo quần áo là đã tốt lắm rồi. Cảnh Niên tuy nói nó nhỏ nhưng vào phòng cũng không nghĩ thêm cái gì, hắn để cho Trình Dược đỡ mình ngồi lên trên giường, sau mới dùng mắt quan sát cái gian phòng nho nhỏ này. Nhìn thấy trước bàn trang điểm có một cái hộp rất lớn, hắn hỏi cái gì, Trình Dược đem đến trước mặt hắn mở ra, tất cả đều là đồ trang sức trước kia Ninh phu nhân làm đưa đến cho Trình Dược. Cảnh Niên cầm lấy đồ vậy bên trong, từng cái từng cái lấy ra, cầm lên một chiếc vòng tay phỉ thuý quý giá rồi kéo lấy tay Trình Dược, cẩn thận đeo vào. Trình Dược nói cho hắn biết mình không thích mang những vậy này, định cởi ra lại bị Cảnh Niên ngăn lại.
“_Ta không thích nhìn ngươi hai tay trống trơn cái gì cũng không có, mang cái này đi, ta thích xem!”
Gia cảnh giàu có, Cảnh Niên được sủng lớn lên, tính tình tùy hứng dù ít hay nhiều thì vẫn có, đối với việc này, Trình Dược cũng có chút đau đầu. Bây giờ nghe hắn nói thế, biết rõ Cảnh Niên không đạt được mục đích tuyệt sẽ không bỏ qua liền tuỳ hắn. Cảnh Niên ngồi trong chốc lát, sau đột nhiên nói ra, vẫn là quá nhỏ, ngươi không nên ở đây. Trình Dược nghe xong chỉ nhàn nhạt nói một câu, có chỗ để ở là đủ rồi. Cảnh Niên không nói thêm gì, vươn tay cầm thật chặt hai tay Trình Dược.
Ngày đó, đến lúc cơm tối, Ninh lão gia cùng Ninh phu nhân như thường ngày đến Cảnh Niên hiên cùng nhau ăn cơm. Giữa bữa, Cảnh Niên một câu làm cho Trình Dược bọn họ không nói được gì nửa ngày.
“_Cha, nương, ta hiện tại thân thể đã tốt, để cho Vi nhi đến chủ phòng ở cùng ta chắc không có vấn đề gì rồi.”
Lúc trước Ninh lão gia đối Cảnh Niên giải thích, để Trình Dược ở tại nhà kế nguyên nhân thứ nhất là để chiếu cố hắn, hai là hắn bệnh nặng chưa dứt, có người khác ngủ bên cạnh sợ sẽ ảnh hưởng đến hắn nên mới an bài như thế. Hiện tại thân thể Cảnh Niên đã khoẻ, nếu nói là để ở gần chiếu cố hắn chẳng phải cùng giường chung gối sẽ càng dễ dàng hơn sao. Lời của Cảnh Niên làm cho Trình Dược cùng Ninh lão gia bọn họ hai mắt nhìn nhau, nửa ngày không đáp được lời nào. Cảnh Niên thấy thế, kì quái hỏi:
“_Sao vậy, chẳng lẽ có gì không tốt sao?”
Ninh lão gia nhanh miệng nói ra:
“_Cảnh nhi, chuyện này chờ ngươi thân thể hoàn toàn khoẻ hẳn rồi nói sau.”
“_Đúng đúng!” Trữ phu nhân phụ họa.
“_Chính là….” Cảnh Niên không vui nhíu lại lông mày.
Trình Dược nguyên là không muốn nói cuối cùng mở miệng:
“_Nghe lời Ninh lão gia a, thân thể ngươi thật vất vả mới khoẻ lại, không ai muốn trong lúc đó lại xảy ra chuyện gì.”
Ninh lão gia cùng phu nhân vừa nghe đều vạn phần đồng ý, đối với hài tử gật đầu lia lịa. Cảnh Niên chần chờ một hồi, cuối cùng dưới ánh mắt lo lắng của phụ mẫu đành thoả hiệp.
“_Được rồi.”
Cảnh Niên gật gật đầu nhưng rất nhanh lại quay đầu hướng Trình Dược nói:
“_Vi nhi, ngươi nên đổi cách xưng hô, hiện tại chúng ta là người một nhà, ngươi không nên gọi cha mẹ là Ninh lão gia, Ninh phu nhân.”
Trình Dược nhìn về phía Ninh lão gia, nhận được một cái gật đầu nhẹ, mới nói:
“_Ừ.”
Ngày này là ngày thứ mười sáu Trình Dược ở tại Ninh phủ, cách tám mươi mốt ngày còn có sáu mươi lăm ngày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT