Quách Tường nhanh chóng tiến lên vài bước, nhưng vừa nhìn thấy rõ ràng tướng mạo của nam nhân dưới chân không khỏi ngừng lại, sững sờ đứng ở chỗ cũ. Trình Dược ngẩng đầu đã nhìn thấy nàng. Trình Dược cũng là vẻ mặt ngoài ý muốn, nhưng vẫn đứng lên hướng nàng chắp tay thi lễ, nói:
“_Ninh phu nhân.”
Tĩnh An xoay người nhìn thấy là mẫu thân liền cười đến híp mắt chạy qua, cầm búp bê trong tay giơ lên cao cao, vui vẻ nói:
“_Nương, nương xem, búp bê, thúc thúc cho!”
Quách Tường cúi người sờ sờ mặt hài tử sau đó đứng thẳng lên nhìn về phía Trình Dược, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc nói:
“_Nếu ta nhớ không lầm ngươi chắc hẳn chính là bộ đầu của Giang Phủ huyện, ngày ấy ngươi còn mặc quan phục cứu An nhi.”
Cũng bởi vì y bộ dáng giống Đỗ Vi nên Quách Tường mới có thể nhớ rõ như thế.
“_Đúng, là tại hạ.” Trình Dược mỉm cười gật đầu.
“_Quan gia sao lại xuất hiện ở quý phủ của ta?”
“_Chuyện này…”
Thấy y vẻ mặt khó xử, Quách Tường suy đoán nói:
“_Hay là trong phủ ta có người nào dám chọc vào quan phủ?”
“_Không phải.”
“_Vậy thì vì sao?”
Trước mặt Quách Tường vẻ mặt đầy ngờ vực, Trình Dược càng khốn quẫn xấu hổ, cũng không thể trực tiếp nói với nàng, ta là người tướng công ngươi bắt trở về a. Quách Tường trong mắt hoài nghi càng ngày càng sâu, Trình Dược đứng ở nơi này cũng càng vò đầu bứt tai không biết như thế nào cho phải, đang lúc phân vân lo lắng xoay người rời đi hay là mở miệng nói thật thì thanh âm của Ninh Cảnh Niên đã từ đằng sau mình truyền đến.
“_Dược, ngươi đang làm gì ở đây?”
Trình Dược lập tức thả lỏng, thở ra một hơi, nhưng rất nhanh lại dậy sóng, cục diện trước mắt này….lẽ nào chính là cảnh bắt kẻ thông dâm tại trận? Mặc dù cực kì không muốn hình dung như thế nhưng Trình Dược nghĩ muốn nát óc cũng tìm không ra từ ngữ nào thích hợp hơn, thế là nhìn về phía Ninh Cảnh Niên, trong mắt nhuốm một chút khổ tâm. Trình Dược vừa xoay người, Ninh Cảnh Niên đã nhìn thấy Quách Tường đứng ở trước mặt y, không khỏi cười, vốn đang nghĩ lập tức đi tìm nàng, không nghĩ đến nàng lại tự chạy đến trước mặt. Quách Tường thấy là trượng phu còn chưa kịp phản ứng lại, lại vì hắn đối với một người khác thân mật kêu to làm nàng không khỏi khẽ giật mình, ngơ ngác nhìn hắn đến gần. Tiểu Tĩnh An nhìn thấy hắn hai mắt liền sáng ngời, ôm lấy búp bê gỗ từ chỗ mẫu thân một đường chạy thẳng đến trước mặt hắn, động tác giống như cũ cao cao giơ lên.
“_Phụ thân, thúc thúc cho An nhi, nhìn đẹp!”
“_Thúc thúc nào cho?”
“_Thúc thúc này!” Tĩnh An lập tức duỗi ngón tay ra chỉ về phía Trình Dược đang đứng bên cạnh hắn.
Ninh Cảnh Niên không khỏi liếc mắt nhìn Trình Dược, vừa vặn trông thấy y nhìn Tĩnh An đầy vẻ yêu thương trong mắt, thế là hắn cúi người nhìn kĩ con búp bê trong tay Tĩnh An, lại cười nói:
“_Nhìn đẹp lắm, nếu là Trình Dược thúc thúc cho ngươi thì ngươi phải giữ cho kĩ, ngàn vạn lần không được ném đi, biết không?”
“_Vâng!” Tĩnh An nghiêm túc cố sức mà gật đầu.
Ninh Cảnh Niên nâng người lên, liếc mắt hai bên ám chỉ cho nha hoàn toàn bộ lui xuống, thuận tiện đem Tĩnh An mang đi nơi khác chơi. Tiểu Tĩnh An tuy là không muốn nhưng vẫn vô cùng nghe lời phụ thân để cho nha hoàn dắt lấy bàn tay nhỏ bé của nó rời đi, còn vừa đi vừa quay đầu lại bĩu môi, mặt mũi đầy vẻ không muốn. Đợi cho hạ nhân toàn bộ đều đã lui ra, Ninh Cảnh Niên cười nhìn Quách Tường rồi lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai mà ôm lấy cổ Trình Dược kéo qua, thừa dịp y còn đang kinh ngạc khó hiểu mà cúi đầu hôn lên. Trình Dược đầu óc trống rỗng, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì đầu lưỡi mềm mại của Ninh Cảnh Niên đã thăm dò vào trong miệng mình, nghĩ đến trước mặt còn có người khác liền vừa tức vừa giận dùng sức đẩy hắn ra, lúc mục quang chuyển qua phía Quách Tường thì đã thấy nàng mặt trắng bệch, mắt trừng to tràn đầy khó tin nhìn lại. Trình Dược oán hận trừng mắt nhìn Ninh Cảnh Niên, mà hắn lại chỉ cười, thấp giọng nói:
“_Dược, ngươi trở về Cảnh Niên hiên chờ ta.”
Biết rõ là hắn muốn tự mình giải quyết chuyện này cùng Quách Tường, Trình Dược tuy có ngàn vạn phần không vui cũng đành phải áp chế xuống, gật gật đầu rồi xoay người rời đi. Nhìn Trình Dược đi xa rồi Ninh Cảnh Niên mới nhìn lại về phía Quách Tường đang đứng ngây người chỗ cũ, thoáng nở nụ cười, tiến lên một bước.
“_Ngươi nhìn thấy rồi chứ?”
“_Y là nam nhân!” Quách Tường có chút khống chế không được, mất đi nghi thái mà hét lớn.
“_Thì sao?” Ninh Cảnh Niên vẫn cười.
Quách Tường còn muốn nói gì đó lại đột nhiên dừng lại, sau nửa ngày nàng mới run rẩy thanh âm nói:
“_Là bởi vì y bộ dáng giống tỷ tỷ sao?”
“_Ngươi nói thử xem?”
Ninh Cảnh Niên vẫn là cười, nhưng Quách Tường lại cảm thấy từng câu, từng chữ, từng nụ cười của hắn đều như một gai nhọn, đâm thật sâu vào trong lòng nàng. Suy nghĩ một chút, Quách Tường cẩn thận suy xét đến một việc:
“_Căn bản không có hồng y nữ tử nào cả, người ở trong Cảnh Niên hiên những ngày này căn bản chính là y, đúng không!”
Ninh Cảnh Niên gật gật đầu.
“_Đúng, là y.”
Quách Tường thân thể mềm nhũn té ngồi trên mặt đất.
“_Là bởi vì y bộ dáng giống tỷ tỷ cho nên dù là nam nhân ngươi cũng không quan tâm?”
Ninh Cảnh Niên dừng một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu.
“_Đúng vậy.”
“_Vậy ngươi muốn quăng ta đi đâu, quăng An nhi ở chỗ nào!” Quách Tường khóc ra thành tiếng.
Ninh Cảnh Niên tiến lên vài bước đứng ở trước mặt nàng, khẽ nói:
“_Tĩnh An vĩnh viễn là tôn tử của Ninh gia, còn ngươi, từ bây giờ trở đi, muốn đi hay ở thì tuỳ ngươi chọn lựa.”
Quách Tường chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt hàm lệ lộ ra một tia hy vọng cuối cùng.
“_Tướng công, thật sự là một chút khả năng cũng không có sao?”
Ninh Cảnh Niên nhắm lại hai mắt.
“_Chỉ có tình cảm, ta không thể cho ngươi.”
Nhưng nàng ngoại trừ tình cảm ra, còn cần cái gì nữa chứ!?
Quách Tường tuyệt vọng ngồi dưới đất khóc, Ninh Cảnh Niên lẳng lặng nhìn nàng mà tưởng niệm lại lúc chính mình đau khổ vì Trình Dược bỏ đi, không khỏi sinh lòng cảm thông. Trước lúc rời đi, Ninh Cảnh Niên cẩn thận nghiêm túc nói với nàng:
“_Thật xin lỗi, ta phụ ngươi.”
Bất kể là vì nguyên nhân gì, ta cũng đã đem ngươi cưới vào nhà, cho ngươi hy vọng nhưng đến cuối cùng lại không lưu tình mà lấy đi toàn bộ, cho nên…thật xin lỗi.
Một lời thốt ra đã nói hết ngàn vạn lời, Quách Tường nhìn hắn đi xa không khỏi hồi tưởng lại, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở Phong viên như thuở ban đầu, Đỗ Vi vô ý đến rồi lặng lẽ rời đi, Ninh Cảnh Niên luôn nho nhã lễ độ mà lại mất hồn mất vía. Vẫn còn nhớ rõ lúc ấy nàng đùa giỡn cười, nói:
“_Ninh công tử, quý phu nhân vừa đi, hồn vía ngươi cũng bay mất.”
Trên mặt hắn vẫn còn lưu lại một chút nét ngây thơ áy náy mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ thoả mãn, nhìn thấy như thế, trong lòng nàng thoáng đau, nhịn xuống, hào phóng nói:
“_Nhìn ngươi như vậy, còn không mau trở về tìm nàng.”
Thật sao! Quách cô nương, vậy ta đây xin lỗi không thể tiếp được, ngươi cứ tự nhiên. Hai mắt hắn lập tức sáng ngời, cũng không khách sáo cúi chào liền vội vàng rời đi, lưu lại một mình nàng nhìn thân ảnh hắn rời đi, thất thần.
Chờ đến khi Quách Tường từ trong hồi ức tỉnh lại, trong nội viện đã chỉ còn lại một mình nàng, rưng rưng tỉnh ngộ nhắm lại hai mắt, sau đó mới lau đi nước mắt trên mặt, nàng yên lặng đứng lên, yên lặng rời đi.
Cầu không được.
Cầu không được.
Phần tình duyên này không thuộc về nàng.
Cuối cùng, vẫn là cầu không được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT