Khi con người ta rảnh rỗi thường sẽ suy nghĩ miên man, tuy nói Trình Dược cũng không phải một người thương xuân thu buồn, nhưng ngày ngày gió êm sóng lặng, thanh trúc chập chờn, một mình ngồi trong nội viện, ngoại trừ thơ thẩn hoặc nghĩ đến một chút sự tình thì quả thật không còn chuyện gì có thể làm.
Trình Dược suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới một sự kiện làm y hơi bị cả kinh, đó chính là y đến Ninh gia xem như là bị Ninh Cảnh Niên bắt tới, chưa nói tới là đã không cùng Triệu huyện lệnh báo một tiếng, đến đây đã bốn năm ngày, y cũng đều không nhớ là phải gọi người đi truyền tin. Tuy nói y là một đại nam nhân không có gì cần phải lo lắng, nhưng theo Triệu huyện lệnh nhiều năm như thế, làm qua án tử chất chồng, đắc tội nhiều cường hào thân sĩ còn đỡ, vì để phá án, Trình Dược theo Triệu huyện lệnh có thể nói là ngay cả đương kim hoàng đế cũng đã đắc tội qua, bằng không sao lại có thể đang đường đường là một trạng nguyên liền bị giáng chức, một lần lại một lần bị giáng chức cho đến nơi thâm sơn cùng cốc Giang Phủ huyện nhậm chức. Triệu huyện lệnh cùng những người thân cận xung quanh hắn nhìn như thanh nhàn vô ưu, kì thật có ai trong nội tâm không rõ ràng, kẻ nghiến răng muốn đem bọn họ lóc xương lột da nhiều không kể hết, ngày thường, mỗi người đều dùng đến một trăm hai mươi thành tinh lực để mà cảnh giác, hiện tại y đột nhiên không nói một lời liền biến mất bốn năm ngày, Triệu huyện lệnh xem mình như thân nhân không vội đến rộp da lên mới là lạ.
Lần này cùng với lần trước y bị bắt đến Ninh gia ở đến hơn hai tháng không giống nhau, lần trước y là lĩnh mệnh đi làm việc, bởi vì tiện đường nên đã có thông báo trước, sau khi sự tình xong xuôi sẽ đi tế bái dưỡng phụ, ngày về bất định, trở về trễ một hai tháng cũng không đáng lo ngại. Hiện tại Trình Dược nhớ tới chuyện này liền lo lắng đứng dậy, tại chỗ vòng vo lui tới vài vòng, đầu tiên là nghĩ chính mình để cho người khác mang phong thư trở về, nhưng nghĩ đến chính mình bất quá chỉ nhận biết được mặt chữ, ngay cả bút lông cũng cầm không xong, như thế nào có thể viết thư? Ý nghĩ này liền thôi, y vội đến loay hoay vài vòng, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có một biện pháp khả thi, đó chính là kêu Ninh Cảnh Niên phái người đem theo tín vật của y trở về.
Biện pháp này quả là không tồi, chỉ là không thể lập tức thi hành, Ninh Cảnh Niên đem y xem như đương gia không giả, vấn đề là chuyện này cần phải lén lút hoàn thành, hiện tại mình ở Ninh gia là cái thận phận gì, Trình Dược thật là nghĩ không ra, huống chi, tuy là đồng ý cùng Ninh Cảnh Niên bên nhau, nhưng việc này nếu như công khai ra ngoài, Trình Dược quả thật là không có mặt mũi nào, bởi vậy mấy ngày nay ở Ninh gia y đều trốn gặp người. Ninh Cảnh Niên biết rõ tâm tư của y cũng bảo hạ nhân không được tuỳ tiện đi vào Cảnh Niên hiên, cũng bởi vì như vậy nên bọn hạ nhân đến nay cũng không biết người trong phòng thật là ra một nam nhân, cho nên Trình Dược là không có khả năng xuất hiện ở trước mặt hạ nhân, phân phó bọn họ đem tín vật của mình đến Giang Phủ huyện truyền lời, nếu đã như vậy, cũng chỉ có thể chờ, chờ Ninh Cảnh Niên trở về.
Trình Dược không biết trong lúc y nhớ tới mà nóng lòng, Triệu huyện lệnh cùng Triệu Tốn đã trên đường đi đến An Dương thành. Sáng ngày thứ hai sau khi y rời đi, thấy y không giống ngày thường đúng giờ đến nha môn báo danh, Triệu huyện lệnh liền nổi lên nghi ngờ gọi người đến nhà tìm y, chỉ thấy y mất tích cùng dấu vết đã từng động thủ qua ở trong phòng. Triệu huyện lệnh quả nhiên khiếp sợ vạn phần, gấp đến độ vội vàng đem Triệu Tốn gọi về trước mặt, lập tức thương lượng đối sách, mặt khác gọi người đi thăm dò xem mấy ngày nay có những ai xuất nhập Giang Phủ huyện hay không.
Triệu huyện lệnh là ai a, tại Giang Phủ làm huyện lệnh đã chín năm, những người khác không nói chứ ở Giang Phủ huyện, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài có ai là không biết rõ hắn, trong huyện già trẻ lớn bé có ai mà không sùng kính vị thanh thiên đại lão gia thương dân như con này, hơn nữa, dưới sự thay đổi ngầm của Triệu đại huyện lệnh xử án như thần, mỗi người đối với từng chuyện xảy ra trong cuộc sống hằng ngày đều có sự nhạy bén nhất định, huống chi là chuyện liên quan đến Trình bộ đầu, ngày thường đừng nói là người, chó hoang mèo nhỏ ven đường đều từng nhận được sự chiếu cố của y, thế là vừa nghe đến Trình bộ đầu mất tích, tất cả đều tự giác đứng lên tìm kiếm manh mối. Lúc này có thể nói là mọi người một lòng, kì lợi đồng tâm, rất nhanh, toàn bộ chi tiết cùng thời gian Trình bộ đầu mất tích đều được bẩm báo cho Triệu huyện lệnh. Triệu huyện lệnh sau khi nghe xong, lại cân nhắc suy nghĩ lần nữa liền đem mục tiêu tập trung tại vấn đề, cùng ngày Trình Dược mất tích có một cỗ mã xa thừa lúc đêm tối rời đi Giang Phủ huyện, thế là gọi người tìm hiểu nguồn gốc, tìm xem mã xa là của ai, cũng thừa dịp vào lúc này lại đi đến nội viện của Trình Dược tìm kiếm những manh mối khác.
Trong nội viện, trên tường bị lưỡi kiếm sắc bén đâm thủng một lỗ, nhưng bồn hoa cây nhỏ bài trí trong nội viện lại một chút cũng không loạn. Trong phòng, ấm trà chén nước trên bàn nhỏ đều rơi trên mặt đất vỡ nát, nhưng cái bàn cũng không có dấu vết bị di động qua, trong phòng còn vương vãi quần áo Trình Dược mặt ngày đó, cẩn thận tìm kiếm, trong phòng cái gì cũng không thiếu, chẳng những không có thiếu quần áo, ngay cả trường kiếm tuỳ thân y từ trước đến nay lúc nào cũng mang bên người cũng còn đây, trước giường đặt một cái chén, tuy là rỗng nhưng cầm lên cẩn thận ngửi, liền ngửi ra mùi thơm của mê dược.
Triệu huyện lệnh cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy sự tình không ổn, hắn nói cho Triệu Tốn biết Trình Dược là bị người hạ dược mang đi, nhưng y nhận thức người dẫn y đi, trong phòng tuy có dấu vết đánh nhau, nhưng trên thực tế,chính thức động thủ chỉ có một người, lại càng không phải là Trình Dược, bởi vì kiếm của y thậm chí còn chưa ra khỏi vỏ, mũi kiếm cũng không dính vôi phấn của tường. Lúc này, có một bộ khoái tra được chút tin tức trở về báo, nói chiếc mã xa kì thật chính là do khách điếm trong huyện chuẩn bị, ngày ấy, người gọi chuẩn bị mã xa đúng là đại đông gia của khách kiếm, cũng chính là An Dương Ninh gia chủ tử-Ninh Cảnh Niên. Nghe đến người này, dù là Triệu huyện lệnh cũng không khỏi chấn động.
Tốt lắm, đã tra ra kẻ tình nghi, nhưng Triệu huyện lệnh cũng không vội vã khởi hành, hắn đem mình nhốt trong phòng suy nghĩ cả ngày, cuối cùng mới mang theo Triệu Tốn xuất môn. Triệu Tốn hỏi hắn vì sao không mang theo bộ khoái hộ vệ, Triệu huyện lệnh thâm sâu khó lường thuyết, sợ rằng Trình Dược tiểu tử kia là cam tâm tình nguyện. Triệu huyện lệnh nhớ tới chín năm trước, Trình Dược khi trở về từng có một thời gian ngắn luôn thất thần chán nản, bộ dạng cùng với người yêu sinh li tử biệt không khác nhau là mấy. Mà mấy ngày hôm trước, y cũng lại xuất hiện loại bệnh trạng này, hỏi y cũng không nói. Triệu huyện lệnh liền gọi người trên phố điều tra xem mấy ngày đó y đã gặp gỡ ai, kết quả chính là từng cứu Ninh gia tiểu thiếu gia, ngày thứ hai được Ninh đại đương gia mời ăn một bữa cơm, tương đối có chút gai mắt nhưng đúng thật là không có chuyện gì cả, hiện tại lại nghe đến cái tên Ninh Cảnh Niên, Triệu huyện lệnh trong nội tâm nhiều ít có chút tính toán, thế là thay đổi thường phục, quan phục, quan ấn, tuỳ tùng gì cũng không mang theo, chỉ đem theo Triệu Tốn, cưỡi hai con ngựa, tính toán trước tiên đến phía tây An Dương thành.
Lại nói đến Quách Tường, sau khi bái biệt Ninh lão phu nhân, đi đến trong nội viện nghe được trượng phu hôm nay ra phủ đi quản lí sinh ý, trong nội tâm vô số tâm tư lưu chuyển, nhìn thấy hài tử Tĩnh An cùng nha hoàn ở trong nội viện chơi đùa liền đi thẳng trở về phòng mình, lấy ra hộp trang sức, cẩn thận chọn ra mấy thứ trang sức ngày thường không thường dùng đến lại cực kì tinh mỹ xa hoa, những cái này đều là do nhạc mẫu yêu thương con dâu là nàng, gọi người chọn nguyên liệu tốt nhất mà làm ra, Quách Tường cũng yêu thích, càng không nỡ dùng. Thủy Nhi thấy nàng đem tất cả đồ vậy hiếm có đều lấy ra liền hỏi nàng muốn làm cái gì nàng cũng không đáp, chỉ là vẫn như cũ khuôn mặt buồn bực tiếp tục chọn lựa. Lựa hết cái này lại đi đến mở tủ xiêm y của mình, lấy ra bộ váy mới chính mình còn chưa kịp mặc, cũng đồng dạng đều là vật tinh xảo đẹp đẽ quý giá, cứ như thế đang tiếp tục chọn, nàng lại dừng tay, than nhẹ một tiếng:
“_Cũng không biết người kia thân hình như thế nào, nếu là không phù hợp, sợ sẽ là chê ta nhiều chuyện.”
Thuỷ Nhi một mực ở bên cạnh nhìn, nghe nàng nói như thế tâm liền động, không khỏi nghi ngờ nói:
“_Tiểu thư, người sẽ không phải là đem những thứ này, toàn bộ đều đưa cho con hồ li tinh trong Cảnh Niên hiên kia chứ?”
Thủy Nhi là Quách Tường từ nhà nương gia (nhà mẹ đẻ) mang theo, từ nhỏ đã hầu hạ nàng, Quách Tường xem nàng như muội tử, lòng của nàng đương nhiên luôn hướng về phía tiểu thư nhà mình, nghe được cô gia Ninh Cảnh Niên dẫn theo những nữ nhân khác trở về, minh lý khó nói, thầm oán hận cái hồ li tinh kia. Quách Tường không khỏi trừng mắt liếc nàng nhưng trong nội tâm nhiều ít có chút đồng cảm, nhưng nói thế nào nàng cũng là xuất thân tiểu thư, tổng không thể giống với một người đàn bà chanh chua theo hạ nhân nói ra lời thô tục. Quách Tường có phần mệt mỏi ngồi lên ghế, thả xiêm y trong tay ra, cẩn thận sờ sờ những đồ trang sức tinh mỹ nàng đã chọn ra, nhẹ nhàng nói:
“_Tướng công đem nàng về phủ, ý tứ là muốn nạp thiếp, ta nhiều ít cũng nên có chút chuẩn bị, không thể để mang danh là một kẻ lòng dạ hẹp hòi. Tặng đi những vật này, một là làm cho nàng hiểu trong nhà, trên đầu nàng còn có ta, hai là muốn tướng công biết rõ ta không phải người không hiểu đạo lí làm người như vậy.”
Thuỷ Nhi thấy nàng càng nói càng tịch liêu, không khỏi đau lòng tiểu thư nhà mình, ai oán kêu:
“_Tiểu thư, mạng người thật khổ.”
Quách Tường không nói lời nào, chỉ nhìn đồ trang sức trước mặt đến xuất thần. Quách Tường đem những đồ trang sức này bỏ vào trong một cái hộp, tự mình đưa đến Cảnh Niên hiên, biết rõ lát nữa sẽ bị ngăn đón cho nên chưa nói cái gì, nhưng nghe được ngay cả hộp trang sức nếu không có đương gia đồng ý cũng không thể đưa vào thì nhịn không được giật mình. Thủy Nhi nhìn thấy người kia rốt cuộc không thể vào phục mệnh, nhưng ngay cả đưa một chút đồ, nhuyễn ngạnh gì cũng đều không chịu, căn bản không xem tiểu thư nhà mình ra gì, lập tức phát hoả. Tiểu thư bị uỷ khuất, Thuỷ Nhi lập tức hai tay chống nạnh chửi ầm lên, Quách Tường giật mình, cũng không nghĩ đến lập tức ngăn cản, chờ nàng phục hồi lại tinh thần, Thủy Nhi đã văng nước bọt đầy mặt tên gác cổng.
“_Thuỷ Nhi, chúng ta trở về.”
“_Chính là…”
“_Trở về!”
Quách Tường cầm hộp trang sức trong tay đưa đến trên tay Thuỷ Nhi, xoay người rời đi. Thuỷ Nhi nhìn nàng rời đi, mặc dù vẫn còn rất tức giận cũng chỉ có thể theo sau, trước khi đi còn không quên hướng về phía cổng Cảnh Niên hiên, tức giận không kìm được hừ vài tiếng. Thuỷ Nhi như vậy nháo, tuy không có tạo thành ảnh hưởng gì, nhưng lúc nàng chửi ầm lên, thanh âm sớm truyền vào tai Trình Dược đang an vị trong nội viện. Nàng mặc dù không có mắng lời khó nghe gì, nhưng trong lời nói ý tứ tiểu thư nhà nàng mới là thê tử được cưới hỏi đàng hoàng, nhắc nhở Trình Dược những chuyện đã cố ý quên đi. Trình Dược cười khổ, mặc kệ lúc trước Ninh Cảnh Niên là vì bị bức bách mà thú Quách Tường, hôm nay, sự thật Quách Tường mới là chân chính thê thất của hắn, hơn nữa đã vì hắn sinh hạ một nam hài tử, mà Trình Dược y, cuối cùng cũng chỉ là nam nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Những chuyện bị cố tình quên đi nay từng chút từng chút nhớ lại liền tràn đầy nặng nề trong tim, suốt một ngày, Trình Dược đứng ngồi không yên.
Sự vụ vẫn còn rất nhiều, nhưng nghĩ đến Trình Dược còn đang đợi ở nhà, Ninh Cảnh Niên vẫn là liều lĩnh quan tâm chuyện nhà mình trước, thái dương còn chưa kịp xuống núi đã kị mã chạy nhanh về nhà, nhưng vừa đi vào Cảnh Niên hiên, chỉ thấy y bụng đầy tâm sự ngồi trong nội viện nhìn hắn tiến vào, trong mắt đầy vẻ thâm trầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT