“_Dược, là ngươi chủ động đem ta kéo trở về, đã vậy, ta sẽ không khách khí mà hưởng dụng!”
Bị hắn vội vàng không kịp chuẩn bị mà áp trở lại giường, còn chưa kịp vì thế ão não liền nghe thấy những lời này của hắn, Trình Dược thật có thể nói là cười khổ cũng không được. Tác dụng của thuốc dần biến mất, mặc dù tứ chi còn có chút tê dại nhưng giờ phút này nếu như y đem hết toàn lực chống cự, chỉ sợ Ninh Cảnh Niên cũng ăn không được bao nhiêu lợi. Tuy nhiên, sự giảo hoạt trên mặt Ninh Cảnh Niên đã lâu chưa thấy làm cho Trình Dược có vài phần hoài niệm, nhưng y quan bất chỉnh bị nam nhân khác đặt trên giường, đối với chuyện tình kế tiếp, y không khỏi cảm thấy vài phần sợ hãi, huống chi tận trong đáy lòng y vẫn còn cất giấu một cái kết (nút thắt), đối với chuyện tình ái của nam nhân cùng nam nhân trong lúc đó, đối với thế tục bất dung, cùng đối với tương lai mê võng…..
Ở trong mắt Ninh Cảnh Niên, ái nhân của hắn lại như đang đi vào cõi thần tiên, rõ ràng xiêm y bán mở, rõ ràng hiện tai căn bản không phải lúc thích hợp để ngẩn người, y chẳng lẽ không biết mình đang nằm trên hỉ sàng đỏ thẫm, y nửa thân trần trụi, mi mắt buông xuống nằm ở trên chăn thoạt nhìn có bao nhiêu sắc thái động nhân? Không có chút chống cự nào, hoàn toàn bày ra bộ dáng nhâm quân muốn quân cứ hái làm cho sắc trạch trong mắt Ninh Cảnh Niên càng trở nên nồng đậm hơn, chậm rãi cúi đầu, tại trên môi mềm mại của y ấn xuống một nụ hôn rồi từng chút từng chút dời xuống, liếm lấy chiếc cổ mẫn cảm, tại hầu kết chơi đùa một chút, hai tay nhanh hơn một bước mà khám phá da thịt khoẻ mạnh mềm dẻo, mang theo hoả cùng nhiệt, ngàn vạn loại câu dẫn lấy dục vọng của người phía dưới, ý đồ làm y cùng mình trầm mê trong bể dục.
Người dưới thân hắn vẫn rất nhu thuận, thân thể Ninh Cảnh Niên càng ngày càng nóng, lý trí cũng càng ngày càng mỏng manh, Trình Dược nhu thuận làm cho hắn dần dần tê dại, cho là y sẽ không lại cự tuyệt nữa, trong nội tâm triệt để buông ra một tia đề phòng cuối cùng, toàn tâm toàn ý hôn lấy đôi môi của người dưới thân, chuyên tâm làm nóng thân thể của y. Ngay lúc Ninh Cảnh Niên cảm thấy thân thể đã hết mức khó chịu mà thoáng nâng lên nửa thân trên, muốn cởi quần áo trên người ra thì Trình Dược đã sớm chờ đợi thời cơ, thân thủ nhanh chóng tại trên người không phòng bị của hắn điểm vào mấy chỗ huyệt đạo. Cảnh Niên kinh ngạc trừng lớn mắt, Trình Dược cũng không dám nhìn lại hắn, đem hắn đổ lên giường liền xoay người xuống giường, một bên sửa sang lại quần áo, một bên cũng không quay đầu lại mà hướng ngoài phòng đi ra, mà Ninh Cảnh Niên chỉ có thể trơ mắt nhìn y rời đi, nhìn y biến mất sau tấm bình phong, ngay tức khắc….
“_Trình……Dược….!”
Tay đặt trên then cửa đang muốn kéo ra, nghe thấy thanh âm khàn lệ mà gọi, Trình Dược kinh sợ, y rõ ràng đã điểm á huyệt của hắn, tại sao hắn còn có thể lên tiếng? Một tiếng khàn hô này dừng lại không lâu, trong phòng truyền đến tiếng Ninh Cảnh Niên ho khan thống khổ, Trình Dược nghĩ tới gì đó, sắc mặt lập tức đại biến, xoay người chạy vọt vào, rất nhanh liền trông thấy Ninh Cảnh Niên ngã xuống giường, tứ chi run rẩy, khoé miệng chảy ra một tơ máu.
“_Ngươi điên rồi, cưỡng chế giải khai huyệt đạo, gân mạch của ngươi sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, thậm chí đứt rời!”
Trình Dược xông lên trước đỡ lấy hắn, nhìn hắn sắc mặt xanh trắng đau lòng đến không kiềm chế được. Ninh Cảnh Niên nhìn y trở về, khoé miệng rướm máu câu dẫn ra nụ cười lạnh lùng:
“_Ngươi sao còn không đi, ta hiện tại bị thương căn bản ngăn không được ngươi, ngươi muốn đi hoàn toàn có thể!”
Sắc mặt có chút khó coi, Trình Dược không nói lời nào, cúi đầu kéo tay hắn đang còn run nhè nhẹ, cẩn thận vì hắn bắt mạch, biết rõ hắn bị thương không quá nghiêm trọng mới có thể an tâm. Chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt đang dần trở nên trắng bệch của hắn, Trình Dược dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau đi tơ máu trên khoé miệng hắn.
“_Cảnh Niên, nếu như ta là một nữ tử, ta nhất định sẽ lưu lại cùng ngươi bên nhau. Chính là, ta lại là một nam nhân, mặc kệ là có bao nhiêu không muốn thế nào đi nữa, ta cũng chỉ có thể lựa chọn rời đi. Ngươi cùng ta bất đồng, ta cho tới bây giờ đều chỉ côi cút một người, còn ngươi, ngươi có cả một gia đình lớn, Ninh gia cần ngươi tới chèo chống, ngươi có thê tử cùng hài tử, nương ngươi còn hy vọng ngươi có thể con đàn cháu đống, tất cả mọi người đang nhìn vào ngươi, vì ngươi mà cảm thấy hãnh diện, ngươi không nên ở bên một nam nhân, ngươi sẽ bị người đời chế nhạo, sẽ bị xem thường, người nhà của ngươi cũng sẽ thương tâm….”
Ninh Cảnh Niên ngay từ đầu còn có thể yên lặng lắng nghe, về sau lại ha hả cười lạnh, cười đến nỗi Trình Dược không thể tiếp tục nói.
“_Nói a, sao không tiếp tục nói, nói ngươi hết thảy đều là vì muốn tốt cho ta, nói ta hẳn là nên làm như vậy, nói ta để ngươi rời đi mới là đúng, là thiên kinh địa nghĩa, nói a, nói a!”
Nhìn y không nói thêm gì, Ninh Cảnh Niên thanh âm cười càng lớn, vừa cười vừa nói:
“_Phụ thân vì tốt cho ta nên có thể không cần để ý đến ý nguyện của ta, định sẵn cho ta một mối hôn sự, đêm đó thành thân ta mới biết được thê tử có tên là gì, bộ dáng như thế nào. Các ngươi sợ ta sau khi biết được thê tử của mình là nam nhân sẽ giận dữ cùng thống khổ cho nên trăm phương nghìn kế man ta, gạt ta. Cõi lòng ta đầy chờ mong được cùng thê tử của mình viên phòng, các ngươi liền hạ dược ta. Phụ thân biết rõ tâm ta đối với ngươi, vì để cho ta không tiếp tục si mê đã an bài đủ loại nữ tử cùng ta gặp mặt, bức ta lấy một thê tử khác, cuối cùng còn cho ngươi giả chết rời đi. Còn ngươi, ngươi vì tốt cho ta cho nên vừa đi liền đi được dứt khoát không hề trở lại, bây giờ vẫn là một lòng muốn rời đi, nói cái gì đều là tốt cho ta, tốt cho ta….nhưng trước khi tốt cho ta, các ngươi có hay không nghĩ tới tâm tình của ta!”
“_Ta chỉ là muốn ta và ngươi cùng ở bên nhau mà thôi, xuất thân địa vị của ngươi không quan trọng, ngươi không thể sinh con dưỡng cái ta cũng không quan tâm. Vào lúc nghe tin ngươi chết, ta gần như tuyệt vọng, nếu như không phải cố kỵ phụ thân cùng nương tuổi đã già, ta sớm đã tự vẫn tuỳ ngươi cùng nhau đi.”
“_Đúng vậy, ta tiếp tục sống, bị phụ thân bức phải thú Quách Tường, Quách Tường lại giả dạng bộ dáng của ngươi thừa dịp ta uống rượu say một đêm túng hoan, có đêm hôm đó nên mới sinh ra hài tử hiện tại này. Các ngươi đều cảm thấy như vậy mới là bình thường, mới là chuyện tốt. Ngươi, các ngươi, đem ta đặt chỗ nào a?”
Cảnh Niên càng nói càng lớn tiếng, nói về sau cơ hồ đã là gào rú, hốc mắt hồng lên, gắt gao nhìn chòng chọc người trước mặt.
“_Ta nghĩ cái gì, muốn cái gì đều không chiếm được, không nghĩ muốn thì đều đẩy tới. Những chuyện này từng cái từng cái như xé rách ta, khiến ta thống khổ. Ngươi nói cho ta biết, các ngươi rốt cuộc là thật sự tốt với ta hay là đang tra tấn ta!”
“_Ngươi không còn sống, ta một ngày so với một ngày chỉ càng thêm thống khổ, hận không thể tuỳ ngươi mà đi. Sau đến biết rõ ngươi còn sống, biết rõ còn có thể gặp lại ngươi, cho dù ngươi thật là một người nam nhân, lại như thế nào! Lại như thế nào! Ta cái gì cũng không cầu, ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi mà thôi!”
“_Nếu như vậy vẫn còn chưa đủ, vậy ngươi nói cho ta biết đi, nói cho ta biết ta phải làm sao, ta đều sẽ làm theo, chỉ cần ngươi lưu lại….Ta chỉ muốn ngươi lưu lại mà thôi….Ta không muốn lại một lần nữa kinh qua nỗi thống khổ khi ngươi rời đi….Nói cho ta biết, muốn ta làm sao ngươi mới có thể lưu lại, nói cho ta biết a!”
Ninh Cảnh Niên hô đến khàn giọng, đôi mắt ngấn lệ cuối cùng cũng nhẹ nhàng chảy xuống một giọt lệ trong suốt, thuận theo gò má lăn dài. Trình Dược sao lại có thể nhẫn tâm thấy hắn như vậy, cũng không thể lần nữa đem hắn đẩy ra. Đúng vậy, nói cái gì vì tốt cho hắn, tất cả đều là những ý niệm ích kỉ trong đầu mình mà thôi. Nói là sợ hãi hắn biết rõ chân tướng sự thật sẽ bị hắn xem thường, nhưng hôm nay hắn đã biết hết tất cả nhưng vẫn nguyện ý cùng y bên nhau, sở dĩ vẫn lựa chọn rời đi thật ra là do chính mình không dám đối mặt với thách thức của hiện thực, nhu nhược trốn tránh mà thôi. Nhìn hắn yếu ớt như vậy, Trình Dược nhịn xuống lòng chua xót, chậm rãi vươn tay đem người bị chính mình lần nữa tổn thương ôm vào trong lòng ngực mình.
“_Cảnh Niên…..Thực xin lỗi……”
“_Nếu như muốn ta tha thứ cho ngươi, vậy ngươi hãy lưu lại đi.” Cảnh Niên nuốt lệ ôm lấy y thật chặt.
“_Nếu như ngươi sợ hãi, vậy cái gì cũng đừng nghĩ đến, để cho ta tới bảo vệ ngươi, làm bạn ngươi, được không?”
“_Cái gì cũng đừng nghĩ đến?” Trình Dược ngơ ngẩn nói.
“_Đúng, chỉ cần nghĩ đến ta là được rồi, tất cả những thứ khác đều đừng nghĩ đến, chỉ cần nghĩ tới ta. Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, được không, được không?”
Trình Dược siết chặt, ôm lấy hai tay của hắn, hai mắt mê võng dần trở nên thanh minh kiên định, cuối cùng chậm rãi khép lại.
“_Được.”
Bởi vì ngươi kiên định, bởi vì ngươi lần nữa truy đuổi, bởi vì ngươi chân thành, cũng bởi vì ta không muốn, cho nên quyết định buông tha tất cả, tin tưởng ngươi, cái gì cũng không nghĩ, chỉ nghĩ đến ngươi.
Nhìn như kiên định song nội tâm Trình Dược lại yếu đuối, luôn bị một bức tường kiên cố vây quanh, mà nhìn như yếu đuối song Cảnh Niên lại có được một nội tâm kiên định không do dự. Trong quá trình ngươi truy ta đuổi, Cảnh Niên cuối cùng cũng đem được cái người vẫn luôn cẩn cẩn dực dực núp dưới bức tường thành kiên cố vây quanh kia kéo ra.
Một tiếng “được” này của trình Dược tuy chỉ có một chữ, lại bao hàm tất cả tín nhiệm cùng kiên định. Cảnh Niên cuối cùng đã nhìn ra được nơi sâu thẩm nhìn không tới của Trình Dược, than dài một hơi. Cuối cùng, cuối cùng a.
Chậm rãi đẩy ra lẫn nhau, Cảnh Niên làm cho Trình Dược mở to mắt, sau đó mới nghiêm túc nhìn mục quang không hề trốn tránh, chần chờ của y, nhịn không được tại trên môi y thăm dò rồi mới hôn xuống. Này hôn, phiến khắc (thời gian dài) cũng không chịu ngừng, thật sâu mà hôn, môi lưỡi không ngừng quấn giao, Cảnh Niên từ thử đến phóng túng, Trình Dược từ sợ hãi đến nghênh đón, cuối cùng bọn họ đã không còn một chút băn khoăn nào.
Trình Dược môi bị mút đến tê dại Cảnh Niên mới bằng lòng buông ra, cuối cùng nhẹ nhàng liếm một cái xong mới cảm thấy mỹ mãn mà dời đi. Trình Dược biết mình bị hắn nhẹ nhàng phóng ngã xuống giường, quần áo từng kiện từng kiện được cởi xuống cho đến khi xích loã. Nghĩ đến trước đó căn bản còn không có dấu hiệu, hiện tại sao lại tiến triển đến nước này? Chính là toàn thân cùng tâm đều đã buông lỏng, y cũng là có chút chờ mong, mà Cảnh Niên sớm đã không thể chờ đợi.
Hết thảy tựa hồ cứ thuận theo tự nhiên.
Cảnh Niên hôn lên khắp toàn thân y, đem hết khả năng khiêu khích dục vọng của y cho đến khi y cùng chính mình đồng dạng trầm luân bể dục mới để cho bản thân tiến vào thân thể y. Thân thể hai người trong lúc đó hoàn toàn ăn khớp với nhau, Cảnh Niên nâng thân trên lên cùng Trình Dược nồng đậm hôn qua, rồi mới để cho chính mình hoàn toàn phóng túng bản thân trong khoái cảm nguyên thuỷ của nhục dục. Chưa bao giờ trải qua kích tình như vậy làm cho Trình Dược một trận thất thần, cuối cùng mất đi ý thức, đợi đến khi y tỉnh lại, Cảnh Niên đang nghiêng người nằm bên cạnh y, một tay thăm dò vào nơi giữa hai đùi y không biết làm cái gì. Trình Dược sau khi tỉnh lại vô ý thức mà khép hai chân vẫn còn đang mở rộng ra, chỉ có điều như thế vừa động, dục vọng vừa qua không lâu lại bị Cảnh Niên một lần nữa thăm dò vào nhập khẩu (cửa vào) liền sâu sắc truyền đến cảm giác khó tả. Cũng nhờ y như thế vừa động mới làm cho Cảnh Niên phát hiện y tỉnh lại, sau đó mỉm cười, tay kia sờ sờ mặt y, ôn nhu nói:
“_Ta chỉ là muốn nhìn xem trong lúc đó có bị thương hay không, tuy đã thoa dược nhưng bởi vì ta chờ đợi đêm động phòng này đã chín năm, cho nên khó tránh khỏi không kìm chế được mà làm quá đà.”
Vốn có chút xấu hổ, nghe hắn vừa nói như thế, Trình Dược liền hồng đến tận cổ, y không mở mắt, đem mặt vùi vào trong gối, ấp úng nói:
“_Không…..Không có việc gì.”
Nhìn y lộ ra trong không khí cơ thể cùng cái lỗ tai cơ hồ đồng dạng cùng bị tử (chăn mền) đều hồng, Cảnh Niên cười đến thoã mãn đồng thời rút tay về.
“_Ân, ta vừa mới kiểm tra qua, là có chút sưng nhưng không có xuất huyết.”
Nói xong, đem thân thể y lật lại, cũng tách hai chân y ra, đĩnh khởi thắt lưng chen vào, này vừa động làm cho Trình Dược kinh ngạc quay đầu nhìn về phía người đang ở trên người y.
“_Cảnh Niên?”
Chủ nhân của cái tên này đối với sự kinh ngạc của y nhìn như không thấy, cầm lấy tay phải của y tại lòng bàn tay hôn một cái, lộ ra nụ cười đã nhiễm vài phần dục vọng (nụ cười *dâm đãng* >_<)
“_Chờ đợi chín năm mới có thể động phòng hoa chúc, một hai lần làm sao đủ, đêm còn dài, Dược, hảo hảo hưởng thụ a.”
Nói xong, thừa dịp y chưa sẵn sàng mà đĩnh khởi thắt lưng một cái liền thật chui vào chỗ sâu nhất trong thân thể y, làm cho Trình Dược nghĩ muốn sinh khí cũng không có thời gian, rất nhanh liền bị hắn kéo vào trong bể dục, một lần lại một lần, quả thật đêm còn dài, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, lãng phí một chút cũng sẽ bị trời trách phạt nha.
Một đêm tận tình này làm cho Trình Dược ngày thứ hai thắt lưng đau đến nỗi không thể rời giường, nhưng mà những điều này là sau này mới nói đến a. Qua hồi lâu, Trình Dược mới nhớ đến một việc, đó chính là kĩ thuật trên giường của Ninh Cảnh Niên như thế nào lại cao như vậy? Đem lời hướng Cảnh Niên hỏi, Cảnh Niên liền rất nhanh ném tới một quyển long dương bí tịch, thần bí hề hề nói, ta a, chính là xem cái này mà học. Nói xong liền kéo lấy Trình Dược lên trên giường, một bên cười tà một bên nói, Dược, ta ngày hôm qua xem thấy có một tư thế mới, chúng ta thử xem, nhất định sẽ rất thoải mái! (ôi, dù cho khi xưa anh có chong sáng cỡ nào thì bản chất của các anh công vẫn là lang sói a) Mà Trình Dược chỉ có thể trừng mắt liếc hắn, lại đạp hắn một cước, cấp tốc chạy trốn a
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT