Những ngày sau trôi qua nhanh chóng, thế gian cảnh vật từng ngày từng ngày thay đổi, con người cũng từng ngày từng ngày đổi thay.
Cảnh Niên thân thể trải qua một thời gian ngắn điều dưỡng rèn luyện không chỉ đã không có bất cứ vấn đề gì mà còn đang từng chút từng chút chuyển biến. Sinh ý ngày càng thuần thục, trong quá trình tập võ khắc khổ, Cảnh Niên mục quang dần trở nên lợi hại vô cùng, thân thể cũng ngày càng tráng kiện hữu lực. Từng cùng Trình Dược sóng vai, nhìn lước qua cũng nhìn ra hắn thua Trình Dược nửa cái đầu, hiện tại nếu không nhìn cẩn thận, so sánh có thể thấy cả hai gần như ngang nhau, không kém là bao.
Tối nay, sau khi Cảnh Niên cáo biệt Hoa Chung Nam gần giờ tí mới chạy về Cảnh Niên hiên, hôm nay có thể nói là về muộn hơn mọi khi bởi vì Hoa Chung Nam muốn cùng hắn trường đàm. Cảnh Niên võ thuật lấy tốc độ làm cho người kinh ngạc mà tiến bộ, Hoa Chung Nam đối với hắn yêu thích chi tâm đến cực điểm, tin tưởng hắn rất có khả năng hậu sinh khả úy (ý là trò giỏi hơn thầy, nguyên văn: 青出於蓝胜於蓝 / qt: thanh xuất vu lam thắng vu lam / mình lấy câu thành ngữ khác cho dễ hiểu hơn thay thế nha) liền khuyên hắn cùng mình về sư môn tiếp tục khổ luyện, không đến vài năm nhất định có thể vang danh thiên hạ.
Đương nhiên Cảnh Niên nghĩ cũng không nghĩ liền cự tuyệt, Hoa Chung Nam nói hết lời cuối cùng chỉ có thể thở dài nói người tuỳ mệnh. Chỉ mới hơn một tháng Hoa Chung Nam đã không còn gì để giáo hắn, chỉ có thể nhìn hắn ngày thường tu luyện thế nào. Hoa Chung Nam có việc nên phải tạm dừng liền đem bí tịch võ công giao cho hắn để hắn tự tu luyện, còn nói lần sau trở lại sẽ đem về cho hắn một món vũ khí. Nói hết lời, Hoa Chung Nam cáo biệt để sáng sớm hôm sau rời đi, vậy nên lúc trở về có chút trễ. Trở lại Cảnh Niên Hiên, thấy đêm dài nhân tĩnh, sợ quấy rầy thê tử nghỉ ngơi, Cảnh Niên không khởi phóng nhẹ cước bộ, nhưng đi đến trong sân lại chứng kiến Trình Dược đang ở dưới ánh nguyệt thanh huy, từng chiêu từng chiêu luyện võ. Cảnh Niên nhìn một hồi, thấy y không phát giác mình đến, bản tính vui đùa nổi lên, lách mình tới gần cùng y tỉ thí. Cách lần đầu tiên tỉ thí mới hơn mười ngày, trải qua một phen khổ chiến, Cảnh Niên không cần dùng bất kì mưu kế gì cuối cùng cũng vững vàng bắt được Trình Dược. Trình Dược thở gấp nhìn Cảnh Niên, trong tâm thầm giật mình nhưng lại cảm thấy đương nhiên.
“_Vi nhi, sao hơn nửa đêm rồi còn không nghỉ ngơi?” Cảnh Niên thừa cơ mạnh mẽ ôm lấy vòng eo gầy, mềm dẻo của Trình Dược, cười đến ôn hòa nói.
“_Không nghĩ ngủ.” Trình Dược vùng ra khỏi lồng ngực của hắn.
Cảnh Niên sau khi nghe xong, tròng mắt vừa chuyển, cười trộm nói:
“_Sao vậy, có phải là vi phu không ở đây, nghĩ tới ta?”
Cảnh Niên thân thể ngày càng khỏe mạnh, mồm mép cũng ngày càng sắc bén, cũng không biết có phải là do ở ngoài làm ăn, nhận thức đều là lọai người miệng lưỡi trơn tru nên học xấu. Trình Dược vẫn như cũ binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, không hờn giận nói:
“_Ta thấy đêm nay trăng sáng nên ra luyện thân thủ, ngươi nghĩ như thế ta cũng không có biện pháp.”
Trình Dươc vẫn đồng dạng lạnh nhạt, Cảnh Niên không khỏi lộ ra một mạt cười khổ:
“_Vi nhi, đã hơn nửa đêm, ta ngủ bên ngoài so sánh có phần thuận tiện hơn nhưng ta vẫn gấp gáp trở về, ta nhớ ngươi a.”
Cảnh Niên trên mặt ai oán làm cho Trình Dược không khỏi im lặng, một lát sau thở dài, cảm thấy không đành lòng, cuối cùng nói ra lời nói trong thâm tâm:
“_Ngươi khuya như vậy còn chưa trở về, ta ngủ không được mới đi ra luyện võ.”
Cảnh Niên trên mặt lo lắng lập tức tan biến, nghĩ muồn nhào lên ôm lấy Trình Dược lại bị y kịp thời tránh đi.
“_Ngươi nếu đã về, vậy là tốt rồi. Trời tối rồi, ngươi nhanh đi rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Trình Dược nói xong xoay người đi về phía phòng mình. Tuy chủ phòng cùng nhà kề có một cửa thông nhau, nằm cùng một chỗ, nhưng cũng có một cách cửa khác là trực tiếp thông hướng sân nhỏ, Trình Dược từ trước đến nay vẫn là từ cánh cửa này mà xuất nhập.
“_Vi nhi!”
Cảnh Niên có chút không muốn nhưng cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ nói:
“_Vậy ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.”
Nhìn Trình Dược đi vào phòng mình đóng cửa lại, Cảnh Niên có chút cô đơn trừng mắt nhìn cửa phòng đóng chặt trong chốc lát rồi mới trở về phòng mình.
Sáng sớm hôm sau, Cảnh Niên không như thường ngày tìm đến Hoa Chung Nam, chờ nha hoàn thay quần áo cho mình, lại súc miệng xong liền bảo nha hoàn lui xuống chuẩn bị đồ ăn sáng, chính mình thì nhàn nhã ngồi trong phòng đọc sách giết thời gian. Đợi đến khi nhà nhỏ truyền đến tiếng vang, Cảnh Niên hưng phấn mà buông sách ra chạy đến nhà kề, vén màn che lên nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
“_Vi nhi, ngươi đã dậy?”
“_Cảnh Niên?” Trong phòng truyền đến thanh âm nghi hoặc của Trình Dược.
“_Là ta.”
Trong phòng lại là một hồi không tiếng động. Không lâu sau, Trình Dược chỉ choàng ngoại bào mở cửa phòng, nhìn thấy Cảnh Niên.
“_Hôm nay không cần đi tập võ?”
“_Hoa sư phụ có việc phải ly khai, bảo ta tự mình tu luyện.”
“_Có phải là cảm thấy không có sư phụ nên có thể lười biếng?” Trình Dược buồn cười nhìn hắn.
“_Vi nhi, ngươi sao có thể như vậy hoài nghi vi phu?” Cảnh Niên bất mãn nhìn y.
“_Ta chỉ là định nghỉ ngơi một buổi sáng mà thôi, muộn chút nữa ta sẽ ngoan ngoãn đi luyện võ. Buổi sáng hôm nay ta muốn hảo hảo cùng ngươi, những ngày qua vắng vẻ ngươi rồi.”
Trình Dược mỉm cười.
“_Không có việc gì.”
Cảnh Niên muốn kéo y vào phòng mình, Trình Dược tránh đi, giải thích nói:
“_Ta còn chưa có rửa mặt, ngươi trước chờ ta chốc lát.”
Nói xong cũng không chờ Cảnh Niên đáp lại, để mặc hắn mà đóng cửa lại. Cảnh Niên giữ lấy cửa, y vẫn kiên quyết dùng hết sức mà đóng môn làm hắn đối cánh cửa nghiến răng nghiến lợi nửa ngày, giống như cánh cửa này cùng hắn có thâm cừu đại hận.
“_Đợi đó, ta nhất định phải đem cái phòng nhỏ này huỷ đi, hừ!” Cuối cùng Cảnh Niên nhỏ giọng nói xong, thở phì phì phất tay áo rời đi.
Bên kia cửa, Trình Dươc nghe không được lời hắn, cho dù nghe được cũng không để tâm, huống chi y cương quyết đem cửa đóng lại cũng là có nguyên nhân, dù sao trong lúc mình súc miệng, thay quần áo cũng là không thể để cho hắn nhìn thấy được, tại trong mắt Cảnh Niên y là một nữ tử, là thê tử của hắn nhưng trên thực tế Trình Dược vẫn là một cái nam nhân. Trình Dược chuẩn bị tốt rồi đi ra, nhìn thấy Cảnh Niên ngồi trước bàn, trên bàn đã dọn ra bữa sáng hôm nay sớm hơn một chút.
“_Vi nhi, mau tới đây ăn đi, ăn xong ta và ngươi cùng nhau đến thỉnh an cha mẹ.”
Trình Dược sớm đã thói quen ngồi cạnh Cảnh Niên, y mới ngồi xuống, Cảnh Niên lập tức gấp thật nhiều đồ ăn bỏ vào trong chén y.
“_Vi nhi, ngươi ăn nhiều một chút.”
“_Ngươi mới phải ăn nhiều, thật là gầy.” Trình Dược cũng gấp một ít thức ăn bỏ vào trong chén hắn.
“_Vẫn là so với ngươi gầy hơn một chút thôi, so với lúc đầu đã tốt hơn nhiều rồi.” Cảnh Niên vui vẻ ăn món mà Trình Dược gấp cho.
“_Đúng vậy.” Trình Dược gật gật đầu, cũng bắt đầu ăn.
Một bên nuốt đồ ăn trong miệng, một bên nhìn về phía nhà kề nói:
“_Vi nhi, đại phu nói ta đã hoàn toàn không có việc gì, hơn nữa cũng không cần uống thuốc nữa, ngươi xem có phải hay không ngươi nên chuyển tới cùng ta ở chung một chỗ?”
Trình Dược đang ăn liền ngừng lại.
“_Vi nhi, sao nãy giờ ngươi không nói gì?”
Thấy y sửng sốt nửa ngày, Cảnh Niên không khỏi hỏi y, mà Trình Dược chỉ là thật sâu nhìn hắn một cái. Sáng sớm lại ném tới vấn đề phiền toái như thế, y có thể nói cái gì bây giờ! Trình Dược có chút tức giận, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết trả lời Cảnh Niên thế nào mới tốt, đơn giản đối hắn nói:
“_Việc này ngươi cùng cha mẹ nói đi, để bọn họ làm chủ.”
Trình Dược tại Cảnh Niên luôn miệng sửa mãi thành quen, bắt đầu tự nhiên xưng hô Ninh lão gia cùng Ninh phu nhân là cha mẹ. Hiện tại Cảnh Niên nhắc tới chuyện này, y trả lời không được nên ném sang cho Ninh gia nhị lão, dù sao phiền toái này cũng là bọn họ tự chuốc lấy. Cảnh Niên vừa nghe Trình Dược nói thế, ngược lại càng cao hứng nói:
“_Cha, nương nhất định sẽ đồng ý. Ta biết rõ bọn họ hy vọng Ninh gia con đàn cháu đống, hiện tại thân thể ta tốt lắm, ngươi lại chuyển qua ở cùng, qua một hai năm sinh vài cục cưng, bọn họ khẳng định cao hứng.”
Trình Dược đang ăn bị nghẹn ngang yết hầu, một mực ho khan không ngừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT